Part 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một buổi tối nóng bức, sân vận động quốc gia Hà nội đông nghịt người. Hôm nay là lễ trao giải Hà nội Music Awards, được tổ chức vô cùng quy mô mà hoành tráng. Rất nhiều nghệ sĩ từ nhiều công ty đã tập trung ở đây. Hàng triệu fan từ khắp nơi dồn về. Dù tiết trời bên ngoài lạnh nhưng bên trong sân vận động, độ nóng không thể đo bằng nhiệt kế.

Cậu hồi hộp đi lại trong phòng chờ. Lần đầu tiên trong đời được dự một lễ trao giải lớn như thế này. Cái tên Vương Tuệ Nghi đã được đề cử trong một số giải, nhưng chưa có gì chắc chắn hết. Trúc lâm cũng không hơn. Ngoài việc cố giữ cho cậu ở yên một chỗ thì cô chẳng thể làm gì cả. Thi thoảng Trúc lâm lại kiểm tra có bất cứ khiếm khuyến nào trên khuôn mặt hoàn hảo của cậu không. Và chỉ cần có một lỗi nhỏ trên khuôn mặt ấy là Trúc lâm sẵn sàng gọi stylish vào chỉnh sửa. Thi thoảng thoảng Trúc lâm lại đưa cho cậu chai nước dù rằng cậu không hề kêu khát, và cậu cũng vẫn nhận lấy chai nước rồi uống một cách vô thức.HK mấy năm trở lại đây đã không còn là gương mặt nổi trội trong Hà nội Music Arward nữa. Dù vẫn có một vài nghệ sĩ của HK đoạt giải, nhưng con số đó không ăn nhằm gì với FC và TJC cả. Thậ mệt mỏi cho chủ tịch Hoàng khi luôn phải lo lắng về phần đoạt giải như vậy. Và đã mấy năm nay, HK mất giải Đặt biệt cho những công ty giải trí khác. Năm nay, cậu đã nằm trong danh sách đề cử. Biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với HK.
- Tới lúc phải ra ngoài rồi Tuệ nghi. Cậu biết khu vực của mình rồi chứ?

cậu gật đầu một cách căng thẳng rồi tiến ra ngoài khu vực dành cho các nghệ sĩ của HK. Rất nhiều fan đã nhận ra sự có mặt của cậu và hò hét điên cuồng. cậu cố gắng gạt bỏ nỗi lo lắng của mình ra ngoài và tươi cười vẫy tay chào các fan. cậu đưa mắt tìm bàn của mình. Thật không mấy ngạc nhiên khi cậu được ngồi chung bàn với Thanh my,Tú phương và Đức anh. Giờ bộ tứ đó cột trụ của HK. Thanh my vừa nhìn thấy cậu thì ngay lập tức nở một nụ cười. Mắt cười thật hiền dành tặng riêng cho cậu. Thấy vậy, cậu cũng mỉm cười chào lại, hai má hồng lên một cách đáng yêu.Mắt cười của Thanh my như tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Ngồi xuống bàn giữa Thanh my và Tú Phương, cậu đỡ hồi hộp hơn, cảm giác như đã có thêm đồng minh vậy.

- Trông cậu hơi lo lắng đấy Tuệ nghi.

Thanh my mấp máy môi thành tiếng đủ cho cậu nghe thấy. cậu chỉ có thể đáp trả bằng một nụ cười gượng gạo. Ngay bàn bên cạnh, nhóm GG cũng đang ngồi bên bàn cạnh đấy. Gia như ngồi ngay sát với cậu, chỉ cách nhau hai tấm lưng. Nãy giờ ngồi cạnh Gia như cũng nghe thấy tiếng Thanh my hỏi cậu. Lúc Thanh my đi ra, Gia như cũng đã liếc nhìn và nhanh chóng nhận ra sự lo lắng hiện ra sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Gia như thầm ước mình được ngồi cùng cậu. Giờ hai người ngồi cạnh nhau đấy, chỉ là khác bàn và xoay lưng vào nhau thôi nhưng Gia như vẫn cảm thấy xa vời khi hai người không thể nói chuyện với nhau.
GG là nhóm nhạc nữ mới ra mắt trước cậu được gần một năm. Lịch diễn kín mít và chưa có sự hợp tác nào nên Gia như và cậu ít có sự tiếp xúc. Nhưng chỉ cần chạm mặt nhau là hai người sẽ nói chuyện y như những người bạn tri kỷ lâu ngày không gặp nhau. Cậu luôn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Gia như.Gia như ít nói, chủ yếu là thường nghe cậu kể chuyện, tâm sự. Bên Gia như, cậu luôn là người được lắng nghe và thấu hiểu. Gia như rất vui vì sự thân thiết này. Cô thích ngồi nghe cậu nói chuyện vì cách nói chuyện của cậu rất thu hút.Gia như chết mê chết mệt giọng nói quá đỗi ấm áp của cậu. Giọng nói êm mượt, ấm áp ấy đã làm tan chảy trái tim băng của Gia như. Gia như không trốn tránh, không ngại ngần thừa nhận với chính mình rằng cô đã phải lòng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gia như tự huyễn hoặc mình rằng một ngày nào đó sự thân thiết kia sẽ biến thành tình yêu nên cô vẫn nuôi hy vọng về tình yêu của mình
- Như, cậu nghĩ gì thế? my gọi kìa.

Gia như giật mình khi Ngọc lân gọi khẽ. Nãy giờ mải suy nghĩ nên cô không nhận ra my đang bắt chuyện với nhóm mình. Gia như vội quay người ra. Cô chạm ngay vào ánh mắt cậu đang nhìn mình. Đôi mắt nâu sáng (*chớp chớp*) cùng với nụ cười ngố kia làm trái tim Gia như đập lỗi đi vài nhịp. Nở một nụ cười đáp lại, Gia như quay qua Thanh my.

- Cậu hỏi gì mình nhỉ?

- Trông sắc mặt cậu không tốt. Cậu lo lắng à?

- À...cũng một chút thôi. Nhưng chắc chắn không thể bằng Tuệ nghi được.

Nụ cười của cậu trở nên méo xẹo. Bị Gia như nói trúng tim đen rồi. Mọi người đều bật cười vì sự ngu ngơ của cậu - che giấu cảm xúc tốt nhưng đôi khi lại vô tình thể hiện ra tất cả.

- Mình ổn mà.

cậu cố vớt vát. Điều đó khiến Thanh my và Gia như còn buồn cười hơn
- Ah... MC là kenvin kìa my.

Bất chợt Tú phương reo khẽ, làm Thanh my quay ngoắt về phía sân khấu. cậu đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng trong vài giây nhưng Tú phương đã nhanh chóng "khỏa lấp" nó.

- Anh kevin luôn là mẫu người lý tưởng của my nhỉ?

Sau câu nói đó, Tú phương cười khoái chí. Thanh my thì dán mắt lên sân khấu mà không hay rằng cậu đang nhăn mặt lè lưỡi. Hành động dễ thương đó không lọt qua nổi mắt Tú phương và Gia như. Hai người lôi cậu vào những câu chuyện mới. Chỉ đến khi cậu bật cười hơi lớn, Thanh my mới quay lại và nhận ra mình đã bị cho ra rìa.

Tú phương khoác hờ tay cậu, không ngừng đùa cợt. Phía trên hàng ghế khán giả, hàng nghìn fancam đang hướng về đây. Một số đông đã nhận ra sự tiếp xúc thân mật giữa Tú phương và cậu thì bắt đầu hò hét ầm ỹ, dần dần tạo thành một làn sóng NghiTú ồn ào cả một góc sân. Bên kia fan của Thanh my cũng không vừa, ngay lập tức lấy lại vị thế cho thần tượng của mình. Bên này hô to thì bên kia phải hô to hơn. Chỉ tội cho fan của cậu ngồi giữa không biết hô cái gì, chỉ biết ngồi im chịu trận. Hai làn sóng ảnh hưởng đến cậu thấy rõ. Hai má nóng bừng lên, rất may là có lớp trang điểm, chứ nếu không mọi người sẽ được chiêm ngưỡng thần Apollo nhà HK
Thanh my cũng ngượng ngùng thay cậu vì kiểu cãi nhau kì cục này nên cô chỉ ngồi im thin thít, thinh thoảng đá mắt về phía cậu xem phản ứng của cậu thế nào. Tú phương thì vẫn hồn nhiên khoác tay và cười nói như để chứng minh cho sự ghép đôi NghiTú. cậu không rút tay ra, cũng chẳng có biểu hiện gì là không thích cả. Điều đó làm Thanh my thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng. Cô đưa mắt lên sân khấu và cố để tâm trí lại nơi đó.

Vì một lí do nào đó, cậu cũng liếc sang Thanh my, nhưng khi thấy Thanh my chỉ chú mục lên Kevin, cậu lại thấy trong lòng lăn tăn gợn sóng. Cậu thích nói chuyện với Thanh my hơn là ngồi làm trung tâm cho mọi người trêu đùa, nhưng có vẻ như con người đó đã bị thu hút bởi một con người khác trên sân khấu mất rồi.

cậu bặm môi, hơi cúi mặt xuống, làm Gia như lo lắng. Gia như tưởng cậu đang căng thẳng quá, nên vội nói những lời động viên tự đáy lòng mình. Sự quan tâm của Gia như làm cậu dịu đi phần nào. cậun chỉ thở dài một cái rồi lại cười nói vui vẻ với mọi người. Thật nực cười khi Thanh my chờ đợi cậu gọi mình quay lại, còn cậu thì lại chờ Thanh my quay qua bắt chuyện với mình. (cứ chờ thế có mà đến ngàn thu cũng không nói với nhau được câu nào).

- Xin công bố danh sách 10 nghệ sĩ đạt giải Năng khiếu, giải dành cho 10 nghệ sĩ dẫn đầu...

Mọi người chờ đợi, những cái tên lần lượt xuất hiện...

- (Bla...bla...) 3 - Vương Tuệ Nghi, 4- Liễu Thanh my, 5 - Trịnh Tú Phương, 6 - Nhóm GG...(bla...bla).

Vậy là 4 gương mặt tiêu biểu của nhà HK đã lọt vào danh sách Top 10. Giờ hi vọng là rất lớn. Trao giải xong xuôi,ai cũng tò mò với giải Đặt biệt sắp tới. Top 10 luôn là những người giỏi, dù ai đạt giải Đặt biệt thì đều xứng đáng cả.

- Và bây giờ xin công bố chủ nhân của giải thưởng đặt biệt cao quý...

Cả sân vận động im lìm, thậm chí những trái tim cũng cố gắng kìm nén nhịp đập của mình lại. Kevin cũng hồi hộp khi bóc phong thư. Những dòng chữ in lên đôi mắt kevin, anh nhìn khắp lượt sân vận động và nở một nụ cười.

Vô thức Thanh my ngồi dưới giữ chặt lồng ngực mình, Gia như thì đặt tay lên vai cậu trấn an trong khi chính cô cũng đang hồi hộp không kém, còn Tú phuwong thì vẫn cứ loay hoay, ngọ nguậy liên hồi. Riêng cậu thì nín thở, nuốt nước miếng đánh ực. (Đọc nhanh lên không có người ngạt thở chết giờ).
- Giải đặt biệt, giải dành cho nghệ sĩ xuất sắc nhất năm thuộc về nghệ sĩ... Vương Tuệ Nghi thuộc công ty giải trí HK Town... Xin chúc mừng.

Cả sân khấu vỡ òa trong hạnh phúc. Biết bao triệu con tim đã đên đây để chờ đợi điều này. Tai cậu lùng bùng cả đi. cậu quên hết những gì Trúc Lâm đã dặn mình mà ngồi đơ ngồi người ra. (mà Trúc lâm cũng đang mừng quá nhảy tưng tưng bên trong quên luôn dặn con người lùn kia). Chỉ đến khi Gia như ôm chầm lấy cậu thì cậu mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn mọi người và cười. Thanh my chỉ biết đứng đó mỉm cười và vỗ tay cổ vũ cho cậu. Hơn ai hết, Thanh my là người muốn ôm cậu chặt hết mức có thể, nhưng có người đã thay thế vị trí của cô. Tú phuwong giật giật tay cậu rồi đẩy lên sân khấu. cậu dùng hết sức có thể để bước đi một cách vững vàng dù rằng chân cậu bây giờ còn run hơn cả lần đầu đi diễn. Thanh my và Gia như nhìn theo dáng người nhỏ bé đó mà vừa mừng vừa thương. Gia như đã khóc khi nghe cậu đoạt giải.

Nhận giải thưởng về tay mình, cậu nghẹn lời. Sau vài ba phút lấy lại bình tĩnh, cậu mới nhận láy mic và phát biểu cảm nghĩ. Một vài phát biểu mạch lạc do Trúc lâm hỗ trợ chuẩn bị từ trước. Có vẻ Trúc lâm đã rất kì vọng vào cậu. Kết thúc bài phát biểu, cậu cúi người cảm ơn tất cả.
- Và bây giờ Tuệ nghi à, fanclub đã chuẩn bị cho cậu một món quà bất ngờ dù hôm nay cậu có là người chiến thắng hay không. Cùng thưởng thức nó nhé...

Dứt lời, toàn bộ đèn sân vận động vụt tắt. Phía khán đài, fan đã làm nổi lên dòng chữ dạ quang VƯƠNG TUỆ NGHI. Màn hình lớn phát sóng, chiếu một thước phim về cậu. Đó là cả một quãng sự nghiệp của cậu từ khi mới châm ướt chân ráo vào nghề cho đến giờ. Rất nhiều đoạn video nhỏ, ảnh được ghép lại. Những hình ảnh mà đến ngay cả cậu cũng không biết là mình có. cậu xúc động đến phát khóc. Thước phim chỉ dài khoảng 6,7 phút nhưng cũng đủ để diễn tả tất cả tình cảm của fan đối với cậu. Kết thúc thước phim, pháo hoa bắn rợp trời, màn hình hiện lên một dòng chữ lớn, fan hô to dòng chữ đó : YOU'RE THE BEST.

Đèn sân vận động sáng trở lại, cậu chỉ còn biết cúi đầu về phía fan - những người luôn sát cánh dõi theo cậu. cậu trở về chỗ trong sự hò reo vô tận. Yên vị trên chỗ ngồi rồi cậu cũng vẫn có cảm giác lâng lâng.
Và bây giờ là giải thưởng dành cho nghệ sĩ được nhiều sự quan tâm nhất của năm. Nghệ sĩ LIỄU THANH MY.

Cậu suýt không kìm nén nổi mà nhảy lên hò reo. Bây giờ vị trí của cậu là một thần tượng chứ không còn là fan hâm mộ như trước nữa. Đôi mắt Thanh my lấp lánh, nhìn nụ cười ngoắc đến mang tai mà cậu đang dành cho mình. Thanh my đi lên sân khấu và nhận thưởng. Tự tay Kevin trao giải cho Thanh my.

- (bla...bla...) Tôi thật phải cảm ơn nhiều người giúp đỡ tôi để tôi có thể nhận giải thưởng này. Và thật tuyệt khi được chính thần tượng của mình trao giải...

Thanh my vừa nói vừa cười. Mắt cười làm chết đứng bao trái tim giờ lại hiện hữu. Thanh my quay sang bắt tay kevin, bất ngờ nhận được cái ôm siết chặt từ Kevin, rồi ôm hôn theo kiểu Mỹ.

- Anh cũng là fan hâm mộ của em mất rồi Thanh my ạ.

Cả sân vận động "Ồ" lên kinh ngạc. Ở Việt Nam, kiểu chào hỏi này chưa được chấp nhận như một cách giao tiếp thông thường.

Có một con người ngồi dưới mắt mở to, há hốc miệng mà nhìn. cậu không ngoại lệ, cậu kinh ngạc khi thấy Thanh my đáp lại cái ôm hôn thắm thiết từ kevin. Một cái gì đó khó chịu trong lòng dâng lên làm cậu thấy bức bối, nóng ruột. Ánh mắt cậu trở nên khác lạ khi Thanh my quay về chỗ. Nó như một ánh mắt hờn dỗi, một chút buồn phiền. Nó vẫn trong nhưng đã sậm màu đi nhiều.

"Mày sao thế Tuệ nghi? Sao lại khó chịu thế này? Đấy là việc của người ta, đâu liên quan gì đến mày chứ. Lấy lai bình tĩnh đi nào."

Dứt dòng suy nghĩ, cậu quay qua nói chuyện với Gia như, kệ cho mọi người đang chúc mừng và trêu đùa Thanh my. Thanh my đã hi vọng khi về chỗ sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ tên lùn kia, nhưng sự thờ ơ của cậu làm Thanh my lạc lõng.

cậu được nhận thêm giải nghệ sĩ của năm - giải thưởng mà bất cứ nghệ sĩ nào cũng muốn, nhưng nó không làm cậu cảm thấy khá hơn. cậu nhận giải chỉ với một lời cảm ơn, thậm chí là gần như không biểu hiện gì là vui vẻ. Biết rằng làm vậy có thể đánh mất hình tượng của mình và hơi trẻ con, nhưng cậu không thể nào dừng sự khó chịu đang âm ỷ trong lòng được.

Buổi trao giải gần kết thúc, cậu được yêu cầu diễn một tiết mục. cậu không ngần ngại tiến lên sân khấu và thể hiện hết mình. Nhiệt huyết làm cả sân vận động nóng lên, nhưng mấy ai biết cậu đang dồn hết khó chịu vào từng bước nhảy. Thanh my dễ dàng nhận ra điều đó, cô bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì đã khiến một người luôn vui vẻ như cậu khó chịu đến mức hành hạ cái sân khấu như vậy. Sau buổ diễn, cậu đã bỏ về trước mà không nói một câu gì.
cậu lại giật thêm giải nghệ sĩ tài năng. Thanh my và cậu là cặp đôi nhận được giải Best Collobaration (hợp tác) , HK năm nay thắng lớn. Một live show HK là hoàn toàn không thể thiếu.

cậu và Thanh my dĩ nhiên phải trình bày Lost in Love cùng với nhau trong live show. Nhưng kịch bản live đã không được diễn đúng. Hai người vẫn thả hồn vào trong bài hát đấy, nhưng cậu luôn giữ một khoảng cách nhất định với Thanh my. Điều này làm Thanh my buồn và càng thể hiện đúng tâm trạng bài hát hơn. Suốt từ hôm trao giải đến nay, cậu luôn lảng tránh Thanh my, hoặc có gặp thì cũng chẳng nói câu nào. Bài hát kết thúc cho live show, cậu chào fan rồi đi thẳng vào cánh gà mà không cần đợi Thanh my như mọi lần. Thanh my chững lại vài giây rồi cũng chào fan và đuổi theo cậu.
Vào trong khu vực Vip dành cho nghệ sĩ, Thanh my vội đi tìm cậu để hỏi chuyện. Thanh my tò mò muốn biết lí do cậu khó chịu, đồng thời không thích cậu cứ phải giữ khó chịu trong lòng như vậy. Thanh my tìm thấy cậu trước cửa phòng chờ, đang đứng nói chuyện với Gia như. cậu vô tình nhìn sang và nhận ra Thanh my đang đứng gần đấy, nhưng cậu phớt lơ và tiếp tục nói chuyện với Gia như.

- Như, mau đi thôi nào.

Nhóm GG đã ra đến cửa, họ gọi với vào kêu Gia như ra xe. Giờ các nghệ sĩ sẽ đi dự tiệc mà.

- Mình đi trước nhé Tuệ nghi. Lát gặp cậu nhé.

Gia như vui vẻ vẫy tay chào Tuệ nghi rồi chạy theo nhóm. cậu cũng vẫy tay chào lại. Lúc này Thanh my mới tiến đến. cậu lưỡng lự, nửa muốn ở lại nói chuyện với Thanh my, nửa lại muốn đi vì không biết nói gì.

- Tuệ nghi ah, cậu đứng đó làm gì thế? Mau đi thôi.

cậu giật mình. Thật may là Trúc lâm đã xuất hiện và giải thoát cậu khỏi tình huống khó xử này.

- Ừ, mình đến ngay đây.

cậu đi vội về phía Trúc lâm, bỏ lại Thanh my hụt hẫng đằng sau. cậu bước thẳng ra cửa không thèm ngoái lại lấy một lần, nhưng chắc chắn một điều là tâm trí cậu vẫn để lại phía sau.
(Nhà hàng trực thuộc khách sạn Hoa hồng)

Các nghệ sĩ, nhân viên của HK có mặt gần như đông đủ. Chủ tịch Hoàng thật là hào phóng khi trích quỹ công ty ra bao trọn nhà hàng này.

- Chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng thành công của HK nào.

Mọi người vui mừng nâng cốc, duy có Thanh my vẫn đang hỗn độn trong mớ suy nghĩ của riêng mình. cậu chắc cũng chẳng khá hơn, nhưng biểu hiện bên ngoài cho thấy cậu đang khá vui và hào hứng. Hai người ngồi đối diện với nhau trong bàn tròn. cậu cũng nâng cốc lên như ai, và rồi nhanh chóng dốc tuột vào miệng. Thanh my giật mình không kịp đưa tay ra ngăn. cậu nhăn mặt vì vị rượu quá tệ (đối với Nghi thôi). Trúc lâm ngồi bàn khác nên không thể để mắt tới cậu được. Còn Thanh my thì chẳng biết làm sao để ngăn cậu khi mà cậu còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.

- Tuệ nghi à, cậu đâu uống được rượu.

Gia như đưa tay khẽ giữ ly rượu. cậu đã uống được hai ly rồi. Dù đây chỉ là rượu vang nhẹ nhưng nó cũng đủ để ảnh hưởng đến cậu rồi,

- Đừng ngăn cậu ấy - Đức anh rót thêm rượu vào ly cảu cậu. - Hôm nay là ngày vui của cậu ấy mà. Nâng cốc nào.
Đức anh chúc riêng cậu. cậu cũng không ngại ngần kính lại Đức anh, mặc kệ cho rượu có đắng và cay nồng đến mức nào. Gia như lo lắng ngồi bên, cố ngăn hai người uống rượu. Tú phương mặc kệ, vẫn rót thêm rượu cho cậu. Còn Thanh my chỉ lặng lẽ ngồi quan sát cậu. Hẳn là cậu phải khó chịu lắm nên mới đem nó vào cả bài biểu diễn, và giờ thì chấp nhận chuốt thứ chất lỏng kia rót vào dạ dày. Nhưng khó chịu thì phải nói ra, Thanh my không thích cái cách cậu cứ giữ những khó chịu cho riêng mình dù cô đã quá hiểu cái tính cứng đầu của cậu. Thanh my ghét nhìn thất cậu hành hạ bản thân như vậy. cậu uống một thì Thanh my cũng uống một.

- Tuệ nghi này...em có biết là...em bây giờ là bộ mặt của HK...này không? - Giọng Đức anh bắt đầu đứt quãng.

- Em...biết...biết chứ. Em sẽ...cố gắng hơn nữa.

Giọng cậu còn tệ hơn. Nhưng cậu đang cố gắng tự chủ bản thân. Bình thường uống đến bây giờ là cậu gục ngã tại trận rồi, thế mà giờ vẫn còn thẳng lưng ưỡn ngực tiếp chuyện Đức anh.

- Em phải biết là...anh mong sự xuất hiện...của em lâu lắm...rồi. Anh vất vả lắm...nhưng giờ có em...san sẻ rồi...nên cũng đỡ hơn... Cảm ơn em...
- Có gì đâu...em còn cần anh...giúp đỡ nhiều.

Đức anh cười, nâng ly lên cụng lần nữa. cậu xem chừng không chịu nổi nữa, chỉ nhấc ly lên rồi đặt ly xuống. Thanh my cũng ngừng uống theo.

- Tuệ nghi, em biết...anh khâm phục em...lắm không?

- Cảm ơn anh.

- Đừng cảm ơn... Người như em...rất...rất đáng để tất cả...bọn anh phải khâm phục... Đúng là hậu...sinh khả úy. Sau này phải cố gắng phát huy...đấy.

- Vâng - cậu chạm ly với Đức anh rồi đặt xuống lần nữa.

- Sau này...anh mong chúng ta...sẽ thân thiết hơn nữa...được không Tuệ nghi?

- Tất nhiên...là được rồi? *cười*

- Mà anh hỏi thật, em không nhớ...quê của mình ở đâu...sao?

- Không...không anh ạ. Em không biết gì về quê quán hay bố mẹ mình hết.

- Anh xin lỗi. Nhưng mà thôi...đừng có buồn, giờ HK này...là nhà của em, bọn anh sẽ là...anh chị em của em. Nào, cụng ly.

Đức anh cứ uống một mình, còn cậu chỉ chạm ly thôi. Dạ dày cồn cào làm cậu không muốn tống thêm cái gì vào bụng nữa. Nhìn cậu nhăn nhó, Gia như hiểu ra ngay.

- Tuệ nghi, cậu không ăn gì sao? Sẽ không tốt cho dạ dày nếu cậu cứ uống mà không ăn gì như thế này.
cậu chỉ cười nhẹ, bây giờ cậu mệt và chỉ muốn về nhà. Thanh my gắp một ít thức ăn để vào bát của cậu, hi vọng cậu sẽ ăn nó, nhưng cậu đã không đụng đũa trong suốt phần thời gian còn lại.

- Quản lí Lâm đưa Tuệ nghi về cẩn thận nhé.

Thanh my vẫn còn có đủ tỉnh táo để dặn dò Trúc lâm. Trúc lâm thì đang cằn nhằn cái con người đang rũ ra kia, đã không biết uống lại còn cố nốc vào. Vất vả lắm Trúc lâm mới đưa được cậu vào xe, Trúc lâm chạy lại phía Thanh my.

- Cô muốn về cùng luôn không? Quản lí của cô còn phải ở lại một lúc nữa đấy.

Thanh my muốn nhận lời ngay nhưng cô vẫn hơi lưỡng lự khi nghĩ lại thái độ của cậu với mình.

- Coi như giúp tôi đi mà. Tôi không thể một mình vật lộn với Tuệ nghi. Cô thấy tình trạng của cậu ấy rồi đấy.

Trúc lâm năn nỉ, lộ rõ mục đích của mình. Thanh my nhíu mày, tình trạng bây giờ của cậu khiến cô không thể nào yên tâm được.

- Vậy mau đi thôi.

Thanh my tiến lại và leo lên xe. Trúc lâm mừng rỡ, cũng leo lên xe và lái đi. cậu không nặng đâu, nhưng một khi đã say sưa thì rũ rù xuống, gây cản trở cho bất cứ ai muốn dựng cậu dậy. Trúc lâm đã vất vả nhiều khi phải dựng cậu dậy từ những giấc mơ.
Thanh my để cho cậu tựa đầu vào vai mình. cậu chưa ngủ, nhưng có vẻ đang khó chịu trong người nên chỉ khép hờ mắt và ngồi im. Vị sữa dâu pha thêm chút thêm hương rượu vang khiến mùi hương trên cơ thể cậu càng trở nên quyến rũ hơn.

- Tuệ nghi có điều gì đó khó chịu sao? - Thanh my lên tiếng.

- Tôi đang định hỏi cô cái đó đấy. Cả buổi hôm nay tôi đâu có bên cậu ấy nhiều bằng các cô.

- Tôi cũng không rõ nữa. Hình như Tuệ nghi khó chịu với tôi.

- Với cô sao? Khó tin đấy. - Trúc lâm mím môi, không tin được là có ngày Tuệ nghi khó chịu vì người mà cậu ấy cuồng nhất.

- Từ lúc tôi lên nhận giải về thì Tuệ nghi...

Nói đến đây Thanh my đột ngột dừng lại. Thanh my không hoàn thành câu nói làm Trúc lâm hơi tò mò, nhưng thấy gương mặt Thanh my đăm chiêu qua kính chiếu hậu, Trúc lâm lại không tiện hỏi.

Vô tình nhắc đến mới nhớ, nhíu mày suy nghĩ, Thanh my ngẫm ra cậu đã có thái độ khác lạ từ khi cô nhận giải về. Nhưng là vì cái gì? Cậu ấy thích giải thưởng này ư? Không, cậu không phải là người như thế, cậu ấy đã rất vui khi cô đoạt giải kia mà. Hay cô đã nói gì đó lỡ lời trên sân khấu? Không phải, cô đã luôn nghĩ đến cậu khi phát biểu. Vậy còn...
"Vì mình đã ôm anh kevin sao? Cậu ghen ư, Tuệ nghi?"

Nếp nhăn dần dãn ra mà thay vào đó là một nụ cười kín đáo. Thanh my hài lòng với lí do cuối cùng này, thậm chí thấy vui vì nó. Suốt quang đường về, Thanh my nhìn khuôn mặt cậu không dứt. Khuôn mặt đang cau lại vì khó chịu trong người. Thanh my định bụng khi nào cậu tỉnh thì sẽ nói chuyện cẩn thận với cậu.

Về đến nhà, hai người loay hoay mãi mới đưa cậu vào phòng được. Cả Trúc lâm và Thanh my đều khá mệt mỏi vì ngày hôm nay, nhưng để cậu thế này thì hơi khó.

- Cô về nghỉ đi my, hôm nay tôi sẽ ở lại chăm cậu ấy.

- Quản lý lâm cũng mệt mà.

- Tôi ổn. Dù gì tôi cũng là quản lý của cậu ấy.

Thanh my thực lòng rất muốn ở lại xem xét tình hình của cậu, nhưng sức lực đã bị rút cạn khiến Thanh my chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc. Miễn cưỡng đồng ý, Thanh my chào Trúc lâm rồi ra về. Đợi cho Thanh my đi khỏi, Trúc lâm mới bắt đầu thay đồ cho cậu. Xong xuôi thì cũng lăn ra bên cạnh cậu mà ngủ.

(Sáng hôm sau)

Thanh my dậy sớm vì còn phải đi quay FO. Giờ này chắc cậu chưa thể dậy được. Thanh my leo lên xe trong sự tiếc nuối. Cô muốn giải thích cho cậu sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ là phải gác lại đến lúc cô quay FO về. Trong lòng Thanh my chộn rộn lên khi nghĩ đến lúc hiểu lầm được giải toả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro