Chương 33: Hãy để tuyết rơi thật nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Chiếc xe khởi động ổn định, lao nhanh trên đường.

Đi ngang qua Lục Khảng Phú đang đứng bên đường, Nguyễn Điềm Điềm còn tốt bụng hạ cửa kính xuống, một lần nữa nói "Tạm biệt chú" với ông ta.

Lục Khang Phú hai tay nhét trong tay áo, biết ý mà leo xuống bậc thang: "Ừ, tạm biệt! Lái xe bảo trọng."

Người đàn ông trên xe đạp chân ga, phóng thật nhanh: "Quen nhau sao?"

Nguyễn Điềm Điềm nắm chặt túi giấy trong lòng, nghiến răng nói: "Ông ấy là ba của bạn tôi, tôi không biết ông ấy."

Người đàn ông nhướng mày: "Bạn trai?"

Nguyễn Điềm Điềm không nói gì, coi như đồng ý.

Người đàn ông nhìn qua kính chiếu hậu trong xe nói: "Em là đứa trẻ rất ngoan, không những dám chặn xe của người lạ mà còn yêu sớm."

Nguyễn Điềm Điềm phớt lờ nửa câu sau, cố gắng mỉm cười: "Tôi biết chú là người tốt."

"Thật đáng tiếc, tôi không giống em kì vọng." Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười lưu manh, "Bây giờ tôi đang nghĩ nên bán em ở khe núi nào thì đáng giá hơn."

Nguyễn Điềm Điềm không được tự nhiên nhìn bên trong xe, cô di chuyển chỗ ngồi từ phía sau chéo của ghế lái đến ngay phía sau anh: "Tôi không tin."

"Nếu không tin em có thể ngồi ở phía trước." Người đàn ông vẫn còn buồn cười.

"Em sẽ không ngồi phía trước đâu." Nguyễn Điềm Điềm nhỏ giọng nói, "Chú dừng xe ở phía trước là được? Em có thể cho chú tiền."

"Được." Người đàn ông dứt khoát đáp ứng, "Tôi mạo hiểm tính mạng cứu em, dù sao cũng phải một ngàn tệ chứ?"

Nguyễn Điềm Điềm: "......"

Sư tử này mở miệng, thật vô liêm sỉ.

"Vậy chú trực tiếp đưa em đến tiểu khu Vinh Cẩm đi." Nguyễn Điềm Điềm dựa lưng vào ghế sau xe, "Tôi sẽ gọi ba tới trả tiền cho chú."

Cô không thể đối phó được với loại người này, chỉ đơn giản là ném anh ta cho ba mình mà không bận tâm.

"Sao còn xa thế?" Người đàn ông một tay quay vô lăng, xe rẽ vào góc đường "Tôi cần được trả thêm tiền."

Nguyễn Điềm Điềm mở số điện thoại của Nguyễn Hòa Cảnh, phân vân không biết có nên gọi hay không.

Sau khi gọi xuống, cô phải kể cho ba nghe chuyện xảy ra hôm nay khi về đến nhà.

Vậy sau hôm nay, mình còn có thể đến nhà Lục Chấp tìm cậu sao?

"Chú thật sự cần tiền sao?" Nguyễn Điềm Điềm vịn vào lưng ghế lái phụ, thò đầu về phía trước, đôi mắt lấp lánh mang đầy ý cười, lấy lòng nói: "Chú, Chú là người tốt lại không thiếu tiền, có thể đừng làm khó tôi được không?"

"Cô bé?" Người đàn ông thoáng nhìn cô một cái, "Em diễn tiểu hồ ly khá giống đó. Em muốn nhìn gì vậy? Có phải đang tìm bằng lái xe của tôi không?"

Nguyễn Điềm Điềm bị nói ra lời trong lòng, lè lưỡi, một lần nữa ngồi xuống.

Người đàn ông đắc ý nói: "Nếu em nói được câu tử tế, tôi sẽ thả em đi."

Nguyễn Điềm Điềm nghe xong liền nhe răng cười, giọng nói cũng ngọt vài phần: "Chú à, chú đẹp trai quá đi mất!"

Nguyễn Điềm Điềm được người đàn ông đặt ở ngã ba cách cổng tiểu khu một đoạn đường.

"Cảm ơn chú!" Nguyễn Điềm Điềm mở cửa xe, không vội xuống xe, "Tôi tên là Nguyễn Điềm Điềm, tên chú là gì vậy?"

Nghe Nguyễn Điềm Điềm tự giới thiệu tên mình, người đàn ông cảm thấy hứng thú liền xoay người: "Nguyễn Điềm Điềm? Ông nội em là Nguyễn Dân Quân?"

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu, thầm nghĩ sao ai cũng biết ông nội vậy.

"Tôi đi đây." Người đàn ông xoay người nhìn cô, "Thế giới này nhỏ bé thật đấy."

Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu: "Hả?"

Người đàn ông tiếp tục nói: "Ba tôi bị ông nội em làm cho phá sản rồi, bây giờ mỗi ngày đều ầm ĩ đòi nhảy khỏi toà nhà, chắc em phải cảm ơn ông cụ Nguyễn giúp tôi!"

Nguyễn Điềm Điềm bối rối: "Hả?!"

"Được rồi, em mau về đi." Người đàn ông đe dọa cô, "Không tôi sẽ trói em lại và tìm ông cụ đòi tiền đấy."

Nguyễn Điềm Điềm nhanh chóng xuống xe.

Đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, Nguyễn Điềm Điềm âm thầm ghi nhớ lại biển số xe.

Chờ ngày nào đó đi bệnh viện thăm Hạ Lương Ngọc, sẽ nhờ cậu điều tra một chút xem người không cần mặt mũi này rốt cuộc là ai.

Khi cô về đến nhà, bữa tối đã kết thúc, Nguyễn Điềm Điềm nhân lúc còn nóng bới một ít cơm cùng chút canh thừa còn sót lạnh, sắp xếp lại tâm tình rồi nhốt mình vào phòng, liên lạc cho số điện thoại đường bộ 10 năm sau.

Tường thuật ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Nguyễn Điềm Điềm đã lược bỏ chuyện cuối, đó chính là cảnh trốn thoát và biến cuộc đối thoại của hai người thành một lời chào tạm biệt bình thường.

"Em nhất định phải nói với ba mẹ em." Ngữ khí Lục Chấp nghiêm túc, "Cũng phải nói cho anh, còn có Hạ Lương Ngọc."

Nguyễn Điềm Điềm không thể hiểu được. Chính cô còn chẳng hỏi gì, vậy Lục Chấp sao lại khẩn trương như thế, đem câu chuyện trở nên nghiêm trọng quá mức.

"Ngoan, nghe lời anh nói." Lục Chấp ngoài mặt thì dỗ dành, nhưng trong lòng lại không có chút thương lượng nào với cô cả.

Nguyễn Điềm Điềm "ồ" một tiếng, tay vuốt ve khăn quàng màu đen của Lục Chấp.

"Bảo bối, em không thể xảy có việc gì được." Lục Chấp từng câu từng chữ gõ vào lòng Nguyễn Điềm, "Nếu không, anh cũng sẽ xảy ra chuyện."

Nguyễn Điềm Điềm không hiểu: "Anh xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Chấp trầm giọng: "Anh sẽ điên mất."

***
Ngày cuối cùng trước kỳ thi diễn ra.

Lục Chấp ngay khi ngồi xuống đã để ý đến chiếc túi giấy màu xanh nhạt dưới gầm bàn. Khi lấy nó ra thì hóa ra đó là chiếc khăn quàng cổ màu đen.

Khác với lúc trước là trân trọng, lần này Lục Chấp còn không dám lấy ra.

Nhỡ Tào Tín lại làm hỏng thì làm sao bây giờ?

Mình đụng bẩn thì làm sao bây giờ?

Chiếc khăn sẽ mất đi độ ấm nếu mặc quá nhiều quần áo nên cậu sẽ giữ nó cho đến khi sắp chết rồi mới quàng đi chôn luôn.

Tuy nhiên, ý tưởng này không tồn tại được lâu.

Buổi trưa Nguyễn Điềm Điềm dứt khoát nói một câu "Sao cậu không quàng khăn vậy?" lập tức đánh gãy ý định của cậu.

"Có quàng." Lục Chấp lấy khăn len ra, quấn lên cổ mình hai cái.

"Có vẻ hơi dài." Nguyễn Điềm Điềm mím môi.

"Không dài." Lục Chấp buộc khăn quàng cổ lại, "Rất vừa vặn."

Nguyễn Điềm Điềm lắc đầu.

Rõ ràng chính là dài, nó còn vây quang khiến cổ Lục Chấp thành trụ đá rồi đó.

"Kiều Kiều nói hai cuộn len là đủ rồi." Nguyễn Điềm Điềm phồng má: "Nhưng tớ cảm thấy cậu cao như vậy, nên dùng thêm một cuộn nữa."

Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười, cậu cao cũng không phải cổ sẽ dài, tiểu cô nương này coi cậu là hươu cao cổ mình nuôi sao?

Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi lớp, vui vẻ trò chuyện.

Dưới hành lang chứa rất nhiều chồng sách lớn của học sinh. Ngày mai là cuộc thi cuối kỳ, trường học vì bố trí phòng thi nên trưa nay chỉ có hai tiết. Nhiều học sinh ở ký túc xá đã mang một đống sách đã để sẵn trong hốc bàn.

"Sách của cậu làm sao bây giờ?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.

"Mình để chỗ lão Yến." Lục Chấp trả lời.

"Cậu và lão Yến quan hệ thật tốt nha." Nguyễn Điềm Điềm cười nói.

Lục Chấp nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Cậu có nhớ lúc cấp 3 có khoảng thời gian mình không hay đến trường không."

Nguyễn Điềm Điềm đương nhiên nhớ rõ vì lúc đó bọn họ còn ngồi cùng bàn.

"Chính ông đã tóm lấy mình tại Linh Dạ." Lục Chấp nhìn về phía xa, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn: "Cậu không biết một vị lão sư cả đời nghiêm túc lần đầu tiên đi quán bar uống rượu, buồn cười thế nào đâu."

Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Điềm Điềm uống một ly sữa đậu nành, cắn ống hút đi ra khỏi căn tin.

"Tớ còn có một chuyện."

Nguyễn Điềm Điềm cắn môi dưới, không biết nói thế nào.

Cô có nên nói sự thật không?

Hay cô nên giữ lại điều tương tự như khi cô nói với Lục Chấp mười năm sau?

Cô đã suy nghĩ suốt đêm qua, nghĩ có lẽ hôm qua bố Lục Chấp thật sự chỉ muốn dùng bữa với cô mà thôi.

Nhưng trước đó, tất cả mọi người đều dặn dò cô phải cảnh giác với ông ấy cho nên cô hay dùng thành kiến nhìn ba của Lục Chấp.

Cũng may lúc rời đi cô không quá thô lỗ, nếu không lần sau gặp lại sẽ vô cùng xấu hổ.

Dù sao thì đó cũng là ba của Lục Chấp.

Nếu Lục Chấp biết cô nhìn ba mình như vậy, liệu cậu có thất vọng về cô không?

"Có chuyện gì vậy?" Lục Chấp cúi đầu hỏi, "Sao cậu không nói nữa?"

"À, không có gì." Nguyễn Điềm Điềm đổi giọng, "Thi xong là nghỉ đông rồi."

Cô và Lục Chấp cùng đi trên đại lộ của trường học.

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu, cười với Lục Chấp: "Kỳ nghỉ đông cậu sẽ không nhìn thấy tớ nữa đâu!"

Lục Chấp nhìn thiếu nữ cười ngây ngốc trước mắt, giơ tay xoa xoa đầu cô: "Khi tựu trường lại có thể thấy cậu."

Nguyễn Điềm Điềm giống như một con mèo nhỏ lười nhác, bị Lục Chấp dụi mắt, "Nếu tuyết rơi, tớ có thể đi tìm cậu không?"

"Được." Trong lời nói của Lục Chấp mang theo sự bao dung và sủng ái mà chính cậu cũng khó nhận ra, "Nếu tuyết rơi đủ lớn."

--------
Tác giả có lời muốn nói: Lão tài xế vô liêm sỉ ở đầu chính là nam chính trong tiểu thuyết tiếp theo của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro