Chương 34: Gần đến lúc rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
-----------

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài trong hai ngày và kết quả được công bố vào ngày thứ ba sau khi thi xong.

Điều gần như khiến cả lớp chấn động là lần này Lục Chấp được xếp vào top 5 của lớp.

Lục Chấp khẽ thở dài, nghĩ rằng mình đã ước tính mình sẽ đứng trong top năm của lớp, nhưng cuối cùng lại đứng thứ năm trong kỳ thi mà không hề tiến bộ chút nào.

Mà Nguyễn Điềm Điềm - - thức đêm chuẩn bị thi cử, tỉ mỉ chuẩn bị, lại chỉ thi đứng thứ hai mươi tám khối.

Bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt, bóp nát sữa đậu nành đang cầm trên tay.

"Tiến bộ hơn lần trước một bậc." Lục Chấp đưa cho cô một tờ giấy, "Không tệ."

Nguyễn Điềm Điềm cắn răng nghiến lợi: "Toán 150, Lý 290, bạn của tớ à, cậu định thi Thanh Bắc sao?"

Lục Chấp cười lộ ra hàm răng trắng, lắc lắc đầu.

Nguyễn Điềm Điềm phát hiện gần đây Lục Chấp đặc biệt thích cười.

Không phải là nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng như trước kia. Mà là hiện tại loại cười này có thể lộ ra hàm răng, ánh mắt đều cong lên cười theo.

Tuy rằng lúc Lục Chấp không cười cũng rất đẹp trai, nhưng bây giờ cười rộ lên......Vậy thật đúng là đẹp trai hơn.

"Thành tích này của cậu mà không học Thanh Bắc thì lão Yến chắc chắn sẽ đánh chết cậu." Nguyễn Điềm Điềm ủ rũ, "Thành tích của cậu tốt như vậy, sao lại giả bộ học hành dở tệ chứ, trước đây tớ còn..."

Còn muốn dùng chiêu sử dụng tình yêu học tập của mình để truyền cảm hứng cho Lục Chấp học hành chăm chỉ, vào được trường đại học cùng cô trong tương lai chứ. Bây giờ thì hay rồi, cho dù Lục Chấp gật đầu đáp ứng, cô cũng chưa chắc thi đậu được.

Nguyễn Điềm Điềm không có mặt mũi nói tiếp lời này.

"Thật đáng ghét." Cô bé bĩu môi, nổi giận.

"Không giả bộ." Lục Chấp giải thích, "Lúc trước mình sẽ đọc sách vào giữa trưa, nếu không thành tích sẽ càng kém."

Nguyễn Điềm Điềm không tin: "Làm gì có ai tiến bộ nhanh như thế chứ?"

Lục Chấp vẻ mặt vô tội: "Mình."

Trong mắt mọi người, vị Lục tổng này luôn được xem là người bình tĩnh và thoải mái nhất.

Nhưng cũng chỉ có Tào Tín mới có thể thấy Lục Chấp bằng một cách khác. Cậu luôn ở hàng ghế sau cùng kiên trì nghe bài mới tiếng anh. Trong nhà bếp quán bar vì tính toán một đề toán mà ngồi xổm đến chân tê cứng; Dưới ánh đèn thủy tinh đủ mọi màu sắc chiếu rọi, Lục Chấp cầm phương trình hóa học đọc thuộc lòng.

Cố gắng dường như đã trở thành một sở trường của Lục Chấp.

Tuổi thơ vì sống mà cố gắng. Sau khi thành công, bạn sẽ thấy mọi thứ trên đời này đều dễ dàng hơn việc sống.

Kỳ nghỉ đông kéo dài gần mười ngày, Nguyễn Điềm Điềm mong ngóng trăng sao, cuối cùng hy vọng có một trận tuyết nhẹ.

"Rơi đi, rơi đi, Thái Thượng, Thái Hậu, Như Lai, Phật, Quan Âm Bồ Tát..." Nguyễn Điềm Điềm chắp tay trước ngực, lẩm bẩm bên cửa sổ.

"Con đang lẩm bẩm gì vậy?" Lâm Thư Vũ ở bên cạnh bàn ăn đang nhào bột mì, "Lại đây làm sủi cảo với mẹ!"

Nguyễn Điềm Điềm lấy chiếc dép bông màu hồng nhạt, chạy chậm chống bàn: "Mẹ ơi, đợt này tuyết có  rơi lớn không?"

Lâm Thư Vũ cũng không ngẩng đầu: "Trời sẽ không rơi tuyết, trời sẽ sớm chuyển thành mưa."

Khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Điềm Điềm lập tức đọng lại: "Haizz, mẹ tự gói đi."

Lâm Thư Vũ đuổi tới phòng Nguyễn Điềm Điềm, tay bà còn dính bột mì liền nắm lấy lỗ tai con gái, rõ ràng muốn kéo người trở về.

"Mau làm bánh sủi cảo cho mẹ!"

Nguyễn Điềm Điềm hết sức không tình nguyện gói sủi cảo nhân thịt heo cùng rau cần tây suốt buổi trưa.

Sau đó lại trông mong đứng bên cửa sổ chờ Nguyễn Hòa Cảnh về nhà ăn cơm.

"Con rảnh rỗi thì luyện đàn đi." Lâm Thư Vũ đem sủi cảo gói kỹ xếp thành từng lớp, bỏ vào tủ lạnh đông lạnh.

Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên kéo cửa sổ ra, bàn tay nhỏ bé vốn được máy sưởi ấm đến đỏ bừng bỗng vươn ra đón nước mưa bên ngoài.

"Trời mưa thật rồi!" Nguyễn Điềm Điềm vẻ mặt ủ rũ kếu lên, "Mẹ không thể nói năm nay tuyết sẽ rơi dày sao?!"

Nguyễn Điềm Điềm cố tình gây sự.

Tuyết rơi không xuống, lại trách mẹ mình đến.

"Con năm nay sao lại muốn tuyết rơi như vậy?" Lâm Thư Vũ thấy kỳ quái nói, "Trước kia không thấy con háo hức như vậy?"

Nguyễn Điềm Điềm bỗng chột dạ liền kiễng chân lên, đóng cửa sổ đi vào phòng đàn.

Dang! Dang! Dang! Một tiếng đàn dữ dội được ấn mạnh lên, là âm thanh mà Nguyễn Điềm Điềm thường xuyên tạo ra báo hiệu buổi luyện đàn sắp sụp đổ.

"Cho con luyện đàn, không phải cho con đập đàn." Lâm Thư Vũ ở phòng khách quát vọng vào.

Tiểu nha đầu mới nghỉ không được mấy ngày, ở nhà đứng ngồi không cũng ghét.

Lâm Thư Vũ muốn giục cô ra ngoài đi dạo, nhưng lại sợ cô sẽ đến những nơi không an toàn.

May mắn thay, mấy ngày nay Nguyễn Điềm Điềm cũng không có xu hướng chạy ra ngoài, ngược lại còn ở nhà chăm chỉ học tập.

Nguyễn Hòa Cảnh hỏi qua vài câu, hoá ra là bởi vì chàng trai cô thích có thành tích xuất sắc.

Lâm Thư Vũ bất đắc dĩ mỉn cười, cuối cùng vẫn buông bỏ thành kiến trong lòng.

Bà đã biết về cuộc đời của chàng trai trẻ đó, có thể coi là đáng sợ nếu không muốn nói là ly kỳ. Là một người trưởng thành, Lâm Thư Vũ thậm chí không thể tưởng tượng ra một đứa trẻ tầm tuổi đấy đã trải qua mọi chuyện như thế nào.

Nhưng mà đáng mừng chính là, cậu bé chịu đựng được, thậm chí trưởng thành có chút ưu tú.

Ông nội Nguyễn - người có kinh nghiệm sống tương tự, còn thích đến mức đặc biệt đi mời thằng nhóc một bữa. Sau khi về, ông còn luôn miệng khen ngợi đứa cháu rể tương lai này.

Là người lớn cũng không cần can dự vào chuyện của bọn trẻ quá nhiều.

"Đã bảy giờ rồi."

Cửa phòng đàn đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Điềm Điềm giống như một cơn gió lại chạy vào phòng ngủ của mình.

Lâm Thư Vũ răn dạy: "Bước chân nhẹ một chút!"

Rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.

Nguyễn Điềm Điềm đá giày, nhảy lên giường, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, gọi cho Lục Chấp mười năm sau.

"Lục Chấp à!" Nguyễn Điềm Điềm lăn lộn trên giường, "Hôm nay lại không có tuyết rơi!!!"

"Ở đây tuyết rơi nhưng cũng không nhiều lắm." Lục Chấp cười nói, "Không đợi được gặp anh sao?"

Nguyễn Điềm Điềm nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà, "Đã mười ngày rồi em không gặp cậu ấy!"

Lúc trước Lục Chấp không cho Nguyễn Điềm Điềm gọi điện thoại cho cậy, Nguyễn Điềm Điềm vẫn ngoan ngoãn nghe lời không gọi.

Nhưng mà, cô không được gọi cho Lục Chấp đâu có nghĩa Lục Chấp không gọi được cho cô! Nhưng ngay cả một tin nhắn cô cũng không nhận được!

"Anh nào dám." Lục Chấp bất lực nói.

"Vết thương trên mặt cậu ấy không biết có tốt hay không, cũng không biết có nghiêm trọng hay không nữa." Nguyễn Điềm Điềm lầm bầm chút, "Lúc trước em nên cởi băng gạc ra xem thử, không biết có để lại...vết sẹo dài không..."

Tiểu cô nương mỗi ngày đều nói nhảm rất nhiều.

Giống như là tích góp từng tí một trong một ngày, chất đầy giỏ tre rồi vui vẻ đi qua mười năm sau, trút hết vào người mình thương nhớ.

Cô gõ cửa trái tim Lục Chấp, mạnh dạn nhưng có chút ngại ngùng.

"Lục Chấp, anh có ở đó không?"

"Em nhớ anh lắm."

Băng gạc trên mặt Lục Chấp ngay ngày đầu tiên nghỉ đông đã bị cậu vứt đi. Vết sẹo mỏng còn chưa tróc vảy, từ khóe mắt kéo đến khóe miệng. Cộng thêm việc Lục ca có một đôi mắt khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy cậu đang không vui, thoạt nhìn thực sự khiến người ta cảm thấy áy náy.

"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục bị hư hết rồi." Giang Trận đáng tiếc chép miệng, "Bảo sao quán bar chúng ta làm ăn ít đi một nửa."

Lục Chấp bưng một ly sữa đậu nành, uống từng ngụm một bên quầy bar: "Dựa vào khuôn mặt này của tôi mà làm ăn, cũng không thấy anh chia hoa hồng cho tôi."

"Ôi." Giang Trận ngạc nhiên, "Cậu thử nói lại xem?"

Lục Chấp không để ý đến anh ta nữa, xoay người nhìn về phía sàn nhảy chật chội.

"Tôi phát hiện tiểu tử ngươi từ sau khi yêu đương, giống như đổi thành một người khác." Giang Trận lấy chén trên tay Lục Chấp xuống nhìn vào bên trong, "Đã thích học tập, còn con mẹ nó dưỡng sinh."

"Không yêu đương." Lục Chấp nghiêm túc giải thích.

"Lừa ai vậy?" Giang Trận lấy tay đập vào gáy cậu, "Mấy ngày nay, cậu chỉ cười một mình còn cười như một kẻ ngốc. Sự kiêu ngạo xung quanh cậu đã ảnh hưởng đến tâm trạng của lão tử."

Lục Chấp: "......"

"Thật sự không có nói chuyện." Ánh mắt Lục Chấp chân thành.

Nhưng cũng gần đến lúc rồi.

-----------
Tác giả có lời muốn nói: Không vội, tuyết sắp rơi rồi. Hôm nay là năm mới, chúc mọi người cả nhà đoàn viên, ngọt ngào ngọt ngào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro