Chương 32: Tự trách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
-----------

Lục Chấp vô cùng tự trách mình, món quà đầu tiên Nguyễn Điềm Điềm tặng cho cậu mà cậu cũng không bảo vệ tốt.

"Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?" Chủ nhiệm lớp cuộn tờ giấy trong tay lại vỗ vào trán Lục Chấp.

Lục Chấp có chút uể oải ngẩng đầu lên: "Dạ?"

Tào Tín ưỡn thẳng ngực, trước khi chủ nhiệm lớp lại nổi giận nữa trả lời: "Thầy, em nghe thấy rồi, vì ngồi cùng bàn nên em nhất định sẽ đốc thúc việc học tập của cậu ấy trên lớp thật tốt, sẽ không lại để cậu ấy đánh nhau, gây chuyện nữa ạ."

Lục Chấp quay đầu nhìn cậu ta.

Con mẹ nó ai mới là người gây chuyện trước hả?

Cậu hiện tại nhìn Tào Tín thế nào cũng thấy ngứa mắt, ngoại trừ đánh người một trận mới thoải mái.

Chủ nhiệm lớp trách cứ, "Còn cần cậu giám sát? Chính cậu mới là người cần giám sát! Trừ Hạ Lương Ngọc ra, cậu xếp ở vị trí cuối cùng, lần này cậu ta nhập viện rồi, tôi nhìn thấy cậu vẫn còn ngồi ở dưới cùng...."

Chủ nhiệm lớp cằn nhằn không ngớt.

Lục Chấp cùng Tào Tín nghe tai trái liền ra tai phải, ngậm miệng không nói.

Sau giờ học, Lục Chấp cầm chiếc khăn quàng cổ, khổ sở sờ sờ sợi len, không dám dùng quá nhiều sức vì sợ lại bị kéo ra thêm.

Tào Tín không sợ chết mà tiến lại gần: "Lục ca, cậu quý trọng chiếc khăn này đến thế sao? Nguyễn Điềm Điềm tặng cậu?"

Lục Chấp bỗng nhiên ngẩng đầu, các bạn trong lớp như bị bắt quả tang liền quay đầu lại giả vờ đang học, thu bài tập, vệ sinh, buôn chuyện, v.v., nhưng điểm chung là mọi người đều vểnh tai chờ đợi câu trả lời có hoặc không của Lục Chấp.

Lục Chấp do dự có nên cùng Tào Tín đánh một trận, nhưng Nguyễn Điềm Điềm bất ngờ xuất hiện và hét lên kinh ngạc: "Lục Chấp! Mặt cậu bị sao vậy?!"

Cổ thiếu niên thon dài, sau khi tháo miếng băng gạc trên mặt cũng đủ thấy rõ ràng. Lúc này tóc cậu đã gần khô, chỉ cần có người nhìn thật kỹ, vết bầm ở khóe mắt cũng phải cũng lộ ra.

Khuôn mặt của cậu thực sự rất nổi. Sáng nay, khi đi ngang qua lớp học Kung Fu một mình, đã có nhiều người đến chào đón cậu nhập hội.

"Cậu cùng người khác đánh nhau sao?!" Nguyễn Điềm Điềm đang cầm cây lau nhà trong tay liền vội vàng ném vào cho Tào Tín vô tội, tiến đến trước mặt Lục Chấp

"Mắt cậu bị bầm rồi! Khóe miệng lại còn rách! Mặt bên kia tại sao còn che băng gạc? Rất nghiêm trọng sao?!"

Lục Chấp ngửa người ra sau kéo dài khoảng cách, nhưng Nguyễn Điềm Điềm lại lo lắng quá mức, trực tiếp tiến về phía trước, sát vào cậu.

Quần chúng ăn dưa xung quanh được phen cười nói vui vẻ, giống như những ông bố bà mẹ mang con nhà mình đi dạo trong tiểu khu, nhìn đứa nhỏ chơi đùa mà lộ ra nụ cười hiền lành.

À, thật tuyệt.

Không biết là ai, nhẹ nhàng đẩy sau lưng Nguyễn Điềm Điềm.

Nguyễn Điềm Điềm trọng tâm vốn không ổn định liền kêu "Ai gia" một tiếng, đầu cô lập tức đập vào người Lục Chấp.

Phía sau Lục Chấp là tường, dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn, một lực đẩy liền được Lục Chấp đón lấy ôm vào lòng.

"Ồ!!!"

Cả lớp học phát ra một trận cười kinh ngạc.

Nguyễn Điềm Điềm đỡ lấy vai cậu, ôm hai tay sau lưng của Lục Chấp.

Cô nàng cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay lập tức đỏ mặt xấu hổ, giận dữ đứng thẳng dậy, nhặt cây lau nhà rồi chạy nhanh ra khỏi lớp.

"Lục ca, cậu cảm thấy thế nào?" Có một nam sinh cười hì hì hỏi cậu, "Sờ được chưa?!"

Lục Chấp không phản ứng, chậm rãi đứng thẳng người.

"Tối qua tôi vừa đưa hai người đi cấp cứu."

Cậu nâng mí mắt lên, nhẹ nhìn nam sinh đang đứng ở vị trí của Tào Tín. "Cậu muốn làm người thứ ba?"

Rõ ràng là một câu uy hiếp nhưng lại được cậu nói một cách bình tĩnh và trầm ổn.

Dù là cố tình hay chỉ vô thức, đôi mắt Lục Chấp rũ xuống, ngón tay cái ấn lên vết thương trên khoé môi, dùng sức xoa xoa.

Đó không phải là trò đùa, cũng không phải là sự trả thù.

Chàng trai có vết bầm tím trên mặt, xung quanh cậu có một sự thù địch không tồn tại giữa những người cùng lứa tuổi - đó là sự bình tĩnh đến từ việc đấu tranh trong xã hội và thoát khỏi niềm vui.

Giống như chỉ cần bạn nói "suy nghĩ", cậu ấy thực sự có thể gọi xe cấp cứu đến kéo bạn đi.

Sau khi ở cùng Nguyễn Điềm Điềm, tính tình Lục Chấp đã tốt quá lâu.

Vì vậy, một số người quên rằng cậu vốn là nhân vật tàn nhẫn, là người mới mười sáu tuổi đã tự có thể đứng trong xã hội khắc nghiệt này.

Sắc mặt nam sinh kia khẽ biến đổi, hoảng sợ rời đi.

Những người xung quanh cũng ngừng mỉm cười, quay lại với việc họ phải làm.

Trong nhà vệ sinh, Nguyễn Điềm Điềm dùng sức giặt cây lau nhà, ủy khuất mà lau nước mắt. Vừa ra khỏi lớp, trò đùa trêu chọc của nam sinh kia đã lọt vào tai cô.

Rất khó chịu, thậm chí có chút kinh tởm.

Tắt vòi nước, Nguyễn Điềm Điềm âm thầm quyết định sẽ không bao giờ nói chuyện với Lục Chỉ trong lớp nữa.

Sau khi mang cây lau nhà rời khỏi nhà vệ sinh, cô ngẩng đầu đã thấy Lục Chỉ đang đợi ở một bên hành lang.

Nguyễn Điềm Điềm làm như không để ý, bước đi cũng nhanh hơn.

"Này." Lục Chấp đi theo, nhẹ giọng nói, "Cậu tức giận sao?"

Nguyễn Điềm Điềm quay mặt đi, chấp hành quyết định vừa rồi đến cùng.

"Đừng tức giận." Lục Chấp giúp Nguyễn Điềm Điềm cầm cây lau nhà.

Nguyễn Điềm Điềm gạt tay Lục Chấp ra, đi tới hành lang lớp bắt đầu lau sàn.

"Mình đi đánh hắn một trận."

Nguyễn Điềm Điềm vội vàng giữ chặt cổ tay cậu: "Cậu đánh ai?"

Lục Chấp khẽ nhếch môi: "Đánh Tào Tín."

Tào Tín đúng lúc từ cửa sau của phòng học ló đầu ra, run rẩy thảm hại nói. Giọng nói: "Cứu mạng ~ a ~"

Nguyễn Điềm Điềm bị cậu chọc cười, nắm đấm đấm vào cánh tay Lục Chấp, tức giận nói: "Đánh cậu mới đúng."

Tào Tín mang tội lập công, Lục Chấp quyết định tạm thời không tính sổ cậu ta.

Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ kết thúc và việc tìm kiếm cái chết vẫn tiếp tục.

Chiều hôm đó, cậu lại mắc phải một sai lầm chết người.

"Tào Tín nói cậu ấy đã kéo chiếc khăn quàng cổ của tớ ra." Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Điềm Điềm căng thẳng dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc, "Còn hỏi tớ mua ở đâu, phải bồi thường cho cậu một cái."

Lục Chấp đang ôm khăn quàng cổ ngủ gật: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro