Part 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tuệ nghi vội vã trở về công ty. Trúc lâm cũng gọi và hối thúc cậu. Đức anh thấy Tuệ nghi gấp gáp như vậy thì có phần hơi tò mò, nhưng không tiện hỏi nên chỉ đưa Tuệ nghi về công ty nhanh nhất có thể. Vừa về đến cửa công ty, Tuệ nghi đã chạm mặt Thanh my.

- Tuệ nghi, Đức anh anh. Hai người đi đâu mà vội thế?

- Er...Tuệ nghi thôi...- Đức anh giật mình.

- Mình có việc gấp?

- Không phải tập sao?

- Hủy lịch.

Tuệ nghi chạy đi, bỏ lại Đức anh cho Thanh my làm cô hơi phật ý. Trước đến nay, dù cho có bận thế nào, dù cho ở hoàn cảnh ra sao, Tuệ nghi cũng sẽ dành tặng Thanh my một nụ cười trước khi đi. Thanh my vì thế mà trở thành một đứa trẻ hư, giờ không có được nụ cười ấy thì đâm ra hậm hực. Mặt Thanh my xìu xuống như con nít đòi kẹo mà không được.

- Em đi đâu bây giờ hả My?

- À...- Thanh my chợt nhớ ra - Em phải đi quay FO.

- Vậy em đi đi không muộn.

Đức anh nở một nụ cười hiền tiễn Thanh my ra xe. Thanh my chỉ thở dài. Có cho cô cả nghìn nụ cười như thế thì cũng không thể bằng một nụ cười của Tuệ nghi được. Leo lên xe, Thanh my rút điện thoại nhắn tin cho Tuệ nghi ngay tức thì. Cô muốn có nụ cười của con người ấy cơ. Không có hồi âm. Biết là giờ Tuệ nghi đang bận chuyện gì đó, nhưng mà Thanh my vẫn muốn nhận được sự hồi âm của cậu. Sau vài chục phút chờ đợi, Thanh my lăn ra ngủ. (Con người này thực sự không giỏi chờ đợi =.=").
.Gần đến địa điểm quay, lái xe gọi Thanh my dậy chỉnh sửa lại nhan sắc. Có vẻ Thanh my là thành viên cuối cùng trong gia đình đến đây. Bước khỏi xe và chào mọi người trong gia đình, Thanh my mới nhận ra sự vắng mặt của Gia như.

- như vẫn chưa đến sao?

Dù ở cùng công ty nhưng việc nhớ hết lịch làm việc của mình thôi đã là cả một vấn đề rồi chứ đừng nói đến việc biết thêm lịch của người khác.

- Cô ấy có việc đột xuất nên sẽ đến muộn hơn một chút.

"Việc đột xuất? Sao mà trùng hợp thế nhỉ? Không lẽ hai người đó..."

- Tuần này là Special FO đấy.

MC Lạc Lạc lùn thông báo, cắt ngay dòng suy nghĩ của Thanh my.

- FO lần này sẽ kéo dài trong vòng ba ngày ba đêm, kỉ niệm FO tròn 3 tuổi. Lần này cũng sẽ có hai khách mời đặc biệt.

Mọi người đều tò mò với thông báo này. Được tham gia FO ở một nơi vừa có núi lại vừa có biển nên ai cũng háo hức. Duy chỉ có Thanh my là xụ mặt ra khi nghĩ tới mấy ngày liền không được liên lạc với Tuệ nghi. Chiếc xe khách mời đầu tiên đã đến. Thanh my tròn mắt ra nhìn con xe đen bóng quen thuộc kia. Cửa xe bật mở, một tên lùn lùn trắng trắng bước xuống cúi chào. Khỏi phải nói cũng thấy Thanh my vui đến mức nào. Thanh my quên hết tất cả, nhảy cẫng lên cùng cả nhà. Thần tượng số một của Việt nam đã ở đây làm cả đoàn náo nức. Thanh my vui mừng hơn ai hết. Bao nhiêu thất vọng khi nãy, bao nhiêu ấm ức từ lúc chia tay Tuệ nghi đến giờ đều tan biết hết. Tuệ nghi bí mật tặng cho Thanh my một cái wink bất ngờ, làm Thanh my đứng tim.
Chú MC thông báo khách mời còn lại cũng vì trùng lịch quay phim nên phải đến muộn. Cả gia đình nhận lấy bản đồ. Không khó để Tuệ nghi nhận ra đây là bản đồ dẫn đến nhà thầy Thiên. Run run cầm tờ giấy trên tay, Tuệ nghi mới để ý rằng mình là một đứa học trò thật tệ. Trở thành thần tượng số một nước Việt đã gần tháng nay rồi mà bây giờ mới quay về thăm thầy. Nếu không có Special FO này thì không biết đến bao giờ Tuệ nghi mới biết đường về tạ tội với thầy nữa. Thật ra cũng không thể trách Tuệ nghi được khi mà lịch làm việc chỉ chừa ra một, hai tiếng mỗi ngày cho Tuệ nghi nghỉ ngơi. Chủ tịch Hoàng chắc cũng cảm thấy có lỗi, nên khi vừa biết địa điểm quay Special FO là đồng ý sắp xếp lịch cho Tuệ nghi đi ngay.
Cả FO rồng rắn nhau đi theo Tuệ nghi. Đến cổng nhà, Tuệ nghi đã thấy thầy ngồi chờ trên phản như ngày nào. Tuệ nghi không nói không rằng, một mình tiến đến trước mặt thầy mà hành lễ, dập đầu ba cái rồi đứng lên.

- Tốt lắm, ta biết là con sẽ sớm quay về thăm ta mà.

- Vâng. Con đã trở thành nghệ sĩ hàng đầu Việt Nam. Con đã đủ điều kiện để về thăm thầy.

- Nơi đây luôn là nhà.

- Vâng, thưa thầy.

Tuệ nghi lễ phép đáp lễ. Thầy Thư gật gù hài lòng, đưa tay ra hiệu cho mọi người đi vào. Mọi người líu ríu kéo nhau vào trong sân. Dù có là thần tượng nổi tiếng trước mắt công chúng, thì đứng trước người thầy vĩ đại này, ai cũng thấy mình thật nhỏ bé. Không dập đầu hành lễ như Tuệ nghi, nhưng nhất loạt cùng cúi rạp người xuống cung kính, từ thần tượng đến đoàn quay phim, từ đạo diễn tới nhân viên. Thời gian không có nhiều cho thầy trò Tuệ nghi hàn huyên tâm sự. Trước khi chia tay cả nhà để tham dự chuyến du lịch đặc biệt, thầy giao lại cho Tuệ nghi một tờ lịch trắng. Tuệ nghi đã suýt khóc khi đón lấy tờ lịch.Đợi thầy đi khỏi, cả đoàn mới triển khai công việc, lắp đặt hệ thống quay phim, chỉnh giàn ánh sáng, máy quay các kiểu. Loáng một cái, sân nhà thầy đã biến thành một trường quay vô cùng tiện nghi mà vẫn giữ được nét tự nhiên vốn có. FO cũng tranh thủ chỉnh sửa lại từ đầu tới chân trước khi bấm máy.

- Đáng ghét, sao cậu không nói cậu là khách mời?

- Bất ngờ mà. Cậu không thích à?

*lắc lắc* *cười*

- Không thích thật sao? *xụ mặt*

- Không, ý mình là có thích mà.

16h - Special FO Start.

Việc đầu tiên là phải nhanh chóng check lịch làm việc trong những ngày ở đây. Tất nhiên tờ lịch trắng tinh sẽ là lịch làm việc rồi.

- Không có việc gì cho chúng ta sao?

Lạc lạc thắc mắc khi lật tờ lịch ngó trước ngó sau. Tuệ nghi chỉ cười. Biết chắc rằng chiếc bút duy nhất trong nhà đã nằm trong túi áo thầy, Tuệ nghi lon ton đi mượn bút chú MC rồi ngồi cặm cụi viết. Nét chữ thanh thanh dần kín tờ lịch. Tuệ nghi vẫn nhớ như in những công việc năm nào. Cả FO ngạc nhiên trước sự thông hiểu và trí nhớ của Tuệ nghi. Special FO này sẽ vất vả cho đoàn quay phim lắm đây, vì đến tận bây giờ họ mới biết mình phải quay gì, địa điểm quay ở đâu và quay như thế nào.

Tuệ nghi đưa lịch cho chú MC. Sau khi duyệt lại lịch, cho cắt giảm bớt một số công việc có thể làm chậm tiến độ quay, MC cắt cử người đi chuẩn bị cho các địa điểm quay tới, còn mọi người thì chuẩn bị ra biển làm việc.

- Thay bộ đồ nào đó rộng hơn đi. Đồ bó sát thế này làm sao làm việc ở biển được.

Tuệ nghi ân cần nhắc nhở Thanh my khi cô đang loay hoay buộc dây giầy. Ngoan ngoãn nghe lời, Thanh my kêu stylish lấy cho mình một bộ đồ thoải mái và một đôi giày sẫm màu giống của Tuệ nghi. Cô không muốn những thứ màu hồng đáng yêu của mình bị hỏng. Lịch được giản đơn hơn, chỉ còn lại việc câu cá và lặn xuống biển đâm cá cho chiều nay. Mọi người chia nhau đồ để cầm. Tuệ nghi tâm lý đưa cho Thanh my một cái xô màu hồng, một cái cần câu có phao cũng màu hồng nốt (chả biết kiếm đâu ra), còn mình thì xách câu và mũi lao. Mọi người tất nhiên là nhận ra sự thân thiết giữa hai người, nhưng tiếng tăm của đôi bạn thân này thì chẳng ai còn lạ gì nữa, nên mọi người tối thiểu hóa sự trêu đùa để tránh làm sứt mẻ tình bạn này.

Đến vùng biển năm nào Tuệ nghi đã từng bắt cá, cả nhà "Ồ" lên kinh ngạc vì nó quá đẹp. Tất cả đều có một cần câu riêng. MC đưa cho họ một hộp đầy giun đất làm mồi. Thần tượng mấy ai đã sờ vào cái con vật dài ngoằng, nhun nhũn này đâu cơ chứ. Từng người một thử lòng can đảm của mình, cố gắng gỡ giun ra để mắc vào cần, nhưng người can đảm nhất cũng chỉ có thể cầm vào hộp giun mà thôi. Thanh my còn tệ hơn thế, cô nhất quyết không chịu đến gần hộp giun đó, khi Lạc lạc cầm hộp giun đưa cho Thanh my thì cô ấy hết toáng lên và bỏ chạy ra xa. Tuệ nghi ngồi nhìn mà bò lăn ra cười. Yêu cầu là yêu cầu, mỗi người đều phải có cần câu riêng. Tuệ nghi hí hoáy lấy giun ra và móc vào lưỡi câu một cách điệu nghệ.
- Cậu không sợ chúng sao Tuệ nghi?

- Chúng đâu có cắn.

- Nhưng nhìn ghê lắm...

Thanh my rùng mình. Tuệ nghi chỉ còn biết lắc đầu cười.

- Này - Tuệ nghi đưa cho Thanh my cần câu của cô ấy - Mình móc giun cho cậu rồi đó.

Thanh my sung sướng cầm lấy cần câu trước những con mắt ghen tỵ của FO. mắt cười bắn tía lia. Thanh my cầm cần câu mà nhảy chân sáo vòng quanh mọi người làm Tuệ nghi phì cười. Thanh my ghét sâu bọ, giun dế, Tuệ nghi biết điều đó chứ. Phút cuối, trước sự đàn áp, biểu tình của cả nhà, Tuệ nghi buộc phải móc giun cho tất cả các cần câu còn lại.
Đem cần câu ra chỗ nước nông, Tuệ nghi hướng dẫn mọi người tung cần và cắm xuống đáy biển để nhử cá. Thanh my loay hoay cắm thế nào cũng đều bị đổ xuống. Tuệ nghi lại đem cần của mình ra chỗ Thanh my xem xét. Lạy Chúa, Thanh my cắm xuống nền đất ngay sát chân mình, hèn gì mà cứ nhấc chân ra là nó đổ. Tuệ nghi khúc khích cười, cắm lại cần câu cho Thanh my rồi cắm cần của mình ngay bên cạnh. Xong đâu đấy, cả nhà về bờ để chuẩn bị đi lặn.

- Thời tiết này mà lặn xuống biển chắc chết mất.

Lạc lạc xoa xoa hai vai, xuýt xoa. Không sai, bây giờ mới đang là mùa đông, thời tiết khá lạnh. Vừa mới xuống nước một chút thôi nhưng chân ai cũng tê cóng. Nhưng đây là Speial FO, nên nhất định công việc phải được thực hiện. PD quyết định chỉ cho bốn người tình nguyện đi lặn thôi. Nghiễm nhiêm là Tuệ nghi xung phong đầu tiên. Cậu đã từng trải qua hai mùa đông giá buốt dưới làn nước này. Ngần ngừ một lát, Thanh my là người thứ hai tình nguyện đi cùng. Tuệ nghi nhăn mặt, lo ngại nhìn sang.

- Cậu chắc chứ? Nước lạnh đấy.

- Mình muốn xem đáy biển.

Thanh my nói chắc nịch. Đôi mắt Thanh my ánh lên một tia háo hức. Cô gái yếu đuối của gia đình đã tình nguyện đi lặn, lẽ dĩ nhiên Trọng sơn và Ngọc hải - hai thanh niên to khỏe nhất nhà cũng (bị) đi theo. (đừng quá để ý đến tên các nhân vật phụ nhé). Tổ hậu trường đã chuẩn bị được bốn bộ đồ lặn chuyên nghiệp giữ nhiệt. Tuệ nghi nhanh chóng mặc vào rồi quay ra giúp Thanh my. Những hành động rất tự nhiên và quen thuộc với Tuệ nghi và Thanh my, nhưng lại vô cùng lạ lẫm với mọi người. Có nghe danh đôi bạn cực thân này đấy, nhưng ai nghĩ được là họ lại kè kè bên cạnh và chăm sóc nhau từng tí một như vậy. Chẳng giống bạn bè tí nào.
Làn nước trong xanh mời gọi nhưng lời mới ấy không hề ngọt ngào chút nào. Bốn người lên thuyền ra khơi. Gió thổi hun hút. Quấn một lớp áo khoác quanh người mà Thanh my vẫn rởn da gà. Cô hơi hối hận khi chọn ra đây lặn xuống làn nước lạnh lẽo thay vì ngồi trong bờ sưởi ấm. Nhưng Thanh my cũng không đành lòng để Tuệ nghi xuống nước một mình. Cô muốn cùng cậu trải nghiệm những điều mới mẻ.

Tuệ nghi đứng dậy trước, không quên đưa tay ra đỡ lấy Thanh my đang chới với vì sóng biển đánh mạnh vào mạn thuyền. Đủ độ sâu, Tuệ nghi ra hiệu rồi nhảy xuống nước. Thanh my cắn răng cầu Chúa rồi cũng nhảy xuống ngay sau đó. Cái lạnh buốt lên đến tận óc. Nhưng rồi tất cả những lo lắng của Thanh my đều tan biến khi cả cơ thể cô hoàn toàn chìm ngập trong nước. Nước biển dưới này ấm hơn nhiều. Không gian dưới đáy biển mờ mờ ảo ảo, kích thích trí tò mò của Thanh my. Thanh my ngáo ngơ nhìn xung quanh và dễ dàng nhận ra dáng người nhỏ nhỏ đang lần mò bới từng đám rong rêu, san hô. Thanh my cũng hòa mình vào thế giới mới. Cô bắt chước Tuệ nghi, vạch từng đám rong rêu ra mà không cần biết là mình đang tìm cái gì. Một màu xanh đục bao phủ nhưng Thanh my vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật. Một cảm giác vừa sợ vừa thích thú trước những thứ lạ lẫm này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro