Chương 51: Bước thứ năm mươi mốt của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Béo
Beta: Bảo Hân

***********

"Mấy người chắn ở chỗ này làm cái gì!"

"Có bệnh à."

"Còn để người khác đi toilet không?"

"Không dùng toilet thì đừng có chắn ở chỗ này!"

...

Bên ngoài cãi cọ ồn ào, bên trong lại lặng ngắt như tờ.

"Xin lỗi, rất xin lỗi." Phó Thanh Hứa vẫn có thể khống chế tốt biểu cảm dù núi băng có sập xuống ngay trước mặt, anh xin lỗi đám người đang ngơ ngác, sau đó vội vàng ôm người trong lòng bước vào một căn phòng trống.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau bối rối kéo quần lên vẻ mặt rất phấn khích: "Vừa rồi ... là phụ nữ phải không?"

"..." Anh câm miệng đi!

Đám con trai bị doạ sợ này lần lượt rời khỏi toilet. Lúc ra ngoài, họ liền thấy một nhóm thiếu nữ đang đứng chắn lối đi, đồng thời còn hô to gì mà Phó Thanh Hứa.

Tức khắc họ liền hiểu, hoá ra người đàn ông vừa rồi là minh tinh? Nam minh tinh bị fan nữ theo đuổi.

Khoan, nhưng tại sao lại có một cô gái bước vào?

Vì cản đường người khác nên những cô thiếu nữ này đã bị đuổi khỏi lối đi liền chạy ra ngoài đợi.

Họ sẽ đợi ở đây!

Không tin bọn họ không ra.

_____ Fans nữ theo đuổi minh tinh không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Bên trong phòng vệ sinh.

Phó Thanh Hứa buông người trong ngực ra, thấy cô cẩn thận cởi khăn choàng che mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy vội nhưng đôi mắt sáng ngời, khẽ thở phào: "Nguy hiểm thật."

Sau đó vội vàng giải thích: "Đây là cách duy nhất, nếu kéo anh vào toilet nữ thì hậu quả còn kinh khủng hơn."

Tiếp theo lại đúng lý hợp tình mà nói: "Thầy Phó, là em đã cứu anh nha!"

Không phải sao?

Sao không phản ứng gì?

Tức giận à?

Ngay khi Tô Trầm Ngư quyết định kích thích đối phương một lần nữa, Phó Thanh Hứa cuối cùng cũng lên tiếng, nói: "Em là con gái, sau này đừng tùy tiện xông vào toilet nam, không tốt đâu."

Tô Trầm Ngư rất ủy khuất, giơ tay che lại đôi mắt, rầu rĩ nói: "Vừa rồi em không nhìn thấy gì cả."

... Chờ đã, Phó mỹ nhân vừa rồi đã ôm cô, đúng không?

Đúng là ôm phải không?!

Lúc cô không nhìn thấy, khóe miệng Phó Thanh Hứa hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.

"Thầy Phó, anh vừa mới ôm em nha!" Cô buông tay xuống, mắt cong thành trăng non.

Phó Thanh Hứa nhẹ giọng nói: "Nếu không em sẽ đau mắt hột."

Tô Trầm Ngư: "..."

Cô trừng mắt nhìn anh.

Phó Thanh Hứa làm lơ sự bất mãn của cô rồi nhìn thời gian hơi nhíu mày, nói: "Chúng ta... Đại khái không xem phim được rồi."

Trên vé ghi hai giờ ba mươi chiếu phim, hiện tại đã là hai giờ hai mươi. Đám nữ sinh kia hẳn là vẫn ở bên ngoài chờ bọn họ đi ra.

Thân phận của anh đã bị bại lộ, nếu Tô Trầm Ngư cũng bị bại lộ nữa, có lẽ họ sẽ bá chiếm các tiêu đề tin tức giải trí trong vài ngày.

Tô Trầm Ngư suy nghĩ một chút, rất có tinh thần hy sinh mà nói: "Nếu không em đi ra ngoài dẫn dắt fans rời đi trước... Các cô gái ấy hẳn là rất muốn biết em là ai."

"Không được." Phó Thanh Hứa dứt khoát nói, liếc nhìn chân cô: "Vừa rồi em suýt ngã."

Nhưng cũng không thể đứng mãi trong toilet. Đây là trung tâm mua sắm, lúc nào cũng có đàn ông ra vào, bên trong gian ngăn cách cũng không rộng mà lại có hai người đứng, đặc biệt là Phó Thanh Hứa cao như vậy mà cả hai gần như kề sát nhau.

Bầu không khí trở nên xấu hổ nhưng lại có chút ám muội.

Đối với Phó Thanh Hứa mà nói, đây có lẽ là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống khó xử như vậy trong 28 năm qua.

Phó Thanh Hứa đang định liên lạc với trợ lý Phí Kha. Lúc này điện thoại di động Tô Trầm Ngư cũng vang lên, cả hai ở gần nhau cũng không phải cố ý, anh nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Tiểu Mạc Tử".

Tô Trầm Ngư dứt khoát cúp điện thoại. Người mới tiến vào toilet sẽ không biết rằng có con gái bên trong.

Ấn vào WeChat của Mạc Nhị xem.

【 Có thể ra, người đều tản đi rồi. 】

【 Cô và Phó Thanh Hứa tách ra đi, hai     người đi cùng nhau quá nổi bật. 】

【 Che mặt đi nữa. 】

???

Tô Trầm Ngư nén sự ngạc nhiên trong lòng, chuyển màn hình cho Phó Thanh Hứa xem: "Đây là trợ lý của em."

Phó Thanh Hứa gật đầu, một lúc sau không thấy ai trong toilet anh ra hiệu cho Tô Trầm Ngư đi trước.

Tô Trầm Ngư: [Tôi đang đợi ở chỗ đậu xe.]

[Được.]

"Thầy Phó, anh phải cẩn thận."

"Đừng lo lắng."

Tô Trầm Ngư thành công rời khỏi toilet nam đi ra ngoài nhìn thoáng qua liền thấy Mạc Nhị đang đứng sau lan can, trên tay cầm khăn mùi xoa nhẹ nhàng ho khan. Khi tiến lại gần mới phát hiện khuôn mặt tái nhợt ốm yếu giống như đỏ bừng lên vì sốt.

"Tại sao anh lại ở đây?" Tô Trầm Ngư nhớ rằng cô đã để anh rời đi.

Mạc Nhị ngừng ho khan, cười nói: "Tôi không yên tâm."

"Anh đã luôn theo sau chúng tôi?"

Mạc Nhị thành thật gật đầu, lại do dự: "Có lẽ tôi không nên làm phiền hai người... Thực sự xin lỗi, tôi đã tùy tiện chủ trương. Nếu không phải fan đuổi theo tôi sẽ không đi ra."

Nói xong anh ta lại ho khan.

Nếu không có sự sắp xếp kịp thời của Mạc Nhị, Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa còn phải ở toilet rất lâu.

"Cảm ơn anh. Nhưng anh không sao chứ?" Cô cau mày nhìn anh ta.

"Chỉ là ngứa họng thôi, không sao." Mạc Nhị lắc đầu: "Có muốn tiếp tục xem phim không? Tôi có thể thu xếp để đảm bảo không có ai ảnh hưởng đến hai người."

【Hệ thống: Tại sao phải sắp xếp cho bọn họ cùng xem phim? 】

【Hệ thống: Anh nên làm gián đoạn cuộc hẹn của họ. 】

【Mạc Nhị: Tôi đã để lộ hành tung của họ như yêu cầu của cậu.】

【Mạc Nhị: Không cho xem bộ phim này sẽ trở thành một niềm tiếc nuối trong lòng họ và nó sẽ khiến họ càng ghi nhớ sâu sắc hơn. 】

...

Mười phút sau, Phó Thanh Hứa nhận được tin nhắn WeChat của Tô Trầm Ngư:

【 Thầy Phó, chúng ta có thể tiếp tục xem 《Điệp ảnh》rồi. Trợ lý của em đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không có fans nào đuổi theo anh đâu em sẽ đợi anh ở sảnh 3, mau đến nha~】

Phó Thanh Hứa từ từ nhíu mày, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chạy xa.

"Anh Phó, tôi là trợ lý của Trầm Ngư. Cô ấy đang đợi anh ở sảnh 3, xin hãy đi theo tôi." Phó Thanh Hứa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Mạc Nhị đứng ở cửa mỉm cười với anh dáng vẻ dịu dàng văn nhã.

Phó Thanh Hứa liếc nhìn anh và nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh Phó, tôi nghĩ anh nên che mặt lại." Mạc Nhị đưa cho anh một chiếc khẩu trang.

Phó Thanh Hứa tiếp nhận: "Cảm ơn, làm phiền rồi."

"Không có việc gì, tôi là trợ lý của Trầm Ngư mọi việc đều tiến hành theo sở thích của cô ấy." Mạc Nhị nhẹ giọng nói: "Chỉ cần cô ấy vui là được."

Phó Thanh Hứa nhìn anh ta một cái.

Mạc Nhị mỉm cười.

Bước vào rạp chiếu phim, Phó Thanh Hứa phát hiện bên trong rất ít người, có thể nói là quạnh quẽ, Mạc Nhị đứng ở cổng soát vé nói: "Tôi sẽ không đi vào."

"Đi thẳng và rẽ phải đến sảnh thứ ba." Nhân viên soát vé không yêu cầu Phó Thanh Hứa đưa vé, chỉ nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn và làm ra động tác "mời".

"Thầy Phó~"

Phó Thanh Hứa mới vừa tiến vào sảnh số 3, hành lang tối om Tô Trầm Ngư nhảy ra từ trong bóng tối: "Có phải bị em dọa rồi không?"

"Không có."

"..."

"Nơi này chỉ có hai chúng ta." Tô Trầm Ngư nói: "Sắp bắt đầu rồi."

Cả hai tìm được chỗ ngồi thích hợp xong không biết Tô Trầm Ngư lấy từ đâu ta hai cốc nước đưa cho Phó Thanh Hứa một cốc.

"Biết thầy không thích quá ngọt nên em mua nước chanh cho anh đấy!"

Điện ảnh mở màn, ánh đèn tối xuống.

Phó Thanh Hứa: "Trầm Ngư."

"Dạ?"

"Không có gì." Anh cười.

Trong phim, Phó Thanh Hứa vào vai một đặc vụ ngầm đứng giữa hai phe. Bề ngoài anh là một kẻ phản bội bị mọi người thóa mạ. Nhưng trên thực tế, tất cả những thông tin quan trọng mà tổ chức phe chính nghĩa thu được đều đến từ tay anh. Tuy nhiên đặc vụ ngầm đã bị bại lộ, để không ảnh hưởng đến tổ chức, anh đã tự sát.

Khi chính nghĩa thắng lợi, mọi người mới phát hiện ra rằng họ vẫn không biết được tên thật của anh.

Nam nữ chính trong phim 《 Điệp ảnh 》 đều là những minh tinh nổi tiếng và nhiều fans nhưng kỹ năng diễn xuất lại không bằng Phó Thanh Hứa. Nhìn mỹ nhân thanh lãnh cấm dục, không ngờ trong phim lại diễn xuất hay đến mức khiến Tô Trầm Ngư phải kinh ngạc.

Nhạc dạo của bộ phim rất bi thương, tình huống trong suốt câu chuyện vừa ngọt vừa khổ. Đặc biệt là khi anh tự sát, cả bộ phim nháy mắt thăng hoa.

Từ đầu, Phó Thanh Hứa đã nghe cô gái bên cạnh thay đổi xoành xoạch theo bộ phim thế này:

"Woa, thầy Phó, anh mặc quân phục rất đẹp nha!"

"Cuối cùng em cũng biết tại sao nhiều cô gái thích anh như vậy."

"Thầy Phó, anh đẹp trai quá! Diễn cũng rất hay nha!".

Sau đó, cô ấy nhìn vào màn hình và khóc đến rối tinh rối mù.

"Hức hức hic, tại sao lại như vậy chứ!"

"Quá xấu rồi."

"Vì sao lại chết!"

"Tại sao lại không ai đi cứu anh!"

"Cuối cùng lại không một ai nhớ rõ tên anh!"

"Không ai biết những gì anh đã chịu đựng. Bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu giọt máu đã rơi xuống vì ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng anh vẫn không có kết cục tốt đẹp..."

...

Phó Thanh Hứa đã không có tâm tư đi xem phim. Anh đang tự hỏi, như thế nào mới có thể khiến cô ngừng khóc.

"... Đều là diễn cả." Anh an ủi như vậy.

Nhưng Tô Trầm Ngư vẫn tiếp tục khóc.

Anh nghĩ, đợi đến khi cô đóng phim, hẳn là sẽ không phát sầu vì phải khóc.

"Đôi mắt khóc sưng sẽ khó coi."

Tô Trầm Ngư: "..."

Cô sụt sịt, mặc dù khóc rất xúc động nhưng trong đó có phần diễn kịch. Dù sao đây cũng là bộ phim anh diễn nên cô phải động viên một chút chứ sao.

Nhưng bộ phim thật sự rất cảm động, phần lớn cô đều thực sự cảm động bộc lộ ra ngoài, kết quả là... Thẳng nam sắt thép này thực sự có thể khiến người ta tâm vững như bàn thạch.

Hiện tại khóc cũng không phải, không khóc cũng không phải.

Cô trừng mắt nhìn anh.

Ở trong mắt Phó Thanh Hứa lại là cô đang nhìn anh với đôi mắt ướt át bên trong hàm chứa phong cách "Trầm Ngư ủy khuất", không phân biệt rõ là thật hay là giả.

Nếu vậy thì anh cứ coi như thật đi.

Ma xui quỷ khiến, anh đưa tay áo lên lau mặt cho cô, vừa lau vừa nói: "Anh cũng đã đóng hai bộ phim hài, nếu em cảm thấy hứng thú có thể về nhà xem."

Tuấn nam mỹ nữ, cô gái nước mắt lưng tròng khóc nức nở, chàng trai cẩn thận lấy tay áo lau nhẹ gương mặt cô thật dịu dàng, thật sủng ái. Cảnh tượng trông thực ấm áp, thực ngọt ngào đúng không?

Nhưng mà ——

Tô Trầm Ngư cảm thấy như cô đang bị Phó Thanh Hứa cọ xát mặt vậy!

Ngay khi ống tay áo của anh kéo xuống, trang điểm mắt, lông mày và son môi của cô đều bị anh làm cho lem nhem.

Đây gọi gì là lau, phải gọi là dùng sức cọ!

Đừng nói lúc này trong lòng Tô Trầm Ngư không có bất kỳ ý nghĩ kiều diễm nào, cho dù có cũng bị vị mỹ nhân này cọ cho không còn.

Nếu không phải còn giữ được chút lí trí, hôm nay từ vai ngoan ngoãn đáng yêu của cô thành thiếu nữ đanh đá rồi.

Đâu thể trách cô được.

Hai giây sau, Phó Thanh Hứa nghe thấy thanh âm mềm mại có chút nghẹn ngào của cô gái: "Thầy Phó, anh làm đau em."

Phó Thanh Hứa tay run lên, vội vàng rút tay lại. Vừa lúc phim kết thúc, ánh đèn sáng lên anh thấy rõ toàn bộ biểu cảm của cô.

Cô chậm rãi đến gần ủy khuất trong mắt hiện lên rõ ràng. Cô cách anh càng ngày càng gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của cô thấm vào tận ruột gan. Phảng phất có thứ gì đó nhẹ nhàng mà xẹt qua tiếng lòng, mang theo một tia gợn sóng tuy vô hình nhưng cảm giác được rõ ràng.

Phó Thanh Hứa có nước da trắng trẻo. Bởi vậy, cho dù ánh đèn trong rạp chiếu phim cũng không quá sáng vẫn có thể nhìn thấy vành tai anh từ từ hiện lên một chút đỏ nhạt.

Ngay cả cơ thể dường như cũng đông cứng lại.

Tuy nhiên, anh cũng không đem thân thể ngửa ra sau.

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô gái đang tiến lại gần.

"..." Ngược lại lúc này Tô Trầm Ngư do dự.

Nếu không phải động lòng, cô sẽ không chút do dự nhưng cô đối với mỹ nhân là thực sự động tâm, vậy nên có phần bó tay bó chân.

Nhưng mỹ nhân cũng không phản kháng, có lẽ cũng nguyện ý... phải không?

Nếu không, thử xem?

Hơi khép lại mắt, đôi môi đỏ mọng của Tô Trầm Ngư in lên.

...

"Trầm Ngư! Bà cô tôi ơi!!!" Cảnh Điền đang thao thao bất tuyệt nói về công việc hôm nay thì phát hiện người nào đó ngồi trên sô pha thay vì nghiêm túc nghe, lại thả hồn du ngoạn trên trời.

Sau khi bị anh ta hét lớn như vậy, hồn của Tô Trầm Ngư rõ ràng đã trở lại. Cô quay đầu lại mờ mịt mà nhìn Cảnh Điền, đỉnh đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi.

"..." Cảnh Điền nghiến răng: "Tôi vừa mới nói cái gì, cô có nghe không?"

Tô Trầm Ngư như máy bị đơ: "Hả?... Anh nói lại đi."

Cảnh Điền hít sâu một hơi, tự nhủ không nên tức giận, không nên tức giận, tức giận với cô hoàn toàn là tự tìm phiền não cho mình. Bình tĩnh lại nào Cảnh Điền ơi... Cứ như vậy tự an ủi trong lòng một hồi, rốt cục bình tĩnh trở lại, cười tủm tỉm mà nói: "Lễ hội giấc mộng âm nhạc mời cô đi làm giám khảo, hiện tại chúng ta sẽ đến địa điểm ghi hình. Có tổng cộng bốn giám khảo tại hiện trường, cô là giám khảo đặc biệt. Cô không có tác phẩm hay thành tích nào trong lĩnh vực âm nhạc này nhưng lại biết chơi đàn cổ và sáo. Mặc dù tôi không biết tại sao tổ chương trình lại mời cô nhưng cũng may chỉ làm giám khảo đặc biệt, không cần phải thực sự nhận xét..."

"Cô nghiêm túc một chút đi! Đó là phát sóng trực tiếp tại hiện trường, đừng để người khác soi mói sai lầm của cô!"

"... Hai ngày nay cô làm sao thế, vẫn luôn mất hồn mất vía. Chủ nhật đi cùng Phó Thanh Hứa làm cái gì? Không phải cô nói hai người không có xác nhận quan hệ sao!" Cảnh Điền hận không thể bổ đầu Tô Trầm Ngư ra nhìn xem bên trong có cái gì.

Tô Trầm Ngư liếc anh ta một cái: "Anh Điền, không cần quá bát quái nha, em cùng thầy Phó làm gì thì sao phải nói cho anh chứ."

Cảnh Điền: "..."

"Vậy thì mau bỏ bộ dạng mất hồn mất vía này đi cho tôi!" Cảnh Điền hít sâu một hơi: "Dùng trạng thái tốt nhất để đón tiếp buổi phát sóng trực tiếp này."

"Lần trước em đã tỏa sáng trong《 Hạnh phúc nhân đôi 》, lần này ở《 Lễ hội giấc mộng âm nhạc 》 cũng vậy!"

"Nghĩ lại phí thông báo!"

"Em chỉ cần ngồi đó, dù sao ở đấy cũng có giám khảo chuyên nghiệp, ngồi xem họ đánh giá thế nào. Đến lượt em thì hãy tổng hợp ý kiến ​​của họ rồi đưa ra lời bình của mình là được."

...

Tô Trầm Ngư nghiêm túc nghe Cảnh Điền nói. Kiểm tra nội dung của lễ hội âm nhạc hiểu rõ công việc của cô hôm nay và các "đồng nghiệp" của mình. Ngoại trừ vị giám khảo được mời đặc biệt là cô, ba người còn lại đều là những nhạc sĩ có tiếng trong ngành.

Không có thiên vương Chu Diệc An.

Chu Diệc An đã đi quay một chương trình âm nhạc khác.

Nói là giám khảo nhưng thực chất họ là người cố vấn, ba vị giám khảo này có rất nhiều quyền lợi. Họ có thể quyết định các thí sinh tham gia lễ hội âm nhạc này có ở lại được hay không.

Những người chơi này đều là những nhạc sĩ được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới, họ đến với sân khấu của 《 Lễ hội giấc mộng âm nhạc 》 với hy vọng được ở lại, được huấn luyện viên công nhận, đào tạo chuyên nghiệp và có thể sẽ phát hành album trong tương lai.

Về phần Tô Trầm Ngư, để cô ngồi ở vị trí này càng giống như đến tham quan hơn.

Tổ chương trình đã mời cô ấy nhưng ý định lại không rõ ràng.

Cô còn quá trẻ và chưa có trình độ gì về âm nhạc, tham gia chương trình kiểu này thì có thể cho ý kiến ​​cụ thể ở đâu chứ. Nó giống linh vật hơn hay là một món đồ đặc biệt thu hút lượt xem chẳng hạn, dù sao thì gần đây cô rất hot.

Một trong những nhà sản xuất của 《 Lễ hội giấc mộng âm nhạc 》 là người có mặt trên bàn tiệc tối hôm đó. Người này nói được thì làm được, nói muốn cùng cô hợp tác thì nhất định phải hợp tác. Điều mà Tô Trầm Ngư không ngờ tới là lời mời hợp tác ấy lại là một chương trình như vậy.

Có lẽ cũng nên vui vẻ một chút.

Phí thông báo mà bên kia đưa ra thật làm người ta động tâm. Mà cô còn được ngồi ở một vị trí độc quyền trong chương trình, chỉ cần ngồi ở đó thôi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với ba giám khảo còn lại. Tất nhiên cô cũng rất vui khi được kiếm tiền dễ dàng như thế.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc lại không tự chủ được chạy trật đường ray.

Muốn cũng chẳng cản được.

Cô thậm chí muốn nguyền rủa chính mình quên đi đoạn ký ức về ngày hôm đó. Nhưng không có cách nào nguyền rủa được.

Nếu có ai bán thuốc quay về quá khứ, cô nhất định phải mua một viên!

Lúc đó khi cô sắp đụng tới Phó Thanh Hứa thì cái mũi ngứa rồi hắt xì một cái.

Chỉ là hắt xì thì không có gì, ai không hắt xì cơ chứ. Trừ phi từng đặc biệt huấn luyện, nếu không không có biện pháp nhịn xuống.

Cố tình lúc trước cô lại ra sức khóc, cho nên... kết quả của cái hắt xì này là...

Cô, hắt hơi, nước mũi chảy ra...

Nước mũi chảy ra...

Chảy ra...

Hơn nữa mặt cô và Phó Thanh Hứa gần trong gang tấc.

Lúc đó...

Cô nhìn Phó Thanh Hứa.

Phó Thanh Hứa nhìn cô.

Thật lâu sau, ai cũng không hé răng nửa lời.

—————

Tác giả có lời muốn nói: "Hoàng hậu nương nương: Cuộc đời muốn ta nhục mà chết."

Beta có lời muốn nói: "Ngôn tình này lạ quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro