Chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Minh Châu! Cái con nhỏ này... không về rửa chén đi... Suốt ngày đi chơi... Lần này là mày chết với tao...
Một tiếng nói thô bạo vang lên... Chí Huấn nhìn Minh Châu rồi khẽ mỉm cười:
- Đã đến lúc... anh sẽ trả thù cho em...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Phố xá đông đúc, thật khó để tìm thấy người mình đang mong đợi... Nhưng đối với Ngọc Đan thì không... Cô có thể đi khắp nơi... lục tung cả thành phố này để tìm cho ra sự thật.. Nhưng đi đâu... cô cũng nghe những tin đồn đó... những tin đồn như muốn giết chết cô... Cho đến khi... Ở khu trung tâm mua sắm... Hình bóng anh xuất hiện...
- Thành Vũ!
Ngọc Đan hét lên... nhưng hình như âm thanh của phố xá đã át đi tiếng gọi của cô... Định gọi thêm lần nữa... Ngọc Đan bỗng phát hiện...Vũ... đi chung với một cô gái... cười nói vui vẻ... thật... hạnh phúc...?
- Thật không ngờ... Thành Vũ... cậu dễ từ bỏ đến vậy sao? Trong khi...
Ngọc Đan nói nhưng nước mắt đã lăn dài trên gò má ửng hồng... Hối hận sao? Hối hận vì đã chờ đợi Thành Vũ ... trong khi anh vui vẻ bên người con gái khác... không phải là cô...
- "Mình không muốn nhìn thấy hình ảnh này thêm một lần nào nữa..."
Bỗng chốc, Ngọc Đan đứng lặng người... nhìn theo bóng dáng anh lần cuối... nhìn lại khuôn mặt thân thương ấy mà cô đã ước ao nhìn lại từ 10 năm trước... Để rồi... ánh mắt cô bỗng trở nên sắc xảo hơn bao giờ hết... Vô tình... quay lưng... và bước đi...
- "Còn đâu... người đã tình hi sinh bản thân mình để cứu em khỏi cơn giông tố... còn đâu... anh chàng lém lỉnh hay trốn học rồi bị nghe một trận đã đời... còn đâu... những yêu thương vừa tan biến và sẽ mãi không quay trở lại... còn đâu... con tim tan vỡ đang nhói lên từng hồi rồi ngậm ngùi trong đắng cay oái ăm của cuộc đời... Còn đâu nữa..."
- Bác à, chở cháu về nhà đi! Cháu không muốn ở đâu thêm một phút nào nữa?
Giọng Ngọc Đan nói như sắp khóc.
- Sao vậy? Cháu không gặp được cậu ấy à?
- Vâng. Chẳng hề gặp mặt...
Thuyền... bắt đầu chuyển động trên mặt nước xanh rì... Ngọc Đan đứng lặng người nhìn theo... nhìn theo một cái gì đó thật hư vô... Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười cay dắng:
- Tạm biệt... Thành Vũ của em...
Tạm biệt... chưa hẳn là kết thúc... nó không có nghĩa là... ngừng yêu thương...
- Ngọc Đan, cậu đi đâu vậy? Đợi mình!
Bỗng dưng, từ phía bến càng, hình ảnh Thành Vũ hiện ra lập lòa sau làn nước mắt của Ngọc Đan...
- Giờ mới xuất hiện... thì còn ý nghĩa gì nữa?
Ngọc Đan nói như vô tình.
- Bác à, chạy nhanh lên một chút ạ!
Thuyền cũng tự động... chạy thật nhanh... Để lại ánh mắt ngỡ ngàng của Thành Vũ... Không một chút do dự, anh nhảy tùm xuống nước... Vừa cố gắng bơi thật nhanh và hét lên thật to:
- Đan à, là mình đây mà! Không nhận ra mình sao?
- Nhận ra ư? Sao lại không chứ?
Ngọc Đan lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi gục xuống nền ỗ, tay bám vào mạn thuyền và khóc tức tưởi... khóc... vì đau khổ... hay vì... quá vui mừng vì được gặp lại người bao năm xa cách...
- Cậu chạy theo làm gì chứ? Về đi! Về đi mà... hức...
- Ngọc Đan... cậu sao vậy? Dừng lại đi... Đan à!
Mặc cho Thành Vũ có hét đến cỡ nào... Ngọc Đan chỉ vô tình quay đi... Hình ảnh đó... lại quay mòng mòng trong đầu...
- Cậu đi đi... mình không cần cậu phải đi theo làm gì hết... Đi Đi!
Nhưng càng nói... Thành Vũ càng cố bơi thật nhanh mặc dù anh không hiểu nổi Đan đang nghĩ cái gì? Bỗng dưng... chiếc thuyền đột ngột dừng lại làm cho Ngọc Đan bất ngờ:
- Bác à... có chuyện gì sao? Sao lại dừng lại?
Nghe cô thắc mắc, người phụ nữ đó chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng và khuyên bảo cô:
- Bác nghĩ tốt nhất cháu nên nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy đi... Bỏ trốn chưa hẳn là cách tốt nhất...
Ngọc Đan nhìn người phụ nữ đó... với ánh mắt thấu hiểu...
- "Đúng vậy... Bỏ trốn... thật ngu xuẩn... Thành Vũ... đã đến lúc... mình nên nói chuyện thẳng thắn với cậu..."
Chỉ một lúc sau, Thành Vũ đã đuổi kịp tàu... Người phụ nữa đó liền tới và kéo cậu ta lên... Riêng Ngọc Đan chỉ trầm ngâm đứng lặng người nhìn Nhân Mã... Anh vẫn như xưa... Chỉ có điều chững chạc hơn... nhưng sao anh lại thay lòng đổi dạ chứ? Giây phút im lặng... bắt đầu... kể từ khi khoảng trống trên tàu... thuộc về hai người...
- Đan à, sao cậu lại bỏ chạy chứ? Cậu có biết là...
- Đủ rồi, mình nghe lời nói này rất rất nhiều rồi... Nhưng đâu chỉ riêng mình được nghe, đúng không?
Ngokc Đan trả lời nhưng vẫn quay lưng thờ ơ... mặc dù... cô đang không thể kìm nén được nỗi xúc động... khi đứng cạnh anh... người đã làm thay đổi cuộc đời cô...
- Cậu nói vậy là sao chứ? Mình không hiểu!
- Còn giả vờ ngây thơ nữa sao? Không phải... Cậu và cô gái hồi nãy... sắp... kết hôn sao?
- ...
Im lặng... sự im lặng của Thành Vũ như làm cô thấy thất vọng...
- "Chẳng lẽ... chuyện đó là có thật..."
- Đúng là có chuyện đó... nhưng...
Câu nói của Thành Vũ bất ngờ làm Ngọc Đan quay mặt lại... rồi nheo mắt và nhẹ nhàng hỏi:
- Nhưng sao?
- Nhưng mình đã từ chối... vì... mình đã có... vợ rồi... Chính là cậu đó...
- Th... Thành Vũ à...
Nghe tới đó, cánh tay cô bỗng buông thỏng xuống, đối mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào Thành Vũ...
- "Đây... có thể coi như một lời cầu hôn không nhỉ?"
Bất chợt, khi cô tỉnh lại... đã thấy mình đang được ôm gọn trong vòng tay của Thành Vũ từ khi nào...
- "Thật ấm áp làm sao... khi được ở trong vòng tay của người mình yêu thương... Hãy nên biết quí trọng từng giây phút đẹp đẽ đó..."
- Đã đến lúc... về nhà thôi... Ngọc Đan à...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trong căn phòng... im lặng... không... náo nhiệt... cũng không trầm lặng... Mà chỉ có những tiếng xì xào gì gì đó... Những cuộc bàn tán trong thầm lặng như không muốn để ai biết... Bất chợt, mọi người im lặng... nhìn nhau... Đằng sau lưng họ... như có luồng sát khí tỏa ra như là mình đang ở trong nghĩa trang lúc 12 giờ đêm vậy...
- Quán Lâm à, cậu có cần đi nhẹ như bay thế không hả?
Mẫn Hiền biết chắc chắn người đằng sau mình là ai. Anh chỉ khẽ quay lại rồi khoanh tay nói...
- Quán Lâm... cậu... đến lâu chưa?
Kiều Hạ bỗng lắp ba lắp bắp... như muốn che giấu chuyện gì đó... Điều này càng làm Quán Lâm thêm nghi ngờ:
- Mình mới đến... Mà mấy cậu đang bàn tán về chuyện gì vậy?
- A! Không có gì đâu!
Nghĩa Kiện nhanh nhảu gạt phắt đi... nhưng ánh mắt sắc lẻm của Quán Lâm làm Nghĩa Kiện toát mồ hôi...
- Mấy cậu đang giấu mình chuyện gì vậy? Nói mau... nếu không...
Nói rồi, người Quán Lâm bỗng tỏa ra sát khí... cả bọn nhìn nhau... vẻ hối thúc...
- "Nè! Mấy cậu mà không nói thì căn phòng này sẽ nổ tung mất..."
- A! Tụi mình... tụi mình... định... định... định kết hôn đó!
Bí quá, Mộc Thanh nói đại ra... rồi thở phào nhẹ nhõm... Quán Lâm nghe vậy chỉ mỉm cười ranh mãnh và lên tiếng:
- Tưởng gì chứ... mình đoán trước cả rồi... mấy cậu cần gì phải úp úp mở mở ra thế?
- Vì... tụi mình sợ cậu buồn đó mà!
Bá Nguyệt nhẹ nhàng nói...
- Bá Nguyệt... cậu... không...
- Sao hả? Cuối cùng Bá Nguyệt cũng trở về con người thật của mình rồi... Cậu thấy thế nào?
Mộc Thanh nhảy vào giải thích cho Quán Lâm... để lại cả đám nhìn Mộc Thanh bằng con mắt đầy sát khí lần hai:
- Mộc Thanh... sao cậu lại lạc chủ đề quá vậy?
- Hơ... mình... mình... chuyện đó gây hại sao hả? Như vậy còn hơn là nói hết toàn bộ kế hoạch đó ra nha!
Bất ngờ, cánh cửa của căn phòng mở ra... Chí Huấn bước vào...
- Haizz. Cái tên này cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi hả? Thật đúng là vô...
Lời nói của Nghĩa Kiện bỗng khựng lại... Vì... anh nhìn thấy một cô gái khác... cũng đi sau Huấn... và... người đó không ai khác chính là...
- MINH CHÂU!
Cả đám trợn tròn mắt... sững sờ... trong khi Minh Châu chỉ mỉm cười vẻ nũng nịu:
- Nè... 10 năm gặp lại bạn cũ mà mấy cậu cư xử vậy sao?
Mộc Thanh bất ngờ chạy đến bên Minh Châu... Đôi mắt xanh đậm đẫm lệ nhìn cô...
- Minh Châu? Cậu vẫn còn sống? Sao cậu lại đi đâu biệt tích 10 năm nay hả? Cậu có biết mình lo cho cậu lắm không?
- Minh Châu, mình giận cậu đó... Làm mọi người lo lắng đến bây giờ mới chịu về... mình ghét cậu!
Bá Nguyệt bất ngờ ôm chầm lấy Minh Châu và khóc nức nở... Ngay cả Kiều Hạ- cô nàng mạnh mẽ nhất trong nhóm cũng phải lấy tay quẹt nước mắt đi... Cô vội vàng cầm lấy tay Minh Châu và xót xa nói:
- Cậu sao vậy? Sao lại thương tích đầy mình thế này hả? Ai đã làm điều đó vậy? Cậu nói đi, mình nhất định cho hắn biết tay!
- Ưm... không cần nữa đâu... Chí Huấn đã xử tội hắn rồi... còn bây giờ... mình đã được về với mấy cậu rồi mà!
- Thật không ngờ Minh Châu mít ướt lại là người duy nhất không khóc nhè trong tình cảnh này đó!
Một giọng nói quen thuộc vang lên...
- Đúng vậy, Thành Vũ nói đúng ghê!
- Khoan đã Nghĩa Kiện... ý cậu nói Thành Vũ là sao?
- THÀNH VŨ ?
Cả đám bất ngờ quay lại nhìn Thành Vũ... ánh đáng đúng trước mặt họ... tay trong tay với Ngọc Đan...
- Mình tìm thấy hắn ở trên thành phố Y đó, mấy cậu muốn xử lí ra sao thì tùy nha!
Ngọc Đan tránh sang một bên để lại Thành Vĩ cứ ngó trước ngó xuôi... Trong khi đó, các sao nam tập trung và phía anh với ánh mắt rực lửa:
- Cái tên này... dám bỏ anh em thế hả? Thù này nhất định mình phải trả mới được!
- Thành Vũ... cậu đi đâu 10 năm mới về hả?
- Lần này cậu chết với bọn mình...
- Mấy cậu à...
Bất ngờ, câu nói của Kiều Hạ vang lên... Các sao nam quay lại nhìn cô...
- Kiều Hạ, help me!
Thành Vũ nói với ánh mắt long lanh...
- Cho mình... xử tên này chung với!
Nói rồi, Kiều Hạ cũng tinh nghịch nhảy vô và cùng các sao nam xử tội Thành Vũ bằng cách... thọc lét anh . Bất ngờ, câu nói của Minh Châu khiến cả đám im bặt:
- An Phương đâu? Sao mình không thấy cậu ấy?
- Ưm... Châu à... Có lẽ tụi mình cần nói chuyện...
Các sao nữ kéo Minh Châu ra ngoài... Không khí bất chợt lại trở nên thật nặng nề...
- "An An... ai cũng được đoàn tụ rồi... chỉ còn mình với cậu... An Phương à... cậu mau về đi chứ... Tính để mình chết trong cơ đơn luôn hay sao...?"
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Ngày đó, cái ngày hạnh phúc nhất đối với 10 người cũng đã đến... Trong một căn phòng trắng đơn sơ mà trang trọng... 6 người con trai... mặc sáu trang phục vest lịch lãm... người thì thật bình thản nói chuyện với nhau... người thì nôn nao cứ đi qua đi lại... nhưng cũng có người vô tâm đến mức đang... ngủ. Bất chợt, chàng trai có vẻ đẹp lạnh lùng lên tiếng:
- Phù rể cũng phải mặc vest sao?
- Tất nhiên rồi! Đó là luật của mình mà!
Chàng trai khác ngạo mạn nói rồi lại đi qua đi lại khiến Chí Huấn cùng Trân Ánh phản đối:
- Nè! Cậu có cần rối tung như thế không chứ? Cứ bình tĩnh... như Mẫn Hiền và Thành Vũ đó! Hai người họ bình thản tới mức ngủ quên cũng không biết!
- Hey! Hai tên đó lo đến cả đêm không ngủ được nên bây giờ ngủ bù là phải!
Quán Lâm lặng lẽ lên tiếng... Giá như... có người ấy ở đây... thì có lẽ... anh không phải là phù rể nữa... mà là...
- "Bính boong..."
Bất ngờ, tiếng chuông nhà thờ vang lên... như báo hiệu rằng đã đến giờ cử hành hôn lễ... Trong thánh được rộn ràng. Ngoài sân, từng đàn bồ câu bay sà xuống đất... những cánh hoa hồng mềm mại được tung lên theo gió... Hôm nay... là một ngày nắng đẹp... như ông trời đang muốn chúc phúc cho tình yêu của các đôi uyên ường của ngày hôm nay... ngày mai... và mãi mãi... Thế rồi, chẳng ai bảo ai, 6 người lần lượt bước vào thành đường, nơi những người họ hàng dăng đứng chúc mừng cho các cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy... Trông các nàng như những chú thiên nga trắng... xinh đẹp một cách kiêu sa và lộng lẫy nhưng cũng không kém phần duyên dáng... Nhưng... điều làm Quán Lâm chú ý nhất... chính là... trong thánh đường... có đến... 6 cô dâu... và cô dâu thứ sáu đó... đang đứng quay lưng lại nhìn chăm chú vào một tấm hình cưới nào đó... Nhìn từ đằng sau, cô có thân hình mảnh mai... và... mái tóc nâu đỏ được búi gọn lên... Tay cô cầm một đóa hoa hồng vẫn còn thẫm đẫm hơi sương... Và bức hình cô đang chăm chú nhìn... Có hình Quán Lâm... và kế anh... không ai khác... chính là...
- An Phương...
.
.
.
.
.
Tiếng nhạc hoa vang lên, sáu cặp bước vào thánh đường... trong tiếng vỗ tay chúc mừng... trong tiếng chúc phúc của họ hàng xa gần... Kế hoạch của 10 người thật hoàn hảo... Từng người... với những lời hẹn ước... cùng nhau đeo những chiếc nhẫn cưới vào tay người kia... rồi có người khẽ mỉm cười... có người e thẹn đỏ mặt... Để rồi... họ cùng trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy... để minh chứng cho tình yêu của họ hôm nay, ngày mai và mãi mãi...
- "LOVE IS FOREVER"
Kết thúc buổi lễ, tại ngoài hiên của nhà thờ...
- Aw! Thiệt là thoải mái quá đi! Ở trong đó bức bối thiệt đó!
Thành Vũ vươn vai rồi thở phào nhẹ nhõm làm Ngọc Đan khúc khích cười... khuôn mặt cô rạng rỡ hơn bao giờ hết... là do chiếc váy cưới hay là...
- Anh thiệt là!
- Sao hả? Em hối hận khi đã lấy anh à? Giờ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy!
- Rồi! Em nghĩ lại rồi! Em vẫn sẽ lấy anh!
- Vui vẻ quá nhỉ? Giờ thì... giải thích cho mình nghe chuyện này coi!
Quán Lâm nói như ra lệnh rồi khẽ quay qua An Phương rồi mỉm cười... Đã lâu lắm rồi... anh không được thấy khuôn mặt này... nụ cười này... đã làm tan chảy lớp băng dày trong trái tim anh...
- Thì... An Phương thật ra đã về nước cách đây vài tuần rồi... Tụi mình muốn dành bất ngờ này cho cậu nên... mà nếu cậu không thích thì thôi!
Kiều Hạ tinh nghịch nói... rồi lại dựa vào vai Nghĩa Kiện rồi mim cười hạnh phúc.
- Sao lại không thích chứ?
Quán Lâm nói rồi nhẹ nhàng lấy tay choàng qua vai An Phương còn cô chỉ khẽ đỏ mặt và khẽ cười e thẹn...
- Mình ước gì... Chúng ta sẽ mãi như vầy... mãi mãi không xa rời dù cho có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa...
Minh Châu mơ mộng nói trong vòng tay yêu thương của Chí Huấn...
- Mình thì lại muốn ngày trôi qua thật nhanh...-Mẫn Hiền nhanh nhảu nói.
- Đồ đầu óc sâu bọ... anh...
- E Hèm... Tại em nghĩ bậy thì có đó!
Mẫn Hiền trả lời Mộc Thanh đang đỏ bừng mặt mũi...
- Em thật là... đáng yêu quá đi!
Mẫn Hiền nói rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Mộc Thanh...
- À An Phương nè, ở bên đó cậu có buồn không?
Bá Nguyệt xinh đẹp thắc mắc... trong khi... tay cô... đang nằm gọn trong tay Trân Ánh...
- Ừ... buồn chứ... nhưng cũng vui nữa... mình là nhà văn ở bên đó nha!
- Aw! An Phương à, cậu giỏi quá đi mất!- Bá Nguyệt cảm thán.
- Mình viết về những cảm xúc của mình khi xa các cậu đó... Và nó đã được nhà xuất bản ở bên đó đồng ý cho xuất bản... Và giờ... mình muốn viết thêm một bộ truyện nữa...
- Truyện gì vậy? - Kiều Hạ nhanh nhảu nhảy vô hỏi An An... nhưng cô cứ úp úp mở mở hoài mà không chịu nói.
- Đã đến lúc dùng biện pháp mạnh rồi... Nói mau... nếu không mình... mình... Mình không cho Quán Lâm về với cậu đâu!
Mộc Thanh bất đắc dĩ hù dọa An Phương...
- Nè! Ý cậu là sao hả?
Một giọng nói vang lên kèm theo sát khí nồng nặc...
- Thôi mà! Đừng trêu An Phương nữa... Để mình!
Minh Châu nói rồi chạy đến bên An Phương và nhẹ nhàng hỏi:
- An Phương à, nói cho mình biết đi... bộ truyện đó tên gì vậy?
- Tên là...
- Nói đi mà!
- Ngôi Trường Cấp 3!
-----o0o-----o0o---THE END---o0o-----o0o-----
♥VÀ HỌ SỐNG HẠNH PHÚC BÊN NHAU MÃI MÃI♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro