Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Cậu ngốc lắm...Ngọc Đan à...cậu ngốc lắm..."
Trong căn phòng, một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc vàng óng mượt mà xõa dài ngang lưng đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Trông cô thật trẻ trung và quyến rũ trong bộ váy hồng nhạt xếp tầng...nhưng...đôi mắt nâu vàng lấp lánh của cô có chút buồn, hàng mi cong khẽ nhắm lại...
- Mình đã làm gì sai sao?
Ngọc Đan khẽ hỏi và thở dài. Kiều Hạ thì đến chỗ Ngọc Đan và ngồi xuống cạnh cô. Hạ Hạ nhẹ nhàng an ủi cô:
- Cậu đừng buồn nữa mà. Cậu không làm gì sai hết. Nếu là mình thì mình cũng cho hắn một trận luôn. Cười lên đi mà, cậu cười đẹp lắm đó.
Sau câu nói ấy, Ngọc Đan cảm thấy đỡ hơn. Đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên một nụ cười cho mọi người yên lòng rồi cô lại tiếp tục thở dài. Bất chợt, Mẫn Hiền đang nằm ở gường bệnh cũng lên tiếng:
- Nhưng mình thấy cậu cũng hơi quá đáng đó bởi vì Thành Vũ đã...
Mẫn Hiền đang nói thì liền bị Mộc Thanh bịt miệng lại và khẽ nói nhỏ vào tai anh:
- Mẫn Hiền, cậu không nhớ tụi mình đã hứa với Vũ Vũ những gì sao?
- Nè! Hai người thì thầm to nhỏ gì đó. Nhìn hai người đáng nghi lắm đó.
Nghĩa Kiện đưa đôi mắt cam ngạo ngễu liếc nhìn Mẫn Hiền và Thanh Thanh làm hai người ấp úng không biết nói gì. Nếu mà tiết lộ bí mật này cho cái tên Nghĩa Kiện hay cô nàng Kiều Hạ thì toi đời. Đột nhiên, Mẫn Hiền nói:
- À! Chẳng giấu gì mấy bạn là mình và Mộc Thanh đang...hẹn hò...
- WHAT!
Câu nói của Mẫn Hiền làm cả đám trố mắt ra(ngay cả Mộc Thanh). Cô nàng Thanh Thanh xinh xắn lườm Mẫn Hiền một cái.
- Nè. Ai thèm làm bạn gái bạn cậu chứ.
- Suỵt.
Mẫn Hiền liền kéo Mộc Thanh ra chỗ khác rồi giải thích:
- Tụi mình phải hi sinh một tí nếu không thì mọi chuyện đổ vỡ hết đó.
- Nhưng mà...
Mộc Thanh do dự làm Mẫn Hiền bật cười, anh nói:
- Chỉ tạm thời thôi mà. Khi nào mọi việc xong xuôi thì tụi mình sẽ lại là bạn bè, được không?
- Ừ...- Mộc Thanh ái ngại đáp.
- WOW! Hai cậu dám giấu bọn mình nha. Thế mà là bạn tốt à!
Kiều Hạ nhăn mặt nói còn Mẫn Hiền thì cười trừ.
- Hahaha. Thì bậy giờ tụi mình nói ra rùi mà.
Bất chợt, cánh cửa căn phòng bật mở, Trân Ánh và Bá Nguyệt bước vào và nháy mắt với Mẫn Hiền và Mộc Thanh . Theo sau họ là Thành Vũ...
- Mấy cậu này! Tụi mình đi ra cho hai người họ nói chuyện đi. Hiền Hiền à. Cậu chịu khó một tí nhá.
Bá Nguyệt nói rồi cả đám bỏ ra ngoài hết để lại Ngọc Đan đang rất lúng túng.
- Cậu...không sao chứ?
Ngọc Đan khẽ hỏi còn Thành Vũ thì không thèm quay lại.
- Cậu hỏi mình không sao sau khi đã tát mình à?
- Vũ Vũ à! Mình...xin lỗi...
- Mình không cần cậu xin lỗi cũng không cần cậu quan tâm nữa. Người mà cậu nên lo lắng nhất lúc này là Chí Huấn mới phải.
Thành Vũ nói, ánh mắt lạnh như băng chẳng kém gì Quán Lâm . Còn Ngọc Đan thì cảm thấy tim mình như có ai đang cắt ra thành từng mảnh. Cô thều thào nói:
- Đến bao giờ cậu mới chịu tin mình đây. Mình đã nói là Chí Huấn với mình chỉ là bạn thôi mà.
Nói rồi, Ngọc Đan bỗng bật khóc...như chưa bao giờ được khóc...hai hàng nước mắt cứ tuôn dài trên gương mặt kiều diểm của cô...
- Cậu có biết là mình lo cho cậu lắm không hả?- Ngọc Đan nói trong nước mắt.
- Đan Đan à...
Giọng nói của Thành Vũ vang lên dịu dàng hơn lúc trước. Anh cảm thấy mình thật có lỗi. Ngọc Đan mà anh quen biết trước đây là một cô gái nghiêm khắc và kiêu sa, cô ấy không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. Nhưng bậy giờ...cô đang khóc...Lập tức, Thành Vũ đến bên Ngọc Đan và nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai của cô rồi khẽ thì thầm vào tai cô:
- Mình xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã làm cho cậu phải khóc chỉ vì mình...mình...
- YÊU ĐAN CHỨ GÌ? HAHAHA.
Một tiếng la chói tai vang lên. Các sao của chúng ta đã đứng...rình từ nãy giờ. Ngọc Đam vội vã đứng dậy và đỏ mặt còn Thành Vũ thì há hốc miệng ra như không tin vào chính mình. Nghĩa Kiện bước đến và vỗ vai Vũ và nói:
- Haizzz. Cậu thật là...có mỗi câu I love you mà nói cũng không xong.
- Gì chứ. Mình nói hồi nào chứ.- Thành Vũ liền chối thẳng.
- Oh! Vậy hóa ra cậu không có tình cảm gì với "bà chị" Ngọc Đan à.
Kiều Hạ cũng đến và đặt tay lên vai Thành Vũ và hỏi làm anh chàng ấp úng:
- Ơ...ơ...mình...
- Vậy là "kết" rồi chứ gì?- Bá Nguyệt nheo mắt hỏi.
- Thì cứ cho là vậy đi...
Thành Vũ nói còn Đan thì lườm anh một cái rồi bật cười.
- Hura. Thế là lớp mình có 2 cặp rồi.- Mộc Thanh cười tươi rồi nói.
- 2 đâu mà 2. Còn cậu với Mẫn Hiền nữa mà.
- Nhưng mà tụi mình...
Mộc Thanh đang nói thì bị Mẫn Hiền ngăn lại rồi kéo cô nàng đi chỗ khác. Căn phòng lại ngập tràn những tiếng cười và những câu nói trêu ghẹo Ngọc Đan và Thành Vũ của mọi người...
Trở lại với An Phương, Minh Châu, Chí Huấn và Quán Lâm :
- Chào Quán Lâm . Cậu khỏe chứ?
Chí Huấn vừa mới vào phòng thì đã hỏi thăm cậu bạn thân của mình ngay. Quán Lâm chỉ mỉm cười qua loa rồi đáp lại:
- Lúc nào cũng vậy thôi. À mà An An đâu rồi?
- Cậu ấy đi mua ít đồ ăn rồi. Cậu có cần thêm gì không.- Minh Châu mỉm cười nói.
- Vậy à?...- Quán Lâm lạnh lùng đáp.
- Sao cậu lúc nào cũng quan tâm đến người ta thế?- Chí Huấn hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
- Kệ mình chứ...- Quán Lâm đáp.
Vừa lúc đó, An Phương bước vào mang theo một túi đồ ăn. Minh Châu vội chạy ra giúp. Căn phòng giờ chỉ còn Chí Huấn và Quán Lâm.
- Cậu thừa biết là Châu Châu có tình cảm với cậu phải không?- Chí Huấn hằn giọng.
- Vậy thì sao?- Quán Lâm đáp, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
- Cậu không được làm tổn thương cô ấy , nghe rõ chưa?
- Nhưng cậu biết mình đã thích người khác rồi mà. Với lại, cậu cũng thích...
- Cậu im đi.- Chí Huấn ngắt lời, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng rồi anh nói tiếp:
- Vậy sao cậu không cho cậu ấy biết.
- Vì cô ấy không cho mình nói. Mình biết cô ấy là một cô gái tốt bụng. Vì vậy, mình sẽ giải thích với cô ấy sau, được chứ?- Quán Lâm nói
- Thôi được rồi. À! Xin lỗi vì đã nổi nóng với cậu.
- Ăn cơm thôi mọi người.
An Phương đưa cho mỗi người một hộp cơm rồi ngồi ăn ngon lành. Ngoài kia, trời đã tạnh mưa, ánh mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống vạn vật...
"Sau cơn mưa...cầu vồng xuất hiện...trời lại sáng..."
Vài tuần sau:
- AAAAAAAAAAAA...
Tiếng la hét của Thành Vũ vang lên khắp phòng học. Anh cố gắng chạy ra khỏi lớp nhưng bất chợt bị một bàn tay kéo lại.
- Cậu chưa làm xong bài tập mà dám trốn đi chơi nữa hả?
- A a đau, Đan à. Cậu không thể nhân nhương một chút được à?- Thành Vũ vừa la oai oái vừa nói.
- Nhân nhượng thế nào chứ? Cậu còn bài tập hóa chưa làm xong, bài văn cũng chưa học thuộc, ngay cả phần dễ nhất mà cũng không làm nốt là sao đây? Ngồi vào chỗ đi rồi hoàn thành hết mình mới cho đi chơi đó, biết chưa?
- Yahh. Họ thật là hạnh phúc đó.
Bá Nguyệt cảm than rồi quay sang liếc Trân Ánh bằng ánh mắt đáng thương làm anh chàng không nuốt nổi đồ ăn. Trong khi đó, Mẫn Hiền đang chạy theo năn nỉ cô bạn thân của mình:
- Thanh Thanh à! Mình xin lỗi mà. Đừng giận nữa!
- Chính cậu bảo là tụi mình chỉ giả vờ cho đến khi xong việc thôi mà. Giờ cả lớp ai cũng biết hết rồi. Bảo sao mình không giận chứ!
Mộc Thanh nói rồi bỏ đi còn Mẫn Hiền vẫn cứ lẽo đẽo đằng sau.
- Haizzz. Đúng thật là tội nghiệp cho những anh chàng xấu số đó.
Chí Huấn thở dài ngao ngán còn Quán Lâm thì cười nham hiểm.
- Cậu cũng đâu khác gì họ chứ?
- Nè! Cậu cũng y chang vậy chứ khác gì mình. Mà cậu đừng quên lời hứa với mình đó.- Chí Huấn nói.
- Rồi.
Trong khi đó, Minh Châu đang ngồi nói chuyện với An Phương :
- Châu Châu nè, cậu biết ngày này tuần sau là ngày gì hok?- Cự Giải hỏi.
- Để xem nào...hôm nay là thứ tư ngày 7/2 vậy tuần sau sẽ là ngày 14/2...ngày lễ tình nhân sao?
- CÁI GÌ?
Tất cả mọi người đồng thanh làm Minh Châu và An Phương hết hồn. Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên chẳng ai nhớ. Cả lớp lại rộn lên những tiếng bàn tán sôi nổi...Chắc cả lớp sẽ có một ngày Valentine đáng nhớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro