Chương 43: Bước thứ bốn mươi ba của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Béo

Beta: Rine

**********

Có vài người nghệ sĩ tham gia《Hạnh phúc nhân đôi》, mà hôm nay, chủ đề của《Hạnh phúc nhân đôi》chính là cầm kỳ thi họa.

Không đề cập tới chủ đề của buổi biểu diễn cho khách mời vì đó là một trong những điểm nổi bật của chương trình này, vì vậy sẽ không có buổi diễn tập nào, chương trình được phát sóng trực tiếp. Thế nên có thể cho thấy phản ứng chân thực nhất của khách mời.

Có không ít nghệ sĩ bị lật tẩy trong chương trình này, nhưng cũng có rất nhiều nghệ sĩ đã tỏa sáng ở đây.

Bởi vì Cảnh Điền báo cho tổ chương trình Tô Trầm Ngư biết thi họa, cho nên Tô Trầm Ngư sẽ phải đợi sau cùng mới lên sân khấu, cô đang ngồi ở khu vực chờ, đợi người dẫn chương trình gọi tên.

Lúc này, một nữ diễn viên xinh đẹp trên sân khấu - Bạch Hàm Yên, một trong những nghệ sĩ nữ nổi tiếng nhất, khoác trên mình chiếc váy trắng xinh đẹp như tiên nữ, ngồi sau chiếc đàn cổ, bàn tay trắng gảy cầm.

Cảnh Điền cùng ngồi chờ với Tô Trầm Ngư, lải nhải: "Nếu cô cũng biết đánh đàn thì tốt rồi."

"Tôi biết đấy." Lải nha lải nhải, lại nghe thấy một câu.

"..." Cảnh Điền: "Không phải cô bảo không biết sao?"

"Khi nào?"

"Ngày đó!"

"À." Tô Trầm Ngư bừng tỉnh: "Tôi chỉ muốn khiêm tốn điệu thấp một chút thôi mà."

Cảnh Điền tức hộc máu.

"Dù sao chủ đề cũng là《Cầm kỳ thi họa》, tới cũng tới rồi, chỉ bêu xấu một chút, anh cảm thấy sao?"

Tô Trầm Ngư nhìn Cảnh Điền với đôi mắt sáng long lanh. Thiếu nữ mặc một chiếc váy đỏ cổ xưa, một bông hoa mẫu đơn nở chậm giữa mày, ngay cả khi ánh đèn ở khu vực chờ ảm đạm, vẫn không thể che giấu được vẻ rực rỡ mà cô mang lại.

Suy nghĩ của Cảnh Điền đột nhiên biến mất.

Ban đầu, nhà tạo mẫu đã chọn cho Tô Trầm Ngư một chiếc váy màu xanh, là loại rất thanh thuần và trẻ trung, sẽ làm cho nhan sắc của cô càng trở nên xinh đẹp hoạt bát, nhưng Tô Trầm Ngư lại chọn trang phục màu đỏ.

Không phải ai cũng có thể chống lại được sự lóa mắt rực rỡ của những bộ váy đỏ, nhưng khi Tô Trầm Ngư mặc vào, kết hợp với hoa mẫu đơn ở giữa lông mày, trong lòng mỗi người chỉ có một câu: Chính là nó.

Cảnh Điền hoàn hồn, ngay cả khi trong lòng muốn gõ cho bà cô này một phát, để cô bớt nhờn đi! Nhưng lại nhanh chóng chịu thua dưới đôi mắt này.

Nghệ sĩ nhà anh vừa "ngoan" vừa xinh đẹp, có chút khuyết điểm mới càng đáng yêu.

"Cần thiết! Tôi lập tức đi tìm tổ chương trình, mỗi một sân khấu cô đều phải lên!"

Hôm nay đến đây, chính là để vả mặt những kẻ đã công kích Tô Trầm Ngư.

Anh tin tưởng, chỉ cần Tô Trầm Ngư nói "biết", vậy thì nhất định cô sẽ làm được!

Cảnh Điền vội vàng rời đi.

Tô Trầm Ngư tiếp tục lắng nghe nữ diễn viên kia đánh đàn, có chút buồn chán, người này chơi một bài không có một chút khiêu chiến nào, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.

Ba người dẫn chương trình không ngừng khen ngợi, khán giả dưới khán đài nghe cái hiểu cái không, dù sao trong tai của những người không hiểu, chỉ cần khúc nhạc hoàn thành trọn vẹn và dễ nghe là được.

Còn về việc người chơi đàn có chơi sai một vài nốt nhạc không thì họ cũng không nghe ra được.

Khúc nhạc này không làm khó được Tô Trầm Ngư, mặc dù nữ diễn viên hoàn thành nó rất tốt, nhưng nửa khúc sau lại sai mười mấy cái âm tần, quả thực là đáng tiếc cho người dẫn chương trình trước đó đã giúp cô ấy giới thiệu là học chơi đàn cổ đã lâu.

Kết thúc khúc nhạc, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, ba vị chủ trì khen ngợi hết lời, mặc dù nữ diễn viên khiêm tốn nói rằng cô ta chỉ chơi một cách ngẫu nhiên, nhưng mặt mày vẫn có một chút tự hào.

Chu Vấn Sâm hỏi người xem nhiệt tình dưới đài: "Các vị dưới đây đã nghe đủ chưa?"

Người xem hét lên: "—— Chưa!"

Chu Vấn Sâm cười tủm tỉm: "Như vậy là không được rồi, tôi phải để Hàm Yên nghỉ ngơi một lát, nếu các bạn muốn tiếp tục nghe, vậy thì tiếp theo, hãy để Tô Trầm Ngư tiếp tục cho mọi người... Xin mời Tô Trầm Ngư!"

Nữ diễn viên Bạch Hàm Yên sửng sốt, trước khi cô ta lên đài có thầm hỏi, các khách mời tới hôm nay chỉ có cô ta là biết đánh đàn cổ, mà đàn cổ lại là tiết mục đầu tiên nên cô ta sẽ là người đầu tiên lên sân khấu, trở nên nổi bật nhất.

Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện Tô Trầm Ngư.

Biết rằng không chỉ khán giả trong khán phòng đang nhìn vào mình mà cũng có nhiều người xem trực tiếp, vẻ mặt của Bạch Hàm Yên ngay lập tức trở lại bình thường, mang theo nụ cười nhìn Tô Trầm Ngư vào sân khấu dưới nhiều ánh mắt.

Nội tâm lại bùm một tiếng trầm xuống.

Nhờ sự quảng cáo của đài Chanh, vô số người hâm mộ chương trình biết rằng sẽ có Tô Trầm Ngư trong số các khách mời của hôm nay, tất nhiên rằng người hâm mộ của Tô Trầm Ngư, cùng với anti, cả quần chúng ăn dưa đều dũng mãnh vào phòng phát sóng trực tiếp.

Nghe Chu Vấn Sâm giới thiệu Tô Trầm Ngư sắp đánh đàn, mọi người đều nghi ngờ:

【Tô Trầm Ngư thật sự có thể đánh đàn?】

【Cô ấy tới《 Hạnh phúc nhân đôi 》có phải là muốn làm sáng tỏ cô ấy thật sự tinh thông cầm kỳ thi họa?】

【Tôi muốn xem xem cô ta còn có thể chơi kiểu gì?】

【Tôi đoán không chừng cô ta sẽ đánh bài《Hai con hổ》, dù sao thì chỉ cần gảy một cái là có thể chứng minh cô ta biết đánh ấy mà, ha ha ha ha】

Khi Tô Trầm Ngư mặc váy đỏ bước vào ống kính, tất cả các loại lời chế giễu đều ngay lập tức được bao phủ bởi các bình luận của fans:

【... WTH, bộ cổ trang này của Tô Trầm Ngư đẹp quá!】

【Mặc kệ, an tĩnh ngắm là okie.】

【Thật sự thật xinh đẹp!】

【Chiếc váy hoàn hảo!】

【Cô ấy rất thích hợp mặc đồ cổ trang đấy, quá đẹp rồi!】

【Sự ý nhị trong mỗi bước đi của cô ấy thật giống như bước ra từ những bức tranh cổ vậy, quá có cảm giác.】

...

Trong một thời gian ngắn, không một ai bắt lỗi được gì, con người đều là động vật dựa vào thị giác, mặc dù cảm thấy Tô Trầm Ngư rất đẹp, nhưng có rất nhiều nữ diễn viên xinh đẹp trong giới này, mỗi người mỗi vẻ. Tuy nhiên bây giờ, vẫn là người mặc chiếc váy đỏ kia, nhưng nhan sắc của cô lại càng trở nên rực rỡ lóa mắt trong mọi ánh nhìn, khiến ai cũng không dời đi được.

Tuyệt đối là sự tồn tại của một nhan sắc đặc biệt trong giới giải trí!

Vãi lụa, nhìn khuôn mặt này xem, mắng cái rắm, mỗi ngày liếm đều được.

Khi Tô Trầm Ngư bước đến bên cạnh Bạch Hàm Yên, một đỏ một trắng, tạo thành một sự tương phản rõ nét, sau đó... mọi người đều phải thừa nhận, sự xinh đẹp như tiên nữ của Bạch Hàm Yên hoàn toàn không đọ nổi vẻ đẹp của Tô Trầm Ngư.

Quả nhiên, không có so sánh sẽ không có đau thương.

Bạch Hàm Yên bĩnh tĩnh xuống sân, Tô Trầm Ngư chậm rãi ngồi xuống bên đàn cổ, hiện trường vô cùng an tĩnh.

Ánh mắt Chu Vấn Sâm tràn đầy khen ngợi nhìn cô.

Trong mười ngày ghi hình《Thám quỷ》, Tô Trầm Ngư đã cho anh ta quá nhiều bất ngờ, vì vậy khi nửa chừng nhận được chỉ thị của đạo diễn, anh đã không ngạc nhiên khi nghe rằng Tô Trầm Ngư cũng có thể sử dụng đàn cổ.

Trên thực tế, tổ chương trình không có ý định mời Tô Trầm Ngư, Chu Vấn Sâm đã nhìn thấy những lời coi thường trên Internet chế nhạo trình độ của Tô Trầm Ngư, đồng thời cũng xem video cô thổi sáo. Cuối cùng, anh ta quyết định thuyết phục ban lãnh đạo của đài rằng Tô Trầm Ngư chắc chắn sẽ mang đến những điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, nên cuối cùng đài mới gửi lời mời cô tham gia.

Trực giác của anh ta quả nhiên không sai.

Tô Trầm Ngư đưa tay lên dây đàn và cảm nhận nó một lúc, sau đó liền biết cây đàn này kém hơn cây đàn cô sử dụng lúc ở Kim Hoa Hiên.

Nhưng cũng tạm được.

Lần trước, cô gảy khúc kia thích hợp với chiến trường hơn, bởi vì lúc ấy quá đói, mà Bạc Lương Hòa vẫn luôn không ra, còn ở cách vách quan sát, trong lòng cô hơi khó chịu, cho nên trong tiếng đàn ngầm có sát ý, làm người nghe xong tâm tình sẽ kích động, máu dồn lên não.

Hiện tại thì...

Nếu người đại diện và trợ lý của cô đều muốn để cô vả mặt những kẻ đã dùng lời nói công kích mình, vậy thì cô sẽ... huyễn kỹ thôi vậy.

Đôi bàn tay thanh tú khẽ gảy, những tiếng đàn mơn mớn qua tai, cô lặng lẽ ngồi trước sự chứng kiến ​​của vô số người, đó là đàn của cô, là thế giới, cũng là sân khấu của cô.

Cô ngồi dưới ánh đèn, hồng y yêu dã, da trắng môi đỏ, đầu ngón tay linh hoạt nhảy lên, mang đến giai điệu tuyệt vời, phồn âm tựa giản. Đôi tai của khán giả bên dưới như bị một bàn tay vô hình quét qua, hơi tê dại. Mọi người bất giác nghiêng người về phía trước, ai đó đã thốt lên một tiếng, nhưng bị giấu đi bởi giai điệu đột ngột cất lên, toàn bộ hội trường đều là tiếng đàn thanh nhã mềm nhẹ, nhưng lại chấn động lòng người.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp bị một loạt những "OMG" và "Aaaa" chen lấn, khiến cho bóng dáng yêu kiều kia bị che mất khỏi màn ảnh, bên tai chỉ có tiếng đàn không ngừng vọng về.

Tô Trầm Ngư dần dần quên mình, bàn tay gảy đàn càng ngày càng nhanh, nhưng tiếng đàn lại vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh, tiếng đàn ấy như muốn theo gió bay đi, lại như bị những ngọn núi chặn lại, dắt qua khe hở của từng ngóc ngách, nghiệm qua vô số cảnh đẹp.

Âm thanh tuyệt vời, mọi người im lặng lắng nghe.

Một lát sau, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô xông thẳng trần nhà, thật lâu cũng không thôi.

Mạc Nhị đứng ở góc khuất ngơ ngẩn nhìn cô gái mặc hồng y trên đài, một lát sau, anh ta bỗng nhiên giơ tay, đè mạnh huyệt Thái Dương.

Đào Đào hé miệng, sau một lúc lâu không khép lại được.

Cô ta còn cho rằng, Trầm Ngư thổi sáo đã đủ dễ nghe cũng đủ đẹp rồi, bây giờ mới phát hiện... hoàn toàn là không đủ.

*

Vốn Bạc Lương Hòa không có thời gian xem phát sóng trực tiếp, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại phân ra một chút thời gian mở đài Chanh ra, anh ta biết hôm nay Tô Trầm Ngư tham gia《Hạnh phúc nhân đôi》, khi mở phát sóng trực tiếp đúng lúc là đoạn Tô Trầm Ngư đánh đàn.

Sau khi xem xong, anh ta mới hiểu được, buổi tối hôm đó ở Kim Hoa Hiên, một khúc Tô Trầm Ngư đàn tấu kia, chỉ là thứ phẩm.

"Anh Phó, đến lúc lên sân khấu rồi."

Trợ lý báo cho Phó Thanh Hứa đang đợi buổi biểu diễn, nhưng lại thấy anh ta đang đeo tai nghe và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, với một biểu hiện... kỳ lạ mà cậu ta chưa từng thấy.

...

"Đây là một bữa thịnh yến của thính giác." Chu Vấn Sâm hắng giọng nói, đặt microphone đối mặt với người xem: "Có phải rất hay không mọi người?"

"—— Phải!"

"Tô Trầm Ngư, cô đánh đàn hay quá!" Một người đàn ông đột nhiên đứng lên, hô to.

Tô Trầm Ngư trượt ống tay áo lớn của mình xuống, che các ngón tay của mình, để cô có thể cử động những ngón tay đau nhức của mình một cách tự nhiên. Trước sự khen ngợi của khán giả, cô hào phóng nhận lời: "Cảm ơn."

"Có thể để người nghe vui vẻ, tôi cũng thỏa mãn."

Tuy rằng tiết mục đánh đàn này làm người nghe cảm thấy kích động, nhưng chương trình vẫn phải tiếp tục, ba vị chủ trì liếc nhau, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề:

"Đàn cũng nghe xong rồi, mọi người đừng nóng vội, Trầm Ngư còn biết chơi cờ vây cơ, trừ cô ấy còn có Hàn Thanh Văn nữa nha, hay là hai người cùng PK một chút nhỉ?"

Lúc này người xem cũng bị khơi dậy hứng thú, vốn tưởng rằng Tô Trầm Ngư chỉ là giả vờ thôi, thật không ngờ người ta có bản lĩnh thật. Tiếng đàn hay như vậy, cho dù là người không hiểu về đàn cũng có thể nghe ra sự khác biệt giữa hai khúc nhạc của Bạch Hàm Yên và Tô Trầm Ngư.

Bây giờ lại nói cô còn biết chơi cờ vây.

Chẳng lẽ hôm nay cô ấy tới đây là để thông báo thật, rằng Tô Trầm Ngư đều tinh thông cầm kỳ thi họa? Nếu là thật thì... cũng quá giỏi!

Kích động qua đi, bình luận lại chua lòm nói:

【Chiếc đàn kia chắc chắn là đã bị động tay chân, hoặc là thu âm!】

【Sao tôi cảm thấy cũng bình thường thôi, kém xa Bạch Hàm Yên.】

【Khó nghe quá khó nghe.】

【Còn cờ vây? Ha hả, cho dù cô ta tinh thông cầm kỳ thi họa thì thế nào? Người khác cũng thế thôi.】

...

Hàn Thanh Văn cũng là một diễn viễn trẻ, tham gia vài bộ phim thần tượng, có hưởng ứng khá tốt, chủ yếu là do mặt đẹp, fans nữ nhiều.

Anh ta mặc một bộ văn sĩ, đội tóc giả thúc quan, tay cầm quạt cổ, nhưng ngoại hình của anh ta quá hiện đại, không hợp cổ trang trông chẳng ra gì.

Sau đó Hàn Thanh Văn khép quạt, nho nhã lễ độ chắp tay với Tô Trầm Ngư, hai người ngồi đối diện nhau, bàn cờ đặt ở giữa.

Tô Trầm Ngư chọn cờ trắng, Hàn Thanh Văn cầm cờ đen.

Mặc kệ người xem trong lòng nghĩ như thế nào, giờ khắc này, mọi người đều chờ mong nhìn, kết quả Hàn Thanh Văn đột nhiên nói:

"Thôi thôi, tôi nhận thua."

Người xem: "???"

Còn không có bắt đầu chơi sao anh liền nhận thua!

Trong bình luận lời nói gì cũng đều có:

【Chắc chắn là Tô Trầm Ngư dùng mỹ nhân kế với Hàn Thanh Văn, cho nên anh ấy mới nhận thua.】

【Tôi muốn xem xem có phải Tô Trầm Ngư biết chơi cờ vây hay không, nhưng hai người đều chưa chơi hết, sao lại quyết định rồi? 】

【 Cờ vây khó như vậy, Tô Trầm Ngư có lẽ biết chơi, nhưng chắc chắn sẽ không tốt. 】

【Dù sao tôi cảm thấy tinh thông cầm kỳ thi họa tuy rằng có chút khoa trương, nhưng chỉ cần thông qua cách chơi đàn vừa rồi của Tô Trầm Ngư, rất nhiều người chuyên học đàn cổ đều làm không được đúng không? Mặc kệ cô ấy có biết chơi cờ vây hay không, tôi cảm thấy chữ 'tài nữ' này, cô ấy gánh được! 】

【Mọi người mau xem vẻ mặt của Tô Trầm Ngư, rõ ràng tính sẵn trong lòng nên không sợ, rõ ràng là Hàn Thanh Văn mới sợ, sợ hãi ở trước mắt bao người thua bởi Tô Trầm Ngư, như vậy càng mất mặt, chi bằng thoải mái hào phóng nhận thua, ngược lại sẽ không ai nói cái gì. 】

...

Hàn Thanh Văn nhận thua, không thể bắt anh ta lại PK tiếp cùng Tô Trầm Ngư, ba vị chủ trì điều khiển sân khấu rất giỏi, rất nhanh đã rời trọng điểm, kéo lại ánh mắt người xem.

Tuy rằng cờ không được, còn có thi họa nha.

Hai hạng cuối cùng là Bạch Hàm Yên và hai nam diễn viễn cùng nhau lên sân. Năm nghệ sĩ đứng cùng nhau, đương nhiên Tô Trầm Ngư sẽ phải đứng bên ngoài. Nhưng giờ khắc này, hiển nhiên rất nhiều ánh mắt sẽ đặt ở trên người cô, mặc dù Bạch Hàm Yên là người có địa vị lớn nhất.

Không biết có phải phát hiện tâm lý người xem hay không, Bạch Hàm Yên lại phi thường rộng lượng chủ động kéo Tô Trầm Ngư, muốn cô đứng ở vị trí trung tâm.

Không thể!

Cảnh Điền ở khu chờ lên sân không tiếng động hò hét.

Không quan tâm Bạch Hàm Yên là có ý tốt hay có tâm tư khác thường, nếu Tô Trầm Ngư đứng vào trung tâm, chờ đợi cô chắc chắn là tiếng mắng.

Cô chỉ là tiểu trong suốt, tiểu trong suốt đứng ở trung tâm, không mắng cô thì mắng ai.

Tuy nhiên bà cô nhỏ đương nhiên là không nghe được nội tâm kêu gào của anh ta.

Bạch Hàm Yên kéo cô, cô liền thật sự đứng ở chỗ trung tâm.

Bạch Hàm Yên nhường vị trí của mình cho Tô Trầm Ngư, sau đó cô ta lại đẩy Hàn Thanh Văn qua chỗ cô, hiển nhiên là không muốn đứng cùng Tô Trầm Ngư, khiến Tô Trầm Ngư bị kẹp giữa Hàn Thanh Văn và một nam diễn viên khác.

Nhưng lúc này, khán giả ở hiện trường và người xem phát sóng trực tiếp cũng không có thời gian đi quan tâm cái này, bọn họ chỉ chú ý tiếp theo Tô Trầm Ngư sẽ làm cái gì.

Cô sẽ đem lại cho họ ngạc nhiên gì đây?

Sau một hồi tương tác, tổ chương trình di chuyển các đạo cụ đã chuẩn bị lên, khách mời muốn viết gì, vẽ gì cũng được, cũng có thể nói chuyện cùng nhau.

Chu Vấn Sâm đến gần Tô Trầm Ngư trêu ghẹo: "Nếu lại viết "Tô Trầm Ngư cố lên" thì cũng có thể nha!"

Người xem phía dưới cười ồ lên, phòng phát sóng trực tiếp cũng là một đống bình luận "Ha ha ha".

"Không cần, như vậy thực không đủ sáng ý chút nào." Tô Trầm Ngư lắc đầu.

Cô trải phẳng giấy Tuyên Thành, máy quay kéo gần...

Chỉ thấy bàn tay cô di chuyển một cách lưu loát, trên giấy Tuyên Thành xuất hiện hai chữ: Thánh chỉ.

Ngay sau đó phía dưới chính là:

Phụng thiên thừa vận, Hoàng Hậu chiếu viết...

"..."

Người xem: "???"

Vậy mà Tô Trầm Ngư lại viết thánh chỉ sắc phong!

【Cái đó... Ai tới đọc một chút nội dung đằng sau hộ tôi cái, tại sao tôi đọc lại khó hiểu như vậy?】

【Rất xin lỗi, tôi là đứa thất học, trừ cái từ "Thánh chỉ" và tám cái chữ sau ra thì toàn bộ đều không hiểu. 】

【Làm ơn, vị đại thần nào phiên dịch một chút!】

【 Không đúng, mọi người nhìn vẻ mặt của anh Chu xem, không thấy ngay cả anh ấy cũng không nhận ra được sao! 】

...

Cho dù là khán giả trực tiếp hay khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả đều ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tô Trầm Ngư từ từ viết ra từng chữ một, những gì cô viết rõ ràng đều là chữ phồn thể, hơn nữa còn vô cùng phức tạp rườm rà, là cái loại mà xem lâu thì đầu đau ấy!

Tại thời điểm này, chỉ một số người là vẫn chú ý đến nét chữ bút lông mượt mà xinh đẹp mà Tô Trầm Ngư viết ra, càng nhìn lại đang cẩn thận phiên dịch nội dung mà cô viết rốt cuộc là gì.

Vì tò mò nha.

"..."

Chu Vấn Sâm - người chủ trì lâu năm, kiến thức rộng rãi, tri thức phong phú, bây giờ đang đối mặt với những ánh mắt khát khao ham học hỏi của người xem, mí mắt giật giật... Mấu chốt là anh ta cũng không nhận ra!

Vào nghề đã vài thập niên, lần đầu nghĩ ngờ tri thức dự trữ của chính mình.

Nếu không phải có máy quay ở đây, anh ta còn muốn lôi di động ra chụp hỏi Baidu.

Chờ Tô Trầm Ngư viết xong, Chu Vấn Sâm tận lực giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh hỏi cô viết nội dung là gì.

Tô Trầm Ngư nắm tay: "Em tin rằng người xem đều đã hiểu rồi, không cần em phải nói đâu!"

Người xem: "..."

Không, chúng tôi không hiểu!

Cảm ơn vì đã tin tưởng chỉ số thông minh của chúng tôi!!!

Hết chương 43.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro