CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần nhanh chóng trôi qua, Giai Hy đích thực sống trong cuộc sống của loài heo, hết ăn rồi lại ngủ. Nàng đến chỗ Mạnh Bà tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng lại bị từ chối.

Mạnh Bà biết thân phận nàng đặc biệt nên không dám để nàng giúp.

- "Tên khốn Diêm Vương đó..." - Giai Hy chán nản đá một viên sỏi ra xa, thầm rủa một tiếng.

- "Xem ra ngươi chửi bổn vương ngài càng thuận miệng nhỉ?" - Minh Triết sắc mặt khó coi, chắp tay sau lưng, thong thả đi từ Điện Diêm Vương đến sau lưng Giai Hy, vừa hay nghe nàng rủa hắn.

Đám quỷ sai và linh hồn sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống.

Giai Hy mặc dù bị khí thế của Minh Triết gây áp lực nhưng chân vẫn đứng, lưng vẫn thẳng. Nàng hoàn toàn không có ý định quỳ chào nam nhân trước mặt.

Có lẽ do ảnh hưởng từ kiếp trước, nàng không muốn quỳ trước ai ngoài phụ mẫu thân sinh và ân nhân.

- "Ta không dám...ta về trước..."

Nàng cúi chào thật nhanh rồi chạy thẳng về ngôi nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên. Nàng đóng sầm cửa, ôm ngực thở hổn hển.

- "Đúng là dọa chết bổn cô nương rồi..."

Minh Triết dõi theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần, suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường đang cười mỉa, thấy hắn đang nhìn lập tức ngậm miệng lại.

- "Ngươi nói! Có phải nàng ta không sợ bổn vương hay không?" - Hắn sắc mặt khó coi, chỉ vào tên quỷ sai gần đó hỏi.

- "Diêm Vương đại nhân... ngài đáng sợ như vậy, ai cũng phải sợ ngài." - Tên qỉy sai hoảng sợ, vội vã quỳ rạp xuống, run rẩy trả lời hắn.

Hàn khí từ người hắn tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, Hắc Vô Thường cũng phải cúi đầu lui sang một bên.

- "Ngẩng mắt lên!"

- "Dạ..." -Tên quỷ sai run sợ ngẩng đầu nhưng cũng không dám nhìn thẳng hắn.

- "Con mắt nào của ngươi thấy nàng ta sợ bổn vương? Cá của bổn vương nuôi mà cũng dám câu để aqn, gặp bổn vương thì không quỳ chào. Con mẹ nó! Nàng ta rõ ràng không sợ bổn vương!" - Minh Triết nổi cáu, đá vào tên quỷ sai đó.

Cả ngày hôm đó, Diêm Vương đại nhân chỉ ngồi suy nghĩ vì sao nữ nhân kia lại không sợ mình.

Tối đến, bước chân mạnh mẽ đi vào ngôi nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên. Từ ngoài cửa, hắn đã nghe thấy tiếng chửi rửa của Giai Hy. Nữ nhân này... chửi hắn thuận miệng đến vậy sao...

- "Ngài đến đây làm gì?!" - Giai Hy vừa muốn mở miệng chửi tiếp liền thấy cánh cửa gỗ bị mở mạnh, Minh Triết đen mặt đi vào làm nàng thoáng chột dạ.

- "Đêm nay, ta muốn mgủ lại đây." - Hắn bình thản phun ra vài chữ, nhàn nhã ngồi xuống ghế.

Suốt thời gian ăn tối, Giai Hy luôn thấp thỏm không yên, Minh Triết giữ nàng lại đương nhiên là có nhu cầu sinh lý kia nhưng nàng thật sự không muốn.

Ăn tối xong, nàng sượng sùng ngồi một bên, giữ khoảng cách nhất định với hắn, mãi mới mở nhỏ giọng lên tiếng.

- "Diêm Vương đại nhân... chỉ có một chiếc giường bé tẹo thế này... hay là ngài về điện của mình đi."

- "Nếu bé như vậy, một người ngủ là được." - Hắn nói xong liền trực tiếp tháo giày, leo lên giường nằm.

- "Đại nhân... không phải ngài sẽ ngủ dưới đất sao?" - Giai Hy vừa muốn mở miệng khen hay nhưng thấy hành động của hắn thì chữ hay liền nuốt vào trong lòng.

- "Ngươi dám để bổn vương ngủ đất? Ngọc thể của bổn vương sao có thể ngủ đất được?!" - Minh Triết nhíu mày, ngồi thẳng dậy, giơ tay ném chăn và gối xuống đất.

Giai Hy cúi người nhặt chăn gối lên, thầm rủa cho hắn lạnh chết. Lúc ngẩng lên thì thấy hắn đắp một cái chăn khác ấm hơn.

- "Nam tử hán đại trượng phu gì mà..." - Khóe môi nàng giật giật, lại tiếp tục thầm rủa tên Diêm Vương chăn ấm nệm êm có thì lại không ngủ, lại chạy đến đây giành giường với nàng.

Giai Hy đến chỗ cách đó thật xa, lấy nửa chăn làm nệm, nửa còn lại làm chăn để đắp.

U Minh này ban ngày thì bình thường nhưng ban đêm lại vô cùng lạnh lẽo. Nàng được Minh Triết giữ lại thì đương nhiên là không giống với những linh hồn kia, nàng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương ở Địa Ngục này.

- "Ta vẫn chưa biết tên ngươi. Ngươi tên gì?" - Hắn đang nằm thì bỗng nhớ ra là chưa biết tên nàng, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nàng mà hỏi.

- "Ta tên Tô Giai Hy."

Nàng nhắm mắt, kéo chăn cao hơn một chút. Im lặng bao trùm khắp căn phòng.

- "Tại sao ngươi lại không sợ bổn vương?" - Minh Triết đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng kia.

- "Tuấn tú như vậy, sao phải sợ?" - Giai Hy buồn ngủ tới nỗi không suy nghĩ mà trả lời luôn, nàng còn không biết bản thân vừa nói cái gì.

Hắn nghe vậy thì ngạc nhiên quay sang nhìn nàng, thấy Giai Hy nhắm mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn thì biết nàng đã ngủ mất rồi.

Ngẫm một lát, môi mỏng khẽ cong lên, vậy là nàng đang khen hắn đẹp sao? Cho nên mới không sợ hắn? Nhưng đám quỷ sai nói hắn rất đáng sợ như vậy... ý là chê hắn rất xấu? Hắn thầm nhủ phải chỉnh đốn lại mắt nhìn của bọn chúng.

- "Nói cho ngươi biết, bổn vương là nam tử hán đại trượng phu thật đấy nhưng bổn vương quyết không ngủ đất đâu." - Hắn khẽ giọng nhìn về nàng, rồi rời giuờng, đi đến bế Giai Hy lên.

Minh Triết nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau khi đặt nàng nằm ngay ngắn thì tự mình chui vào chăn. Cảm giác này... cũng không tệ...

- "Tiểu Hy hảo mộng..." - Hắn vòng tay sang ôm nàng rồi cũng thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro