Chương 39: Bước thứ ba mươi chín của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kieumachnaf

Beta: Tvy

**********

【Hệ thống! Sao lại thế này! ! ! 】

Trong lòng Tô Thiên Ngữ trào dâng sóng to gió lớn, cô ta làm sao cũng không nghĩ đến 300 điểm hào quang nữ chủ lại đổi ra cái kéo ảo không động thủ với Tô Trầm Ngư, cuối cùng lại rơi trên người cô ta.

Hệ thống của cô ta như đã chết máy ngay lúc này, cho dù cô ta gọi cỡ nào cũng không lên tiếng.

"Thiên Ngữ, làm sao vậy?" Cố Vị Hi phát hiện Tô Thiên Ngữ có gì đó không bình thường.

Tô Thiên Ngữ mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt lộ ra bờ vai xinh đẹp trắng nõn, cô ta ôm chặt hai tay, hoảng sợ nhìn Cố Vị Hi: "Em, trang phục của em có vấn đề!"

Cô ta có thể cảm giác được chiếc váy đang bị rách.

Cố Vị Hi giật mình, theo bản năng nhìn lên người cô ta thì nhìn thấy bên thắt lưng chiếc váy của cô ta trong nháy mắt bị rách ra một vết nhỏ, lúc này anh ta cởi áo khoác tây trang, toàn bộ đường chỉ trên váy bên hông của Tô Thiên Ngữ bị đứt, xung quanh vang lên tiếng kinh hô, Cố Vị Hi nhanh tay lẹ mắt quấn áo lên người Tô Thiên Ngữ.

Những người ở gần đã thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Trời ạ!

Một số nữ minh tinh che miệng, ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, còn có vẻ vui sướng khi có người gặp họa.

Bên hông bị rách vẫn chưa tính là xong, làn váy cũng bị rách ra, một cái váy thành một tấm vải. Cái áo chỉ che nửa người trên, không che được quang cảnh trên đùi, nhưng bởi vì làn váy đủ rộng nên Tô Thiên Ngữ nhanh chóng túm lấy che chắn.

Mà Tô Trầm Ngư bị cue lên sân khấu, vẫn có máy quay quay lại cảnh hỗn độn vừa rồi nên vẫn bị quay lại toàn bộ và  đang livestream!

Bình luận nổ tung.

Chụp lại ảnh màn hình từ video ngắn, chỉ mất mấy giây đồng hồ!

【Nếu tôi không nhìn lầm, thì váy Tô Thiên Ngữ bị rách? 】

【F**k! Đây là đang xảy ra chuyện gì! Tô Thiên Ngữ không quen nhìn Tô Trầm Ngư nổi bật, cho nên dùng phương pháp này để thu hút người khác? 】

【Thật trắng, thật lớn, thật tròn . . . . . . 】

【Tôi thấy rồi! Tôi có ảnh chụp màn hình! May mắn là nhanh cmn tay! 】

【Cố Vị Hi phản ứng rất nhanh nha. 】

【Chẳng lẽ bởi vì Tô Trầm Ngư đi thảm đỏ lên hot search, Tô Thiên Ngữ không cam lòng tịch mịch, liền dùng phương thức này để thổi phồng? 】

【Cố Vị Hi chết tiệt, có bản lĩnh thì đừng có che, để cho chúng tôi nhìn xem nào! 】

. . . . .

Khu vực đó rối loạn cả lên, khuôn mặt của Tô Thiên Ngữ trắng bệch, Cố Vị Hi thấy vậy trong lòng cảm thấy chua xót, không bận tâm đến thứ khác nữa, nhanh chóng cúi người ôm Tô Thiên Ngữ rút lui, nhân viên công tác cũng vây quanh.

Màn hình công khai chiếu dáng  vẻ của Tô Trầm Ngư trên sân khấu, có thể thấy ban đầu cô ấy toát ra sự lo lắng, nhưng bởi vì đang ở trên sân khấu nên đã nhanh chóng khôi phục, rất chuyên nghiệp mà phối hợp với người dẫn chương trình.

Sau khi nhận giải xong Ôn Tư Dao vội vàng rời đi bởi vì cô ta cách xa Tô Thiên Ngữ nên không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi rời khỏi khán phòng, mới nghe được từ miệng của trợ lý.

"Váy bị rách? Bị lộ ra toàn bộ?"

Đàu tiên cô ta kinh ngạc, sau đó tâm tình không được tốt kìm nén cả buổi toàn bộ đều tan biến, cô ta kìm nén không cười lớn, sau khi lên xe bảo mẫu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

So với Tô Trầm Ngư, đương nhiên Ôn Tư Dao càng ghét Tô Thiên Ngữ hơn, nhưng cô ta không động vào Tô Thiên Ngữ được nên chọn quả hồng mềm, nhưng kết quả Tô Trầm Ngư này không phải quả hồng mềm. Đêm nay đá vào tấm sắt, bất quá có thể nhìn thấy Tô Thiên Ngữ làm ra một chuyện lớn như vậy cũng đã là một thu hoạch lớn rồi.

Ôn Tư Dao cố ý lên weibo xem, quả nhiên Tô Thiên Ngữ đứng đầu bảng hot search, còn hot search thảm đỏ của Tô Trầm Ngư, đã trượt xuống thứ mười.

Mở hot search của Tô Thiên Ngữ ra, có thể tìm thấy những video ngắn, hình ảnh động được đăng tải liên tục bởi các tài khoản lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc váy của Tô Thiên Ngữ bị rách ra.

Nhìn vào các bình luận bên dưới lần nữa, mỗi một từ đều làm cho người ta vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.

Đáng đời.

"Chị Mai, đoàn đội của Tô Thiên Ngữ nhất định sẽ kéo những người khác đến che 'tầm mắt', chúng ta cùng giúp một chút, làm cho trận hỏa hoạn này cháy trên người cô ta càng mạnh hơn." Ôn Tư Dao nói với người đại diện.

Người quản lý gật gật đầu, rồi lại hỏi: "Đúng rồi, em tìm Trình tổng, có chuyện gì quan trọng sao?"

Nụ cười trên mặt Ôn Tư Dao cứng đờ, một lát sau cô ta cắn răng nói: "Em muốn cho Tô Trầm Ngư lăn khỏi giới giải trí!"

Chờ Ôn Tư Dao và Trình tổng gặp mặt, sau một hồi nói chuyện với nhau, Trình tổng đáp ứng yêu cầu của cô ta, Ôn Tư Dao còn chưa cao hứng được lâu, ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Trình tổng: " Tô Trầm Ngư kia, sau này cô không cần để ý đến cô ấy."

"Ý anh là sao?" Cô ta đã bồi hắn một lần, mà lại có được đáp án này?

Giọng nói Trình tổng lắng xuống: "Có người bảo vệ cô ấy."

"Là ai?"

"Cái này cô không cần phải xen vào, tóm lại đừng trêu chọc cô ấy."

Ôn Tư Dao tức giận ném điện thoại xuống đất, vậy tối qua cô ta chịu khổ ở toilet, đều trở nên vô ích? Mà Tô trầm Ngư. . . . .

Tưởng tượng đến hình ảnh ở toilet, thân thể cô ta không khống chế được mà run rẩy.

Nếu bên trên Tô Trầm Ngư có người, vậy tại sao lúc trước lại thảm như vậy, hiện tại tài nguyên cũng không tốt. Ngay cả Trình tổng cũng không động được Tô Trầm Ngư, người đó là ai chứ?

Ôn Tư Dao trầm tư không lý giải được, sau khi nổi giận cô ta cũng tỉnh táo lại, hiện tại không phải là lúc tức giận, nhưng càng nghĩ càng không cam lòng . . . . . . Không động được Tô Trầm Ngư, cũng có thể bỏ đá xuống giếng, chỉnh Tô Thiên Ngữ vào chỗ chết chứ?

. . . . .

Tham gia lễ kỷ niệm xong, Tô Trầm Ngư ăn một bữa ngon lành, sau đó về nhà tắm rửa xem kịch rồi đi ngủ, tất cả chuyện trên mạng cô đều không chú ý tới, ngược lại Đào Đào thì đặc biệt chú ý, cô ấy nghĩ đến Tô Trầm Ngư vì mình mà hoàn toàn đắc tội với Ôn Tư Dao, liền đặc biệt cảm động.

Nghề trợ lý của nghệ sĩ này, thoạt nhìn thì rất nở mày nở mặt, khiến vô số fans hâm mộ có thể đi theo nghệ sĩ ở khoảng cách gần, nhưng mà rất vất vả chỉ có người làm nghề này rồi mới hiểu.

Trợ lý chính là làm việc vặt, gặp được nghệ sĩ tốt tính thì quả thật khiến cho người khác hâm mộ, nhưng mà đại đa số nghệ sĩ hưởng thụ việc có được fans theo tán tụng, tâm khí dần dần cao hơn. Cảm thấy mình tài cao hơn người, hơn nữa áp lực của nghệ sĩ rất lớn nên tính cách trước và sau màn ảnh của đa số nghệ sĩ, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

Nếu đã muốn làm nghề này, phải chuẩn bị tốt việc ăn nói khép nép, trước kia Đào Đào đi theo những nghệ sĩ khác chịu không ít mắng chửi cũng gặp được những người có tính tình tốt, chỉ là không nổi tiếng và hầu như không có tài nguyên. Giống như Tô Trầm Ngư vì một trợ lý gây sự cùng một ngôi sao lớn tiền bối, Đào Đào không biết có trợ lý nào khác đã gặp qua tình huống này như mình chưa, nhưng cô ấy biết rõ hành động này của Tô Trầm Ngư, rất nhiều nghệ sĩ đều không làm được.

Giới giải trí là một màn danh lợi, thân ở trong màn danh lợi này, làm sao có thể có người nguyện ý hủy hoại tiền đồ của bản thân chứ.

Mặc dù Tô Trầm Ngư nói không để cho cô ấy lo lắng, nhưng trong lòng Đào Đào vẫn lo sợ như trước, lại được Tô Trầm Ngư bảo không được nói cho Cảnh Điền, cô ấy liền nghĩ dù sao cũng phải giúp Tô Trầm Ngư làm chút gì đó, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn.

Vì thế mua mấy chục acc nhỏ, lấy toàn bộ điện thoại tồn kho trước kia của mình ra nữa cùng với mấy người đã mắng chửi hành vi của Tô Trầm Ngư trên thảm đỏ, một người khẩu chiến với một đám.

Thực tế lá gan của cô ấy không lớn, gặp gỡ mọi người là sợ hãi, nhưng đây là internet!

Ngoại trừ khẩu chiến với quân đen ra, Đào Đào còn đem những tin tức xấu liên quan đến Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ, gửi toàn bộ cho Tô Trầm Ngư, như vậy khi Tô Trầm Ngư nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Cho nên dù Tô Trầm Ngư không lên mạng, từ tin nhắn Đào Đào gửi qua cũng biết được đại khái.

Ví dụ đoạn clip Tô Thiên Ngữ bị rách váy được chia sẻ một cách điên cuồng, hot search về Tô Thiên Ngữ lại lên, sau đó một ít chuyện cũng bị đào ra, liên lụy không ít nghệ sĩ trong đó có Tô Thiên Ngữ.

Tô Thiên Ngữ từng rất thân thiết với một diễn viên đã kết hôn, tuy rằng sau đó đã thanh minh, bọn họ quả thật chỉ thảo luận kịch bản mà thôi, hiện tại xem nhắc lại, những tin tức tiêu cực này cộng lại với nhau, rồi thêm chuyện vừa xảy ra, liền có ẩn ý sâu xa.

Quần chúng ăn dưa đương nhiên không ngại chuyện lớn, dưa của nghệ sĩ, đứng ăn cũng thấy ngon.

Mặc kệ có thật hay không, mắng đã rồi nói sau.

Tô Thiên Ngữ nán lại trên hot search, đương nhiên Cố Vị Hi cũng không thể thiếu rồi, chẳng qua lần này Tô Trầm Ngư rời khỏi hot search rất nhanh, chỉ một buổi tối tên của Tô Trầm Ngư đã từ trên bảng hot search đi xuống.

Ngoài ra, Tô Trầm Ngư còn nhận được tin nhắn wechat từ Bạc Lương Hòa, chỉ đơn giản vài từ: 【Không sao đâu. 】

Năng suất của ông chủ thật sự không tồi.

Sau đó Bạc Lương Hòa nhắn tiếp một câu: 【Cô có từng nghĩ đến, đem thân phận con gái nuôi của Tô Thiên Ngữ tiết lộ ra ngoài không? 】

Đối với việc Bạc Lương Hòa biết chút bối cảnh thân thế của cô, Tô Trầm Ngư cũng không kinh ngạc. Kỳ thật, lúc đầu Bạc Lương Hòa muốn gặp cô, cô liền đoán được sở dĩ đối phương muốn gặp cô, trong đó có nguyên nhân cô là con gái Tô gia.

Tô Trầm Ngư là thiên kim chân chính của Tô gia, được tìm về sau nhiều năm thất lạc, lại không được người nhà yêu thương, toàn bộ sự yêu thương của bọn họ đều đổ dồn về con gái nuôi, ngay cả vị hôn phu cũng bị cướp đi, một khi tin tức như vậy xuất hiện, Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ không chỉ đơn giản bị mắng là cặn nam tiện nữ.

Tô Trầm Ngữ nhắn lại: 【Vẫn là thôi đi, ba mẹ tôi thích chị tôi như vậy, nếu bởi vì chuyện này làm hại chị tôi lại bị mắng, bọn họ sẽ hận chết tôi. 】

Bạc Lương Hòa đọc tin nhắn phản hồi của Tô Trầm Ngư, nhíu mày,  cô đối với tình cảm cha mẹ của Tô Thương Vinh sâu đậm như vậy sao?

Tô Trầm Ngư lại gửi tiếp: 【Hơn nữa chuyện bị làm lớn lên, ba mẹ sẽ chán ghét tôi, anh Vị Hị, còn có cha mẹ của anh ấy cũng sẽ chán ghét tôi (khóc lớn). 】

【Chuyện tối đắc tội với Ôn Tư Dao, còn phải nhờ ông chủ giúp đỡ. 】

【Đau lòng ôm lấy bản thân đáng thương của mình. jpg 】

Ngụ ý, nếu chuyện này bị lộ ra, cô sẽ bị hai nhà Tô - Cố ghét bỏ, kết quả chắc chắn sẽ không tốt.

Chung quy cũng cảm thấy rằng . . . . . Cô hẳn là không nên lo lắng như vậy.

Bạc Lương Hòa trầm ngâm một lát, nhắn lại: 【Tôi biết rồi. 】

Sau đó nhìn chằm chằm bốn chữ 'anh Vị Hi '* mà nhíu chặt lông mày lại, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một lý do khác, chẳng lẽ Tô Trầm Ngư vẫn thích Cố Vị Hi như trước, cho dù bị phản bội cũng không muốn làm anh ta khó xử?

Nếu Tô Trầm Ngư biết trong lòng Bạc Lương Hòa nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ cười đến chết mất.

Cách xé da rách thịt này, với cô cũng không phải là phương pháp tốt nhất, Tô Thiên Ngữ có hệ thống cho điểm hào quang nữ chủ, nên hai nhà Tô - Cố như bị tẩy não mà thích cô ta, hiện tại nếu tiết lộ chuyện này ra ngoài, người của hai nhà chắc chắn sẽ tìm cô gây phiền toái.

Hiện tại cô chỉ có một mình.

Đợi thời cơ thích hợp, sẽ đưa ra quyết định.

Đem những người không liên quan này đá ra khỏi đầu, hôm nay Tô Trầm Ngư không có lịch trình, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi học, làm một học sinh ba tốt. Lần này quay lại trường học, người chú ý đến cô rõ ràng đã thay đổi nhiều, còn có người đến tìm cô ký tên chụp ảnh chung, vài người ở phía xa cầm điện thoại chụp ảnh cô.

Bất lợi của việc bị người khác chú ý nhiều là làm việc gì cũng bất tiện, không thể làm mọi việc theo ý cô.

Ví dụ như, cô muốn tìm trai đẹp nhất khoa Tiêu Sinh Tử chơi cũng không được, sẽ bị người khác chụp được.

Chỉ là cô không đoán được, Trần Mặc Sinh sẽ chủ động đến tìm cô.

"Chủ nhiệm khoa bảo em đến văn phòng của ông ấy." Vẻ mặt ngay thẳng của Trầm Mặc Sinh, đảo một vòng trên khuôn mặt của Tô Trầm Ngư, liền thu lại ngay lập tức.

"Có nói là chuyện gì không?" Tô Trầm Ngư sóng vai cùng anh ta, chú ý tới anh ta dường như rất khẩn trương, cố ý cười nói: "Lâu rồi không gặp học trưởng, học trưởng lại đẹp trai hơn rồi."

Mặt Trần Mặc Sinh ngay lập tức đỏ lên, lại cố gắng giữ bình tĩnh: "Chủ nhiệm chưa nói, em đi qua liền biết."

"Ồ." Tô Trầm Ngư gật đầu: "Đúng rồi học trưởng, chương trình show thực tế của em anh có xem không."

Trần Mặc Sinh gật đầu, đương nhiên sẽ không tiết lộ với cô, anh ta còn bảo mọi người trong ký túc xá cùng xem, anh ta chân thành nói: "Rất lợi hại."

"Lợi hại ở đâu?"

Trần Mặc Sinh muốn nói tất cả đều lợi hại, trong chương trình Tô Trầm Ngư biểu diễn giết gà giết cá; dọa chó phóng tiêu, đỡ đẻ rồi bắt rắn đều là một loại 'kỹ năng' nếu là anh ta sẽ không làm được.

Anh ta còn nhớ rõ, bạn cùng phòng dưới sự bức ép của anh ta xem xong đoạn cut của Tô Trầm Ngư, dường như tất cả đều phun ra một câu "F**k!".

Trần Mặc Sinh không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại: "Khi em bắt con rắn đó, một chút cũng không nghĩ đến việc lỡ như bị nó cắn thì làm sao?"

Tổ chương trình cũng không vẽ ra đoạn Tô Trầm Ngư thả rắn bị cắn, đồng thời về đoạn con nhện to lớn kia, bởi vì Ôn Tư Dao ngừng ghi hình nên toàn bộ cũng không cắt.

Tô Trầm Ngư nào muốn nói mình đã bị cắn, bị mất mặt nhiều như vậy mà cô không hề đỏ mặt tí nào, còn nói: "Em tin tưởng chính mình, sự thật chứng minh kỹ thuật bắt rắn của em rất tốt."

Trần Mặc Sinh im lặng, cho dù khi anh ta gặp được rắn phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chạy thật xa.

Đã đến văn phòng của trưởng khoa.

"Anh đi trước đây." Trần Mặc Sinh nói.

Tô Trầm Ngư phất tay, xoay người bước vào văn phòng.

"Chủ nhiệm, thầy tìm em có việc gì không ạ?"

Tô Trầm Ngư ở trường không lâu, xin nghỉ phép đều là xin giáo viên hướng dẫn, đây là lần đầu tiên ở trường cô gặp riêng lãnh đạo trường.

"Bạn học Tô Trầm Ngư, em chính là đại minh của trường chúng ta, thật sự làm cho trường chúng ta giành được vẻ vang đó." Chủ nhiệm khoa vừa mở miệng đã khen ngợi, đuôi lông mày Tô Trầm Ngư nhướng lên, vừa tới mà lãnh đạo đã khen cô ngay lập tức chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Chẳng qua chủ nhiệm khoa nói cũng không có sai, đại học C tuy rằng là học viện nghệ thuật, nhưng đúng là chưa từng xuất hiện minh tinh, vì nhân khí Tô Trầm Ngư đột nhiên tăng vọt nên trường cô học liền bị lộ ra ngay lập tức, đương nhiên cũng trở thành điểm công kích cô.

So với phần lớn những nghệ sĩ theo học trường danh tiếng, hoặc tốt nghiệp trường danh tiếng, trường mà Tô Trầm Ngư theo học quá là gà cay*.

(*)Gà cay [ 辣鸡]: là đồng âm của từ 'rác', mang nghĩa chế giễu, nhưng không nghiêm trọng như 'đồ bỏ đi.

"Là thế này bạn học Tô, thư viện của trường chúng ta quá rách nát, có một ông chủ là fans của em cho nên anh ta đã hào phóng, tặng cho trường chúng ta khu nhà mới. Em xem . . . . . Nếu anh ta là fans của em, thần tượng gặp fans một lần chắc là không có vấn đề gì lớn đúng không?"

Cô có thể lý giải thành, cô có một fans thổ hào vì cô mà tặng cho trường một thư viện, yêu cầu duy nhất là muốn gặp vị thần tượng là cô đây?

Muốn gào to, cô cư nhiên có thổ hào?

"Dạ được." Tô Trầm Ngư sảng khoái mà gật đầu.

Chủ nhiệm khoa liền nhẹ nhàng thở ra, cười hết sức hiền lành: "Tôi biết bạn học Tô thân là sinh viên của trường chúng ta, nhất định sẽ vì trường học tranh càng nhiều vinh quang trường học vô cùng tự hào khi có một sinh viên xuất sắc như em."

. . . . . .

Đại học C có ba căn tin, giữa trưa Tô Trầm Ngư ở căn tin thứ ba tại tầng ba gặp vị thổ hào này của cô.

Căn tin thứ ba được trang trí xa hoa hơn nhiều so với hai căn tin còn lại, tầng ba có phòng nhỏ riêng biệt, nơi này thường là các cặp vợ chồng, lãnh đạo, giáo viên và các gian ăn uống khác.

Tô Trầm Ngư bước vào phòng nhỏ ở lầu ba, nghe nói fan ông chủ thổ hào của cô đã chờ ở bên trong.

Đầu tiên cô nhìn thấy một bóng lưng thon dài, đôi chân dài, cảm giác chắc là một người đẹp.

Nghe được âm thanh, đối phương chậm rãi xoay người.

Nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, cảm giác đầu tiên của Tô Trầm Ngư là tái nhợt.

Vị fans thổ hào này giống như bệnh nặng quấn thân, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, lộ ra đôi môi hơi hồng gần giống như đã đạt đến trình độ yêu dị.

"Mạc tiên sinh?" Tô Trầm Ngư lên tiếng đầu tiên, chủ nhiệm khoa nói fans thổ hào này họ Mạc, tên gọi cụ thể là gì thì không biết.

"Mời ngồi." Mạc tiên sinh giơ tay.

Tô Trầm Ngư kéo ghế ngồi xuống, chỉ thấy trên mặt người đối diện toát ra vài phần áy náy: "Vô cùng xin lỗi, kỳ thật quyên tặng thư viện là hành động cá nhân của tôi, mặc dù tôi là fans của cô, nhưng cũng không phải muốn mượn chuyện này để ép cô gặp mặt. Nếu hành động này của tôi làm cô khó chịu, xin cô vui lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi."

"Tôi thấy không sao." Tô Trầm Ngư hơi ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại nói như vậy, người này dường như thật sự là fans của cô.

"Như vậy thì tôi yên tâm." Mạc tiên sinh mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt có vẻ vì bệnh cảm rất nặng, bỗng nhiên có  hương vị khác dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến tám chữ quân tử khiêm tốn ôn nhu như ngọc.

"Tôi tên là Mạc Đình Nhàn, trong nhà là con thứ hai, nếu cô không ngại có thể gọi tôi là Mạc Nhị cũng được."

Bữa trưa tiếp đó không có bất kỳ chỗ nào xấu hổ cả, thật ra có thể nói vị fans thổ hào này, chừng mực vừa phải, không quá nhiệt tình cũng không lạnh lùng, cũng không nhạt nhẽo, đề tài nói chuyện đều là những thứ Tô Trầm Ngư hứng thú, gọi món ăn cũng rất hợp khẩu vị với Tô Trầm Ngư.

Sau đó Mạc Nhị nói cho cô, kỳ thật anh ta bị bệnh nan y khoảng thời gian trước còn trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tuy rằng sống lại nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương, bởi vậy thừa dịp vẫn còn sống muốn làm một ít chuyện.

Ví dụ như vì thần tượng, quyên tặng một thư viện.

Đối mặt với một fans thổ hào mắc bệnh nan y, Tô Trầm Ngư cảm thấy thức ăn trước mặt cũng không còn thơm ngon như trước, chỉ đành an ủi một câu 'cát nhân tự nhiên có thiên tướng'*, khó trách sắc mặt anh ta nhợt nhạt như vậy, hóa ra là mắc bệnh nan y.

(*)Cát nhân tự nhiên có thiên tướng: Người tốt sẽ có Trời phù hộ.

Thế cho nên Tô Trầm Ngư nói chuyện với anh ta, có phần cẩn thận hơn.

Dùng cơm xong, Mạc Nhị hơi ngượng ngùng mà đưa ra tấm bưu thiếp có hình Tô Trầm Ngư, xin chữ ký.

Tô Trầm Ngư vung tay lên, ký tên mình thật to, lúc trả lại cho anh ta đôi mắt cong cong nhìn: "Không chụp hình sao?"

Mạc Nhị có hơi thụ sủng nhược kinh*: "Có thể chứ?"

(*)Thụ sủng nhược kinh: Được quan tâm mà sợ hãi.

"Tôi rất cưng chiều fans nha."

Hai người đứng chung một chỗ, Mạc Nhị giơ điện thoại chụp được ảnh chung của hai người, Tô Trầm Ngư nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của anh ta dường như rất thỏa mãn.

"Tôi đi trước đây?" Tô Trầm Ngư âm thầm thở dài, lễ phép với fans thổ hào, thân mang bệnh nan y có hơi  tiếc nuối, nói: "Dưỡng bệnh cho tốt."

"Cảm ơn, tôi sẽ thế." Mạc Nhị gật đầu, chờ đến khi Tô Trầm Ngư đi tới cửa, anh ta lại kêu lên: "Trầm Ngư."

Tô Trầm Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Nhị chần chờ mãi mới nói: "Cái kia . . . . . Tôi muốn, tôi có thể làm trợ lý của cô hay không?"

Tô Trầm Ngư: "?"

"Cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ khác." Mạc Nhị vội vàng nói thêm: "Đây cũng xem như là một nguyện vọng của tôi, cô không cần trả lương cho tôi. . . . . Nếu không được, thì không sao đâu."

Nhìn thấy gương mặt bệnh tật của đối phương, lộ ra dáng vẻ cố nén mất mát, Tô Trầm Ngư: "Anh xác định?"

"Tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho cô." Mạc Nhị trịnh trọng nói: "Tôi sẽ là một fans hâm mộ kiêm trợ lý đủ tư cách."

Trợ lý fans thổ hào miễn phí?

Tô Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn người đàn ông ốm yếu, nói ra lời nói kinh người: "Mạc Nhị, chẳng lẽ anh muốn theo đuổi tôi sao?"

Đáp lại câu hỏi của cô, Mạc Nhị ho sặc sụa và điên cuồng lắc đầu.

Hết chương 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro