Chap 6-Buổi party đáng nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Này! Mày chuẩn bị xong hết chưa"
- "Yên tâm. Tụi nó sẽ có một bữa tiệc đáng nhớ nhất. HAHAHA..."
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Một buổi tối thật đẹp trời với khung cảnh thơ mộng ở ngôi trường danh giá nhất thành phố. Điều này thật thuận lợi cho bữa tiệc chào mừng học sinh mới mà 12 sao của chúng ta đang mong đợi. Cánh cửa gỗ màu nâu bóng bật mở, một chàng trai vô cùng handsome mặc bộ vest đen sang trọng bước vào và đưa đôi mắt cam tự mãn nhìn lướt qua căn phòng làm cho các cô gái sững sờ. Đi cùng anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp trong bộ váy màu nâu đen dài tới đầu gối với mái tóc ngắn màu hạt dẻ được uốn xoăn phần đuôi và đôi mắt nâu trong veo. Trông cô chẳng khác nào một tiểu thơ yêu kiều và duyên dáng khác hẳn với vẻ giản dị thường ngày.
- Nhìn đẹp lắm đó. Ít nhất thì cô cũng không làm tôi bẽ mặt khi đi cùng.
Anh chàng mặc vest đen nhếch mép cười nói với cô gái đang đi cạnh mình làm cho cô tức điên lên.
- Nè! Anh biến tui thành như thế này rồi còn dám nói tui như thế nữa hả? Thôi được rồi! Để tôi đi về cho anh cặp với mấy cô nàng tiểu thư xinh đẹp đằng kia nhá!
Nói rồi, cô bỏ đi một nước nhưng anh ta đã kịp kéo tay cô lại.
- Nè! Cô không thể để tui ở lại đây như thế được. Cô phải làm tròn trách nhiệm chứ.
- Này! Tui nói cho anh biết nghe chưa. Anh biến tui thành như này chưa đủ hả? BỎ TAY TUI RA.
Tiếng hét của cô gái như làm sự chú ý của mọi người đổ dồn hết vào cô. Kiều Hạ chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên còn Nghĩa Kịên lập tức chỉnh sửa lại phục trang để mọi người...ngắm.Bỗng dưng, một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy bước vào và liền thu hút mọi ánh nhìn về phía cô.
- Ng...Ngọc...Đan...la...là cậu à?
Kiều Hạ lắp bắp. Cô mở to đôi mắt nâu nhìn Ngọc Đan. Cô thật xinh đẹp với bộ váy liền thân màu kem trang nhã ôm sát vào người để lộ những đường cong mềm mại. Mái tóc vàng óng ánh thường ngày hay búi cao gọn gàng nhưng bây giờ thì tết thành bím và đính lên đó những bông hoa thơm ngát. Trông Ngọc Đan xinh đẹp một cách dịu dàng, thùy mị khác hẳn với vẻ nghiêm khắc và sắc sảo thường ngày. Cô nhìn Kiều Hạ và khẽ mỉm cười:
- Wow. Hạ Hạ à! Cậu đẹp thật đấy. Cậu làm mình không nhận ra luôn đó.
- HAHAHA. Khang Nghĩa Kiện mà đã ra tay thì ngay cả con vịt xấu xí cũng biến thành thiên nga xinh đẹp.- Anh chàng Nghĩa Kiện cười lớn.
- Nè!...
Kiều Hạ chưa kịp nói hết câu thì liền bị một cánh tay bịt miệng lại. Một tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Không nên cãi nhau. Như vậy sẽ làm bữa tiệc mất vui đó, Kiều Hạ ạ!
Hạ Hạ liền quay lại và...
- Ung Thành Vũ ! C...cậu...
- Hehe, mình đây. Bộ bạn bất ngờ lắm à. Mình cũng thấy mặc đồ này bất tiện quá nhưng vì đó là ý kiến của Đan nên...
Vừa nói, anh vừa quay qua nhìn Ngọc Đan và...nhe răng cười vì cái tội đến trễ. Nhưng thú thật là hôm nay trông Vũ rất khác. Nét tinh nghịch và trẻ con đã biến mất để nhường chỗ cho vẻ điển trai vốn có trên khuôn mặt anh. Thành Vũ mặc một bộ vest nâu sậm do Ngọc Đàn mua vì cô cho rằng nó rất hợp với mái tóc vàng nhạt của anh.
- Haizzz. Vì đây là tiệc nên mình tạm tha cho cậu lần này đấy. Lần sau mà còn đi trễ nữa thì đừng trách mình đó.
Ngọc Đan thở dài trong khi Vũ Vũ nhảy cẳng lên vui sướng.
- YEAH! Thoát rồi. Kiều Hạ à, tụi mình kiếm cái gì để chơi đi.
- Ukm. Nhất trí.
Nói rồi cả hai tung tăng vui vẻ bước đi tận hưởng bữa tiệc.
- Haizzz. Chẳng biết bao giờ họ mới lớn nổi đây?- Đan và Kiện cùng đồng thanh.
Cánh cửa bữa tiệc lại bật mở, Chí Huấn cùng Minh Châu bước vào. Huấn Huấn thì vẫn như mọi ngày- nghiêm túc và chững chạc trong bộ vest màu đen bóng, mái tóc chải ngược để lộ vẻ đẹp trai chết người làm biết bao cô gái ngưỡng mộ. Đi cùng anh, cô nàng Châu Châu mơ mộng cũng chẳng có thay đổi gì. Trông cô như vừa mới bước ra từ thế giới cổ tích. Minh Châu mặc một bộ đầm von dài xòe rộng màu xanh lơ mơ màng với đôi mắt saphire long lanh và mái tóc xanh đậm xõa dài ngang vai. Nhiều người cứ ngỡ cô là một nàng công chúa vừa đi lạc vào thế giới thực tại này .Bỗng có một tiếng nói vang lên sao lưng cả hai người.
- Ái chà chà! Hoàng tử Chí Huấn đi cùng với Cinderella hay là Snow White đây?
Cả hai quay lưng lại thì thấy một cô bé rất xinh xắn với đôi mắt màu xanh biển và mái tóc tím nhạt được uốn xoăn và để qua một bên vai. Đứng cạnh cô là anh chàng Mẫn Hiền tinh nghịch với bộ ple màu trắng và khuôn mặt sát gái.
- Oh. Hai cậu mới đến à?
Tiểu Châu đưa đôi mắt mơ màng nhìn Mộc Thanh và hỏi.
- Ukm. Tụi mình cũng vừa mới đến sau hai cậu thôi. Mà...trông hai cậu đẹp đôi lắm đó. Hihi.
Cô nàng Mộc Thanh vừa mới đến đã trêu chọc Châu Châu làm cô đỏ mặt rồi quay đi nói chuyện với Ngọc Đan. Bỗng dưng Thành Vũ bất ngờ lên tiếng.
- Mấy cậu nhìn kìa. Kia có phải Bá Nguyệt với Trân Ánh không?
Vừa nói, anh vừa chỉ về phía bàn tiệc .Trân Ánh mặc một bộ vest đen sọc nâu đang ngồi ngấu nghiến ăn, ăn và ăn. Kế bên anh là Bá Nguyệt xinh đẹp với bộ váy lụa mềm mại dài tới chân màu tím nhạt và mái tóc bạch kim búi gọn gàng để lộ khuôn mặt thanh thoát. Trông Nguyệt Nguyệt xinh đẹp như một nữ thần.
- M...mấy cậu ở đây sao?- Mộc Thanh tròn mắt.
- Ukm. Tụi mình đến đây trước cả Kiều Hạ và Nghĩa Kiện nhưng tại Ánh-chan thích ngồi ăn hơn nên mấy cậu mới không thấy.
- Haizzz. Sao lúc nào cậu cũng thích ăn uống vậy? Cậu phải biết rằng ăn nhìu không tốt cho sức khỏe...blap...blap...blap...
Cô nàng Ngọc Đan thấy chuyện chướng mắt và ngồi xuống giảng cho Trân Ánh một bài làm anh chàng không nuốt nổi đồ ăn.
Cánh cửa căn phòng lại mở ra một lần nữa. Một cô gái rất là xinh đẹp trong bộ váy ngắn phơn phớt hồng và mái tóc nâu đỏ mượt mà được cột cao lên. Nhìn cô cứ như là tiên nữ giáng trần. Theo sau cô là anh chàng toát lên vẻ lạnh lùng và bí hiểm. Anh mặc một bộ vest xám với áo sơ mi đen ở bên trong. Đôi mắt xám liếc nhìn mọi người như thể " Nếu thằng con trai nào đến gần cô ấy thì đừng trách".
- An Phương à. Cậu đẹp lắm đó!
Vừa trông thấy An Phương là Minh Châu liền chạy tót đến. An An cũng mỉm cười đáp lại:
- Cậu cũng rất đẹp mà, Châu Châu.
Vậy là mọi học sinh đã đến đông đủ, thầy hiệu trưởng liền đứng lên bục và nói:
- Thầy xin tuyên bố...buổi tiệc...BẮT ĐẦU.
- AAAAAAAAAAAAA...Cứu tôi với...
Tiếng nói của thầy hiệu trưởng vừa dứt thì ánh đèn trong căn phòng cũng vụt tắt...1 hét hét chói tai vang lên...mọi người xôn xao nhưng không ai có thể làm gì được trong đêm tối này...ánh đèn bật sáng trở lại.
- Mọi người không sao chứ?- An Phương hốt hoảng hỏi.
- Không sao, chỉ thiếu... MINH CHÂU
- Sao cơ? Minh Châu mất tích sao?- Cả đám hốt hoảng.
- Sao lại như thế được? Mình đã luôn ở cạnh Tiểu Châu mà.
Chí Huấn nói, anh như muốn điên lên và tự trách mình không thể bảo vệ được Châu.
- Không phải lỗi của cậu đâu. Trong bong tối chúng ta không thể lường trước được điều gì...- Quán Lâm đến vỗ vai Chí Huấn rồi quay qua an ủi An An đang khóc nức nở.
- Cậu khóc cũng chẳng ích gì đâu Phương à. Chúng ta phải đi tìm Minh Châu thôi.- Kiều Hạ lên tiếng
- Nhỡ Châu bị bắt cóc thì sao chứ?-Ngọc Đan hỏi vặn lại Kiều Hạ.
- Nhưng...
- IM ĐI...
Kiều Hạ chưa kịp nói gì thì tiếng hét của Chí Huấn như làm cả căn phòng im lặng. Thực sự bậy giờ anh đang rất bối rối không biết phải làm sao, anh rất lo cho Minh Châu -một cô gái trong sáng và dễ tin người. Cả căn phòng chìm trong im lặng và bế tắc. Cả thầy hiệu trưởng cũng đang hốt hoảng. Đây không phải là một bữa tiệc mà mọi người mong muốn. Bỗng dưng, Ngọc Đan đến chỗ Minh Châu biến mất và dò xét.
- Hình như...đây là thuốc mê...
- Đâu đâu- Cả bọn nháo nhào lên khi thấy Ngọc Đan nói như thế.
- Vậy là rõ rồi. Đây là một vụ bắt cóc...- Mẫn Hiền suy luận, ra vẻ thám tử
- Nhưng tại sao lại là Minh Châu chứ? Không được...mình phải đi cứu cậu ấy...
Nói rồi, Chí Huấn định chạy đi tìm Châu Châu thì bị Nghĩa Kiện cản lại.
- Thế bậy giờ cậu định đi đâu chứ. Hãy bình tĩnh đi. Cậu là người luôn bĩnh tĩnh nhất trong mọi việc mà, sao bây giờ lại...
- Đúng đó Chí Huấn à. Chúng ta hãy ở đây đợi tin của Châu Châu. Chắc chắn người bắt cóc sẽ quay lại để đòi tiền chuộc.- Bá Nguyệt nhẹ nhàng khuyên bảo Huấn.
- Nhưng...nhỡ may hắn không cần tiền thì sao?...
- Mi...Minh Châu...Nhất định cậu k...không được xảy ra chuyện gì...
An Phương vừa nói vừa khóc nức nở. Không khí lại trở nên im lặng đáng sợ.
- "Nhất định tao sẽ cho tụi bay một bữa tiệc đáng nhớ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro