Chap 2-Học nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng...reng...reng"

Tiếng chuông hết tiết vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh và căng thẳng của lớp học . Cả đám thở phào nhẹ nhõm và nghĩ sẽ tự thưởng cho mình một chuyến đi tham quan trường sau một buổi học mệt mỏi ở ngôi trường danh giá này.

- Bây giờ tôi yêu cầu các em học nhóm với nhau theo cặp mà tôi đã sắp xếp .

Tiếng thầy giáo vang lên như sét đánh ngang tai Thành Vũ :

- WHAT ! Chẳng phải đây là giờ ra chơi sao thầy ?

- Đúng vậy , nhưng hôm nay tôi yêu cầu các em trau dồi kiến thức với nhau - Thầy giáo trả lời bằng giọng kiên quyết và bước ra khỏi lớp nhưng không quên gửi cho các học trò "thân yêu" một cái nhìn sắc lém như thế " nếu các cô cậu dám giở trò thì đừng trách tôi " .

- Không thể như thế được . Mình phải ra ngoài ...

Ung Thành Vũ đang muốn chạy vụt ra khỏi lớp thì bỗng bị một bàn tay nào đó túm lại .

- Cậu ngồi yên một chỗ cho mình và xử lí hết đống bài tập này rồi muốn làm gì thì làm .

Giọng Ngọc Đan vang lên một cách nghiêm nghị khiến thành Vũ đành ngồi xuống và vùi đầu vào sách vở . Mộc Thanh và Mẫn Hiền thì đã học xong bài và đang "tám" đủ thứ trên trời dưới biển . Nhưng cặp đôi ồn ào nhất lớp là Kiều Hạ và Nghĩa Kiện :

- Thế nào ? Cô không hiểu bài gì thì đưa cho bổn thiếu gia chỉ giùm cho .

- Gì chứ hả ? Bộ cậu nghĩ minh học giỏi lắm chắc ? Rốt cuộc thì thiếu gia đây cũng chỉ học lực trung bình mà thôi chứ có hơn gì ai đâu mà lên mặt dạy đời chứ !

Kiều Hạ lên giọng khiến cho Nghĩa Kiện giận sôi cả người :

- Nè ! Ăn nói cho cẩn thận nghe chưa ? Cô không biết mình đang nói chuyện với ai đâu .

- Tất nhiên là biết chứ . Tôi đang nói chuyện với đại thiếu gia của một tập đoàn giàu có vừa kiêu căng vừa đáng ghét .

Câu trả lời của Hạ làm Nghĩa Kiện cứng họng :

- Cô được lắm . Hãy chờ đấy

- Được , tôi sẽ chờ xem thiếu gia có tài cán gì ?

- Thôi mà mấy cậu . Đều là bạn cùng lớp thì không nên đối xử với nhau như vậy .

Bá Nguyệt quay xuống nhắc nhở Kiều Hạ và Nghĩa Kiện rồi quay qua Trân Ánh hỏi :

- Mình nói vậy có đúng không Trân Ánh ?

- Đúng đó ! Bá Nguyệt nói chính xác ! - Trân Ánh trả lời Nguyệt Nguyệt bằng giọng ngọt ngào hết sức làm cho cô nàng khẽ mỉm cười còn Kiều Hạ rùng mình .

-Trời ạ ! Sao hai cậu tiến triển nhanh thế . Mới quen nhau chưa đến một ngày mà !

Câu nói của Kiều Hạ làm cho Bá Nguyệt đỏ mặt quay lên còn Trân Ánh thì vừa liếc nhìn cô nàng và phì cười . Riêng tại bàn Quán Lâm và An Phương có vẻ khá im lặng . Bởi Lại Quán Lâm ít khi nói chuyện còn An Phương thì đang ... ngủ
- An Phương ! An Phương à!
- Hơ...
An Phương tỉnh dậy, đưa đôi mắt đen láy vẫn còn ngái ngủ lên nhìn Quán Lâm và hỏi :
- Mình đã ngủ gật sao? Mình ngủ trong bao lay rồi??
- Cậu chỉ mới ngủ cách đây vài phút thôi . Bộ đêm qua cậu ngủ muộn lắm à?
Quán Lâm hỏi, vẻ mặt thoáng hiện lên sự lo lắng
- Không phải là mình ngủ muộn mà là thức trắng luôn . Haizzz!! Tại trước ngày nhập học mình háo hức đến nỗi không ngủ đựơc.
Cô nàng vừa nói vừa đưa tay dụi mắt cho tình ngủ còn Quán Lâm thì bật cười - 1 nụ cười tưởng chừng chỉ thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng của anh khiên An Phương mở to mắt nhìn . Thực sự đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười mà lại là cười với mình . Nhưng... nét mặt An Phương chợt đanh lại... "Minh Châu, không đựơc, mình phải giữ khoảng cách với Quán Lâm vì Tiểu Châu Châu "
- An Phương, không sao chứ ?
Lời nói của Quán Lâm làm cho An Phương giật mình trở về với thực tại :
- À, mình không sao, chúng ta học thôi !
- Ừ - Quán Lâm đáp nhưng nét mặt của anh vẫn còn sự hoài nghi .
Riêng Minh Châu , cô nàng đang mải mơ mộng ở tận đâu trong khi Chí Huấn giảng bài khản cổ .
- Chu Minh Châu, cậu nghe mình nói gì không đó ?
- Ơ...ơ...à, có . Mình đang nghe đây.
Tiểu Châu tỉnh mộng và ú ớ trả lời làm Chí Huấn ngao ngán.
- Thế nãy giờ mình nói về cái gì ??
- Mình.... Mình...
- Thôi không sao, mình giảng lại là đựơc .
Nói xong, anh lại tiếp tục sự nghịêp nói nói và nói còn Minh Châu thì lại thả hồn theo gió . Buổi học nhóm đầu tiên có vẻ không đựơc suôn sẻ cho lắm.
Đến giờ ra về, An Phương còn ở lại trong lớp để tìm cây bút mà cô làm mất trong giờ học . Cây bút ấy chính là quà mà mẹ tặng cho cô trong lần sinh nhật thứ 10 .
Riêng Kiều An và Nghĩa Kiện thì bị phạt dọn dẹp phòng vệ sinh vì gây mất trật tự trong giờ học . Các học sinh còn lại thì ra về hết để lại ngôi trường vắng tanh không một bóng người . Và ngoài kia , các đám mây đen đang đến mang theo những cơn gió lạnh buốt như muốn nuốt chửng cả bầu trời..
- Nó đâu rồi , nhất định là ở đây mà !
An Phương đang loay hoay tìm bút mà không để ý mọi người xung quanh đã về hết và trời sắp đổ mưa .
- A đây rồi ,cuối cùng cũng tìm thấy - Cô nàng lập tức cất cây bút vào trong cặp và ngẩng đầu lên . - Mọi..mọi..người...đa.đ..âu..đâu..hết..
r..ồi- An Phương cuống cuồng chạy ra ngoài thì một cơn gió từ đâu ập tới làm cánh cửa lớp đóng xầm lại. Cô ngồi phịch xuống đất , đưa cặp mắt chứa đầy sự sợ hãi nhìn quanh căn phòng. Vẻ trang trọng của căn phòng đã biến mất, giờ chỉ còn lại những chiếc bàn ghế trống trơn , những đồ vật vô tri vô giác đối với cô bây giờ thật đáng sợ . Bất chợt , một cơn gió ập đến làm cánh cửa sổ mở tung . An Phương nhắm chặt mắt và rồi cô cảm nhận đuợc có một thứ gì đó đang tiến lại gần chỗ mình rất gần... Rất gần... Tiếng bước chân . Của ai chứ? Giờ này làm gì còn ai ở lại trường ?
"Cộp...cộp...cộp" tiếng bước chân ngày càng gần lớp cô . Một luồng khí lạnh thổi qua làm An Phương rùng mình , người ướt đẫm mồ hôi nhưng tay chân thì đã tê cóng
- An An !
- AAAAAAAAAAAAA!

-----oOo-----oOo-----oOo-----oOo-----oOo----

Trong khi đó , Kiều Hạ và Nghĩa Kiện đang cãi nhau om sòm :
- Này ! Anh lau nhà cái kiểu gì thế hả ? Thực sự là anh có biết lau nha không đấy ??
- Hứ ! Chẳng lẽ con trai của chủ tịch mà phải làm việc nhà sao ? - Nghĩa Kiện nhăn nhó trả lời Kiều Hạ
- Hèn chi nãy giờ tụi mình vẫn chưa làm xong, tất cả là tại anh hết đó !
- Nè ! Nếu cô bớt than thở đi và chú tâm làm việc hơn thì giờ này tụi mình đang ở nhà chứ không phải ở đây quét dọn.
- Đựơc thôi, vậy anh cứ về đi, để tôi làm một mình đựơc rồi...
Nói rồi Kiều Hạ bỏ đi một nước để lại Nghĩa Kiện đứng như trời trồng.
- Nè ! Cô không thể bỏ tôi lại một mình được
Bỗng dưng
- Aaaaaa
"Rầm "
- Này, cô không sao chứ ?
Nghĩa Kiện chạy đến đỡ Kiều Hạ vừa bị trượt chân té .
- Cái vũng nước này là sao chứ ? Sao anh không lau đi mà để lại làm gì hả??
- Ơ...tôi..tôi - Nghĩa Kiện ấp úng
- Thôi đựơc rồi , để tôi lau . Ui da !
Kiều Hạ đang định đứng lên thì một cảm giác đau điếng từ chân chạy ngựơc lên não làm cô ngồi phịch xuống.
- Cô làm sao vậy ?
Nghĩa Kiện hỏi còn Kiều Hạ thì nhăn nhó :
- Tôi cũng không biết nữa . Nhưng chắc chỉ bị bong gân thôi
- Trời ạ , bong gân mà nói là "chỉ" à. Giờ làm sao đây... Làm sao đây???
Nghĩa Kiện cuống quít nghĩ cách trong khi Kiều Hạ vô cùng bình thản :
- Thì anh cứ về trước đi. Làm gì lo cho tôi dữ vậy.
- Nè ! Ai thèm lo cho cô chứ ? Tại...tại nếu cô như vậy thì làm sao tôi làm hết đống việc này đựơc - Nghĩa Kịên cố gắng thanh minh - Hay là...tôi cõng cô về ??
- Không đựơc tuyệt đối là không !!
- Hey ! Cô nghĩ tôi thích công cô lắm à , người ta có lòng tốt mà còn không chịu nhận thì thôi.
- Ừ...thì tôi...- Kiều Hạ bỗng ngập ngừng
-"Aaaaaaaaaaa"
- Có tiếng gì vậy ??
Nghĩa Kiện vội nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng động còn Kiều Hạ thì ngồi một chỗ suy nghĩ :
- Đó là tiếng của An Phương mà ! Giờ này cậu ấy ở đây làm gì chứ ??
- Mau lên, đi tìm cô ấy thôi ! - Nghĩa Kiện khẩn trương
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết , leo lên đi .
Nghĩa Kiện cúi người xuống và nói thêm :
- Nếu cô lo cho An Phương thì mau lên , trời sắp mưa rồi !
Kiều Hạ không nói gì và miễn cưỡng leo lên lưng Nghĩa Kiện rồi thầm nghĩ: "Ráng chịu đi Kiều Hạ, vì An Phương mày phải chịu đựng ". Nghĩa Kiện cõng cô vội chạy lên lớp tìm An Phương nhưng cả hai đâu biết rằng đã có một người đến trước họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro