Chương 5. Đuổi Theo Tiễn Đưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đưa mắt nhìn sắc trời, nàng không nói thêm gì nữa, nắm chặt dây cương đánh ngựa rời đi, không thể chần chờ thêm nữa, nàng phải trở về trước khi đóng cửa thành.

Hoa Bách Lâm đuổi theo mấy bước, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng tất cả đều là lo lắng cho trưởng tỷ, bình thường tỷ của cậu một chuyến tới cửa hàng son phấn cũng không muốn đi, thật sự có thể đuổi kịp phụ thân bọn họ sao?

Tư tưởng của dân chúng Đại Khánh quốc không mấy cởi mở, cô nương của các Đại gia tộc cũng có biết cưỡi ngựa, nhưng lại chưa từng có cô nương nào dám cưỡi ngựa trên đường như vậy.

Ven đường có một chiếc xe ngựa dừng lại, mã phu nâng rèm lên, trên xe ngựa bước xuống là một nam nhân tuấn tú với vóc dáng cao lớn, nghe thấy tiếng vó ngựa nhanh như bay khiến hắn theo bản năng nghiêng đầu, lộ ra một vết sẹo bên má phải dài từ tai đến khóe miệng, nhưng vết sẹo này rơi trên khuôn mặt hắn lại cũng không khó coi, ngược lại làm cho tướng mạo tuấn tú của hắn nhiều hơn mấy vị phân trần .

Thấy rõ người cưỡi ngựa, hắn nhướng mày.

"Chủ tử, có cần điều tra thân phận của người này không?"

"Trị an trong Kinh không thuộc quyền quản lý của ta." Nhìn nữ tử trước khi lên đường chính liền giảm tốc độ, nam nhân biết rõ đó là một người cẩn trọng và hiểu biết, sẽ không để cho người khác bắt lỗi.

Đường chính trong thành nhiều người đi lại, dù Hoa Chỉ có vội vàng đến đâu, nàng cũng phải kẹp bụng ngựa kiểm soát tốc độ. Chỉ có chiến mã mới có thể phi nước đại trên đường này, dù là Hoàng tử hay quyền quý cũng không có đặc quyền, nói gì đến một nữ tử Hoa gia thân mang trọng tội.

Chờ đến lúc ra khỏi thành, Hoa Chỉ vội đánh ngựa chạy nhanh.

Nếu chân chính là một một tiểu thư khuê các ra cửa tất nhiên sẽ sợ hãi, nhưng từ mười lăm năm trước bên trong nàng đã biến thành một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới khác. Dù những năm qua một lòng muốn làm một tiểu thư nhàn hạ, nhưng nàng vẫn học qua một chút cầm kỳ thư họa, các loại thư sách cũng xem qua cũng không ít, thậm chí còn đã xem qua bản đồ Đại Khánh quốc của Tổ phụ không ít lần, tự nhiên sẽ biết được có bao nhiêu đường có thể đi về phía Bắc, nhưng phạm nhân lưu đày chỉ có thể đi đường chính, xuôi theo con đường này nhất định có thể đuổi kịp.

Phi ngựa đại khái khoảng hai khắc, Hoa Chỉ liền thấy phía trước một đám người đi phía trước, vừa nhìn đã nhận ra người mặc thường phục là phạm nhân, y phục thống nhất như nhau là quan sai áp giải phạm nhân.

Thái tổ hoàng lập ra Đại Khánh quốc vốn xuất thân là bình dân, bởi vì tiền triều áp bách quá mức mới cầm vũ khí nổi dậy, về sau cũng lập lại luật pháp đỡ khắc nghiệt hơn. Được lòng người nhất là chính là quy định 'Chu di cửu tộc', một khi có quan viên phạm tội, liền sẽ liên lụy tới gia tộc của mình.

Cũng giống như lần này bị lưu đày ngoài chi chính Hoa gia còn có ba chi nhánh, một là đệ đệ ruột của Hoa Ngật Chính, một là thứ đệ, một là đường đệ. Bốn nhà tổng có năm mươi bốn người bị lưu đày, thêm một số tôi tớ trung thành chủ động đi theo.

Đi đến gần, nhìn thấy trên người tổ phụ bọn họ đều bị còng xiềng xích tay chân, Hoa Chỉ không nhịn được khó chịu trong lòng, tổ phụ nàng là người bình thường quần áo chỉ cần có nếp nhăn liền lập tức phải đổi, có lúc nào lại phải chịu qua loại khuất nhục này.

Tiếng vó ngựa cũng thu hút sự chú ý của những người phía trước. Người dẫn đầu giơ tay ngăn cản đội ngũ, sau đó phi ngựa về phía trước nói: "Ai tới?"

Quan sai chỉ là vờ hỏi mà thôi, nhìn thấy hành lý trên người nàng và ngựa, hắn đã biết đối phương là ai. Làm gì có gia đình nào lại không muốn người thân của mình được chiếu cố, đừng nói đến lục soát nhà cửa, thuyền nát vẫn còn ba nghìn chiếc đinh, huống chi đến một thế gia trăm năm như Hoa gia.

Hoa Chỉ xuống ngựa, gỡ xuống một bao quần áo đưa tới phía trước, "Dân nữ đến từ Hoa gia, quan gia một đường khổ cực, dân nữ xin gửi một chút tâm ý cho chư vị đi đường bớt chút mệt mỏi."

Quan sai cầm bạc trong tay, hài lòng gật đầu, "Vậy ta liền thu nhận, cho ngươi thời gian một nén hương, nói ngắn gọn."

"Dân nữ cảm tạ."

Hoa Chỉ dắt ngựa đi tới trước mặt người Hoa, ai ai cũng đều nhìn nàng, bọn hắn đều ngóng trông người trong nhà, ai cũng không nghĩ người tới lại là đích tôn trưởng nữ thường ngày không được chú .

Hoa cha Hoa Bình Vũ ho nhẹ một tiếng thả lỏng cổ họng, "Chỉ nhi, sao ngươi lại tới đây?."

"Cũng nên có người tới." Hoa Chí lần lượt đưa từng cái bao phục tới. Đích chi bên này có mười người bị lưu đày, khi đưa nó cho tam thúc, nàng nắm lấy tay hắn, sờ vào một chỗ nào đó của cái bao, hắn liền hiểu ý gật đầu.

Mười lăm năm, đủ để nàng hiểu được tính cách của người nhà mình. Phụ thân nàng và tam thúc đều theo tổ phụ, là tính cách văn nhân điển hình. Nhị thúc là con thứ nên ông không thể tham gia quan trường, cũng không phải là một người xuất sắc. Biểu hiện của hắn từ trước tới nay luôn ở mức bình thường, coi như có một số tính toán cũng là nằm trong phạm vi cho phép của tổ phụ.

Chỉ có Tứ thúc là ngoại lệ, luận thông minh nhanh trí, phụ thân cùng tam thúc đều không bằng hắn. Đến bên kia Bắc địa, người Hoa Chỉ có thể trông cậy nhất chính là hắn.

"Bên kia lạnh, ta mang bao đệm đầu gối, đệm cổ tay và cả y phục dày nữa. Mẫu thân cùng các thẩm đều là vội vàng làm, qua nước sẽ không còn ấm như vậy nữa, mọi người mang lâu một chút, chớ vội vàng giặt qua."

Hoa gia không có kẻ ngu, đều hiểu tới, gật đầu đáp ứng.

"Thái hậu bảo vệ chúng ta, những người khác trong nhà đều không có việc gì, bất quá viện  hiện tại đã không thể ở , chúng ta đã dọn tới trạch gia phía nam."

Hoa Chỉ liếc nhìn quan sai đang canh chừng cách đó không xa, hạ giọng hỏi, "Tổ phụ, con muốn biết ngài là bởi vì chuyện gì mà bị định tội?."

"Chỉ nhi, trên triều đình chuyện ngươi đừng tuỳ tiện nghe ngóng......"

"Chỉ nhi muốn biết, ta liền nói cho ngươi."

Hoa Ngật Chính đánh gãy lời của trưởng tử, thấp giọng nói: "Hoàng thượng chậm chạp không lập thái tử, hai vị vương gia tranh chấp gây họa cho nhau, ta nhịn không được nói thêm vài câu đụng vào đầu gió bên trên dẫn tới hoàng thượng tức giận, chính là như thế mà thôi."

Hoa Chỉ nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì, tổ phụ ngài chỉ là bị giận lây, qua rồi sẽ có cơ hội vãn hồi. Đến bên đó chỗ nào cần dùng bạc hãy cứ dùng, không cần lo lắng không đủ, ta sẽ kiếm được tiền, nhưng mà người nhất định phải bảo trọng, tổ phụ, ngài phải đáp ứng ta."

Rõ ràng là thời điểm chật vật nhất cả một đời này, nhưng Hoa Ngật Chính lại cười, "Mắt nhìn của tổ phụ chưa bao giờ kém, có phải hay không?"

Mũi Hoa Chỉ chua chát, đỏ cả vành mắt .Trong nhà nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, tổ phụ lại đơn độc đem nàng từ nhỏ mang theo bên người tự mình dạy bảo, tay nắm tay dạy nàng viết chữ, cầm kỳ thư họa cũng tự mình chỉ điểm. Nàng tự nhận cho tới nay đều đem mình giấu đi rất kỹ, không có lộ ra đuôi cáo, không hiểu tổ phụ vì cái gì lại đối với nàng đối đãi khác biệt như vậy.

Giờ đây nàng đã hiểu, dù nàng có cố cư xử như một đứa trẻ đến mức nào đi chăng nữa, một tâm hồn trưởng thành cũng không thể thực sự suy nghĩ như một đứa trẻ.

Nàng không sợ khi đáng lẽ phải sợ hãi, không kinh ngạc khi đáng lẽ phải kinh ngạc, cũng không vui vẻ khi đáng lẽ phải vui vẻ. Như vậy, người cơ trí như tổ phụ sao lại không nhìn ra nàng khác biệt.

"Tổ phụ, ta sẽ không để cho người thất vọng." Hoa Ngật Chính vỗ vỗ vai của nàng, "Chiếu cố tốt người trong nhà, tổ mẫu sợ là sẽ không dễ chịu."

"Ta đã biết, ngài yên tâm."

Mắt nhìn những người ở cách xa mình, Hoa Ngật Chính thở dài, "Những người nhà của bọn họ, nếu có thể giúp đỡ thì hãy giúp họ. Dù sao thì tất cả cũng đều là do ta liên lụy."

"."

Hoa Ngật Chính bước ra vài bước, không nói thêm lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro