Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Minh Châu...
Chí Huấn tiến đến chỗ Minh Châu đang ngồi nói chuyện với An Phương và khẽ hỏi. Châu ngước đôi mắt xanh thẳm của mình lên nhìn anh và mỉm cười:
- Có chuyên gì sao, Chí Huấn?
Bất ngờ, Chí Huấn để lên bàn một mẩu giấy. Trên đó có chữ "Gửi Quán Lâm ". Minh Châu hốt hoảng đứng bật dậy. Thật là một sai lầm tai hại. Thật ra chiếc bánh đó Minh Châu đã làm trước để tặng cho Quán Lâm nhưng rồi sau đó cô mới nhận ra người mà cô hằng tìm kiếm trong những giấc mơ mới là anh ấy...
- Cậu không cần thương hại mình đâu. Thì ra...người mà cậu yêu vẫn mãi là Quán Lâm ...
Chí Huấn nói một cách lạnh lùng, ánh mắt buồn bã nhìn Châu Châu còn cô nàng thì cố giải thích:
- Không phải như cậu nghĩ đâu. Thật ra là mình...
- Bánh vẫn còn nguyên. Nếu cậu muốn lấy lại thì đến nhà mình.
Minh Châu đang nói thì Chí Huấn liền ngắt lời rồi anh bỏ đi. Thấy vậy, An Phương tức giận giữ Chí Huấn lại và lên tiếng:
- Cậu hiểu lầm Châu rồi. Cô ấy không bao giờ như vậy.
- Thật sao? Cả hai người...đều như nhau...
Chí Huấn nói, giọng anh trầm xuống rồi quay mặt bước đi...khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc...nhưng trái tim anh đang vỡ ra từng mảnh...Minh Châu ngồi phịch xuống với đôi mắt đẫm nước và đờ đẫn như người vô hồn. Tại sao? Tại sao cô lại quên bỏ mẩu giấy đó ra để rồi bây giờ...
- Châu Châu à! Cậu đừng buồn nữa. Đó không phải là lỗi của cậu.- An Phương cố an ủi cô.
- Đúng đó. Rồi hai cậu sẽ làm lành thôi. Giống như Thành Vũ với Ngọc Đan đó.
Kiều Hạ cũng quay xuống dỗ dành còn Ngọc Đan khi nghe thấy tên mình thì kí cho Hạ một cái rồi nói:
- Mình và Thành Vũ thì sao hả?
Rồi cô ngồi xuống gần Châu Châu và nhẹ nhàng nói:
- Mình hiểu mà! Cậu không cố ý làm vậy. Chí Huấn chỉ là quá bối rối thôi. Rồi cậu ấy cũng hiểu thôi, nha!
Ngọc Đan vừa dứt lời thì Thành Vũ quay xuống liếc cô nàng một cái.
- Nè! Sao cậu quan tâm đến hắn quá vậy. Rốt cuộc thì mình có phải là boyfriend của cậu không đấy?
- Ái chà! Có người ghen rồi.
Trân Ánh chạy đến khoác vai Vũ rồi nhìn anh bằng ánh mắt nham hiểm còn Thành Vũ thì hất tay Ánh ra rồi lên giọng:
- Kệ mình chứ! Về mà lo cho "cô bé dễ thương" Bá Nguyệt kìa.
- Yah! Cậu nhiều chuyện quá đấy.
Bá Nguyệt vừa đỏ mặt vừa nói còn Trân Ánh thì cốc đầu Vũ một cái rồi chạy về tâm sự với Tiểu Nguyệt. Bất chợt, Mẫn Hiện chạy xộc và lớp và la lên:
- CÁC CẬU BIẾT TIN GÌ CHƯA?
- Có chuyện gì thế?- Mộc Thanh hỏi
- Nói nhanh lên đi. Đừng để bổn thiếu gia phải đợi?
Nghĩa Kiện thúc giục còn Mẫn Hiền thì thở không ra hơi.
- Lớp...mình...sẽ có...một...
- Nói nhanh lên.- Cả đám như mất hết kiên nhẫn.
- Lớp mình sẽ có một buổi cắm trại vào mấy ngày cuối tuần.
- YEAH!
Thành Vũ reo lên vui sướng. Cuối cùng thì ngày mà mọi người mong đợi cũng đã đến. Nhưng cùng với sự hạnh phúc đó là những nỗi buồn không thể ngơi...
- Đan à. Cậu có đi không?- Thành Vũ hỏi.
- Ở đấy không có nhà ở, đêm thì phải ngủ trong lều, với lại cắm trại ở trong rừng cũng rất là nguy hiểm, blap...blap...blap...
- Thui đi bà chị. Đi thì nói đại đi. Chẳng lẽ nỡ lòng nào để cho Thành Vũ đi một mình à?
Bá Nguyệt chọc Ngọc Đan làm cô nàng đỏ mặt rồi nói:
- Thui được rồi. Tôi đi cho vừa lòng mấy người.
- Vừa lòng Vũ thì có...Hahaha.- Mẫn Hiền cùng Mộc Thanh cười lớn.
- Thế Ánh với Bá Nguyệt có đi không?
Mộc Thanh hỏi còn Bá Nguyệt thì đỏ mặt:
- Ánh đi thì mình mới đi...
- Stop! Hai người đóng phim chưa đủ à?
Nghĩa Kiện nhăn mặt còn Ánh vừa vừa cười vừa gãi đầu:
- Ở đấy chắc có nhiều đồ ăn ngon lắm nhỉ? Thôi mình đi luôn cho vui.
Riêng Chí Huấn chỉ ngồi một góc im lăng, thấy vậy, Quán Lâm đến khoác vai anh và hỏi:
- Cậu sao thế?
Chí Huấn liền hất tay Quán Lâm ra rồi hằn giọng:
- Mình không sao.
- Thế cậu định để Châu đi một mình à?
Lâm Lâm hỏi vẻ trêu trọc còn Chí Huấn quay qua lườm anh một cái.
- Cậu thôi ngay đi. Giờ mình và cô ấy chẳng còn quan hệ gì nữa?
- Nhưng mà mình nghe nói khu rừng đó nguy hiểm lắm, đó cũng là nơi mà trước đây Karazaki bắt cóc Châu và An An đó.
Nghe vậy, nét mặt Huấn thoáng hiện chút lo lắng. Anh nói:
- Mình...mình đi vì cậu thôi đó...
- Mình biết...
Quán Lâm thở dài rồi quay sang hỏi An Phương :
- Cậu đi chứ?
An An không nói gì, cô chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu rồi lại tiếp tục an ủi Châu Châu . Riêng Mẫn Hiền và Mộc Thanh đang tám đủ thứ về buổi cắm trại. Bỗng nhiên, Nghĩa Kiện đứng lên và tuyên bố:
- Mình sẽ đi để bào vệ mấy cậu. Hạ Hạ cũng đi nữa.
Nghe vậy, Kiều Hạ tức tốc phản đồi:
- Gì chứ? Anh là cái gì mà dám quyết định thay tôi. Với lại tôi đã nói bao nhiu lần rồi, ĐỪNG GỌI TÔI LÀ HẠ HẠ NỮA.
- Nè! Người ta có ý tốt mời rủ cô đi chơi thôi. Làm gì dữ zậy. Mai mốt ế đó.
- HAHAHA.
Tiếng cười rộn ràng vang lên khắp lớp. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về buổi cắm trại này. Hi vọng sẽ có một tình yêu được hàn gắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro