46.Lời Hứa Còn Lại 9 Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày này năm trước vẫn còn nhìn thấy bọn nhỏ bé tí tẹo như hai con thú nhồi bông, trải qua một năm nhìn đứa nào cũng bụ bẫm. Con là do cô sinh ra, nhưng người nuôi dưỡng lại là Tần Lam. Cẩn Ngôn sinh xong là xong, không biết làm thêm gì nữa cả. Mỗi lần con khóc, cũng không biết hai đứa nhỏ bị gì? Chỉ có dì Tiểu Lam từng có kinh nghiệm làm " mẹ kế ", phần nào hiểu được tâm sinh lý của bọn nhỏ. 

" Nói ra cũng hơi kỳ, nhưng mà chị hết làm mẹ của em tới làm mẹ của con em"
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Cẩn Ngôn chưa từng gọi Tần Lam là mẹ, nhưng trên danh nghĩa rõ ràng là thế.

" Nói khùng nói điên đừng nói trước mặt con, sau này con nó nghe hiểu nó hỏi lại em, để xem em làm sao trả lời cho nó " Mấy chuyện này vốn không nên nhắc lại, dù sao nó cũng khiến cho nàng có chút ngượng ngùng. 

Trước đây lúc nàng tiếp nhận Cẩn Ngôn, con bé cũng đã 10 tuổi rồi. Bây giờ hai đứa con mới 1 tuổi thôi, có đôi lúc bọn nhỏ khóc réo lên, nàng cũng không biết bọn nhỏ đòi ăn hay đòi ị nữa. May mắn trong một năm qua hai đứa nhỏ cũng ít khi nào bị bệnh, nếu không thật sự rất xót con. 

Mặc dù là thai song sinh, nhưng bọn nhỏ có tính cách không giống nhau một chút nào cả. Nếu như Phong Hi rất thích ngủ, không hay quấy khóc. Ngược lại Phong Miên rất bướng, thường xuyên lựa lúc nửa đêm để đánh thức hai người họ, đánh thức luôn cả Phong Hi. Sau đó cả nhà bốn người cứ thức nhìn nhau như thế, thật mệt mỏi. 

Từ chuyện biết bò hay biết ngồi, Phong Miên đều nhanh hơn Phong Hi. Phong Hi lúc nào cũng điềm đạm ra vẻ chị hai, còn Phong Miên đúng tính chất em út ngang bướng, thường xuyên lấy đồ chơi của Phong Hi. Ức hiếp chị hai mãi thôi, Tần Lam đều phải đứng ra giải quyết. 

" Phong Hi, con đói rồi phải không? " Tần Lam nhìn thấy Phong Hi đi lại bàn lấy bình sữa rỗng, liền biết con bé đòi uống sữa rồi. 

" Mami..."

Bình sữa trên tay Tần Lam vừa pha còn nóng hổi, xém một chút rớt xuống sàn tự làm phỏng bản thân mất thôi. Lần đầu tiên nghe Phong Hi nói chuyện, trước giờ đều chỉ có một mình Phong Miên nói thôi. Tuy Phong Miên nói không được nhiều, nhưng biết nói cũng kha khá hơn mười từ. Còn Phong Hi không nói gì cả, ai cũng kêu nàng nên đem đi bác sĩ khám thử. 

Con là của nàng và Cẩn Ngôn, cho dù có dị tật bẩm sinh nàng vẫn thương y hệt như Phong Miên, không có gì khác biệt. Nhưng mà nếu con có thể lành lặn, mới là kết quả tốt đẹp nhất cho con. Hôm nay cuối cùng Phong Hi cũng biết nói chuyện, lời đầu tiên nói lại gọi nàng là Mami. Buổi sáng hôm đó đã làm cho Tần Lam khóc đến một lúc sau mới có thể dứt được, Cẩn Ngôn từ bên ngoài đi về không biết có chuyện gì, bị hình ảnh Tần Lam khóc ngất dọa một phen. 

" Phong Hi ngoan lắm, mẹ rất thương con " Ngày hôm đó Tần Lam cuối cùng cũng có thể yên tâm, bữa tiệc thôi nôi sắp tới cũng trọn vẹn hơn phần nào. 

Nói về bữa tiệc thôi nôi, lúc đầu Tần Lam chỉ tính làm ở mức độ vừa phải, chỉ mời người thân trong gia đình đến dự. Nhưng mà Cẩn Ngôn lại nói bọn họ khó khăn lắm mới hạnh phúc như thế, đương nhiên là phải khoe cho mọi người cùng biết. Do đó đồng nghiệp của nàng và bạn bè lúc trước của Cẩn Ngôn đều mời hết, còn có cả người thân, ngay cả ông chú đang định cư ở Mỹ là Tần Kiến Huy cũng đồng ý về dự. 

Tiệc thôi nôi sẽ được tổ chức tại tư gia, ngôi nhà này bây giờ sẽ sửa sang rất khang trang không còn cảm giác âm u giống như trước đây nữa. Tần Kiến Huy lúc trở về nước dự tiệc thôi nôi, vẫn không quên nhắc Ngô Cẩn Ngôn về 50% tiền nhà còn chưa thanh toán vào lúc trước. 

" Chú muốn cái gì, con sinh cho nhà họ Tần của chú hai cô công chúa xinh xẻo, mập mạp, trắng trẻo đáng yêu như vậy, còn dám đòi con 50% tiền nhà " Người ta đẻ thuê cũng phải có tiền, đằng này cô còn chẳng đòi nhà họ Tần họ cái gì, mà ông chú này lại còn không biết điều.

Hai cục bông ở hai bên tay bế được cũng cảm thấy 50% tiền nhà khá xứng đáng, mặt của bọn chúng đều giống y hệt Tần Lam, lần này con nhỏ họ Ngô đó chính xác lỗ vốn, cứ coi như 50% tiền nhà đó là quà tặng thôi nôi hai đứa nhỏ đi vậy. 

Những người bà con khác của Cẩn Ngôn đụng mặt với Tần Kiến Huy cũng cảm thấy hơi ngại một chút, vì dù sao họ Tần và họ Ngô cũng xảy ra quá nhiều biến cố và mất mát rồi. Hiện tại đúng là không biết nên nói sao mới phải, gặp nhau cũng chỉ cười trừ cho đủ lễ nghĩa thôi. 

Buổi tiệc sẽ đón khách vào 7h tối, nhưng hầu như 6h tối bọn họ đều đã đến đông đủ. Chiếc xe đến trễ nhất có lẽ là xe của Trịnh Giai Ý, chính là Tần Lam đã gửi thiệp đến nhà họ Trịnh, đưa cho Lâm quản gia nhờ bà ấy đưa Giai Ý đến đây. Con bé Giai Ý sau hai năm đã lớn hơn nhiều, tuy mới 9 tuổi nhưng chững chạc hơn Ngô Cẩn Ngôn lúc 10 tuổi. Hoàn toàn có phong thái của một đại tiểu thư, đối với mọi người trong nhà chào hỏi rất lễ phép. 

" Dì Tiểu Lam, Dì Cẩn Ngôn, lâu rồi mới gặp " Trong suốt hai năm qua Giai Ý không có ở Bắc Kinh, con bé dọn đến Thượng Hải sinh sống và học tập ở một môi trường mới, lần này đúng lúc có mặt là do vẫn còn trong thời gian nghỉ hè. 

" Con nhóc này hai năm rồi mới gặp, nhìn cao lớn thế? " Bọn nhỏ bây giờ lớn nhanh thật, Ngô Cẩn Ngôn xoa đầu Giai Ý liền biết con bé bây giờ đã cao gần bằng cô của năm cấp ba, dậy thì có chút thành công rồi đấy. 

Trịnh Giai Ý cũng không như lúc trước cứ bám lấy Tần Lam, con bé chào hỏi hai người họ xong liền xin đi xem mặt hai đứa nhỏ. Một bên là Tần Phong Hi, một bên là Tần Phong Miên. Giai Ý nhìn qua nhìn lại chỉ bế một mình Phong Hi lên, còn Phong Miên thì cứ để mặc con bé nằm trong nôi ngủ. Có lẽ vừa rồi do nhìn thấy Phong Hi còn thức, lại còn nhìn mình cười, do đó Giai Ý mới có cảm tình với Phong Hi hơn. 

" Nhóc con rất đáng yêu, nhưng cái gì dính lên mũi em thế này? " Có thứ gì đó màu trắng ở trên mũi Phong Hi, con bé cứ đưa tay khều nó xuống, do đó Trịnh Giai Ý liền giúp một tay. 

" ... "

Phong Hi bỗng dưng ho rất dữ dội, Trịnh Giai Ý lại nhìn thấy bên trong mũi của Phong Hi dường như vẫn có thứ trắng trắng đó còn sót lại. Nó rất giống như hoa của Bồ Công Anh, xem ra ai đó mở cửa sổ nên hoa Bồ Công Anh bay vào, Phong Hi hít phải nên ho rất dữ dội, xém chút còn bị ngạt. 

" Nè nhóc con làm gì đó? Sao lại đánh Phong Hi? " Một người bà con của Cẩn Ngôn định vào phòng thăm hai em bé, lúc bước vào liền nhìn thấy con nhóc đó liên tục đánh vào lưng Phong Hi. 

Bà ấy giật lại Phong Hi từ trên tay Trịnh Giai Ý, chạy ra ngoài hô hoán với mọi người, ai nấy đều tỏ ra rất tức giận. Thậm chí Cẩn Ngôn đã kéo tay Trịnh Giai  Ý ra một góc chất vấn, sau khi nhìn thấy trên lưng của Phong Hi quả nhiên có dấu bàn tay in rất đậm. Chỉ có Tần Lam điềm đạm hỏi cho rõ mọi chuyện, không để Giai Ý chịu tội oan. 

" Vừa rồi em bé hít phải Bồ Công Anh, con lấy ra được một ít bên ngoài nhưng vẫn còn bị kẹt bên trong, nên đã vỗ lưng cho em bé dùng sức đẩy nó ra ngoài " Cách này không phải tự ý làm, là trên tivi từng có nói qua. 

Bên ngoài vườn quả thật có rất nhiều Bồ Công Anh, Tần Lam cho rằng bản thân mình quá mức thờ ơ với chuyện này rồi. Cũng may có Giai Ý kịp thời cứu Phong Hi, vậy mà mọi người lại còn nghi ngờ con bé. Ngô Cẩn Ngôn cũng rất ân hận, nắm lấy tay Trịnh Giai Ý xin lỗi đến ba lần, mong con bé đừng chịu phải sự tổn thương nào. 

" Không sao đâu hai dì, chẳng phải nói chúng ta là người nhà sao? " Lời hứa năm xưa, không biết bọn họ còn nhớ hay không? Còn 9 năm nữa thôi, con sẽ đến làm người nhà của hai người. 

Người nhà? Phải, chúng ta là người nhà. Cả Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam sau đó đã dắt tay Trịnh Giai Ý vào bàn ngồi dự tiệc, Đồng Tiểu Hy nhìn thấy Giai Ý cái bộ dạng đó không đơn giản, người nhà là người nhà thế nào? Ngô Cẩn Ngôn, em cẩn thận một chút 9 năm nữa nó đến cướp Tần Lam của em đi thì đúng hơn. 

" Chị bị làm sao thế? " Chẳng phải tiệc thôi nôi rất vui vẻ sao? Đồng Tiểu Hy lại nhăn mặt từ đầu buổi tiệc đến giờ, Trần Cảnh Ly thật sự lấy làm lạ. 

" Con bé Trịnh Giai Ý đó nó mà muốn làm con của Tần Lam, em chặt đầu chị xuống làm ghế ngồi này Cảnh Cảnh " Mặc dù Đồng Tiểu Hy chỉ là luật sư, không phải cảnh sát, nhưng theo bao nhiêu vụ án ít nhiều cũng nắm được điểm mấu chốt. 

Làm gì có ai muốn làm con của một người khác, khi biết nhà họ đã có những đứa con ruột mang dòng máu của họ. Có lẽ lúc trước Trịnh Giai Ý muốn đến nhà Cẩn Ngôn và Tần Lam nhận hai người họ là mẹ nuôi thật, nhưng bây giờ rõ ràng không còn ý đó nữa đâu. Chín năm nữa quay trở lại, chắc chắn có ý đồ khác. Một là cướp Tần Lam, hai là cướp Cẩn Ngôn. Nhưng xác suất cướp Cẩn Ngôn rất thấp, rõ ràng là đang nhắm đến Tần Lam.

" Em nói câu này có hơi vô duyên, nhưng mà Lam Tỷ năm nay đã 32 tuổi, 9 năm nữa Trịnh Giai Ý mới 18 tuổi, còn Lam Tỷ đã 41 tuổi. Theo chị nghĩ con bé nó có muốn đem chị ấy đi hay không? Thiếu gì người trẻ đẹp hơn " Cách biệt đến 23 tuổi, có nói quá không vậy Đồng Tiểu Hy. 

" Em chờ đi, Trịnh Giai Ý chắc chắn sẽ là người gây rối loạn đội hình nhà họ, không biết là nó mang ai đi mà thôi "

To be continued...

#PhiuPhiu





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro