Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người chào đón nồng nhiệt khi thấy chủ tịch hoàng về.Việc đầu tiên là chủ tịch hoàng vảo hỏi thăm sức khỏe của bố mình.Bố chủ tịch Hoàng từng là nghệ nhân đào tạo các nghệ sĩ. Chủ tịch Hoàng thừa hưởng từ bố mình nhiều thứ, và kết quả là HK town
Hai người hỏi hang nhau về sức khỏe và công việc, HKtown đang bị chững lại, cũng khiến bố chủ tịc Hoàng lo lắng, đây là thành quả của hai bố con.
Kết thúc cuộc nói chuyện, ngài chủ tịch lên phòng để nghỉ ngơi, bỗng chạm mạt một cô gái lạ.Cô gái liền chào rồi đi vào bếp. Ông liền túm cổ đứa cháu trai gần đấy.
Ai thế?- hất hàm vào bếp.
Đứa cháu trai ngó rồi cười: người giúp việc mới đấy, làm được một tháng nay rồi
Cùng lúc đó bố chủ tịch Hoàng lên tiếng: Con bé là người nơi khác đến đây, lúc đến nó đi từ đầu làng đến cuối làng xin việc, bố thấy thương nên dẫn về,nghe nói nó mồ côi từ nhỏ
chủ tịch Hoàng không nói j thêm, bước lên phòng, không quên buông một tiếng thở dài.Sáng hôm sau, chủ tịch dậy sớm, ông chợt nghe tiếng hát nho nhỏ, ông ngạc nhiên ngó vào bếp, chỉ thấy cô giúp việc ở đó, ông bước vào
-Cô tên j
-Dạ..Vương Tuệ Nghi ạ
"Vương Tuệ Nghi, cô ta mồ côi từ nhỏ thì lấy đâu họ Vương nhỉ, tên Tuệ Nghi cũng đẹp đấy''.Đượt một lúc thì bàHoàng bước vào vào bếp ngồi đối diện với chủ tịch
-Con bé Tuệ Nghi đó..-chủ tịch lên tiếng-nó lanh lợi thật đấy, em cũng thấy nó hay, giá mà nó biết ít chữ
-Biết chữ?-bà Hoàng phá lên cươi- Cậu nghĩ nó không biết chữ sao, nó đang giảng chương trình cấp ba cho thằng Minh Kiên nhà mình đó.
Ông gần như không tin vào những j mình nghe dc, rồi gật gù nói
-Con bé này lạ thật và tướng tá cũng lạ nữa.
-ý cậu nói là nó không giống con gái chứ j, làm việc nặng nhọc nhiều thì làm sao nó phát triển được, trông mạt nó cũng sáng sủa, nếu không muốn nói là đẹp trai

Chị Hoàng nháy mắt đầy ẩn í, chủ tịch Hoàng đăm chiêu, phải công nhận gương mặt Tuệ nghi quá ư là baby, gương mặt đã trải qua nhiều sương gió những vẫn trắng nõn, búng ra sữa, hai má phúng phính.Đôi mắt nâu trong vắt đầy vẻ tinh anh.
-Em nên nghe cô ấy hat, rất hay đấy
-em nghe rồi
ông trầm lặng một lúc rồi cất tiếng:Em đang thiếu nam ca sĩ trầm trọng, và em đang nghĩ ....
Chị Hoàng thoáng chút sững sờ, rồi cũng cau mày suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau chị lên tiếng: Cô bé đó đáng để đặt cược vận may đấy.
-Lát chị kêu con bé đến quán coffe đầu làng gặp em nhé.
Cô dọn dẹp mọi thứ trong nhà rồi đến nơi ngài chủ tịch hẹn.Cô đến nơi rồi ngập ngừng lên tiếng: Chú có phải là Hoàng minh Khoa, chủ tịch công ti hải trí HK?
Ông hơi ngạc nhiên rồi gật đầu.
-Ôi trời, ông bầu tài năng của Liễu Thanh My , không tin có ngày cháu lại gặp dc người tạo ra thần tượng của đời mình.
-Cô hâm mộ Thanh My- chủ tịch nhíu mày.
Tuệ Nghi gật đầu, đã từ lâu cô rất hâm mộ cuồng nhiệt cô ca sĩ cùng tuổi này,cô luôn ước được như cô ấy.
Cô gái ngồi trước mặt gây cho ông nhiều bất ngờ,ai biết một cô gái luôn kiếm miếng cơm manh áo lại có thể đụng chạm đến nề âm nhạc xa xỉ với chính cô.
-Cô nói cô là trẻ mồ côi.
-Vâng, bố mẹ chàu mất từ khi cháu còn bé, cháu bị trao tay hết người này đến người khác, đến năm 5 tuổi thì được bà nhận nuôi.Cái tên Vương Tuệ Nghi là do bà đặt theo họ của bà, nhưng bà mất năm năm sau đó rồi.
Giongj Tuệ Nghi rất buồn khi nhắt đến người bà của mình, thấy vậy ông liền đổi chủ đề:Thế còn chuyện học hành của cô thì sao, nghe chị tôi nói cô đã học hết cấp 3.
-Dạ vâng, cháu muốn học lên nhưng không đủ điều kiện.
-it nhất cô cũng có nên của một đời người-ông Hoàng cảm thấy xót xa.
-Vậy điều gì khiến cô quan tâm đến âm nhạc vậy.
-Cháu yêu âm nhạc, cháu muốn thành ca sĩ-Nghi không ngại thừa nhận ước mơ của mình
Việc Nghi thừa nhận ước mơ của mình đã đánh trúng vào mục đích của ông.Ông cười:
-Nếu tôi nói tôi có thể biến cô thành 1 ca sĩ hàng đầu Việt Nam thì sao?
-chắc cô cũng biết HK đang thiếu ca sĩ, nhất là ca sĩ nam...
-Cô muốn trở thành một nam ca sĩ đình đám chứ.

Tuệ Nghi hoàn toàn sững sờ, như không tin vào những j mình nghe được,một lời đề nghị quá hấp dẫn nhưng cũng thật khó khăn.Ông nhấp một ngụm trà rồi giải thích:- Công ty tôi thừa nghệ sĩ rồi, vả lại làm một nữ ca sỉ cũng không có gì nổi trội lắm. Hơn nữa giọng cô hát tông nam rất tuyệt,ngoại hình cô hơi nhỏ con-Chủ tịch không muốn nhắc đến từ ''lùn''-Nhưng sẽ dễ hóa thân cho cô thành con trai, cô đâu có....vòng một.
Đúng thật, dáng vẻ Tuệ Nghi phải nói là lùn, nhỏ con nhưng lại khá chắc chắn và linh hoạt. Vất vả đè lên vai khiến cô không lớn nổi, nhưng bù lại cô có cơ thể rắn chắc, khỏe và đẹp tuy vòng 1 gần như là không có.
-Tôi đang cho cô một cơ hội tuyệt vời đấy-Chủ tịch tiếp tục tấn công-Phải là người có năng khiếu thì tôi mới có thể đào tào được. Cô là một trong số đó, đơn giản thôi, cô cứ nghĩ tài năng của cô đã sinh nhầm cơ thể đi. Nghe này, cô có 2 lựa chọn rất rõ ràng. Hoặc là cô vẫn làm một cô gái giúp việc, suốt ngày quanh quẩn nơi xó bếp,tương lai mù mịt. Hoặc cô sẽ là nam ca sĩ đình đám, tên tuổi của cô xuất hiện ở mọi nơi, cả thế giới theo dõi cô..........Thứ duy nhất cô phải từ bỏ là quá khứ tăm tối kia và mái tóc của mình.
Tuệ Nghi im lặng, khẽ vuốt tóc, nó không phải là một quyết định dễ dàng, chủ tịch liền mở đường:- Cứ quyết định đi nhé, ngày kia tôi phải về lại hà nội rồi, cơ hội không có lần thứ hai đâu.
Chủ tịch đứng lên, trả tiền rồi về trước, ngay khi Tuệ Nghi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.Ngay khi chủ tịch đi khuất,cô cũng đứng lên đi về , cô còn phải chuẩn bị bữa trưa.
Cô lại bắt đắt đầu với công việc hằng ngày của mình.Đem cuối cùng Tuệ Nghi gần như thức trắng, cô nhớ như in những lời chủ tịch nói.
Tuệ Nghi bất giác nhớ về quãng đời khó khăn trước đây của mình. Bao khó khăn tủi cực.Một quá khứ thực sự tối tăm và đầy đau khổ.
Reng....Reng....Reng.
Chủ tịch Hoàng tắt đồng hồ ngồi dậy,ông thang thả bước xuống nhà rồi làm mọi việc, hôm nay ông sẽ trở lại Hà Nội.
(Tại tiệm trà)
Chủ tịch Hoàng nhấp trà, bình tĩnh ngồi chờ đợi, ông biết Tuệ Nghi đã đến.Đúng thật, một lúc sau Nghi đã yên vị trước mặt ông. Ông định lên tiếng hỏi thì bị nhăn lại, đôi mắt cô đầy sự căng thẳng nhưng cương quyết.
- Câu trả lời của cháu là...........không đồng í.
Cơ mặt của chủ tịch bắt đầu co vào, thời gian chờ đợi của chủ tịch đây quả là quá lãng phí rồi.
-Trừ phi chú đồng í một điều kiện.
Ông nhíu mày ra hiệu cho cô nói tiếp.
-Hiện cháu chưa sẵn sàng để trở thành một người con trai thực thụ, hãy để cháu giả trai một thời gian rồi cháu sẽ có câu trả lời cho chú.-Chủ tịch nhìn cô đầy dò xét.
-Ba năm, hãy cho cháu ba năm , xin chú.
Chủ tịch Hoàng ngồi đăm chiêu suy nghĩ rồi ông kéo ghế đứng lên
-Đi thôi, chúng ta thực sự cần nhiều dày độn cho cô đấy.
Ông nháy mắt, và nụ cười sáng bừng đã hiện lên trên khuôn mặt còn lo sợ của Tuệ Nghi.Ai nói ước mơ không thể thành hiện thực.
Khi hai người trở về nhà cũng là lúc đồ đạc của cô được dọn hết, cô ngỡ ngàng:-Sao chú biết cháu sẽ đồng ý
-Vì tôi luôn đạt được những điều mình muốn.
Đúng thật, chỉ là lần này nó không hoàn toàn như í ông thôi.Trên đường đi, ông kể cho Tuệ Nghi về người thầy của mình, và dĩ nhiên cô sẽ là học trò tiếp theo của ông ta
-Cô biết ngoại ngữ không- chủ tịch hỏi cho có thôi, ông không hi vọng j lắm ở câu trả lời của cô.
-Cháu thông thạo tiếng anh, trung và một ít tiếng nhật.
Chủ tịch cố gắng giữ cho quai hàm không bị rớt xuống. Điều này có thể ở cô bé chỉ 18 tuổi đầu phải liêu lạc khắp nơi để chống chọi với cuộc sống sao.
-Sau này cô chỉ cần luyện tập theo những lời tôi bảo, đừng thắc mắc j hết
Chiếc xe lăng bánh đưa Tuệ Nghi đến một tương lai tươi sáng còn chưa rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro