12.Chị ấy đã dần dần quay trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng nay của cô và nàng, cứ vài ngày lại đến bệnh viện. Hai lần đầu là do bị tai nạn và Tần Lam tự vẫn, những lần sau do Cẩn Ngôn đưa Tần Lam đi thăm khám sức khoẻ. Cô biết lần này Tần Lam tự vẫn là do cô đã mắng nàng, đụng chạm đến thâm tâm vốn dĩ đang yếu đuối cùng cực. Cho nên sau khi từ bệnh viện trở về, có thể nói Cẩn Ngôn cưng chìu Tần Lam hết mực, không dám ép nàng làm gì cả, cô tìm ra được cách để chuyển sang một hướng khác.

Dạo gần đây cô bắt đầu đọc sách tâm lý, Ngô Cẩn Ngôn vốn chưa từng có hứng thú với những cuốn sách như vậy. Nhưng  càng đọc càng thấy cuốn, cuối cùng cô cũng tìm ra được cách để cho Tần Lam có thể vươn lên sống tiếp.

" Em làm gì đấy? " Cẩn Ngôn cứ đi tới đi lui trước mặt nàng, vò đầu bứt tóc trông rất chật vật.

" Em không tìm được điện thoại của mình đâu cả, lúc nãy nó đã hết cạn pin chắc sập nguồn rồi, có lấy điện thoại của chị gọi tìm thì cũng vô dụng thôi " Chiếc điện thoại cô đã giấu vào một nơi khác, nơi đó Tần Lam hay lui tới nhất nên chắc chắn sẽ tìm được.

Thông thường người làm mất đồ sẽ khó tìm hơn người ngoài, nên Tần Lam tự mình di chuyển xe lăn đi tìm khắp nơi cho cô. Theo thường lệ nơi nàng hay lui tới nhất chính là kệ sách ở phòng đọc sách, rất nhanh đã có thể tìm về cho Cẩn Ngôn.

" Em bỏ quên nó ở phòng đọc sách này, lú lẫn sao? " Bình thường Cẩn Ngôn ít đọc sách, chỉ có dạo gần đây mới thấy đọc, chắc đọc xong trong lúc cất sách tiện tay nhét điện thoại luôn vào trong đó.

" Phải, dạo này đầu óc lú lẫn quá, cũng may là có chị " Chị dâu, hy vọng cách này có thể giúp được chị.

Những ngày sau đó Ngô Cẩn Ngôn hết quên tắt bếp, cho đến quên chìa khoá nhà, không quên thứ này cũng quên thứ nọ. Đều là do Tần Lam phát hiện thay cô, bận rộn đến nổi nàng quên mất luôn mình vốn luôn suy nghĩ tiêu cực.

" Chị dâu, cơm em nấu rồi, chị có thể đem lại đây giúp em không? Em mệt quá..." Hôm nay Cẩn Ngôn bị sốt, nhưng cô không uống thuốc, cố tình để bản thân càng thêm tàn tạ.

Tần Lam vẫn di chuyển xe lăn nhiều lần dọn cơm cho Cẩn Ngôn, còn có ý định đút cho cô ăn nữa, Ngô Cẩn Ngôn hôm nay nhìn không có sức lực nào cả, có nên nhập viện không nhỉ?

" Thôi đi, em đã sợ cái mùi bệnh viện lắm rồi, chị lấy thuốc trong tủ thuốc gia đình lại cho em uống là được " Trong đó cô đã mua khá nhiều thuốc, chỉ cần nàng đến lấy đem đến thôi.

Tần Lam quay xe lăn đi về hướng tủ thuốc gia đình, muốn lấy thuốc cho Cẩn Ngôn uống. Nhưng mà bây giờ nàng chỉ ngồi thôi, nên không thể với tới tủ thuốc được. Tần Lam cố gắng nhích người lên một chút, không được rồi cả cơ thể phía bên dưới không có chút cảm giác nào cả. Nhưng mà Ngô Cẩn Ngôn nằm vật vờ trên sofa thế kia, lại không chịu đi viện, đành phải cố gắng một chút.

Tần Lam cố gắng nhích người lên, nhưng rất nhanh rơi xuống, không được rồi nàng phải đi tìm cái gì đó thân dài một xíu, để có thể kéo hộp thuốc trong tủ ra ngoài. 

" Chị không lấy tới sao? " Tủ thuốc đó khá cao, cô muốn Tần Lam luyện tập nên mới nhờ nàng đi lấy giùm.

" Ừm, không với tới. Lúc nãy chị có nhích người lên một xíu, nhưng mà lại bị tụt xuống, chân rất đau nên không làm nữa "  Lần trước ở bệnh viện nó cũng đau như vậy, lần này lại còn đau nhiều hơn.

Nghe thấy Tần Lam nói chân mình bị đau, Ngô Cẩn Ngôn trong lòng mừng đến phát khóc. Chị ấy có cảm giác ở chân, rõ ràng có khả năng bình phục nếu tập luyện. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể biết cơ thể của chị ấy phản ứng thế nào rồi.

" Chị lấy cái gì đó kéo nó xuống đi, em mệt quá không muốn đi lại đó đâu  " Ngô Cẩn Ngôn nhất quyết không tự tay làm gì cả, để Tần Lam trong tư thế phải chăm sóc mình.

" Bệnh thì tự lấy thuốc uống đi, nằm vật vờ ra đó như sắp chết đến nơi. Không có chị ai cho em nhờ vả, hay em tính nằm đó lười biếng đến chết luôn " Thật tình, lớn rồi mà không biết gì cả.

Tần Lam tìm được một cây thước dài, đủ để nàng lấy hộp thuốc đó xuống. Đem lại cho Cẩn Ngôn uống, mồ hôi cũng đổ dọc hai bên thái dương mất thôi, thật mất công nàng quá đi.

" Phải đó, không có chị là không được đâu, trước đây còn sống một mình em thường xuyên nằm vật vờ như vậy cả đêm, không có một viên thuốc để uống " Cô không nói dối, trước đây thật sự cô có thời gian từng thảm như vậy.

Lúc nhìn thấy Cẩn Ngôn ăn cơm do mình mang đến, uống thuốc do mình cất công lấy, bỗng nhiên Tần Lam thấy rất vui. Giống như mình đang chăm sóc Cẩn Ngôn vậy, tính ra mình tàn chứ không phế có đúng không nhỉ?

Thứ mà Ngô Cẩn Ngôn muốn chính là như vậy, cô cố tình trở nên thật hậu đậu và lười biếng. Mục đích muốn Tần Lam không bị tự ti bản thân nàng dựa vào người khác mà sống, muốn nàng biết nàng vẫn còn sinh hoạt được, chỉ cần cố gắng một chút đã có thể chăm sóc cho người khác. Nếu như trước đây là ép nàng làm, còn bây giờ cố tình tạo tình huống để nàng làm nó một cách tự nhiên nhất.

" Chị dâu à, nói thật nha. Em bị cho thôi việc rồi, ở Di Giai có công việc nào có thể cho em làm không? " Suy nghĩ kĩ rồi, nếu làm ở Di Giai vừa có thể chăm sóc nàng, vừa có thể đem lại cho Tần Lam cảm giác chị ấy đang cưu mang cô, càng củng cố niềm tin của chị ấy.

" Di Giai sao? Phải rồi, chị vẫn còn Di Giai  " Cả tháng nay nàng bỏ xó công ty sang một bên, nó cũng chưa được khai trương.  Nghe Cẩn Ngôn nhắc đến, nàng cũng muốn mau chóng đem Di Giai trở lại.

Công ty này vốn là tâm huyết của nàng, nhưng hiện tại lại rơi vào tình trạng phải ngồi xe lăn, khiến cho Tần Lam rất ngại ngùng. Cẩn Ngôn đã ở bên cạnh thuyết phục nàng rất nhiều, nàng nên thuê một người làm giám đốc điều hành cho nàng, nàng chỉ là một tổng giám đốc phía sau là được, không cần phải ra gặp đối tác. 

" Chị đừng nhìn em, em không có khả năng làm giám đốc đâu, trợ lý giám đốc thì còn được " Trước đây tuy cô cũng tốt nghiệp một trường đại học, nhưng trường cô học không nổi tiếng bằng Cẩn Nhu, cô cũng không học lên đến bậc Thạc sĩ như chị ấy, cho nên rất không thuyết phục nếu như cô ngồi ở vị trí giám đốc. 

" Chị sẽ đăng tin tìm người, em không cần làm trợ lý giám đốc, em làm trợ lý tổng giám đốc. Chị không an tâm về em chút nào, cần chị đích thân rèn giũa em " Tư chất của Cẩn Ngôn nói thật là không bằng Cẩn Nhu, nên nàng muốn đích thân dạy dỗ cô nhiều hơn. 

Nói là làm, Tần Lam đăng tin lên các diễn đàn tìm việc làm, tìm người ứng tuyển vị trí giám đốc điều hành công ty. Có vô số hồ sơ được gửi về với những lời tự giới thiệu có cánh từ họ, nàng chính là người phỏng vấn online bọn họ, trước khi họ đến công ty làm việc với quản lý nhân sự. Trong số những người được phỏng vấn, có một hồ sơ có thể lưu lại ấn tượng cho Tần Lam, chính là chàng trai có tên Mã Quốc Hào này. 

Anh chàng này tốt nghiệp bậc thạc sĩ tại Anh Quốc, từng có thời gian làm việc ở Anh trong suốt 5 năm. Mục đích của anh ta khi trở về Trung Quốc là do có một người mẹ đã lớn tuổi, anh ta muốn trở về bên cạnh mẹ để có thể tới lui chăm sóc dễ dàng hơn. Tần Lam có ấn tượng với người này, vì anh ta chính là đàn anh của nàng tại Anh Quốc, khi học bậc thạc sĩ tại đây, Tần Lam cũng có biết về đàn anh trên mình vài khóa này.

Khi còn đi học tại Anh Quốc, nàng thường xuyên nghe nói đến Mã Quốc Hào là một trong những sinh viên xuất sắc nhất tại trường đến từ Trung Quốc. Công ty mà anh ấy làm bên Anh Quốc cũng là công ty nổi tiếng nhất nhì tại đất nước này, nhưng người này chấp nhận từ bỏ tất cả trở về Trung Quốc vì mẹ của mình, đúng thật là một đứa con hiếu thảo. 

" Anh đầu quân vào Di Giai có phải mai một tài năng quá không? Di Giai chỉ là một công ty tổ chức sự kiện, không phải một cổ máy kiếm tiền hàng đầu như công ty anh đã làm tại Anh Quốc " Trong lần phỏng vấn online, Tần Lam đã đề cập thẳng về vấn đề tiền lương và sự thăng tiến của anh ấy sau này. 

" Mỗi một ngày chúng ta có thể chứng kiến rất nhiều bữa tiệc, từ tiệc sinh nhật cho đến tiệc cưới, khai trương, khai mạc, bế mạc v.v... Nói tóm lại đây là một nghề tiềm năng, không thiếu việc để làm. Cô Tần đây có tầm nhìn rất rộng, tôi tin Di Giai trong tương lai có thể trở thành một cổ máy kiếm tiền hàng đầu tại Thượng Hải " Công ty tổ chức sự kiện Di Giai không phải một công ty nhỏ, huống hồ anh ta lại biết Tần Lam chính là con gái của đại phú hào Tần Bằng tại Bắc Kinh, ông ngoại của nàng lại còn là đại gia trong giới kinh doanh một thời. 

Buổi phỏng vấn online đó Ngô Cẩn Ngôn cũng có ngồi bên cạnh, chỉ là cô không có xuất hiện trong khung hình mà thôi. Chị dâu tuyển người làm giám đốc cũng kinh dị thật, hồ sơ của Mã Quốc Hào sáng còn hơn ngôi sao trên trời, không tuyển được người này mới là thiệt thòi cho công ty. Nhưng chị dâu trong lúc phỏng vấn hoàn toàn không để lộ sự mong cầu của Di Giai đối với người này, ngược lại luôn để cho Mã Quốc Hào ngầm hiểu anh ta đang cầu xin nàng, chứ không phải nàng đang cần anh ta. Người trong giới kinh doanh của bọn họ, ai cũng túc trí đa mưu, cô đúng là như con nai vàng ngơ ngác chỉ biết ngồi nhìn. 

" Sao hả? Em có học được gì trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay không? " Nàng để Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh nghe toàn bộ cuộc phỏng vấn của nàng đối với Mã Quốc Hào, là muốn cô học được nghệ thuật giao tiếp, nghệ thuật quản lý nhân sự. 

" Ờ thì là lúc nào cũng tỏ ra mình là người có quyền lực có địa vị, để nhân viên nể mình có phải không? " 

Ngô Cẩn Ngôn nói ra câu trả lời, liền nhìn thấy Tần Lam thở dài tự điều khiển xe lăn đi vào phòng sách. Bộ nói sai gì sao? Lúc nãy chị ấy rõ ràng rất chảnh chọe còn gì, Mã Quốc Hào đó luôn rất nể chị ấy, cho thấy anh ta phần nào nể uy quyền của chị, câu trả lời của cô không đúng trọng tâm ở điểm nào?

" Ngô Cẩn Ngôn, hôm nay đọc hết cuốn sách này, tối trả bài lại cho chị. Nếu không thì đừng hòng bước vào Di Giai làm việc, cho dù là chức vụ lao công " Tần Lam có rất nhiều sách, quan trọng là nàng không biết làm sao có thể nhét số kiến thức đó vào đầu cho Cẩn Ngôn. 

" Chị dâu à..." Cuốn sách dày 300 trang, nhìn thôi đã buồn ngủ, còn bắt cô đọc hết để trả bài. 

" Thứ nhất, chị và Cẩn Nhu đã chính thức ly hôn, em bỏ ngay cái danh xưng chị dâu đó giúp chị. Thứ hai, khi đến công ty không chị không em gì cả, gọi là Tần Tổng, rõ chưa? "

Coi kìa coi kìa, phách lối chưa kìa. Mới mấy ngày chị đã trở lại bộ dạng phách lối như trước, nhưng thà chị cứ như vậy còn đỡ hơn ngồi trầm tư u uất. Ngô Cẩn Ngôn mấy hôm trước cũng đã đưa Tần Lam đi nộp đơn ly hôn lên tòa án, hiện tại đúng là gọi chị dâu cũng không đúng cho lắm. 

" Dạ, Tần Tổng " Nghe xa lạ thế nhở, dù sao cũng quen biết lâu vậy rồi, bắt người ta kêu vậy chị không ngại sao?

" Chưa đến công ty không cần gọi như vậy? " Nghe không rõ tình huống à, bây giờ nàng đang ở nhà gọi như vậy để làm gì?

" Dạ, Tiểu Lam Tỷ " Khó quá khó rồi chị nhỏ của tôi ơi, dù sao cũng là danh xưng gọi như vậy cũng thấy gần gũi hơn nhiều. 

Tần Lam nghe thấy Cẩn Ngôn gọi mình như vậy, trong lòng có chút vui vẻ đón nhận, nhưng nàng lại không bày ra trước mặt Cẩn Ngôn. Nàng sau khi về phòng đã ngủ một giấc đến chiều, chỉ tội nghiệp cho Ngô Cẩn Ngôn ôm cuốn sách đó học đến phát bệnh, ngay cả cơm trưa cũng ăn không vô, mấy người làm kinh doanh đọc mấy cuốn sách nhạt nhẽo vậy cũng được sao?

To be continued...

P/s: Nam trà xanh xuất hiện đá Cẩn Ngôn bay ra chuồng gà.

#PhiuPhiu






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro