Chương 26: Bình Yên Và Ngọt Ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn sáng xong, Ngô Cẩn Ngôn tự nguyện hóa thành cái đuôi, lẽo đẽo theo Tần Lam tới hầm để xe.

Cô ngồi ở ghế phụ, chống một tay lên cửa sổ rồi nhìn nàng khom người tháo đôi giày cao gót đặt sang một bên, sau đó đổi sang đôi xăng-đan để tiện lái xe. Cuối cùng mới cất tiếng hỏi:

"Cô Tần, chị biết em tưởng tượng về chị thế nào không?"

Tần Lam vừa khởi động xe vừa cười hỏi: "Thế nào?"

"Em nghĩ chị giống một tiểu thư khuê các thời cổ đại, chỉ ngồi trong xe ngựa do gia nhân điều khiển."

Nghe tới đây, nàng bật cười thành tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng cười, khóe môi cũng vô thức cong lên. Ánh mắt càng thêm chứa chan sự dịu dàng.

Thời điểm dừng đèn đỏ, Tần Lam bỗng nghiêng đầu nháy mắt với cô và nói bông: "Vậy thì hôm nay em rất may mắn được ngồi xe do chính tay đại tiểu thư điều khiển rồi đấy."

"Phúc lớn, phúc lớn ạ." Ngô Cẩn Ngôn cũng rất phối hợp diễn cùng.

Cả hai đùa giỡn một chốc, bầu không khí vui vẻ trong xe cũng dần lắng xuống. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thầm nhủ rằng đôi khi bản thân chỉ cần có thể yêu thầm nàng mãi mãi, hoặc mãi mãi có thể cư xử thoải mái với nàng như hiện tại.

***

Ngô Cẩn Ngôn tự giác lấy xe đẩy rồi nói với Tần Lam một cách chân thành:

"Chị ơi, sau này chị cứ giao việc nặng cho em là được ạ."

Ban đầu nàng hơi sững lại, sau đó cười đáp:

"Sao có thể được? Như vậy thì phiền em quá."

"Ôi, không đâu ạ. Em ăn nhờ ở đậu nhà chị, giúp được cái gì thì phải giúp cái đấy."

"Sau này em đừng nói những lời như vậy." Nàng hơi cau mày trách cứ. "Chị đồng ý sống cùng em, chăm sóc em. Chứ em không bao giờ ăn nhờ ở đậu nhà chị, em hiểu chưa?"

Trước phản ứng bất ngờ mà cô Tần dành cho mình, bạn học Ngô đành gãi đầu, ngượng ngùng đáp: "Em hiểu ạ."

Nàng khẽ tiếng mắng: "Em thật ngốc," kế tiếp nhặt mấy món đồ cần thiết bỏ vào xe đẩy. Trong thời gian đó, cô rảnh rỗi hơn nên tò mò quan sát xung quanh, cuối cùng may mắn phát hiện ra bộ cốc đôi màu đen trắng rất đẹp.

Thế là bạn học Ngô lấy hết can đảm kéo tay người trong lòng, rủ rê:

"Chị nhìn bộ cốc kia thử đi, đẹp quá nhỉ?"

Tần Lam trông theo hướng tay cô và hỏi:

"Em thích à?"

"Không hẳn ạ. Chỉ là em trông nó rất lạ thôi. Hơn nữa còn là cốc đôi..."

Giọng cô nhỏ dần, cuối cùng liếc nàng vẻ tội nghiệp. Quả nhiên trò dụ dỗ đã thành công, bởi vì nàng dõng dạc đề nghị: "Em tới đó lấy đi."

Vì Cẩn Ngôn không ôm quá nhiều hy vọng được dùng đồ đôi với Tần Lam, nên khi nghe nàng nói vậy liền sững sờ. Tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp thưa: "Hả? Dạ... dạ?"

Thấy cô ngẩn ngơ, nàng đành huơ tay trước mặt rồi gọi:

"Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn ơi. Dù sao em cũng cần mua cốc riêng. Nếu em không chê thì để chị dùng chiếc cốc còn lại với em nhé?"

Ngô Cẩn Ngôn suýt ngất tại chỗ như bao lần khác. Gật đầu như máy khâu:

"Vâng, em... đương nhiên là em không chê rồi."

Dứt lời, cô chạy một mạch tới cầm chặt bộ cốc, sau đó đứng vẫy tay với nàng chẳng khác nào trẻ con.

Tần Lam cũng mỉm cười đáp lại cô, không biết rằng ánh mắt mình đã trở nên đầy yêu thương, dịu dàng.

Mua được bộ cốc đôi khiến Ngô Cẩn Ngôn vô cùng phấn khích. Cứ ríu rít trên đường đi về việc bản thân đã mong ước được dùng đồ đôi với ai đó từ lâu, về hình thù xinh xắn của chiêc cốc và về bữa tối nay.

"Cô Tần, hay là chúng ta mua đồ về ăn lẩu đi."

Sau cuộc trò chuyện lúc sáng, cô đã ghi nhớ món ăn mà người trong lòng thích. Thậm chí tương lai còn muốn nấu cho nàng.

Tần Lam gật gù, nửa muốn ăn, nửa lại chần chừ việc khẩu vị của cả hai tương đối khác. Tuy nhiên cô gái bên cạnh nàng chẳng hề để ý điều đó, tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Phải, lẩu hai người ạ. Trước đây khi tới Thành Đô chụp ảnh, em đã học được công thức nấu lẩu của họ. Vì vậy bây giờ chỉ cần chị gật đầu, thì hôm nay em sẽ trổ tài vào bếp cho chị xem. Em chắc chắn chị sẽ bất ngờ lắm đấy."

"Vậy thì tiểu nữ xin vinh hạnh được nếm thử." Nàng khẽ cười, để lộ ra hàm răng trắng và đôi môi đỏ khiến người khác vừa nhìn đã muốn yêu.

"Tiểu cô nương không cần đa lễ."

Ngô Cẩn Ngôn khéo nắm bắt cơ hội, lợi dụng khoảnh khắc cả hai đùa giỡn mà làm như vô tình vươn tay vuốt nhẹ mái tóc nàng.

Vừa trơn lại vừa mềm, cảm giác sờ một lần lại muốn sờ thêm lần thứ hai.

Thật may Tần Lam cũng không để ý tới hành động phát sinh ấy. Nàng nghiêng đầu mở to đôi mắt sáng trong nhìn cô, lộ rõ vẻ chờ mong việc bạn học Ngô vào bếp.

Nhưng thực ra Ngô Cẩn Ngôn chưa từng nấu ăn cho người khác. Phần lớn thời gian cô đều ăn ở ngoài hoặc nấu một mình nên rất xuề xòa. Bởi vậy nhân lúc Tần Lam đi lấy xe, bạn học Ngô đã gọi điện cầu cứu Khương Tử Tân.

"Ôi, tiểu Tân, bây giờ phải làm sao? Tớ chỉ thuộc công thức thôi, chứ... chứ tớ chưa bao giờ thực hành."

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng cười sảng khoái của Khương Tử Tân.

"Cho đáng đời cậu, ai bảo muốn thể hiện."

"Tóm lại cậu có chịu rộng lượng cứu vớt đời tớ hay không?" Nhỏ nhẹ không được, Ngô Cẩn Ngôn quyết định chơi lớn dụ dỗ. "Nếu hôm nay cậu cứu tớ, lần tới tớ nhất định sẽ tặng cậu cặp vé concert của Tiết Chi Khiêm. Nên nhớ loại vé VIP vừa đắt vừa khó săn đó nha."

Rốt cuộc con cá kiêu ngạo kia cũng cắn câu.

"Được được được, vậy xin quý cô hãy chú ý lắng nghe."

"Vâng, tôi xin rửa tai lắng nghe."

Khương Tử Tân vận dụng toàn bộ kiến thức của bản thân để truyền cho cô bạn yêu dấu. Từ thời gian để có thể nấu một nồi nước dùng ngon, đến cả cách nêm nếm gia vị sao cho thật hoàn hảo.

Ngô Cẩn Ngôn nhanh trí thu âm lại toàn bộ cuộc gọi, cuối cùng trở mặt mfa rằng: "Được rồi, cậu hết giá trị lợi dụng rồi, tớ cúp máy đây."

"Ngô Cẩn Ngôn, còn cặp vé?"

"Quên đi, lúc nãy tớ chỉ đùa cậu thôi. Tạm biệt tiểu Tân, tớ yêu cậu lắm lắm."

Ngô Cẩn Ngôn chẳng những nuốt lời mà còn cố ý trêu ngươi bằng cách chu môi hôn gió rồi tắt máy. Bỏ mặc Khương Tử Tân uất nghẹn, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.

***

Trên đường về nhà, vẫn là bạn học Ngô ngồi ở ghế phụ líu lo.

"Cô Tần, chị mau nhìn đằng kia xem. Không khí những ngày cận Tết vui thật đấy. Em nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần gần đến Tết, y như rằng em sẽ đòi ba nghỉ học ở nhà luôn. Chị không biết đâu, thậm chí có lần cô giáo của em còn phải tới tận nhà để kéo em đi học."

Tần Lam chăm chú nghe tất cả câu chuyện, bao gồm những câu chuyện luyên thuyên của Cẩn Ngôn. Nàng luôn như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy được tôn trọng.

Sau khi đỗ xe xong, Ngô Cẩn Ngôn nhanh chân chạy tới phía sau giành phần xách đồ.

"Chí ít em cũng phải để chị xách một chút chứ. Em tranh hết như vậy, chị đi tay không cứ thấy ngượng ngượng." Nàng vừa cố gắng đuổi theo cô vừa nói.

"Không cần đâu ạ." Ngô Cẩn Ngôn dứt khoát cự tuyệt. "Khi chị ở bên người khác thế nào em không cần biết. Nhưng nếu đã ở bên em, em nhất định sẽ không để chị phải làm gì nặng nhọc."

Nghe qua còn tưởng đây là một lời tỏ tình.

Tần Lam hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng đáp: "Cẩn Ngôn, em cứ thế này sẽ khiến người khác ngại lắm đấy."

"Ồ, em cũng đang muốn chiêm ngưỡng vẻ ngượng ngùng của chị. Chị ơi, chẳng lẽ lúc nào chị cũng điềm tĩnh như vậy ư?"

Ngô Cẩn Ngôn vừa sải bước vừa ngoảnh lại quan sát nàng.

Tần Lam lắc đầu cười:

"Không phải chị luôn điềm tĩnh, mà là do bản thân biết kiềm chế. Cẩn Ngôn ơi, chị cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi."

Rất lâu sau, mỗi lần nhớ lại câu nói của nàng hôm đó. Lòng Ngô Cẩn Ngôn lại trở nên nặng trĩu; nỗi buồn thương cứ thế đầy dần và khỏa lấp toàn bộ tâm trí cô.

Rằng: "Cẩn Ngôn ơi, chị cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi..."

***

Bởi vì bữa tối mới ăn lẩu. Cho nên bữa trưa bạn học Ngô vẫn được thưởng thức tay nghề nấu nướng của cô Tần.

"Em xếp đồ vào tủ lạnh được chứ?"

Tần Lam bận rộn với đống rau củ, đành nhờ cô gái đang lượn lờ quanh mình như làn khói.

"Vâng, đương nhiên là được. Em cũng đâu phải đứa trẻ ba, bốn tuổi?" Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi. "Chị còn gì cần làm nữa nào? Em nhất định sẽ giải quyết hết giúp chị."

Nàng lắc đầu cười, thanh niên mới lớn, sức dài vai rộng có khác.

Nhận được "nhiệm vụ" của người thương. Ngô Cẩn Ngôn khuân hết đồ tới trước tủ lạnh. Mặc dù chỉ cần xếp sao cho gọn, tuy nhiên dáng vẻ của cô lại vô cùng say sưa, chăm chú. Thậm chí còn khoe rằng:

"Chị biết không, đây là lần đầu tiên em đủ kiên nhẫn để ngồi xếp đồ ngăn nắp như vậy đấy. Hồi xưa em thấy trống chỗ nào là nhét vào chỗ đấy, thành ra bị ba mắng rất nhiều."

"Thật sao?" Mặc dù bận rộn, song nàng vẫn không quên đáp lời cô.

"Vâng. Giờ em mới thấm thía rằng ba em dạy rất đúng, có lẽ em phải mặt dày ở đây thật lâu để học hỏi đức tính thục nữ của chị chủ nhà xinh đẹp rồi."

Tần Lam bật cười:

"Em thực sự đúng là đồ dẻo miệng."

"Không không, em không hề dẻo miệng. Nãy giờ em đều nói những điều tận sâu trong đáy lòng."

Ngô Cẩn Ngôn phủi phủi tay, sau đó tiếp tục cúi người dọn dẹp túi bóng. Cuối cùng khi nhìn tới bộ cốc đôi đang đặt trên bàn ăn, trái tim vô thức loạn nhịp.

"Lam Lam, chị thích màu nào?" Cô gọi nàng rồi chỉ chỉ vào hai chiếc cốc cùng kiểu dáng, cùng kích cỡ nhưng lại khác màu.

Nàng cũng ngoảnh lại nhìn, thoải mái đáp: "Em chọn trước đi."

Ngô Cẩn Ngôn nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, sau đó rất ra dáng phân tích: "Cô Tần tính tình ôn hòa điềm đạm, em thấy chị rất hợp với màu trắng tao nhã này. Cho nên em sẽ dùng màu đen."

Thực ra còn một ý nghĩa khác. Chính là màu đen thường hợp với người nằm trên hơn.

Bởi vì Tần Lam không đọc được suy nghĩ tối tăm trong đầu cô, cho nên vui vẻ đồng ý:

"Được. Vậy sau này chị dùng cốc trắng, em dùng cốc đen."

Hai mắt bạn học Ngô sáng long lanh.

"Lam Lam, chị thật tốt."

"Lúc gọi là Lam Lam, lúc lại gọi cô Tần. Vậy tóm lại chị là gì?" Nàng bĩu môi chất vấn. "Em cứ thay đổi liên tục thế?"

Cô liên liến giải thích:

"Chị luôn luôn là cô Tần, giảng viên Tần, nhưng đối với em, chị cũng đáng yêu như cái tên Lam Lam. Em đành phải chọn cả hai."

Lam Lam.

Rất nhiều năm sau này Ngô Cẩn Ngôn mới biết. Người nàng cho phép gọi hai chữ Lam Lam, vốn chỉ có mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro