Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Mưa... rồi sao?
Mộc Thanh nhìn ra ngoài với ánh mắt buồn bã... Bàn tay xinh xắn đưa lên hứng những giọt nước long lanh rớt xuống thật mạnh... Bất chợt, những cơn sóng dữ dội đánh dồn dập vào con tàu... Thế rồi, nó cứ chao đảo ngày càng mạnh...
- Chuẩn bị xong chưa?
Nghĩa Kiện bỗng quay qua hỏi Trân Ánh cùng Thành Vũ đang lúi húi đặt những chiếc phao cứu hộ xuống...
- Thật không ngờ Đan lại chu đáo như vậy đó! Lại còn có cả phao cứu hộ nữa... Chắc cậu cũng lường trước được truyện này nhỉ?
Thành Vũ mỉm cười rồi lên tiếng thì liền bị cô lườm ột cái sắc lẻm:
- Đến nước này rồi mà cậu vẫn còn lạc quan được nữa hay sao? Nếu không có mấy thứ này thì chắc chúng ta sẽ tiêu đời lâu rồi đó!
- Thôi mà! Chưa chắc con tàu này chịu được hay không đâu! Cứ chuẩn bị cho chắc ăn!
Quán Lâm vừa ngồi trên ghế an ủi An Phương vừa nói với các sao. Mọi người nhìn nhau... rồi tự trấn an chính mình... Mặc cho con tàu này ngày càng lắc lư theo chiều gió...
- Mình sợ quá! Hình như mặt tàu... đang chuyển động vậy? Có khi nào...
Minh Châu sợ hãi lên tiếng. Lập tức, Chí Huấn chỉ khẽ an ủi cô:
- Không sao mà! Có mình ở cạnh cậu... thì còn sợ gì nữa chứ! Mình hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu!
- Huấn à...
- Thành thật bó tay hai người này luôn đó! Tình cảm thấy ớn à!
Kiều Hạ vừa đứng khoanh tay vừa chép miệng nói... Một phút im lặng... vì quá sợ hãi chăng? Một mình... trên biển cả mênh mông đang gào thét dữ dội... với số phao cứu hộ ít ỏi của Ngọc Đan... Liệu... chúng ta có vượt qua...?
- "Uỳnh"
Một tiếng động lớn vang lên và toàn bô con tàu rung động... Kiều Hạ bất ngờ té xuống nền gỗ... Ngay lập tức, Nghĩa Kiện vội vã chạy đến bên cô... Anh ngồi xuống... ôm thật chặt cô... như muốn làm xua tan hết sự hoảng loạn ở trong cô... Bất ngờ, câu nói Bá Nguyệt vang lên làm tất cả các sao sửng sốt:
- Mọi người... có nhận thấy... dưới chân mình có nước không?
- Sao?
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn xuống dưới... nước biển trào vô đã làm ngập hết bàn chân... Trong khi con tàu vẫn đang chống chọi mãnh liệt với bão tố...
- K... không thể nào!
An Phương hét lên một cách khiếp đảm rồi gục đầu vào lòng Quán Lâm và khóc nức nở... Tiếng khóc đó như làm tất cả sao càng lúng túng...
- "Uỳnh..."
Lại thêm một lần nữa... Con tàu như muốn lật úp xuống... Bá Nguyệt dù đã bám chặt lấy Ánh nhưng vẫn bị ngã xuống... người cô ướt sũng... mái tóc bạch kim lòa xòa trước mặt...
- Mọi người... chuẩn bị tàu cứu hộ đi!
Mộc Thanh hét lên ngay khi tiếng sấm nổ xong... Cô đứng ngoài boong tàu... mắt nhìn theo những cơn sóng bạc đầu bằng đôi mắt có chút sợ hãi... Nước biển dâng lên và tạt thẳng vào người Thanh Thanh khiến cô phải lùi lại... Bất ngờ... cô cảm thấy như mình vừa chạm phải cái gì đó...
- Mẫn Hiền...?
Cô lẩm bẩm nói trong khi Mẫn Hiền kéo cô vào trong và chính anh tiếp tục đi ra ngoài canh chứng...
- Cậu không được gặp nguy hiểm đó! Mình không cho phép!
Mẫn Hiền nói một cách chắc nịch... nhưng nó cũng đủ... để cô cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cô ngay lúc này... Bỗng dưng, một đợt sóng nữa trào vào... Những cơn gió mạnh cứ cô đánh vào mạn thuyện như không muốn tha chết cho đoàn du lịch xấu số...
- NHANH LÊN! MỌI NGƯỜI ĐI VÔ TRONG HẾT ĐI!
Nghĩa Kiện cố gắng hét lên mặc dù tiếng sấm đã át đi một phần tiếng nói của anh... Các sao nam lập tức thả lần lượt những chiếc tàu cứu hộ xuống nước...
- Mọi người... liệu có an toàn không?
Minh Châu vừa nói vừa sụt sịt khóc...
- Không sao đâu, mình biết lặn mà! Nếu cậu có bị làm sao thì mình sẽ cứu cậu... Yên tâm đi!
Mộc Thanh ráng mỉm cười trấn an Minh Châu rồi cô lại quay ra những người khác và hỏi gấp:
- Ở đây có những ai biết bơi?
Lần lượt từng người nói có nhưng một số chỉ lắc đầu buồn bã...
- Tốt rồi! Ít nhất thì toàn bộ phía con trai đều biết bơi... Chúng ta không phải sợ nữa đâu!
Bá Nguyệt tiếp lời... Lập tức, mưa càng nặng hạt như muốn thúc giục các sao...
- Thôi! Ở đây cũng chết mà... Thà chết cùng nhau thì hơn!
Thành Vũ cười trừ như cố bày trò cho mọi người vui... Nhưng bây giờ thì còn ai vui vẻ nổi nữa chứ? Bất ngờ, một cơn sóng dữ dội tiến đến con tàu với vận tốc cực nhanh như muốn nuốt chửng nó... Và rồi... hai vật chạm nhau... trong khi các sao của chúng ta còn chưa kịp xuống tàu... Một va chạm cực lớn khiến mỗi người một ngả...
- BƠI ĐẾN CHỖ PHAO NHANH LÊN!
Nghĩa Kiên vừa hét lên vừa nắm chặt lấy Kiều Hạ đang cố ngoi lên khỏi mặt nước mặn chát...
- KHOAN ĐÃ! An An, cậu ấy đâu rồi?
An An hét lên... Giữa mặt biển mệnh mông rộng lớn hỗn độn, anh quờ quạng khắp nơi... như mò kim đáy bể...
- Trân Ánh! Trân Ánh! Cứu... cứu mình...
Lời nói của Bá Nguyệt liên tục bị gián đoạn vì những con sóng cứ nhắm vào cô mà ập đến... Ngay lập tức khi vừa nghe thấy tiếng Bá Nguyệt, Trân Ánh vội vã bơi đến chỗ cô...
- Tiểu Nguyệt ! Cậu không sao chứ? Mình đây rồi... đừng sợ nữa...
Trân Ánh vội vã ôm chặt Bá Nguyệt đang run rẩy rồi cố bơi theo Nghĩa Kiện... Bất ngờ, một chiếc mỏ neo sắt nhọn từ trên con tàu đang đổ ập xuống nước bất ngờ rơi về phía Trân Ánh... Bá Nguyệt thấy thế liền vội vã hét lớn:
- Trân Ánh... coi chừng!
Nói rồi, cô cố đẩy anh ra xa... Cuối cùng, người bị chiếc mỏ neo rơi trúng không phải là Trân Ánh nữa mà là người đã hi sinh để cứu anh- Bá Nguyệt. Một vết thương lớn đang rớm máu ở ngay trên khuôn mặt xinh đẹp đang tái mét lại của cô... Máu... loang ra khắp nước biển... Trân Ánh vì bị đẩy ra quá bất ngờ nên không kịp phản ứng gì hết... Anh chỉ biết vừa bơi đến chỗ Bá Nguyệt vừa gào thét gọi tên cô... Bất ngờ, ngay lúc đó, con tàu chính thức đổ ụp xuống nước... Từ trong đó, Nghĩa Kiện đang cố bơi ra... anh đang ôm chặt Kiều Hạ...
- Nghĩa Kiện, cậu có sao không? Chỉ tại mình mà...
Kiều Hạ vừa nói vừa bật khóc... chỉ vì cô mà tốc độ bơi của Nghĩa Kiện giảm đi... khiến con tàu suýt giết chết cả hai... Nhưng vì đã đỡ cho cô... một cánh tay của anh bị trật khớp... không biết là có bị gãy xương không nữa... Nhưng anh vẫn cố bơi đến chỗ phao cứu hộ... Anh không thể để cô phải ở dưới nước lâu hơn một phút nào nữa... Bám chặt vào chiếc phao, Nghĩa Kiện thở dốc... Bỗng dưng, một bàn tay nào đó kéo anh lên và cả Kiều Hạ nữa... Là Chí Huấn... Cậu ấy đã ở trên đó từ lúc nào... Lại còn có cả Minh Châu nữa...
- Thật không ngờ... cậu... lại nhanh đến thế!
Nghĩa Kiện nói bằng giọng thều thào.
- Giờ không phải lúc ca ngợi mình đâu! Mau đi tìm những người khác đi!
Chí Huấn nói như ra lệnh... Trong khi đó, Thành Vũ đang loay hoay tìm Ngọc Đan...
- Đan à! Cậu ở đâu? Mau nói cho mình biết đi! Cậu ở đâu hả?
Vẫn không có tiếng trả lời làm Thành Vũ dường như muốn phát hoảng...
- Ngọc Đan... Cậu ở đâu?
Bất ngờ, bóng hình một người con gái thấp thoáng giữa làn nước xanh đậm làm Vũ Vũ chú ý... Anh vội vàng lặn xuống... Là Ngọc Đan... Hơn nữa... cô vẫn còn sống... chỉ là bị ngạt nước thôi... Thành Vũ cố gắng bơi tiếp đến chỗ các sao khác... Nhưng càng ngày... sức khỏa của anh càng yếu đi... không thể mang thêm một người nào nữa...
- Đan à, cậu nhất định phải sống... vì mình... và vì mọi người...
Nói rồi, anh nhẹ nhàng đặt cô lên một tấm ván gỗ thật to và... khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn... Có lẽ nào... đó là nụ hôn vĩnh biệt? Thành Vũ khẽ buông tay... tấm ván cứ theo chiều sóng mà tự đến chỗ con tàu... chỉ còn lại mình anh... bị bao quanh toàn là nước... Dường như... không khí trên đất liền... đã thật dứt... kể từ đây?
- Nhìn kìa! Kia có phải là Trân Ánh không?
Nghĩa Kiện hiện giờ đã ngồi trên thuyền thì bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Trân Ánh...
- Bá Nguyệt làm sao vậy?
Minh Chuâ lo lắng hỏi khi thấy người Bá Nguyệt toàn là máu... Nhưng đáp lại sự lo lắng của cô, Trân Ánh chỉ khẽ nhìn chăm chăm vào Bá Nguyệt bằng ánh mắt đau khổ...
- Mộc Thanh, An Phươnh mất tích rồi!
Mẫn Hiền chuyển lời Quán Lâm cho cô... Ngay lập tức, nét mặt cô bỗng tái mét lại...
- Cái gì? An Phương mất tích lâu chưa?
- Hình như là lâu rồi!
- Không được! An Phương làm sao chịu được áp suất của nước chứ? Mình phải cứu cậu ấy!
Nói rồi, Mộc Thanh đang định lặn xuống thì bị Mẫn Hiền giữ lại:
- Không được! Nhỡ may cậu có mệnh hệ gì thì sao?
- Đứng ích kỉ như thế chứ! Cậu không thấy rằng An Phương đăng gặp nguy sao? Giả sử đó không phải là cậu ấy... mà là mình thì sao?
Lời nói của cô như làm Mẫn Hiền hiểu ra. Anh chỉ khẽ buông tay cô ra... Dường như có cảm giác hối hận ở trong cô... Mộc Thanh khẽ nhìn Mẫn Hiền với ánh mắt nguôi giận và nhẹ nhàng hôn vào môi anh như để trấn an... Rồi... cô lặn mất tăm dưới làn nước biển... Trong khi đó, trên tàu cứu hộ của Chí Huấn...
- Hình như... đó là Ngọc Đan phải không?
Chí Huấn vừa nói vừa chỉ về hướng một cô gái đang nằm bất động trên tấm gỗ... Ngay lập tức, Chí Huấn nhảy tùm xuống biển và bơi đến chỗ cô rồi kéo cô vào gần tàu...
- Đúng là Ngọc Đan rồi... nhưng... Thành Vũ đâu?
Câu hỏi của Minh Châu chỉ nhận được bằng cái lắc đầu của Chí Huấn...
- Đây rồi! An Phương đây!
Mộc Thanh trồi lên và mang theo An Phương và đặt cô lên vòng tay của Quán Lâm... Sắc mặt An Phương tái nhợt lại, duy chỉ có khuôn mặt vẫn còn vẻ đẹp dịu dàng và yên bình... Bất ngờ, một con sóng mạnh đánh vào tàu cứu hộ của Châu Châu khiến cô trượt chân và ngã xuống nước... Nhưng thật may, Chí Huấn đã nắm được tay cô... nhưng liệu... đó có thực sự là may mắn... Một cơn sóng nữa lại tràn qua... Minh Châu đã biến mất chỉ trong tích tắc... khiến Chí Huấn không tin nổi vào mắt mình nữa...
- CHÂU CHÂU !
Anh hét lên... nhưng mặt biển chỉ trả lại cho anh sự im lặng tột cùng... Bỗng chốc, mặt biển trở nên phẳng lặng... Gió thôi thổi... biển thôi sóng... và... người thôi khóc...
- CHÂU CHÂU !
Chí Huấn hét lên trong đau đớn và tự trách mình vì đã không nắm được tay cô... để rồi... giờ đây...
- Minh Chuâ ! Cậu ấy rớt xuống nước rồi! Mau tìm nhanh lên!
Nghĩa Kiện hét lên rồi cả đám cùng cố gắng tìm cô nhưng liệu có ai biết được... Trong sự hỗn loạn của biển cả... Tìm thấy một người thật khó...
- Không thấy! Cậu ấy đâu mất rồi!
Mộc Thanh hét lên thật to rồi bật khóc... Chẳng lẽ... cô không đủ sức để cứu nổi hai người bạn...
- Minh Châu à! Cứu Minh Chuâ đi! Kiện à... hức...
Kiều Hạ cũng tấm tức khóc theo... Mặc dù giờ đây... Nghĩa Kiênh đã hoàn toàn bất lực... Minh Châu , Thành Vũ đều bị mất tích... Bá Nguyệt bị thương ở mặt vì đỡ cho Trân Ánh... Cánh tay của Nghĩa Kiện thì không thể cử động được... An Phương thì bất tỉnh không biết sống chết ra sao...
- Chí Huấn à! Bình tĩnh lại đi! Trước hết cậu hãy lo cho bản thân mình...
Mẫn Hiền đến trấn an Chí Huấn nhưng anh chỉ hất Mẫn Hiền ra...
- Cậu đừng có đến gần tôi! Minh Chuâ... mình không thể để cậu một mình được!
- Chí Huấn à! Đừng có làm quá như thế!
Nói rồi, Trân Ánh cùng Mẫn Hiền tiến đến và dùng hết sực kéo Chí Huấn vô bờ... Cơn bão đã qua đi... nhưng liệu nỗi đau đó có phai mờ theo thời gian...
Sáng hôm sau, đầu trang của một tờ báo in rõ nhất là mục "Chuyến đắm tàu kinh khủng- 2 người mất tích và 3 người bị thương"... Trong bệnh viện... có tiếng khóc nức nở của ai đó... những những nỗi thương tiếc khôn nguôi... có những trách móc... những đau buồn... và mất mát...
- Thật không thể tin nổi! Minh Châu, Thành Vũ lại...
Kiều Hạ hét lên như tức giận... Nhưng... cô giận gì chứ... giận mình đã làm cản trở mọi người... giận mình vì không cứu được ai? Sau đó, cô khẽ ngước mắt nhìn qua Nghĩa Kiện... rồi nhìn xuống cổ tay của anh đang bị cuốn băng trắng...
- Nghĩa Kiện... mình xin... hức... mình xin lỗi... vì mình...
Kiều Hạ nghẹn ngào nói trong tiếng nấc... Nhưng đáp lại, Nghĩa Kiện chỉ nhẹ nhàng dùng bàn tay lành lăn kia để lau nước mắt cho cô...
- Đồ ngốc... Chẳng lẽ mình lại để cậu...
- ...
Không khí im lặng bao trùm căn phòng cho đến khi giọng nói của Mẫn Hiền vang lên:
- Đan và Huấn sao rồi?
- Ngọc Đan... từ ngày biết Thành Vũ vì cứu mình mà mất tích... ngày nào... cậu ấy cũng cùng Huấn đi ra biển... như ngóng chờ điều gì đó!
Bá Nguyệt buồn bã nói... rồi quay sang Ánh hỏi:
- Trân Ánh à... cậu còn thích mình không?
Bá Nguyệt- cô gái với khuôn mặt cuốn băng trắng nức nở lên tiếng...
- Cậu đã hi sinh khuôn mặt xinh đẹp của cậu để cứu mình... Tất nhiên là có rồi!
Trân Ánh nói một cách chắc chắn...
- Mình yêu tâm hồn của cậu... chứ không phải ngoại hình...
Nghe xong, Bá Nguyệt chỉ khẽ rờ lên khuôn mặt của mình... Chắc nó không còn xinh đẹp như trước nữa... Nhưng... chỉ cần nhìn thấy Trân Ánh vẫn còn ở bên mình... Nhìn thấy Ngọc Đan và Chí Huấn đau đớn như thế nào khi mất người mình yêu... Cô bỗng thấy mình vẫn còn rất may mắn...
- Tại sao... đây không phải là một giấc mơ...
Mộc Thanh lẩm bẩm... rồi khẽ dựa vào vai Mẫn Hiền... Nước mắt cô... đã khô cạn rồi...
Lúc đó, tại sân bay... Một chàng trai lạnh lùng trầm ngâm nhìn xuống cô gái đang ngồi trên xe lăn... với khuôn mặt mệt mỏi... nhưng vẫn thật xinh đẹp... Anh cố nén nỗi xúc động đó đi và hỏi...
- An An, cậu thật sự phải đi sao?
- Đúng... vậy... mình... không... thể... không... đi...
Một giọng nói thều thào khác trả lời...
- "Từ vụ tai nạn ấy, bác sĩ nói rằng các mạch máu và thanh quản vủa nó bị tổn thương nặng... Nói chuyện sẽ rất khó khăn nếu không được chữa trị đúng cách... Cho nên việc phẫu thuật sẽ rất khó khăn... Nếu có điều kiện thì đi ra nước ngoài chữa trị thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn... Vậy nên..."
Lời nói của mẹ An Phương lại vang lên trong đầu Quán Lâm... Nhìn cô bây giờ... anh khôn thể kìm lòng được...
- Mình... xin... lỗi...
- Không! Cậu không có lỗi...
- Mình... sẽ... rất... nhớ... cậu...
- Mình... cũng vậy...
- Cậu... sẽ... đợi... mình... chứ?
- Cho đến khi nào mình còn sống...
- Lâm Lâm...
An Phươnh nhìn anh... ánh mắt đó... như muốn nói rằng... anh sẽ chờ cô... chờ đến khi nào cô trở về... Bất ngờ, cuộc nói chuyện bị kết thúc bởi tiếng loa phát thanh thúc giục những hành khách nào còn chưa lên máy bay... Từ phía bên kia, mẹ An Phương đi ra rồi đưa cô đi... Bất ngờ... Cô bỗng cố ngoái đầu lại...
- Lâm Lâm... mình... ye...
Bỗng dưng, một chiếc máy bay bay qua át mất lời nói của An Phương... Để lại Quán Lâm vẫn đứng đó... lặng lẽ nhìn theo bóng cô xa dần...
- Mình cũng yêu cậu... An An...
- "An Phương... mình sẽ luôn chờ cậu..."
Và đôi khi... chờ đợi cũng là hạnh phúc...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trên bờ biển, cát nắng cháy vàng... Hai người... đứng trên đó... với hai trái tim tan vỡ... Ngọc Đan... với hai hàng nước mắt lăn dài... Cô quay sang Chí Huấn đang đứng bên cạnh...
- Có thật là... Lúc đó... Cậu không thấy Thành Vũ phải không?
Chí Huấn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn ra biển...Tại sao lúc đó... nó không yên bình như vậy đi... thì đâu có đến nỗi...
- "Thành Vũ... đồ ngốc... Cậu tưởng rằng khi sống thì mình sẽ hạnh phúc sao... Hạnh phúc... khi không có cậu sao?"
Bất giác, Ngọc Đan bỗng bật khóc... Những giọt nước mắt rơi xuống... và bị sóng biển cuốn đi... thật xa... nơi nào đó... Riêng Chí Huấn... anh không thể khóc được... nếu Minh Châu biết anh như vậy... cô sẽ buồn lắm... anh tự trách mình...
- "Giá như... mình nắm chặt tay Châu Châu... thì đâu đến nỗi..."
Và ngay lúc đó, bàn tay anh nắm chặt lại... Nhưng càng nắm chặt... những hạt cát trong tay anh càng rơi xuống nhiều...
- "Tôi biết bạn vẫn còn sống... Ở một phương trời nào đó... Bạn vẫn đang mỉm cười với tôi... bạn vẫn còn sống mãi... vì sao ư? Vì... trái tim tôi... vẫn còn biết đập..."
Anh sẽ là gió, còn em là mây...
Gió đưa mây đi đến tận chân trời...
Dù có cách xa, mây cũng đừng buồn nhé!
Ở phương trời nào, gió cũng về với mây...
Cậu chuyện 12 người của chúng ta vẫn còn tiếp diễn... Nước mắt... rồi sẽ qua đi... đau đớn... cũng dần tan biến... Nhưng liệu... ai cũng như vậy... Bối cảnh tiếp theo của cậu chuyện là vào 10 năm sau... Khi những cô cậu học trò cấp ba hồn nhiên đã trở thành người lớn... chững chạc hơn... nhưng kí ức về vụ tai nạn khủng khiếp đó vẫn không nguôi...
10 năm sau, tại một căn biệt thự sang trọng bậc nhất...
Trong một căn phòng sang trong, mọi thứ đều được bày trí đẹp đẽ. Trên cao, ánh đèn chum pha lê long long chiều xuống dưới... Không khí... nặng nề... u ám... hay buồn...
- Chí Huấn và Quán Lâm đâu, sao hai người họ không tới?
Một cô gái xinh đẹp... rất xinh đẹp... với nét đẹp duyên dáng hơn... uyển chuyển hơn... nhưng mái tóc tím nhạt và đôi mắt xanh lơ đang buồn vẫn không khác xưa là mấy...
- Cậu biết mà còn hỏi nữa hả Mộc Thanh? Chí Huấn... câu ấy đã đi công tác từ mấy ngày trước rồi... giám đốc công ti mà lại... Mình thật sự bó tay cái tên này rồi đó... Từ cái ngày đó, nó chỉ biết chúi đầu vô học học học... Còn bây giờ thì bỏ bạn bỏ bè rồi đó!
Nghĩa Kiện nói như tức giận... Còn cô gái ngồi cạnh anh nãy giờ mới chịu lên tiếng:
- Cũng chỉ tại cậu ấy quá đau buồn mà thôi! Không thể trách Huấn được... Nhưng... còn Quán Lâm thì sao?
Câu hỏi đó của cô khiến ai nấy im lặng... Cô chỉ biết ngước đôi mắt nâu trong veo lên nhìn mọi người như đang chờ đợi câu trả lời... Thế rồi... cô cũng khẽ thở dài... Thấy Kiều Hạ buồn... Nghĩa Kiện cũng chỉ biết lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc đã dài tới ngang lưng của cô... Trước mặt anh, Kiều Hạ tinh nghịch quậy phá cùng mái tóc ngắn xinh xắn đã dần mất đi... Thay vào đó, sự dịu dàng thùy mị đã thay thế...
- 10 năm nay... đã 10 năm rồi... không một lá thư... không một cuộc điện thoại của An Phương... Chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ?
Ngọc Đan lặng lẽ lên tiếng... 10 năm... khoảng thời gian thật dài... nhưng vẫn không đủ để cô có thể quên đi một người... không đủ để ngăn lại nước mắt vẫn tuôn rơi hằng đêm... để không đủ... để... trái tim cô có thể yêu một người khác... Thật sự... cô rất đẹp... đẹp một cách hoàn mĩ... Tất nhiên... rất nhiều chàng trai đang theo đuổi nhưng cô đã từ chối tất cả... vì một lí do duy nhất... Cô đã có bạn trai...
- Ngọc Đan à, mình biết cậu rất buồn nhưng... Thành Vũ... đã mất tích 10 năm rồi... không còn hi vọng nào nữa đâu!
Thấy Ngọc Đan buồn, Bá Nguyệt cũng buồn lây... Nhưng trong tình thế như vầy... tốt nhất... cô nên quên Thành Vũ đi... Như vậy sẽ tốt hơn... là cứ mãi mong chờ một người... sẽ mãi không quay trở về... Với lại, chính Bá Nguyệt cũng chẳng còn hi vọng gì nữa vào khuôn mặt mình... Mặc dù cô chẳng biết nó ra sao?... Cô rất sợ soi gương... Cô luôn che vết thương đó lại bằng một miếng băng trắng mặc dù nó đã lành lăn từ lâu rồi... Có lúc... tuyệt vọng... nhưng... lại luôn có một người... ở cạnh cô cho dù bất cứ hoàn cảnh nào... Là người... đang ngồi cạnh cô đây... anh đẹp... còn cô thì...
- Thôi được rồi! Bàn vào vấn đề chính thôi... Sở dĩ... tụi mình mời các cậu đến đâu là để... để...
Mẫn Hiền bất ngờ lên tiếng... nhưng cũng lại ngập ngừng...
- Có chuyện gì vậy? Các cậu nói mau đi!
Bá Nguyệt thúc giục nên Nghĩa Kiện đành đứng lên và tuyên bố:
- Hạ Hạ!
- Hả?
Kiều Hạ đang ngơ ngác bỗng dưng bị tiếng nói của Nghĩa Kiện làm giật mình...
- Cậu...
- Mình sao?
- Lấy mình nhé!
Ngay sau câu nói đó, người thì đỏ mặt, người thì há hốc mồm kinh ngạc...
- Cái gì? Cậu... vừa nói gì...
- Lời mình nói thì không lặp lại lần thứ hai đâu!
- Đồ ngốc... Bộ cậu nghĩ mình sẽ lấy cậu sao?
...
- Cậu... nghĩ đúng rồi đó!
Kiều Hạ đỏ mặt rồi nói tiếp... Tiếng vỗ tay của ai đó vang lên...
- Aw! Hai cậu tỏ tình thiệt là dễ thương đó nha!
Mộc Thanh cảm thán nói...
- Đúng rồi đó! Nhưng không dễ thương bằng tụi mình đâu ha!
Bất ngờ, Mẫn Hiền nói rồi lấy tay choàng qua vai Thanh Thanh trong khi cô nàng tròn mắt:
- Cái gì? Tụi mình... hồi nào vậy?
- Chẳng phải khi học cấp 3 mình đã nói rồi sao? Và cậu cũng đồng ý đó! Hay là cần mình nói lại không?
- Cậu... đồ đáng ghét!- Mộc Thanh đỏ mặt...
- Aw! Thật là một dịp đáng mừng đó! Mẫn Hiền với Mộc Thanh , Nghĩa Kiện với Kiều Hạ... Hai đám cưới trong một ngày sao?
Trân Ánh vỗ tay đồng tình... Ngay lập tức... Hiền và Kiện cùng quay lại nhìn anh bằng ánh mắt cực kì nghiêm trọng:
- Có cả cậu nữa đó...
- Hả? Sao lại có mình trong đó chứ!
- Thì chẳng phải cậu và Bá Nguyệt...
- Nhưng... nhưng...
Trân Ánh bỗng cảm thấy bối rối... Không phải vì anh không muốn mà vì...
- Mình... có lẽ... là không đâu!
Bất ngờ, cả đám quay lại nhìn Bá Nguyệt bằng cặp mắt ngạc nhiên... Thấy vậy, cô chỉ nói tiếp:
- Ai đời... cô dâu mà dán băng trắng vào mặt không?
- Trời ạ... tưởng gì... cậu chỉ cần bỏ ra là được!
Ngọc Đan nói nhưng Bá Nguyệt chỉ lắc đầu lia lịa:
- Không được... như vậy càng không được!
- Sao lại không được chứ? Cậu có biết rằng Trân Ánh đã đợi cậu cả 10 năm rồi không hả?
Kiều Hạ cố gắng thuyết phục Bá Nguyệt bằng cách lôi Trân Ánh vô...
- Ưm... mình... mình...
Bá Nguyệt bỗng do dự... Trân Ánh... quả thật... cô cũng rất yêu anh ấy... nhưng lại thấy mình không xứng...
- Trân Ánh... mình... mình muốn cậu tự tay... tháo băng ra cho mình...
Cuối cùng, Bá Nguyệt cũng lựa chọn được câu trả lời... nhưng liệu... nó có phải là cậu trả lời đúng nhất... Trân Ánh chỉ mỉm cười... hạnh phúc... rồi ngồi xuống cạnh cô... Những ngón tay khéo léo gỡ cái vật đã làm cô tự ti suốt 10 năm trời kia... Và rồi... miếng băng bất ngờ rớt xuống đất... Đôi mắt anh hiện ra trước mặt cô với vẻ ngỡ ngàng...
- Trân Ánh à... Nhìn mình ghế lắm sao?
Bá Nguyệt cố lay Trân Ánh dậy nhưng không được... Và cô bắt đầu phát hoảng...
- Ngọc Đan à, trông mình như thế nào? Mình xấu lắm phải không?
- Không... cậu... cậu... đẹp lắm...
- Kiều Hạ.... chuyện này là thế nào?
- Cậu... còn đẹp hơn xưa nữa...
Câu trả lời của Kiều Hạ làm Bá Nguyệt ngơ người một lúc... rồi vội vàng vơ lấy chiếc gương soi đang để trên bàn... Trước mặt cô... không còn là mình nữa... Khuôn mắt đó hiện ra... thật xinh đẹp! Khuôn mặt bầu bĩnh khi xưa bỗng gọn lại thanh thoát... làn da trắng hồng, ngay cả một vết sẹo cũng không ... Sau đó, cô nhẹ nhàng quay lại phía Trân Ánh... và nhìn anh thật trìu mến...
- E hèm... vậy là không còn cản trở gì nữa rồi...
Nghĩa Kiện vừa nói vừa mỉm cười nhìn Bá Nguyệt đang đỏ mặt... Đã lâu lắm rồi... mọi người không thấy cô vui như lúc này...
- Bá Nguyệt à, xin chúc mừng cậu!
Ngọc Đan nói với vẻ mặt thật sự vui mừng... nhưng... sự thật có phải vậy?
- À quên! Mình có việc bận rồi... Chắc là phải đi ngay bây giờ... Mấy cậu cứ nói chuyện thoải mái đi nha! Mong nhận được thiệp cưới từ mấy cậu! Bai!
Nói rồi, bóng dáng mảnh mai của cô bỗng biến mất ngay tức khắc... Nụ cười trên môi mọi người dần tắt ngấm...
- Có lẽ... chúng ta... đang vui mừng trên sự đau khổ của người khác...
Bá Nguyệt buồn bã nói...
- Đan à...
Kiều Hạ bỗng thấy khóe mắt mình cay cay... Cô chỉ biết dưa đầu vào vai Nghĩa Kiện... rồi thở dài... Bất chợt, tiếng chuông điện thoại bỗng reng lên như muốn đánh thức mọi người...
- Để mình bắt máy cho!
Mộc Thanh vội vã đứng dậy rồi nói. Nhân tiện, cô cũng lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má...
- Alo?
- ...
- Alo? Cho hỏi ai vậy?
- Mộc Thanh... Là... mình đây...
...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- "Mặt biển xanh bao la... gió rì rào thì thầm nỗi lòng cùng ai đó... cũng tại nơi này... tôi đã mất em... cũng tại nơi này... cuộc tình của chúng ta đành li xa... cũng tại nơi này... trái tim tôi tan vỡ vì em... Em có biết hay không..."
Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi... tàu đã cập bến thuận lợi... một chàng trai đẹp như tạc bước xuống... Lướt đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh rồi cất tiếng nói:
- Vùng đất này tuy có hơi lạc hậu nhưng rất nhiều thuận lợi về nông nghiệp... Chúng ta nên xem xét kĩ lưỡng...
Nói rồi, những người đối tác với anh lần lượt bước xuống tàu và tham quan khắp nơi... Bất ngờ... Điều làm anh chú ý... từ đâu đó, nhưng con thuyền giấy lần lượt trôi lặng lờ theo sóng... Bất ngờ... anh nhớ ra... chiếc thuyền giấy... anh cũng từng dành tặng cho một người lúc cô ấy đang đau buồn... Chiếc thuyền giấy... ghi những lời lãng mạn dành cho cô mà anh nghĩ sẽ không bao giờ dám ghi ra...
- "Châu Châu..."
Bỗng dưng, trái tim anh bỗng quặn thắt lại... nhắc đến người đó... vết thương lòng lại tái phát... Cô ra đi... để lại cho anh trái tim tan vỡ... Một thời từng yêu... và một thời được yêu... đã... qua rồi...
- Cho tôi hỏi... ông có biết ai là người thả những chiếc thuyền giấy đó không?
Chí Huấn bất ngờ hỏi người đàn ông với mái tóc bạc trắng đang đứng gần đó...
- À! Đó là do đứa con gái mà làm công cho một quán ăn.cứ mỗi buổi chiều rảnh rỗi thì nó cứ thích thả thuyền giấy... Bị đánh mãi mà không chừa...
- Ra là vậy...
Nói rồi, Chí Huấn lại tập trung vào công việc và quên béng đi cuộc nói chuyện hồi sáng của anh...
- Đằng kia có một quán ăn có vẻ sang trọng đó! Ta hãy đến thử xem sao?
Một người đối tác của anh bỗng đề nghị rồi ai nấy đều tán thành... Thế rồi... họ đi khoảng vài cây số nữa... Vừa đi, người thì mải bàn tán về thành phố này... người thì mải ngắm nghía các tòa nhà vẫn còn khá là thô sơ... Riêng Chí Huấn... anh bỗng có cảm giác gì đó thật lạ... càng ngày càng rõ... Cứ như là... anh sắp tìm lại được điều gì đã mất...
- "Đến rồi sao...?"
Mọi người bỗng xôn xao khi thấy những người lạ mặt tới thành phố của họ... Bỗng nhiên, một cô gái lướt qua mặt anh... thật nhanh... nhưng cũng đủ để anh nhìn thật rõ từ đằng sau... Mái tóc xanh mượt óng ả trong nắng... Thân hình nhỏ nhắn... rất giống... hay là... Bất thần, đôi chân anh như có người đang điều khiển... Nó chạy thật nhanh... thật nhanh để đến gần cô gái đó... Và... bàn tay anh cuối cùng cũng đặt lên vai cô và cất giọng thều thào...
- Minh Châu...
Cô gái quay lại... Và làm anh sững sờ... Khuôn mặt thật khác...
- Xin lỗi, tôi nhầm người!
Chí Huấn cúi đầu xin lỗi... Dường như... trong anh có cái gì đó thật lãng xẹt... Cứ mỗi lần nghĩ đến Minh Châu... anh như là không thể điều khiển được tâm trí mình nữa... Cô gái ấy bỏ đi... Hình bóng của Minh Châu lại gợi về... Anh tưởng tượng như cô đang đứng trước mặt anh... Mỉm cười thật dễ thương như ngày nào...
- "Chí Huấn... xem cậu kìa... Hihihi..."
- "Chí Huấn... mình ở đây này..."
- "Huấn à... cậu nhìn đi đâu vậy?"
- "Huấn Huấn... mình nhớ cậu lắm đó..."
Bỗng dưng... vô vàn hình ảnh của Minh Châu hiện ra trước mặt anh... Anh bỗng thấy khóe mắt cay cay... nhưng đã là con trai... thì không được rơi lệ...
- "Châu ngốc... tại sao cậu lại bỏ mình mà đi chứ?"
Nhưng những ý nghĩ đó đã bị anh gạt ra khỏi đầu... Anh lặng lẽ bước vào quán...
- Kính chào quí khách...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- "Thành Vũ... nếu cậu cũng đang ở đây... thì có lẽ chúng ta đã..."
Bước trên dường vắng... Ngọc Đan trầm ngâm bước từng bước nhẹ nhàng nhưng cũng thật nặng nề... Giờ đây... chỉ còn mình cô cô đơn... âm thầm cùng nỗi nhớ... Bỗng dưng, nước mắt cô bất ngờ tuôn rơi...
- "Mình... vẫn còn nước mắt để khóc sao...?"
Bỗng dưng, tiếng sóng vỗ rì rào làm tâm trí cô thức tỉnh... Ngọc Đan vội vàng nhìn lại xung quanh... Cô đã tới bờ biển từ lúc nào...
- "Thành Vũ... cậu muốn làm mình đau khổ đến chừng nào nữa đây...?"
Một thoáng im lặng... Ngọc Đan bỗng phát hiện một người phụ nữa trung niên đang khuân vác những chiếc thùng hàng nặng nề...
- Trông có vẻ khó khăn quá... Mình nên đến giúp bà ấy...
Ngọc Đn lầm bầm rồi mau mắn đến chỗ người phụ nữ đó...
- Để cháu giúp bác...
Ngọc Đan vừa nói vừa đỡ một thùng hàng lên tàu... Thấy cô gái có vẻ tốt bụng, bà ấy liền mỉm cười đôn hậu và lên tiếng cám ơn:
- Cám ơn cháu... Hơ...
Bất ngờ, người đàn bà sững sờ... Nhìn từng góc cạnh trên khuôn mặt người con gái xinh đẹp kia... với đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên...
- Cháu...
- Dạ?
Cô hơi ngạc nhiên...
- Bộ cháu có gì lạ lắm sao?
- U... Ừ... Cháu rất giống... à... phải nói là cháu chính là cô gái trong tấm hình đó...
- Dạ? Tấm hình nào cơ...
- À... chuyện là thế này...
"- Aw! Biển đẹp quá à!
Một cô gái trông có vẻ là con nhà giàu... đang ngồi trên một chiếc tàu sang trọng... Chiếc váy vàng nhạt khẽ bồng bềnh trong gió... Đôi tay trắng trẻo đang cố giữ lấy chiếc nón vải như muốn bay tung theo gió biển trong lành... Đang mải ngồi ngắm mặt biển dập dờn những cơn sóng và những đàn hải âu vừa kêu quang quách vừa bay lượn trên bầu trời xanh thẳm... Cô bỗng thấy có thứ gì đó dưới tàu mình...
- Có ai không? Có người chết đuối này! Có ai không?
Tiếng hét inh ỏi của cô gái bất ngờ làm những người cũng đang đi du thuyền gần đó... Ngay lập tức... Hai người đàn ông bất ngờ nhảy xuống... Thật không ngờ... Ở dưới đáy biển sâu... lại là một chàng trai thật đẹp... với mái tóc vàng nhạt như màu nắng..."
- Sao? Chàng trai đó... có mái tóc vàng nhạt sao?
- Đúng vậy... Và rồi... ngay khi tỉnh lại... cậu ta đang ở trên tàu của tiểu thư...
- Tiểu thư... Ý bác là... cô gái đã phát hiện ra Thành Vũ...
- Thành Vũ? A... bác nhớ ra rồi... chàng trai đó khi tỉnh dậy thì gặp phải bô vàn những thắc mắc của tiểu thư nhưng cậu ta chỉ trả lời ngắn gọn là cậu tên Thành Vũ và cậu muốn về nhà ngay lập tức...
"- Đây là đâu chứ? Tôi muốn về nhà ngay lập tức... khụ khụ...
- Nè! Sức khỏe của anh yếu lắm biết không hả? Với lại tàu của tôi sắp hết nhiên liệu rồi... Thôi thì cứ về nhà tôi trước đi... rồi tôi sẽ đưa anh về! Chịu Chưa?
Không còn cách nào khác... Chàng trai đó đành chấp nhận... Bất ngờ... anh cẩn thận móc một vật gì đó trong túi áo ra và nhìn thật chăm chú... Mãi về sau... khi vào thu dọn phòng của cậu ấy thì tôi mới biết đó là một tấm hình... của một cô gái rất đẹp... đôi mắt nâu lấp lánh và mái tóc vàng mượt... Cô gái ấy có nụ cười đẹp mê hồn... Lúc đầu, tôi cứ tưởng đó là một bức tranh và tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy..."
- Sao bác lại biết?
- Vì bác đang là người giúp việc của tiểu thư- con gái thị trưởng của thành phố đó...
- Vậy... Sao... đến giờ cậu ấy còn chưa về...
- Hình như... từ ngày gặp cái cậu tên Thành Vũ... tiểu thư bỗng đổi tính... Và đến bây giờ... bác mới biết là tiểu thư đã có cảm tình với cậu ta... Hai người có rất nhiều điểm chung... Vậy nên... tiểu thư viện đủ mọi lí do để giữ cậu ta lại...
- T... Thật sao?
- Bác e là vậy? Và... mấy ngày nay... người ta bỗng rần rộ lên tin đồn... Con gái thị trưởng... sắp kết hôn... và người đó không ai khác chính là cái anh chàng gặp nạn và được tiểu thư cứu...
Câu nói... như hàng ngàn con dao đâm thẳng vào tim cô...
- "Trong khi... mình mòn mỏi chờ đợi cậu... với một sự hi vọng mãnh liệt... Thế mà... cậu... lại... sắp kết hôn với người khác sao?"
- Cháu... muốn làm rõ chuyện này... Bác à... Cháu có thể nhờ bác chở đến thành phố đó được không?
Ngọc Đan bỗng nài nỉ người đàn bà đó.
- Tất nhiên là được rồi... Tàu của bác sẽ rời bến sau 10 phút nữa... Cháu cứ chuẩn bị trước đi...
Ngọc Đan bỗng cảm thấy nôn nao lạ thường... Cô nhất định phải làm rõ chuyện này... nhất định...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Mộc Thanh à, là ai thế?
Kiều Hạ nôn nóng lên tiếng...
- Mộc Thanh... sao cậu cứ đứng đờ ở đấy vậy? Có chuyện gì sao?
Mẫn Hiền bất ngờ đứng lên và lo lắng hỏi... Bỗng dưng... chiếc điện thoại trên tay Mộc Thanh rơi xuống... Đôi môi hồng xinh khẽ mấp máy thành lời...
- ....
- CÁI GÌ?
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- "Xoảng..."
Đang ngồi ăn ngon lành, một tiếng động như tiếng đĩa vỡ phát ra làm cả đoàn thăm quan chú ý... Người chủ quán liền xin phép đi vô trong...
- Cái con nhỏ vô dụng này? Lại làm vỡ chén đĩa nữa à?
- ...
- Đúng thật là chẳng được tích sự gì mà! Uổng công tao nhặt mày về nuôi...
- ...
- Haizzz. Ở đây có vẻ lối cư xử của họ thiếu văn mình quá nhỉ?
Một người trong nhóm bỗng lên tiếng...
- Ưm... tôi xin lỗi...
Chí Huấn đứng lên và đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành...
- "Ở đây... thật là..."
- "Hức... hức... hức..."
Bỗng dưng, một tiếng khóc tỉ tê vang lên đâu đó khiến Chí Huấn chú ý...
- Ai đó?
- ...
Tiếng khóc bỗng im bặt...
- Tôi hỏi ai đó?
- Người...
Một câu trả lời cộc lốc... Nhưng qua tiếng nói đó... Chí Huấn nhận ra người đang nói chuyện với mình là một cô gái...
- Vậy sao? Vậy cô... rốt cuộc là ai?
- Tôi là người đã thả những con thuyền giấy mà hồi sáng anh vừa thấy... thấy là người đã làm vỡ chén đĩa ở trong quán mà anh vừa ở...
- Cô thật là hậu đậu đó!
Nói rồi, Chí Huấn cố làm lơ cô gái ấy đi... Đơn giản vì anh... đã từ lâu... không thích nói chuyện với bất cứ cô gái này... trừ... Minh Châu...
- Khoan đã... anh định bỏ đi thật sao?
- Sao cơ?
- Cậu... định bỏ mình mà đi sao... Chí Huấn?
Một câu nói... không khỏi làm đôi mắt anh tròn xoe... Từ trong góc nhà... một cô gái... bước ra... Bô quần áo vừa rách rưới vừa quê mùa... tay chân im rõ những vết roi tàn khốc... Duy chỉ có khuôn mặt... vẫn mơ mộng và xinh đẹp như ngày nào...
- M... Minh... Minh Châu?
- Còn ở đó mà hỏi nữa sao... 10 năm nay... 10 năm mình chờ đợi cậu... Chẳng lẽ cậu không có chút gì là nhớ mình sao? Hay là cậu chê mình xấu hả?
- CHÂU CHÂU !
Chí Huấn hét lên... như muốn nói thật to cho cả thế giới biết... ngọn lửa hồng của anh... đã mất nhưng đã tìm thấy... ngọn lửa sưởi ấm trái tim anh... bao ngày...
- "Cuối cùng... tôi cũng tìm được bạn... ở một nơi mà tôi không ngờ tới... Đó là trái tim tôi..."
Một cảnh lãng mạn như trên cphim... dưới ánh nắng chiều đã dần ngả vàng... Minh Châu chạy vội đến bên anh... và nằm gọn trong vòng tay yêu thương của Huấn từ lúc nào...
- M... Minh Châu... cậu... Sao cậu lại thành ra như thế này? Sao cậu không về chứ? Mình rất nhớ cậu... nhớ đến nỗi...
- Mình biết chứ! Mình bị trôi dạt vào đây và được ông chủ quán nhận nuôi... Nhưng chuyện đấy không quan trọng... Bây giờ... mình đã được ở bên cậu... Đó là điều hạnh phúc nhất đối với mình...
Bất ngờ, Chí Huấn bỗng buông thõng hai tay xuống làm cô hơi bất ngờ:
- Cậu sao vậy?
- Minh Châu... mình đã chờ đợi điều này 10 năm rồi...
- Điều gì?
Minh Châu hỏi với vẻ mặt ngây thơ... Khuôn mặt anh lúc này cực kì nghiêm túc... Và... anh mỉm cười...
- Anh yêu em... Lấy anh nhé!
Nói rồi, Chí Huấn quỳ xuồng và đưa lên một chiếc hộp đỏ trông rất sang trọng...
- Anh đã chuẩn bị từ trước rồi... Vì anh biết em vẫn còn sống... và anh vẫn còn rất yêu em... Và giờ... anh chỉ đợi câu trả lời từ em thôi... Minh Châu...
Nước mắt Minh Châu bỗng tuôn rơi ngay sau lời nói đó... Nước mắt... hạnh phúc... Bao nhiêu ngày tháng đau thương... giờ đây... cô cũng nhận được một lời nói... lời nói cô hằng ao ước biết bao...
- Cậu... ngốc quá... Ưm... sao... em lại không đồng ý chứ?
Nói rồi, Cô ôm chầm lấy Chí Huấn... Anh nhìn cô với nét mặt tràn ngập hạnh phúc...
- Minh Châu...
Nói rồi, đôi môi anh khẽ chạm vào môi cô... thật nồng nàn... như một hương thơm nào đó thoảng qua... và sẽ mãi lưu trữ trong bạn...
- "Tình yêu... được tạo nên bởi sự đắng, cay, ngọt, bùi... Vậy nên... cũng chẳng lạ gì... khi người ta cách xa nhau... và tìm thấy... nhờ sự chỉ dẫn của con tim mỗi người... Để rồi..."
- Minh Châu! Cái con nhỏ này... không về rửa chén đi... Suốt ngày đi chơi... Lần này là mày chết với tao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro