Part 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Cậu định làm gì nếu chẳng may lôi cả My vào đống rắc rối này? Đến lúc đó thì chẳng còn cách giải quyết nữa đâu.

- Mình phải làm gì đây Trúc lâm?

- Với cương vị một người bạn, mình khuyên cậu, nếu lo cho My thì tránh xa cô ấy ra. Cậu là một quả bom đấy.

- Bom? - Tuệ nghi cười nhạt.

- Không đúng sao? Hết Gia như rồi Tú phương. Cả Đức anh cũng vì cậu mà bị bắt ra vụ đi bar.

- Ừm, vụ đó là do lỗi của mình. Mình rủ anh ấy.

- Cũng lạ thật đấy. Ai ở gần cậu cũng đều bị rắc rối hoặc gây ra rắc rối cho cậu.

- Mình thực sự tệ đến vậy sao?

- Không. Là do đám phóng viên. Cậu đang là trung tâm nên...hãy tránh xa My khi còn có thể. Mình chỉ khuyên vậy thôi. Tùy cậu nghĩ...

Trúc lâm ra về. Còn lại một mình, Tuệ nghi ngồi suy nghĩ.

'Có thật đây là cách duy nhất không My. Nếu đúng thì mình sẽ làm nó, cho dù mình sẽ buồn và đau đến mức nào. Chỉ cần cậu yên bình, an toàn. Thế thôi..."

Tuệ nghi sửa tư thế "...Vậy là quá ổn..."và bật cười như điên như dại.

"...Mình sẽ bảo vệ cậu, My".

*End flash back*

Bế Thanh my đặt lên giường, Tuệ nghi khẽ kéo chăn lên đắp cho Thanh my rồi chạy xuống nhà tắm lấy khăn. Ngang qua tủ lạnh, Tuệ nghi tranh thủ mở ra kiểm tra. Chẳng có gì ngoài mấy chai nước lọc, bánh mì và thịt nguội. Đem khăn lên phòng lau mặt cho Thanh my, Tuệ nghi quyết định ở lại một chút. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh giường, chắp tay nhìn Thanh my ngủ ngon lành. Đã lâu không được ở gần Thanh my như thế này, giờ nhìn Thanh my gầy quá. Nhìn sơ qua tủ lạnh nhà Thanh my là biết cô ấy ăn uống thế nào. Đã biết bao lần Tuệ nghi muốn tìm Thanh my nói chuyện, hỏi han, nhưng rồi lại không dám. Tuệ nghi đang tự đóng một vở kịch hoàn hảo.
Thanh my cũng chẳng hơn. Cô cũng muốn gặp và đi chơi với Tuệ nghi lắm. Cô nhớ cái con người lùn lùn, có nụ cười ngô ngố đó. Cô nhớ ánh mắt trìu mến Tuệ nghi dành cho mình. Cô nhớ những cử chỉ quan tâm ân cần rất đỗi tự nhiên của Tuệ nghi với cô, cứ như Tuệ nghi phải làm vậy và chỉ được phép làm vậy với một mình cô thôi. Giữa hai người có quá nhiều rào cản, và Thanh my đã cố gắng xóa bỏ bó. Nhưng thay vào đó Tuệ nghi càng lẩn tránh cô nhiều hơn. Hình ảnh Gia như khóc với Tuệ nghi hay Tú phương khoác tay Tuệ nghi công khai không làm Thanh my đau bằng lúc Tuệ nghi lướt vội qua cô...

Bỗng Thanh my cựa quậy làm cho Tuệ nghi giật mình. Chăn bị Thanh my đạp tuột xuống ngang người, Tuệ nghi lại nhẹ nhàng, một tay chống lên giường, một tay vươn qua bên kia để kéo chăn lên. Mặt Tuệ nghi rất gần với mặt Thanh my. Hơi thở Thanh my phả vào mặt Tuệ nghi, nóng ấm và nồng nặc hơi rượu. Tuệ nghi choáng váng, tim đập loạn xạ, luống cuống kéo lại chăn cho Thanh my.
- Mình...yêu...cậu...

"Cái gì vậy? Yêu? Yêu ai?"

Tuệ nghi càng cuống hơn. Đắp vội chăn lên cao cho Thanh my, Tuệ nghi rụt tay lại nhưng nhanh chóng nhận ra, bàn tay Thanh my đã nắm lấy tay mình tự bao giờ. Tuệ nghi giữ nguyên tư thế, tìm cách rút tay ra mà không làm Thanh my thức giấc.

- Em...yêu...Tuệ nghi...

Thanh my nấc lên trong cơn mê. Tuệ nghi cảm giác như có sét đánh ngang tai. Lời nói của Thanh my nhẹ như gió thoảng nhưng cũng đủ để Tuệ nghi nghe rõ.

Khuôn mặt Tuệ nghi đầy những cung bậc cảm xúc. Bất ngờ, hồi hộp, lo lắng. Lần này thì tim Tuệ nghi gần như ngừng đập luôn. Thanh my tiếp tục nấc lên lần nữa. Tuệ nghi thì cứ bất động phía trên Thanh my. Bất giác, Thanh my thở dài như hụt hẫng một cái gì đó. Hơi thở ngọt ngào phả thẳng vào mặt Tuệ nghi. Gương mặt say ngủ đáng yêu ấy thi thoảng khẽ nhíu lại. Đôi môi căng mọng hơi mím vào...
Tuệ nghi bị mê mẩn trước vẻ đẹp đó. Gần như vô thức, Tuệ nghi cúi xuống và áp môi mình vào đôi môi quyến rũ của Thanh my, thưởng thức.

1s

2s

3s

...

10s

Dường như nhận ra hương vị ngọt ngào quen thuộc, Thanh my bắt đầu hé môi đón nhận. Nụ hôn sâu hơn. Cũng chính lúc này, Tuệ nghi ý thức được việc mình đang làm. Cậu vội vã dứt ra khỏi nụ hôn và bỏ chạy khỏi căn phòng.

"My à. Mình xin lỗi. Mình không thể.

Mình chẳng biết cảm xúc của mình đối với cậu là gì nữa.

Chắc chắn nó không còn là tình bạn thân đơn thuần nữa.

Mình không chắc nó là gì hết.

Nhưng cho dù nó là gì đi chăng nữa thì cũng không được đâu My ah.

Giữa chúng ta chỉ có thể tồn tại tình cảm bạn bè mà thôi.

Đừng yêu mình... My..."

= = = = = = = = = = = = = = = =

(Sáng hôm sau)

Thanh my thức dậy với cái đầu đau nhức. Trên người vẫn còn vương vấn mùi rượu. Thanh my cố nhớ lại những gì đã xảy ra.

Quán bar

Rượu

Nhạc

Nhảy

Đôi mắt nâu...

- Tuệ nghi?

Thanh my nhíu mày nhớ lại. Rõ ràng đôi mắt nâu tối sẫm đó đã nhìn cô. Cẩn thận kiểm tra lại nhật kí điện thoại, Thanh my có thể chắc chắn một điều, đêm qua Tuệ nghi đã đến và đưa cô về nhà.
Thanh my đưa tay lên bóp trán. Giấc mơ hôm qua tràn về. Cô mơ thấy mình đã cố gắng giữ Tuệ nghi lại bên mình, nói lời yêu với Tuệ nghi và được Tuệ nghi đáp lại. Trong mơ, Thanh my đã mừng đến phát khóc khi được Tuệ nghi đáp trả bằng một nụ hôn.

- Sữa dâu?

Dù chỉ được hôn trong mơ nhưng rõ ràng Thanh my cảm nhận được vị sữa dâu đặc trưng trên môi mình. Thanh my đưa tay lướt nhẹ môi, nhắm mắt hồi tưởng lại nụ hôn trong giấc mơ - nhẹ nhàng, đậm vị ngọt và hương sữa dâu.

--------------------------------

- Tuệ nghi. Tuệ nghi. Sao cậu không chú ý vậy.

Đạo diễn nhắc nhở Tuệ nghi không biết đến lần thứ mấy rồi. Cả ngày hôm nay, Tuệ nghi chẳng quay được cảnh nào ra hồn.

- Làm lại đi.

Vẫn cái điệu bộ lạnh lùng khó ưa ấy, Tuệ nghi yêu cầu quay lại. Nhưng đạo diễn đã hết kiên nhẫn, ông cho hoãn buổi quay lại. Từ sáng đến giờ Tuệ nghi chẳng làm được gì gọi là tạm ổn cả. Chuyện đêm qua ám ảnh Tuệ nghi từng giây từng phút khiến cậu không thể nào tập trung vào bất cứ việc gì.

Uể oải bước lên xe, Tuệ nghi ngồi gục ở ghế sau.
- Câu sao vậy Tuệ nghi?

Trúc lâm lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu. Bao lâu nay theo Tuệ nghi, trải qua mọi biến cố với Tuệ nghi, Trúc lâm cũng chật vật lắm chứ. Trúc lâm thương Tuệ nghi nhiều, nhưng làm hết khả năng cô cũng chỉ giảm bớt được một ít rắc rối. Nhìn Tuệ nghi mệt mỏi mà Trúc lâm thấy bất công thay Tuệ nghi. Chứng kiến Tuệ nghi thay đổi từng ngày, Trúc lâm luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó Tuệ nghi sẽ hoàn toàn biến mất.

- À, mình có mua ít "đồ con gái" cho cậu đấy. Mình tính đến tháng này cậu cũng sắp hết đồ để xài rồi đúng không?

*gật*

- Dạo này còn đau nhiều không?

*lắc*

- Vậy tốt rồi. Đến ngày nhớ để đầu óc thư giãn nhé.

*im lìm*

Suốt cuộc nói chuyện, chỉ có Trúc lâm độc thoại, còn Tuệ nghi chỉ lắc, gật hoặc không phản ứng. Trúc lâm đã quen với kiểu nói chuyện này. Đưa Tuệ nghi về nhà, Trúc lâm muốn Tuệ nghi yên tĩnh nên quyết định để Tuệ nghi lại một mình.

- Mình đi nhé. Có chuyện gì thì gọi mình.

Chào Trúc lâm, Tuệ nghi bước vào nhà. Giờ thì Tuệ nghi cũng chỉ muốn đánh một giấc đã đời. Quá nhiều việc xảy ra khiến Tuệ nghi cảm thấy kiệt sức. Bất chợt, Tuệ nghi đưa mắt nhìn chậu cây đậu. Cây đậu đã lớn từ lúc nào mà Tuệ nghi không hề hay biết. Tiến lại gần, Tuệ nghi cầm nó trên tay. Đậu đã lớn, chữ cũng đã nhìn rõ rồi.
"Tuệ nghi, cho cậu một hạt đậu nè"

"Đậu khắc chữ sao? Là chữ gì thế?"

"Không nói. Chăm nó lớn lên đi rồi cậu sẽ biết."

Từng kí ức về ngày ấy hiện về. Bây giờ thì rõ rồi. Hạt đậu được khắc sâu ba chữ: "I LOVE YOU".

"Đáng lẽ mình nên nhận ra sớm hơn, My nhỉ. Mình thật ngốc"

Đặt chậu cây về chỗ cũ, Tuệ nghi leo lên giường. Để nguyên bộ quần áo từ khi về, Tuệ nghi thu mình vào chăn, ngủ vùi để quên đi tất cả.

Mở mắt ra, trời đã chập choạng tối, Tuệ nghi xuống bếp tìm chút đồ ăn. Tủ lạnh tràn ngập sữa dâu. Có lẽ Trúc lâm đã chuẩn bị trước. Thầm cảm ơn Trúc lâm, Tuệ nghi làm một hơi hết ba hộp. Bên ngoài trời tối dần, Tuệ nghi trở lại phòng, định bụng đánh một giấc nữa. Vô tình, mắt Tuệ nghi nhìn sang ngôi nhà màu hồng. Tối om. Hình như Thanh my vẫn chưa về. Kí ức về đêm hôm trước lại ùa về làm Tuệ nghi muốn phát điên lên được. Chợt trong đầu Tuệ nghi lóe lên một ý tưởng...

( Bar MN )

Tuệ nghi lách người bước vào. Bóng tối như đồng lõa với Tuệ nghi, cố che đi khuôn mặt non nớt. Tuệ nghi tiến lại quầy rượu và tự gọi cho mình vài ly. Tửu lượng cực kém không cho phép Tuệ nghi động đến đồ uống cồn dù chỉ một giọt, nhưng giờ thì cậu đang ngồi đây với mấy li XO loại nặng. Xoay xoay ly rượu trên tay, Tuệ nghi dốc tuột vào cổ họng, chờ đợi một cảm giác đắng nồng, bỏng rát. Nhưng thay vì như thế, Tuệ nghi lại thấy rượu thật dễ uống. Từng ly rượu như thấu hiểu nỗi lòng của cậu.
"Thì ra đây là lý do cậu luôn tìm đến rượu hả My?"

Tiếp tục đưa ly thứ hai lên, Tuệ nghi lại dốc thẳng vào cổ họng mặc cho rượu đi đến đâu là đốt cháy cơ thể cậu đến đấy. Đến ly thứ năm thì Tuệ nghi gục. Năm ly XO là khó nhằn với người tửu lượng cao, và thực sự là quá liều đối với một người hoàn-toàn-dị-ứng-rượu như Tuệ nghi. Cậu vẫn còn chới với ly thứ 6, dường như vẫn có ý định uống tiếp.

-Tuệ nghi?

Tú phương đang vui đùa cùng đám bạn, bất chợt nhận ra Tuệ nghi đang vất vơ bên quầy rượu. Bỏ đám bạn nhốn nháo lại, Tú phương đi về phía Tuệ nghi.

- Tuệ nghi. Sao Tuệ nghi lại ở đây vậy?
Tuệ nghi không trả lời, chính xác hơn là không còn sức trả lời. Tú phương đưa mắt nhìn chỗ rượu đã bị Tuệ nghi nốc cạn.
- Tuệ nghi uống rượu sao? Hay nhỉ.

Một nụ cười thoáng qua trên môi Tú phương. Cô trả tiền chỗ rượu rồi dìu Tuệ nghi ra bãi xe.

- Xe của Tuệ nghi đâu rồi?

Vô thức, Tuệ nghi đưa tay chỉ về phía xe của mình.

- Vậy chìa khóa xe?

Tuệ nghi cho tay vào túi quần, lấy chìa khóa đưa cho Tú phương. Giờ Tuệ nghi quá say để nhận thức bất cứ điều gì.

- Em đưa Tuệ nghi về. Lên xe nào.

Tú phương ấn Tuệ nghi ngồi lên ghế, cài dây an toàn rồi cũng lên xe lái đi. Nhưng thay vì lái về nhà Tuệ nghi, Tú phương đổi hướng lái xe về nhà mình.

"Dù muốn hay không, Tuệ nghi cũng phải là của em"

*Flash back*

- Tuệ nghi ah. Đưa em đi shopping, được không?

Tú phương nũng nịu trong khi Tuệ nghi tỏ ra hờ hững. Để mặc cho Tú phương kéo đi, Tuệ nghi chỉ cười nhạt. Xuống đến bãi xe, Tuệ nghi giật mạnh tay ra.

- Er... Sao thế?

Tú phương nhăn mặt làm nũng.

- Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Giữa chúng ta chỉ là những kịch bản thôi. Bây giờ ở đây đâu còn khán giả nào.

- Tuệ nghi, em yêu Tuệ nghi thật mà.

- Nhưng tôi không yêu cô.

- Tuệ nghi thay đổi quá, không giống trước nữa.

- Không phải chính cô là người biến tôi thành thế này sao
Tuệ nghi nhếch miệng cười rồi lạnh lùng bỏ đi, mặc cho Tú phương đứng giận dỗi một mình. Tuệ nghi không còn là Tuệ nghi trước đây nữa đâu. Tú phương bực tức đập tay lên một cái ô tô gần đấy...

*End flash back*

Mở cửa phòng ngủ, Tú phương ném Tuệ nghi lên giường rồi bỏ đi tắm. Bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ bikini đỏ rực, Tú phương tiến lại gần giường. Tuệ nghi vẫn đang ngủ say, không một động tĩnh gì hết.

Đưa một tay vuốt nhẹ khuôn mặt Tuệ nghi, tay còn lại của Tú phương tháo bỏ khuy áo của Tuệ nghi.

1 chiếc

Đôi mắt Tú phương sáng rực.

2 chiếc

"Đêm nay, chúng ta thuộc về nhau"

Tú phương cười gian tà. Mục đích của cô cuối cùng đã đạt được. Vuốt nhẹ khuôn mặt Tuệ nghi lần nữa, Tú phương lần tay xuống dưới và chuẩn bị thanh toán nốt số cúc áo còn lại.

Ộc...Ọe...

- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh...

Tú phương hét toáng lên khi bỗng chốc Tuệ nghi bật dậy và phun mọi thứ vào người cô. Sau đó Tuệ nghi lại nằm vật ra giường ngủ li bì. Tú phương ngồi đó, kinh tởm với những thứ gớm ghiếc trên người mình. Tú phương tức muốn chết. Bao nhiêu thứ dơ bẩn khi không dính đầy người cô trong khi con người kia vẫn sạch sẽ và lại ngủ ngon lành. Cuống cuồng chạy vào nhà tắm, mất cả tiếng để xối nước gột sạch cái chất nhờn nhờn kinh khủng kia ra khỏi người.

Bước ra khỏi phòng tắm lần nữa, Tú phương lưỡng lự khi tiến lại gần giường, tay cầm khăn tắm thủ thế. Sau một hồi suy nghĩ, Tú phương quyết định ra sofa ngủ. Chật vật một tý còn hơn là cố giở trò rồi lĩnh thêm một trận nữa. Đêm đó là một đêm dài với Tú phương.

(Sáng hôm sau)

Ting.......Ting
- A lô...

Tiếng điện thoại làm Tuệ nghi giật mình, sờ lần vào túi quần lôi điện thoại ra nghe. Giọng Tuệ nghi vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc vẫn còn choáng váng.
"Tuệ nghi!" - Giọng Trúc lâm quát qua điện thoại - "Làm thế quái nào cậu lại ở đó hả?"

- Ở đâu?

Tuệ nghi vẫn còn ngơ ngác, cố gắng tỉnh táo để tiếp nhận những gì Trúc lâm đang nói. Giờ Tuệ nghi mới chú ý đến căn phòng lạ hoắc.

"Nhà Tú phương. Sao cậu lại qua đêm ở đó?"

- Qua đêm? Nhà Tú phương? Ôi trời, mình chẳng hiểu gì cả.

"Ở nguyên đó đợi mình đi. Đừng bước chân ra khỏi cửa nếu không muốn đám phóng viên làm thịt cậu"

Tắt máy, Tuệ nghi lắc mạnh đầu một lần nữa. Bây giờ Tuệ nghi mới để ý kỹ căn phòng này. Nó mờ ảo, nhưng lòe loẹt khủng khiếp. Mùi nước hoa nồng nặc khiến Tuệ nghi buồn nôn. Đưa mắt nhìn về phía ánh sáng hắt ra nơi cuối phòng, Tuệ nghi có thể lờ mờ nhận ra đó là phòng tắm. Cánh cửa mở ra, Tú phương xuất hiện với cơ thể đã đầy đủ vải hơn đêm qua.

- Tình yêu, ngủ ngon chứ?

Tú phương nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể, nhưng Tuệ nghi dù cố gắng nhìn thì cũng chỉ thấy đó là một nụ cười méo xẹo. Đôi mắt Tú phương dù đã được dậm một lớp phấn dầy nhưng vẫn không che đi được vết thâm quầng. Đêm qua đã khiến thân xác Tú phương trở nên tiều tụy.
- Tôi làm gì ở nhà cô thế?

- Làm gì? Tuệ nghi ngây thơ quá. Tất nhiên là qua đêm rồi.

Tú phương sà vào lòng Tuệ nghi. Ngay lập tức cô bị hất ra một cách phũ phàng và nhận được cái quắc mắt của Tuệ nghi.

- Tôi biết là qua đêm. Nhưng ý tôi muốn hỏi sao tôi lại ở đây.

- Tuệ nghi thật biết cách phụ người khác mà. Đêm hôm qua mặn nồng như vậy mà giờ lại nói chuyện với em kiểu ấy. Em đã vất vả "chăm sóc" Tuệ nghi cả đêm đấy. - Tú phương tủm tỉm cười.

- Tôi? - Tuệ nghi chỉ vào mình - Cô? - Và chỉ vào Tú phương.

Tú phương tất nhiên là gật đầu theo kiểu "bẽn lẽn" rồi. Tuệ nghi đột nhiên bật ngửa cổ ra sau cười lớn. Dù đang rất đau đầu nhưng Tuệ nghi không thể nhịn cười được với cái chuyện mà Tú phương vừa mới nói.

- Tuệ nghi cười cái gì chứ? - Tú phương hơi lo khi thấy phản ứng của Tuệ nghi không như mình dự đoán.

- Vớ vẩn. Dẹp đi. Tôi với cô sao? Không bao giờ có chuyện đó.

- Tại sao lại không chứ?

- Cô nghĩ mình xứng tầm với tôi sao? - Tuệ nghi nhếch miệng cười. Đời đã dậy cậu cách mỉa mai.
- Xứng hay không thì Tuệ nghi cũng phải chịu trách nhiệm với em.

- Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cô khi mà chúng ta chẳng có chuyện gì với nhau?

- Sao Tuệ nghi dám chắc là không có?

- Tôi dám cá là hôm qua cô ngủ ở đó.

Tuệ nghi hất mặt về phía ghế sofa. Tú phương chột dạ quay lại nhìn.

- Làm sao Tuệ nghi biết?

Giọng Tú phương có chiều hướng nhát gừng đi. Cô nàng nghĩ là đêm qua Tuệ nghi đã tỉnh và nhìn thấy mình nằm ở đó.

- Sao tôi lại không biết chứ?

Tuệ nghi cười đểu. Nhưng ngay sau đó Tú phương còn cười lớn hơn.

- Biết là vậy đi. Nhưng liệu đám phóng viên dưới kia có tin những gì Tuệ nghi nói không?

Tuệ nghi khựng lại, thở dốc tức giận. Cùng lúc đó thì có tiếng gõ cửa và tiếng Trúc lâm léo nhéo bên ngoài. Tuệ nghi lao đến mở cửa ngay tức thì.

- Tuệ nghi. Cậu ổn chứ?

- Mình sẽ ổn nếu thoát khỏi căn nhà này.

Tuệ nghi lia mắt về phía Tú phương. Cô nàng đang ngồi nhâm nhi ly café sáng. Trúc lâm hằn học tiến lại.

- Cô là loại con gái gì vậy?

Tú phương làm ngơ không thèm trả lời. Trúc lâm định đốp cho cô ta một trận nhưng Tuệ nghi đã ngăn lại.

- Chấp làm gì con người này Trúc lâm. Đưa mình thoát ra khỏi đây đã.
- Hừ. Còn đám phóng viên... Cô gọi họ đến đúng không?

- Haha, cậu hỏi làm gì khi đã biết đáp án.

Tú phương thất sắc thật sự. Sự bình thản và mỉa mai của Tuệ nghi làm cô ta run sợ trong lòng. Cứ như là Tuệ nghi đã có chuẩn bị đối phó rồi vậy.

- Chết tiệt.

Trúc lâm tức giận đá mạnh vào ghế sofa.

- Đi thôi Trúc lâm.

Tuệ nghi đập lên vai Trúc lâm và kéo đi khi thấy Trúc lâm có biểu hiện sắp bùng nổ. Trúc lâm chuyển hướng, đi ra ngoài cùng Tuệ nghi. Đám phóng viên đã lên đến tận cửa nhà Tú phương. Cửa vừa mở, ánh đèn flash làm Tuệ nghi choáng ngợp. Vất vả lắm Trúc lâm mới che chắn được cho Tuệ nghi và đi xuống xe. Đám phóng viên nhất quyết không buông tha. Chuyện Tuệ nghi qua đêm tại nhà một nữ thần tượng là một tin sốt sẻo.

"Rầm"

Sập cửa xe vào, Trúc lâm lái xe đi trong sự đeo bám nhiệt tình của đám phóng viên.

- Con nhỏ đó muốn gì đây?

- Đám cưới.

- Cái gì?

"Kéttttttttttttttttttttttttttttttt..."

Trúc lâm giật mình thắng gấp làm Tuệ nghi mất đà chúi người về phía trước.

- Cậu lái xe kiểu gì vậy?

Tuệ nghi bực dọc lên tiếng trách móc.

- Mình xin lỗi...nhưng...cái gì cơ...Đám cưới á?
Tuệ nghi nhún vai. Cậu đã nhìn thấu tâm can con người đó. Trúc lâm hít thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục lái xe đến công ty. Điên tiết hơn là dù sáng nay chuyện này mới xảy ra, nhưng nó đã lên bản tin buổi sáng.

( HK Town)

Đám phóng viên đã bu kín cả bên ngoài. Nhác thấy bóng xe Tuệ nghi là họ lao ngay vào bu xung quanh xe, nhanh đến nỗi các bảo vệ không định thần nổi. Ngay lập tức, một đội ngũ bảo vệ được điều ra đó giải vây cho Tuệ nghi. Trúc lâm chật vật lắm mới mở được cửa xe mà lôi Tuệ nghi ra. Các bảo vệ cũng ra sức đàn áp đám phóng viên lại. Tuệ nghi vẫn còn nguyên nét khó chịu, bực dọc trên mặt. Cậu bước xuống xe và hiên ngang đi trong vòng vây của bảo vệ. Tuệ nghi không thèm để mắt tới bất kì phóng viên nào hết, cậu chỉ nhìn trực diện vào tấm lưng Trúc lâm ở phía trước. Thực ra Tuệ nghi đang cố giữ phong thái lạnh lùng để che đi sự lo sợ, bối rối. Tuệ nghi nhìn chằm chằm vào lưng Trúc lâm vì giờ đây nó là thứ vững chãi nhất đang che chắn cho cậu.

Trong công ty, các nhân viên chạy tới chạy lui, cả công ty náo loạn cả lên như ở đây sắp xảy ra động đất vậy. Vào bên trong, Tuệ nghi mới thoát khỏi cái vẻ lạnh lùng đi một chút, khuôn mặt đã nhìn thấy sự mệt mỏi. Chủ tịch Hoàng đã đợi sẵn trong phòng họp. Tuệ nghi ngồi xuống trước, bóp trán một cách chán nản. Trúc lâm ngồi xuống sau, vẫn còn chưa nén được cơn tức.
- Sao cậu bất cẩn vậy chứ Tuệ nghi?

Chủ tịch Hoàng đang cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi Tuệ nghi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Thời gian này ông gặp đủ hạn rồi. Ngay khi xem bản tin buổi sáng, chủ tịch đã tức tốc cho gọi Trúc lâm đến trình diện và bắt Trúc lâm đi đón Tuệ nghi về.

- Tôi xin lỗi...

Tuệ nghi chẳng còn muốn giải thích thì thêm nữa. Cậu mệt lắm rồi.

- Nhưng...Tú phương chưa phát hiện ra bí mật của cậu sao?

Trúc lâm chợt nhớ ra điều quan trọng nhất.

- Ừm. Theo mình thì là chưa.

- Làm thế nào...? - Chủ tịch Hoàng cũng hơi tò mò vì Tú phương giở chiêu đó với Tuệ nghi cả đêm mà lại không phát hiện ra điều gì.

- Tôi làm sao mà biết được. Cái đó phải hỏi cô ta kia. Khi tôi tỉnh, quần áo tôi vẫn còn nguyên vẹn, và cô ta thì vẫn cố ve vãn tôi...

Lần này thì Tuệ nghi bực thật sự. Tuệ nghi đang gắt gỏng với chính chủ tịch của mình. Nhưng hiểu được áp lực mà Tuệ nghi đang phải chịu nên chủ tịch không chấp.
- Tôi không nghĩ là Tú phương lại dùng cách này.

- Cũng do tôi bất cẩn.

- Ừ, nếu cậu không say thì đâu đến nỗi. Mà tại sao cậu lại đi uống say đến mức người ta đưa mình đi đâu cũng không biết thế?

Tuệ nghi im lặng. Cậu không muốn nhắc tới lý do ấy, một phần cũng vì chẳng biết phải nói thế nào. Dáng ngồi của Tuệ nghi bây giờ trông mệt mỏi hết mức. Tuệ nghi vẫn còn rất khó chịu trong người. Trận rượu say đầu tiên trong đời đã quật ngã Tuệ nghi. Cơ thể Tuệ nghi mềm nhũn ra, không còn muốn cử động nữa. Đầu thì đau như muốn vỡ tung ra. Người Tuệ nghi nóng sốt suốt từ lúc dậy. Giờ Tuệ nghi muốn được ngủ một giấc.

- Nhưng...- Tuệ nghi bất chợt ngẩng lên - ...làm thế nào mà hai người biết tôi ở đó trước cả tôi vậy?

- Chuyện của cậu đã được lên bản tin buổi sáng rồi.

Trúc lâm cáu kỉnh thông báo.

- Cái gì? - Tuệ nghi ngồi thẳng dậy - Bản tin buổi sáng sao? Chết tiệt.

"Rầm"

Cả Trúc lâm và chủ tịch Hoàng đều giật mình trước cú đấm xuống bàn của Tuệ nghi. Hai người nuốt nước miếng, đơ người nhìn Tuệ nghi đang bốc lửa. Trúc lâm dám thề rằng đây là ánh mắt đáng sợ nhất cô từng nhìn thấy từ trước đến nay. Chủ tịch Hoàng đang nhịp nhịp tay trên mặt bàn phút chốc cũng phải dừng lại ngay lập tức. Tuệ nghi đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Uỳnh..."

Tuệ nghi xô ghế ra đứng dậy.

- Khóa xe.

Tuệ nghi chìa tay về phía Trúc lâm chờ đợi. Trúc lâm run run đưa chìa khóa xe cho Tuệ nghi mà không dám hó hé nửa lời. Cầm chìa khóa, Tuệ nghi bỏ đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Tuệ nghi buông lại một câu.

- Chuyện này...tùy hai người xử lý.

"Rầm" *giật mình lần hai*

Hai người ngồi lại cứng hàm, không còn cất lời nói được gì nữa.

Nhóm GG phải đến công ty trình diện sớm để chuẩn bị họp báo vì vụ bê bối của Gia như gây ra. Gia như bị đám phóng viên chộp được ở vũ trường. Quá buồn trước sự thay đổi, lạnh lùng, lãnh đạm của Tuệ nghi nên Gia như đã tìm đến đây như một thú vui giải khuây. Cùng lúc đó thì họ bắt gặp Tuệ nghi đang đi xuống.

- Tuệ nghi...

Gia như hớt hải gọi. Giọng Gia như lạc đi làm Tuệ nghi chùng lại vài bước, để Gia như bắt kịp mình. Nhìn sắc mặt Gia như xanh sao, Tuệ nghi thấy có đôi chút hơi xót trong lòng khi nghĩ mình chính là nguyên nhân. Tuệ nghi đã định hỏi han nhưng ý định ấy mới chỉ kịp thoáng qua đầu Tuệ nghi và biến mất ngay sau khi đồng hồ của công ty điềm tám tiếng.
- Có chuyện gì vậy.

Vẫn với cái giọng lạnh lùng ấy, Tuệ nghi nhướn mày nhìn Gia như.

- Cậu không làm chuyện đó đúng không?

Ánh mắt Gia như nhìn về phía Tuệ nghi đầy hi vọng.
- Không. Mình nói vậy còn muốn nghĩ sao cũng được.

- Mình biết là Tú phương giở trò mà. Đúng không?

Cái nhìn của Gia như khiến Tuệ nghi bỗng nhiên có một chút ấm lòng. Giữa bao nhiêu thị phi, bao nhiêu kì thị, Gia như vẫn một mực tin tưởng vào Tuệ nghi.

- Mình tin cậu mà. Chỉ cần cậu nói không có gì, mình sẽ chỉ tin cậu thôi.

- Ừm. Mình chỉ ngủ lại đó thôi, chứ không làm gì hết.

Tuệ nghi đã dịu giọng hơn. Gia như vì thế nở một nụ cười. Khuôn mặt Gia như rạng ngời hơn hẳn.

- Cảm ơn cậu đã tin mình.

Tuệ nghi cười buồn, và ngay lập tức nhận được cái siết tay thật chặt từ Gia như. Gia như cố gắng mạnh mẽ hơn để truyền cho Tuệ nghi được một chút mạnh mẽ ấy. Con người trước mắt cô vụt quay trở lại là Tuệ nghi của ngày nào khiến cô hạnh phúc quá.

- Mình phải đi có việc.

Trong giây lát, Tuệ nghi lấy lại vẻ lạnh lùng. Nhưng Gia như biết đằng sau vẻ lạnh lùng kia vẫn còn một Tuệ nghi ấm áp. Cô chỉ gật đầu, cười tạm biệt Tuệ nghi và quay trở lại với nhóm mình. Nhóm GG thật sự bất ngờ khi sắc mặt của Gia như tươi tỉnh hơn hẳn.
Tuệ nghi nhanh chóng xuống nhà xe. Chuyện của mình bị lên bản tin buổi sáng như thế nào không quan trọng, quan trọng là có một người dù bận đến mấy cũng sẽ cập nhật thông tin buổi sáng. Nhấn ga hết tốc lực, Tuệ nghi hướng về nhà, thầm cầu mong người đó vẫn còn đang ở nhà. Trong đầu Tuệ nghi lúc này chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh người đó ngồi há hốc trước bản tin. Tuệ nghi thật không muốn thế chút nào. Đường quang làm Tuệ nghi càng được thể phóng nhanh hơn.

""My, cậu đừng nghĩ gì về mình hết. Đừng nghĩ gì cả. Mình sẽ giải thích với cậu. Đến lúc đó hãy nghĩ..."

Giữ ga ở xấp xỉ 100km/h, Tuệ nghi dường như đang thách thức cả cảnh sát. Thật may là hôm nay không có công an ở các chốt như thường lệ. Xe của Tuệ nghi phanh gấp lại ngay trước cửa nhà, cùng lúc đó, Tuệ nghi đã nhìn thấy Thanh my đang đóng cửa. Cậu vội vã xuống xe và băng ngay qua bên kia để ngăn Thanh my lên xe.

- My... My ah...

Thanh my có nghe, nhưng cô tảng lờ đi. Đầu ngày hôm nay cô đủ sốc rồi. Cô không muốn gặp mặt con người đó nữa.
- My...

Tuệ nghi bám tay lên thành xe, cố lôi kéo Thanh my ở lại.

- Mình đang vội.

Giọng Thanh my lạnh băng làm Tuệ nghi sởn da gà.

- Không. Mình có chuyện muốn nói.

- Lúc khác.

- Không. Ngay lúc này. Mình cần...

Không đợi Tuệ nghi nói hết câu, Thanh my nhấn ga cho xe đi. Tuệ nghi cũng chạy đuổi theo hết tốc lực.

- My... My...Mình cần giải thích... My...

Thanh my cho Tuệ nghi hít khói một quãng xa rồi mất hút. Tuệ nghi dừng lại thở dốc.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Tuệ nghi ức chế hét ầm lên. Thời tiết lạnh không xóa đi được vết mồ hôi trên mặt Tuệ nghi. Cậu thất thểu quay trở về nhà.

"Rầm"

Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. Tuệ nghi cởi giày ném lung tung, tiếp theo là áo khoác bay ngay vào góc nhà. Tuệ nghi lôi điện thoại ra và cố gọi cho Thanh my. Cô ấy không bắt máy. Điều Tuệ nghi lo lắng đã đến. Chuyện dù thế nào cũng không quan trọng bằng việc Thanh my sẽ hiểu nhầm Tuệ nghi thế này. Tuệ nghi vội vã quay về nhà cũng là sợ Thanh my sẽ đi làm mất mà không có cơ hội giải thích. Tuệ nghi đã bất chấp cả tính mạng để quay về đây chỉ để xin Thanh my 5 phút giải thích thôi. Vậy mà Thanh my đã phớt lơ và còn cho Tuệ nghi hít khói nữa. Tuệ nghi tức giận bỏ lên phòng ngủ. Tuệ nghi không giận Thanh my, mà giận cái cuộc đời này đã khiến mọi chuyện ra như vậy. Sau một hồi vật vã trên giường, vì quá mệt mà Tuệ nghi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro