Part 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một bàn tay đặt nhẹ lên trán làm Tuệ nghi giật mình thức giấc. Tuệ nghi lờ mờ nhìn người đó qua ánh đèn ngủ.

- Xin lỗi, mình làm cậu thức à?

Tuệ nghi cố gượng cười khi nhận ra đó là Gia như.

- Không sao.

Tuệ nghi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Có vẻ như trời đã tối.

- Cậu làm gì ở đây thế?

- Đến thăm cậu. Không được sao?

- Không, ý mình không phải vậy. Làm thế nào mà cậu vào nhà được thế?

- À, mình đi cùng quản lý lâm đến đây. Mình nghe nói hôm qua cậu đã uống rất nhiều rượu.

Tuệ nghi cười, đỏ mặt vì xấu hổ. Không uống được còn bày đặt đi uống rượu giải sầu để bây giờ ra nông nỗi này.

- Cậu đã có chuyện gì vậy? Sao lại đi uống rượu?

- Mình... Vì mình quá áp lực nên...

Tuệ nghi ngập ngừng. Cậu không muốn nói với bất cứ ai về chuyện đêm đó ở nhà Thanh my cả.

- Ừm. Mình hiểu mà. Áp lực lớn khiến cậu chỉ muốn giải tỏa.
Gia như tỏ ra đồng cảm. Dường như cô tin mọi điều mà Tuệ nghi nói. Gia như tin Tuệ nghi vô điều kiện. Chỉ cần là do chính Tuệ nghi nói ra, thì cô sẽ tin.

- Được rồi, dậy đi nào. Trúc lâm đang nấu cháo cho cậu trong bếp. Ăn xong rồi sẽ uống thuốc. Cậu sốt suốt cả buổi chiều đấy.

- Cậu đến đây từ chiều à?

- Chiều tối. Nhưng lúc bọn mình đến thì cả người cậu nóng hầm hập ấy.

Gia như nhẹ nhàng đỡ Tuệ nghi xuống bếp. Trúc lâm đang loay hoay bắc nồi cháo xuống. Nhìn thấy Tuệ nghi đi xuống, Trúc lâm ngoắc miệng ra cười.

- Cậu chịu dậy rồi cơ à? Mình còn tưởng cậu ngủ đến sáng mai luôn để bù cho đêm qua vất vả chứ.

Tuệ nghi phì cười, còn Gia như thì liếc mắt đe dọa Trúc lâm.

- Ok, ok. Không đùa nữa. - Trúc lâm đưa tay lên đầu hàng - Gia như đã đòi nấu cháo cho cậu, nhưng thực sự mình muốn cậu ăn được nó nên phải giành phần nấu với cô ấy.

- Trúc lâm...

Giọng Gia như lần này thực sự không đùa. Cô đã gọi hẳn tên Trúc lâm thay vì gọi quản lý Choi như mọi lần cũng đủ thấy cô đang sát khí đằng đằng. Nếu không phải vì đang bận đỡ Tuệ nghi thì chắc chắn Trúc lâm sẽ được hưởng tuyệt chiêu mều cào nổi tiếng của Gia như. Để Tuệ nghi ngồi ngay ngắn lên ghế, Trúc lâm mới đẩy bát cháo lại phía Tuệ nghi. Tuệ nghi chậm chạm ăn từng miếng một. Tuệ nghi cảm thấy ấm lòng, nhưng vẫn có một chút tủi thân. Giá như nồi cháo này là do Thanh my nấu, thì dù có khó ăn đến mấy đi nữa Tuệ nghi cũng sẽ tống hết nó vào bụng. Không ai nhắc gì đến scandal của Tuệ nghi hết. Họ muốn Tuệ nghi có một khoảng thời gian thoải mái nhất có thể. Trúc lâm không có nói gì với Gia như về việc Tuệ nghi bị trầm cảm cả. Gia như vẫn luôn muốn Tuệ nghi thoải mái. Cô bắt đầu lờ mờ nhận ra chính tình cảm của mình đã đẩy hai người ra xa nhau hơn. Nhưng thế không có nghĩa là cô sẽ bỏ cuộc. Chỉ là tạm thời dừng lại thôi.
Ba người nói chuyện vui vẻ đến tối muộn thì Trúc lâm đưa Gia như về để cho Tuệ nghi nghỉ ngơi. Còn lại một mình, Tuệ nghi ngồi chờ Thanh my về. Nhưng bên nhà Thanh my cứ tối đen như mực làm Tuệ nghi hụt hẫng. Thanh my đã thôi chương trình FO, cũng chẳng nhận thêm chương trình thực tế nào nữa. Việc Thanh my về trễ thế này khiến Tuệ nghi lo lắng.

12h đêm. Thanh my trở về nhà với tình trạng say xỉn. Ít nhất thì hôm nay cô đã tự về được. Tuệ nghi ngồi trước cửa nhà nãy giờ, đã chứng kiến hết. Thấy Thanh my vấp ngã, Tuệ nghi đau đớn không kể xiết. Cậu muốn chạy lại đỡ nhưng lại sợ Thanh my sẽ gạt mình ra. Tuệ nghi đau khổ đấm mạnh vào cửa. Cậu phóng ra xe, chui vào và sập mạnh cửa xe. Cậu lái xe đi bằng một tốc độ kinh hoàng. Tuệ nghi lao đi trên đường, nhắm hướng đường cao tốc mà đi. Tuệ nghi cảm thấy stress kinh khủng. Cậu phóng đi không còn biết bất cứ một cái gì nữa. Chiếc xe chiều chủ, lướt đi trên đường chỉ bằng một vệt sáng. Tốc độ của xe làm cho công tơ mét trong xe như muốn nổ tung ra.
"Tại sao chứ? Tại sao không cho mình giải thích? Tại sao phải tự hành hạ bản thân như thế? Nếu muốn thì có thể hành hạ mình kia mà"

Tuệ nghi không còn tập trung vào con đường trước mắt nữa. Cậu đang miên man trong những mớ bòng bong của mình.

"Tin...Tin..."

"Kéttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt..."

Ánh đèn soi ngược chiều của chiếc xe tải làm Tuệ nghi giật mình thắng gấp. Chiếc xe bị kéo lê trên đường, tránh được chiếc xe tải nhưng đâm sầm vào giải phân cách. Tuệ nghi đập mạnh đầu vào vô lăng, trán chảy máu và lịm đi trong cơn đau.

"...Cậu ấy sẽ ổn chứ...?"

"...Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..."
Tuệ nghi mơ hồ nhìn xung quanh khi những tiếng léo nhéo đánh thức cậu. Rồi cậu lại chìm vào một giấc ngủ khác.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ánh nắng đầu tiên rọi vào mặt làm Tuệ nghi cựa quậy khó chịu và mở mắt. Căn phòng trắng toát và nồng nặc mùi làm cậu khó chịu. Ngay sau đó, vị bác sĩ đi vào phòng và kiểm tra cho Tuệ nghi. Khi bác sĩ đi ra thì Trúc lâm đi vào.

- Tên chết bầm này. Muốn tự tử thì cũng phải nghĩ đến người khác nữa chứ.

Tuệ nghi ra hiệu muốn ngồi dậy. Trúc lâm tiến lại và đỡ lấy Tuệ nghi.

- Mình ở đây bao lâu rồi?

- Hai hôm rồi. May là cậu chưa gãy cái xương nào đấy.

- Vậy à? Ui da.

Tuệ nghi đưa tay lên đầu và nhận ra một miếng băng lớn gần thái dương.

- Chắc cậu chỉ bị hâm đi một chút thôi. Không phải lo đâu.

- Vậy còn chuyện ở công ty thì sao?

- À, hai hôm nay chủ tịch đưa lệnh là không một ai được nói về chuyện này. Công ty chọn giải pháp im lặng.

- Không còn chuyện gì khác chứ?

- À...không...không có. Hì.

Tuệ nghi gật đầu. Cậu còn quá mệt để chú ý đến sự ngập ngừng của Trúc lâm.

- Cậu đã thu hút biết bao người đến thăm đấy. Chủ tịch này, Si-won này, nhóm GG này, Thanh my này... Cả cô Tú phương đó...
- Cái gì? My đến sao?

- Ừm. Tối nào cũng đến. Sao thế?

Tuệ nghi lắc đầu rồi tủm tỉm cười. Thì ra Thanh my vẫn còn quan tâm đến Tuệ nghi. Tuệ nghi tự nhủ sau khi ra viện sẽ đến giải thích với Thanh my. Trúc lâm để Tuệ nghi nằm lại như cũ và đi ra ngoài để Tuệ nghi ngủ thêm một chút.

Trời chập choạng tối, Tuệ nghi tỉnh dậy lần hai, đưa tay lên xoa đầu. Sau một hồi cố làm cho cái đầu dịu đi, Tuệ nghi loáng thoáng nhận ra tiếng của Trúc lâm và ai đó ngoài cửa.

- Chuyện này nên làm gì đây quản lý Choi?

- Từ từ rồi hãy nói cho Tuệ nghi biết. Cậu ấy còn yếu lắm.

- Nhưng...chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chúng.

- Bực thật ấy. Tự nhiên khi không lại thêm chuyện Tuệ nghi đưa gái về qua đêm ở nhà nữa chứ. Đau đầu.

- Nhưng những bằng chứng này đã được xác minh là chụp tại nhà Tuệ nghi.

- Aishhhh. Cái đó là của... Mà cậu không cần biết.

- Haiz. Sao lại trùng hợp thế không biết nữa?

- Đến giờ còn hỏi câu đó sao? Là Tú phương đã chuẩn bị từ trước hết rồi. Đồ... Hừ. Chuyện này lên hết các mặt báo rồi...

- Cậu nói gì cơ Trúc lâm?
Trúc lâm giật mình quay lại.

- Er...Tuệ nghi... Mình không...Chỉ là...

Trúc lâm bất ngờ không nói lên lời. Vừa nãy khi ra ngoài, Trúc lâm đã không khép cửa cẩn thận nên cuộc nói chuyện vừa rồi đã lọt vào tai Tuệ nghi.

- My đang ở đâu vậy?

- Công ty. Nhưng sao thế? Cậu vào nghỉ đi. Cậu...

Trúc lâm chưa nói hết câu thì Tuệ nghi đã giật lấy chìa khóa trên tay Trúc lâm và chạy đi. Trong bất ngờ, Trúc lâm đã không đuổi kịp Tuệ nghi. Tuệ nghi lái thẳng xe tới công ty. Chuyện cũ chưa giải thích xong lại đến chuyện mới.

Nhân viên trong công ty ngạc nhiên khi thấy Tuệ nghi trong bộ đồ bệnh nhân và chạy khắp công ty. Tay Tuệ nghi đang chảy máu vì lúc nãy cậu đã rút kim ra quá vội.

- My...

Thanh my giật mình quay lại và gần như hét lên khi thấy Tuệ nghi đứng đó với cánh tay và đầu đầy máu. Tuệ nghi hùng hổ tiến vào, cầm lấy tay Thanh my.

- Đi với mình.

Thanh my vẫn ngạc nhiên, nhưng không thể chống lại Tuệ nghi. Cậu kéo Thanh my ra xe và lái đi. Thanh my không hiểu chuyện gì hết, nhìn Tuệ nghi ngỡ ngàng. Tuệ nghi đưa Thanh my về nhà cô ấy, bắt cô ấy mở cửa đi vào nhà và đi theo cô ấy.

- Được rồi. Giờ thì hãy nói cho mình nghe. Có chuyện gì?
Thanh my đã lấy lại được bình tĩnh và hỏi Tuệ nghi.

- Mình muốn giải thích.

- Mình không muốn nghe.

- Nhưng mình muốn nói. Xin hãy nghe mình. Mình không có đưa gái về nhà...

- Cái đó mình biết. Mình ở sát nhà cậu.

- Và mình cũng không ngủ với Tú phương.

- Việc gì mình phải tin cậu?

- Cậu phải tin. Mình không thể làm được điều đó.

- Tại sao chứ? Bỏ tay mình ra.

Thanh my giật mạnh tay khỏi Tuệ nghi và toan bỏ lên phòng.

- Đây là lý do tại sao?

Thanh my quay lại nhìn và...

- OMG... Cậu...

Thanh my trân trối nhìn Tuệ nghi đang bán nude. Chính xác là Tuệ nghi đã lột áo và tháo khăn quấn ngực.

- Đúng. Mình là...con gái. Thế nên...

Tuệ nghi không nói hết câu vì nhận ra sự ngạc nhiên trên mặt Thanh my. Thanh my không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Tâm trạng cô lẫn lộn đủ thứ cảm xúc. Tuệ nghi từ tốn mặc lại áo.

- My...

- Đừng nói gì hết.

- Mình...

- Tôi nói là đừng nói gì hết. Tôi không muốn nghe.

Thanh my bịt tai lại. Thanh my cảm giác như hình ảnh trước mắt mình đang vỡ vụn. Đâu rồi một Tuệ nghi kute, ấm áp, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ cô từng yêu. Trước mặt cô bây giờ chỉ còn là một cô gái mang dáng dấp và khuôn mặt của Tuệ nghi. Thanh my bất ngờ đến mức nước mắt bị đóng băng luôn. Cô cảm giác muốn khóc mà nước mắt không thể chảy ra. Một tay chuyển xuống bịt chặt miệng, còn một tay giữ chặt lấy lồng ngực, Thanh my quỳ sụp xuống. Tuệ nghi định tiến lại gần thì Thanh my vội đứng lên và lùi lại vài bước.
- Đi đi. Đi ra khỏi đây.

- Không...My ah...

- Đi đi. Đồ lừa đảo.

Tuệ nghi sững người trước câu nói của Thanh my. Giây lát, cậu quay gót và trở về nhà. Tuệ nghi đi khỏi Thanh my mới bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi. Cô không chịu nổi nỗi đau quá lớn này. Giây lát, Thanh my đứng lên, quệt nước mắt rồi bỏ ra ngoài.

Phản ứng của Thanh my nằm ngoài sức tưởng tượng của Tuệ nghi. Tuệ nghi thất vọng ghê gớm. Tuệ nghi đã bất chấp mọi hậu quả để cho Thanh my thấy con người thật của mình. Vậy mà cô ấy lại gọi Tuệ nghi là đồ lừa đảo. Cậu không muốn thế. Tuệ nghi chạy về trong sự hụt hẫng cao độ, quyết không bao giờ ngó ngàng gì đến Thanh my nữa. Thế nhưng vừa chạm chân vào bậc cửa, Tuệ nghi đã thấy Thanh my đóng sầm cửa rồi leo lên taxi đi mất hút. Nhìn Thanh my đi mà lòng Tuệ nghi không yên. Cậu sợ cô ấy sẽ làm tổn thương bản thân lần nữa. Lao ngay vào nhà, Tuệ nghi thay nhanh bộ đồ bệnh nhân ra, lau qua loa máu trên tay và trán rồi lại đi ra xe. Bằng một linh cảm nào đó, Tuệ nghi lên xe và phóng thẳng tới bar MN.
Tuệ nghi vừa đi khỏi thì Trúc lâm đến. Trúc lâm hớt hải gọi Tuệ nghi và tìm khắp các phòng. Đống quần áo bệnh nhân trên giường cùng đống bông băng la liệt càng làm Trúc lâm lo lắng hơn. Cô lấy điện thoại ra và cố gọi cho Tuệ nghi lần nữa, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô vọng. Cô lại lao đi tìm ở những nơi khác nữa. Linh cảm cho cô biết Tuệ nghi sẽ có chuyện.

Tiếng nhạc sập sình làm Tuệ nghi chói tai nhức óc. Cái đầu đau giờ lại đang bị hành hạ. Tuệ nghi len lỏi trong đám thanh niên để tìm một hình bóng quen thuộc. Kia rồi, Thanh my đang ngồi bên mấy ly rượu. Tuệ nghi đang định tiến đến thì nhận ra

. Kia rồi, Thanh my đang ngồi bên mấy ly rượu. Tuệ nghi đang định tiến đến thì nhận ra
Thanh my đang nói chuyện với người bên cạnh. Nheo mắt nhìn thật kỹ, Tuệ nghi nín thở khi nhận ra đó là Kevin. Thời gian và không gian đặc quánh lại khi Tuệ nghi nhìn thấy Thanh my đang tựa đầu vào vai Kevin. Đôi chân Tuệ nghi bủn rủn, không còn đứng vững nữa. Cậu quay đầu và bỏ chạy khỏi quán bar đó. Một tiếng đổ vỡ làm Thanh my giật mình quay lại nhìn. Một bóng dáng quen quen làm Thanh my hơi nhíu mày suy nghĩ.
- Chuyện gì vậy My?

- À không có gì đâu. Mà cảm ơn anh. Đoạn video hài hước lắm - Giọng Thanh my còn khá tỉnh táo.

- Ừm. Không có gì đâu. Cũng thật tình cờ khi chúng ta gặp nhau ở đây. Anh phải trở về với bạn anh đây. Giờ thì vui lên nhé.

- Ok. Bye anh.

Kevin vừa nói vừa đút điện thoại trở lại túi quần, vẫy tay chào Thanh my. Những gì Tuệ nghi vừa nhìn thấy chỉ là lừa mắt thôi. Kevin đến đây cùng bạn, vô tình bắt gặp Thanh my thẫn thờ bên bàn rượu nên tiến lại gần bắt chuyện. Giọng Thanh my trầm buồn khiến Kevin khó hiểu, chẳng biết làm gì nên bèn cho Thanh my xem một đoạn video hài trên điện thoại. Chiếc điện thoại trên bàn rung bần bật. Thanh my bắt máy khi thấy tên người gọi là Trúc lâm.

- Tôi nghe đây Trúc lâm.

"My à, cô có gặp Tuệ nghi không?"

Thanh my hơi chùng xuống khi nghe giọng Trúc lâm có vẻ lo lắng.

"My, trả lời tôi đi. Cậu ấy đã kéo cô khỏi công ty mà..."

- Tôi...tôi không biết. - Thanh my ngập ngừng.

"Không phải cậu ấy đã ở cùng cô sao?"

- Không có. Tuệ nghi đã...rời đi ngay sau đó.
Thanh my cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào khi chính cô nói ra cái tên ấy.

"Nếu thấy cậu ấy hay liên lạc được với cậu ấy thì làm phiền cô báo cho tôi nhé"

- Ok, tôi biết rồi... À...có thể...

Thanh my chợt nhớ lại dáng người lúc nãy. Cô đã ngờ ngợ nhưng vì người đó mặc đồ quá kín, đèn lại chớp nhoáng và bản thân cô cũng đang giận Tuệ nghi nữa, nên cô đã nhanh chóng tảng lờ người đó khi Kevin gọi.

- ...Có thể Tuệ nghi đang ở quán bar MN. Cô tìm thử xem.

"Ok, cảm ơn cô My"

Trúc lâm mừng quýnh mà quên luôn hỏi Thanh my có phải đang ở quán bar đó không mà ngắt máy trước. Sau một hồi suy nghĩ, Thanh my quyết định đi về trong khi cô vẫn chưa uống một giọt rượu nào. Cô không muốn chạm mặt Trúc lâm ở đây. Và nếu như Tuệ nghi đang ở đây thật thì cô càng không muốn gặp người đó.

Tuệ nghi lái xe nhanh khủng khiếp. Tai nạn cách đây hai hôm vẫn chưa làm Tuệ nghi sợ. Vết thương trên trán và tay không thấm vào đâu so với vết thương trong lòng cậu bây giờ. Trái tim Tuệ nghi đã vỡ vụn. Tuệ nghi đang rơi vào một hố sâu trống rỗng. Tuệ nghi buông xuôi. Sập cửa xe thật mạnh, Tuệ nghi lao vào nhà và chui luôn vào phòng tắm. Cả cơ thể Tuệ nghi nóng bừng. Cảnh tượng cậu nhìn thấy ở quán bar ám ảnh cậu. Tuệ nghi vào nhà tắm, lột bớt đồ ném lung tung trên sàn nhà tắm rồi xối nước vào người. Nước lạnh buốt chảy từ đầu xuống, ngấm vào da thịt, Tuệ nghi vẫn mặc kệ. Tuệ nghi mất hết cảm giác rồi. Mặc cho nước lạnh, mặc cho vết thương rỉ máu, Tuệ nghi vẫn đứng yên dưới vòi nước cả chục phút. Mọi thứ dường như đã ổn hơn khi Tuệ nghi bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ mới khô ráo. Cậu tiến lại và ngồi lên sofa xem TV. Tuệ nghi không có ý định dừng lại bất kỳ kênh nào vì tay cậu đang bấm muốn nát cái điều khiển.
"Bản tin K-pop. Các fan Tuệ nghi đang náo loạn cả lên với tin tức chàng ca sĩ trẻ này ngủ lại nhà nữ ca sĩ Tú phương , đồng thời trong thời gian vừa qua đã dẫn các cô gái về qua đêm tại nhà riêng..."

"Ầm...Phụp...Rầm...Bùm..."

Tuệ nghi tức giận ném điều khiển vào chính giữa màn hình, chiếc TV nổ tung và bốc khói. Tuệ nghi lao đến , đạp liên tục vào chiếc TV giờ chỉ còn là đống phế liệu. Chưa dừng lại ở đó, Tuệ nghi giật mạnh lấy giá đỡ TV, đập lên bàn kính. Chiếc bàn vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh bắn tung téo, một trong số đó đã gim vào tay Tuệ nghi. Tuệ nghi rút mảnh kính ra và tiếp tục đập đồ mặc cho máu từ tay đang chảy ra. Toàn bộ giá sách, giàn loa, ghế sofa, chậu cây cảnh...đều bị Tuệ nghi phá tan tành. Tuệ nghi bỏ lên phòng ngủ, cơn điên đã dịu lại sau cuộc đập phá. Nhưng chiếc gương vô duyên trong phòng ngủ đã vô tình làm Tuệ nghi hăng máu lên lần nữa. Sau vài giây đờ đẫn nhìn mình trong gương, Tuệ nghi lao thẳng vào nó...

"Choang...Rắc...rắc..."

Từng đường nứt tạo tHồngh những vòng tròn đồng tâm xung quanh nấm đấm của Tuệ nghi. Những dòng máu đỏ lăn dọc theo tấm gương, rơi tí tách xuống đất.

*Tại sao?*

Thâm tâm Tuệ nghi bắt đầu gào thét, môi cậu cũng mấp máy theo tâm trí.

"Choang...Keng..."

Thêm một cú đấm khác. Một vài mảnh kính nhuộm màu đỏ bắt đầu rơi.

*Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?*

"Choang...Leng keng..."

Một lần nữa cái gương vỡ ra dưới cú đấm của Tuệ nghi.

*Tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?*

"Choang... Loảng xoảng"

*Tại sao lại quay lưng với tôi?*

- Tại sao?... Tại sao?... Tại sao?... TẠI SAO???

Mỗi một chữ "tại sao", chiếc gương lại oằn mình hứng chịu một cú đấm khác. Máu đã nhuốm đỏ cả bàn tay Tuệ nghi. Câu "TẠI SAO" cuối cùng kết thúc hàng động điên rồ của Tuệ nghi, cũng là khi chiếc gương không còn gì để vỡ. Tuệ nghi thẫn thờ buông thõng cánh tay đẫm máu. Giây lát ngẩn ngơ nhìn đống gương vỡ trên nền nhà, Tuệ nghi nhận ra hình ảnh của mình trên đó, vỡ vụn.
- Chính là mày. Chính mày đã khiến tao thế này. Chính mày đã chọn con đường đó. Chính là mày đấy KIM TUệ NGHI.

Tuệ nghi mất kiểm soát lần nữa, lao ra xe và lái đi. Tuệ nghi không còn biết đi đâu về đâu nữa. Chẳng còn chỗ nào cho cậu đi nữa cả. Tuệ nghi lái xe ra bờ sông Hồng, nơi có lần Thanh my đã đưa cậu ra hóng gió. Tuệ nghi bước ra khỏi xe, hơi chuếnh choáng vì bị mất máu. Vết thương chưa có dấu hiệu ngừng chảy máu. Tuệ nghi cố gắng đứng vững, lặng ngắm sông Hồng lững lờ trôi. Tuệ nghi lấy chân hẩy một hòn đá xuống sông.

"Tõm"

Đá chạm nước tạo những gợn sóng lăn tăn. Tuệ nghi bất giác nhận ra cuộc đời trước đây của mình mới chính là sông Hòng yên bình, hiền hòa. Chính cậu là người đã ném đá vào cuộc đời ấy. Những viên đá to nhỏ khác nhau tạo nên những gợn sóng to nhỏ khác nhau. Tuệ nghi vẫn cứ ném không ngừng nghỉ. Máu ra nhiều hơn do vận động mạnh, loang lổ cả nền đá. Cuối cùng, Tuệ nghi gục vì kiệt sức. Tuệ nghi quỳ sụp và bắt đầu khóc.
"Rẹtttttttttttttttttttttttttttt...Bùmmmmmmmmmmmmm..."

Trời đột nhiên đổ cơn mưa như muốn xóa đi dấu vết của những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Tuệ nghi. Tuệ nghi không thể kìm nén thêm nữa. Đã từ bao giờ Tuệ nghi không còn được khóc như vậy? Tuệ nghi cứ thế khóc. Mấy năm trời dồn nén nước mắt giờ đã bị vỡ òa. Tuệ nghi khóc thật to, mặc cho mưa gió ôm lấy cậu, vỗ về cậu và lau đi nước mắt cho cậu. Khi những giọt nước mắt không còn để rơi nữa, Tuệ nghi ngồi tựa vào xe và tiếp tục tắm mưa. Thoải mái.

*Sông ơi, hãy đưa tôi đi với sông, đưa tôi về với yên bình ngày xưa...*

= = = = = = = = = = = = = = =

Thanh my sau một hồi đi dạo, cuối cùng cũng về nhà. Nhà Tuệ nghi tối om làm Thanh my hơi thấp thỏm. Nhưng Thanh my vẫn chưa vượt qua được suy nghĩ rằng Tuệ nghi đã lừa dối mình. Cô đi vào nhà, bỏ bữa tối và lên ôm em Totoro của mình mà khóc. Đồng nghĩa với việc hận Tuệ nghi, là cô chưa thể vượt qua được tình yêu của mình. Vương Tuệ nghi vẫn là người cô yêu. Nhưng biết làm sao đây, khi mà chỉ trong phút chốc Tuệ nghi biến thành một người khác, không còn là thành trai ấm áp ngày nào nữa. Thanh my hận người đó, kẻ đã đánh cắp đi trái tim cô và đập nát nó. Cô khóc nhiều hơn cho đến tận khi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, cô vẫn còn nấc lên và gọi tên người đó. Ngoài trời đổ mưa lớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro