Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tại một ngôi nhà ven biển) Ngôi nhà dừng lại trước cổng một ngôi nhà kiểu cũ.Chủ tịch cùng Tuệ Nghi bước vào.Dữa sân là một ông già đang ngồi uống trà, chủ tịch liền quỳ xuống hành lễ, thấy vậy Tuệ Nghi cũng làm theo.Ông già phớt lơ không thèm đả động. -Con biết thầy không chấp nhận nhưng con khẩn cầu thầy,hãy dạy dỗ nốt đứa trẻ này thôi. Ông già lắc đầu, chủ tịch Hoàng lại khúm núm trước bật thầy của làng giải trí- thầy Tống Thanh Thiên. Thầy là người đào tạo các nghệ sĩ tài năng cho Việt Nam.Học trò của thầy không nhiều nhưng đều giỏi giang và thành đạt cả, điển hình là ông Hoàng Minh Khoa, cuộc nói chuyện trở nên gay gắt khi ông thầy có vẻ mất bình tĩnh. -Xin thầy hãy nhận đứa nhỏ này- Chủ tịch Hoàng gần như hét lên. -Không dc, ta nói rồi, ta đã giải nghệ cách đây 23 năm , ta nói không- nhận- là- không- nhận.- Thầy Tống cũng gắt lên. Chủ tich bước lại chỗ cô đứng và nói- Được rồi, từ nay cậu sẽ ở lại đây luyện tập.Tuệ Nghi gật đầu, việc được bật thầy như ông Tống nhận là một may mắn quá lớn. -Nhóc con, lại đây. Thầy quát to, tiếng quát tháo vọng cả căn nhà làm Nghi sợ xanh mặt. -Đồ rùa bò-Thầy bực bội- Hát cho ta nghe.
Tuệ Nghi còn ngơ ngác, nhìn ra chủ tịch cầu cứu, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu.Cuối cùng cô đánh liều hát một bài nhạc buồn mà mình yêu thích. Tiếng hát của Tuệ Nghi ngân nga, tuy rằng chưa hoàn toàn mượt mà, chưa được gọt dũa cẩn thận, nhưng tâm tư, tình cảm của bài hát đã được cô lột tả hết.Thầy Thư không nói j nhưng cái cách thầy đang hưởng thụ giọng hát cho thấy thầy đã tin chủ tịch Hoàng.Tuệ Nghi là một viên kim cương thô.
-Dừng lại, đủ rồi
Tuệ Nghi im bặt, khép nép cạnh tấm phản, thầy nhìn Nghi xét nét từ đầu đến chân.
-Con trai j mà bé tí thế này, tóc tai thì lổm chổm, quần áo thì lòe loẹt. Yah.Hoàng Minh Khoa, cậu kiếm đâu ra tên người lùn này vậy.
Tuệ Nghi hoàn toàn ngỡ ngàng, thoáng chút bối rồi, cô cúi mặt xuống. Trong mắt thầy, Tuệ Nghi thật sự tệ hại đến vậy sao? Mà cô đâu phải con trai. Nghi rất muốn phản bác lại lời thầy,rằng người đứng trước mặt thầy không phải là con trai như thầy nghĩ. Cô đâu có j giống con trai đến mức làm người khác lầm tưởng chứ.
-Bẽn lẽn thế thì nam ca sĩ đình đám cái khỉ j.Nam nhi thì phải ưởng ngực thẳng lên, vênh mặt lên chứ, HOÀNG MINH KHOA cậu không còn bộ đồ nào khác cho người rừng này mặc à.
Giật mình chủ tịch chạy ra xe lấy cho cô một bộ đồ.Thầy Tống không nói j thêm, túm cổ lôi Tuệ Nghi vào một căn phòng.Chẳng biết hai người làm j mà khi bước ra chẳng thấy Tuệ Nghi đâu cả mà chỉ thấy một cậu nhóc đi theo thầy Tống.
Chủ tịch sững sờ, như không tin vào mắt mình, dù ông có tưởng tượng Nghi đóng con trai nhưng cũng không đẹp trai đến mức vậy.Mái tóc ngắn làm lộ khuôn mặt thanh thanh, trắng nõn rất baby.
Bao nhiêu người sẽ chết trước vẻ đẹp cuả con người này đây.
Chủ tịch nghĩ thầm, không quên vạch lên trong đầu phong cách của Tuệ Nghi sau này.Thầy Thư cho hai người một khoản thời gian để dặn dò.
(kể từ đây Tuệ Nghi sẽ xưng là cậu )
-Cậu thực sự khiến tôi bất ngờ đấy,từ giờ cố gắng luyện tập cho tốt. Đây được coi là training time của cậu.Ngày nay hai năm sau tôi sẽ quay lại đón cậu.
Chủ tịch đưa Tuệ Nghi một túi quần áo: Tôi đi đây, cố đừng làm ông ấy nổi điên.Đó à câu dặn dò của chủ tịch trước khi rời khỏi đây.
-VƯƠNG TUỆ NGHI, cậu chết ngoài đó rồi à, mau vào đây.
Cậu hồn bay phách lạc, vội chạy vào trong, khuôn mặt thầy rất khó chịu.
-Đây là lịch làm việc của cậu.
Cậu đưa hai tay đón lấy tờ lịch nhưng ngạc nhiên là nó trống trơn.Rón rén lật trước ngó sau, Tuệ Nghi vấn không tìm thấy dòng chữ LỊCH LÀM VIỆC.Đưa mắt lên nhìn thầy,cậu nuốt nước bọt
-Lịch của con trống ạ.
-Cái đồ chết tiệt này- thầy gần như nổi khùng- Ta đã hạ cố lấy cho cậu tờ lịch rồi mà còn bắt ta viết chi chít nữa sao, lấy bút ra mà tự ghi.
Cậu xanh mặt, đứng lên tìm bút nhưng vì không quen nhà nên không tìm thấy, cầu đành giương đôi mắt cầu cứu nhìn thầy.
-Bút ở đâu ạ.
-Đồ hậu đậu, ngay trên nóc tủ không nhìn thấy sao.
Cậu trèo lên nóc tủ nhưng vẫn không có, cậu gần như phát khóc, rồi mếu máo trả lời:- thưa thầy trên này không có.
-Trời đất ơi, ta phát điên vì cậu mất thôi , ôi tim của ta.
-Thầy-cậu hốt hoảng-Thầy có sao không thầy.
-Ôi bệnh đau tim, bệnh đautim của ta.
Đột nhiên thầy ngừng kêu la, cậu cũng ngồi im re, ngay ngắn.
-Lấy bút rồi viết đi.
-Nhưng..bút..trong..túiáothầy.
-ta không có mù, cầm lấy.
Cậu run run nhận bút rồi ngồi chép theo những j thầy nói.
-Buổi sáng và chiều gánh cho ta mười thùng nước biển.
-Để làm j ạ-Cậu tò mò.
-Tắm chứ làm j, không lẽ ta lấy về uống, ta muốn tắm biển.Cậu không định bắt ông già 70 tuổi như ta đi bộ ngần ấy đường để tắm biển đấy chứ.
-Dạ không, con chỉ.
-Vậy thì đừng hỏi nữa, viết tiếp đi, sáng thứ 2,4,6 lên rừng hái củi,chiều đi nhặc nấm.
-Nhặt nấm làm j ạ, mùa này có nấm khộng ạ?
-Ayoooooocậu không biết lễ phép là j à, sao lại ngắt lời người lớn như vậy.Muốn chết à, viết tiếp. Sáng 3,5,7 lên đồi chè và vương cam, chiều đi bê đá.
-Dạ bê đá ấy ạ.
-Yaaaaaa..cậu không hiểu hay cố tình không hiểu, cậu muốn ta đâp cho một trận không hả, ta đã nói đừng hỏi nữa, ngậm miệng lại, mỗi buổi tối phải hát cho đến khi ta đi ngủ.
Cậu ngước lên định hỏi nếu thầy mất ngủ thì con sẽ hát cả đêm à, nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của thầy thì im lặng vẫn tốt hơn.
-Sẽ có một số việc phát sinh, cậu có j thắt mắt không. Tốt, không còn j thắt mắt thì về phòng đi.
-Nhưng phòng con ở đâu ạ
-Tự mà tìm-thầy nói rồi đóng sầm cửa lại.
Erđây là thầy giáo vĩ đại của Việt Nam sao? Cái quái j nữa đây? Đây là lịch làm việc của một ca sĩ đang thực tập sao? Mình chưa bao h thấy ca sĩ nào luyện tập như thế cả, không có phòng thu âm hay phòng nhạc, thôi thì đâm lao thì phải theo lai, có j mai tính

(Sáng ngày hôm sau)
Mấy h rồi nhỉ, không biết mọi người dậy chưa.Dụi dụi mắt cho nhìn lại rõ ràng, cậu nhận ra đây không phải nhà của chủ tịch. Cô đánh bốp vào trán để có thể nhớ ra, vừa xếp chăn vừa xem lại tờ lịch. Bỗng cậu hoãng hồn khi cánh cửa bật ra.
-Còn ở đấy mà ngủ à, mau đi gánh nước, ta không tắm sau 6 h đâu, nếu hôm nay mà ta không được tắm thì cậu không yên ổn với ta đâu.
Thầy chỉ mấy cái xô ở trước sân, cậu không kịp làm vệ sinh, chỉ biết lao ra khỏi phòng để chuẩn bị cho một ngày mới.Thời tiết buổi sớm có hơi lạnh, tiết trời đang chuyển dần sang mùa thu.Cậu xuống gánh những thùng nước về, mồ hôi đẫm hết áo, đến hơn 5h thì xong.Cậu chạy vào phòng gọi thầy đi tắm, ngặt nỗi ông ấy lại không có trong phòng.Ngoài sân cũng không có, cậu ôm đầu chạy đi tìm.
'Cô đừng làm thầy nổi điên'
Từ lúc đến đây tới h, dù chỉ là vô tình nhưng cậu đã làm thầy tức giận không ít.Cậu không muốn ngày hôm nay lại bắt đầu một cơn thịnh nộ của thầy.Cậu chạy đi tìm khắp nơi, đến khi thầy lững thững đi về trên con đường mòn.
-Thầy đi đâu thế ạ, thầy làm con lo quá.
-Tập thể dục, có sao không
Thầy nói rồi đi một mạch vào phòng tắm, lát sau có tiếng gọi.
-Tuệ Nghi mau vào đây.
Cậu dựng tóc gáy vội chạy vào, nhưng kịp phanh gấp khi cậu nhìn thấy thầy nude 90%. Cậu đỏ mặt quay đi,ấp úng trả lời.
-Xin lỗi ....tại con nghe thầy gọi ạ.
-Uk thì ta có nói j đâu, lưng ta đang ngứa, vào kì cho ta.
Một lát sau, cậu miễn cưỡng bước vào. Sắt mặt thầy đỏ tía, điều đó có nghĩa là chỉ cần vào chậm 1s nữa thì cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này.
Một lát sau, thấy dễ chịu, thầy phất tay ra hiệu cho cậu ra ngoài.C hỉ chờ có vậy, cậu phóng như bay ra khỏi cữ, đến tấm thảm ngồi, bỗng thầy đi ra, trên người chỉ mặc độc nhất một cái khăn.
-Còn ngồi đấy à?mau đi kiếm củi.
Cậu chỉ kịp đứng lên lấy cùi rồi co dò chạy theo đường mòn lên núi.Lần đầu tiên đi lên núi, đường gồ ghề, phải vất vả lắm cậu mới lên được. Đi một quãng thì gặp phải cái vực, cầu nhìn quanh mà chẳng thấy cây cầu nào bắt qua, cậu cứ đứng tần ngần ở đó, một lúc sau thầy đi đến.
-Con đứng đấy nữa sao, thế này thì bao h có củi
-Nhưng con không thể đi sang bên kia
-Không nhìn thấy cái j đây sao.
Vừa nói thầy vừa chỉ sợi dây thừng bắt ngang qua bờ vực, thầy liền đẩy cậu đền mép vách núi, thấy lấy một sợi dây quấn ngang người cậu như một cái đai bảo hộ rồi yêu cầu cậu trèo qua kia. Cậu há hốc miệng, cậu không ngờ thầy lại bắt mình chơi trò chơi mạo hiểm này. Xưa nay Tuệ Nghi không sợ độ cao, khoảng cách của hai bờ vực không xa lắm, nhưng liệu sợi dây này có thể giữ dc tính mạng của Tuệ Nghi.
Nuốt khan,cậu đu mình lên dây chủng bị xuất phát, nhưng bổng nhiên thầy quát
-Cậu mà bò trên dây thế này thì bao h mới có củi đem về, bỏ chân xuống, leo bằng tay thôi.
Cậu làm theo, mon men đến mép vực, thề có chúa, tim cậu không còn ở trong lồng ngực nữa.Thầy có vẻ rất bực bội vì sự chậm chạp của cậu.
Trưa về, cơm canh đã dc thầy nấu xong, cậu cất củi rồi vào ăn. Điều ngạc nhiên là ăn xong thầy nhất quyết ko cho cậu rửa bát.
-Cậu sẽ làm vỡ hết bát nhà ta mất, tránh ra.
-Con rửa một nghìn cái mới vỡ một cái thôi mà.-cậu tự tin.
-Ta không có 1000 cái bát-dập tắt tự tin
Chiều đến cậu lại phải lên đường ngặt nấm bằng con đường lúc sáng đã đi, cứ cái đà này, cậu chết vì đau tim lúc nào không hay.Khí hậu trên núi mát mẻ nhưng không làm cậu nhưng tay vì cậu nhớ lời dặn của thầy '' không được về trễ sau 5h''.
Về đến nhà , thầy đã đợi sẵn để giao việc j đó.
- Ta muốn ăn cá.
-Vâng, mua cá ở đâu ạ
-Ta nói muốn mua cá ư, ta không có tiền, đi bắt cá.
Nói rồi thầy đưa cho cậu một cây lao và kính bơi, hiểu í cậu nhận lấy rồi đi ra biển.Dù cậu chưa bắt cá kiểu này nhưng đành phải thử thôi, nếu không đừng mong sống sót với thầy.Ngụp lặn mãi trong làn nước biển lạnh ngắt nhưng cậu chưa bặt dc con cá nào, mặt kệ, nếu không bắt dc cá, cậu nhất quyết không lên bờ về nhà.
-Thằng nhóc này sao lâu thế, hay sợ quá trốn rồi.
Điều này hoàn toàn có căn cứ, trước kia có nhiều người vì không chịu được cực hình mà đã trốn biệt tăm biệt tích.Đúng lúc đó cậu phờ phạc đi vào, trên tay xách một con cá.
-Đồ lười biếng,cậu ngủ một giất no nê ngoài đó rồi à
Thầy bước đến xách cá đi vào bếp, cậu hoàn toàn đuối sức để giải thích thêm điều gì nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro