3.Thần cũng chị, ma cũng chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tân hôn, đáng lẽ tân lang tân nương phải ở bên cạnh nhau mới phải. Ngược lại tôi và Tần Lam không ai nói chuyện đến ai, mỗi người ngồi một góc. Mẹ nhắn rất nhiều tin cho tôi, đại khái là chửi tôi không có đạo đức, dám động đến chị dâu, ý chửi tôi đã hớt tay trên của Cẩn Nhu.

Lúc nhỏ tôi cũng hay buồn phiền việc mẹ yêu thương không đều, nhưng lớn lên tôi lại thấy chán chường với việc đòi công bằng. Mẹ muốn nói sao thì tùy mẹ, tôi tin chắc khi Cẩn Nhu quay về sẽ thấu hiểu cho đứa em gái số khổ này của mình thôi.

" Cô định ngủ ngồi à? " Tần Lam nghịch điện thoại chán liền gây sự, cả một đêm tân hôn dài như vậy nàng không biết trải qua làm sao?

" Chị nghĩa khí thật đó chị dâu, vậy cảm phiền chị nép vào trong một chút cho em ngủ cùng " Chỉ là nằm chung giường thôi, tôi hứa sẽ nằm cách chị dâu ở mức an toàn.

Cứ tưởng đâu Tần Lam thương xót cho vết thương của mình, nên mới kêu mình lên giường ngủ chung. Ấy vậy mà khi Cẩn Ngôn leo lên giường, liền bị nàng vung chân đá thẳng xuống dưới đất.

" Cho cô cái chăn, lót dưới đất nằm đi. Sau này về nhà riêng, thì mỗi người một phòng, không cần ngủ đất nữa " Hiện tại nàng phải làm dâu Ngô Gia ba ngày, sau đó mới có thể dọn về nhà riêng của nàng.

Cẩn Ngôn ôm cái chăn dày cộm lót đất nằm thật, ít nhất ra chị ấy cũng còn chút lương tâm cho cô cái chăn. Nhưng suy cho cùng chị dâu vẫn rất thâm độc, cho cô lên ngủ cùng có mất miếng thịt nào đâu: " Thần cũng chị, ma cũng chị "

Có lẽ do cả ngày hôm nay mệt mỏi quá mức, lại còn bị thương nên cơ thể suy nhược hơn. Cẩn Ngôn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn Tần Lam lại chẳng thể nào ngủ nổi. Nàng rất nhớ Cẩn Nhu, thiếu đi Cẩn Nhu ở bên cạnh, Tần Lam thật sự cảm giác không an toàn.

Đợi đến lúc Cẩn Ngôn ngủ say, nàng lại đem tài sản quý giá nhất của mình ra ngắm. Chính là thẻ sinh viên năm đó của Cẩn Nhu, tấm thẻ này nàng đã giữ rất nhiều năm, cũng chưa ai từng nhìn thấy qua ngoài nàng. Tần Lam tự cười bản thân ngây ngô, người ta có đôi khi chỉ là tiện tay cứu nàng, nàng lại đem thân mình ra đền đáp. Vậy mà ngày đại hôn người ta vẫn không dự được, mất tích xem ra cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Sở dĩ Tần Lam nghi ngờ sự mất tích của Cẩn Nhu, là bởi vì nàng và Cẩn Nhu đã cãi nhau một trận rất lớn trước khi hôn lễ diễn ra tầm một tháng. Tính tình của Cẩn Nhu thay đổi chóng mặt, thường xuyên sinh sự vô cớ với nàng, hệt như biến thành một người khác vậy.

Đỉnh điểm nhất là khi Cẩn Nhu được mời đến nhà nàng ra mắt ba và mẹ kế, không biết ba người bọn họ đã nói gì ở bên trong căn phòng đó. Khi ra khỏi phòng, Cẩn Nhu liền rất khó chịu, thậm chí không ở lại dùng cơm.

Mặc dù ngày kết hôn đã định trước đó rất lâu, nhưng trước khi hôn lễ diễn ra một tuần thì Cẩn Nhu lại đi du lịch thám hiểm ở nước ngoài, bỏ mặc nàng không chút hỏi han đến. Tin nhắn cuối cùng nhắn cho nàng có nội dung: " Tiểu Lam, chị có yêu em không? " , nhưng khi không nhận được phản hồi của Tần Lam, thì cũng không còn tin tức gì về Cẩn Nhu nữa.

Vốn dĩ nàng cho rằng Cẩn Nhu sắp kết hôn, chưa quen với môi trường này nên có chút bốc đồng. Ngày rước dâu, nàng cứ nghĩ người đưa mình vào lễ đường là Cẩn Nhu, tưởng đâu sự bực bội khó chịu trong lòng Cẩn Nhu đã tan biến, họ lại có thể hạnh phúc bên nhau, ai ngờ đâu lại là người thế thân.

" Cẩn Nhu, chị cho em thời hạn nửa năm. Nếu em không quay về, chị sẽ làm đơn ly hôn " Con người của Tần Lam nói được làm được, thời hạn nửa năm là giới hạn cuối cùng của nàng.

Chấp niệm cả đời này của nàng là gả cho Cẩn Nhu, nàng không bao giờ quên. Nhưng sở dĩ Tần Lam muốn gả cho Cẩn Nhu, là bởi vì Cẩn Nhu là đại ân nhân của nàng cũng là người Tần Lam hết mực tin tưởng có thể bảo vệ nàng. Nếu hôm nay Cẩn Nhu bỏ nàng đi, không còn quan tâm sống chết của nàng nữa, thì nàng cũng không cần cuộc hôn nhân vô nghĩa này nữa. Xem như cứu Ngô Gia thoát khỏi tình cảnh phá sản, là đã trả được nợ ân tình năm xưa Cẩn Nhu giúp nàng.

Người nằm bên dưới vẫn không biết gì, vô tư ngủ một giấc thật ngon. Không chút tính toán, không chút mưu cầu. Không tranh càng không giành với ai cả, chỉ mong sớm ngày trở về Thượng Hải mà thôi.

" Ngô Cẩn Ngôn, hy vọng cô có trách nhiệm hơn chị của cô " Nàng còn phải đóng kịch với Cẩn Ngôn trong nửa năm còn lại, Tần Lam tự nói với bản thân sẽ cố không ức hiếp Cẩn Ngôn quá nhiều.

-------------------------

Bữa tiệc rượu với bạn bè diễn ra rất long trọng, đại đa số đều là các cậu ấm cô chiêu và con của đối tác làm ăn với nàng. Thật chất nàng cũng không có bạn thân hay tri kỉ, đám người này và nàng cùng với nhau qua lại, ai nấy đều có mục đích riêng.

" Cô bị làm sao thế? " Tần Lam để ý Cẩn Ngôn từ sáng sớm đã rất uể oải, không ăn uống gì. Nhìn rất kém sắc, xem ra phải trang điểm đậm hơn một chút.

" Dường như bị sốt nhẹ, không sao đâu, em uống thuốc rồi sẽ mau khỏi. Tiệc rượu tối nay em sẽ dự được, không làm mất mặt chị đâu " Có chút choáng váng, hơi nóng trong người một chút, nhưng không đến nổi nào.

Ngay đầu buổi tiệc, Ngô Cẩn Ngôn đã tự giác nắm lấy tay Tần Lam đưa nàng đi tiếp đãi từng bàn tiệc một. Bạn bè của Cẩn Nhu đại đa số đều chỉ chúc mừng cô, cũng không hỏi gì quá sâu, nên Cẩn Ngôn có thể ứng đối được, không bị lộ cho họ biết mình chỉ là thế thân.

Ngược lại bạn bè của Tần Lam lại rất kỳ cục, hay hỏi móc mỉa cô, cũng may có Tần Lam ở bên cạnh đỡ cho cô mấy phen. Nếu không, cô không biết làm sao trả lời bọn họ.

" Ngô Cẩn Nhu, em có thể chỉ cho anh bí quyết cưới cô dâu hào môn không? Anh cũng đang muốn đổi đời đây " Thiếu gia này không biết đến từ nhà nào, nhưng bộ dạng trêu ngươi của anh ta thật sự rất đáng ghét.

" Cậu nói gì vậy Trạch Luân, nhà họ Ngô đây cũng đâu phải nghèo khổ " Cô gái ngồi bên cạnh Trạch Luân cố tình thêm vào, không có ý bênh vực cô ngược lại còn cười cợt thêm.

Nhìn thấy Cẩn Ngôn hơi khó chịu với những câu hỏi này, Tần Lam có ý chống đỡ cho cô. Nhưng có vẻ đứa nhỏ bên cạnh nàng đạt đến đỉnh điểm tức giận, không muốn ai coi thường nên đã bắt đầu phản kháng.

" Em không biết cách làm sao cưới được cô dâu hào môn như anh nói, em chỉ biết cách cưới được Tần Lam mà thôi. Việc cưới Tần Lam thì rất dễ, chỉ cần anh biến thành Cẩn Nhu là được, còn không được thì mãn đời anh cũng không thể cưới chị ấy " Nhịn mấy người đủ rồi, là do tôi còn phải giữ sỉ diện cho Ngô Gia và Tần Gia, nếu không tôi đánh anh chết thật đó.

Trạch Luân bị câu nói này của Cẩn Ngôn đánh thẳng vào tim, quả thật anh ta từng rất nhiều lần tỏ tình với Tần Lam nhưng đều bị từ chối. Nhưng một điều lạ là trước đây anh ta cũng từng nhiều lần ức hiếp Cẩn Nhu, nhưng Cẩn Nhu chưa bao giờ dám phản kháng mạnh như cách cô ấy đang làm.

" Trạch Luân chỉ nói đùa thôi, em đừng để bụng, tôi mời cậu một ly " Tần Lam nắm tay Cẩn Ngôn chặt hơn, ổn định lại cảm xúc cho con bé. Nhưng mà, tay Cẩn Ngôn dường như càng lúc càng nóng thì phải, là do em ấy đã uống rượu sao?

Bữa tiệc kéo dài đến tận hai tiếng hơn, sau khi thưởng thức bữa tiệc rượu, ai nấy có chút hơi men lại bày nhau ra khiêu vũ ở hồ bơi khách sạn. Bọn họ chọc ghẹo nhau bằng cách lần lượt đẩy nhau xuống hồ bơi, Cẩn Ngôn cũng không ngoại lệ bị họ đẩy xuống mấy lần. Nhưng đến lần thứ ba thì không ngoi lên được nữa, nhưng do mọi người đều bận vui chơi, không ai để ý đến cô, chỉ có Tần Lam nhìn thấy Cẩn Ngôn dần dần chìm xuống đáy bể.

" Cẩn Ngôn..." Tần Lam gọi lớn tiếng tên của Cẩn Ngôn, quên mất bản thân đang đóng kịch. Nhưng tình huống lúc đó rất hỗn loạn, nên không ai chú ý.

Ngô Cẩn Nhu biết bơi nhưng xem ra Ngô Cẩn Ngôn thì không? Tần Lam nhìn thấy Cẩn Ngôn có dấu hiệu đuối nước, càng vung vẫy tay chân thì càng chìm. Nàng lấy hơi lặn xuống đáy bể kéo Cẩn Ngôn lên, trong lúc đó Cẩn Ngôn liền đưa tay ôm lấy nàng thật chặt, lúc lên đến bờ lại rơi vào hôn mê.

" Mau gọi cấp cứu đi " Mọi người nhìn thấy có người đuối nước liền hốt hoảng la lên, ai nấy đều rất hoảng sợ.

" Ngô Cẩn Nhu bơi rất giỏi, sao có thể đuối nước "

Trạch Luân cảm thấy rất quái đản, anh ta quen với Tần Lam lâu như vậy, cũng đồng thời biết rất nhiều về Cẩn Nhu. Hồ bơi này không quá lớn, đối với một người biết bơi như Cẩn Nhu, không dễ dàng bị sự cố gì đâu.

Mặc kệ bọn họ bên ngoài bàn tán xôn xao, Tần Lam chỉ tập trung làm một việc duy nhất là hô hấp nhân tạo cho Cẩn Ngôn. Em không được có chuyện gì? Chị làm sao ăn nói với Cẩn Nhu, Ngô Cẩn Ngôn cố lên một chút, chẳng phải em rất bướng bỉnh, rất gan lì hay sao?

Cẩn Ngôn một lúc sau đã có thể mở mắt ra, như được hồi sinh. Nhìn thấy Tần Lam và mọi người đều nhìn mình, nhưng mà lúc đó quen miệng lại thốt ra: " Cám ơn chị..." Chữ chị dâu đó chưa kịp nói hết, Tần Lam lại hôn lấy cô.

Lúc này Tần Lam không phải đang hô hấp nhân tạo, mà đang hôn để chặn miệng Cẩn Ngôn. Ngô Cẩn Ngôn mấy lúc này chắc chắn ăn nói không suy nghĩ, sẽ làm lộ chuyện mất.

" Cẩn Nhu, em mệt rồi, mình về phòng nghỉ ngơi thôi " Ngay khi rời khỏi môi của cô, Tần Lam liền gọi cô là Cẩn Nhu, để Cẩn Ngôn biết đừng để lộ sơ hở.

" Tiểu Lam, cám ơn chị " Đã đóng kịch thì phải đóng kịch đến cùng thôi, Cẩn Nhu hay gọi Tần Lam là Tiểu Lam, nên cô cũng bắt chước gọi theo.

Bữa tiệc rượu kết thúc, ai về nhà nấy, nhưng Trạch Luân vẫn rất hoài nghi về một Ngô Cẩn Nhu này. Đặc biệt anh ta còn biết Cẩn Nhu có chị em song sinh, nên sự hoài nghi càng lúc càng lớn hơn. Có điều, nếu người này không phải Cẩn Nhu, Tần Lam phải là người nhận ra đầu tiên chứ? Có lẽ là do anh ta quá đa nghi rồi.

Về đến Ngô Gia cả hai người họ quần áo đều ướt sủng, Tần Lam nhường cho Ngô Cẩn Ngôn tắm trước, sợ con bé bị bệnh, dù sao trước đó cũng đã bị sốt nhẹ. Đến lúc nàng tắm xong bước ra bên ngoài, đã thấy Ngô Cẩn Ngôn tự giác đem chăn trải xuống đất nằm co ro.

" Lên giường ngủ đi, em bệnh còn nằm đất không tốt cho sức khoẻ " Sau chuyện ở hồ bơi, đột nhiên thấy tội nghiệp đứa nhỏ này, nên thái độ của Tần Lam không còn gắt gỏng như trước.

" Vậy chị chịu cực nằm đất một hôm nha chị dâu, cám ơn chị " Ngô Cẩn Ngôn phóng lên giường nằm, chừa lại phần đất đó cho Tần Lam.

" Đồ điên, em bắt tôi phải nằm đất à? Nằm sát vào trong, chừa lại bên ngoài cho tôi " Đời này của nàng cao cao tại thượng, nàng không bao giờ nằm dưới đất nhìn hèn vậy đâu.

Cũng chị nói không cho ngủ chung, cũng chị nói cần phân rõ ranh giới. Giờ lại đòi ngủ chung, người gì ăn nói hai lời quá. Mặc kệ đi, dù sao hôm nay cũng không nằm đất, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy khá hài lòng.

" Trời, đêm nào cũng ngủ nhanh vậy sao? Đúng là người vô tri cũng có cái phúc của vô tri " Loại người như Cẩn Ngôn sống không lo không nghĩ, nên không có gì bận lòng, nói ngủ liền ngủ.

Đêm hôm nay Tần Lam chưa ngủ không phải vì nhớ nhung ai cả, chẳng qua cả núi công việc đang chờ nàng giải quyết. Hiện tại nàng đã tách khỏi Tần Thị, có ý định mở một công ty riêng nên rất bận. Hôn lễ hai ngày nay, nàng đã trì trệ phần công việc của mình rất nhiều. Nên mở công ty ở Bắc Kinh hay không? Vẫn là câu hỏi lớn nhất, nếu mở ở Bắc Kinh, chắc chắn bà mẹ kế đó không để yên cho nàng. Hay là...

Giải quyết xong đống hợp đồng đó cũng phải đến 3h sáng, lúc này Tần Lam mệt mỏi leo lên giường nghỉ ngơi. Nhưng cảm giác thật nóng bức, mặc dù đã mở điều hoà. Cuối cùng nàng cũng phát hiện sự nóng bức đó do Cẩn Ngôn toả ra, em ấy đang sốt rất cao, nàng nằm kế bên còn thấy khó chịu.

" Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn " Chạm vào cơ thể của Cẩn Ngôn nóng như lửa, có lẽ do bệnh trước đó lại còn đuối nước nên mới sốt cao như vậy.

" Chị dâu, em mệt quá, để em ngủ " Khó chịu quá, đừng chạm vào em.

Đêm hôm đó nàng chính tay bế Cẩn Ngôn lên xe taxi, đưa đến bệnh viện, nhà họ Ngô ngủ say nên không một ai biết Cẩn Ngôn nhập viện trong đêm. Bọn người này cũng quá đáng thật, đúng như Cẩn Ngôn nói, bọn họ hoàn toàn không xem như Cẩn Ngôn có tồn tại.

Nhìn một Ngô Cẩn Ngôn đang yên đang lành lại bị dây nhợ chằng chịt trên tay, Tần Lam ngồi bên cạnh giường bệnh có chút hối hận. Sự cố chấp của nàng xém một chút hại chết Cẩn Ngôn, có lẽ nàng nên dùng lý do gì đó cho Cẩn Ngôn có thể quay về Thượng Hải, sống cuộc sống vốn dĩ thuộc về em ấy.

" Chị dâu, phiền chị quá " Ngô Cẩn Ngôn mê man một lúc đã tỉnh lại, nhìn thấy Tần Lam ngồi mệt mỏi bên ghế liền có chút ngại ngùng.

" Cẩn Ngôn à, khi nào em xuất viện, tôi đưa em về Thượng Hải " Không nên để con bé chịu thay Cẩn Nhu nữa, Cẩn Ngôn không có lỗi gì để phải chịu cuộc sống áp đặt này.

" Nhưng một mình chị ở lại Bắc Kinh, lỡ người ta hỏi chị là chồng chị đâu, chị làm sao chống đỡ " Đương nhiên về Thượng Hải là hy vọng của Cẩn Ngôn, nhưng để Tần Lam lại một mình hình như không nghĩa khí lắm.

Không trả lời người ta, chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ gì đó. Cẩn Ngôn cũng đợi Tần Lam nghĩ xong đưa cho mình câu trả lời, nhưng mà dường như do chị ấy mệt quá nên đã ngủ thiếp đi. Ngô Cẩn Ngôn rất muốn bế Tần Lam lên giường ngủ, nhưng dây sợ cắm chặt tay cô không duy chuyển được.

" Chị dâu, chị cũng không hẳn là người xấu. Hôm nay chị ở bể bơi cứu em một lần, về nhà lại cứu em một lần. Ngô Cẩn Ngôn nợ chị hai lần, sau này có cơ hội em sẽ trả lại chị "

Có ơn phải trả, trước giờ luôn là nguyên tắc của Cẩn Ngôn. Gương mặt của chị dâu lúc ngủ nhìn ôn nhu thật, không giống như lúc chị ấy tỉnh. Nhìn lâu hơn một chút lại có chút gì đó quen thuộc, hình như đã nhìn thấy hình ảnh này ở đâu rồi thì phải. Lúc chị ấy ngủ nhìn rất quen, nhưng lúc chị ấy thức lại nhìn không quen, lạ lùng.

To be continued...

#PhiuPhiu







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro