Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Ánh mắt đó...cậu ấy nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó sao...họ thật đẹp đôi...chẳng lẽ mình lại nhẫn tâm chia cắt cuộc tình đó sao...tỉnh lại đi Minh Châu...cậu ấy không thuộc về mày đâu...tại sao cứ phải níu kéo làm gì..."

Những suy nghĩ đó cứ chạy luẩn quẩn trong đầu Minh Châu. Cô đang chạy...chạy thật xa...cô cố không thốt ra tiếng khóc nhưng không được...hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp...Bỗng cô chạy ngang qua phòng bệnh của Mẫn Hiền...

- Minh Châu kìa. Cậu ấy làm gì mà chạy như ma đuổi thế nhỉ?

Mộc Thanh chỉ tay về phía Châu Châu và hỏi làm những tiếng nói chuyện, đùa giỡn trong phòng ngưng lại và thay vào đó là những thắc mắc.

- Đúng rồi. Không biết Minh Châu có chuyện gì không nữa?

Thiên Bình lo lắng sau khi nghe câu nói của Bảo Bình. Riêng Mẫn Hiền, Thành Vũ và Trân Ánh thì chụm đầu lại và xì xào bàn luận chuyện gì đó. Còn Nghĩa Kiện thì lấy tay chống cắm ra vẻ suy luận:

- Có thể là cậu ấy đang vội đi đâu chăng?

- Haizzz! Có người bày đặt suy luận lung tung rồi.

Kiều Hạ lên giọng nói xiên nói xỏ...ai đó làm Nghĩa Kiện nổi điên.

- Này! Cô...cô quá đáng lắm rồi đó.

- Tôi nói lung tung trúng ai thì trúng.

- Thôi đi hai người. Minh Châu...không phải là bận việc gì đó như Kiện nghĩ đâu...

Ngọc Đan khẳng định chắc nịch...ánh mắt cô đã nhìn thấy gì đó trên khóe mắt Châu Châu...nước...rồi cô quay sang liếc Chí Huấn một cái.

- Sao cậu còn đứng ở đây. Người ta đang rất cần một bờ vai đó. Đi đi.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Chẳng lẽ cậu muốn Minh Châu đau khổ một mình sao?

Bá Nguyệt ngắt lời Chí Huấn khi thấy anh chàng vẫn còn do dự. Đôi mắt đen huyền tỏ vẻ khó chịu của cô nàng làm Chí Huấn mỉm cười và chạy đi tìm Minh Châu. Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa thì bị Ngọc Đan kéo lại.

- Nè!

- Sao cậu lại đưa mấy thứ này ình?

Chí Huấn thắc mắc khi thấy Ngọc Đan đưa cho mình một chiếc ô và bịch khăn giấy. Cô nàng chỉ khẽ mỉm cười và nói:

- Trời sắp mưa rồi. Hai thứ này rất cần cho Châu Châu trong lúc này. Cố lên nhé!

- Ừ. Cám ơn cậu.

Chí Huấn đáp lại bằng một nụ cười nhẹ rồi lập tức chạy đi ngay. Thành Vũ đứng đó và thấy hết những hành động của Đan và Huấn. Anh tiến lại gần Ngọc Đan và hằn giọng:

- Cậu...

- Thành Vũ? Sao cậu lại ra đây?

Ngọc Đan tỏ vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Thành Vũ đã đứng sau lưng mình.

- Cậu với tên đó có vẻ hiểu nhau quá nhỉ? Chỉ cần một nụ cười thôi sao?

- Thành Vũ à! Cậu sao thế?- Ngọc Đan hỏi lại.

- Trả lời mình đi. Cậu và Chí Huấn có quan hệ như thế nào?

Câu hỏi của Thành Vũ làm Ngọc Đan bực mình, cô nói:

- Mình và Huấn chỉ là bạn bè thôi mà.

- Thế tại sao cậu lại quan tâm đến Chí Huấn như vậy?

Thành Vũ lại hỏi, đôi mắt bồ câu man mác buồn. Ngọc Đan nhìn vào ánh mắt đó...chưa bao giờ cô thấy anh trở nên tức giận như vậy...Thành Vũ thường ngày luôn luôn vui vẻ và vô tư...còn bây giờ...Đan Đan bỗng hạ giọng và nói với Vũ Vũ bằng ánh mắt dịu dàng:

- Vũ à. Chí Huấn có nỗi khổ riêng. Mình hiểu nỗi khổ của cậu ấy nên...

- Nên cậu dành tình cảm cho hắn chứ gì?

Thành Vũ liền cắt lời làm cô nàng bối rối.

- Cậu nói cái gì vậy chứ. Mình không hề có tình cảm với cậu ấy. Chúng mình chỉ là bạn thôi mà.

- Chúng mình à?- Thành Vũ nói một cách nghi ngờ.

- Tại sao cậu lại như vậy chứ? Mình thích ai, yêu ai thì liền quan gì đến cậu?

Ngọc Đan bây giờ đã thực sự tức giận. Cô không hiểu nổi Thành Vũ nữa...Còn Vũ Vũ thì cúi thấp mặt xuống và im lặng hồi lâu. Bất chợt, anh nắm chặt hai tay của Ngọc Đan và ép cô vào tường, khuôn mặt anh bỗng trở nên vô cảm nhưng trái tim thì đang đập mạnh...Chứng kiến toàn bộ hành đồng kì quặc của Thành Vũ, Ngọc Đan cảm thấy rất bối rối và rơi vào thế bị động. Cô đỏ mặt và cố vùng vẫy nhưng Thành Vũ lại càng giữ chặt và...gương mặt đẹp thiên thần của anh đang tiến lại gần đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô. Quá hốt hoảng và bối rối, Ngọc Đan liền đẩy mạnh Thành Vũ ra và...tát cho anh một cái.

- Thì ra...là vậy? Mình đã có câu trả lời rồi...

Thành Vũ quay lưng lại và chậm rãi bước đi để lại Ngọc Đan mở to đôi mắt nâu vàng lấp lánh. Đầu óc cô trở nên hỗn loạn và hối hận?

- Cậu thật là...

Bất ngờ, Trân Ánh từ đâu bước ra và liếc Đan một cái rồi bước đi theo Thành Vũ. Bá Nguyệt cũng đi ra nhìn Ngọc Đan bằng ánh mắt nuối tiếc rồi cũng chạy theo Thành Vũ . Ngọc Đan cảm thấy khó chịu về những hành động của mọi người. Tại sao vậy?

- Ngọc Đan à! Cậu đừng buồn nữa. Thành Vũ chắc sẽ ổn thôi mà. Vô phòng đi. Kiều Hạ đang đợi cậu đấy.

Mộc Thanh khẽ lên tiếng rồi đưa Ngọc Đan vào phòng.

Trong khi đó:

- "Cậu cũng đến sao"

- "Ừ"

- "Tốt quá rồi. Cô ấy đang ở đằng kia kìa"

- "Chúng ta nên để cô ấy một mình...chỉ một lúc thôi..."

Trên con đường ngoài phố, một cô gái xinh đẹp đang rảo bước...trong mưa...mặc cho quần áo và đầu tóc ướt sũng. Những giọt nước chảy dài trên khuôn mặt thiên thần...nước mưa...hay...nước mắt...Bỗng nhiên, một chàng trai với mái tóc và đôi mắt đen óng tiến đến gần cô. Một tay cầm một cây dù che cho cô gái, còn tay kia đang lau khô những giọt nước trên mặt cô. Rồi...cô khẽ ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn anh.

- Chí Huấn...

- Phải. Mình đây.- Chàng trai khẽ đáp.

- Sao cậu lại...

Cô gái chưa kịp nói hết thì chàng trai liền ngắt lời.

- Mình biết mà. Châu Châu à, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi chứ đừng tự làm khổ mình như vậy nữa.

Nói rồi, Minh Châu gục đầu vào lòng Chí Huấn mà khóc một cách ngon lành còn anh thì ôm chặt lấy Minh Châu...anh cũng muốn khóc...Sau một lúc như thế, Minh Châu mỉm cười và nói với Huấn :

- Cám ơn cậu, mình thấy khá hơn rồi.

- Vậy sao? Vậy thì mình muốn cậu gặp một người...

Chí Huấn liền đứng tránh sang một bên. Đằng sau anh là...An Phương...cô cũng đang khóc...Vừa trông thấy Minh Châu, cô liền chạy đến ôm chặt Châu Châu vào lòng và vừa khóc vừa nói:

- Xin lỗi cậu...Minh Châu...xin lỗi cậu...rất nhiều...

- Không sao đâu mà An An. Mình hiều chứ. Mình biết chắc là cậu ấy đã thích cậu...

Minh Châu đang nói thì An Phương liền ngắt lời:

- Không. Minh Châu à, nghe mình nói này. Mình không hề thích Quán Lâm. Mình nói thật đấy. Tụi mình chỉ là bạn bè thôi.

- Cậu nói...thật sao?- Minh Châu trợn mắt ngạc nhiên.

- Tất nhiên là thật rồi. Mình...không...thích Quán Lâm .

An Phương nói, trong tim chợt nhói đau...lẽ nào...cô đang dối lòng.

- Ôi An Phương . Cậu đúng là bạn tốt nhất của mình.- Minh Châu xúc động ôm chặt An Phương .

- Vậy chúng mình vẫn là BFFAE chứ?

- Tất nhiên rồi. – Minh Châu mỉm cười đầy hạnh phúc.

- BEST FRIEND FOREVER AND EVER.- cả 2 đồng thanh.

Dưới cơn mưa lạnh buốt, một tình bạn đã được hàn gắn nhưng đồng thời cũng có một trái tim đang tan vỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro