Chương 4. Rời Khỏi Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu thư, sắp đến giờ rồi."

Hoa Chỉ mở mắt ra, thấy trong phòng chỉ có năm cái túi nhỏ, vẻ mặt khó hiểu nhìn bốn người.

Nghênh Xuân đỡ nàng đi ra ngoài, bên cạnh nhỏ giọng giải thích nói: "Những đồ vật lớn hơn đều đã được đem ra trước."

Hoa Chỉ không hỏi thêm nữa, đi thẳng đến viện của mẫu thân nàng, vừa tới cửa đã gặp Hoa Bách Lâm đang đi ra ngoài.

"Trưởng tỷ."

Hoa Bách Lâm bước nhanh đến trước mặt nàng, lo lắng bất an trong mắt khiến Hoa Chỉ đau lòng không thôi. Bách Lâm là đích tử của Đại phòng, coi như lớn lên trong mật, gặp phải chuyện như vậy lại không giống những đứa trẻ khác khóc lóc đã coi như là không tệ. Nếu là lúc trước đối mặt với chuyện này nàng còn có thể an ủi một chút, nhất định cũng sẽ không tiếc khen ngợi một cái, muốn để đứa trẻ đừng lớn lên quá nhanh, nhưng bây giờ, nàng không thể.

Hoa Chỉ sờ sờ đầu của hắn, "Không thể hoảng, không thể loạn, bây giờ đệ chính là nam tử lớn nhất của Hoa gia, nếu đệ luống cuống rối loạn các đệ đệ phải làm sao? Ta tiếp đến sẽ bận rộn nhiều việc, chuyện chăm sóc các đệ đệ muội muội liền giao cho đệ, tương lai của Hoa gia sắp tới liền đặt lên vai chúng ta, biết không?"

Hoa Bách Lâm khụt khịt mũi, dùng sức gật đầu: "Đệ đều nghe lời trưởng tỷ."

"Đi thôi, thời gian sắp tới."

Chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chỉ trong thời gian ngắn, cả thành đều biết chuyện Hoa gia bị tịch biên. Người người tụ tập quanh ngõ xem náo nhiệt, nhưng Hoa gia bình thường cũng không chọc người ghét bỏ, chỉ âm thầm bàn luận sau lưng vài câu, khi thấy có người bước ra cũng không lớn tiếng ồn ào khiến người khác khó xử.

Ngựa đều bị dắt đi, xe ngựa cũng đem hết ra để sử dụng, trên xe ngựa chất đầy đồ vật.

Trong đó một chiếc xe ngựa phá lệ đặc biệt, trên đó không chỉ chở người, xung quanh còn có rất nhiều nha hoàn nhũ mẫu, chen chúc trong xe là năm vị tiểu thư chưa xuất giá của Hoa gia, nhỏ nhất mới 3 tuổi. Ngay cả trong tình cảnh này, lão phu nhân cũng không quên bảo vệ danh tiếng cho tôn nữ.

Hoa gia có bảy nam tử dưới mười tuổi, trong đó có một người còn đang được ôm trong lòng. Phu nhân cùng thất thiếp Hoa gia tất cả đều mang khăn che mặt. Một đoàn người đi cùng nhau phía sau xe ngựa, các phu nhân chưa từng bị trắng trợn vây xem như vậy chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu, chỉ hận không thể bước tiếp theo liền đến nơi.

So với các nàng, Lão phu nhân đi đường vô cùng ung dung, nàng không để cho người khác đỡ, chống trượng ngẩng đầu ưỡn ngực một mình đi ở phía trước, giống như là muốn vì người nhà mà một mình đi trước mở đường.

Những người vây xem hóng chuyện khi nhìn thấy một Lão phu nhân như vậy liền ngưng lại câu chuyện, họ lặng lẽ nhìn đoàn người dài trước mặt đi ngang qua, bước đi. Quay đầu lại nhìn cửa lớn Hoa gia đóng chặt, dán lên giấy niêm phong.

Đi cả một đường bị người vây xem, tất cả mọi người đều là dựa vào một cỗ khí chống đỡ, khi đến  được trang viên bừa bộn khắp nơi, đều mệt đến mức ngồi xuống liền không đứng dậy nổi.

Hoa Chỉ cũng không còn chút sức lực nào, làm một Đại tiểu thư cửa lớn không ra cửa trong không bước đã quen, cho nên sức lực của nàng tương đối yếu, nhưng hiện tại nàng cũng không dám trì hoãn.

Mở ra bao quần áo nhỏ của mình, lại bảo Phất Đông đem ngân phiếu cùng vàng bạc bên trong đếm lại một chút, rồi nói trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người: "Nghe được động tĩnh ta bảo các nàng giấu đi một chút, cũng may không có bị phát hiện."

Tất cả mọi người hiểu gật đầu, các nàng mặc dù bị đánh trở tay không kịp, nhưng cũng không đến mức sẽ đem tất cả tiền bạc đều bày ra trước mắt, phòng nào trong tay cũng có không ít thì nhiều, chỉ là không có nhiều như Hoa Chỉ.

"Mẫu thân, Nhị thẩm, Tam thẩm, Tứ thẩm, mọi người mang người làm mấy bộ y phục, phải dày một chút, lúc sờ lên sẽ không thể biết bên trong có giấu đồ vật, mọi người hiểu không?"

Các phu nhân nhìn nhau một cái, gật đầu.

"Chúng ta phải lập tức làm, gọi thêm nhiều người chia nhau ra làm, tối đa chỉ có một canh giờ."

Mấy người nhanh chóng bận rộn, có việc làm khiến các nàng cũng không còn quá sợ hãi.

"Phất Đông, ngươi đi tìm một ít giấy dầu, đem ngân phiếu bọc kín lại, đợi lát nữa đều may chúng vào trong y phục, bạc cũng đều đem hết tới đây, khâu toàn bộ vào các góc áo bên trong."

"Vâng."

"Bão Hạ, ngươi đi một chuyến tới y quán Sở gia tìm Sở đại phu, mua một chút thuốc và dược cao, cụ thể là mua những thuốc gì thì ngươi và Sở Đại Phu thương lượng đi, chỉ có dược cao nhất định phải mua nhiều một chút."

"Vâng."

 Hoa Chỉ quay đầu nhìn về phía Tổ mẫu, "Tổ mẫu, người hãy viết cho Tổ phụ một lá thư, người hiểu rõ ông ấy nhất biết làm thế nào để khuyên, không thể để cho Tổ phụ nản chí."

Ánh mắt Lão phu nhân chăm chú nhìn nàng, "Ngươi định để ai đi?"

"Ta đi, những người khác đi ta không yên tâm, ta phải đi để cho nam nhân Hoa gia biết rõ chúng ta đều tốt, sẽ ở chỗ này chờ ngày bọn họ trở về. Từ quản gia, ta cần một con ngựa."

"Đại cô nương yên tâm, tiểu nhân lập tức chuẩn bị."

Hoa Bách Lâm nắm lấy tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, đệ đi, đệ cưỡi ngựa tốt hơn tỷ."

"Ta phải đi một chuyến." Hoa Chỉ cũng không nói nhiều lời, "Đệ chăm sóc tốt người trong nhà."

Hoa Bách Lâm thân thiết với tỷ tỷ từ nhỏ, nghe qua vô số câu chuyện về tỷ, lén đọc qua những bức thư tay tỷ viết, nhìn thấy tỷ tỷ mang theo bốn người nha hoàn làm đủ loại đồ ăn ngon, dạy họ những thứ mà cậu không biết, cũng đã nhìn thấy bộ dáng đoan trang, tự tại của tỷ tỷ không giống với ở trước mặt người ngoài. Cậu tin tưởng đối với bất cứ chuyện gì tỷ tỷ đều có thể thuần thục điêu luyện, cũng tin tưởng mỗi một câu nói của nàng.

Vì thế cậu hỏi lo lắng lớn nhất trong lòng: "Tỷ tỷ, Phụ thân... người có thể quay về được không?"

"Có thể trở về, nam nhân Hoa gia chúng ta nhất định có thể trở về."

Câu trả lời hùng hồn khiến Hoa Bách Lâm yên tâm, cũng tiếp thêm sức mạnh cho những người khác. Tổ mẫu để Tô ma ma đỡ mình đứng dậy: "Ta cũng đi viết thư thôi."

Đây là lúc Hoa gia chọc giận Hoàng đế, Hoa Chỉ không dám làm gì hơn, những người khác nói muốn viết thư, nàng liền từ chối. Chỉ đưa chút y phục nếu Hoàng đế biết được có thể giải thích. Viết thư dễ gây chú ý, nàng cũng lo lắng nếu mọi người viết những thứ không nên viết nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ, Hoa gia sẽ gọi là tai họa ngập đầu. Hiện giờ, Hoa gia đã không thể chịu thêm một chút gió nào nữa.

Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Từ quản gia dắt ngựa chờ ở cửa sau.

Đại phu nhân nhìn trưởng nữ y phục chỉnh tề miệng muốn nói nhưng lại không nói được gì.

Không để nàng đi? Sao có thể không để nàng đi, phu quân đi rất vội vàng, một bộ y phục để thay cũng không có chứ đừng nói đến y phục dày một chút. Họ chỉ mặc một thân y phục mùa hạ, chỉ sợ vừa tới nơi thì người đã đổ bệnh.

Nhưng để nàng đi...... kỹ năng cưỡi ngựa của Chỉ nhi chỉ là học trong trang viên một chút, bình thường cũng không có cơ hội ra cửa một mình, lại càng không cần phải nói là đi đường xa, nếu như đi sai đường hoặc gặp phải kẻ xấu gì đó......

Hoa Chỉ lúc này cũng không đi tới trấn an mẫu thân, sai người đem đồ vật tách ra đóng gói, chia đều ra sẽ không quá nặng.

Trên lưng Hoa Chỉ vác mấy gói đồ, những gói khác đặt trên ngựa. Hoa Chỉ xoay người lên ngựa, nhìn những ánh mắt đang tha thiết nhìn nàng, nói: "Chờ ta trở về.  Bách Lâm, giờ đệ là trưởng huynh trong nha nên phải chiếu cố tốt trưởng bối cùng các đệ muội."

"Đệ đã biết, trưởng tỷ."

Đại phu nhân cuối cùng là nhịn không được tiến lên phía trước một bước, "Chỉ nhi......"

"Mâu thân, ta sẽ cố trở lại sớm. Người yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro