Part 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ông chỉ cần Tuệ nghi trở về an toàn, mọi chuyện khác nói sau. Chỉ cần Tuệ nghi về và làm con gái ông cười đã.
Chủ tịch Hoàng và Trúc lâm ngồi dán mắt vào hai cái điện thoại trên mặt bàn. Hai chiếc điện thoại vẫn im lìm một cách đáng sợ. - Có khi nào hắn gửi fax đến công ty rồi không?
- Không thể. Tôi đã dặn nếu có bất cứ thư từ hay fax nào đều phải báo cho tôi ngay.
- Thế sao bọn chúng vẫn chưa liên lạc lại. Có khi nào Tuệ nghi bị chúng...
- Trúc lâm. Không được nói linh tinh.
Chủ tịch Hoàng nạt ngang. Trúc lâm nhận ra mình lỡ miệng, ngước lên nhìn liền chạm ngay cái nhìn hoang mang của Thanh my. Trúc lâm vội cụp mắt xuống ngây.
- Chắc chúng đang thảo luận giá và thơi điểm. Trúc lâm cố gắng sửa sai rồi lại chăm chăm vào cái điện thoại. Không ai thích sự im lặng này. Chí ít thì họ cần biết Tuệ nghi vẫn còn giá trị.
"Ring...ring..."
Tiếng tin nhắn làm cả bốn giật thót. Là điện thoại của Trúc lâm. Trúc lâm lao tới chộp lấy cái điện thoại của mình.
- Er...tin nhắn của Tuệ nghi.
Trúc lâm nhìn mọi người một hồi rồi mới mở tin nhắn ra đọc to.
"Trong vòng 18 tiếng, hãy chuẩn bị 200 tỷ, một xe bốn chỗ đổ đầy xăng. Để Thanh my lái xe mang tiền. Bắt đầu tính giờ".
- 200 tỷ tiền mặt? - Chủ tịch Hoàng thảng thốt. - Công ty có thể chi 200 tỷ nhưng tiền mặt thì không thể.
- Tại sao chứ? - Thanh my mất bình tĩnh.
- Chúng ta không yêu cầu ngân hàng xuất cùng một lúc 200 tỷ tiền mặt được. Nếu là giao dịch qua thẻ thì còn có thể.
- Vậy phải làm thế nào đây?
- My, cậu yên tâm. Chúng ta nhất định đưa Tuệ nghi về an toàn mà.
- Không phải cứ có tiền là chuộc được Tuệ nghi. - Chủ tịch gạt. - Có tiền hắn cũng chỉ suy nghĩ về việc thủ tiêu Tuệ nghi thôi chứ không hứa trước là sẽ thả Tuệ nghi về nguyên vẹn. Chúng ta có lẽ nên báo cảnh sát.
- Không được - Thanh my phản ứng mạnh. - Nhỡ báo cảnh sát chúng biết chúng giết Tuệ nghi thì sao? Chúng ta không biết Tuệ nghi bị giữ ở đâu cả.
- Đúng rồi. GPS. Mình biết Tuệ nghi ở đâu rồi.
Trúc lâm lần sờ điện thoại trước 3 cặp mắt ngạc nhiên. Trúc lâm mở tin nhắn và xem phần thông tin.
- Bingo! - Trúc lâm vỗ đùi - Gần sông Hồng thôi. Tên này liều thật.
Thì ra điện thoại của Tuệ nghi có định vị GPS. Trúc lâm yêu cầu hai nghệ sĩ của mình lúc nào cũng phải bật chức năng này lên để cô có thể quản lý được vị trí của hai người. Các cuộc gọi hay tin nhắn gửi đến máy của Trúc lâm luôn kèm theo thời gian và địa điểm gửi.
Kế hoạch mới được đặt ra. Vị trí của Tuệ nghi đã nắm được nên họ quyết định để cảnh sát vào cuộc. Trong khi chờ cảnh sát làm việc, Trúc lâm và chủ tịch Hoàng sẽ đi xoay 200 tỷ tiền mặt bằng mọi giá. Trúc lâm cùng chủ tịch Hoàng rời khỏi nhà Thanh my để bắt đầu công việc. Họ không có nhiều thời gian. Thanh my khăng khăng đòi đi theo nhưng sức khỏe và tâm lý xuống cấp trầm trọng không cho phép cô rời khỏi nhà nên cô đành ở lại cùng Ba. 200 tỷ tiền mặt là số tiền quá lớn, cô sợ sẽ không chuẩn bị kịp. Mà nếu lo đủ số tiền ấy đi nữa thì liệu tên biến thái kia có thả cho Tuệ nghi về hay không? Thanh my tựa đầu vào Ba mình, không còn sức để mà khóc nữa. Ông Sơn nắm chặt tay con gái mình, chờ một phép màu xuất hiện. - Ba...Tuệ nghi phải làm sao đây?
- Con gái. Đừng lo. Ta đã gọi về bảo Leo chuẩn bị tiền. Leo sẽ sớm về đây và đi rút tiền thôi. Ta không có nhiều, nhưng nếu cần ta sẽ bán cả dãy nhà hàng đi để chuộc Tuệ nghi về cho con.
- Ba... - Thanh my nhìn Ba mình với ánh mắt biết ơn.
- Con gái yêu của ta. Đừng lo.
Ông Sơn ôm ấp cô con gái bé bỏng của mình. Ông đã biết Tuệ nghi quan trọng thế nào với con gái ông. Con gái ông lớn rồi, ông không thể giữ nó mãi bên mình được. Đã đến lúc ông phải giao nó cho người khác, và người đó nếu không phải là Vương Tuệ nghi thì chẳng thể là ai khác. - Ba ah, con thực...sự rất yêu Tuệ nghi. - Thanh my nấc nghẹn.
- Ta biết. Con gái của ta, ta đã nhầm về cô gái đó...ừm...về Tuệ nghi của con.
- Ba...
- Ta chưa nói con điều này. Ta đã về Việt được gần hai tuần rồi. Ngày nào ta cũng đích thân đi theo hai đứa để xem xét. Con có vẻ rất hạnh phúc khi ở bên Tuệ nghi.
- Không phải là có vẻ đâu. Thực sự là rất hạnh phúc.
- Ta có thể thấy điều đó. Con đã cười rất nhiều khi ở bên con bé. Con đã không cười như vậy kể từ khi mẹ con qua đời.
- Con xin lỗi.
- Oh nào, sao con phải xin lỗi? Ta vui khi thấy con có thể cười như thế. Ta hiểu là chỉ có Tuệ nghi mới làm con cười được như vậy. Thực tế đã chứng minh cho ta thấy, Tuệ nghi là một cô gái tốt, nhân ái và giàu nghị lực. Con bé khác xa với những gì ta đọc được trên báo cách đây hai tuần.
- Đó toàn là những tin lá cải.
- Giờ thì ta tin vào lựa chọn của con. Con luôn lựa chọn đúng. Ta xin lỗi vì đã không tin tưởng con.
Thanh my sà vào lòng Ba lần nữa. Cô dụi đầu vào ngực ông. Thanh my cảm giác mình bé lại trong vòng tay của Ba. - Ba, dù con đi đâu hay làm gì, với ai thì con vẫn là con gái yêu của Ba mà.
- Ta biết, ta biết. Nào, giờ thì kể cho ta nghe về Tuệ nghi của con đi.
Ông Sơn cố tạo sự gần gũi và thoải mái giữa hai cha con. Ông muốn Thanh my tạm quên đi những lo sợ. Thanh my ngồi trong lòng Ba, thao thao bất tuyệt về người yêu của mình. Thanh my kể về Tuệ nghi như một vị thần giữa cuộc sống đời thường. Đối với Thanh my, sẽ chẳng có tên con trai nào tuyệt hơn Tuệ nghi được cả. Hai cha con mải mê với những câu chuyện cho đến khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
(Trưa hôm sau)
Mọi người, bao gồm Thanh my, ông Sơn, Trúc lâm, chủ tịch Hoàng và đội cảnh sát đã có mặt tại nhà Thanh my, chờ tên bắt cóc liên lạc lại. Đã quá 18 tiếng và vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Moi người lại chìm vào lo lắng. Dù đã biết vị trí của Tuệ nghi nhưng không ai dám manh động. Lát nữa khi Thanh my đi giao tiền, cảnh sát sẽ bí mật bám theo.
"Ring...Ring..."
Trúc lâm vội mở điện thoại. Lại là từ điện thoại của Tuệ nghi. Chúng vẫn ở gần sông Hồng, địa điểm là ở nhà kho gần bờ sông, nơi mà Trúc lâm đoán là chúng đang giam giữ Tuệ nghi. Hắn yêu cầu Thanh my đến một mình, chỉ cần có bất cứ điều gì khả nghi chúng sẽ cho thủ tiêu Tuệ nghi ngay lập tức. Leo đã mang thêm tiền đến, chồng thêm vào số tiền mà chủ tịch Hoàng đã chuẩn bị. Vẫn còn thiếu vài trăm triệu, nhưng đó là tất cả những gì họ có thể. Tiền được xếp vào hai túi và được chất vào cốp xe. Ông Sơn vô cùng lo lắng cho con gái nhưng không thể ngăn Thanh my được. Ông không dám ngăn thì đúng hơn. Leo đề nghị đưa Thanh my đi nhưng Thanh my gạt phăng. Cô không muốn bất kì sai sót nào làm ảnh hưởng đến tính mạng Tuệ nghi hết. Đội cảnh sát cũng chuẩn bị, nhưng họ sẽ xuất phát sau Thanh my khoảng 10 phút để đảm bảo đủ khoảng cách và thời gian hành động mà không bị lộ. Thanh my leo lên xe, cài dây an toàn và lái đi luôn. Cô nóng lòng muốn nhìn thấy Tuệ nghi, hoặc ít nhất là biết tình trạng của Tuệ nghi. Bọn bắt cóc sẽ liên lạc vào điện thoại của Trúc lâm nên Thanh my cầm luôn điện thoại của cô ấy và bỏ vào cái túi nhỏ đeo ngang người. Thanh my luôn chú mục vào đường đi đồng thời lắng nghe xem có tiếng điện thoại hay không. Thanh my lái xe với một tốc độ đáng kinh ngạc. Chiếc xe lao đi vun vút trên đường. Cô lo cho sự an nguy cho Tuệ nghi hơn là bản thân, cô không thể chậm chễ dù chỉ một giây. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại bên nhà kho gần sông Hồng. Thanh my bước ra khỏi xe. Tiếng gió rít làm Thanh my rởn da gà. Thanh my sợ bóng tối nên khi nhìn vào khoảng không đen đặc trong nhà kho, cô thấy hoảng sợ. Thanh my rút điện thoại chủ động gọi cho bọn bắt cóc. Một giọng nam trầm đặc bắt máy. - Tôi đến rồi đây.
"Mang tiền vào trong"
- Tuệ nghi đâu?
"Tiền đổi người"
Hắn tắt máy. Giọng hắn lạnh một cách đáng sợ. Thanh my rùng mình đi ra sau xe, mở cốp và chật vật lôi hai túi tiền ra. Hai túi tiền quá nặng so với sức một cô gái. Thanh my phải cố gắng mới lôi được hai cái túi ấy vào trong. Thanh my đứng thẳng dậy thở dốc, chợt giật mình vì một bóng người ngồi giữa nhà kho. Thanh my nheo mắt nhìn cho rõ. Một hình bóng quen thuộc đang phủ phục trên ghế. Thanh my rón rén lại gần.
- OMG...Nghi...
Thanh my quỳ sụp xuống, miệng không ngừng gọi Tuệ nghi. Thanh my đưa tay rờ rẫm lên khuôn mặt Tuệ nghi. Có vẻ như Tuệ nghi đã bị đánh một trận tơi bời trước khi bị trói lại ghế. Thanh my khóc nấc lên. Thanh my đau đớn khi thấy Tuệ nghi tàn tạ như vậy. Tuệ nghi mở mắt một cách nặng nhọc. Nhận ra Thanh my đang ở trước mặt mình, Tuệ nghi cố gắng gượng cười. Nhưng nụ cười vụt tắt khi Tuệ nghi ý thức được hai người đang ở đâu. Đôi mắt Tuệ nghi nhìn Thanh my đầy hoang mang. - Không sao Nghi, em ở đây rồi.
Thanh my nhìn ra nỗi sợ hãi trong mắt Tuệ nghi. Thanh my sờ lần cởi trói cho Tuệ nghi. Sợi dây lỏng ra và rơi xuống đất. Cả người Tuệ nghi lằn lên những vết thừng, nhiều chỗ rớm máu. Tuệ nghi đổ gục lên người Thanh my. Thanh my đau xót nén tiếng nấc, khó nhọc nhấc Tuệ nghi lên.
- Á...
Một bàn tay túm lấy Thanh my, kéo giật về phía sau, tách cô ra khỏi Tuệ nghi. Tuệ nghi mất điểm tựa, ngã nhào ra đất. Thanh my cố gắng giãy giũa để thoát con người đó. Lúc nguy cấp, cô nhớ đến cái túi. Thanh my cố mở túi, lấy con dao díp nhỏ và chỉa tứ tung vào người và tay hắn. Bị đau bất ngờ, hắn ném Thanh my về phía Tuệ nghi. Thanh my ôm lấy Tuệ nghi, hướng đôi mắt sợ hãi về phía hắn. Là quản lý của Đức anh. Sau khi định thần lại, hắn lao về phía Thanh my. Sức một cô gái không thể chống cự lại sức đàn ông. Hắn nhanh chóng khống chế được Thanh my.
"Bốp"
Tên quản lý trợn tròn mắt, buông Thanh my và ngã ra đất. Thanh my mò mẫm hướng về phía Tuệ nghi. Tên quản ý vừa bị ai đó hạ gục. - Đức anh? - Thanh my vui mừng thốt lên. - May quá, anh đã ở đây. Sao anh biết bọn em ở đây mà đến cứu. Mau...- Thanh my xoay về phía Tuệ nghi - mau giúp em đưa Tuệ nghi ra khỏi đây.
Thanh my loay hoay tìm cách đỡ Tuệ nghi dậy. Đức anh tiến lại gần. Tuệ nghi gắng gượng dậy, môi lắp bắp điều gì đó.
- Đức... kẻ...
- Nghi nói gì cơ? Em không nghe rõ. Không sao. Chúng ta sẽ ra khỏi đây. Đức anh, mau giúp em.
Thanh my khẩn cầu. Bỗng tay cô bị ghìm chặt một lần nữa. Và lần này là trong vòng tay của Đức anh.
- Tất nhiên là anh sẽ giúp rồi.
- Đức...Đức anh, anh làm gì thế? - Thanh my hoảng hốt.
Tuệ nghi cố gắng gượng dậy lần nữa, nhìn thấy Đức anh khống chế Thanh my, máu trong người Tuệ nghi sôi sục. Cô cố đứng dậy nhưng lại ngã vật xuống. Hơn một ngày trời bị bỏ đói, đánh đập đã khiến Tuệ nghi hoàn toàn kiệt sức. Đức anh cười đắc chí.
- Bỏ...cô ấy...ra
Tuệ nghi nói qua hơi thở một cách khó nhọc. Đức anh càng cười lớn hơn.
- Mày có thể làm gì nào?
- Đức anh. Anh đang làm gì vậy? Anh phải giúp Tuệ nghi chứ.
- Anh quên mất. Được rồi, anh sẽ giúp Tuệ nghi thoát khỏi đau đớn nhanh thôi. Chỉ với vài viên kẹo đồng - Đức anh rút súng ra chĩa về phía Tuệ nghi - là mọi chuyện sẽ kết thúc. - KHÔNG. - Thanh my gào lên.
Tuệ nghi bất lực lết trên nền nhà. Họng súng của Đức anh vẫn chĩa vào phía Tuệ nghi.
- Haha, trông mày thật thảm hại. Tuệ nghi, mày nhìn lại mày đi. Mày cướp đi sự nghiệp của tao và giờ mày phải trả giá. Tiếc là tao chưa có cơ hội đánh sập cái công ty HK ấy. Thay vào đó, tao sẽ lấy cô gái của mày nhé. Dù gì tới đây ra nước ngoài, tao cũng cần người mua vui.
Thanh my đã hiểu ra ý đồ của Đức anh. Hắn lừa cô mang tiền đến để mang cô ra nước ngoài cùng hắn. Còn mạng sống của Tuệ nghi, hắn đã xác định không giữ lại từ trước rồi. Thanh my cũng như Tuệ nghi, đều chưa bao giờ nghi ngờ con dã thú đội lốt người này. Tuệ nghi vẫn dùng chút tàn lực còn lại để lết về phía Đức anh và Thanh my. Đức anh cười một tràng, rồi bặm môi nắm chắc khẩu súng. Hắn nhắm thẳng vào đầu Tuệ nghi và siết cò.
"Bốp"..."Đoàng"
Tiếng đập với tiếng súng vang lên cùng lúc. Viên đạn nhắm thẳng Tuệ nghi mà lao tới. Tuệ nghi ngã hẳn xuống.
- NGHI...
Thanh my hét lên và chạy về phía Tuệ nghi khi Đức anh bỗng nhiên nới lỏng vòng tay ra. Tên Đức anh đó trợn mắt, và ngã xuống đất như một bịch cát. Lúc này Thanh my không còn quan tâm là ai đã cứu cô nữa. Cô vội xem xét vết thương của Tuệ nghi. Thật may, viên đạn gim vào bả vai Tuệ nghi thay vì giữa trán như tên Đức anh đã định. Máu từ cánh tay Tuệ nghi tuôn xối xả. Thanh my lóng ngóng, dùng tay mình bịt chặt vào vết thương của Tuệ nghi mong cho máu ngừng chảy. Người vừa cứu Tuệ nghi và Thanh my tiến lại, ngồi xuống xé một vạt áo buộc chặt vào tay Tuệ nghi. Thanh my trân trối nhìn người đó. Lại là quản lý của Đức anh. Anh ta không ngước lên, vẫn chăm chú vào việc cầm máu cho Tuệ nghi. - Tôi chịu đựng Đức anh đủ rồi.
Thật đáng đời, bán đứng cộng sự, rồi bị cộng sự phản lại. Thật chỉ có Đức anh mới dại dột như vậy thôi. Đức anh đã cho thủ tiêu hai tên cận vệ đã giúp hắn tối qua để đỡ phiền phức sau này. Tay quản lý của Đức anh bị đập vào đầu, thật may đã không chết. Lúc tỉnh dậy thấy Đức anh đang khống chế Thanh my, một tay chĩa súng vào Tuệ nghi, anh ta đã nhận ra mình thực chất cũng chỉ là con tốt thí của Đức anh. Đức anh chỉ nghĩ đến bản thân hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro