Chương 44: Bước thứ bốn mươi bốn của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kieumach naf

Beta: Bảo Hân

***********

Khán giả bị nội dung kia làm cho tò mò đến nỗi ngứa ngáy. Thế nhưng sau khi Tô Trầm Ngư nói rằng mình tin tưởng người xem, cô bắt đầu chuẩn bị cho việc vẽ tranh. Dường như cô thật sự có ý định sẽ không trực tiếp nói ra nội dung của thánh chỉ.

Khẳng định là cô cố ý!

Hai MC tới xem, sau đó hai người dùng lời nói vô cùng hoa mỹ che dấu sự thật rằng mình cũng không hiểu. Tiếp đến liền quay người chuồn tới nơi những khách mời khác xem. Ngoại trừ Tô Trầm Ngư, những khách mời khác cũng giống như nhau, viết rất tốt, nếu viết không được thì đã không đến tham gia.

Nhưng mà nội dung thánh chỉ này của Tô Trầm Ngư đã bắt lấy được 90% ánh mắt người xem. Cũng không biết là cảm giác từ đâu, hoặc có lẽ là trực giác, tất cả luôn cảm thấy nội dung viết ở mặt sau của Tô Trầm Ngư rất thú vị.

Khán giả xem livestream, có một số người đã chụp ảnh lại, hỏi du nương toàn năng, kết quả là du nương không nhận ra!

Trong khoảng thời gian ngắn, một bộ phận lớn khán giả đang phân tích nội dung thánh chỉ của Tô Trầm Ngư. Trong bình luận phần lớn hỏi là có dịch ra hay không, bởi vì dịch không ra, tra từ điển cũng không được, có người nói đây là Tô Trầm Ngư đang viết chữ lung tung nên bọn họ đương nhiên tra không ra.

Sau đó có người phản bác lại, cho dù Tô Trầm Ngư viết lung tung, nhưng hình như cũng không có sai. Mục đích người ta viết là để biểu thị thư pháp của họ, không có quy tắc cứng nhắc nào buộc phải viết đúng cả.

Lại càng nhiều người phản bác lại rằng, chính mình không nhận ra chữ liền nói người ta viết sai chính tả, thật là không biết xấu hổ. Lúc này, đã có mấy người dịch ra mấy chữ, mà chữ cô viết, cũng không phải chữ phồn thể. Rốt cuộc thì chữ Hán cũng phát triển qua lịch sử lâu dài mới có được giản thể dễ hiểu như hiện tại. Muốn phiên dịch hoàn toàn ra, cũng chẳng thể nhanh như vậy.

Lúc này, Tô Trầm Ngư đã bắt đầu vẽ tranh. Tuy rằng khán giả vẫn bị dính trên cái thánh chỉ kia, nhưng vẫn còn có cơ hội dịch tiếp sau khi livestream kết thúc, nên cũng kéo lực chú ý trở lại, muốn xem Tô Trầm Ngư vẽ cái gì.

Ngay sau đó bọn họ phát hiện.

Hai tay của Tô Trầm Ngư, mỗi tay cầm một cái bút lông!

Đây là vẽ bằng cả hai tay???

Đậu má. Có người hét lên.

Cô muốn lên trời sao?!

Còn chưa bắt đầu vẽ, thì đã có người bình luận châm chọc.

【Ha ha, giả vờ tài giỏi hù dọa người ta. 】

【Cô ta muốn nổi bật đúng không? 】

【Ghê tởm, nhất định là cô ta muốn áp chế nhóm người Bạch Hàm Yên xuống, để một mình cô ta nổi bật, đúng là quá đáng. 】

Sau đó, có một bình luận khiêu khích xuất hiện: 【Trước đây nói, người ta tinh thông cầm kỳ thư họa là giả vờ. Hiện tại người ta thật sự biết, lại nói người ta cướp danh tiếng cố ý làm bộ làm tịch*. Lời hay ý xấu đều bị các người sủa ra hết, đây là mặt bị đánh sưng lên sau khi phát biểu ngu ngốc sao? 】

Toàn bộ bình luận đều bị những lời nói này quét qua màn hình. Vì thế lời khiêu khích tốt xấu gì cũng đã yên tĩnh một chút.

(*)Nguyên văn là "cố ý trang bức". Trang bức nghĩa là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác. Còn làm bộ làm tịch là giả vờ lên mặt làm cao.

. . . . . .

"Trầm Ngư, vẽ tranh bằng hai tay. . . . . Cô vì khán giả mà chuẩn bị kinh hỉ, thật sự là vô cùng tận tụy nha." Khi nghe Tô Trầm Ngư nói muốn thêm một cây bút lông nữa, trong lòng Chu Vấn Sâm đã suy đoán. Anh ta thật sự không nghĩ đến, Tô Trầm Ngư thực sự có thể vẽ hai tay cùng một lúc.

Ngay cả bản thân anh ta cũng theo bản năng mà hiện lên một ý nghĩ ở trong đầu: Tiểu cô nương khoe khoang như vậy, ngộ nhỡ 'lật xe' thì phải làm sao bây giờ? Đây là chương trình livestream, một khi nơi này 'lật xe', những thể hiện kinh diễm của cô lúc trước đều sẽ thất bại trong gang tấc. Người xem chỉ nhớ rõ cuối cùng cô bị 'lật xe', sẽ không nhớ rõ lúc trước ra sao.

Con người chính là như vậy. Khi ánh mắt đặt lên người ta càng nhiều, một điểm sai cũng sẽ bị phóng đại ra và tất cả những nỗ lực trước đó sẽ bị phủ nhận.

"Chủ yếu là vì mọi người quá nhiệt tình. Mọi người nhiệt tình như vậy, tôi liền nghĩ muốn báo đáp nhiều hơn. Cũng muốn ở trước mặt mọi người khiêu chiến chính mình một chút, chẳng phải có áp lực mới có tiến bộ sao. Cuối cùng nếu bên vẽ bằng tay trái không đẹp, mọi người đừng ghét bỏ nha." Cô cười khẽ chớp mắt nhìn vào máy quay, tựa như có vẻ không tự tin lắm.

Người xem tại trường quay lớn tiếng nói: "Sẽ không chê, cô cứ tùy tiện vẽ."

Đám antifan sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào:

【Đây là lo lắng vì giả vờ quá mức, cuối cùng lật xe, cho nên nói trước một câu? Hừ, không biết xấu hổ. 】

【Không thể làm thì đừng làm ra bộ dáng này để thu hút sự chú ý được không? 】

【Lần này sao lại thuần thục như vậy, mấy người đã quên rằng hành vi của cô ấy khi đi thảm đỏ rồi sao? Tô Trầm Ngư vì thu hút ánh mắt người khác, có cái gì mà không thể làm được? 】

【Cô ta mới bao nhiêu tuổi? Đã nghĩ đến muốn cái gì cũng đều có thể xây dựng hình tượng cá nhân, cũng không sợ gió lớn thoảng qua lưỡi*! 】

(*) Gió lớn thoảng qua lưỡi: Nghĩa là chú ý những điều mình nói, đừng nói những điều viển vông.

【Ngồi chờ lật xe! 】

. . . . . .

Hơn mười phút sau.

Tại trường quay lại một lần nữa bị tiếng vỗ tay bao trùm, toàn bộ máy quay đều hướng về Tô Trầm Ngư. Cũng không phải là không quay những khách mời khác, mà bởi vì các khách mời khác bao gồm cả ba vị MC, toàn bộ đều vây quanh Tô Trầm Ngư.

Đứng trước bàn với bộ y phục màu đỏ* Tô Trầm Ngư dùng đôi tay sạch sẽ, mảnh khảnh trắng nõn của cô, đồng thời vẽ ra hai bức tranh.

Bộ y phục màu đỏ*: Edit vậy ý nói Tô Trầm Ngư đang mặc đồ cổ trang nên để y phục hợp lý hơn.

Bên trái bức tranh chân dung nhân vật được vẽ tinh tế hơn. Tuy rằng không vẽ ra ngũ quan cụ thể, nhưng lại rất có thần thái. Có thể nhìn thấy rõ qua cách ăn mặc, bức tranh mà cô vẽ là tất cả các khách mời, bối cảnh còn là sân khấu của 《Hạnh phúc nhân đôi 》.

Bên phải thì tình thơ ý họa hơn nhiều, cô vẽ một bức hoa hàn mai* nở rực. Sau khi bức tranh được hoàn thành, còn đề lên bài thơ hàn mai, có điều chữ viết không giống với chữ của thánh chỉ.

(*)Nhất chi mai/hàn mai còn có tên nữa là nhị độ mai, bởi sau lần nở đầu tiên (thường vào dịp Tết Nguyên đán), khi tàn rụng hết hoa thì sẽ nở thêm một lần nữa, rộ hơn khi tiết trời ấm áp.

Kiểu chữ của thánh chỉ là chữ nhỏ, mà bức tranh này lại nước chảy mây trôi rất có nghĩa hiệp khí khái.

Rốt cuộc thì cũng đã có người 'nhảy ra' khỏi nội dung mà Tô Trầm Ngư viết, do đó đã chú ý đến thư pháp của cô.

...

Điệu bộ không quá tự tin vừa rồi của cô. . . Là giả vờ sao? ? ?

Thế này . . . ?

M* nó còn sợ bức tranh không đẹp sao?

Chung quy thì người xem luôn cảm thấy như thể mình đã bị lừa.

Màn hình livestream đã bị '666' bao trùm, lúc trước đã "đậu má", hiện tại tốt xấu gì cũng phải đổi một từ khác để thể hiện 'IQ cao' của khán giả!

Đừng nói đến người xem. Tất cả mọi người vây xem trên đài, cũng đều sợ ngây người.

Những khách mời khác đang vây quanh đó, mặc kệ đầu tiên suy nghĩ đến cái gì, lúc này nhìn thấy hai bức tranh trước mặt Tô Trầm Ngư, ngay cả ghen tị cũng không lên nổi, chỉ còn lại sự bội phục.

Để tay lên ngực rồi tự ngẫm, bọn họ tuyệt đối không có được trình độ vẽ bằng hai tay như Tô Trầm Ngư. Hơn nữa, Tô Trầm Ngư vẽ cũng không thô ráp. Bởi vì chính bọn họ cũng tìm hiểu về việc này mới có thể biết được, vẽ hai tay như Tô Trầm Ngư có bao nhiêu khó khăn.

Không bội phục là không được.

Cô là người trẻ nhất trong số bọn họ!

Bạch Hàm Yên vốn không cam lòng, ngay từ khi Tô Trầm Ngư lên sân khấu, ngoại hình của Tô Trầm Ngư hoàn toàn áp chế cô ta ở mọi mặt, trong lòng cô ta cũng không thoải mái lắm. Thế nhưng người nhà cô ta không có ai đẹp cả, đây là tình trạng bẩm sinh, nên dù không cam lòng cũng vô dụng.

Cô ta cũng không tin, Tô Trầm Ngư đánh đàn sẽ giỏi hơn cô ta.

Lúc ngồi đợi ở khu vực chờ, người đại diện an ủi cô ta nói Tô Trầm Ngư còn trẻ như vậy, chắc chắn kém hơn so với cô ta, kết quả... Hai người đồng loạt bị vả mặt.

Bạch Hàm Yên học đàn 5 năm, sở dĩ học đàn là vì bộ phim cổ trang đầu tiên của cô ta. Vai diễn chính là cao thủ biết chơi đàn, chính bộ phim kia khiến cô ta cảm thấy hứng thú với đàn cổ, sau đó tìm giáo sư chuyên nghiệp học tập.

Biết đánh đàn không khó, biết đánh đàn tốt thì không phải là công sức một ngày. Muốn đạt tới trình độ 'xuất binh ra trận', không có mấy năm khổ luyện thì là bất khả thi.

Tốc độ và kỹ xảo của Tô Trầm Ngư thể hiện khi đánh đàn làm cho Bạch Hàm Yên ý thức được, cầm nghệ của Tô Trầm Ngư hoàn toàn vượt qua giáo viên dạy cô ta!

Khi khả năng của một người ở một khía cạnh nào đó vượt xa bạn, khoảng cách giữa hai bên quá xa, đúng là không thể nổi lên được cơn ghen tị.

Cho nên Bạch Hàm Yên thua tâm phục khẩu phục, sau đó lúc lên sân khấu, nhường lại vị trí trung tâm cho Tô Trầm Ngư, là cô ta cam tâm tình nguyện.

Đương nhiên, cô ta không muốn đứng chung một chỗ với Tô Trầm Ngư, đó cũng là cam tâm tình nguyện.

Tốt xấu gì cô ta cũng là một hoa đán*, bị so với một tiểu cô nương, rất là mất mặt.

(*)Hoa đán: danh xưng chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, ngôi sao đại chúng, có độ quốc dân cao và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh, được đánh giá cao về thực lực hoặc độ nổi tiếng.

Bất quá, ở phần hội họa và thư pháp, trong lòng cô ta mơ hồ có cảm giác muốn cùng với Tô Trầm Ngư so tài, Tô Trầm Ngư đánh đàn lợi hại như vậy, hội họa và thư pháp cũng không thể kéo ra một khoảng cách lớn so với bọn họ được

Sự thật đã chứng minh...

Chấp nhận số phận đi.

Loại người như cô ấy chính là lợi hại, lợi hại!

Tâm lý của Hàn Thanh Văn so với cô ta không khác là bao, thậm chí còn may mắn hơn, may mắn ở trận cờ vây kia, anh ta trực tiếp nhận thua xem như bảo toàn thể diện, dù sao khán giả cũng không thấy anh ta và Tô Trầm Ngư trực tiếp đánh cờ.

Con người tại một thời điểm nào đó, sẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh.

Ngay lúc anh ta và Tô Trầm Ngư cùng ngồi xuống, ánh mắt hai người đối nhau, khó có thể nói rõ cảm thụ trong lòng anh ta. Chỉ khi Tô Trầm Ngư cầm quân trắng lên, trong lòng anh ta có một giọng nói: Nhận thua, không thắng được cô.

Sau đó, anh ta thức thời nghe theo âm thanh trong lòng, nhận thua.

Trận thi vẽ tranh này, mọi người đều cùng nhau thua. Giống như đi làm muộn vậy, trong lòng hoảng hốt bất an. Kết quả khi đến công ty, lại phát hiện có người cũng đến trễ như mình, trong nháy mắt không còn hoảng hốt nữa.

...

Tô Trầm Ngư buông bút xuống, ngẩng đầu lên liền đối diện với vô số đôi mắt to sáng ngời, cô bình tĩnh dời mắt đi, lần nữa nhìn về phía tranh của mình.

Ừm... Tạm chấp nhận được.

Một thời gian không vẽ bằng cả hai tay cảm thấy không quen nhiều, có thể trực tiếp vẽ như vậy là tốt rồi.

Sở dĩ cô vẽ tranh bằng tay trái, chính là vì muốn cho người kia dạy cô học đàn. Đối phương đưa ra điều kiện đáp ứng dạy cô, yêu cầu hai tay của cô phải tạo ra hai bức tranh thật tinh tế, thật đẹp cùng một lúc. Nếu qua được cửa ải đó, đối phương sẽ giữ lời hứa mà dạy cô.

Mang theo quyết tâm giết cẩu hoàng đế, lại học những thứ này tự nhiên có đủ động lực. Mà lúc trước, khi cô chịu khó luyện tập bắn cung đã tạo cho cô một nền tảng tốt, nên sau khi luyện vẽ tranh bằng hai tay khó khăn đã biến thành đơn giản.

. . . . . .

Tô Trầm Ngư nhìn về phía khán giả, một vẻ mặt không làm cho mọi người thất vọng, còn có chút phấn khích, nhưng không làm cho người ta cảm thấy phản cảm chút nào, chỉ thấy đáng yêu linh động hơn.

"Lúc mới vẽ bức tranh, tôi run lên vài lần thiếu chút nữa là không vẽ được cũng may vận khí tốt, nên bức tranh đã được hoàn thành."

Phía dưới là một tràng vỗ tay to như sấm, kèm theo là tiếng hét vang dội.

Tô Trầm Ngư đã nói với cái loa từ trước, hãy tắt giá trị tiếng hét thu được. Bằng không vừa rồi trong đầu cô đều là âm thanh sẽ bị phân tâm.

Lúc này, một nam diễn viên tên là Vu Hạo cầm lấy bức tranh vẽ bằng tay trái của Tô Trầm Ngư. Máy quay tự nhiên sẽ đuổi theo anh ta, anh ta liền vội vàng khen ngợi Tô Trần Ngư một hồi.

Bình luận đều là ha ha hô hô, nói Vu Hạo hài hước, nói kỹ thuật thải cầu vồng của anh ta không hề yếu hơn fans.

Nhưng cũng có người nói toạc ra mục đích của Vu Hạo, hành động anh ta cầm lấy bức tranh, chính là thu hút máy quay về phía mình. Hôm nay Tô Trầm Ngư ở chương trình tỏa sáng như vậy, anh ta vừa thải cầu vồng một hồi đương nhiên lúc này đã được chú ý.

Phải biết rằng anh ta với một nam diễn viên khác, hôm nay lên chương trình không được quá để ý, anh ta cũng thật là thông minh.

Còn nam diễn viên cũng không được để ý như anh ta kia tên là Phan Vân Huy. Hiểu được ý đồ của Vu Hạo, tròng mắt chuyển động noi theo Vu Hạo, cũng cọ ống kính để cho người xem chú ý đến mình.

Anh ta vươn tay ra muốn lấy bức tranh hàn mai mà Tô Trầm Ngư vẽ bằng tay phải. Kết quả là Vu Hạo vừa mới nếm được vị ngọt, còn muốn cọ máy thêm chút nữa, cũng giống anh ta đi lấy bức tranh hàn mai kia, hai tay cùng nhau cầm lấy bức tranh.

Vu Hạo và Phan Vân Huy liếc nhau, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, nhưng từ cái liếc mắt vừa rồi cũng hiểu được tâm tư đối phương. Trong lòng Phan Vân Huy cảm thấy tức giận với lòng tham của Vu Hạo, lực trong tay không giảm. Vu Hạo nhận thấy được, ánh mắt trầm xuống.

Anh ta và Phan Vân Huy cùng công ty, hai người thật ra đã lục đục, chỉ là ngại công ty không có làm rõ mà thôi. Lúc trước có một lần Phan Vân Huy đoạt tài nguyên của Vu Hạo, anh ta vẫn thầm ghi hận trong lòng.

Kết quả cuối cùng chính là...

Chỉ nghe thấy một tiếng xé rách, bức hàn mai lập tức bị xé rách một đường lớn.

Nói thì chậm nhưng cũng thật nhanh. Vu Hạo và Phan Vân Huy cùng cầm lấy bức tranh, nhưng chỉ hai giây liền rách đôi.

"Ôi trời!" Một người nào đó trên khán đài đứng lên, giọng nói đầy cảm thán và tiếc nuối.

Hàn mai vẽ đẹp như vậy, sao lại xé rách!

Bình luận một trận ngớ người, tất cả đều là dấu chấm hỏi, khán giả xem livestream không tường tận như người xem tại trường quay, chỉ có cảm giác nhoáng lên một cái, bức tranh sao lại bị xé? !

【Có chuyện gì vậy? 】

【Vu Hạo và Phan Vân Huy làm gì thế? 】

【Trời! bức tranh liền bị rách như vậy???】

【A a a a a, thật đau lòng! 】

【Không cẩn thận chút nào, cảm giác thật là đáng tiếc nha. 】

. . . . . .

Hiện trường yên tĩnh một lát, nhưng ba MC phản ứng cực nhanh, chỉ vài phút đã đưa bầu không khí trở lại, Vu Hạo và Phan Vân Huy lập tức biểu lộ vẻ tự trách, cuống quýt xin lỗi. Ống kính quay đến gần Tô Trầm Ngư, dù sao đây cũng là bức tranh do cô vẽ.

Thấy Tô Trầm Ngư cười rất vui vẻ, không có vẻ đau lòng khi bức tranh bị rách: "Có thể được hai đại soái ca là anh Vu Hạo và anh Vân Huy đây yêu thích tranh, tôi vui vẻ còn không kịp ấy ~~~"

Hành động vừa rồi, nhất thời thu hút hảo cảm của fan hai người bọn họ, ấn tượng của khán giả đối với Tô Trầm Ngư cũng tốt hơn.

Sau đoạn nhạc đệm, chương trình hôm nay gần như cũng kết thúc. Người dẫn chương trình cho biết, chữ viết và tranh vẽ của các khách mời hôm nay sẽ được mang đi đấu giá. Số tiền đấu giá, toàn bộ sẽ được quyên góp cho các vùng núi nghèo hỗ trợ cho các trẻ em khó khăn.

Mạc Nhị đứng ở góc lui vào hậu trường, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý.

. . . . . .

Trở lại hậu trường, Tô Trầm Ngư nhận được rắm cầu vồng điên cuồng từ người đại diện và trợ lý.

"Trầm Ngư, hôm nay em ở trên sân khấu, tuyệt đối là ngôi sao mới chói mắt nhất." Cảnh Điền hưng phấn đến nỗi hốc mắt đỏ lên, đồng thời còn có phần không thỏa mãn: "Nếu Hàn Thanh Văn không trực tiếp nhận thua ở tiết mục cờ vây kia, em còn có thể bùng nổ thêm một lần nữa."

Tô Trầm Ngư nói: "Em chơi cờ vây bình thường thôi."

Lời này vừa nói ra liền bị mọi người làm lơ... Miệng Tô Trầm Ngư nói là bình thường, thì tuyệt đối không phải bình thường.

Tô Trầm Ngư: "..."

Lời cô nói chính là lời nói thật.

Cô quả thật có thể chơi cờ vây, nhưng thật sự không được tốt lắm. Cô cùng cẩu hoàng đế chơi cờ, cho tới bây giờ chưa từng thắng lần nào.

Cho nên, cô cũng không thích cờ vây. Nếu thật sự PK với Hàn Thanh Văn, cô không nắm chắc sẽ thắng đối phương.

Kết quả là... Hoàng hậu nương nương đành phải làm trái luật, sử dụng một số ám thị tâm lý, gây áp lực cho đối phương, Hàn Thanh Văn liền nhận thua.

"Trầm Ngư!"

Quả nhiên là vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. Hàn Thanh Văn còn mang trang phục văn sĩ sải bước tới, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Chúng ta tiếp tục chơi cờ."

Trên sân khấu anh ta nhận thua bởi vì trong lòng có âm thanh nói cho anh ta rằng sẽ thất bại. Mà anh ta cũng không muốn quá mất mặt nên lúc đó mới quyết đoán nhận thua.

Hiện tại không có máy quay, cho dù không thắng được Tô Trầm Ngư, anh ta cũng phải cùng Tô Trầm Ngư đánh một ván, kỳ phùng địch thủ mới có ý nghĩa nha.

Tô Trầm Ngư: "..."

Không đợi cô nói, Bạch Hàm Yên đã vội vàng bước đến nhìn cô rồi lấy điện thoại ra thành khẩn nói: "Trầm Ngư, chúng ta thêm wechat đi, tôi muốn thỉnh giáo cô chút kỹ xảo về phương diện đánh đàn."

Tiếp theo là Vu Hạo và Phan Vân Huy. Mặc kệ hai người này ghét nhau đến mấy, nhưng lúc này bọn họ cũng thật là khôn ngoan lanh lợi, đồng thời cùng nhau đến tìm Tô Trầm Ngư xin lỗi lần nữa, cùng thiết lập quan hệ tốt đẹp, nói không chừng sau này sẽ có lợi thật nhiều.

"Tôi đến trước!" Hiển nhiên Hàn Thanh Văn đã chuẩn bị tốt, bảo nhân viên công tác trực tiếp đưa bàn cờ lại đây.

Cảnh Điền nhỏ giọng nói: "Trầm Ngư, chơi đi nhiều người ở đây như vậy chơi thắng anh ta, anh sẽ lặng lẽ quay một video nhỏ."

Ba MC nghe được động tĩnh bên này, không ngại chuyện lớn bước đến gần, ý nói cũng để Tô Trầm Ngư và Hàn Thanh Văn làm một trận offline PK.

Kỳ thật cũng bởi vì tò mò, muốn xem Tô Trầm Ngư chơi cờ như thế nào.

Bọn họ nói chuyện rất ồn ào, bất tri bất giác cả gian phòng hoá trang rộng lớn chật kín người, Tô Trầm Ngư đành phải không trâu bắt chó đi cày, ngồi xuống đối diện Hàn Thanh Văn.

"Thầy Hàn, thật ra tôi chơi cờ không tốt." Tô Trầm Ngư nói một cách tội nghiệp: "Anh chính là tiền bối, nhất định phải nhường tôi một chút nha."

Hàn Thanh Văn thấy bộ dáng này của cô, sinh ra hoài nghi đối với cảm giác của mình khi ở trên sân khấu, chẳng lẽ anh ta hiểu sai?

Mặc kệ, nếu Tô Trầm Ngư thật sự chơi cờ vây không tốt, vậy anh ta sẽ phóng thoáng chút nước đi cho cô.

Sau đó...

À, không có sau đó.

Mười phút sau, trừng mắt nhìn mình không còn đường sống, đi bước nào cũng phải chết trên bàn cờ. Lại nhìn vẻ mặt vô tội của cô gái đối diện, Hàn Thanh Văn cảm thấy vẫn là mình quá đơn thuần.

"À... Thầy Hàn, có thể là vận khí của tôi quá tốt, may mắn thắng được anh, chúng ta lại chơi thêm ván nữa." Tô Trầm Ngư cảm thấy ván này của mình có thể thắng, xác suất lớn là do Hàn Thanh Văn 'xả nước', anh ta xem ra cũng rất lợi hại, cô cũng không nghĩ kết quả lại thắng.

Hàn Thanh Văn: ". . . . . ."

Lỡ như thật sự là vận khí?

Thêm một ván nữa.

Bảy phút sau.

Hàn Thanh Văn: ". . . . . ."

Mọi người vây xem: ". . . . . ."

Bọn họ đồng loạt trừng mắt nhìn cô gái có vẻ mặt mờ mịt.

Vì sao ván này Tô Trầm Ngư lại thắng nhanh hơn?! Rốt cuộc là cô quá lợi hại, hay Hàn Thanh Văn quá cùi bắp???

Tô Trầm Ngư ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư, hỏi: "Nếu không, lại thêm ván nữa?"

"..." Hàn Thanh Văn duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng, sắc mặt biến đổi, tay ôm bụng, ném xuống một câu để rút lui: "Tôi đi toilet một chút".

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Thanh Văn "May mắn là tôi cơ trí, không thì lại thua triệt để nữa, một chút tôn nghiêm đều không có."

Mẫn chó điên: "Hừ, ngươi thật nhát gan."

Hết chương 44.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro