chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

42.

Một người như tôi, không xinh đẹp, đầy khuyết điểm, có vấn đề về đạo đức, lẽ ra ngay từ đầu không nên bước vào thế giới của anh ấy.

Buổi tối khi tôi đi ngủ, anh ấy ngồi cạnh giường tôi.

Tôi thì thầm: "Anh vẫn ôm em ngủ như trước có được không?"

Lục Thần không nói gì.

Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ phớt lờ tôi, tôi lại nghe thấy tiếng ga trải giường cọ sát vào nhau.

Tấm đệm bên cạnh chùng xuống.

Anh dang tay ra và ôm tôi vào lòng.

Tôi rúc vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh, rồi hỏi:

"Lục Thần, sau này chúng ta lại cãi nhau thì sao?"

"Đợi đứa bé chào đời rồi, thì anh sẽ cân nhắc đến việc để em đi." Anh siết chặt tay hơn một chút và thở vào vai tôi.

"Ngủ đi."

Nhưng Lục Thần à, sau này chúng ta sẽ không có cơ hội có con.

43.

Dì giúp việc Lục Thần mời nấu đồ ăn rất ngon.

Mỗi ngày tôi có thể ăn năm bát cơm, nếu không phải có Lục Thần ngồi bên, tôi cảm giác mình có thể ăn thêm một bát nữa.

Khi tôi mới đến nhà anh, anh định ngày hôm sau sẽ đưa tôi đến bệnh viện để khám.

Tôi nói với anh ấy rằng kiểm tra xong phải đợi thêm một tháng nữa.

Tôi lại bắt đầu nói dối: "Tôi có thể ăn, uống và ngủ, không có vấn đề gì cả".

Anh ấy cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin trên Internet, bao gồm cả việc mang thai và sau sinh, nghiêm túc hơn tôi tưởng.

Nhìn anh ngồi trước máy tính với vẻ mặt cau có và vẻ mặt nghiêm túc, tôi vừa buồn cười vừa chua xót.

Tôi, Trần Tinh, chỉ thèm muốn điều này

Nhiều tháng sau, có vẻ như một lời nói dối lớn khác đã được nói ra.

Mặc dù lời nói dối này xuất phát từ sự hiểu lầm.

Nhưng vừa nhìn thấy mặt anh, tôi lại không nỡ.

Vậy thì hãy để tôi nói lời nói dối cuối cùng rồi tôi sẽ hứng chịu hết hậu quả.

44.

Trong bữa tối, anh ấy dùng đũa gắp cho tôi một miếng cá. Thịt cá mềm mịn, thơm ngon, hấp dẫn.

"Qua mấy ngày anh sẽ nói với người trong nhà về chuyện của chúng ta"

Tôi ậm ừ: "Đợi sau khi khám thai xong rồi hẵng nói."

Anh dừng lại và không phản đối.

"Hoàng Tử đâu? Ngày mai anh sẽ cho người đến đón." Anh ấy đặt đũa xuống và múc canh cho tôi.

Nhưng tôi chợt sửng sốt, một lúc sau mới cúi đầu uống canh, nhỏ giọng nói:

"Tôi cũng không có thai, mẹ tôi đưa Hoàng Tử về quê rồi."

Trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng, như thể anh đang trách tôi đã bỏ rơi nó.

"Nếu như em lo lắng nuôi thú cưng sẽ ảnh hưởng tới thai kỳ, anh sẽ giao nó cho em trai..."

"Không cần." Tôi vội ngắt lời anh, "Ở quê vui lắm."

45.

Hoàng Tử là chú chó mà tôi và Lục Thần nuôi sau khi tốt nghiệp.

Hôm đó, tôi đi đổ rác liền thấy một chú chó con bẩn thỉu dính đầy dầu mỡ trong thùng rác.

Nó là một giống chó cỏ Trung Quốc.

Khi tôi đề nghị nuôi nó, tôi còn cho rằng Lục Thần không đồng ý.

Suy cho cùng, trong vòng tròn của anh, tất cả những con chó được nuôi đều là những giống chó đắt tiền, ai sẽ nuôi giống chó địa phương này chứ?

Hôm đó Lục Thần đi làm thêm ở công ty trở về, anh ấy rất mệt mỏi và kiệt sức.

Ngày hôm sau, anh bị con chó đánh thức.

Hoàng Tử rên rỉ và muốn bú nên tôi đi tìm ống tiêm, mua một lon sữa dê, trộn vào và bắt đầu cho nó ăn.

"Gì đây?" Lục Trần lười biếng hỏi.

Tôi giải thích: "Em nhặt nó trong thùng rác. Tối qua anh về mệt quá nên em chưa kịp hỏi. Anh muốn nuôi nó không?"

46.

Lục Thần đứng dậy uống một ngụm nước, dựa vào tủ suy nghĩ một chút,

"Con chó là do em nhặt về nên em tự quyết định, không cần hỏi anh."

Hoàng Tử không còn một mình nữa.

Nó rất đẹp, tuy là chó địa phương nhưng nó là một con chó bản địa cao lớn và khỏe mạnh, xinh đẹp.

Ngay cả sau khi tôi và Lục Thần ly hôn, nó vẫn chọn tôi.

Thật ra tôi định để Lục Thần nuôi Hoàng Tư cơ.

Tại vì gia cảnh Lục Thần tốt, tôi lại bận rộn với công việc, thà nó đi theo Lục Thần còn hơn là đi theo tôi.

Lục Thần đợi ở dưới lầu.

Tôi lên lầu đón Hoàng Tử.

Khoảng thời gian sau tôi rất tiêu cực thậm chí tôi không đủ kiên nhẫn để chăm sóc nó.

Nhưng nó không hề để để bụng.

Khi tôi mở cửa nhà đã nó ở trước cửa đợi tôi.

Đôi khi nó xoay bụng và hành động như một đứa trẻ, với món đồ chơi con vịt nhỏ màu vàng yêu thích bên cạnh.

47.

Khi tôi cầm dây xích, Hoàng Tử rất vui vẻ và tưởng tôi sẽ dắt nó đi dạo.

Tôi ngồi xổm xuống và buộc một sợi dây vào nó, tôi không thể giữ mình được nữa.

Hoàng Tử liếm mặt tôi và nó trở nên im lặng.

Sau đó nó ngồi xuống và nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe như quả nho đen, không chịu di chuyển thêm nữa.

Như thể nó đã biết gì đó.

Tôi kéo sợi dây của nó nhưng nó vẫn đứng yên không chịu cử động.

"Đi đi."

Tôi không ngừng khóc. "Đi theo Lục Thần đi, tao không biết còn có thể chăm sóc tốt cho mày không nữa. Tại sao mày lại chọn tao? Bản thân tao cũng hỗn loạn lắm."

"Hoàng Tử, đi thôi, ngoan, Lục Thần ở dưới đợi mày đó."

Đừng đi, Hoàng Tử, ở lại với tôi đi.

"Mày sẽ được sống trong biệt thự, ăn những món ngon nhất mỗi ngày."

Đừng đi...tôi cảm thấy rất tệ.

Tôi cảm thấy như mình đang chết đuối.

Hoàng Tử, dường như tôi chỉ có mình mày thôi.

48.

Cuối cùng, Hoàng Tử dù thế nào cũng không chịu nhúc nhích.

Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ nó bật khóc.

Nó không lên tiếng lặng lẽ ở bên tôi.

Tôi đã gửi tin nhắn cho Lục Thần nói với anh ấy rằng chúng tôi sẽ không đi xuống.

Lục Thần không phản đối.

Tôi nhìn qua cửa sổ, Lục Thần đã lái xe đi mất.

Hoàng Tử và tôi là những người duy nhất còn lại trong căn nhà nhỏ.

Khi mặt trời lặn và trời tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt vào, Hoàng Tử đột nhiên đánh rơi đồ chơi, chạy vào bếp rồi lại chạy trở lại.

Bên cạnh chân tôi có một cây gậy mọc răng.

Vẻ mặt lo lắng của nó với lông mày nhướng lên và đôi mắt đượm buồn dường như lo rằng tôi sẽ chết đói.

Tôi không kìm được và lại khóc.

49.

Một ngày trước khi tôi và Lục Thần quyết định ly hôn, chúng tôi đã cãi nhau lớn, Hoàng Tử sợ hãi trước tiếng cãi vã gay gắt của chúng tôi.

Lục Thần chỉ vào ảnh chụp và hỏi tôi: "Người đàn ông này là ai?"

Tôi không biết ai đã gửi cho anh ấy.

Đó đều là những bức ảnh về cuộc sống hàng ngày của tôi, những bức ảnh của tôi với đồng nghiệp, những bức ảnh khi tôi đến phòng tập thể dục với huấn luyện viên của mình.

Thực chất đều là những bức ảnh bình thường nhưng người chụp rất khéo léo, chọn những góc chụp rất "tài tình".

"Chỉ là bạn bè thôi."

"Chỉ là bạn bè thôi sao?" Anh nghiến răng cười lạnh, "Em không thấy ánh mắt của người đàn ông này gần như dán chặt vào em sao?"

Tôi thực sự không nhìn thấy như vậy.

Nhưng anh ấy không còn tin tưởng tôi nữa.

Nhưng đây hoàn toàn là lỗi của riêng tôi.

Những lời nói dối của tôi tích lũy theo thời gian, gây ra rạn nứt trong mối quan hệ mà chúng tôi đã cố gắng xây dựng.

Niềm tin sụp đổ.

Hôm đó Lục Thần đi đến nửa đêm mới về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách đợi đến nửa đêm, gọi điện nhưng anh không trả lời.

Tới gần sáng, anh được một người bạn đưa về.

Anh ấy say rượu và bất tỉnh nên tôi lau mặt, tay và xử lý vết nôn cho anh ấy.

Sau khi anh ấy tỉnh lại, tôi mang cho anh ấy món súp và nước giải rượu.

Anh ngồi dậy, quỳ gối và buông tay.

Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh:

"Chúng ta ly hôn đi. Anh mệt quá rồi."

Đều là lỗi của tôi.

Tất cả là lỗi của tôi.

Ngay cả Lục Thần cũng không thể tha thứ cho tôi.

50.

Vì vậy, để có cuộc hội ngộ nho nhỏ cuối cùng với chồng cũ của tôi.

Tôi lại nói dối một lần nữa.

Còn mười lăm ngày nữa, Lục Thần sẽ phát hiện trong bụng của tôi kỳ thực chẳng có gì cả.

Và cái cớ mà anh ấy muốn dùng để hàn gắn mối quan hệ này sẽ không còn.

Lục Thần hôm nay đến công ty họp. Buổi trưa, anh ấy đã gọi video cho tôi, cho tôi thấy bữa ăn do trợ lý của anh ấy mang đến cho anh ấy, bao gồm cá và tôm.

Tôi nhìn kỹ và nói: "Màu sắc con tôm hình như hơi lạ".

Lục Thần: "Cái gì?"

Tôi: "Anh đưa qua đây để em xem thử, em sẽ giúp anh nếm thử nó."

Anh cười lớn, đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: "Em thật lắm mưu..."

51.

Trong video, cả hai chúng tôi cùng cười rất vui vẻ, như quay lại ngày đầu yêu nhau.

Vậy điều gì đã đưa chúng tôi trở lại ngày hôm nay?

Lục Thần thực sự không thích hợp ở bên một người như tôi.

Anh ấy tốt.

Chỉ là không đủ tốt.

Giá như anh ấy đã cho tôi đủ sự an toàn ngay từ đầu.

Liệu bệnh của tôi có thuyên giảm không?

Nhưng có vẻ như...

Lục Thần hoàn toàn không để ý tới việc tôi "ốm".

Thậm chí tôi còn không nhận ra mình bị bệnh.

Tháng trước Lâm Diên đến nhà gặp tôi, kéo tôi ra khỏi chiếc giường bừa bộn, mở rèm và giúp tôi dọn dẹp phòng.

"Tinh Tinh, đừng như vậy nữa, đứng dậy, mặc quần áo, chải tóc, tôi mời cô đi xem phim được hong?"

"Tinh Tinh, dưới lầu có một trung tâm mua sắm mới, cô đi cùng tôi đi ngắm búp bê nha?"

"Tinh Tinh, nhìn kem sầu riêng tôi mang đến cho cô nè, ngon quá trời..."

Tôi giống như...

Giống như đang chìm xuống đáy biển.

Và Lâm Diên, là người cố hết sức để vớt tôi lên.

52.

Khi dì mời tôi ăn, ngoài bữa cơm dành bà bầu còn có bữa cơm trưa của Lục Thần trên bàn.

"Lục tiên sinh bảo thư ký đưa qua. Nghe nói tiểu thư muốn ăn thử bữa cơm làm việc của ngài ấy phải không?"

Dì nói đùa: "Người có thai đều như vậy, cái gì cũng muốn thử."

" Lục tiên sinh thực sự quan tâm đến tiểu thư."

Tôi nhìn đồ ngọt dì làm cho tôi, cắn mấy miếng liền ăn hết: "Dì ơi, dì còn cái này không?"

Cô ấy lại đưa cho tôi một phần khác: "Đồ ngọt ngon nhưng đừng ăn nhiều dễ mắc bệnh tiểu đường lắm".

Tôi liếm lớp kem trên môi rồi lăn lưỡi vào vị ngọt.

"Dì, dì thật tốt bụng! Tốt hơn mẹ con!"

Cô có chút ngượng ngùng cười: "Nhìn tiểu thư nói kìa, sao tôi có thể so sánh với mẹ tiểu thư được."

Sau khi mẹ tôi biết được bệnh tiểu đường giai đoạn cuối của tôi, bà đã lập tức lên kế hoạch sinh đứa con thứ hai.

Và bà ấy mang thai.

53.

Tháng trước, tôi nhìn thấy bà ấy trong trung tâm thương mại, bụng bà ấy hơi phình ra và đang cùng bố tôi đi mua đồ trẻ em, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Bụng tôi quặn lên, tôi chạy ra ngoài nôn mửa một lúc lâu.

Bụng tôi lộ rõ ​​vì tôi bị tiểu đường.

Tôi luôn đấu tranh giữa việc tự ngược đãi hay là chữa nó.

Tôi không thể ăn nhiều đồ ăn nóng và ngọt.

Nửa đêm không nhịn sẽ ở trong nhà vệ sinh nôn khan.

Tôi nhớ có lần tôi gọi điện cho bà ấy:

"Mẹ ơi, mẹ chưa từng yêu con phải không?"

Bà ấy khịt mũi: "Sao nửa đêm còn nổi khùng gì thế?"

"Đồ sói mắt trắng, kết hôn không nói cho người nhà biết, ly hôn rồi gọi về làm gì?"

"Đáng đời, mấy bức ảnh gần đây tao thấy mày béo ra đấy. Không phải bị tiểu đường sao? Lại có gan ăn nhiều như vậy..."

"Nếu là tao, tao sẽ xấu hổ khi đi trên đường và chết..."

Hóa ra mọi bất hạnh trong cuộc đời tôi đều đến từ bà ấy...

Tôi chợt bình tĩnh lại: "Mẹ, bà Viên Lị."

Bà ấy cứng đờ và ngừng nói.

Tôi nói với bà ấy: "Người như bà không đáng có một đứa con chút nào. Dù có sinh ra đời cũng sẽ bị tội lỗi của bà đè nặng, hành hạ ở kiếp này".

Phớt lờ lời chửi rủa đầy giận dữ của bà ấy, tôi dụi mắt nói tiếp:

"Không phải tôi đáng chết, mà là các người không ủng hộ tôi. Các ngươi mới là đồ đáng chết."

Sau khi hoàn toàn nói hết những điều muốn nói, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

54.

Ngày khám thai cuối cùng cũng đã đến.

Lục Thần cùng tôi lái xe đến bệnh viện.

Tôi hỏi anh ấy: "Anh sẽ làm gì nếu kết quả khác với những gì anh tưởng tượng?"

Anh xoa đầu tôi nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, nếu em có thể ăn uống được, ngủ được thì con nhất định sẽ khỏe mạnh".

Tôi hỏi lại: "Nếu ngày hôm đó ở Haidilao, anh không nhìn thấy em mang thai, liệu chúng ta có hòa giải không?"

Lục Thần thắt dây an toàn cho tôi: "Không. Nhưng anh sẽ..."

Điện thoại di động của tôi reo lên, làm gián đoạn sự lúng túng ngột ngạt.

Anh ấy nói không.

Nói cách khác, thực ra chính sự hiểu lầm và dối trá này đã tạm thời gắn kết hai chúng tôi lại với nhau.

Tôi hiểu.

55.

Khi tôi ra khỏi phòng siêu âm B, Lục Thần đang đứng ngoài cửa sổ nghe điện thoại, nhìn thấy tôi đi ra liền vẫy tay kêu tôi.

Cuộc điện thoại kéo dài một chút.

Là việc kinh doanh của công ty.

Tôi gấp tờ siêu âm B lại.

Tay phải của anh ấy đan vào tay tôi, ra hiệu cho tôi đợi.

Khi những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Tôi như bị thôi miên, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.

Đó là vào buổi hẹn hò đầu tiên đi xem phim.

Trước đây anh ấy đã có rất nhiều bạn gái nên tất nhiên là rất thành thạo và tự nhiên.

Còn tôi lo lắng đến mức không biết đặt tay chân vào đâu.

Tôi đặt tờ siêu âm B vào tay anh ấy.

"Em vào nhà vệ sinh một lát."

Lục Thần liếc nhìn tôi, tôi rút tay ra.

Đi được hai bước, tôi đột nhiên quay lại hôn anh.

Trong mắt anh xẹt một tia tối tăm.

Tạm biệt, Lục Thần.

Tôi không thể nói dối được nữa.

56.

Không lâu sau khi tôi chạy ra khỏi bệnh viện bằng đường hầm cấp cứu, điện thoại của tôi reo liên tục.

Là Lục Thần.

Cuối cùng tôi cũng nhấc máy nghe tiếng anh ấy nghiến răng:

"Bụng của em thực sự chứa đầy gà rán, Coca - Cola và Hamburger thôi hả? Giả vờ mang thai có vui không?"

Tôi choáng váng trước tiếng hét của anh ấy.

Không vui đâu.

Không vui vẻ gì cả.

Càng giả vờ, càng bất đắc dĩ rời đi.

Chúng tôi đều biết rằng chúng tôi không thể đi đến cuối cùng.

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên nghe thấy anh trầm giọng:

"Sao em lại bỏ chạy? Không có thai cũng không sao, tại sao em lại bỏ chạy?"

Tôi sờ bụng, nhỏ giọng nói:

"Em sắp ra nước ngoài, Lục Thần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu