Chương 3: Ba Lần Để Lỡ Bóng Hình Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà trường quy định trước khi bước vào học kỳ đầu tiên, các sinh viên năm nhất sẽ phải trải qua đợt huấn luyện quân sự trong vòng một tháng. Thời hạn được tính từ thứ hai tuần sau.

Sau khi nắm được lịch học, trong lòng Ngô Cẩn Ngôn vô cùng vui vẻ. Bởi vì cô đã có thể sử dụng lý do chính đáng là: "Con cần giải trí nốt trước khi vào học" để xin người cha yêu dấu hãy cho mình đưa Khương Tử Tân tới Phượng Hoàng cổ trấn chơi.

Chính bởi lẽ đó nên mới sáu giờ sáng ngày Chủ Nhật, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn đã đứng sừng sững trước cửa phòng Khương Tử Tân với hy vọng kéo nàng lên xe sớm một chút.

"Cậu có nhất thiết phải xồn xồn lên như vậy không?" 

Vì cả phòng còn chìm trong giấc ngủ, nên Khương Tử Tân đành trừng mắt nạt bạn. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ và vệ sinh cá nhân.

Khi hai người xuống cửa chính, cô nàng mới véo tai cô thật mạnh.

"Đau, đau, a, đau... Ngô Cẩn Ngôn ôm tai rên rỉ. Chờ bạn buông tay mới lục lọi ba-lô, lấy chai sữa tươi cùng gói bánh ăn liền đưa cho nàng. "Mau ăn sáng đi."

Sự ân cần, chu đáo ấy khiến Khương Tử Tân vô cùng cảm động. Nàng lập tức cười khúc khích đáp: "Chị xin nhé, chị cũng xin lỗi vì đã véo tai em."

"Im ngay đồ hai mặt."

Từ đại học S tới Phượng Hoàng cổ trấn mất chừng hai giờ ngồi xe. Ngần ấy thời gian cô đều để Tử Tân dựa đầu vào vai mình ngủ. Tuy nhiên vẫn không quên cảnh cáo:

"Tốt nhất cậu hãy đeo khẩu trang vào, đừng chảy dãi ra vai tớ."

Bốp.

Ai đó bị đấm rất mạnh vào bắp tay.

"Không biết kẻ nào mới hay chảy dãi."

Sau khi xuống tay xong, Khương Tử Tân tiếp tục rúc vào lòng cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc kệ bạn học Ngô bị tác động vật lý đến đần cả người.

Ngô Cẩn Ngôn lặng lẽ lườm nàng. Tự nhủ mình không chấp với cậu ta, vả lại nếu cậu ta bỏ về thì tương lai sẽ chẳng có ai làm tin và làm mẫu ảnh cho mình.

Hơn hết rằng Khương Tử Tân đóng vai trò rất quan trọng trong đời sống tinh thần của cô.

Cho nên trước khi gặp cô gái ấy, Ngô Cẩn Ngôn luôn nghĩ rằng ngoài cha mẹ, mình có thể chịu đựng việc mất đi bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể là Khương Tử Tân.

***

Phượng Hoàng cổ trấn thật đẹp.

Từ lúc tới đây đến giờ cô đều không rời mắt khỏi máy ảnh. Hễ đi vài bước lại giơ máy lên chụp, sau đó ngắm nghía và trầm trồ khen: "Không cần chỉnh nhiều vì bản gốc đã ưng mắt lắm rồi Tiểu Tân ạ."

Khương Tử Tân làm mẫu ở vài địa điểm rồi lẽo đẽo theo sau cô. Cuối cùng quyết định tạm biệt để tự khám phá xung quanh. Ban đầu Ngô Cẩn Ngôn không đồng ý vì sợ nàng lạc đường, sợ nàng bị bắt cóc. Mãi tới khi bị nàng đấm vào cánh tay một cái rồi giãy nảy: "Cậu mới dễ bị bắt cóc," mới cười cười để nàng đi.

Cuối cùng, cô tiếp tục chìm đắm trong vẻ đẹp của vùng đất yên bình giữa phố thị xô bồ, hối hả.

Bước tới Lầu Phong Thúy Hồng Kiều. Cô định bụng sẽ đứng ở đầu bên này chụp sang đầu bên kia, nào ngờ trong khung hình đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Dẫu cả hai cách nhau tương đối xa. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn thấy nàng bước từ tầng hai xuống, có vẻ đang muốn rời khỏi đây.

Nàng vẫn mặc chiếc váy màu trắng, phong thái vẫn thoát trần hệt năm xưa.

Nàng vẫn xinh đẹp giống như lần đầu tiên xuất hiện trong đời cô.

Ban đầu, Ngô Cẩn Ngôn chỉ biết mở to mắt kinh ngạc, sau đó mới vội vàng lách qua dòng người trên cầu để chạy theo hình bóng cũ. Thế nhưng khi tưởng chừng có thể chạm tới, cô lại bị cậu thanh niên không biết từ đâu đến va mạnh vào người.

Ngô Cẩn Ngôn lùi về sau vài bước, thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, trước mắt chỉ còn khoảnh khắc chiếc khăn lụa buộc sau đầu nàng rơi xuống đất.

Cô lại lỡ mất nàng.

***

Khương Tử Tân cầm hai xiên kẹo hồ lô quay lại liền ngạc nhiên vì thấy bạn học Ngô đứng trên cầu, tay nắm chặt khăn lụa, cặp mắt rưng rưng như sắp khóc.

"Ô hay, có chuyện gì đấy?" Nàng vừa tiến lại gần vừa cất tiếng hỏi.

Ngô Cẩn Ngôn cắn môi, thấp giọng đáp:

"Tiểu Tân ơi, tớ lại không nắm được tay cô ấy lần nữa rồi."

"Cái gì cơ?" Khương Tử Tân nhíu mày nhìn cô, rồi lại nhìn xuống chiếc khăn lụa cô đang cầm. Nàng muốn sờ thử một chút, tuy nhiên họ Ngô kia lập tức hóa thành thú hoang, nhe nanh múa vuốt với nàng.

"Sờ cái gì mà sờ?"

"..."

"Ba năm trước để cô ấy vuột mất không nói. Ba năm sau ngẫu nhiên gặp lại... thế mà tớ vẫn chẳng tài nào đuổi kịp người ta..." Cô ngẩn ngơ nhìn về phía xa, một giọt nước mắt lăn xuống gò má vì tiếc nuối. "Cô gái đó chính là người trong mộng của tớ. Một giấc mộng suốt đời về Paris."

"Đừng buồn nữa." Khương Tử Tân thở dài, vỗ vai động viên bạn. "Không phải cô ấy đã để lại chiếc khăn này cho cậu rồi sao?"

"Đờ mờ, khăn mà sánh được với người thật ư?" Ngô Cẩn Ngôn đưa mũi lên chiếc khăn, hít sâu một hơi.

Thơm quá.

Khương Tử Tân nhìn hành động lỗ mãng của bạn, chẳng thể nhịn nổi mà vươn tay đánh nhẹ vào gáy.

"Sống đàng hoàng chút đi."

"Đau."

***

"Cẩn Ngôn, cậu không đi ăn tối à?" Minh Ngọc và Hổ Phách nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang dán mắt vào máy tính chỉnh sửa hình ảnh. Cô đã giữ tư thế ấy kể từ lúc trở về đến giờ.

"Không ăn." Ngô Cẩn Ngôn xua tay đáp. "Hai cậu ăn xong mua giúp tớ một suất là được, lát nữa tớ sẽ thanh toán, cảm ơn hai cậu rất nhiều."

"Được. Vậy cậu ở lại nhớ đừng gây lộn với Trầm Bích nhé."

Trước khi đi, Minh Ngọc không quên nhắc nhở đầy thiện ý. Có điều Trầm Bích đã rời khỏi phòng suốt buổi chiều, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

"Tớ biết rồi." Cô vừa bóc gói snack, vừa dùng chuột chỉnh sửa những tấm hình mà lúc sáng chụp được.

Thế nhưng cứ năm phút, cô lại cầm khăn lụa trắng lên ngắm nghía, thỉnh thoảng còn đưa mũi hít một lần. Hít xong lại ăn năn. Thầm nghĩ ngộ nhỡ mình ngửi nhiều quá hương thơm sẽ bay mất thì sao?

Cho nên bạn học Ngô đã rất nhanh trí cất báu vật vào hộp gỗ nhỏ, sau đó để lên đầu giường. Sung sướng tự nhủ vậy là mỗi ngày đều được ngắm tranh, đều được nằm cạnh khăn lụa của nàng rồi.

Giãy đành đạch xong, cô lại đưa mắt nhìn bức tranh chì theo thói quen. Cuối cùng không ngăn được mà vươn tay chạm vào khuôn mặt nàng.

"Tiếc thật. Chị là nàng thơ của em, là giấc mộng cả đời em..."

Sáng sớm thứ hai. Khi mọi người còn đang chìm trong mộng đẹp, thì trưởng phòng Minh Ngọc đã gõ bàn đập ghế liên hồi.

"Các cô gái ơi, hãy dậy đi nào. Hôm nay chính là ngày học quân sự đầu tiên. Hãy dậy đi nào các cô gái ơi."

Bởi vì cơ sở vật chất của trường đại học S rất tốt, cho nên các tân sinh viên không phải tới thao trường để rèn luyện quân sự nữa, mà trực tiếp tập ở sân vận động.

Bạn học Ngô phản ứng rất nhanh, cũng là người đầu tiên thức dậy sau tiếng đập phá của Minh Ngọc. Cô cầm lấy đồ dùng cá nhân rồi đi đánh răng rửa mặt.

Thời điểm lục tục chuẩn bị xong xuôi, đồng hồ đã điểm bảy giờ kém mười lăm.

"Nhanh lên." Minh Ngọc không ngừng thúc giục. "Nếu đến muộn e rằng cả phòng sẽ bị phạt mất."

Sau khi tới sân vận động rồi tập trung chỉnh đốn hàng ngũ, đồng thời nghe giáo quan tự giới thiệu về bản thân cùng trình bày vài chuyện lặt vặt. Khi mọi người kịp nhận ra thời gian thì mặt trời đã lên cao.

Ngô Cẩn Ngôn đã chăm chỉ rèn luyện sức khỏe từ bé. Bởi vậy dù lưng có ướt sũng mồ hôi, cô vẫn không hề hé răng than vãn lấy một lời. Trái lại, Minh Ngọc khuôn mặt hơi tái, có vẻ như lát nữa về nàng nhất định sẽ bị cảm nắng.

Hổ Phách phẩy phẩy tay, cố gắng hưởng một chút gió từ bàn tay mình.

"Thật là mệt."

"Không nghe thầy phổ biến luật sao? Đừng có quạt nếu không muốn chết." Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng thì thầm. "Cố một chút nữa thôi, có lẽ sắp xong rồi."

Hổ Phách ngoan ngoãn gật gật đầu. Cô thấy vậy liền mỉm cười, theo bản năng đưa mắt quan sát xung quanh.

Đột nhiên nụ cười trên môi cứng lại rồi từ từ lắng xuống.

Ngô Cẩn Ngôn dám thề rằng bản thân không hề nhìn nhầm. Nàng thơ của cô, cô gái xa xa vừa bước vào hội trường kia chính là nàng thơ của cô.

Trong lòng Ngô Cẩn Ngôn nóng như lửa đốt, nóng đến mức chân tay muốn ríu hết lại.

"Em kia. Có nghe thấy tôi nói gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro