Part 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cái đồ... Cậu làm gì mà để phải nằm trong bệnh viện thế này chứ? Lại không biết quan tâm chăm sóc bản thân đây mà. Cậu không bao giờ để người khác phải yên tâm được sao?

Tuệ nghi cứ lặng lẽ ngồi bên giường cả giờ đồng hồ. Nhìn Thanh my ngủ ngon lành, Tuệ nghi lại nhớ tới buổi trao giải. Cậu lắc mạnh đầu để xua đi hình ảnh đó, nhưng tất cả là vô ích. Tuệ nghi đứng lên bỏ đi. Dù gì ở đây cũng chẳng có việc gì cả. Có thì cũng là việc của kevin, chứ không phải của cậu.

- Tuệ nghi ah...

Bất chợt một giọng nói yếu ớt gọi tên Tuệ nghi làm Tuệ nghi giật mình quay lại. Thanh my đã tỉnh và đang khó nhọc ngồi dậy. Tuệ nghi vội chạy lại đỡ. Dù đang khó chịu thế nào thì Tuệ nghi cũng không thể nhìn Thanh my như vậy được. Nhẹ nhàng đặt gối vào sau lưng Thanh my, Tuệ nghi nhẹ nhàng đỡ Thanh my nằm xuống.

- Cậu đến lâu chưa?

- Được một lúc.

Giọng Tuệ nghi lạnh lùng nhưng rõ là có chút hờn dỗi. Thanh my mỉm cười. Mở mắt ra đã thấy người mình mong mỏi gặp, sao không vui cho được. Tuệ nghi ngồi lại vào chiếc ghế bên cạnh ấy, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Thanh my nghiêng đầu ngắm khuôn mặt trẻ con đã lâu lắm cô không được nhìn thấy.
- Cậu đói không?

Tuệ nghi cuối cùng cũng lên tiếng. Thanh my lắc đầu.

- Khát nước không?

*Lắc đầu*

- Mệt không?

*gật gật*

- Vậy nằm ngủ thêm đi.

*Lắc lắc*

- Vậy cậu muốn làm gì?

- Mình muốn ăn bánh dâu tây.

- Ayxiiiiiiiiii... Lo dưỡng bệnh đi rồi ra viện mình làm cho.

Rõ là Tuệ nghi vẫn quan tâm đến Thanh my, Thanh my khúc khích cười.

- Cậu cười gì chứ? *nhăn nhó*

- Ghét mình đến thế sao?

- Ghét gì?

- Thế sao không thèm nói chuyện với mình?

- Thế đang nói chuyện với ai đây.

- Giận mình đúng không?

*lắc*

- Đúng. Mình biết cậu mà. Vì chuyện ở buổi trao giải với kevin đúng không?

Tuệ nghi không nói gì, cúi gằm mặt xuống. Bị nói trúng tim đen rồi còn gì nữa.

- Mình với Kevin đâu có gì. Chỉ là kiểu chúc mừng xã giao thôi. Mình là gái tây mà Tuệ nghi.

Giọng Thanh my ngọt như mía, nhẹ nhàng xoa dịu Tuệ nghi. Tuệ nghi cúi mặt đấy, nhưng đang thầm cười trong lòng. Cậu chờ lời giải thích này lâu lắm rồi.
- Ai nói gì đâu mà cậu phải giải thích.

- Mình cứ thích giải thích đấy. Cậu không quan tâm cũng kệ thôi.

Tuệ nghi phùng má. Ôi đáng yêu chết đi được. Thanh my không kìm được vươn người ra nhéo má Tuệ nghi. Bất chợt, Thanh my nhận ra Tuệ nghi gầy đi nhiều. khuôn mặt có phần hốc hác.

- Tuệ nghi, cậu gầy quá.

Giọng Thanh my có chút xót xa. Cô không muốn Tuệ nghi gầy đi chút nào cả. Hẳn là cậu đã làm việc vất vả lắm. Thanh my cố gắng kìm nén cơn nghẹn đang dâng lên đến cổ họng. Tuệ nghi baby ngày nào giờ đã tiều tụy thế này rồi.

- Cậu sao thế My? Đau ở đâu à?

Tuệ nghi hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên đôi mắt. Thanh my mừng lắm. Đã quá lâu cho cô để chờ đợi sự quan tâm này rồi. Thanh my lờ mờ nhận ra, tình cảm mình dành cho Tuệ nghi đã trên mức tình bạn rồi. Nhưng chưa có gì chắc chắn cả.

Cả buổi chiều, thay vì phải vận lộn ở phòng tập thì Tuệ nghi ngồi lại bệnh viện gọt hoa quả cho Thanh my ăn. Tuệ nghi khó giận nhưng lại rất dễ quên. Nghe Thanh my giải thích mà mọi khó chịu trong lòng Tuệ nghi tan biến hết. Hai người lại nói chuyện vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuệ nghi lại được nhìn thấy mắt cười quen thuộc trên đôi mắt đáng yêu của Thanh my.
(Vài ngày sau đó)

Thanh my đã được xuất viện và quay lại với lịch tập bình thường. Dù ít gặp Tuệ nghi, nhưng hai buổi tập cùng nhau trong một tuần cũng đủ là để cho Thanh my thấy vui rồi. Chẳng còn gì vui hơn khi lại được Tuệ nghi thường xuyên quan tâm hơn. Tuệ nghi sợ sẽ phải để Thanh my quay lại bệnh viện lần nữa. Những gì phải dồn lại vì vụ đau chân và kiệt sức giờ lại đang đè lên Thanh my, nhưng cô không thấy khó khăn hay mệt mỏi gì nữa, vì đã luôn có Tuệ nghi ở bên và động viên.

Tối, Thanh my đi diễn về trong trạng thái không mấy vui vẻ cho lắm. Thứ nhất, đám phóng viên hôm nay đã làm phiền Thanh my một cách quá đáng khi cứ tra hỏi cô về việc làm chậm chễ lịch quay các kiểu. Thứ hai là, hôm nay Thanh my chẳng nhận được tin nhắn nào từ Tuệ nghi cả. Thanh my cũng biết lịch hôm nay của Tuệ nghi rất kín, phải đi làm chương trình radio đến tối muộn mới về. Cô chán nản buông người xuống ghế. Mới không gặp nhau có một ngày thôi mà Thanh my thấy khó chịu vô cùng. Ngay bây giờ cô muốn nhìn thấy mặt con người ấy.

Tính...toong...

Thanh my giật mình. Giờ này đến nhà cô chỉ có thể một người mà thôi. Không lẽ người đó sống thiêng đến thế. Vừa nghĩ đến đã xuất hiện rồi. Thanh my phóng như bay ra mở cửa mà không cần phải nhìn vào màn hình camera xem là ai, vì cô dám chắc 100% là người đó.
- Tuệ nghi!

Thanh my lên tiếng khi còn chưa kịp nhìn vào mặt người đứng ngoài.

- Er...

Một cái bánh kem hồng được trang trí bắt mắt đang được đưa ra, che đi mất khuôn mặt người kia. Thanh my không kìm nổi hạnh phúc mà cười thật tươi.

- Sao cậu biết là mình hay vậy? *ngu ngơ*

- Giờ này đến ám nhà mình thì chỉ có cậu thôi.

- Xì, cất công mang bánh sang lại bị nói là đi ám... Đã thế mình mang bánh về.

- Ấy đừng...

Tuệ nghi vừa dợm bước quay lưng là Thanh my vội lao ra giữ chặt lấy tay Tuệ nghi và năn nỉ.

- Thôi mà, Tuệ nghi kute, mình không có ý đó đâu. Vào nhà ăn bánh đi mà.

Tuệ nghi bật cười sặc sụa. Chỉ chút chiêu nhỏ thôi mà khiến Thanh my phải xuống nước năn nỉ như vậy. Thanh my kéo Tuệ nghi vào trong nhà rồi cùng ngồi ăn bánh.

- Cậu làm bánh lúc nào thế?

- Lúc đi từ đài truyền hình về.

- Ôi, như vậy mệt lắm. Cậu về sao không nghỉ ngơi đi
- Mình hứa sẽ làm bánh cho cậu rồi mà.

Thanh my bất giác thấy ngượng vô lý do. Cô cúi mặt xuống để che đi đôi má đỏ hồng. Tuệ nghi lúc nào cũng vậy. Luôn quan tâm, chăm sóc và chiều chuộng cô vô điều kiện. Chỉ cần làm cô vui thì cậu ấy sẽ làm bất cứ thứ gì trong tầm khả năng. Chẳng lẽ với cậu ấy, cô quan trọng đến thế ư? Cho dù mối quan hệ giữa hai người có là gì đi nữa thì Thanh my vẫn muốn mình trở nên quan trọng hơn nữa với Tuệ nghi, để cậu ấy chỉ được quan tâm một mình cô thôi. Ích kỷ đấy, nhưng cô không muốn Tuệ nghi là của ai nữa cả. Nếu như phải bỏ mạng ra giành giật Tuệ nghi với hàng triệu fan của cậu ấy thì cô cũng rất sẵn lòng.

- Tuệ nghi, kem này.

Thanh my bất chợt quay ra nhìn Tuệ nghi. Tuệ nghi ngước lên và bò lăn ra cười. Chúa ơi, Thanh my tự bôi kem lên miệng mình và quay ra khoe với Tuệ nghi. Trông Thanh my giờ chẳng khác nào một con mèo cả. Tuệ nghi cố nín cười nhưng tiếng khích khích vẫn còn nguyên trong vòm họng.

- Lau cho mình đi.

Thanh my nũng nịu. Lần đầu tiên Tuệ nghi thấy được khía cạnh này của Thanh my. Mọi lần cô ấy thường bắt nạt cậu bằng aeygo, nhưng không phải nũng nịu kiểu này. Thanh my nhướn người về phía Tuệ nghi chờ đợi.
- Được rồi, chờ mình lấy giấy.

- Er...

Thanh my chưng hửng. Mục đích của cô khác cơ. Hình như người này chưa bao giờ xem phim Hàn có kiểu lau kem trên môi hay sao ấy. Giấy sao? Thế môi để làm gì? Ngốc quá. Tuệ nghi lấy giấy và tập trung lau đi những vết kem trên môi Thanh my. Thanh my phì cười. Con người này sao mà ngu ngơ và thật thà đến thế cơ chứ. Như người khác là nhanh chóng lợi dụng rồi, đằng này mời mà vẫn...thờ ơ. Tuệ nghi ngẩn ngơ nhìn Thanh my cười mà không hiểu lý do. Thanh my liền đưa tay nhéo lấy má Tuệ nghi. Sao cái con người này đáng yêu thế. Thanh my chỉ muốn nựng cái bánh bao sữa này mãi thôi. Gì? Yêu ư? Ừ thì yêu đấy, đâu có sao. Chẳng cần biết Tuệ nghi đối với cô như thế nào, nhưng cô cứ yêu Tuệ nghi đấy. Ai cấm được nào?

==========================

- Tuệ nghi!

Tuệ nghi giật mình quay lại và thấy Đức anh đang đuổi theo mình. Vốn dĩ trước nay hai anh em vẫn thân với nhau, sau bữa tiệc ở nhà hàng thì càng thân hơn. Đức anh khi tỉnh rượu rồi thì cảm thấy có lỗi với Tuệ nghi vì biết Tuệ nghi không uống được rượu mà vẫn chuốc, nên muốn mời Tuệ nghi đi uống nước riêng để chuộc lỗi mà chưa có dịp. Hôm nay lại vô tình thấy Tuệ nghi thảnh thơi thế này.
- Em không bận gì chứ?

Đức anh hỏi gấp gáp khi vừa bắt kịp Tuệ nghi.

- Không. Sao thế anh?

- Vậy chúng ta có thể đi uống nước một lát không?

- Tất nhiên rồi.

Tuệ nghi vui vẻ nhận lời. Cậu cùng Đức anh đi đến căng-tin của công ty và ngồi đó tán gẫu. Chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ vài ba chuyện xoay quanh công việc thường ngày thôi.

- Tuệ nghi. Em không thấy vất vả vì anh đã san quá nhiều gánh nặng cho em đấy chứ?

- Ồ, sao anh lại nói thế? Em ổn mà.

- Ừ, nhiều lúc thấy em trai mình xanh xao thế này là anh lại cảm giác cắn rứt lắm.

- Anh cũng đang phải làm việc vất vả còn gì?

- Anh bình thường mà. Làm sao bằng em được.

Nhấp ngụm cafe, Đức anh đưa đồng hồ lên nhìn.

- Đã trưa rồi cơ à? Mình đi ăn trưa luôn được không? Anh mời.

Tuệ nghi chẳng có lý do gì phải từ chối cả. Hai anh em đã trở nên rất thân thiết khi cùng nhau "thống trị" KH này. Cả hai vịn vai bước ra khỏi công ty. Đức anh biết một quán ăn khá ngon gần đây, nên quyết định cùng Tuệ nghi đi bộ đến đó.

"Vèoooooooooooooo..."

- Cẩn thận.

Đức anh nhanh chóng kéo giật ngược Tuệ nghi về phía mình. Một chiếc motor phóng ẩu vừa lướt qua ngay sát bên cạnh Tuệ nghi. Thật may là có Đức anh cứu giúp.
- Em không sao chứ?

Đức anh lo lắng kiểm tra lại cơ thể Tuệ nghi xem có sứt mẻ gì không. Trán nhăn lại tạo thành một sự khó chịu.

- Thật là...đi xe kiểu gì vậy không biết.

- Thôi mà, em không sao.

Tuệ nghi cố gắng gượng cười sao cú chết hụt vừa rồi. Lần này Đức anh để Tuệ nghi đi vào phía bên trong. Hai người cuối cùng cũng đến được quán ăn. Đức anh gọi ra những món ngon nhất để chiêu đãi Tuệ nghi. Tỏ ra là một người sành sỏi trong việc ăn uống, Đức anh điệu nghệ trổ tài kể về các món ăn cho Tuệ nghi nghe. Đức anh kể đến đâu, Tuệ nghi lăn ra cười đến đấy. Những câu chuyện hài hước kéo dài mãi cho đến khi Tuệ nghi nhận được điện thoại.

- Em xin lỗi một chút nhé. Alo. À...vâng, đúng rồi... Dạ? Thế ạ? Vâng, tôi biết rồi... Vâng, tôi sẽ cố gắng.

Gập máy, Tuệ nghi tia một lượt nhà hàng và bắt gặp một chiếc máy quay đang tăm tia về phía mình. Tuệ nghi quay lại giục Đức anh.

- Mình ăn nhanh rồi về thôi anh. Em có chút việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro