Chương 20: Săn người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
------------

Cuối tháng mười một, còn ba ngày nữa là đến kỳ thi Olympic của Nguyễn Điềm Điềm.

Mười bộ sách của Lục Chấp không viết một chữ, rơi xuống một tầng bụi. Cậu nhìn nửa ngày mới lật nó ra, nếp gấp trên bài thi đều bị sách vở làm phẳng.

Lục Chấp nhìn Nguyễn Điềm Điềm líu ríu nói chuyện với Hồ Kiều trước phòng học, xấu hổ không dám đích thân mình đi tới.

Bài thi cuộn thành cuộn, Lục Chấp dùng nó chọc chọc Tào Tín: "Cậu đưa cái này cho cô ấy."

Tào Tín đang híp mắt mệt mỏi, nhìn theo ánh mắt Lục Chấp, thấy được Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu.

Tào Tín ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt, "Người ta là con gái còn dám tới tìm cậu, cậu làm sao lại không thể đi qua tìm cô ấy?"

Lục Chấp nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn Tào Tín.

"Được được được, tôi đi tôi đi." Tào Tín giơ hai tay lên thỏa hiệp, cậu trêu thôi cũng không được sao?"

"Quên đi." Lục Chấp cầm lại bài thi.

"Chậc." Tào Tín ghét bỏ bĩu môi, "Lục ca, cậu có biết không, cậu hiện tại giống như con bé mới yêu trong quán bar của chúng ta.. Ối!"

Đầu Tào Tín bị bài thi gõ mạnh một cái.

"Không giống." Lục Chấp nói.

"Được được được, không giống không giống." Tào Tín hai tay ôm cánh tay, ghé vào bàn, "Thật tốt, tôi cũng muốn yêu đương."

Yêu đương sao?

Lục Chấp nhìn cái đầu nhỏ của Nguyễn Điềm Điềm, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Chưa đủ tuổi, không được yêu sớm."

Lục Chấp rốt cuộc vẫn không đứng dậy đi tìm Nguyễn Điềm Điềm.

Cậu vốn định chờ buổi trưa tan học Nguyễn Điềm Điềm tới đưa cho cô, nhưng chuông tan học vừa vang lên, điện thoại di động của cậu cũng vang lên.

Là lão Tề gọi, bảo cậu lập tức quay về quán bar một chuyến.

"Anh Nguyễn tới, nói muốn gặp cậu."

Lục Chấp theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn Nguyễn Điềm Điềm, mà Nguyễn Điềm Điềm bên kia, cũng đang ngồi ở chỗ nghe điện thoại.

Một cảm giác bất an kéo dài trong lòng cậu.

"Lục Tiểu Chấp." Nguyễn Điềm Điềm xách cặp sách đi tới chỗ ngồi của cô, "Hôm nay mẹ tớ nói trong nhà có việc phải về, tớ sẽ không ăn cơm cùng cậu."

"Ừ." Lục Chấp nhẹ giọng nói, "Trở về đi."

Nguyễn Điềm Điềm đeo cặp sách, nhìn Lục Chấp cười: "Sao hôm nay cậu không ngủ? Bây giờ muốn đi căn tin sao?"

Lục Chấp nhìn dòng người từ dưới lầu tràn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu: "Tôi đợi lát nữa sẽ đi."

"À!" Nguyễn Điềm Điềm cầm dây đeo ba lô, "Vậy tớ đi đây.

Lục Chấp nhìn cô gái trước mắt, muốn nói gì đó, lại thôi.

Con gái đôi khi cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác, Nguyễn Điềm Điềm dừng lại một chút, muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.

Cái ót đột nhiên bị ai đó vỗ một cái, Nguyễn Điềm Điềm ôm đầu quay đầu lại phát hiện Hạ Lương Ngọc đang đứng ở phía sau cô.

"Sao cậu còn chưa về nhà?" Hạ Lương Ngọc không kiên nhẫn nói, "Dì tìm cậu đấy, không biết sao?"

Nguyễn Điềm Điềm nghi hoặc: "Sao cậu biết mẹ tìm tôi?"

Hạ Lương Ngọc liếc Lục Chấp, lại nhìn Nguyễn Điềm Điềm: "Làm tôi lại không biết chứ."

Đầu óc Nguyễn Điềm Điềm xoay chuyển cực nhanh, cô cũng đi theo Hạ Lương Ngọc nhìn trái nhìn phải.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ về hướng Lục Chấp kia nhìn, mà đương sự lại hướng ngoài cửa sổ, muốn đem chính mình phai nhạt vào bối cảnh.

"Có phải cậu mách gì đó với mẹ tôi không?" Nguyễn Điềm Điềm vỗ một cái vào cánh tay Hạ Lương Ngọc, "Có phải cậu không?!"

Hạ Lương Ngọc tức giận lui về phía sau một bước: "Sao cậu lại đổ mọi chuyện lên người tôi? Cậu có bằng chứng không?"

Nguyễn Điềm Điềm hét lên với cậu ta: "Cậu tố cáo với mẹ tôi, tôi cũng muốn tố cáo với ông Hạ."

"Liên quan gì đến tôi? Tôi đơn giản nhắc nhở cậu nhanh chóng về nhà, cậu như thế nào lại đổ lỗi lên đầu tôi? Tôi biết rằng cậu luôn muốn đối phó với tôi nhưng cũng phải công bằng chứ. Sao cậu không nghĩ là hắn tố cáo."

Tâm tính Hạ Lương Ngọc sụp đổ, lửa giận văng khắp nơi, thành công lan đến quần chúng vô tội.

Lục Chấp giương mắt khẽ liếc.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hạ Lương Ngọc trừng mắt nhìn Lục Chấp.

Lục Chấp đứng lên, cúi đầu sửa lại ống tay áo của mình.

Hạ Lương Ngọc lao về phía sau Nguyễn Điềm Điềm: "Muốn làm gì? Đánh nhau à?"

Nguyễn Điềm Điềm đẩy Hạ Lương Ngọc ra ngoài: "Đi mau, đi mau."

Tuy rằng cô biết Lục Chấp tính tình tốt, nhưng Hạ Lương Ngọc chỉ cần đánh một cái, cô sợ Lục Chấp chịu không nổi.

Hai người một trước một sau, lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng học.

Lục Chấp nhìn hai người cãi nhau ra khỏi phòng học, lại một lần nữa ngồi lên ghế.

Nguyễn lão gia tử tìm cậu, mẹ Nguyễn Điềm Điềm tìm cô ấy, Hạ Lương Ngọc cũng biết chuyện này. Cậu  không cảm thấy Hạ Lương Ngọc thật sự sẽ đi tố cáo, cho nên sự việc này khá lớn.

Ở trong phòng học một lúc, Lục Chấp đoán Nguyễn Điềm Điềm đã đi xa, lúc này mới đứng dậy, ra khỏi phòng học.
-----------

Mới vừa vào Linh Dạ, Lục Chấp đã nhìn thấy Giang Trận đang hút thuốc chờ cậu ở sảnh.

Giang Trận vẻ mặt nghiêm túc, như là đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.

Lục Chấp đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại đã có năng lực chịu được đả kích nhất định, Nguyễn lão gia tử tới khẳng định sự tình liên quan đến Nguyễn Điềm Điềm.

Nếu mình vẫn ở chung với Nguyễn Điềm Điềm như trước đại hội thể dục thể thao, bây giờ bị người ta oán trách cũng có thể thẳng lưng nói một câu không thẹn với lương tâm.

Nhưng bây giờ hỏi thì lòng có chút thẹn.

"Lão gia tử đó nói cái gì thì phải nghe cái đó." Giang Trận vỗ vỗ bả vai Lục Chấp, "Ông ta có bảo lấy quần lót thì cậu cũng phải làm theo."

Lục Chấp: "......"

Có đôi khi thật sự rất bội phục Giang Trận, cả người tế bào điêu khắc cát, còn có thể gây sốc tứ phương.

Linh Dạ lầu một là quán bar đại sảnh, lầu hai là KTV phòng bao, lầu ba là nhà hàng, lầu bốn lầu năm tất cả đều là phòng khách.

Ông cụ Nguyễn đang ở trong một phòng riêng của nhà hàng lầu ba.

Lúc Lục Chấp đẩy cửa bước vào, ông cụ đang bưng canh gà uống từng ngụm từng ngụm.

Trên người ông cụ Nguyễn mặc một bộ trang phục đối tà cổ lông nâu. Tuổi gần sáu mươi, tóc bạc đồng nhan, chú Tề vẫn là một thân kim biên hắc bào, ngồi ở bên cạnh, đang cười khanh khách nói cái gì đó.

Quần áo hai người cực kỳ giống nhau.

Lục Chấp đi vào, ở cửa cúi chào ông cụ Nguyễn: "Nguyễn lão gia."

Hai người bên bàn đều buông bát đũa trong tay xuống.

"Đứa bé đến rồi." Ông cụ Nguyễn cười kéo ghế bên cạnh ra, "Đến đây ngồi."

Ông ấy không giống như là đến để hỏi tội, ngược lại giống như là ông nội đến cùng cháu trai ăn bữa cơm trưa.

Trong lòng Lục Chấp bồn chồn, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống ghế.

"Vừa tan học, còn chưa ăn cơm đúng không." Nguyễn lão gia nói, "Vừa vặn ở đây có đồ ăn, gọi nhiều món quá, cùng nhau ăn một chút đi."

Bảy tám món được đặt trên chiếc bàn xoay. Chiếc bàn làm bằng gỗ đủ cho mười mấy người, tuy nhiên lại chỉ có ba ngươi.

Đây không phải là hơi nhiều một chút? Đây rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều.

Lục Chấp không rõ ông cụ Nguyễn định làm gì, nhưng là lúc này chính là thời gian cơm trưa, Lục Chấp không ăn buổi sáng, hiện tại cũng có phần đói bụng.

Trong thức ăn còn có thể hạ độc sao?

"Ông nội Nguyễn đặc biệt gọi mấy món con thích." Chú Tề cười nói, "Hôm nay con nên ăn nhiều một chút."

Trên bàn có rượu, Lục Chấp đứng dậy đi lấy.

"Ôi..." Ông cụ Nguyễn dùng đũa ngăn lại, "Cháu cùng tuổi với Điềm Điềm phải không?"

Ngón tay Lục Chấp cuộn tròn, nói ngày tháng năm sinh.

"Chưa trưởng thành thì đừng uống rượu." Ông cụ Nguyễn gõ bàn, "Uống trà thích hợp hơn."

Lục Chấp rót cho mình một chén trà lá trúc màu xanh đậm.

Nước trà nóng hổi, còn bốc hơi nóng. Lục Chấp lấy trà thay rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Không nóng à?" Ông cụ Nguyễn cười ha hả hỏi.

Hầu kết Lục Chấp lăn lộn, giọng khàn khàn: "Không nóng."

Ông cụ Nguyễn cười ha hả, chẳng biết tại sao lại rất vui vẻ.

"Thằng nhóc ngoan." Ông vỗ vỗ bả vai Lục Chấp, "Sau này theo ta làm đi."

Cùng lúc đó, trong nhà Nguyễn Điềm Điềm cũng bày một hồi "Hồng Môn Yến" khác.

"Tại sao?" Nguyễn Điềm Điềm buông bát trên tay xuống, "Tại sao con không thể tìm cậu ấy nữa?"

Nguyễn Hòa Cảnh đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Thư Vũ, em như vậy không được..."

"Con phải nghe lời mẹ." Lâm Thư Vũ ném đũa thật mạnh lên bàn, "Không được qua lại với Lục Chấp nữa."

"Con không muốn!" Nguyễn Điềm Điềm đứng dậy, không dám tin, "Trước kia mẹ chưa từng quản con như vậy cả."

"Điềm Điềm, ngồi xuống." Nguyễn Hòa Cảnh đè tay vợ mình xuống, chậm giọng, "Nghe ba nói."

Nguyễn Điềm Điềm nắm góc bàn, cau mày, vẫn ngồi xuống.

"Từ nhỏ đến lớn, cho dù con làm gì, ba mẹ vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của con, có phải không?"

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu.

"Cho nên lần này ba cấm con, là có nguyên nhân." Nguyễn Hòa Cảnh buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, "Nhưng nguyên nhân này ba mẹ không muốn nói cho con biết."

"Vì sao không nói cho con biết?" Nguyễn Điềm Điềm bất mãn nói, "Con muốn biết nguyên nhân."

Lâm Thư Vũ và Nguyễn Hòa Cảnh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đọc ra ý nghĩ ngược lại.

"Nói đi." Lâm Thư Vũ năn nỉ, "Con gái chúng ta là quan trọng nhất."

"Không thể nói." Nguyễn Hòa Cảnh kiên trì nói, "Thư Vũ, không cần."

Tiểu Lục ca hơn mười bảy tuổi, trầm ổn đáng tin cậy, ngoài sáng trong tối người săn cậu vô số kể.

Nhưng giống như Nguyễn lão gia tử trước mặt, vẫn là người đầu tiên.

Chú Tề không lên tiếng, toàn bộ cục diện rối rắm đều ném cho Lục Chấp.

Lục Chấp há miệng, khí lưu xẹt qua cổ họng, cổ họng vừa bị nước trà làm nóng, vừa đau vừa ngứa.

"Tay tôi không sạch sẽ." Thanh âm Lục Chấp khàn khàn, "Không xứng làm việc dưới tay Nguyễn lão gia."

Ông cụ gắp một miếng ngó sen, chậm rãi ăn: "Làm nghề của chúng ta, không ai sạch sẽ cả."

"Tôi từng giết người." Lục Chấp nói.

Loảng xoảng một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

"Nguyễn lão gia!" Thẩm Lê chưa kịp lên tiếng đã tới trước, "Ông săn người thì cũng phải xếp hàng phía sau tôi chứ!"

--------
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Tôi đã từng giết người.

Ông cụ Nguyễn: Này, ta tưởng có chuyện gì chứ, không có việc gì thì đến ôm ông nội một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro