Chương 50: Bước thứ năm mươi của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Béo

Beta: Bảo Hân

***********

"Anh Phó."

Vừa tiến vào ghế lô liền nhìn đến Phó mỹ nhân ngồi ở vị trí của mình, cúi đầu nhìn nhìn cái gì đó.

"Trầm Ngư."

Phó Thanh Hứa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô, hơi hơi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Tô Trầm Ngư rung động:

"Anh đang xem thực đơn, em nhìn thử xem."

"Vâng." Tô Trầm Ngư kéo ghế đối diện ngồi xuống.

Lúc ghi hình 《 Thám quỷ 》, vài vị "tráng sĩ" họ thường hẹn nhau đi ăn tối vào buổi tối. Nhưng dù sao con gái thì cũng nên rụt rè một chút. Cho nên Tô Trầm Ngư quay sang nhìn kĩ thực đơn:

"Anh Phó xem đến đâu rồi? Nếu không anh gọi đi, có khi đồ ăn anh gọi còn ngon hơn em đấy."

Phó Thanh Hứa nói: "Bộ dáng này trông không giống phong cách của em."

Tô Trầm Ngư: "..."

Cô chớp mắt phồng má, ủy khuất nói: "Thế anh Phó nghĩ phong cách của em là gì?"

Phó Thanh Hứa vẻ mặt buồn cười, không trả lời câu hỏi này mà nói:

"Ăn mặc mỏng như vậy , không lạnh sao?"

Thẳng nam!

Thẳng như sắt thép!

Cô tỉ mỉ vì anh "trang bị thiết giáp" như vậy, anh lại chỉ thấy cô ăn mặc mỏng?

Cô cố ý hơi hơi mở to hai mắt, nghi hoặc nói: "Nhìn có đẹp không? Em cố ý mặc thế này để đi gặp anh Phó đấy."

Đối với đàn ông thẳng như thép chẳng hiểu phong tình thế này, nói thẳng ra thì may ra mới hiểu.

Quả nhiên, Phó Thanh Hứa hơi giật mình. Ngay khi Tô Trầm Ngư cho rằng anh muốn nói lời đẹp, Phó Thanh Hứa lại chậm rãi nhíu mày, nói:

"Vậy càng không cần thiết. Cũng không phải đi gặp người xa lạ gì. Thời tiết lạnh lẽo, dễ dàng ốm. Lần sau không cần như vậy."

Còn có lần sau?

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Được, em đều nghe anh Phó."

Phó Thanh Hứa gọi món, trong khi chờ đợi bữa ăn, cả hai vô tư trò chuyện. Phó Thanh Hứa kể về một số sự cố thú vị mà anh ấy gặp phải khi quay phim ở bên ngoài. Nói một lúc, chủ đề lại thay đổi:

"Em có thích giải đề không?"

Đề tài thay đổi cũng quá nhanh. Lúc trước còn đang nói phong cảnh, câu tiếp theo lại chuyển sang hỏi đề. Cho dù là Tô Trầm Ngư cũng phải nghĩ một lúc mới trả lời:

"Giải đề gì ?"

Chỉ cần không phải toán học thì đề tài nào cũng nói được.

Phó Thanh Hứa: "Toán học."

Tô Trầm Ngư: "..."

Bây giờ hết câu nói chuyện rồi.

Điều này khiến cô không thể tránh khỏi việc nghĩ đến một cảnh tượng trong trí nhớ của mình...

Vốn dĩ cô tiến cung, là bởi Thư Hầu.

Trước khi tiến cung, cô là thị nữ bút mực trong phủ Thư Hầu.

Đây là cơ duyên, tình cờ trở thành thị nữ bút mực trong phủ Thư Hầu.

Như thế nào là thị nữ bút mực?

Đơn giản mà nói, chính là nữ nhân viên trong thư phòng.

Khi Thư Hầu viết tranh vẽ chữ, cô sẽ chờ bên cạnh mài mực. Nếu mà thời tiết nóng nực thì sẽ cầm quạt phe phẩy thành gió.

Khả năng thi họa tinh diệu kia của cô là do học theo Thư Hầu. Trước nay trí nhớ của cô rất tốt, năng lực bắt chước cũng không vấn đề gì. Hơn nữa nhìn lâu rồi, trong lòng ngứa ngáy liền muốn học làm theo.

Vì thế nhân lúc Thư Hầu không ở, cô đều trộm dùng bút của hắn, mực của hắn, giấy Tuyên Thành của hắn... Khi dùng cô rất cẩn thận, nếu như bị những người khác phát hiện thì xong đời. Mỗi lần dùng xong, cô đều phải sợ đến mất hồn mất vía.

Mỗi lần cô dùng xong sẽ sửa sang lại thành bộ dáng cũ. Giiấy Tuyên Thành sẽ đem đi thiêu, thiêu xong thì chôn dưới tàng cây. Vốn tưởng rằng mình làm rất bí ẩn, kết quả vẫn bị phát hiện. Đó là một thị nữ giống cô.

Người này gấp gáp chạy đi mách lẻo Thư Hầu. Vẻ mặt đắc ý, bộ dáng như hận không thể lập tức đem cô lôi đi đánh 30 gậy đuổi ra Hầu phủ.

Cũng may vận khí khá tốt, Thư Hầu nhìn thì lạnh lùng bất cận nhân tình*. Vậy mà nhìn xong chữ viết cùng tranh chữ của cô lại không trách phạt, ngược lại để cô viết lại một lần nữa ngay tại chỗ. Sau khi xác nhận là chính cô viết thì sau đó... Sau đó lúc hắn luyện chữ vẽ tranh đều cho Tô Trầm Ngư luyện cùng.

*Bất cận nhân tình: hành vi kỳ lạ, không hợp tính cách thường ngày.(Nguồn:chunom.net)

*Bất cận nhân tìnhtt (H. cận: gần; nhân: người; tình: anh) Không hiểu thấu tình cảnh của người khác.(Nguồn: chunom.net)

Vừa làm trợ thủ vừa học viết vẽ, khả năng này của cô chính là được luyện ra từ khi đó.

Ngoại trừ thư họa, thơ, thư pháp và toán học thì vị Thư Hầu từ nhỏ đã có danh thần đồng này cái gì cũng thông thạo một cách tự nhiên. Có lẽ hắn cho rằng Tô Trầm Ngư có thiên phú, sau này tất thành tài... Dù sao với người chỉ nhìn hắn tập viết, vẽ tranh là đã có thể tự học tự hành thì khả năng không tồi.

Đặc biệt là toán học.

Đúng thật là muốn mạng già.

Nhưng trên thực tế, mặc dù cô làm thị nữ bút mực bên Thư Hầu một năm nhưng giữa hai người lại không hề quen thuộc, kể cả nói chuyện cũng không nhiều. Vị Thư Hầu này rất lạnh nhạt ít lời. Không công tác thì ở nhà. Mà cho dù ở nhà cũng không có thể không nói lời nào suốt một ngày. Cho dù có việc cũng đều dùng ánh mắt để bọn hạ nhân tự đọc hiểu văn bản.

Sau này việc cô có thể thông qua biểu tình, sắc mặt, ánh mắt của cẩu hoàng đế để suy đoán hoạt động nội tâm của hắn, phần lớn nguyên nhân là được (bị) Thư Hầu luyện ra.

...

"Trầm Ngư?"

Suy nghĩ mênh mang của Tô Trầm Ngư bị kéo trở về. Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Phó Thanh Hứa, kiên định lắc đầu:

"Không, em không thích toán học."

Tiện thể đáng thương vô cùng mà nói: "Từ nhỏ đến lớn, toán học của em đều không tốt. Kiểm tra chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn. Anh Phó, đề nào cũng được nhưng đừng là toán học!"

"Được."

Quen biết nhau lâu như vậy cũng chưa bao giờ thấy cô đặc biệt thích hay ghét điều gì. Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra không thích một cách thẳng thắn như vậy.

Phó Thanh Hứa tự nhìn vào nội tâm, có loại cảm xúc ... vui sướng khó nói lên lời.

"Anh Phó thích giải mã không?"

"Không thể nói là thích." Phó Thanh Hứa nghiêm túc trả lời: "Anh thích quá trình giải mã trò chơi."

"Vậy thì chắc anh đã chơi rất nhiều trò chơi như phòng thoát hiểm, đúng không?"

Phó Thanh Hứa gật đầu.

"Thực ra em rất thích loại trò chơi này, lần sau anh Phó đi chơi thì nhớ đưa em chơi cùng nha! "

Phó Thanh Hứa khẽ nhướng mày: "Em không sợ sao?"

Đây là đang cười cô đi?

Tô Trầm Ngư làm như không biết, chống cằm, cong cong mi cười: "Có anh ở đây, còn sợ cái gì."

Nói xong ngượng ngùng cúi đầu.

Cúi rồi mới chợt nhận ra, nếu cúi xuống thì làm sao có thể nhìn phản ứng của Phó Thanh Hứa được nữa.

Khi nhìn lên, Phó Thanh Hứa ở phía đối diện vẫn không có gì thay đổi, Tô Trầm Ngư tiếc hận trong lòng.

Đồ ăn đều đã lên đủ.

Phó Thanh Hứa đã gọi một nồi súp cá thơm ngon. Anh múc một bát giúp Tô Trầm Ngư, cô ngập ngừng hỏi:

"Anh Phó, anh gọi em đến chỉ để liên hoan thôi sao? Không có chuyện khác sao?"

"Ừm, chỉ là liên hoan." Không ngờ anh lại thành thật như vậy .

Tô Trầm Ngư cười đến càng ngọt, nhất thời cao hứng, đã quên canh cá nóng bỏng. Một ngụm đi xuống...

Phụt!!!

Phó Thanh Hứa phản ứng cực nhanh, lập tức đứng dậy lại đây, rót ly nước lạnh, Tô Trầm Ngư nhanh chóng cầm lấy uống.

"Có sao không?"

Anh kéo khăn giấy vốn định giúp Tô Trầm Ngư lau quần áo, chợt thấy không ổn, liền ngừng lại.

Từng giọt nước mắt tí tách rơi, đôi mắt Tô Trầm Ngư lưng tròng mà nhìn Phó Thanh Hứa, mơ hồ nói: "... Đau."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Thanh Hứa gặp phải tình huống này, anh khá là căng thẳng, hỏi: "Đau ở đâu?"

Mặc dù Tô Trầm Ngư cố tình tỏ ra đau đớn, nhưng cảm giác khi bị bỏng vẫn là thật. Nghe vậy, trên đầu rơi xuống hắc tuyến. Cô nói hai tiếng, xong đầu lưỡi bị đụng vào càng đau.

Canh cá vừa nấu xong bưng tới, Phó Thanh Hứa biết nó nóng như thế nào. Do dự một chút, hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm cô gái đang nức nở. Tựa như hạt mưa sa vào cành lê trắng, cánh hoa rung nhẹ đến xao xuyến lòng người (hoa lê dái vũ).

"Để anh nhìn xem."

Phản ứng của Tô Trầm Ngư lại là... thè lưỡi hay gì gì đó, sẽ không đẹp nhỉ?

Còn phá hủy hình tượng tiên nữ của cô.

Không được không được, tuyệt đối không được.

Cô che miệng, lắc đầu nguây nguẩy.

"Nghe lời."

Tô Trầm Ngư cảm thấy mình bị sắc đẹp mê hoặc, cúi đầu vì mỹ nhân. Thế mà cô thật sự ngoan ngoãn mở miệng.

"Còn tốt, không có nổi bọc nước." Phó Thanh Hứa thẳng eo, nhìn đầy bàn thức ăn, nhíu mày.

Tô Trầm Ngư tưởng rằng anh sẽ gọi thu đồ ăn, vội nói:

"Đừng bỏ đừng bỏ, đợi chút là được... em cũng đói rồi."

"Là do em vui quá, không cẩn thận bị bỏng."

Cô mang theo giọng mũi sau khi khóc, giọng nói kiều kiều mềm mại. Phó Thanh Hứa:

"Rất vui?"

"Đúng vậy." Tô Trầm Ngư thản nhiên mà nói:

"Anh Phó mời em liên hoan, em đương nhiên cao hứng rồi... Lúc trước còn tưởng anh tìm em là vì chuyện gì quan trọng cơ."

"Ừm." Anh xoay người, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.

Tô Trầm Ngư: "..."

Phản ứng gì đây?

Cô đang nói chuyện một mình à?

Nhưng mà... dù sao tính anh như vậy, có phản ứng thế này cũng rất bình thường.

Chờ đầu lưỡi bớt đau, Tô Trầm Ngư bắt đầu cẩn thận ăn cơm, mỗi món chỉ ăn một chút liền thôi.

Phó Thanh Hứa: "?"

Tô Trầm Ngư: "Em no rồi."

Phó Thanh Hứa: "Vừa rồi không phải còn đói bụng sao?"

Tô Trầm Ngư gật đầu: "Vâng, hiện tại no rồi."

Phó Thanh Hứa xem qua những món ăn còn chưa được đụng đến, lông mày chậm rãi nhíu lại: "Còn đau à?"

"..." Tô Trầm Ngư quên mất, cô chưa bao giờ dè dặt khi họ dùng bữa tối khi ghi hình《Thám quỷ》, lần nào cô cũng ăn không thua gì đàn ông.

Nếu Phó Thanh Hứa nghĩ vậy, cô chỉ có thể im lặng gật đầu.

Rõ ràng cô đang duy trì bộ dạng thùy mị nết na trước mặt anh!

Qua một lát, Phó Thanh Hứa cũng ngừng, anh cũng không ăn nhiều, sau đó tự nhiên nói:

"Buổi chiều em muốn đi đâu?"

Tô Trầm Ngư nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn

nói: "Tuỳ anh chọn."

Phó Thanh Hứa nghĩ lại trước khi đi, trợ lý Phí Kha hỏi anh: "Anh Phó, nếu anh cùng Tô Trầm Ngư cơm nước xong, thì làm gì tiếp?"

Anh mờ mịt nhìn trợ lý.

Phí Kha vừa nhìn liền biết anh trai này đã không nghĩ thêm gì về chuyện làm gì tiếp theo sau bữa ăn.

Như vậy thì làm sao mà phát triển tiếp với con gái nhà người ta!

Vì thế Phí Kha nói: "Anh Phó, nếu anh đã không biết làm gì thêm thì có thể hỏi chút xem Tô Trầm Ngư muốn làm cái gì. Anh cùng đi là được."

Phó Thanh Hứa: "Nếu cô ấy không biết đi đâu thì sao?"

Phí Kha: "Vậy thì quyền chủ động ở trên tay anh rồi! Lúc này hai người cùng nhau đi... đi dạo phố chẳng hạn... Không được không được! Sẽ bị fans nhận ra, phải đến nơi nào ẩn nấp chút, như là... rạp chiếu phim! Đúng đúng đúng, rạp chiếu phim, cái này được!"

...

"Đi xem điện ảnh?" Phó Thanh Hứa đưa ra ý kiến.

"Được ạ!" Tô Trầm Ngư vội không ngừng gật đầu. Rạp chiếu phim chính là nơi nhất định phải đến của các cặp tình lữ. Phó Thanh Hứa có ý tứ gì đây?

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Phó Thanh Hứa đứng dậy mở cửa. Tưởng là bồi bàn nhưng lại là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác bông và có khuôn mặt to rộng. Thấy người bên trong không phải là bạn của mình, khoa trương nhảy dựng lên:

"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đi nhầm rồi. Tôi và bạn tôi hẹn ở phòng bên cạnh, thực xin lỗi."

Hắn vừa nói vừa làm động tác xin lỗi rời khỏi ghế lô, trên mặt đầy vẻ chân thành. Phó Thanh Hứa nói: "Không có việc gì."

Sau đó đóng cửa lại.

Khi cánh cửa đóng lại, vẻ chân thành xin lỗi trên khuôn mặt hắn biến mất. Hắn gãi đầu với vẻ khó hiểu rồi kéo chiếc cúc thứ hai trên áo: camera mini.

Ngày nay, làm paparazzi phải có một thiết bị tốt mới nắm bắt được nhiều tin tức có giá trị hơn.

Hắn ta bước vào ghế lô bên cạnh, trong đó còn có hai người khác, đều là người của paparazzi. Sau khi nhận được một cuộc gọi nặc danh, họ lập tức tìm đến Ngọc Phẩm Hoa. Vì tin tức về hai người Tô Trầm Ngư cùng Phó Thanh Hứa rất có giá trị.

Vậy nên, họ đã không ngần ngại trả giá rất đắt để đặt một chiếc ghế lô bên cạnh. Trước tiên xác nhận rằng những người ở ô số 8 là Tô Trầm Ngư cùng Phó Thanh Hứa. Kế tiếp liền phải chụp hình ảnh hai người bọn họ ở trong ghế lô, rồi giả vờ như gõ nhầm cửa vào và ghi hình bằng cúc áo camera mini.

"Thế nào?" Hắn đi vào, hai người khác tiến lên hỏi.

Mặt to lắc đầu: "Phó Thanh Hứa mở cửa. Xem chỗ ngồi, hai người bọn họ cũng không có ngồi ở cùng nhau mà là ngồi đối diện. Không chụp được gì có giá trị."

"Nhưng họ sẽ rời đi sau khi ăn."

"Tiếp tục đi theo, nhất định sẽ có được những bức ảnh giá trị!"

Người hói nửa đầu nói: "Phó Thanh Hứa thực sự đang hẹn hò cùng Tô Trầm Ngư sao? Không phải vẫn luôn đồn Phó Thanh Hứa là tên cong và thích đàn ông sao?"

"Phó Thanh Hứa có thích hay không tôi không biết..."

Mặt to tấm tắc nói: "Nhưng trông Tô Trầm Ngư đẹp hơn nhiều so với trên màn ảnh. Vừa rồi tôi bước vào...chậc, cái liếc mắt đó... mẹ nó là đàn ông đều không chịu được. Tôi có chút ghen tị Phó Thanh Hứa. "

"Ông ghen ghét thì sao, nhìn lại mặt mình đi!"

...

Phó Thanh Hứa tính tiền xong với người phục vụ , cầm áo khoác trên ghế: "Đi thôi."

Xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài nhà hàng, Tô Trầm Ngư có chút kinh ngạc: "Anh tự mình lái xe tới đây sao?"

Cô tưởng là trợ lý đưa anh đến đây giống như cô.

Nói đến trợ lý, sau khi lên xe, Tô Trầm Ngư liếc nhìn điện thoại. Mạc Nhị đã gửi cho cô vài tin nhắn WeChat để nhắc nhở cô chú ý an toàn.

"Đai an toàn."

Tô Trầm Ngư buộc đai vào, nhìn Phó Thanh Hứa khởi động chiếc xe thuần thục từ từ rời khỏi bãi đậu và lái vào đường chính. Một lúc sau, một chiếc xe mini lặng lẽ đi sau họ.

Người đàn ông hói nửa đầu vừa lái xe vừa phun tào:

"Mẹ kiếp, Phó Thanh Hứa đang lái xe cũ đúng không. Nếu không sao chậm như vậy!"

Chỉ thấy chiếc Maybach của Phó Thanh Hứa đang lái xe với tốc độ rất bình thản trong dòng xe cộ phía trước. Dù có bao nhiêu chiếc xe vượt lên, nó vẫn lù lù bất động, vững như lão rùa già.

"Đi qua xem có gì không mà khiến xe chạy chậm chạp như vậy."

Người đàn ông nửa đầu hói bật xi nhan, tìm thời cơ rẽ vào đường phụ rồi từ từ song hành cùng chiếc Maybach. Mặt to len lén cầm camera, chạy ra ghế sau, chiếc Maybach sau tấm kính chắn gió hiện lên...!

Chẳng có gì hết!!!

Tô Trầm Ngư ngồi ở ghế phụ, trên tay cầm chơi một bông hoa hướng dương chạy bằng năng lượng mặt trời. Đôi tay Phó Thanh Hứa cầm vô lăng nhìn về phía trước. Hai người họ đều rất quy củ ngồi, không có bất kì một hành động vượt rào nào.

Chỉ đơn giản là Phó Thanh Hứa lái xe chậm mà thôi.

Mặt to: "..."

Đột nhiên, đến khúc cua, chiếc Maybach bật xi nhan, tốc độ đột ngột tăng lên, thân xe quay đầu rồi lao vào đường khác.

Mà chiếc xe mini kia gặp phải đèn giao thông, lại còn không phải là làn đường có thể quay đầu, chỉ có thể nhìn Maybach nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.

"Đậu xanh! Chạy rồi!"

"Vừa rồi Phó Thanh Hứa cố ý đúng không, anh ta phát hiện rồi sao? Cho nên mới dùng thủ đoạn này để lừa chúng ta?"

"Chúng ta theo dõi ẩn nấp như vậy , anh ta làm sao phát hiện được?"

Làm cao thủ trong ngành săn ảnh, họ hiếm khi bị thất thủ trừ khi có lý do đặc biệt.

Lúc mặt to bước ra khỏi nhà hàng, anh ta còn cố tình cải trang để tránh cho Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa nghi ngờ.

Kết quả... vẫn bị phát hiện?

"Không thể nào, hẳn là trùng hợp. Có lẽ vốn dĩ Phó Thanh Hứa muốn quay đầu."

Lời này chắc chỉ đứa trẻ ba tuổi mới có thể tin.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Còn theo không?"

Người hói đầu ngơ ngác nói.

Hai người kia trừng mắt nhìn hắn, xe đã chạy mất hút rồi, còn đi theo làm gì?

...

"Cắt đuôi rồi." Tô Trầm Ngư đặt bông hoa sắp bị cô tàn phá xuống.

Phó Thanh Hứa cho xe chậm lại tốc độ, nói:

"Làm thế nào em xác định là paparazzi?"

"Chiếc xe kia vẫn luôn đi theo chúng ta. Ngẫm lại liền biết không thích hợp mà."

"Vậy mà có paparazzi đuổi theo chụp chúng ta."

Tô Trầm Ngư nhíu mày, bọn họ buổi sáng mới xác định điểm hẹn. Trừ phi paparazzi vẫn luôn ở cùng cô hoặc là Phó Thanh Hứa mấy ngày nay, còn lại sao có thể biết được.

Trước đó cô cũng từng bị theo dõi, nhưng tài xế của Mạc Nhị có khả năng phản truy tung rất mạnh.

Cho nên làm thế nào mà paparazzi biết được hành tung của họ?

Phó Thanh Hứa đã thấy nhiều không trách:

"Những paparazzi này rất chuyên nghiệp, họ có rất nhiều mạng lưới thông tin. Chúng ta không giả trang, bị họ theo dõi cũng là bình thường."

Tô Trầm Ngư cũng không nghĩ nhiều, chụp thì cứ chụp.

Cô cũng chẳng muốn che dấu gì.

Xem phản ứng của Phó Thanh Hứa , hẳn là anh cũng nghĩ giống cô.

Anh đã không ngại, cô để ý làm gì.

Cô lướt di động chọn phim, xong kinh hỉ nói:

"A! Anh Phó, chúng ta xem《 Điệp ảnh 》đi."

Ngón tay thon dài cầm vô lăng siết chặt, ánh mắt Phó Thanh Hứa dao động, anh nói:

"Nội dung《 Điệp ảnh 》 tương đối nặng nề."

"Không sao, trong này có anh mà."

Phó Thanh Hứa đóng vai nam số 2 trong 《 Điệp ảnh 》 .

"Được."

"Vậy em mua vé nhé." Tô Trầm Ngư nói.

Phó Thanh Hứa đưa di động qua: "Dùng của anh đi, mật mã là 6 số 0."

Tô Trầm Ngư nhìn chiếc di động anh đưa qua, thực sự sửng sốt.

Sao anh lại đưa điện thoại cho cô?!

Còn nói mật mã.

Trọng điểm là, lấy tính cách của anh, vậy mà sao chỉ đặt mật mã là 6 số 0?

Tô Trầm Ngư im lặng mở khóa điện thoại. Màn hình là một công thức toán học, khóe miệng giật giật. Nhanh chóng dùng điện thoại di động mua hai tấm vé.

"Em mua rồi!"

"Ừm."

Phó Thanh Hứa đậu xe ở bãi đậu xe ngầm của khu mua sắm nơi có rạp chiếu phim để tránh thu hút sự chú ý, sau đó Phó Thanh Hứa đến rạp thu xếp trước, Tô Trầm Ngư vào sau.

Nhưng mà ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Phó Thanh Hứa bị nhận ra!

Nhìn thấy tin nhắn do Phó Thanh Hứa gửi trên WeChat, Tô Trầm Ngư xoa cằm một hồi và quyết định: anh hùng cứu mỹ nhân.

Bị nhiều cô gái ồn ào vây quanh để xin chữ ký chụp ảnh, Phó Thanh Hứa hết sức bất đắc dĩ. Là do lúc anh nhận vé bị phát hiện ra.

"Phó Thanh Hứa anh thật đẹp trai."

"Phó Thanh Hứa, em muốn sinh khỉ con với anh!"

"Phó Thanh Hứa, anh xem phim với ai vậy? Bạn gái? Hay bạn trai?"

...

Còn có những cô gái vươn tay để bắt lấy anh, Phó Thanh Hứa cau mày né tránh. Nhưng cuối tuần này rạp chiếu phim vốn đã đông rồi, dù muốn trốn cũng chẳng tránh được. Nếu động thủ đẩy người, càng không được.

Đột nhiên, một tiếng hét đột ngột vang lên:

"Má ơi! Cứu mạng! Cháy rồi!! A a a!!!"

Cái gì?!

Cháy!!!

So với việc đuổi theo minh tinh, sinh mệnh tất nhiên là quý giá nhất. Mọi ánh mắt trong rạp đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Sau đó, một bóng người che kín mặt chạy tới kéo Phó Thanh Hứa.

"Chạy!"

Cháy ở đâu?

Các cô gái truy tinh sửng sốt, và sau đó phát hiện ra rằng họ đã bị lừa.

"Phó Thanh Hứa chạy, mau đuổi theo.

"

"Đó là ai?"

"Đó là một người phụ nữ!"

"Chắc chắn đó là người đi xem phim cùng với Phó Thanh Hứa. Nhanh lên xem là ai!"

...

Tô Trầm Ngư quay đầu lại liếc nhìn các cô gái đang đuổi theo, lần đầu tiên cảm thấy sự đáng sợ của các fan nữ. May mắn thay, cô đã quấn khăn choàng kín mặt.

Nhìn thấy bảng toilet trước mặt, cô lấy dũng khí kéo Phó Thanh Hứa vào toilet nam.

"Chờ đã...!"

Ý thức được cô muốn làm cái gì, Phó Thanh Hứa vội gọi lại, nhưng miệng đã bị cô che lại.

Cũng không thể kéo anh vào toilet nữ đi, như thế càng chạy không được.

Nhìn một nữ nhân bịt mặt xông vào, lúc này tất cả nam nhân trong toilet nam đều: "???"

Luống cuống tay chân kéo quần lên!

"..."

"......"

Hành động duy nhất Phó Thanh Hứa có thể làm lúc này là kéo người vào trong lòng ngực, không cho cô nhìn loạn.

Hết chương 50.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro