Part 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tuệ nghi bị bắt cóc rồi?
Tờ fax được chìa ra trước mắt mọi người. Thanh my là người giật lấy nó đầu tiên. Cô gần như không đứng vững khi đọc tờ fax. Trúc lâm vội đỡ lấy vai Thanh my.
- My. Bình tĩnh nào. Mình biết chỗ tụi nó giữ Tuệ nghi.
- Cậu biết sao? - Thanh my giữ chặt lấy vai Trúc lâm - Đưa mình đến đó đi Trúc lâm. Làm ơn.
- Bình tĩnh nào My. Cậu đến đó thì giúp được gì không? Sẽ chỉ làm Tuệ nghi thêm nguy hiểm thôi. Mình sẽ đưa Tuệ nghi về, được chứ? Mình hứa.
Thanh my sụp hẳn xuống. Cô không còn đứng nổi nữa. Tại sao chứ? Hạnh phúc chỉ vừa đến với hai người. Nước mắt Thanh my đóng băng. Lòng cô đang như lửa đốt. Tuệ nghi không thể có mệnh hệ gì được. Trúc lâm đỡ Thanh my dậy, rồi cùng chủ tịch Hoàng về nhà Thanh my. Chiếc xe lăn bánh, không khí trong xe hết sức nặng nệ. Trúc lâm lúc nào cũng chăm chăm vào cái màn hình điện thoại. Tên bắt cóc chắc chắn sẽ liên lạc với cô hoặc chủ tịch Hoàng. Chủ tịch Hoàng lo lắng cho Tuệ nghi hơn bao giờ hết. Tay ông giữ chặt điện thoại, còn tay kia đã vò nát tờ fax. Tên bắt cóc không liên lạc lại ngay lập tức. Tại sao hắn lại có vẻ chậm trễ vậy chứ? Không hiếu hắn muốn gì đây? Thanh my nắm chặt tay, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa xe. Đôi tay cô đẫm mồ hôi. Trái tim Thanh my thắt lại khi nghĩ đến việc tên bắt cóc đã dùng cô làm mồi nhử Tuệ nghi. Lúc đó chắc hẳn Tuệ nghi đã phải lo sợ và hoảng loạn lắm. Thanh my bắt đầu rấm rứt khóc. Cô nghĩ Tuệ nghi bị bắt là lỗi của mình. Nếu cô không hậu đậu làm mất điện thoại ở Đà lạt thì Tuệ nghi đã không bị lừa như vậy. Nếu cô đoán không lầm, thì chính tên bắt cóc đã sai người ăn trộm điện thoại của cô. Đáng lẽ ngay khi vừa mất điện thoại cô phải tìm cách gọi về Tuệ nghi hoặc Trúc lâm luôn. Trúc lâm nhìn Thanh my khóc mà bứt rứt không yên. Đôi tay Trúc lâm ghì chặt vô lăng, cố gắng không để mình mất bình tĩnh. Dù đã gắng sức kìm chặt cảm xúc của mình, nhưng Trúc lâm vẫn không thể ngăn chân mình nhấn ga, khiến chiếc xe lao đi vun vút được. Thời gian là thứ cần thiết nhất bây giờ. Chiếc xe trờ tới gần nhà Thanh my. Cả ba đều dồn ánh mắt vào một người đàn ông mặc áo đen đang thập thò trước cửa nhà Thanh my. Trúc lâm cho xe đỗ cách nhà Thanh my một khoảng ở phía bên kia đường. Họ không thấy rõ đấy là ai, và rình mò ở đây với mục đích gì, nhưng điệu bộ lén lún đó thật đáng nghi. "Áo đen" - Một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí của Thanh my.
- Có khi nào là kẻ đã bắt cóc Tuệ nghi hay đồng bọn của hắn không?
- Mình không biết. Sao hắn có thể lộ liễu thế chứ?
- Hắn đã có Tuệ nghi trong tay rồi mà. Có thể hắn muốn đàm phán trực tiếp, hoặc hắn muốn bắt nốt mình.
- Có thể lắm - Chủ tịch Hoàng ngó nghiêng - Tên này gian.
Cả ba rón rén mở cửa xe bên kia và xuống, núp ở bên sườn xe. Tên áo đen đó vẫn chưa biết đến sự có mặt của ba người. Hắn vẫn không thôi nhìn ngó vào trong và tay thì lăm lăm cái điện thoại, tí một lại chọt chọt lên màn hình và gọi cho ai đó. Trúc lâm rón rén tiếp cận. Với thân hình mảnh mai và lanh lẹ, Trúc lâm nhanh chóng khống chế được tên áo đên đó.
- Thả tôi ra ra... Ai đó? Thả ra...
- Bắt được rồi.
Trúc lâm hô ầm lên, tay vẫn ghì chặt tên áo đen mặc cho hắn giãy giụa, chống cự. Thanh my và chủ tịch Hoàng nghe tiếng thì chạy ra. Thanh my chạy sang đầu tiên. Một phần cô hi vọng đấy là kẻ có liên quan đến vụ bắt cóc Tuệ nghi. Bỗng Thanh my sững lại.
- Ba...
Thanh my thốt lên khi nhìn rõ mặt "tên áo đen" kia. Là ông Sơn - Ba cô. Ông Sơn đã thôi không chống cự nữa. - My... - Ông Sơn rên rỉ.
- Ba...Ba sao?
Trúc lâm lắp bắp và nới lỏng vòng tay thả ông Sơn ra. Ông Sơn lập tức đứng về phía Thanh my và xoa xoa hai vai.
- Ô mô, con...con xin lỗi bác. Con không biết...
Trúc lâm rối rít gập người xin lỗi. Cô chẳng phải là không biết ông Sơn, chỉ là trong lúc giằng co cô đã không nhìn rõ mặt người mình đang khống chế. Ông Sơn phẩy tay, ý nói bỏ đi. Chủ tịch Hoàng liền chìa tay ra.
- Tôi là Hoàng Minh Khoa, chủ tịch công ty giải trí HK
- À, vâng. Tôi là Ba của My.
- Dạ...dạ...con là quản lý của My ạ...
Trúc lâm rụt rè đưa tay ra phía trước. Ông Sơn nắm lấy rồi cười xòa.
- Hà hà...My có một quản lý bạo lực thế này, thì làm gì có chuyện con bé bị bắt cóc được.
- What? Sao Ba biết chuyện đó. - Thanh my nhảy dựng lên.
- Vào nhà đã nào. Ta sẽ kể chuyện sau.
Thanh my chợt nhớ ra mình hơi thất lễ khi bắt mọi người đứng ngoài như vậy. Cô mở cửa cho mọi người vào nhà. Thanh my xuống bếp pha nước, Trúc lâm cũng theo sau. Dù đã cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo nhưng Thanh my vẫn lóng ngóng suýt làm rơi bình nước. Thật may là có Trúc lâm ở đó, nếu không Thanh my đã phải hứng một vết bỏng lớn. - Để mình bê ra cho.
Trúc lâm nhẹ nhàng đề nghị rồi đẩy nhẹ Thanh my. Trúc lâm vẫn còn hơi ngại vì hành động thái quá của mình. Cô cúi thấp người và lẽo đẽo đi theo Thanh my ra ngoài phòng khách. Trúc lâm đặt bình nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh chủ tịch Hoàng, trong khi Thanh my ngồi xuống cạnh Ba mình.
- My. Căn nhà đã ít màu hồng hơn so với lần cuối cùng ta đến thăm con.
Ông Sơn đã kịp quan sát một lượt căn nhà và phát hiện ra sự thiếu vắng của màu hồng cũng như những đồ vật nhỏ xinh, đáng yêu. Ông quá hiểu con gái cưng của ông.
- Đa số đều ở bên nhà Tuệ nghi cả rồi. - Thanh my thành thật thú nhận.
- What? Con đang sống chung với con bé...à ờ...Tuệ nghi sao?
- Ba. Bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó. Nói cho con nghe sao Ba biết về việc bắt cóc.
- Được rồi. Bình tĩnh. Ta sẽ kể từ đầu. Sáng nay ta có gặp Tuệ nghi.
*Flash back*
Tuệ nghi đẩy cửa quán bước vào và nhìn quanh. Lễ tân bước tới và chào hỏi lễ phép.
- Kính chào quý khách. Tôi có thể giúp được gì quý khách?
- Tôi có hẹn trước.
Tuệ nghi đưa mắt tìm kiếm. Một người đàn ông gần góc phòng đưa tay ra hiệu. - Tôi nghĩ là tôi tìm thấy ông ấy rồi. Cám ơn.
Nhân viên lễ tân lui bước. Tuệ nghi nhanh chóng tiến về phía bàn của người đàn ông đó.
- Xin lỗi. Ông có phải là người đã gọi điện...
- Đúng, là ta.
- Vâng. Rất vui được gặp ông.
Tuệ nghi đưa tay ra, nhưng người đàn ông không nói gì mà chỉ "Ừm" nhẹ, rồi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. Tuệ nghi quê vô cùng, lặng lẽ rụt tay lại và ngồi xuống. Đối tác này hẹn cô ra làm ăn mà sao kiêu thấy ớn. Tuy nhiên, Tuệ nghi vẫn không biểu hiện gì là khó chịu.
- Ta nghĩ chúng ta đã biết nhau, nhưng chưa chính thức gặp mặt.
- Vậy sao? - Tuệ nghi ngu ngơ - Chúng ta biết nhau qua dịp gì nhỉ?
Tuệ nghi nhăn trán suy nghĩ, cố nhớ xem mình đã từng gặp người đàn ông này ở đâu chưa. Lúc này, người đàn ông mới tằng hắng một tiểng rồi đưa tay ra.
- Ta là Ba của My.
"Ba của My?"
Tuệ nghi hốt hoảng bật ngay dậy và nắm lấy tay ông Sơn, cúi gập người.
- Con thật thất lễ. Con không biết bác là Ba của My.
- Được rồi. Ngồi xuống đi. Ta có mấy chuyện cần trao đổi.
Tuệ nghi buông tay, rụt rè ngồi xuống. Lần đầu gặp mặt, Tuệ nghi chưa chuẩn bị gì cả nên có phần lúng túng. Bồi bàn đi đến, đưa menu cho Tuệ nghi. - Cậu dùng gì ạ?
Nhân viên ở quán này đã quen với sự có mặt của Tuệ nghi, nhưng họ vẫn chưa quen được cách thay đổi xưng hô. Tuệ nghi lấm lét nhìn ông Sơn dò xét thái độ, nhưng ông chỉ nhìn ra ngoài và nhấm nháp tách coffee của mình.
- Cho tôi một tách coffee.
Bồi bàn nhận lại menu và rời đi, một lát sau quay lại với tách coffee. Tuệ nghi mỉm cười đón lấy tách coffee. Bồi bàn cúi chào rồi đi vào trong. Một khoảng không bao trùm lấy hai người. Tuệ nghi không biết phải nói gì với ông Sơn khi mà ông cứ im lặng thế này. Bất chợt, Tuệ nghi nghĩ ra vài chuyện.
- Ah...bác về đây có mệt không ạ?
- Ta ổn. Cảm ơn.
Ông Sơn đáp lại ngay, kiếu như ông đã cố tình tạo khoảng trống chờ Tuệ nghi hỏi chuyện.
- Vâng, vậy giờ bác đang ở đâu rồi?
- Một khách sạn gần đây.
- Chỗ đó ổn chứ bác?
- Rất ổn.
- Bác mới về , có lẽ chưa hợp với khẩu vị Việt, cháu có thể giới thiệu một số quán ăn Âu - Mỹ.
- Ta sẽ lưu tâm.
- Lần này bác về My đã biết chưa ạ?
- Ta chưa liên lạc với con bé.
- My biết bác về sẽ vui lắm.
- Chưa chắc. Ta với con bé có một số vấn đề.
- À vâng...- Tuệ nghi ngập ngừng - Anh Leo và chị Michelle không về cùng bác sao ạ?
- Không - Ông Sơn hới nhướn mày lên, không nghĩ là cô gái này có tìm hiểu về gia đình mình - Ta về một mình.
Lần này thì Tuệ nghi tịt lít luôn. Các câu hỏi mà Tuệ nghi cố gắng nặn óc mới nghĩ ra được đều chỉ nhận lại những câu trả lời cụt ngủn từ ông Sơn. Ông Sơn phần nào đó đã có ấn tượng tốt về cô gái đang ngồi trước mặt mình. Cách ăn nói lễ phép, cách đưa tay đón lấy tách coffee từ bồi bàn kèm theo một nụ cười làm ông thấy hài lòng. Ông Sơn không phủ nhận cô gái trước mặt mình rất dễ thương, nhưng lại có nét chững chạc đến đáng tin. Tuệ nghi khác xa so với những gì ông đọc được trên báo khoảng hai tuần trước. Nãy giờ chỉ là ông muốn thử thăm dò Tuệ nghi.
- Ta đã biết chuyện giữa con với con gái ta...
Bây giờ ông Sơn mới vào vấn đề chính. Đôi tay Tuệ nghi run run giữ chặt tách coffee. Tuệ nghi không dám ngước lên nhìn ông Sơn. Ông Sơn hoàn toàn có thể nhận ra sự căng thẳng trên khuôn mặt Tuệ nghi.
- Lần này ta về đây cũng là vì chuyện này.
- Dạ con biết.
- Chắc con cũng hiểu ý định của ta.
- Con hiểu. Con biết lý do bác không chấp nhận con. Nhưng bác à, con yêu My thật lòng. Lần này khiến sự nghiệp My gặp rắc rối là lỗi của con. Con cần phải bù đắp cho My. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Mà kể cả là có chuyện gì đi chăng nữa con cũng sẽ không để My phải khổ. Thế giới đã chấp nhận tụi con, lẽ nào bác không thể sao?
- Ta không biết nữa. Có quá nhiều thứ cần suy nghĩ.
- Con biết bác yêu thương My và muốn mọi điều tốt nhất cho My, con cũng vậy thôi. Con có thể hi sinh để cho cô ấy mọi thứ tốt nhất. Cái con cần bây giờ là một sự ủng hộ từ bác.
Ông Sơn trầm ngâm. Tuệ nghi đột nhiên trở nên bạo dạn khi nói về chuyện này. Từng câu nói chắc nịnh và đầy lòng tin tác động mạnh vào ông Sơn. Lẽ nào cô gái này yêu con gái ông đến mức chấp nhận bỏ đi những gì tốt đẹp nhất của cô ấy?
"Ring....ring..."
Điện thoại của Tuệ nghi chợt reo liên hồi. Là một số lạ nào đó. Tuệ nghi ngạc nhiên, nhưng một cái gì đó thôi thúc Tuệ nghi bắt máy.
- Con xin phép bác.
Ông Sơn gật đầu đồng ý. Tuệ nghi bắt máy và nói giọng vừa đủ nghe. - A lô. Ai vậy?...Cái gì? Các người là ai?...Này, các người muốn gì?...
Tắt máy, khuôn mặt Tuệ nghi tái mét đi thấy rõ. Đôi tay Tuệ nghi lập cập tìm ID của ai đó. Ông Sơn nhìn Tuệ nghi khó hiểu. Áp điện thoại lên tai, đôi mắt Tuệ nghi đảo liên hồi.
- My, My... Em không sao chứ?
Nghe đến tên con gái, mặt ông Sơn biến sắc. Đôi mắt Tuệ nghi trở nên trống rỗng và vô hồn. Ông Sơn nắm vội tay Tuệ nghi, mong muốn biết chuyện gì đang xảy ra với con gái ông.
- My bị bắt cóc. Con phải đi.
Giây phút này, Tuệ nghi nghĩ Ba của Thanh my được quyền biết về tình trạng của con gái mình. Tuệ nghi xô ghế ra, chào ông Sơn rồi chạy biến. Nhìn Tuệ nghi chạy đi, ông Sơn vẫn còn ngỡ ngàng. Giây lát, khi thông tin đã được xử lý, ông vội bắt xe đến nhà Thanh my, hi vọng đó chỉ là một trò đùa và con gái mình còn an toàn.
*End flash back*
- Và cuối cùng là bị quản lý của con cưỡng chế.
Trúc lâm cúi gằm mặt hơn nữa. Mặt Trúc lâm đỏ ửng lên. Thanh my nghe Ba mình kể về việc gặp Tuệ nghi thì lại nhớ ra Tuệ nghi đang bị bắt giữ. Cô ngả người ra ghế, thở dài thất vọng.
- Việc này, rốt cuộc là thế nào? Ông Sơn nhíu mày hỏi. Ông vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra. Ông đang còn bận mừng vì con gái ông vẫn an toàn, chứ chưa biết chuyện Tuệ nghi bị bắt cóc.
- Không phải con bị bắt cóc... Là Tuệ nghi, Ba, là Tuệ nghi.
Thanh my chợt òa khóc, gục đầu vào lòng ông Sơn. Ông vội xoa lưng cô con gái cưng.
- Vì con, tất cả là vì con...
- Sao lại vì con được chứ?
- Nếu con không bất cẩn làm mất điện thoại thì Tuệ nghi đã không bị lừa đi như vậy...
- Đều là ngoài ý muốn mà con.
- Coi nào Thanh my - Chủ tịch Hoàng không cầm lòng được - Trúc lâm đã biết chỗ của Tuệ nghi rồi mà.
"Ring..."
- A lô, tôi nghe... Sao?...Không thể nào. Đã xem xét kỹ rồi chứ? Tôi biết rồi, hãy cố gắng lần ra ít manh mối gì đó... Vậy sao? Tiếp tục tìm đi... Có gì báo về cho tôi.
Trúc lâm tắt điện thoại và để lên mặt bàn, thở dài.
- Chúng đã di chuyển Tuệ nghi đi chỗ khác rồi.
- Không thể nào. Làm sao chúng ta tìm được Tuệ nghi nữa đây?
Thanh my trở nên hoảng loạn. Cô đã hi vọng biết bao khi Trúc lâm nói cô ấy biết chỗ bọn chúng giữ Tuệ nghi. Giờ chúng đã di chuyển Tuệ nghi rồi, làm sao mà lần ra được tung tích của Tuệ nghi nữa đây? - Không ngờ Vaness ra tay đột ngột thế.
- Không phải Vaness đâu chủ tịch. Người của tôi báo hắn vừa bị một toán người lôi đi mất rồi. Họ đã mất dấu chúng.
- Cái gì? Vậy chỉ còn có thể là quản lý của Đức anh.
- Không thể được. Họ đã lên máy bay qua Nhật từ hôm qua rồi.
- Vậy...vậy thì có thể là ai đây? Chẳng lẽ còn kẻ nào đó chúng ta chưa để mắt đến?
Cả bốn người nhìn nhau. Kẻ mà họ đang theo đuổi, rốt cuộc là ai đây?
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
"My...My...Em ở đâu?"
"Haha, khá lắm. Đến rất nhanh."
Một tên áo đen trong bóng tối bước ra. Khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất.
"My...My đâu. Mày giấu cô ấy ở đâu?"
Tuệ nghi lao về phía tên áo đen, nhưng ngay lập tức bị kìm lại bởi hai tên thanh niên cao to. Tuệ nghi cố gắng vùng vẫy thoát thân nhưng vô ích.
"Mày muốn gì, My đâu...?"
"Haha...Ngay thơ. Bắt Tuệ nghi xem ra còn dễ hơn Thanh my"
Chiếc điện thoại màu hồng quen thuộc được ném ra trước mặt Tuệ nghi.
"Chỉ cần một đoạn thoại nhỏ trong phim của Thanh my mà đã dụ được Vương Tuệ nghi đến đây rồi. Thật không hổ là cặp đôi của năm." "Mày...đê tiện. Mày muốn gì"
Tên áo đen im bặt, búng tay đánh tách một tiếng. Lập tức Tuệ nghi bị lôi vào trong bóng tối. Tuệ nghi vẫn không ngừng giãy giụa.
"My...My...Ahhhhhhhhhhh...My...Ưm...ư...ư..."
"Bụp..."
"My...Tuệ nghi...My...Tuệ nghi..."
Một giọng nói quen quen thoảng qua tai Tuệ nghi, hòa lẫn với tiếng gọi My yếu ớt trong tâm thức Tuệ nghi. Tuệ nghi từ từ mở mắt. Cô nhận ra đó không phải là giọng Thanh my. Đó là giọng một người đàn ông. Tuệ nghi mở hẳn mắt và nhìn. Một khuôn mặt đàn ông đang rất gần khuôn mặt cô. Khuôn mặt đó đang nhíu mày lo lắng.
- Tuệ nghi, em không sao chứ?
- Đức anh. Ơn Chúa. Sao anh lại ở đây?
Tuệ nghi mừng rỡ khi nhận ra đó là Đức anh.
- Em không sao chứ? - Đức anh lặp lại câu hỏi.
- Không. Em không sao? Mau cởi trói cho em. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi quản lý của anh quay lại.
- Gì? Quản lý của anh?
- Đúng vậy. Hắn đã làm những viêc này.
- Chết tiệt. Quản lý của anh. Hắn đúng là một tên ngu ngốc mà.
Đức anh đứng thẳng dậy, dùng tay vỗ bộp vào trán. Một bóng người khác trong bóng tối bước ra. Là quản lý của Đức anh.
- Đức anh, cẩn thận. Tuệ nghi hét lên khi thấy tay quản lý xuất hiện đằng sau Đức anh. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng chuyển sang trạng thái ngạc nhiên khi thấy hắn cúi chào Đức anh.
- Tôi xin lỗi.
"Bốp"
Đức anh tạt cho tên quản lý một bạt tai nảy lửa.
- Mày suýt đánh chết Tuệ nghi đấy. Tuệ nghi chết thì mày làm được gì hả?
- Cái...cái gì vậy? - Tuệ nghi lắp bắp.
- Ồ, anh quên chưa giới thiệu với em. Đâu là cánh tay phải của anh - Đức anh đặt tay lên vai tay quản lý - ...trong vụ bắt cóc này.
Đức anh ngửa cổ lên cười lớn. Tuệ nghi mặt mũi tái xanh, vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Anh...cấu kết với Vaness hại em sao?
- Cấu kết với Vaness? Ý em là tên kia hả?
Đức anh đưa tay chỉ vào góc nhà kho. Vaness nằm lù lù một đống với đống dây thừng trói quanh người, miệng bị nhét giẻ. Tuệ nghi ngạc nhiên tột độ. Cô không hiểu sao Vaness lại ở đây trong tình trạng như thế. Không phải anh ta nên đứng cùng Đức anh và cười ăn mừng thành quả sao? Tuệ nghi không thể ngờ được là Đức anh - người mà cô hết mực tin tưởng - lại là chủ mưu của vụ này. Tuệ nghi đã từng cố gắng bảo vệ Đức anh khỏi tay quản lý của anh ta mà không hề biết tay quản lý kia thực chất cũng chỉ là tay chân cho Đức anh sai vặt. - Đức anh...em không hiểu.
- Cô bé ngây thơ...chẹp chẹp... - Đức anh vuốt ve khuôn mặt lấm lem của Tuệ nghi. Tuệ nghi cựa ngươi tránh, chợt thấy nhói đau trong lồng ngực. Tuệ nghi nhớ ra mình đã bị đánh một trận bầm dập te tua.
- Sao anh lại phải làm thế?
- Vì sao ư? Em nên hỏi lại chính bản thân mình ấy. Chính mày đã cướp đi mọi thứ của tao.
Đức anh đột nhiên gầm lên giận giữ. Hắn giương đôi mắt đục ngầu về phía Tuệ nghi. Nơi đáy mắt là những ngọn lửa ghen tức.
- HK này vốn là của tao. Từ khi mày xuất hiện thì mọi thứ đã đảo lộn hết.
- Chính anh cũng nói anh mong chờ sự xuất hiện của tôi kia mà.
- Đó là một lời nói dối tệ hại và tao đã bị trừng phạt vì nó. HK là của tao, không ai giành giật được vị trí số một của tao hết. Nhưng sao mày dám...?
Đức anh túm chặt lấy cổ áo Tuệ nghi mà lay. Tuệ nghi chưa bao giờ thấy Đức anh đáng sợ như thế này cả. Cô hoảng sợ trước con dã thú ấy.
- Tôi không cướp đi cái gì của anh hết. Là anh tự vứt sự nghiệp của mình đi.
"Chát"
Đức anh không ngần ngại tặng cho Tuệ nghi một bạt tay đau điếng. Tuệ nghi nhìn hắn tròng trọc, vẫn chưa có ý định dừng lại. - Chính anh đã đẩy sự nghiệp của mình xuống dốc. Anh đã bỏ bê tập luyện, suốt ngày rượu chè chơi bời. Tôi đã cố vực anh ra khỏi đó, HK đã cố vực anh ra khỏi đó.
- Nói dối, tất cả chỉ muốn tao ra đi. Tao hết thời rồi nên muốn ném tao ra đường chứ gì?
- ...Thậm chí HK DM tới đây cũng là cơ hội cho anh.
- Haha, mày nghĩ có thể lay chuyển tao bằng những lời nói dối trắng trợn đó sao? Tao đã nghe lão già Hoàng Minh khoa đó nói mày là người mở màn. Mày có biết tao đã mơ được mở màn DM biết bao nhiêu lần rồi không?
- Đúng, tôi mở màn, nhưng là với anh... Còn nếu anh thích mở màn đến vậy, thì tôi có thể để một mình anh làm việc đó...
- Câm miệng. Tao không cần mày thương hại. Cái gì tao muốn tao sẽ tự đoạt được.
- Đức anh, anh đi quá đà rồi, quay đầu lại đi.
- Tao nói câm miệng. Tao không cần một con nhóc dạy đời.
- Nghe em...quay đầu lại đi. Em sẽ xin chủ tịch bỏ qua hết chuyện này....
- Hahahahahahaha... HK tha cho tao nhưng liệu cảnh sát có tha cho tao không, hay bọn fan gì đó của mày có tha cho tao không? Hả? Nói đi.
Đức anh túm cổ áo Tuệ nghi lần nữa. Hắn mạnh tay siết cổ áo làm Tuệ nghi khó thở. Cô cố gắng hít lấy một ít không khí cho cái buồng phổi đang thắt lại của mình. Ngực Tuệ nghi phập phồng một cách khó nhọc. Đức anh nhận ra nếu mình cứ giữ tình trạng này thì Tuệ nghi sẽ mất mạng. Hắn bỏ ta khỏi cổ áo Tuệ nghi và ngửa mặt lên bất mãn. - Chính con bé quản lý của mày đã khiến tao phải thế này. Nó không chịu bỏ qua cho tao. Nó vẫn cho người điều tra tao ngay cả khi mày đã thoát được cái vụ thân phận thật của mày. Nó đã đẩy tao vào bước đường cùng. Nó cho cảnh sát điều tra tao. Dù HK có bỏ qua chuyện này cho tao thì cảnh sát vẫn cho tao đi bóc lịch vì tội bắt cóc và....tàng trữ vũ khí.
Vừa nói, Đức anh vừa rút ra một khẩu súng ngắn như để chứng minh câu nói của mình. Tuệ nghi há hốc mồm miệng nhìn khẩu súng sáng loáng trong tay Đức anh. Vaness đã tỉnh và bắt đầu giãy giụa. Tuệ nghi nhìn sang và nhớ lại thắc mắc của mình.
- Tôi tưởng anh và Vaness cùng đứng đầu vụ này.
- Im. Tao mới là người đứng đầu ở đây. Thằng hèn đó làm sao đủ tư cách đứng đầu. Tao vốn định dùng nó làm bia đỡ đạn, nhưng nó quá hèn nhát, đòi tố cáo tao. Rồi tao chợt nhớ ra nó cũng là con là giàu, chẳng tội gì tao không tranh thủ tống tiền nhà nó cả. - Anh mới là thằng hèn.
- Câm miệng.
Đức anh đạp mạnh vào ghế khiến chiếc ghế đổ, Tuệ nghi bị trói trên đó nghiễm nhiên cũng ngã vật ra, đầu đập xuống đất đau điếng.
- Anh muốn gì ở tôi chứ?
- Tất cả mọi thứ mày cướp từ tao, tao sẽ bắt mày phải trả giá đắt. Công danh có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với tao nữa rồi. Tao cần tiền. Rồi sau đó tao sẽ đi khỏi đây hưởng thụ một cuộc sống sung sướng...
- Là chúng ta chứ - Tay quản lý chỉnh lại.
- Aish, tên này...đừng làm tao mất hứng vậy chứ.
Đức anh đấm cho tay quản lý một quả. Bị Tuệ nghi sỉ nhục nên hắn cần một bao cát trút giận. Tên quản lý này không may động vào hắn đúng lúc hắn cần bao cát ấy. Đức anh rút trong túi quần ra điện thoại của Tuệ nghi.
- Tao cần mượn cái này. Hi vọng mày không phiền. Nếu tụi nó gây chuyện thì cứ dần cho tụi nó vài trận.
Đức anh dặn tay quản lý và lắc lắc cái điện thoại trên tay ra chiều vui vẻ lắm. Hắn đi dần về phía cửa và khuất dần. Tên quản lý cũng lui dần vào trong bóng tối. Còn lại Tuệ nghi, cô chưa định thần được hết mọi chuyện. Tại sao lại là Đức anh? Tuệ nghi chưa bao giờ nghĩ ra được là Đức anh là người đứng sau toàn bộ chuyện này. Cô đã luôn tin tưởng Đức anh, bảo vệ Đức anh bằng mọi cách. Cô đã để Đức anh tiếp cận mình quá gần, quá lâu mà không hề mảy may nghi ngờ. Một phần trong Tuệ nghi bùng nổ giận dữ, nhưng một phần lại thấy chua xót khi bị chính người mà cô coi như anh trai phản bội. Tuệ nghi đã mong Đức anh thoái lui mà quay đầu, không phải vì cô sợ, mà vì cô chưa sẵn sàng mất đi một người bạn, một người anh. Nước mắt Tuệ nghi vô thức tuôn rơi. Cô khóc cho mình, và khóc vì tiếc nuối cho Đức anh. Đức anh đã quá lười biếng kể từ khi Tuệ nghi trở thành cột trụ kế tiếp của HK. Mới đầu, Đức anh chỉ chìm vào những cuộc rong chơi cùng bạn bè cho thỏa niềm vui tự do. Nhưng dần dà, Đức anh càng dấn sâu hơn vào những cuộc truy hoan thâu đêm suốt sáng. Những buổi tiệc xuyên đêm, gái gú, cờ bạc, rượu chè đã tàn phá Đức anh. Đức anh không còn trách nhiệm với chính sự nghiệp của mình nữa. Anh ta nghĩ giờ đã có Tuệ nghi cùng lo, nên thoải mái hưởng thụ mà đẩy hết gánh nặng sang cho Tuệ nghi. Tuệ nghi đã phải vất vả và khổ sở gánh lấy trách nhiệm chống trụ HK thay anh ta. Vậy mà giờ đây, khi sự nghiệp tụt dốc, anh ta lại đổ vấy cho Tuệ nghi là đã cướp đi mọi thứ của anh ta. Đức anh nào có biết Tuệ nghi đã cố gắng vực lấy sự nghiệp của anh ta trong khi sự nghiệp của cô cũng đang chông chênh. Đức anh quả là một kẻ hèn nhát, vô ơn. Vaness cũng thực là một tên dại dột. Chúng đang tự nhấn chìm tương lai mình vào vũng bùn. Một đám thần tượng ngu ngốc - ném hào quang của mình đi và đổ thừa cho người khác đã lấy cắp chúng. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Trời đã tối, bốn con người vẫn còn ngồi bất động. Thanh my từ chối tiếp nhận thức ăn. Làm sao cô nuốt nổi khi nghĩ đến việc Tuệ nghi đang bị bỏ đói và đánh đập ở một nơi nào đó. Cứ nghĩ đến Tuệ nghi là nước mắt Thanh my chực trào ra. Ông Sơn ôm ghì con gái vào lòng, trong người cũng đang mang một nỗi bất an. Bây giờ mà Tuệ nghi có mệnh hệ gì thì Thanh my nhà ông sẽ ra sao? Đứa con gái cưng của ông đang tiều tụy và héo mòn trong vòng tay ông vì một cô gái khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro