Chương 8: Hôn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ, anh lại làm sao vậy?"

Tàn Vũ ngẩn đầu nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng có thể nặn ra: "Không có, anh chỉ có hơi...đau" Nhưng mà thích.

"Đau đầu sao?"  Hoắc Ánh nhìn hắn vài lần rồi tới gần đưa tay sờ sờ thái dương: "Đỡ không?"

"Ưm..." Tàn Vũ thỏa mãn híp mắt hưởng thụ. Trong đầu bởi vì cái chạm của cô mà liên tưởng sâu xa, đôi tay sẽ đi xuống, sau đó ở dưới đó tùy ý làm càng.

"A~"

"Vũ?!"

Vì phản ứng gây đầy hiểu lầm này khiến cô muốn nhảy dựng!

"Anh, anh...xin lỗi mà"

Tãn Vũ gục mặt xuống bàn: "Chỉ vì thật sự giảm đau nên anh mới như vậy."

Chứ không phải vì anh hưng phấn đến mức muốn cái tay của em luôn bám lên người anh đâu!

Hoắc Ánh không dám đụng hắn nữa, sợ chỉ một lát liền gây hiểu lầm nhất là tầm mắt của giáo viên, muốn đâm thủng bọn họ rồi.

Tình thế dằn co cho đến hết tiết học, học sinh kéo nhau tản về, Tàn Vũ luôn bám bên cạnh cô.

Cả hàng lang đủ 5 người đi nhưng so với Tàn Vũ vẫn chặt nhỉ?

Hoắc Ánh liếc sang người xung quanh, nhỏ giọng nói: "Anh xích ra một chút, giáo viên còn chưa có đi về hết."

Tàn Vũ nghe xong liền nhướng mày: "Vậy thì đi nhanh hơn đi."  Về nhà nhanh hơn, anh có thể không kiêng dè gì trên người em.

Hoắc Ánh mà biết cái ý nghĩ này của hắn chỉ có nước đánh cho tàn, cái đầu hắn chỉ để chứa mấy thứ vàng vàng đấy sao.

Nhưng hắn cũng không thành công được, chỉ đưa đến đầu ngõ còn không thể đến cổng nhà. Tàn Vũ ai oán nhìn ai kia trực tiếp xoay người đầu không thèm ngoảnh lại.

Em không nhìn anh!

Tàn Vũ cắn cắn môi dưới, một bộ dáng đầy căm phẫn.

Hắn đứng đầu ngõ nhìn cô bước vào nhà, xoay người, đi tiệm thuốc.

"Thuốc ngủ."

Vừa mở cửa nhà ra, trên sàn nhà dưới cánh cửa là một phong bì màu trắng quen thuộc, Tàn Vũ cúi người cầm nó lên: "Xém chút là quên mất bé cưng rồi."

Để giày ngay ngắn thay bằng dép đi trong nhà, hướng tới cửa phòng, bên trong đầy ảnh dán của Hoắc Ánh, thả cặp xuống và hắn lại mở phong bì đem từng tấm ảnh quan sát kỹ càng, chỉ cần có ai lọt vào khung ảnh đều bị cắt bỏ.

Tàn Vũ xem không xót bức nào, tấm nào cũng hôn lên đầy thỏa mãn, chỉ những tầm ảnh có hắn và cô thì không bị cắt bỏ, hắn còn nâng niu đem nó để ở đầu giường.

Bật máy tính, hắn lập tức nhíu mày

Gì đây? Em đang đi đâu Ánh Ánh!

Chấm đỏ di chuyển chầm chậm sau đó dừng lại ở bến xe buýt, cô không lên xe, đứng ở đấy hơn mười lăm phút đồng hồ, tình hình này là đang nói chuyện cũng với ai đó.

Người nào! Ánh Ánh sao em có thể lén anh đi gặp người khác chứ! Không thể được! Em là của anh, em nên ngoan ngoãn chỉ gặp mỗi anh!

Tàn Vũ chăm chăm nhìn vào màn hình, ánh mắt xuất hiện cả tơ máu, khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo. Chỉ nghĩ đến việc Hoắc Ánh đang nói chuyện với ai đó mà không có mặt hắn thôi đã khiến hắn muốn điên tiết chạy đến đó rồi.

Cũng may, chấm đỏ đã di chuyển về hướng cũ.

Hắn không nhịn được nữa liền gọi điện thoại.

Chuông kêu hết một hồi cũng chưa có người bắt máy.

"Rầm" chiếc điện thoại trực tiếp va chạm mạnh vào bức tường, khe nứt xúât hiện đầy trên màn hình, lóe sáng một cái rồi tắt hẳn.

Hoắc Ánh còn không biết gì đang ăn cơm cùng cha mẹ, sau đó ngồi xem một chương trình tivi liền đi về phòng học bài.

Trong lúc còn đang ngồi ở bàn học lắc lư đầu óc theo tiếng nhạc thì một bóng đen bao trùm lấy cả người cô, trực tiếp hôn mê.

Tàn Vũ đem mặt cô nâng lên, chiếc lưỡi tham lam liếm gò má, lỗ tai, cái trán đến đôi mắt, cái mũi, dừng lại ở đôi môi hồng hồng kia.

Tay hắn vuốt ve nơi khóe miệng cô, đầu ngón tay chui thẳng vào khoang miệng câu chiếc lưỡi đinh hương ra bên ngoài, những ngón tay miêu tả như đang hôn môi vui đùa với chiếc lưỡi của thiếu nữ.

"Thật hư!" 

Hắn gầm nhẹ thỏa mãn, vật ở dưới đã sớm cứng lên, đem cô đặt trên giường, vỗ vỗ vào mặt Hoắc Ánh.

"Bảo bối, tỉnh nào, chúng ta cần nói chuyện."

Tay men theo vạt áo luồng vào trong xoa bóp đôi bồng đào, xoa đó "bang" một tiếng đánh vào một bên vú cô, độ đàn hồi làm nó rung rung như cái bánh pudding.

"Ưm..."

Hoắc Ánh nheo mắt nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cảm nhận trước ngực mát lạnh, nhìn xuống chỉ thấy một đôi tay rõ ràng khớp xương tuyệt mỹ đang nhào nặn vú cô đầy đủ hình thù.

Một bàn tay nâng cầm cô xoay qua: "Sao vậy? Không còn nhớ anh hử?"

Cô lặng người nhìn hắn hai giây rồi máy móc trả lời: "Nhớ anh."

Tàn Vũ đối với câu trả lời rất vừa lòng liền thưởng cho cô một nụ hôn. Nhưng gần như Hoắc Ánh không thấy đủ, cô đưa lưỡi về phía hắn, ngửa mặt cầu xin.

"Cho em."

"No. Em làm anh tức giận, anh sẽ không cho em."

Cô ngơ ngác hỏi: "Em làm sao?"

Tàn Vũ nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn từng nét mặt của cô, đôi tay đặt lên gò má vuốt ve: "Nói cho anh nghe, chiều nay lúc 18h23 em đã gặp ai?"

Hoắc Ánh chớp mắt hai ba cái rồi tự động trả lời: "Một người."

Đôi tay di chuyển về khóe môi cô: "Nam hay nữ?"

"Nữ."

Ngón tay đi vào bên trong bắt ép cô phải mở miệng ngậm lấy: "Nói chuyện gì?"

Hoắc Ánh nhìn hắn không chớp mắt, giống như theo lập trình ngậm lấy ngón tay hắn, ánh mắt không rời mà trả lời: "Thay mẹ đưa đồ cho người ta, dì ấy bảo em ngoan, nói phải chi em là con dâu của dì ấy."

Tàn Vũ nhíu mày, ghé sát gương mặt cô, liếm liếm, hơi thở mang đầy sự chiếm hữu phả lên làn da trắng nõn khiến cô ngứa ngáy muốn tránh, nhưng không kịp thì chiếc lưỡi đã đưa ra liếm mặt cô.

"Ngoan lắm. Muốn anh thưởng gì nào?"

Hoắc Ánh chớp mắt vài cái, cô vẫn liếm ngón tay ở trong miệng mình: "Hôn em."

Gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần trong chốc lát, môi chạm môi, lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt không kịp trao đổi theo khóe miệng, cầm chảy một đường xuống cổ.

"Ưm... Ướt quá."

Tàn Vũ thở dốc nặng nề: "Em muốn mà?"

"Em có đồng ý theo lời của người ta không?"

"Em lắc đầu."

Tàn Vũ nhìn cái đầu nhỏ của cô liên tục lắc lắc trông như mèo nhỏ, tay hắn giữ lấy mặt Hoắc Ánh.

"Em nói xem, nếu anh giam em lại thì sao?"

Hoắc Ánh mở mắt nhìn hắn, trong mắt toàn mơ mơ màng màng không rõ tiêu cự, nhưng Tàn Vũ vẫn làm như không biết, tiếp tục lẩm bẩm.

"Em sẽ ghét anh sao? Sẽ hận anh à? Nhưng mà, nghĩ như vậy khiến anh rất hưng phấn, em hận anh thì lúc nào cũng sẽ nghĩ đến anh đúng không?"

Lưỡi hắn liếm lên nhũ hoa cứng lên rồi nói: "Hư, em vẫn là thích bị chơi vú."

Quần lót được cởi ra bên trên dính đầy dâm thủy ướt át, Tàn Vũ đặt nó trong lòng bàn tay, lưỡi liếm lên nơi dâm thủy lưu lại như thưởng thức cây kem, liếm xong lại hôn lên lại ngửi.

Hình ảnh này dâm mỹ quá mức cho phép!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yandere