Chap 3-Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- An An ...
- AAAAAAAAA
- An Phương à ! Cậu không sao chứ??
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm An Phương vội vàng mở đôi mắt đen đang hoảng sợ và thở phào nhẹ nhõm .
- Quán Lâm à?? Sao cậu lại ở đây ?
- Mình thấy cậu chưa về nên quay lại tìm . Mà cậu có cần phản ứng đến như vậy không ? - Quán Lâm nói, vẻ mặt vẫn lạnh như băng
- Ơ...mình...mình
An Phương đỏ mặt hết sức và nghĩ thầm "Trời ạ ! Tự dưng hét toáng lên như vậy , ngại quá đi!! " nhin bộ dạng của cô nàng lúc này vừa tức cười vừa dễ thương, cứ như đứa trẻ con với hai gò má ửng hồng. Ngay cả tuýp người lạnh lùng và ít nói như Quán Lâm cũng phải bật cười. Tiểu An ngước mặt lên và như bị cuốn vào gương mặt thiên sứ của Quán Lâm...nhưng...có một cái gì đó nhắc nhở cô... Minh Châu...người bạn thân nhất của cô từ hỏi còn học mẫu giáo....
- Quán Lâm à... - cô nàng ngước lên nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi
- Sao cơ ?
- Tại sao trước giờ mình chưa thấy cậu cười ?
Nét mặt An Phương bỗng trở nên nghiêm trọng làm Quán Lâm phải nhíu mày đáp lại :
- Sao cậu lại hỏi như vậy ?
- Nếu muốn mình trả lời câu hỏi của cậu thì cậu phải trả lời câu hỏi của mình trước - An Phương nói, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc làm Quán Lâm phải khai thật
- Vì trước giờ không có chuyện gì đáng để mình cười hết .
- Vậy tại sao khi ở cạnh mình thì cậu lại cười ?
An Phương nói tiếp , ánh mắt cô dường như rất mong đợi câu trả lời từ Lâm Lâm
- Đơn giản vì cậu làm cho mình cười .
- Vậy còn Minh Châu...cậu thấy cô ấy thế nào??
- Chu Minh Châu sao ? Một cô gái xinh đẹp, có một trái tim đáng yêu và thuần khiết nhưng...
Quán Lâm chưa kịp nói hết câu thì An Phương liền cắt lời :
- Vậy tại sao cậu lại từ chối Châu Châu chứ ? Cô ấy không tốt ở điểm nào sao ? - cô nàng hỏi Quán Lâm với vẻ mặt trách móc . Minh Châu là người tốt nhất trên đời đối với cô và cô không cho phép ai làm tổn thương trái tim yếu ớt đó.
- Quán Lâm à , trả lời mình đi chứ ! Lâm à !?
Tiểu Phương lay nhẹ vai anh khi thấy anh cứ ngồi yên ở trên ghế . Cô không thể đợi đựơc nữa . Nhất định cô phải làm rõ chuyện này . Bỗng dưng Quán Lâm đứng phắt dậy và tiến đến gần cô , hai bàn tay anh đặt nhẹ lên vai An Phương , khoảng cách giữa hai khuôn mặt càng ngày càng thu hẹp lại . An Phương bối rối không biết làm gì . Cô khẽ cúi gương mặt đỏ bừng bừng xuống và đẩy nhẹ Lâm ra.
- An An à , sở dĩ tớ không đến với Minh Châu đựơc là vì ...vì tớ đã thích một người khác rồi - Quán Lâm khẽ nói
- Oh...vậy sao ? ...Nhưng.. Cô ấy có thích cậu không ??
- Mình không biết, nhưng chắc là không ...- anh trả lời, vẻ mặt man mác buồn
Câu trả lời của Quán Lâm như làm lóe lên một tia hi vọng nho nhỏ trong đầu An Phương.
- Cô ấy không thích cậu , vậy thì cậu có dành bao nhiêu tình cảm cho cô ấy thì cũng không đựơc đáp lại đâu . Chỉ bằng... Dành tình cảm đó cho một người xứng đáng hơn...
- Nhưng nếu mình làm cho cô ấy phải thích mình thì sao ?
Quán Lâm nói bằng một giọng rất kiên quyết như thể anh nhất định sẽ làm đựơc làm cho An Phương tức giận.
- Cậu không hiểu đâu , trái tim là điều không thể ép bụôc đựơc ...
- Vậy nếu như cô ấy thích mình thì cậu không đựơc ép mình với Minh Châu nữa . Đựơc không ?
- Mình... Mình bắt ép cậu hồi nào chứ...thôi đựơc rồi...mình chấp nhận - An Phương ái ngại trả lời
- Tốt. Tụi mình về thôi.
Vừa nói, Lâm vừa cầm tay An An kéo ra khỏi lớp . Nhưng vừa đi đựơc một đoạn thì gặp Nghĩa Kiện đang cõng Kiều Hạ chạy về phía mình .
- Ớ ! Sao hai cậu lại ở đây ?
An Phương ngạc nhiên khi thấy hai người bạn của mình vẫn còn ở trong trường rồi nhìn qua Kiều Hạ và hốt hoảng :
- Ahh ! Tiểu Hạ à , cậu bị sao vậy ??
- À, cô ấy chỉ bị bong gân thôi à . - Nghĩa Kiện vừa trả lời vừa thả Kiều Hạ xuống một cách rất là "nhẹ nhàng ". An Phương lập tức chạy đến bên Kiều Hạ hỏi han, chăm sóc còn Nghĩa Kiện thì liếc qua Quán Lâm và hỏi :
- Giờ này hai cậu làm gì ở đây vậy ?
- Tụi mình làm gì thì đâu liên quan gì đến cậu đâu ?
Câu trả lời thản nhiên của Quán Lâm làm Kiều Hạ hét toáng lên :
- AAA !! AN PHƯƠNG À ! CÁI TÊN NÀY DÁM LỢI DỤNG THỜI CƠ BẮT NẠT CẬU PHẢI KHÔNG ?? QUÁN LÂM À ! CẬU TỚI SỐ RỒI ! MÌNH SẼ CHO CẬU BIẾT TAYYYYYY !!
- Ah , Kiều Hạ à , cậu hiểu lầm rồi , mình và Quán Lâm không có chuyện gì đâu , cậu ấy tới trường đón mình mà !
- Oh, sorry Lâm nha . Nãy giờ mình hơi quá lời .
Kiều Hạ vừa gãi đầu vừa nói làm Nghĩa Kiện thở dài :
- Chửi mắng ngưòi ta cho đã rồi xin lỗi . Đúng là hết biết .
- Nè, anh nói cái gì nói lại cho tôi coi .
- Thôi mà mấy cậu . Trời đã tối rồi còn sắp mưa nữa . Chúng ta về thôi .
An Phương nhẹ nhàng nói và đỡ Kiều Hạ dậy . Nhưng vừa đi đựơc vài bước thì Nghĩa Kiện bỗng la lên :
- Thôi chết rồi . Đống việc ở nhà vệ sinh tụi mình còn chưa làm xong nữa .
- Ừ đúng rồi . Làm sao bây giờ
Hạ Hạ vừa nói vừa quay qua nhìn An An bằng ánh mắt đáng thương và long lanh nước mắt làm cô phải phì cười :
- Thôi đựơc rồi , ngày mai mình sẽ đến sớm để làm cùng mấy cậu . Đựơc chưa ?
- Yeahhh !! An Phương muôn năm - cả 2 đồng thanh
Nói xong, mọi người đi ra về hết. Ra tới cổng trường, Nghĩa Kiện lấy điện thoại ra gọi cho tài xế đến đón và hỏi Kiều Hạ :
- Nè, cô có về nhà không để tôi cho quá giang .
- Không cần thưa bổn thiếu gia.
Kiều Hạ vênh mặt lên trả lời còn Nghĩa Kiện thì cười nửa miệng :
- Tốt thôi. Nhưng tôi nghe nói buổi tối đến quanh đây có nhiều ma lắm .
Vừa nói đến chữ "ma " , Kiều Hạ liền nhảy tót lên xe và thanh minh :
- Không phải tôi sợ ma đâu nhà mà là..tôi...tôi sợ về trễ thôi
Câu nói của Hạ Hạ làm cho cả bọn đựơc trận cười hả hê

-----oOo-----oOo-----oOo-----oOo-----

- Học sinh đứng !
- Nghiêm . Chúng em chào thầy ạ .
- Thầy chào các em . Hôm nay lớp chúng ta đi đầy đủ chứ ?
- Dạ thưa thầy thiếu bạn Kiều Hạ và bạn Nghĩa Kiện ạ - Chí Huấn dõng dạc nói
- Ồ, vậy có ai biết hai bạn đó nghỉ vì lí do gì không ?
Ngay lúc đó , Ngọc Đan đứng lên xin phép :
- Dạ thưa thầy, bạn Kiều Hạ bị đau chân nên không đến trường đựơc ạ . Còn theo như lời kể của Mẫn Hiền thì bạn Kiện bị ốm hay sao ấy ạ.
- Thôi đựơc rồi, hôm nay thầy báo cho các em một tin vui .
Câu nói ẩn ý của thầy giáo làm cả lớp xôn xao cả lên :
- Tin vui gì vậy thầy ?
- Có phải là trường cho nghỉ học không thầy ? - mắt Ung Thành Vũ sáng rực lên
- Không phải. Nhưng thầy muốn thông báo với các em là trường sẽ tổ chức một bữa tiệc để chào mừng những học sinh mới vào trường . Vì vậy các em có một tuần để chuẩn bị cho bữa tiệc.
Thầy giáo vừa dứt lời thì những tiếng xì xào bàn tán từ dưới cứ rộn lên. Mẫn Hiền hất mái tóc nâu của anh lên và nói :
- Có quý cô xinh đẹp nào muốn đi tự tiệc với tôi không ?
- Thôi đi ông tướng - cả lớp đồng thanh
An Phương chạy đến chỗ Minh Châu và hỏi :
- Châu Châu nè , cậu có định đi dự tiệc với ai chưa ?
- Ừm....thì phải xem xem bên đó phản ứng thế nào đã chứ .
Minh Châu nói , liếc mắt nhìn qua ai đó còn An An thì mỉm cười :
- Cố lên, mình sẽ ủng hộ cho cậu.
- Ừm ! Cảm ơn cậu An Phương ! Cậu đúng là bạn thân của tớ đó . - Minh Châu nói với An Phương rồi quay qua hỏi Ngọc Đan :
- Có ai mời cậu đi dự tiệc chưa vậy ?
- Tất nhiên là không rồi , ai mà thèm mời bà chằn này chứ , há há - Thành Vũ chen vào ngắt lời Minh Châu và bị Đan Đan nhéo tai
Cả lớp đang rất náo nhiệt về buổi party này !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro