Chương 38: Bước thứ ba mươi tám của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kieumachnaf
Beta: Mộc Tĩnh

**********

Từ khi đến với thế giới trong sách, tuy rằng tiếp nhận tất cả những gì mà Tô Trầm Ngư đã từng trải qua trong cuốn sách này, tương đương với trải nghiệm của chính cô về Tô Trầm Ngư khi còn sống ở hiện đại, đây càng giống như một loại ký ức khắc sâu.

Đối với Tô Trầm Ngư mà nói, ý thức của cô phần lớn vẫn là Tô Trầm Ngư thuộc về Tô Trầm Ngư của Thiên Khải quốc, tuy rằng tức giận và cung đấu lâu như vậy, thật vất vả mới có thể 'về hưu' hưởng phúc, kết quả không hiểu sao lại chết đi rồi xuyên vào thế giới hiện đại trong sách, nhưng từ ý nghĩa khác mà nói, cô được sống một cuộc sống tự do thoải mái hơn.

Ở trong này, cô không cần phải đối mặt với cẩu hoàng đế hỉ nộ vô thường, không cần mỗi câu nói hay mỗi hành động muốn phát ra, phải kiểm đi kiểm lại trong đầu vô số lần, xác định không có chỗ nào sai, rồi mới dám nói dám làm. Ở Thiên Khải quốc cô phải cẩn trọng từng li từng tí, mà ở hiện đại này, ngoại trừ người nhà hơi phiền phức và phải tích điểm công đức để thay đổi cái kết cục phải chết của mình ra, thì những người khác đối với cô mà nói, quả thật như một giấc mơ.

Cô có thể tùy tâm sở dục mà làm bất cứ chuyện gì cô muốn, tùy ý buông thả mình cũng được, không có việc con dao treo trên đầu lúc nào không hay biết, gặp phải ít chuyện nhắm vào mình, cũng chỉ là tiểu case* mà thôi, cô cũng có thể tùy tiện đối phó.

(*)Tiểu case: chuyện nhỏ.

Có lẽ, cô xem nơi này là một trò chơi để có thể tự do bay, nên mọi hành vi của cô đều không hề suy xét trước, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, nhìn thấy mỹ nhân thì đùa giỡn một chút, không có chút gánh nặng nào cả.

Nhớ lúc trước cẩu hoàng đế chưa suy yếu, lúc đó Tô Trầm Ngư căn bản không dám gọi tiểu thái giám mỹ mạo đến hầu hạ mình, cẩu hoàng đế chiếm hữu đến mức biến thái. Có lẽ nhờ cẩu hoàng đế mài dũa, nên mọi góc cạnh của Tô Trầm Ngư cũng được mài cho khéo léo hơn.

Cô rất ít khi tức giận, tất cả sự tức giận của cô, đều đổ lên người cẩu hoàng đế.

Chỉ cần là việc không đến mức quá đáng, cô bình thường sẽ không so đo với người không liên quan đến mình.
Nhiều nhất là trừng phạt nhỏ thôi.

Lần trước Tô Trầm Ngư nguyền rủa Ôn Tư Dao hai lần, với cô chuyện này cũng lật sang trang khác rồi, chỉ cần Ôn Tư Dao không đụng đến cô, cô cũng không có hứng thú đặt đối phương ở trong lòng.

Tức giận sẽ có nhiều nếp nhăn. Còn dễ bị bệnh tim.

Thế nhưng, Tô Trầm Ngư rất ghét, có người vì cô mà gặp phải bất hạnh.
Tất cả có thể chĩa về phía cô, nhưng không được động đến người bên cạnh cô.

Mấy lần hoàng hậu nương nương của Thiên Khải quốc tức giận, đều là vì có người động đến người bên cạnh cô. Cẩu hoàng đế từng cảm thán với cô: "Mấy lần ái phi tức giận, đều là vì người ti tiện, trẫm thật sự rất hâm mộ bọn họ đó."

Nếu không phải hắn nói không chút để tâm, trong ngực còn có một mỹ nhân, cô sẽ cho rằng là hắn đang ghen.

. . . . . .

Tô Trầm Ngư trở tay đóng cửa toilet.
"Cô muốn làm gì?" Ôn Tư Dao cao giọng, cô ta vừa nghe thấy lời nói của Tô Trầm Ngư, thật sự coi mình là diễn viên sao, ở đây cũng diễn xuất tinh tế như thế, tự xưng mình là bổn cung. "Cô dám động thủ với tôi? Cô tin tôi có thể đá cô ra khỏi giới giải trí này không!"

Ôn Tư Dao đứng được ở vị trí này trong giới, đương nhiên là có một mạng lưới quan hệ hùng mạnh rồi, có lẽ cô ta không có biện pháp để cho một nghệ sĩ nổi tiếng lăn ra khỏi giới giải trí, nhưng loại tuyến mười tám như Tô Trầm Ngư, thì rất dễ dàng.

Một giây sau, Ôn Tư Dao nhìn thấy Tô Trầm Ngư lao về phía mình, khi cô ta chưa kịp phản ứng lại, da đầu đã truyền đến một trận đau nhức. Tô Trầm Ngư bước ra sau lưng cô ta, nắm lấy tóc Ôn Tư Dao kéo ra phía sau, sau đó đá vào chân cô ta, Ôn Tư Dao khụy gối đập mạnh xuống đất.
Trước khi tiếng kêu đau thoát ra khỏi cổ họng Ôn Tư Dao, thì giọng nói đã bị bóp nghẹn lại, Tô Trầm Ngư buông tay vừa túm tóc của Ôn Tư Dao ra, giống như là chị em tốt từ sau lưng ôm lấy cô ta, nhưng mà bàn tay trắng nõn của Tô Trầm Ngư lại bóp chặt chiếc cổ thon dài trắng nõn của Ôn Tư Dao.

Hô hấp không được dẫn tới hít thở không thông, khiến đầu óc Ôn Tư Dao trống rỗng, không thể nào làm ra được phản ứng gì cả, nhưng mỗi một chữ Tô Trầm Ngư nói, lại từ tai chui vào đại não một cách rõ ràng.

Giọng nói của cô vẫn mềm mại như trước, giống như một cô gái nhỏ làm nũng với trưởng bối.

"Chị Tư Dao, thật sự có phần ngượng ngùng nha, có phải rất khó chịu hay không . . . . . Không phải là tôi cố ý, nên chị nhất định phải tha thứ cho tôi nha."

Sắc mặt Ôn Tư Dao đỏ lên, khóe mắt tràn ra nước mắt, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như một con cá thiếu nước.

Tô Trầm Ngư cũng không dùng quá nhiều khí lực, bóp cổ đương nhiên là phải có kỹ xảo. Ôn Tư Dao hoảng hốt, cảm giác được mình đang diễn một cảnh chết thật sự.

"Chị Tư Dao, tôi từng có một giấc mơ, trong mơ tôi là một sát thủ, muốn ám sát một người tai to mặt lớn, tôi dùng một biện pháp không tưởng tượng được lẻn vào, thừa dịp người đó đang ngủ, răng rắc một cái vặn gãy cổ của anh ta, âm thanh đặc biệt trong trẻo, đến bây giờ tôi vẫn nhớ âm thanh đấy một cách rõ ràng."

Tô Trầm Ngư vừa nói vừa buông tay ra, sau đó trượt đến bên sườn mặt của cô ta. Cả người Ôn Tư Dao cứng ngắc, tất cả tâm trí đều di chuyển theo bàn tay kia, nên quên mất hiện tại mình đã được tự do, cô ta hoàn toàn có thể đẩy Tô Trầm Ngư ra để đứng lên.

"Có phải đã làm cho chị Tư Dao sợ rồi đúng không." Giọng nói của Tô Trầm Ngư vừa mang giọng điệu xin lỗi, vừa có vài phần ôn nhu: "Chỉ là Đào Đào vẫn chưa làm ra chuyện gì cả, chị liền tát cô ấy một cái, thật sự rất kỳ cục đó, tôi để cho cô ấy tát chị lại một cái, chúng ta liền thanh toán xong, được không?"

Tô Trầm Ngư liếc mắt nhìn Đào Đào đã choáng váng.

Ánh mắt của Tô Trầm Ngư, làm cho hồn phách bay loạn của Đào Đào trở lại. Trời ạ, Trầm Ngư đánh, đánh Ôn Tư Dao! ! !

"Trầm, Trầm Ngư . . . . . " Cô ấy run rẩy chạy tới, khóc càng dữ dội hơn, lúc này không phải uất ức nữa, mà là gấp gáp: "Mau thả cô ấy ra, không thể đánh cô ấy đâu, cô ấy sẽ trả thù chị!"

"Em không sao, em không đau một chút nào cả!" Cô ấy gấp gáp đến độ nói năng lộn xộn, trong đầu đều là Ôn Tư Dao điên cuồng trả thù, sau này Trầm Ngư làm sao còn có thể ở lại trong giới giải trí được.

Tô Trầm Ngư: " . . . . . ."

Đứa nhỏ ngốc này!

Cô buông Ôn Tư Dao ra, rồi đứng lên, Ôn Tư Dao đờ người nhu nhược ngồi trên mặt đất, trong mắt lưu lại vẻ hoảng sợ, thân thể bởi vì sợ hãi sinh ra run rẩy, cho dù sau khi Tô Trầm Ngư đứng lên, vẫn không thể thả lỏng người.

Tô Trầm Ngư nhìn đôi mắt sưng húp của Đào Đào: "Chị hỏi em, em có muốn đánh lại không?"

Đào Đào nhìn cô, lại nhìn Ôn Tư Dao sợ hãi, cứng ngắc mà lắc đầu, hiện tại trong đầu cô ấy không phải là tức giận, mà là lo lắng, cô ấy sợ Ôn Tư Dao trả thù Tô Trầm Ngư.

Được rồi.

Tô Trầm Ngư xoay người, ngồi xổm trước mặt Ôn Tư Dao, cười đến mức mặt mày cong cong: "Chị Tư Dao, không có gì, Đào Đào không truy cứu, tôi cũng không thể thay cô ấy được."

"Tôi, tôi phải báo cảnh sát!" Rốt cuộc thì Ôn Tư Dao cũng lấy lại tinh thần, vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn chưa tan đi, bộ dáng ngọt ngào của Tô Trầm Ngư rơi vào trong mắt cô ta, nhất thời hóa thành hình tượng ác quỷ trong cơn ác mộng.

Cô ta hoàn toàn không thể tin được, người vừa rồi yếu đuối, sợ hãi, khóc lóc, run rẩy chính là mình.

Nhất định là do cô ta sơ xuất, nhất định là như thế, cô ta muốn xé nát khuôn mặt trước mặt này!

Nhưng cho dù nội tâm có điên cuồng hét thế nào đi nữa, chân tay của cô ta lại không có chút sức lực nào để nâng lên cả, trái tim vẫn điên cuồng đập như trước, bây giờ cho dù cô ta muốn đứng lên cũng phải từ từ.

"Báo đi! Báo đi!" Tô Trầm Ngư nhanh chóng gật đầu, còn ra hiệu cho Đào Đào lấy điện thoại: "Lễ kỷ niệm nhiều người, nơi nơi đều là phóng viên, đúng lúc cảnh sát đến đây, chúng ta không chỉ lên tin tức giải trí, còn có thể lên tin tức xã hội, càng bắt mắt người khác, thật là tốt nha."

Ôn Tư Dao: ". . . . . . "

"Sau đó cảnh sát hỏi vì sao lại báo nguy, chị nói tôi đánh chị, nhưng tôi có đánh chị đâu, trên người chị có vết thương không, một chút dấu đỏ cũng không có nha, ngược lại Đào Đào đáng thương của chúng tôi, nhìn bên má phải đã bị sưng lên. Chị Tư Dao, một cái tát kia của chị, thật sự là một chút hạ thủ lưu tình cũng không có."

Giọng điệu này thực sự như mắc nợ.
Ôn Tư Dao trừng mắt nhìn Tô Trầm Ngư, chính là cô gái có khuôn mặt hớn hở, nụ cười ngọt ngào này, vừa rồi thiếu chút nữa đã bóp chết cô ta.

Mà hiện tại, thoạt nhìn cô không giống như lúc trước, cười hì hì giống như em gái nhỏ chỉ nói giỡn thôi vậy.
"Chị Tư Dao, có muốn báo nguy hay không vậy."

"Cô. . . . . . "

"Tôi chỉ biết tâm địa chị Tư Dao lương thiện, sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà so đo, đi thôi đi thôi, chúng ta cũng đã ở toilet đủ lâu rồi, nên đến hội trường thôi. . . . . . Có phải hôm nay chị nhận thưởng không, không thể trì hoãn được nha." Tô Trầm Ngư nhu thuận như bạn tốt đỡ Ôn Tư Dao đứng dậy, thân thiết mà kéo cánh tay cô ta, nhưng mà lời nói thì đổi sang chủ đề khác: "Chị Tư Dao, chị nói xin lỗi đi."

"Trợ lý của tôi, cũng không phải là người tùy tiện để cho người ta đánh."
Ôn Tư Dao muốn tránh khỏi Tô Trầm Ngư, nhưng lại không thể làm gì được, ánh mắt của Tô Trầm Ngư như mũi nhọn đâm sau lưng cô ta, hai giây sau, ánh mắt cô ta cứng ngắc nhìn về phía Đào Đào. Đào Đào muốn lắc đầu, nhưng thấy ánh mắt Tô Trầm Ngư nhìn qua, cô ấy không thể nào làm động tác lắc đầu.

"Thật xin lỗi." Ba chữ được đẩy ra khỏi kẽ răng.

Trong mắt Đào Đào lại có nước mắt tuôn ra, trong lòng cứ luôn lo lắng, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại quả thật cô ấy đã hết giận.

"Không sao cả chị Tư Dao." Đào Đào nhỏ giọng nói.

Một hàng ba người đi ra từ toilet, đi thẳng ra ngoài, có rất nhiều người ở đó, rốt cuộc thì Ôn Tư Dao cũng có lại cảm giác được 'sống'.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là muốn hô to, muốn đem tất cả những gì xảy ra trong toilet, công khai cho tất cả mọi người biết, muốn Tô Trầm Ngư thân bại danh liệt, nhưng những thanh âm kia, một chữ cũng không nặn ra khỏi cổ họng được.

Cô ta bỗng nhiên ý thức được, Tô Trầm Ngư là một tên biến thái.
Không thể cứng rắn với biến thái, bằng không người chịu thiệt chính là mình, cô ta sẽ có biện pháp khiến Tô Trầm Ngư hối hận.

Trợ lý của Ôn Tư Dao tìm tới, Tô Trầm Ngư sảng khoái buông tay, lộ ra vẻ vui sướng khi fans gặp thần tượng với Ôn Tư Dao: "Chị Tư Dao, sau này chúng ta nhất định phải hẹn ra ngoài chơi nha."

Xung quanh có người nhìn thấy một màn này, thì vô cùng kinh ngạc, tự nhiên quan hệ giữa Tô Trầm Ngư và Ôn Tư Dao tốt như vậy, thật sự là không nghĩ tới.

"Chị Tư Dao, chị làm sao vậy, không thoải mái sao?" Trợ lý hỏi Ôn Tư Dao đang lộ ra sắc mặt khó coi.

Ôn Tư Dao mặt không chút thay đổi: "Cô đi liên hệ với Trình tổng, khi nào lễ kỷ niệm kết thúc, tôi muốn gặp mặt anh ta một lát."

"Vâng."

. . . . . .

"Trầm Ngư . . . . . " Đào Đào bất an mà quặp ngón tay, vừa sợ hãi vừa lo lắng: "Bởi vì em mà chị đắc tội với Ôn Tư Dao, sau này . . . . ."

"Được rồi." Tô Trầm Ngư dạy bảo cô ấy: "Chuyện này em không cần quan tâm, chị sẽ xử lý, Ôn Tư Dao không dám làm gì chúng ta đâu."

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, cuối cùng Tô Trầm Ngư cũng tìm được vị trí của mình, hai bên trái phải đều là người cô không biết, các khách mời còn đang liên tục tiến vào, Tô Trầm Ngư lấy điện thoại ra, bấm mở hình đại diện của Bạc Lương Hòa.

Lúc này ông chủ nên thể hiện tác dụng của mình.

【Tô Trầm Ngư: Ông chủ, tôi gặp rắc rối. 】

【Tô Trầm Ngư: Cứu mạng . jpg 】

Quả nhiên ông chủ trả lời vô cùng nhanh.

【Bạc Lương Hòa: Có chuyện gì vậy? 】

【Tô Trầm Ngư: Tôi đánh Ôn Tư Dao. 】

【Bạc Lương Hòa: ? ? ? 】

【Bạc Lương Hòa: . . . . . . 】

【Tô Trầm Ngư: Gào khóc . jpg 】

【Tô Trầm Ngư: Ông chủ làm sao đây? Lỡ như chị Tư Dao trả thù tôi, sẽ không cho tôi 'lăn lộn' nữa đâu. 】

【Bạc Lương Hòa: Vì sao cô lại đánh cô ta? 】

【Tô Trầm Ngư: Chị ta đánh trước! Chị ta đánh Đào Đào! Nên tôi không nhịn được! 】

【Tô Trầm Ngư: Siêu hung ác . jpg 】

【Bạc Lương Hòa: Tôi biết rồi. 】

【Tô Trầm Ngư: Cảm ơn ông chủ! Tôi biết ông chủ là người tốt nhất, đẹp trai nhất, yêu ông chủ 'me me dá'*. 】

(*) 么么哒 [me me dá]: Nghĩa là hôn một cái.

Cuối cùng Bạc Lương Hòa gửi một icon biểu tình hắc tuyến xem như kết thúc đoạn hội thoại.

. . . . . .

Lễ trao giải bắt đầu, Tô Trầm Ngư dựa vào ghế, mệt mỏi muốn ngủ, cho đến khi MC Chu Vấn Sâm đột nhiên cue* đến một cái tên.

(*)Cue: là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

"Tô Trầm Ngư!"

Máy quay chiếu đến Tô Trầm Ngư trong nháy mắt, tuy rằng nội tâm của Tô Trầm Ngư là một đống dấu chấm hỏi, không hiểu Chu Vấn Sâm gọi cô làm cái gì, nhưng vẻ mặt của cô trong nháy mắt đã làm tốt công tác chuẩn bị, cô thật sự rất chuyên nghiệp nha. Cảnh Điền nói rằng thảm đỏ của cô đã đủ 'bắt mắt người khác', tiếp theo nhất định phải 'an phận', không thể xảy ra chuyện gì nữa.

Vẫn có rất nhiều cư dân mạng ăn dưa xem livestream, đại khái bởi vì phong cách bức tranh bình thường, bình luận không có mắng chửi:

【Tô Trầm Ngư cho tôi cảm giác, giống như là lên lớp đột nhiên bị giáo viên điểm danh, vẻ mặt kia rất buồn cười nha. 】

【Tôi vừa nhìn thấy Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi, Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi cùng nhau tham gia hoạt động, đây không phải là Tu La Tràng* sao, thật kích thích nha! 】

*Tu La Tràng: Bạn nào hiểu nghĩa thì chỉ chúng mình nha. Rất cảm ơn.

【Đừng nói chỉ bộ váy trên người Tô Trầm Ngư đẹp, cây bút lông trên đầu cô ấy thật sự là vẽ rồng điểm mắt. 】

(*)Vẽ rồng điểm mắt [点睛之笔]: chỉ sự sinh động và tuyệt vời của một sự vật, sự việc.

【Đột nhiên Tô Trầm Ngư bị cue: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn đi đâu? 】

. . . . . .

Chu Vấn Sâm cười tủm tỉm: "Trầm Ngư, tôi cần sự trợ giúp của cô, mau lên đây."

Tô Trầm Ngư: "?"

Có phải cô có thể lý giải thành: Chu Vấn Sâm tốt bụng để cô đi lên cọ sát với máy quay không?

MC cue một nghệ sĩ ở dưới khán đài lên sân khấu phối hợp là chuyện rất bình thường, chỉ là Chu Vấn Sâm tự nhiên sẽ cue một nghệ sĩ tuyến mười tám như Tô Trầm Ngư, là ai cũng sẽ không ngờ đến.

Thầy Chu, đây là anh muốn giúp tôi hay là muốn hãm hại tôi . . . . . .

Tô Trầm Ngư đành phải đứng dậy đi lên sân khấu, máy quay vô cùng 'nghịch ngợm' chuyển hướng về phía Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ.

Ánh mắt Tô Thiên Ngữ nhìn chằm chằm Tô Trầm Ngư trên sân khấu, khóe miệng chậm rãi cong lên, giường như là thật lòng vui mừng thay Tô Trầm Ngư đang trên sân khấu.

Mà cơ hội cô ta chờ rốt cuộc cũng đã đến.

Chỉ thấy cái kéo ảo lơ lửng trên đầu cô ta bay về phía Tô Trầm Ngư.
Vừa nghĩ đến trang phục của Tô Trầm Ngư sẽ bị rách ở dưới ánh mắt của vô số người, các trang mạng liên tục đăng tải đoạn video này, từ nay về sau sự riêng tư của cô sẽ bị vô số người nghị luận. Nội tâm của Tô Thiên Ngữ không thể kìm nén được kích động.

300 điểm hào quang nữ chủ quá đáng giá!

Một giây sau, khi cây kéo kia sắp đụng phải trang phục của Tô Trầm Ngư, bỗng nhiên dừng lại, sau đó xoay sang hướng khác, quay trở lại chỗ cũ.

"! ! !"

Tô Thiên Ngữ trợn tròn mắt, cái kéo đó dọc theo váy cô ta cắt xuống.

Hết chương 38.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro