Chương 46: Bước thứ bốn mươi sáu của trà xanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Kiều
Beta: Bảo Hân

**********

Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, Cảnh Điền và Đào Đào ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng lại mà chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

Tô Trầm Ngư như không có việc gì mà đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh Mạc Nhị chọc chọc anh ta: "Không sao chứ?"

Mạc Nhị ngẩng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy lên nhìn cô, không nói gì.
Tô Trầm Ngư đỡ anh ta đứng lên, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ chột dạ: "Nghỉ ngơi một chút cho tốt."

Cảnh Điền: "..."

Nghỉ ngơi một chút là có thể làm việc tốt sao!

Vẻ mặt của vị quản lý Mạc Nhị cũng rất nhanh khôi phục lại, lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha. Tô Trầm Ngư nghĩ nghĩ rồi thân thiết nói: "Nếu thật sự không thoải mái, thì cứ đi bệnh viện đi... Tôi thanh toán."

Mặc dù Mạc Nhị không thiếu tiền, nhưng cô là "Bà chủ", dù sao cũng phải có vài phần quan tâm hào phóng.

Mạc Nhị miễn cưỡng kéo khóe miệng nhếc lên, nói: "Không cần, thật sự không sao."

Sau đó, anh ta chậm rãi nghiêng người ngã xuống sô pha như mất hết sức lực, cần ngủ một lát để "sạc pin". Tô Trầm Ngư để Đào Đào đi lấy chăn đắp cho anh ta: "Nhỏ giọng một chút, để anh ta ngủ."

Và cứ như vậy "Đi vào giấc ngủ", bầu không khí xấu hổ quanh quẩn bên trong xe gần như hoàn toàn biến mất. Đào Đào lặng lẽ nhìn Tô Trầm Ngư, đối với Trầm Ngư khâm phục sát đất: Tại sao chị ấy có thể lạnh nhạt đến như vậy mà còn không xấu hổ nữa?

Chẳng lẽ cảnh giới cao nhất của loài người là chỉ cần mình không ngại, kẻ ngại sẽ là người khác sao?

Cô ta phải học hỏi Trầm Ngư mới được.

......

Tô Trầm Ngư cũng không quên trong điện thoại còn có tin nhắn của mỹ nam Phó đang chờ mình trả lời. Cô ngồi xuống một lần nữa, mở điện thoại ra.

Tin nhắn cuối cùng Phó Thanh Hứa gửi tới là vài phút trước:【 Cuối tuần này có thời gian rảnh không? 】

Bởi vì Mạc Nhị phát bệnh, cô chưa trả lời tin nhắn. Trước kia cô đều trả lời trong vòng vài giây, dẫn tới lần này nhìn qua giống như là cô không muốn trả lời.

Cô sẵn lòng!

Cô đặc biệt sẵn lòng!

Tô Trầm Ngư vội vàng ấn vào màn hình, cẩn thận trả lời:

【 Có có có, em có rất nhiều thời gian. 】

【 Trợ lý của em vừa ngã bị thương, em đi giúp xử lý. 】

Kết quả Phó Thanh Hứa bên kia không lên tiếng.

Tô Trầm Ngư đợi một lúc cũng không thấy trả lời, đành thở dài một tiếng. Không phải thấy cô mãi không trả lời mà lại tức giận không hẹn nữa chứ?

Đào Đào cuối cùng cũng tìm được nơi bản thân có thể dụng võ, tên đại thái giám kia sẽ không tranh giành với cô ta. Cô ta vội vàng đi đến bên cạnh Tô Trầm Ngư, hỏi: "Trầm Ngư, chị làm sao vậy?"

Tô Trầm Ngư cũng không giấu giếm: "Thầy Phó muốn hẹn chị, kết quả hiện tại anh ấy không trả lời. Em nói xem, anh ấy còn muốn tiếp tục cuộc hẹn nữa hay không?"

"Ai?"

"Thầy Phó."

"Thầy Phó nào?" Đào Đào có chút mờ mịt, trong giới này có vài người họ Phó.

Tô Trầm Ngư nhìn cô ta.

Trong đầu Đào Đào chợt lóe sáng: "Là Phó Thanh Hứa sao?"

Cảnh Điền chen vào nói: "Phó Thanh Hứa hẹn chị sao? Anh ấy muốn làm gì?"

"Chị cũng không biết." Tô Trầm Ngư cười thẹn thùng, nũng nịu nói: "Có thể là mời ăn cơm bình thường thôi mà~~"

Cảnh Điền thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng: "Bà cô của tôi ơi, cô sẽ không thích anh ấy chứ?"

Không đợi Tô Trầm Ngư trả lời: "Không được! Hiện tại cô không thể yêu đương! Cô vừa mới từ hôn không bao lâu, nếu để lộ ra chuyện yêu đương, bước vào tình yêu mới, sự đồng cảm của công chúng dành cho cô sẽ giảm bớt! Còn có..."

Vẻ mặt Tô Trầm Ngư bỗng nhiên hóa đau buồn, lời nói phát ra miệng liền im bặt.

Anh ta sửng sốt, sau đó ở trong lòng tự cho chính mình một cái tát. Cái hay không nói, lại nói cái dở, nói cái gì từ hôn chứ!

"Trầm Ngư, ý của tôi là . . ."

"Tôi biết." Tô Trầm Ngư cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ, giống như một đóa hoa nở rộ trong nháy mắt liền héo tàn.

Tuy rằng cô chưa bao giờ nói, nhưng mọi người đều biết sự phản bội của Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ. Tất nhiên trong lòng cô rất đau, chỉ là giả vờ kiên cường không quan tâm hay đau buồn mà thôi.

Cảnh Điền đau lòng, vội vàng nói: "Thật ra, nếu cô thật sự muốn yêu đương cũng không phải là không được. Nhưng nhất định phải cho tôi biết, hơn nữa tuyệt đối không được công bố, tất cả về đối phương đều không được giấu tôi."

Tô Trầm Ngư ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Anh Điền, anh thật là tốt."

Hiển nhiên Cảnh Điền hiểu sai ý, vẻ mặt anh ta kinh hãi nói: "Có phải cô với Phó Thanh Hứa đã tay trong tay không?"

"Tất nhiên là không." Tô Trầm Ngư lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn hiện lên chút ửng đỏ: "Tôi còn không biết anh ấy có thích tôi hay không."

Nói như vậy là thừa nhận thích Phó Thanh Hứa sao?

Đào Đào lập tức cảm thấy đầu óc của bản thân không đủ dùng. Tại sao lại phát triển tới chuyện yêu đương của Trầm Ngư, đối tượng còn có thể là Phó Thanh Hứa chứ?

Trầm Ngư thật sự thích Phó Thanh Hứa sao?

Rõ ràng, lúc ghi hình《 Quỷ thám 》cũng không thấy hai người xuất hiện cùng nhau.

Nhưng thật ra Cảnh Điền đối với Phó Thanh Hứa cũng có một chút hiểu biết. Anh ta hoàn toàn không ý thức được bản thân đã bị Tô Trầm Ngư dẫn dắt. Trái lại còn hết lòng giúp Tô Trầm Ngư tư vấn: "Phó Thanh Hứa, sự tồn tại của người này tương đối giống như sự tồn tại của Phật giá. Anh ấy và cô giống nhau, không để ý đến có nổi tiếng hay không. Nghe nói hình như gia đình anh ấy là một gia đình có học thức. Không biết là thật hay giả, dù sao từ khi anh ấy ra mắt đến nay đã mười năm cũng chưa từng có tai tiếng."

"Anh ấy không diễn cảnh hôn, cũng không quay cảnh giường chiếu, và với tất cả diễn viên nữ đều duy trì khoảng cách nhất định. Có khoảng thời gian có thông tin xấu là anh ấy thích đàn ông... Anh ấy hẳn là đàn ông đích thực." Chăm chú nhìn Tô Trầm Ngư, đây là lời nói an ủi của anh ta.

"Đúng là vì không diễn cảnh hôn môi, không quay chụp cảnh thân mật đã làm cho con đường diễn xuất của anh ấy trở lên thu hẹp. Các đạo diễn đều thích diễn viên chuyên nghiệp nghe lời, biểu hiện này của anh ấy chính là không chuyên nghiệp. Cho nên, tuy rằng diễn xuất của anh ấy không tồi, không dụ dỗ, không gây sự, tính tình cũng rất tốt, nhưng chính là không nổi tiếng."

"Không nổi thì không nổi, nguồn thu nhập của anh ấy vẫn rất tốt. Nghe nói anh ấy không có công ty như anh trai của mình, nhưng thu nhập so với anh trai của anh ấy cũng không ít. Hẳn là có lai lịch. . ."

Khá lắm vừa là một người đẹp trai lại còn trong sạch.

Thân là người trong giới giải trí, vẫn có thể không diễn cảnh hôn môi, thân mật. Chỉ với điều này, cũng đủ khiến anh ấy được khen ngợi hết mực.

Nếu nói trước kia gặp được soái ca như Trần Mặc Sinh, Văn Truy, chỉ làm cho cô muốn nhìn cảnh vui ý đẹp, có chút đùa giỡn và chọc ghẹo, thì với Phó Thanh Hứa, cô thật sự rung động.

Quả thực mỗi một điểm đều nằm trong gu thẩm mỹ của cô.

Trước đây, cô kiềm chế không tốt chọc ghẹo người ta. Phó Thanh Hứa không giống Văn Truy, anh ấy là một người đàn ông trưởng thành. Tính cách hai người khác nhau, thái độ đối xử tất nhiên cũng phải khác nhau rồi.
Mặc dù, cánh cửa trong lòng hoàng hậu nương nương đã sáng tỏ, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không có.
Khiến nhiều người sợ hãi bỏ chạy...
Cảnh Điền lại nhìn Tô Trầm Ngư, phân tích hoạt động nội tâm hiện tại của cô... Nhưng không phân tích ra.

Đành phải nói: "Với cách làm người của Phó Thanh Hứa, anh ấy có thể chủ động hẹn cô thì có thể chắc chắn một điều, ấn tượng của anh ấy đối với cô chắc chắn không tồi."

"Nếu không hiện tại anh ấy cũng không qua lại với tôi..." Tô Trầm Ngư lo lắng bất an nói.

Đào Đào lên tiếng: "Cô không biết sao Trầm Ngư, hiện tại anh ấy đang đóng phim ở đoàn làm phim, chắc chắn đã vội đi rồi."

"À." Tô Trầm Ngư nháy mắt khôi phục lại bầu trời quang: "Tôi sẽ chờ anh ấy trả lời!"

Nội tâm Cảnh Điền đau buồn suy nghĩ, vì sao anh ta làm người đại diện lại chủ động giúp nghệ sĩ nhà mình chuyện yêu đương? Không phải nên kiên quyết ngăn cản sao!

Thực ra, không phải trong giới không tán thành chuyện nghệ sĩ yêu đương, mà là nghệ sĩ yêu đương, liên lụy quá nhiều.

Cả hai đều là người trong giới, phải chú ý fans của cả hai bên. Có biết bao nhiêu nghệ sĩ yêu đương cuối cùng cũng chia tay, là bởi vì fans ở giữa xé quá lợi hại.

Đặc biệt, nghệ sĩ nữ trong giới rõ ràng không thân thiện bằng nghệ sĩ nam.

Lấy ví dụ về vụ huỷ hôn này, đối với đôi cẩu nam nữ Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ mặc dù đều bị đông đảo bạn bè trong giới mắng chửi, nhưng bị mắng chửi nhiều nhất vẫn là Tô Thiên Ngữ.
Ngay cả người bị hại là Tô Trầm Ngư, khi đó cũng có rất nhiều lời khó nghe.

Chẳng hạn như: Cố Vị Hi hủy hôn không cần cô, còn không phải vì cô không nắm giữ được trái tim của người đàn ông sao.

Hoặc là: tuổi nhỏ như vậy, dựa vào đâu Cố Vị Hi phải thích cô.

Hay là: Đàn ông ngoại tình, suy cho cùng là do phụ nữ không ưu tú hoặc tính cách không tốt, ngược lại tốt đẹp, thì tại sao đàn ông lại đi ngoại tình?

......

Ba người họ ở chỗ này thảo luận về Phó Thanh Hứa, không ai chú ý tới, Mạc Nhị đang nhắm mắt ngủ trên sô pha, lông mi khẽ run rẩy.

【 Hệ thống: Ngăn cản Tô Trầm Ngư yêu đương. 】

【 Mạc Nhị: ...Vì sao? 】

【 Hệ thống: Một khi Tô Trầm Ngư yêu đương, bạn trai tương lai của cô ấy chắc chắn sẽ không cho phép bên cạnh có một trợ lý nam miễn phí, dáng vẻ đẹp trai, lại có tiền và chịu khó làm mọi chuyện cho cô ấy. 】

Rất có đạo lý.

【 Mạc Nhị: Vấn đề là tôi ngăn cản như thế nào? 】

【 Mạc Nhị: Cô gái nhỏ yêu đương là tự do của cô ấy. 】

Tuy nói như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại giống như có cái gì đó nặng trĩu, Mạc Nhị lựa chọn phớt lờ đi.

【 hệ thống: Có một cách tốt nhất. 】

【 Mạc Nhị: ? 】

【 hệ thống: Theo đuổi Tô Trầm Ngư, làm cho cô ấy thích cậu. Hoặc là, cậu trực tiếp cưới cô ấy. 】

【 Mạc Nhị: . . .】

Sau khi tỉnh lại từ cuộc giải phẫu sau đó được hệ thống đưa ra phương pháp, mà hệ thống đưa ra chính là để Mạc Nhị cưới Tô Trầm Ngư. Như vậy anh ta sẽ có lý do ở gần cô, như vậy có được con đường sống sót.

Mạc Nhị từ chối, cách đóng vai trợ lý này anh ta vừa mới làm.

Trước tiên, anh ta sẽ không tùy tiện đi kết hôn với một người.

Tiếp đó, anh ta sẽ không kết hôn với một người nhỏ tuổi hơn mình.

Cuối cùng, anh ta sẽ không kết hôn với một người mà bản thân không có cảm giác.

【 Hệ thống: Cậu nghĩ lại cho kỹ, một khi không có biện pháp tiếp cận gần Tô Trầm Ngư, mạng sống của cậu sẽ lại yếu đi lần nữa. Nói cách khác, Tô Trầm Ngư chính là thuốc của cậu, không có thuốc, chắc chắn cậu sẽ chết. 】

Mạc Nhị không nói chuyện nữa.

*

Lần này gặp mặt Lưu tổng, anh ta rất nhiệt tình, đều chuẩn bị tốt mọi thứ. Sáo trúc được chuẩn bị là mượn từ một người sưu tầm nhạc cụ. Người này cũng có mặt ở đây, nói rằng bản thân muốn gặp mặt Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư bước vào phòng thu âm.

Sau khi ghi âm xong ba bài nhạc đệm, cô mang cây sáo trúc đi ra và muốn trả lại cây sáo trúc. Người sưu tầm nhạc cụ bụng phệ mặc quần áo thời Đường tỏ vẻ nhiệt tình muốn tặng lại cây sáo trúc cho Tô Trầm Ngư.

"Cây sáo này để ở chỗ tôi cũng bị phủ bụi lãng quên, chi bằng tặng nó cho người có duyên làm cho nó có cơ hội biểu diễn."

Tô Trầm Ngư hào phóng tiếp nhận, dưới ánh mắt mong chờ của Lưu tổng, thổi tặng hai khúc sáo làm quà hữu nghị.

"Hợp tác vui vẻ." Lưu tổng cười đến mức nếp nhăn đầy mặt.

......

Hoàn thành công việc hôm nay, Tô Trầm Ngư trở về chỗ ở của mình, Đào Đào và cô cùng nhau trở về, giúp cô quét dọn vệ sinh.

Tô Trầm Ngư tất nhiên... Sẽ không từ chối rồi.

Kết quả Đào Đào phát hiện, Mạc Nhị cũng đi theo.

"Anh không cần đi theo." Đào Đào chạy nhanh ra nói, trợ lý nam đi lên làm cái gì.

Mạc Nhị còn chưa lên tiếng, Tô Trầm Ngư cũng không tha từ chối nói: "Cả ngày hôm nay, sắc mặt của anh đều không được tốt. Thân thể quan trọng hơn, anh trở về nghỉ ngơi đi."

Bất đắc dĩ, Mạc Nhị đành phải dừng lại.

Đào Đào quét dọn vệ sinh xong liền rời đi, Tô Trầm Ngư đi tắm và đắp mặt nạ đi ra, phát hiện Phó Thanh Hứa cuối cùng đã trả lời cô.

【 Phó Thanh Hứa: Đang đi diễn. 】

【 Phó Thanh Hứa: Thứ bảy anh trở về thủ đô, đi ra ngoài ăn cơm trưa? Anh mời. 】

【 Tô Trầm Ngư: Không thành vấn đề! 】

Tô Trầm Ngư chọc vào bàn phím, thử hỏi: 【 Thầy Phó, tại sao anh nghĩ đến việc mời em ăn cơm vậy? 】

【 Phó Thanh Hứa: Em được mời tham gia ghi hình chương trình, lần này là được mời trở về. 】

【 Tô Trầm Ngư: Em ăn rất nhiều đó. 】

【 Phó Thanh Hứa: ...Đã được thấy qua. 】

Làm như vậy sẽ không nói chuyện phiếm được nữa đâu.

Ngày gặp mặt trò chuyện anh mà thế này là chết chắc có biết không.

Lại trò chuyện một lát, Phó Thanh Hứa thực sự rất bận, không có cách nào trò chuyện lâu hơn, Tô Trầm Ngư quan tâm nên không có làm phiền anh nữa.

Đêm đó, Tô Trầm Ngư nằm mơ.

Đầu tiên, cô mơ thấy một vị Thư Hầu cấm dục thời nhà Minh, sau đó khuôn mặt của vị Thư Hầu biến thành Phó Thanh Hứa, thâm tình chân thành mà đi vào hậu cung, đưa tay về phía cô: "Trầm Ngư, nàng có nguyện ý cùng bản hầu rời khỏi đây không?"

Nguyện ý, trăm ngàn lần đều nguyện ý.

Cô vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay của đối phương. Kết quả tay còn chưa đưa ra, thì có một tiếng hừ lạnh, tên cẩu hoàng đế từ trên trời giáng xuống: "Tưởng trẫm là người chết sao!"

"Tô Trầm Ngư, ngươi thật là to gan!"

Tô Trầm Ngư chợt bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy.

Cô bật đèn, khẽ vuốt lồng ngực trong lòng còn sợ hãi, tự nhiên lại bị tên cẩu hoàng đế trong mơ dọa sợ, cô hết sức khó chịu, dứt khoát vẽ mười cái vòng tròn nguyền rủa tên cẩu hoàng đế làm cô mơ thấy ác mộng, ở trong mơ sẽ đánh chết hắn.

Tô Trầm Ngư nằm mơ lần nữa và được như ý nguyện. Ở trong mơ lặp đi lặp lại cảnh ngược đãi tên cẩu hoàng đế, khi mở mắt ra lần nữa, đã là một ngày mới, tâm trạng vô cùng sảng khoái!

Hôm nay Tô Trầm Ngư phải đi chụp ảnh tạp chí, trong nhà và ngoài trời đều phải chụp. Việc cô cần làm là trang điểm và tạo hình. Mấy hôm nay cô rất hot, vừa đến chuyên mục đối phương đã tiếp đãi rất nhiệt tình. Có vài chuyên gia trang điểm và tạo hình vây quanh Tô Trầm Ngư, dường như sợ chậm trễ.

Trong giới này chính là như vậy, bạn càng nổi tiếng, thì sự phục vụ bạn nhận được càng tốt.

Tổng cộng phải chụp sáu bộ quần áo, chụp trong nhà trước, sau đó là chụp ngoài trời. Địa điểm chụp ảnh là một căn biệt thự cổ khung cảnh tươi đẹp, khi chụp ảnh ngoài trời thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tô Trầm Ngư thay một cái váy hoa, đỉnh đầu đội vòng hoa làm từ hoa tươi, làn váy xòe ra, dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia cô nằm nghiêng trên mặt cỏ.

Lúc này cô là một vị "Hoa tiên tử".

Đột nhiên cái loa kêu lên:【 Nương nương, cô lần này đúng là kinh hỉ... Ong mật đều yêu thích!. 】

Vậy là có ý gì?

Tô Trầm Ngư vừa mới bày ra tư thế chụp ảnh sửng sốt một giây sau đó phản ứng lại——

Vù vù vù, tiếng vỗ cánh không xác định vang lên.

! ! !

"Douma, sao có nhiều ong mật như vậy!"

"Tại sao ong chợt xuất hiện nhiều như vậy?"

......

Nhân viên công tác hoảng sợ. Xung quanh căn biệt thự cổ trồng đầy các loại hoa tươi đẹp đang nở rộ, chọn cảnh rất đẹp, thế nhưng rõ ràng không có ong mật, mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện thật nhiều.

Sợ ong đốt người, đạo diễn suy nghĩ nhanh chóng để cho Tô Trầm Ngư quay trở vào trong nhà trước.

Tuy nhiên, tốc độ bay của ong cực nhanh, làm cho mọi người bất ngờ không kịp phòng bị. Rất nhiều ánh mắt đã nhìn thấy đàn ong không biết từ đâu chui ra bay về phía Tô Trầm Ngư.

Mọi người đều bị dọa sợ.

"Mau mau mau lấy quần áo che cho Tô Trầm Ngư, đưa cô ấy vào trong nhà, tuyệt đối không được để cho chúng đốt vào mặt của cô ấy!" Người phụ trách hét to đau lòng.

"Chờ một chút...... Các người đừng di chuyển." Giọng nói bình tĩnh của Tô Trầm Ngư lọt vào tai mọi người, cô nói với người quay phim: "Tiếp tục chụp đi."

Mọi người: ? ? ?

Chỉ thấy Tô Trầm Ngư hé ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nói: "Chúng nó không đốt tôi, chỉ là thích vòng hoa trên đỉnh đầu tôi mà thôi."

Nghe vậy, mọi người mới hoảng hốt phát hiện phần lớn đám ong này đậu ở vòng hoa trên đỉnh đầu của Tô Trầm Ngư, còn có một số nhỏ thì đậu ở hoa giả trên váy của cô.

Chúng tỏ ra rất chuyên nghiệp, không có một con nào đậu ở mặt của Tô Trầm Ngư.

Rầm.

Có người hoảng sợ mà nuốt nước bọt.

Có người phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh quần áo đều ướt nhẹp.

Cho dù những con ong này không đốt người, phản ứng của Tô Trầm Ngư cũng quá bình tĩnh đi.

"Trầm, Trầm Ngư, cô không sợ sao?"

"Sợ chứ." Tô Trầm Ngư vẫn không nhúc nhích, thành thật nói: "Nhưng tôi càng sợ khi tôi vừa di chuyển, chúng nó sẽ điên cuồng đốt tôi."

Rất có lý.

Nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục chụp ảnh, hay là nghĩ cách đuổi đàn ong đi rồi chụp tiếp.

Nhưng những con ong đậu trên đầu của Tô Trầm Ngư, một khi động đến, ngộ nhỡ...

Lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tô Trầm Ngư, tất cả mọi người đều lo lắng.

Cảnh Điền sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng: "Mấy người mau nghĩ cách đi!"

Mạc Nhị gọi điện thoại, mắt nhìn đám ong trên đỉnh đầu của Tô Trầm Ngư, trầm giọng trấn an Tô Trầm Ngư: "Đừng sợ, lập tức sẽ có người tới đây xử lý."

Mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đào Đào, cho chị một cái túi." Tô Trầm Ngư nói.

"Chị muốn làm gì?" Mạc Nhị nhíu mày.

Đào Đào đã quen với cách nói chuyện của Tô Trầm Ngư, không chút nghĩ ngợi đưa một cái túi qua.

Giây tiếp theo, mọi người nhìn thấy Tô Trầm Ngư nhanh như chớp, dùng túi nhanh chóng chùm lên vòng hoa trên đỉnh đầu, cả vòng hoa và đám ong đều cho vào trong túi buộc thắt nút lại.

Sau đó, cô vung cái túi lên phẩy xung quanh xua đuổi đi những con ong đang bay này, nhấc lớp váy ngoài cùng lên, ngồi xổm trên mặt đất che kín chính mình lại.

"???"

Hay, thật là lợi hại.

Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó bội phục sát đất.

Hết chương 46.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro