chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​22.

Tôi trợn mắt há mồm.

May mắn thay, không có vụ ẩu đả nào xảy ra.

Bởi vì người đó sợ hãi khi nhìn thấy Lục Thần và những người anh em của anh ấy.

Tôi bèn khao họ trà sữa.

Tần Cương dựa vào quầy bar hỏi tôi: "Chị, sao mỗi lần gặp chị đều đeo khẩu trang vậy?"

Tôi sờ lên khẩu trang và nói: "Trông tôi không ổn lắm, sợ dọa mọi người."

Trước mắt, tôi không thể tháo khẩu trang ra.

Bởi vì tôi mới xin nghỉ làm hai tuần để đi làm môi.

Chỉ vì mẹ nói môi tôi dày xấu xí, cười lên không đẹp làm cho người ta không thích.

Tần Cương cúi xuống nhìn tôi: "Chị gái, có phải chị là người nổi tiếng trên mạng không? Rõ ràng chị đẹp như vậy, sao lại luôn đeo khẩu trang vậy?"

Tần Cương bị vỗ nhẹ vào đầu.

Lục Thần nói: "Nói ít thôi, không có ai nói mày câm đâu."

23

Thật lòng mà nói tôi không hề nghĩ tới việc sẽ yêu đương với Lục Thần.

Anh ấy như ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào cuộc đời u ám của tôi.

Từ khi làm bạn với Lục Thần và những người khác, tôi dần cởi mở hướng ngoại hơn.

Tôi cũng học được cách sử dụng thời gian rảnh để tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình.

Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau cùng leo núi ngắm bình minh.

Buổi tối khi chúng tôi ở trại xem phim, Tần Cương tò mò hỏi tôi: "Lần trước em thấy gia đình chị lái xe đến gặp chị. Thoạt nhìn điều kiện gia đình cũng không tệ lắm sao chị phải sống chắt chiu vậy?"

Gió trên núi có chút lạnh.

Tôi rụt cổ, khoanh tay, giả vờ không quan tâm:

"Bởi vì trên thế giới này hình như có những bậc cha mẹ không thật sự yêu thương con cái của mình."

"Chị cũng quen với điều đó."

24.

Từ nhỏ đến lớn, tôi không biết tiền tiêu vặt là gì.

Mẹ tôi sẽ không chi tiền cho tôi tham dự bất kỳ buổi dã ngoại nào ở trường.

Nếu nhà trường muốn mua tài liệu bà ấy sẽ nói là không có tiền.

Nhưng ban đêm, tôi lại thấy bà ấy ở tầng dưới chơi mạt chược.

Có một khoảng thời gian, tôi phải sống nhờ nhà người thân vì họ bảo họ phải ra ngoài làm việc nhưng khi về họ vẫn như lúc ra đi.

Mỗi lần đến hạn đóng học phí, họ lại dẫn tôi đến nhà người thân khóc lóc, vay tiền.

Và tôi cũng không được dạy bất kỳ kỹ năng sống nào.

Hồi cấp 3, tôi còn không biết mình có kinh, không biết đó là gì nên tôi dùng giấy để lót.

Cho đến khi quần tôi đỏ thành 1 mảng rồi cô giáo phát hiện, cô liền đến căng tin mua cho tôi hai gói băng vệ sinh.

Sau khi về nhà, mẹ lại mắng tôi: "C.h.ế.t tiệt, sao con không nói với mẹ là con đang có kinh? Nghe giọng điệu của cô giáo còn tưởng mẹ đang bạo hành con đấy?"

25.

Sau đó ngực của tôi bắt đầu phát triển.

Tôi cũng không biết phải làm sao, cứ ôm ngực không dám ngồi thẳng.

Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm xin mẹ dẫn đi mua áo bra.

Sau khi vào cửa hàng, bà ấy khoanh tay, tỏ vẻ sốt ruột và chán nản, mắng tôi: "Tự mình đi xem đi! Ngày nào cũng xin xỏ, con tưởng mẹ là cái ngân hàng hay gì mà suốt ngày cái gì cũng đòi mua đòi mua."

Tôi xấu hổ muốn đội quần.

Nhân viên cửa hàng cũng nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.

Tôi ngại đến nỗi còn chưa kịp nhìn thấy quần áo gì đã chạy như bay ra khỏi cửa hàng.

Kể từ đó, tôi không xin họ tiền học phí nữa.

Tôi mượn tiền họ hàng và hứa sẽ trả lại bằng tiền Tết.

Nhưng sau Tết, tất cả phong bao của tôi đều trống rỗng.

Lúc ấy mẹ nói rằng: "Tiền học, tiền ăn uống, tiền điện không phải đều tốn kém sao?"

"Chúng ta còn phải đi lì xì lại cho người khác, bộ con nghĩ tiền của con là từ trên trời rơi xuống hay sao?"

26.

Trong đó có chuyện Tần Cương nói về lần bố lái xe đến trường tìm tôi, bà ấy bắt tôi gửi tiền về nhà, tôi nói không có tiền, ba chỉ cười rồi nói: "Mẹ con nói con chính là sói mắt trắng."

Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy đúng thật là như vậy.

Sau đó ông ấy rời đi.

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều trong phòng tắm ký túc xá.

Tôi cảm thấy mình không phải con ruột của họ nếu không tại sao ba mẹ ruột của tôi lại không thích tôi?

Và Lục Thần chính là phao cứu sinh của tôi.

Dù lý do là gì đi chăng nữa, sau khi ở bên anh, tôi mới học cách cảm nhận được cuộc sống.

Theo đuổi tự do và sống thật hạnh phúc.

Không cần phải mỗi ngày đều tự mình vùng vẫy trong vũng sình.

Vì vậy sau khi chạy khỏi Haidilao, sau khi Lục Thần nhìn tôi bằng ánh mắt đó và nói "làm lành", tôi quả thật rất cảm động.

Tôi luôn thèm khát cảm giác này.

27.

Lục Thần mở cửa ghế sau.

Tôi cúi người ngồi vào.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Ninh Hinh Di.

Lần này, tôi chọn cách nhìn chằm chằm lại, làm mặt nhăn nhó và đưa ngón giữa cho cô ấy.

Cô ấy hất tay tôi ra, nhướng người gọi Lục Thần: "Anh Thần, anh đã ly hôn rồi mà sao còn dây dưa với cô ta? Loại phụ nữ chuyên nói dối như cô ta căn bản không xứng đáng với anh? Ngày ly hôn không phải anh đã nói là anh không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa sao..."

Cô ta chưa kịp nói xong thì Lục Thần đã ngắt lời: "Không liên quan gì đến cô."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ninh Hinh Di dường như bị kích thích, chỉ vào bụng tôi, nói lớn: "Bộ cô ta nói có thai thì là có thai hả? Cô ta nói dối thành thói rồi, nhất định lại lừa dối anh!"

"Lục Thần! Có khi là con của người khác cũng nên..."

28.

Tần Cương lao tới, dùng tay bịt miệng Ninh Hinh Di kéo cô ta đi.

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Tôi lừa dối anh ấy nhiều lần rồi, nên lần này tôi không muốn lừa dối anh ấy thêm nữa.

"Lục Thần, em thật sự không có mang thai con của anh."

Lục Thần không nói gì, lên xe lạnh lùng nói: "Thắt dây an toàn."

Tôi biết anh ấy không tin điều đó.

Tôi cười cay đắng.

Đều là quả báo.

Quả báo cho thói nói dối của tôi.

29.

Chiếc xe chạy hướng nhà anh ấy.

Năm đó khi chúng tôi kết hôn, anh ấy xảy ra bất hòa với gia đình.

Quả thật là người đàn ông nói được làm được.

Sau khi rời nhà, từ khi tốt nghiệp đến khi đi làm, anh ấy thực sự không lấy một xu nào của gia đình.

Phòng cưới, nhẫn cưới và mọi chi phí cho đám cưới của chúng tôi đều đến từ sự chăm chỉ phấn đấu của anh ấy.

Vì chúng tôi không có nhiều tiền nên căn nhà cưới của chúng tôi cũng rất nhỏ.

Nhưng bên trong nó rất ấm cúng.

Không giống như ở đây.

Một căn biệt thự khổng lồ rộng tới hàng trăm mét vuông.

Khéo có khi nói chuyện còn nghe được tiếng vọng lại.

Trong thời gian ly hôn, gia đình anh ấy yêu cầu luật sư gửi tiền và nhà cho tôi.

Tôi muốn ngôi nhà nhỏ của chúng tôi.

Ở đó có tất cả những kỷ niệm tôi có với anh ấy.

30.

Lục Thần đưa cho tôi một đôi dép.

Màu hồng.

Tôi tò mò nhưng không có can đảm để hỏi.

Anh đi ra ban công gọi cuộc điện thoại, nói chuyện xong liền đi trở lại phòng khách, trên tay cầm theo một chiếc áo choàng tắm mới và một bộ đồ mới.

"Em đi tắm trước đi. Bình thường ở đây chỉ có một người chuyên nấu ăn, từ ngày mai anh sẽ để cô ấy ở lại tiện việc chăm sóc em hơn."

"Còn anh thì sao?" Tôi sợ anh ấy sẽ bỏ tôi một mình trong căn nhà này, ngày nào cũng ở lì công ty không về.

Anh nhếch khóe miệng: "Anh cũng vậy. Chúng ta hãy tìm thời gian nào đó để tái hôn."

31.

Tôi biết anh ấy vẫn còn giận tôi.

Là tôi, tôi cũng tức giận.

Một người phụ nữ nói dối thành thói từ khi yêu cho đến khi kết hôn từ khi kết hôn đến khi tập trở thành một người vợ.

Ngay cả bố mẹ trong tiệc cưới cũng tìm người đóng giả.

Nếu là bạn, bạn có thể tức giận hay không?

Thật ra tôi cũng không muốn.

Tôi không muốn nói dối.

Nhưng không thể kiềm được mà nói dối.

Hết lời nói dối này đến lời nói dối khác dệt lên một giấc mộng đẹp.

Cuối cùng giấc mơ đó, chọc một cái liền tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu