Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hay lắm. Không ngờ cả lũ chuột nhắt này lại tới đâp nộp mạng cho bọn ta...
Một tiếng nói quen thuộc vang lên một cách bí hiểm sau lưng mọi người làm ai nấy giật bắn mình và quay đầu lại. Trước mặt các sao của chúng ta bây giờ là một người quen...
- Karazaki...
Thành Vũ vừa thều thào nói vừa lấy tay nắm chặt vết thương ở vai đang rỉ máu.Ngọc Đan vội vàng chạy đến đỡ Vũ và hỏi han ân cần. Riêng Nghĩa Kiện khi vừa thấy Karazaki thì hét lớn:
- YAHHHH! Cái thằng khốn này. Chính mày đã đưa chúng ta vào vụ này có phải không?
Lời nói của Nghĩa Kiện như không lọt vào tai Karazaki. Hắn liền nhếch mép cười khinh bỉ. Đôi mắt hận thù nhìn thẳng vào Quán Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
- Quán Lâm ! Mày không ngờ đây chính là tao à? Sao không nói gì vậy? Mày sợ đến mức muốn chạy trốn à? Thật tội nghiệp.
- Mày... chính mày là người phục kích chúng tao ở khu rừng đúng không?
Quán Lâm nói, ánh mắt sắc còn hơn cả con dao Karazaki đang cầm trên tay còn hắn thì nghênh ngang trả lời:
- Phải... Công nhận mày cũng tinh ý nhỉ?
Bất ngờ, Quán Lâm tính xông tới và cho Karazaki một trận thì hắn lại né được rồi làm một tràng cười man rợ.
- Mày đã làm gì An An hả? NÓI ĐI!
Quán Lâm gào lên tức giận làm mọi người co rúm người lạ. Anh dường như mất hết sự kiên nhẫn còn Karazaki thì vẫn cứ thảnh thơi:
- An Phương à? Có lẽ cô ấy đã chết trong "cơn mưa đạn" đó rồi. Dù gì thì mày cũng đừng tiếc nuối nữa. Vốn dĩ cô ấy không thuộc về mày. Tao không sở hữu được cô ấy thì không người nào có thể làm được chuyện đó.
- Tên khốn khiếp.
Bá Nguyệt đang ở đang bỗng hét vọng ra ngoài và sau đó là tiếng quát tháo của Konozi:
- Mày có câm ngay không hả? Sắp chết đến nơi rồi mà còn to miệng.
- Konozi. Em thật là... Anh trai của em đã giết người mà mình yêu được thì sao em lại không giết quách cái con nhỏ đã làm cản đường em chứ?
- Đừng mà... Konozi. Anh xin em.
Trân Ánh bất chợt lên tiếng sau một hồi im lặng. Anh cúi gằm mặt xuống và nói tiếp:
- Chuyện này là vì anh. Vậy nên mong em hãy tha ọi người...
- Tôi không cần anh xin lỗi hay gì hết. Chính anh đã khiến tôi thành như thế này. Anh phải trả giá cho những gì mình đã gây ra. Vì thế, anh sẽ được chứng kiến cảnh người yêu của anh phải chết mà anh không thể làm gì được.
Nói xong, Khóe miệng Konozi nhếch lên một nụ cười đau khổ kèm theo đó là những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh thoát. Bất chợt, Mộc Thanh la lên:
- Chết rồi. Sao nãy giờ không thấy Kiều Hạ?
- Hả? Cái con nhỏ này. Đi đâu mà không chịu nói. Hay là sợ quá chạy mất rồi!
Nghĩa Kiện gắt gỏng, thực chất là lo lắng khi không thấy Hạ Hạ đâu .
- Ai nói là mình chạy trốn thế hả?
Một tiếng nói vang lên sau lưng Konozi và ngay sau đó cô lãnh ngay một đòn Karate đẳng cấp của Kiều Hạ rồi ngã soài xuống đất. Kiều Hạ liền chớp thới cơ nắm tay Bá Nguyệtchạy như bay rồi ra hiệu cho các bạn nam. Ngay lập tức, các anh liền xông vào "hội đồng" cái tên đáng ghét Karazaki đó . Sau đó, cả hai anh em đều bị trói lại.
- Yeah! Thắng rồi. Thấy kế hoạch của mình hay chưa nè?
Kiều Hạ nhảy lên vui sướng còn Nghĩa Kiện thì bĩu môi:
- Cũng không tệ. Cậu làm mình lo muốn chết à!
- Sao lại lo chứ? Mình biết võ mà!
Kiều Hạ nói với ánh mắt ngây thơ vô "số" tội. Thế rồi cả đám cùng đi về trại để tìm Châu Châu và Chí Huấn . Riêng Quán Lâm chỉ im lặng một mình và bước đi...
- Các cậu!
Minh Châu hét lên vui sướng khi nhìn thấy bóng mọi người đã về.
- Châu Châu . Cậu hết đau chưa. Gặp lại cậu tụi mình mừng quá à!
Mộc Thanh hỏi han Mẫn Hiền còn cô nàng thì nhìn quanh nhìn quẩn rồi hỏi một câu sét đánh:
- An Phương đâu rồi?
- Hơ... Châu à... Lúc này câu không nên hỏi câu đó...- Ngọc Đan lên tiếng.
- Ơ. Vũ Vũ bị thương à?
Chí Huấn từ trong lều đi ra và hỏi còn Ngọc Đan chỉ khẽ gật đầu.
- Vậy để mình đưa cậu ấy vào.- Chí Huấn nói tiếp.
Sau khi Chí Huấn và Ngọc Đan đưa Thành Vũ vào lều. Minh Châu lại tiếp tục thắc mắc làm ọi người rối hết cả lên không biết trả lời như thế nào. Bất ngờ, Kiều Hạ phải nói toẹt ra:
- An Phương... cậu ấy... cậu ấy chết rồi.
- CÁI GÌ!- Cả đám đồng thanh.
- Trời ạ! An Phương chỉ bị mất tích thôi mà nhờ cái miệng nói tào lao của cậu làm Châu Châu sợ tái xanh mặt mũi rồi nè!
Mẫn Hiền lắc đầu ngao ngán còn Kiều Hạ thì vừa gãi đầu vừa cười xuề xoà.
- Tại sao vậy? Sao An Phương lại mất tích. Mình không tin đâu. Các cậu đang giỡn mình có phải không? Các cậu nói đi!
Nói rồi, Minh Châu mít ướt bật khóc làm mọi người tốn thêm một tiếng đồng hồ dỗ dành+ giải thích. Cuối cùng, các sao quyết định để ngày mai sẽ tìm An Phương vì bây giờ trời đã về chiều, trong rừng rất nguy hiểm. Với lại, phải chăm sóc Thành Vũ nữa... Giữa màn đêm yên tĩnh, một bóng người thấp toáng qua những tán lá rừng... Nửa đêm...
- Cậu không ngủ được à, thiếu gia?
- Ừ. Sao hôm nay mình cảm thấy khó ngủ quá. Mà cậu đứng gọi mình là thiếu gia hay gì nữa. Mình không thích đâu.
- Vậy thì cậu không được gọi mình là Hạ Hạ nữa!
- Tất nhiên rồi.
- Mà cậu ra đây ngắm sao à? Ái chà! Mình nhớ ngắm sao đâu phải là sở thích của thiếu gia... à... là Nghĩa Kiện mới đúng. Hì hì.
- Kiều Hạ nè!
- Sao cơ?
- Cậu có nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau không?
- Ừ . Lúc đó tớ xô vào cậu rồi còn la mắng tùm lum nữa. Haizzz. Nhớ lại hồi đó thấy mắc cười quá đi à!
- Vậy à?...
- Cậu sao vậy? Làm gì mà trầm tư y chang Quán Lâm vậy? Á! Đừng nói cậu đang lo cho An Phương nha. Mà lo cho Giải có nghĩa là... cậu... thích Tiểu An à...
- Aish! Đúng là Kiều Hạ ngốc mà! Nghĩ sao vậy chứ. Mình đâu có dại để cho cái tên Quán Lâm đó xé xác mình ra chứ!
- Vậy sao cậu lại buồn?
- Cậu... không cần biết lí do...
- Thôi mà. Nói đi
- Không...
- Nói.
- Không.
- Nói chưa.
- Không bao giờ.
- Vậy thì thôi. Ai thèm. Lêu lêu.
- Nè. Đứng lại. Mình có chuyện muốn nói với cậu mà.
- Vậy thì nói đi nào?
- Mình... mình...
- AAAAAAAAA...
Một tiếng hét chói tai vang lên xen giữa cuộc nói chuyện giữa Kiều Hạ và Nghĩa Kiện . Cả hai người cùng chạy hết tốc lực về phía lều rồi cả hai cùng hét lên đồng thanh:
- Là hai người!
- Oosp! Chúng ta để lỡ hai đứa rồi?
Một người đàn ông cỡ tuổi trung niên nói, trên tay ông là một cây đuốc to đang cháy lửa phùng phùng.
- Ông đã làm gì bạn của tôi hả?
Nghĩa Kiện tức giận nói còn người đàn ông ấy chỉ im lặng vén cửa lều lên. Tất cả mọi người đang bị trói chặt lại. Xung quanh lều là những thùng xăng cỡ lớn. Chỉ cần một que diêm thôi cũng có thể làm nổ tung chỗ này.
- Thật là sai lầm khi chúng tao đùa giỡn với tụi mày quá lâu. Và giờ là kết thúc.
Phía sau lều là bóng dáng của hai người: Konozi và Karazaki.
- Tại sao... hai người lại thoát được?
Kiều Hạ tròn mắt hỏi còn người đàn ông đó trả lời:
- Nhờ ông bác này chứ đâu. Một màn kịch tuyệt vời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro