Chương 9: Dù em có thay đổi thế nào...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Dù em có thay đổi thế nào, chỉ cần nhìn vào thói quen đó, anh sẽ nhận ra


- Đình Huy! Đứng gần lại một chút! Ôm eo cô ấy. Tốt! Đúng như thế! Ánh mắt tình cảm hơn một chút. Được rồi!
Phòng chụp ảnh tổng công ty Lâm Thị, Đình Huy cùng Quỳnh Vi ngồi giữa một khung cảnh lãng mạn, hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau, đắm đuối tựa một đôi tình nhân sắp phải chia lìa. Những cánh hồng trắng muốt không ngừng được tung lên. Một làn khói mờ ảo bao bọc xung quanh hai người. Dưới chân là những tấm đệm lông vũ trắng bồng lên tựa những đám mây mềm mại.
Quỳnh Vi mặc chiếc váy trắng muốt, trên lưng là đôi cánh trắng bằng lông vũ lớn. Mái tóc đen nhánh buông thả trên vai, phía bên phải gài một bông bách hợp trắng. Trên đầu Quỳnh Vi là một chiếc vòng trắng. Trông cô không khác gì một nàng thiên sứ xinh đẹp, thanh thoát không lấm bụi trần.
Còn Đình Huy mặc bộ trang phục kiểu hoàng tử, áo trắng, quần đen. Mái tóc màu bạc rủ xuống gương mặt đẹp như tạc, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, như thực như hư.
Đôi tay Đình Huy vòng qua eo Quỳnh Vi, ôm chặt lấy cô, người hơi cúi về phía trước. Quỳnh Vi hơi ngửa người về phía sau. Hai ánh mắt giao nhau, đôi mắt chan chứa một thứ tình cảm ngọt ngào.
"Tách".
- Tốt! Được rồi! Hai người có thể nghỉ ngơi!
Vị nhiếp ảnh gia gật đầu hai lòng, vừa xem lại những bức ảnh vừa chụp, vừa ra hiệu cho nhân viên thu dọn hậu trường.
Quỳnh Vi và Đình Huy đứng thẳng dậy. Ánh mắt ngọt ngào vừa rồi lập tức biến mất. Chỉ còn thấy hai gương mặt đẹp đến kinh ngạc mang theo nét cao quý, lạnh lùng.
- Tôi đi thay trang phục. Chúng ta tiếp tục tập luyện.
Quỳnh Vi nhìn đồng hồ, quay sang nói với Đình Huy. Đình Huy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Quỳnh Vi trở về phòng thay đồ. Cô trút bỏ bộ đồ thiên sứ, mặc vào một bộ váy màu đen đơn giản. Chuyên viên trang điểm giúp cô tẩy trang. Lớp son phấn trên gương mặt hoàn toàn bị lột bỏ, nhưng gương mặt Quỳnh Vi vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người khác bị mê hoặc. Đến vị chuyên viên trang điểm đã từng gặp qua không ít người đẹp cũng phải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp này thực sự rất có sức hút.
Nhẹ nhàng đặt bông hoa bách hợp trắng muốt xuống bàn trang điểm, Quỳnh Vi thở dài. Đôi tay chầm chậm vuốt ve từng cánh hoa mềm mịn. Màu trắng thuần khiết này... có lẽ cô không còn xứng đáng nữa rồi.
Cô lắc nhẹ đầu, gỡ hết đồ trang sức, để vào hộp, sau đó đến phòng tập.
Vừa bước vào phòng tập, Quỳnh Vi đã thấy một bóng người đứng tựa vào tường, mắt nhìn qua cửa kính xuống bên dưới. Mái tóc màu bạc phản chiếu ánh nắng càng trở nên rực rỡ.
Quỳnh Vi mỉm cười, bước đến bên cây đàn dương cầm, nhẹ nhàng mở nắp.
- Chúng ta tập thôi!
Đình Huy quay đầu nhìn cô, không nói gì, lặng lẽ bước tới, cầm lấy cây đàn violon, đứng bên cạnh cô.
Bàn tay mềm mại của Quỳnh Vi bắt đầu lướt nhẹ trên từng phím đàn. Đình Huy cũng nhẹ nhàng kéo cây vĩ lướt trên những sợi dây đàn. Khúc dạo đầu êm ái vang lên. Hai đôi mắt khép hờ. Họ hoàn toàn nhập tâm.
"Xin nói với em tất cả không phải là sự thật
Xin cho em biết anh vẫn mãi yêu em.
Thời gian mang trái tim anh đi mãi
Em bước theo nhưng không kịp nữa rồi".
"Đứng níu kéo chi nữa, em hãy mau quên đi!
Tình yêu đó đã đi đến hồi kết thúc
Vì đôi ta có lẽ không duyên phận
Định mệnh hai ta... chắc không là của nhau".
"Người yêu hỡi, đôi tay từng ôm em vào lòng
Giờ đây đã thuộc về ai?
Bờ vai từng để em dựa dẫm
Bây giờ anh dành tặng cho ai?".
"Quên anh đi nhé, người yêu dấu!
Là anh sai, là anh đã đổi thay
Quên anh đi, tìm một hạnh phúc mới
Hạnh phúc của em không phải là anh..."
Tiếng đàn piano mềm mại, uyển chuyển hòa quyện cùng tiếng đàn violon trầm lắng dệt nên một khúc nhạc buồn lay động lòng người. Từng nốt nhạc như len lỏi vào trái tim người nghe, len vào những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn. Ánh nắng dường như dang dịu lại, làn gió như ngừng thổi, chim muông cũng im lặng lắng nghe.
Hai người dường như đem linh hồn hòa nhập vào tiếng đàn. Bàn tay không ngừng chuyển động, giọng hát ngọt ngào hòa quyện cùng sự buồn bã, lắng đọng. Hai gương mặt đẹp như tạc tựa hồ đang tỏa sáng, giống như hai thiên sứ bất khả xâm phạm. Người bình thường chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm họ.
Những nốt nhạc cuối cùng vang lên. Bản nhạc kết thúc. Hai người mới thức tỉnh, thoát khỏi khúc nhạc buồn.
Quỳnh Vi đóng nắp cây đàn dương cầm lại. Đình Huy cũng cất cây đàn violon của mình.
- Chúng ta tập vũ đạo ca khúc "Bên anh, thiên sứ"! - Quỳnh Vi vừa bật đĩa, vừa mỉm cười nói với Đình Huy.
- Được!
Tiếng nhạc vang lên. Quỳnh Vi uyển chuyển xoay nhẹ gót chân, chầm chậm xoay từng vòng từ bên ngoài vào đến giữa phòng tập. Tà váy đen bồng bềnh xoay tròn theo từng chuyển động của cô, mềm mại lay động.
Quỳnh Vi dịu dàng cất cao giọng hát. Mỗi bước chân lại là một nốt nhạc vang lên. Từng câu hát đan xen trong khúc nhạc êm dịu.
Đình Huy tiến vào, cất giọng trầm ấm. Bàn tay anh vươn ra. Quỳnh Vi mỉm cười đặt bàn tay của mình vào dó. Tay anh vẫn ấm như vậy, còn tay cô vẫn lạnh như ngày nào.
Quỳnh Vi xoay người. Một tay Đình Huy vẫn nắm chặt tay cô, tay kia đặt lên eo cô. Cô ngả người về một bên, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách của Đình Huy. Động tác của họ uyển chuyển tựa như đang khiêu vũ. Không gian phòng tập chỉ còn nghe thấy tiếng nhạc hòa quyện trong tiếng hát cùng tiếng giày cao gót chạm xuống sàn nhà.
- Á!
Quỳnh Vi bỗng thất thanh kêu lên một tiếng, sau đó thả tay Đình Huy, ngồi xuống sàn nhà.
- Sao thế?
Đình Huy cau mày nhìn cô. Quỳnh Vi nhẹ nhàng nắn nắn chân mình.
- Trẹo chân rồi!
Đình Huy không nói không rằng, lập tức cúi người xuống, bế Quỳnh Vi lên. Cô bị bất ngờ, trợn mắt nhìn anh. Đình Huy không để tâm, bế cô đặt lên chiếc ghế gần đó.
- Tôi giúp cô nắn lại chân.
Đình Huy ngẩng đầu nhìn Quỳnh Vi, giống như đang hỏi ý kiến của cô. Quỳnh Vi nhìn đôi mắt màu hổ phách trước mặt, bất chợt ngẩn người.
"Nhóc, thật bất cẩn! Lại bị trẹo chân rồi sao?"
Chàng nam sinh có mái tóc màu bạc thở dài, bế cô nữ sinh tóc màu hạt dẻ trên tay. Cô nữ sinh dẩu môi, đẩy chàng nam sinh.
"Là tại ai chứ? Không phải vì lo lắng cho anh sao?"
"Ai bảo em chạy lung tung như vậy? Anh đã nói đi một lát sẽ về mà. Em thật là phiền phức!"
Đôi mắt cô nữ sinh trong phút chốc đã ngấn nước. Gương mặt đáng yêu nhìn thật tội nghiệp, khiến người khác không thể không thương cảm, không thể nào kìm được ý muốn chở che.
"Sao anh mắng em phiền phức mãi thế? Em vì lo cho anh thôi mà. Nếu anh không thích thì lần sau em..."
"Được rồi, được rồi! Không mắng em nữa." Chàng nam sinh cười dịu dàng. "Ngồi xuống đây, anh nắn chân giúp em nhé!"
- Quỳnh Vi!
Đình Huy huơ huơ tay trước mặt Quỳnh Vi. Cô chợt tỉnh, thoát khỏi những hồi ức vừa hiện lên trong đầu, dịu dàng mỉm cười với anh:
- Ừ! Cảm ơn anh!
- Không có gì!
Đình Huy cúi đầu. Bàn tay cẩn thận ấn mạnh. Khớp xương vang lên một tiếng. Quỳnh Vi cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng kêu.
- Được rồi!
Đình Huy đứng dậy. Quỳnh Vi xoay xoay cổ chân mình. Đúng là mọi thứ đã trở lại bình thường. Cô ngẩng đầu, mỉm cười:
- Cảm ơn anh!
Đình Huy vẫn nhìn cô chăm chú. Cô chợt đỏ mặt, cúi đầu xuống. Một bàn tay nắm chặt mép váy, một bàn tay đưa lên, dùng ngón út vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt.
Đình Huy chợt ngẩng người. Động tác này...
"Tại sao em lại thích dùng ngón út vuốt tóc thế?"
Chàng nam sinh tóc màu bạc giữ tay cô nữ sinh tóc màu hạt dẻ, cầm lên xem xét. Cô nữ sinh bật cười, giằng tay ra.
"Không có gì đặc biệt đâu! Đó là thói quen của em thôi mà! Hồi nhỏ, em thấy người ta nuôi móng tay dài nhìn rất đẹp. Vậy là em cũng nuôi theo. Nhưng em nuôi móng cuối cùng toàn bị gãy, chỉ còn móng tay út ít động đến là còn nguyên vẹn. Vì thế em rất thích nghịch móng tay đó. Dùng nó vào đủ việc. Em hay dùng móng tay út để vuốt tóc. Lâu dần thành thói quen thôi."
"Ồ!" Chàng nam sinh gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc cô nữ sinh. "Mỗi lần xấu hổ lại thấy em có thói quen này".
"Hì! Thực ra em đã bỏ thói quen này từ lâu rồi. Nhưng mà mối lần xấu hổ lại đưa tay lên vuốt một cách vô thức. Ha ha, nhưng mà thói quen này chẳng phải cũng tốt sao? Sau này dù em có thay đổi thế nào, anh chỉ cần nhìn vào là có thể nhận ra em rồi!"
Dù em có thay đổi thế nào, anh chỉ cần nhìn vào là có thể nhận ra em sao? Đình Huy ngẩn người hồi lâu nhìn Quỳnh Vi, bất giác thốt lên khe khẽ:
- Quỳnh!
- Hả?
Quỳnh Vi giật mình nhìn lên. Tim bất chợt lỗi một nhịp. Đình Huy thở dài, quay đi.
- Không có gì!
Anh đút hai tay vào túi quần, rời khỏi phòng. Làm sao vậy nhỉ? Rõ ràng không thể là cô ấy. Nhưng... Đình Huy chợt cau mày. Đôi tay ấy cũng lạnh như vậy.
Bên trong phòng tập, Quỳnh Vi còn ngồi ngẩn người nhìn theo bóng dáng Đình Huy khuất sau cánh cửa. Hồi lâu sau, cô mới chợt nhớ ra, tỏng lúc bối rối, cô lại có thói quen đó.
Nhìn ngón tay út của mình, Quỳnh Vi khẽ mỉm cười. Anh vẫn còn nhớ hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu