Chương 49: Bước thứ 49 của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bơ

Beta: Bảo Hân

***********

"Bạc tổng, anh xem mấy giờ rồi."

Như thể nhìn thấy tiếng gào thét dưới gương mặt nhu thuận của Tô Trầm Ngư, Bạc Lương Hòa cười tiến lên: "Trầm Ngư ngày mai còn có việc quan trọng. Nếu anh muốn tiếp tục giao lưu với Trầm Ngư thì thêm Wechat, hẹn gặp mặt lần sau có được không?"

Bách Hoài Chi bị thuyết phục, vội vàng thêm Wechat của Tô Trầm Ngư.

Người phục vụ đến thu dọn bàn cờ, nhưng Bạch Hoài Chi đã ngăn lại. Anh ta vẫn ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm chằm vào bàn cờ không chớp mắt, vẫy vẫy tay: "Mọi người cứ đi trước đi."

Bạc Lương Hòa đưa Tô Trầm Ngư và Sở tổng cáo từ. Trước khi đi, Sở tổng phát hiện Tô Trầm Ngư liên tục nhìn mình. Ánh mắt mong chờ, giống như một con mèo nhỏ đang đợi được cho ăn.

Anh ta không thể nhịn được cười, ánh mắt lần đầu tiên bộc lộ tình cảm của anh cả dành cho em nhỏ, vỗ vai Tô Trầm Ngư: "Trở về chờ tin tốt nhé."

"Cảm ơn Sở tổng."

Câu nói này, vào tối muộn hôm nay, chính là lời cảm ơn ngọt ngào chân thành nhất của cô ấy.

Sau khi lên xe, Tô Trầm Ngư tùy tiện nằm vật trên xe: "Ông chủ, mệt chết tôi rồi."

Bạc Lương Hòa nhìn bộ dạng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác vi diệu rất khó tả. Anh phát hiện ra rằng, Tô Trầm Ngư không đối xử với anh như với một người đàn ông thực sự.

Nếu cô coi anh ta là đàn ông, làm sao có thể không giữ hình tượng trước mặt anh.

Ý thức được điểm này, Bạc Lương Hòa không thể không hoài nghi mị lực của bản thân - Lẽ nào dáng vẻ của mình không đẹp trai sao?

"?" Nhận thấy Bạc Lương Hòa nhìn mình chằm chằm không nói tiếng nào, Tô Trầm Ngư dùng ánh mắt để thăm dò.

Bạc Lương Hòa thu hồi tâm tư vi diệu kia, nghiêm mặt nói: "Thu hoạch đêm nay không lớn sao?"

"Sở tổng đích thân hứa hẹn vị trí đại ngôn, ít nhất là tám con số." Bạc Lương Hòa nói, "Tôi một mực không cho phép cô ký hợp đồng với công ty tôi, nhưng lại để Cảnh Điền giúp đỡ cô. Cô có biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Tô Trầm Ngư: "Xin anh nói rõ hơn."

Bạc Lương Hòa:"..."

Anh tự hỏi phải chăng cô gái này không có lương tâm.

"Có nghĩa là mọi khoản thù lao cô kiếm được đều không phải phân phối cho công ty. Tất cả đều vào túi của cô." Anh ta đây là đang làm từ thiện.

Tô Trầm Ngư mở to hai mắt, một lát sau ngồi dậy, hai tay giơ lên, làm động tác cái loa, tỏ tình vô cùng mãnh liệt: "Em biết ngay ông chủ là tốt nhất, đẹp trai nhất! Yêu yêu anh cực nhiều! Moah moah!

Cô nói không để tâm, nhưng người nghe lại không thể không để tâm. Bạc Lương Hòa ho nhẹ một tiếng. Cảm giác như đang bị Tô Trầm Ngư gạ gẫm, anh thay đổi cách nói chuyện: "Đương nhiên chuyện này chỉ là tạm thời."

"?" Tô Trầm Ngư đáng thương: "Anh vậy là không được, vừa mới cho táo ngọt, lại định cho ăn tát sao?"

"Cô không thể bắt tôi làm từ thiện mãi được." - Bạc Lương Hòa liếc xéo cô, "Đợi bản thân cô có giá trị cao, sẽ ký hợp đồng với công ty. Yên tâm, chỉ lấy một phần phí dịch vụ."

Tô Trầm Ngư dù không chiếm được thêm tiện nghi nhưng vẫn có được một món hời. Cô biết ông chủ Bạc Lương Hòa thực sự rất có lòng. Đặc biệt là sự việc đêm nay, cố ý gọi cô lên - ngoại trừ Vương Cửu Phát, các lão đại khác đều hết sức yêu thích cô, ít ra là nhớ được tên và biết năng lực của cô. Ba người giám sát rời đi sớm đó đều là người của các công ty giải trí lớn, các hạng mục của họ đều có quy mô lớn. Cô Trầm Ngư có thể hợp tác với họ, thì tuyệt đối chỉ có lợi không có hại.

Bình thường muốn nhìn mặt các lão đại này một cái tho thì cũng rất khó khăn. Nay chỉ một đêm mà Tô Trầm Ngư gặp được một đống người, còn chiếm được cảm tình của bọn họ. Tất nhiên là do năng lực của cô tốt, nhưng Bạc Lương Hòa cũng bỏ không ít tâm sức.

"Được." Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Bạc Lương Hòa đột nhiên nói: "Nghe nói, bên cạnh cô có một vị trợ lý giàu có?"

"Anh ta là fan cứng của tôi. Trên mình mang bệnh nan y, làm trợ lý cho tôi là nguyện vọng nhỏ của anh ta. Tôi có thể không đồng ý sao?."

Bạc Lương Hòa lấp lửng nói: "Tuổi còn rất trẻ."

Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng lại gần hơn một chút, hai mắt cong cong: "Ông chủ, anh... đang ghen à?"

Bạc Lương Hòa: "... Cô nghĩ nhiều rồi."

"Tôi chỉ nghĩ rằng cậu ta có thể có động cơ không tốt." - Anh nói khẽ, "Nhưng... cô dường như cũng không có gì để người giàu nhắm đến."

Tô Trầm Ngư lùi về chỗ của mình, đây là ông chủ mà, cô quyết định không so đo với đối phương nữa.

Bạc Lương Hòa nghĩ cô mệt, lại nhớ tới biểu hiện của cô hôm nay. Cuối cùng không nhịn được sự tò mò: "Cô học những cái đó ở đâu?"

Tô gia mới tìm được cô không lâu. Với thái đội của Tô gia với cô, tất nhiên bọn họ không đời nào dùng tiền bồi dưỡng cho cô.

Mà cô trước kia có cuộc sống thế nào lại có thể tiếp xúc những thứ này?

"Nếu tôi nói là học trong mơ thì anh có tin không?" Tô Trầm Ngư lười biếng nói. Bạc Lương Hòa nghĩ cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa: "Cô mệt thì ngủ đi, lát tôi sẽ gọi."

"Ông chủ, anh chu đáo thế này, ngoại hình lại đẹp mắt, còn có tiền, tại sao không có bạn gái vậy?"

Bất ngờ nghe được giọng nói yêu kiều của Tô Trầm Ngư, trái tim Bạc Lương Hòa giống như bị lông vũ lướt qua, khẽ run lên. Anh trầm mặc mấy giây, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi đã từng có hôn thê."

Tô Trầm Ngư đang buồn ngủ lập tức chấn động. Thực ra cô cũng không thích nói chuyện phiếm. Nhưng chuyện phiếm của ông chủ, trong lòng vẫn có chút tò mò.

Thế nhưng, Bạc Lương Hòa chỉ nói một câu rồi im lặng, cả khoang xe lại trở nên yên tĩnh. Chẳng lẽ muốn để cô hỏi để anh ta tiếp tục nói?

Thế là Tô Trầm Ngư lên tiếng: "Đã từng?"

Bạc Lương Hòa "ừm" một tiếng rồi nói: "Sau đó cô ấy ngã bệnh rồi qua đời."

Tô Trầm Ngư không ngờ lại là tình huống này, cô còn tưởng là thể loại chia tay đau khổ, hoặc vị hôn thê thích người khác. Cô trước giờ không giỏi an ủi người khác, đành máy móc nói: "Nén bi thương."

Lại tiếp tục khen: "Ông chủ, anh thật quá si tình. Đàn ông nhân phẩm tốt lại khéo miệng như anh, chắc chắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích. Thế mà anh lại vì bà chủ đã qua đời mà giữ mình như ngọc. Thật là..."

Bạc Lương Hòa ngắt dòng thao thao bất tuyệt của cô: "Cô ấy ra đi lúc ba tuổi."

Tô Trầm Ngư: '....'

Tô Trầm Ngư: '......"

Vẫn là Tô Trầm Ngư: "........."

Cô nhìn anh ta một cái.

Bạc Lương Hòa cũng không ý thức được sự nguy hiểm của cái nhìn này.

Hoàng hậu nương nương suýt chút nữa đánh anh ta. Đây không phải là đùa giỡn với cô sao? Vừa rồi cô đã đồng cảm với anh ta hết sức chân thành.

Bạc Lương Hòa nói tiếp: "Thầy bói bảo tôi có mệnh khắc vợ, căn bản không ai quan tâm. Năm tôi mười tuổi, gia đình đặt hôn ước cho tôi với đứa trẻ đó. Ban đầu khỏe mạnh bình thường, chẳng hiểu sao sau khi có hôn ước lại mắc bệnh nặng, chưa kịp ngắm nhìn thế giới đã qua đời."

Có lẽ là do hơi men, hoặc là vì nguyên nhân khác, Bạc Lương Hòa cứ thế đem chuyện quá khứ kể với Tô Trầm Ngư.

"Sau khi lớn lên, có tình đầu, vừa mới xác nhận quan hệ, ngày hôm sau cô gái kia phát hiện ra bệnh máu trắng. Lên Đại học quen một cô gái khác, ngày thứ ba sau khi xác định quan hệ, cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống xuýt mất mạng."

Tô Trầm Ngư vốn định nói một câu "trùng hợp", nhưng nghe đến đó lại không nói ra được.

"Các cô ấy gặp phải anh cũng thật thảm." Cô nói lên câu xuất phát từ đáy lòng.

Người trợ lý lái xe mà Bạc Lương Hòa tín nhiệm nhất run tay một cái, chiếc xe lắc lư, nghĩ thầm, "Còn có cách an ủi người khác như thế sao."

Quả nhiên, Bạc Lương Hòa tâm tình u ám, không biết phải phản ứng thế nào sau câu nói của Tô Trầm Ngư, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Cô nói đúng", Bạc Lương Hòa gật đầu, "Cho nên, đây chính là lý do tôi còn độc thân."

Tô Trầm Ngư duỗi tay ra vỗ vỗ vai anh.

Bạc Lương Hòa: "...."

Anh cảm thấy, cái vỗ vai này, là để cảm ơn anh đã không mang họa đến cho các cô gái khác.

Mà mệnh này của anh đã xác định rằng, dù anh có thích cô gái nào, cũng vĩnh viễn không thể ở cạnh cô ấy.

Bạc Lương Hòa nghiêng mặt, nhìn màn đêm đang dần lùi xa ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì nữa.

Một lát sau, anh quay mặt lại, đã thấy Tô Trầm Ngư ngủ say sưa, dường như còn chảy nước miếng.

Anh nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt cô trong vài giây, sau đó lấy một chiếc chăn nhỏ từ dưới ghế ra, đắp lên người Tô Trầm Ngư.

..........

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Trầm Ngư không cần đến lớp, cũng không có bận việ. Vốn tưởng có thể ngủ đến tận trưa, nhưng lại bị Cảnh Điền tiên tục gọi điện đánh thức.

"Ngươi tốt nhất hãy cho bản cung một lý do chính đáng, nếu không bản cung sẽ chặt đầu ngươi!" Tối hôm qua trở về nhà, chuẩn bị đi ngủ xong cũng đã 3 rưỡi sáng rồi!

"Bà cô ơi, một tin tuyệt vời!" Cảnh Điền phía bên kia giống như đang khua chiêng gõ trống, giọng nói to lạ thường, "Cô biết không! Minh Bảo Cách mùa mới nhất đã chỉ định tên cô, thù lao 1500 vạn!!!"

Cơn tức giận của Tô Trầm Ngư ngừng lại, cô ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên: "Bao nhiêu?"

"1500 vạn!!" Cảnh Điền lặp lại từng chữ, thở gấp hơn.

"Tốt lắm, bổn cung tha lỗi cho ngươi." Tô Trầm Ngư cúp máy, lại nằm vật ra giường, hài lòng ngủ say.

Cảnh Điền: "???"

Anh ta trừng mắt nhìn điện thoại, phản ứng như vậy sao? 1500 vạn, bình tĩnh như vậy? Cũng không hỏi xem làm sao được gọi? Cũng không hỏi xem có đúng là vậy hay không?

Phải biết rằng lúc anh ta nhận được tin tức này, đầu óc ong ong, phản ứng đầu tiên là "xạo chos, xạo chos".

Bà cô nhà anh ta không nổi tiếng đến mức được Trang sức Minh Bảo Cách mời.

Phải biết những năm qua Trang sức Minh Bảo Cách tìm người, đều là những minh tinh siêu hot. Tô Trầm Ngư so với những minh tinh đó, thậm chí không bằng một ngón tay.

Ngay cả Tư Dao, diễn viên giành giải thưởng Nữ hoàng trong 2 năm qua, cũng không nhận được lời mời của Minh Bảo Cách.

Tất nhiên, đoàn đội của cô ấy vẫn luôn nỗ lực để giành được lời mời này. Nhưng giờ lại bị Tô Trầm Ngư đoạt mất.

Cảnh Điền cũng không biết điều này, anh ta chỉ biết rằng hợp đồng này rơi lên đầu Tô Trầm Ngư không khác gì bánh từ trên trời rơi xuống.

Một cái bánh lớn bất thường.

Trang sức Minh Bảo Cách có thương hiệu toàn cầu, những nghệ sĩ phổ thông căn bản đều không có cửa tiếp xúc với đỉnh cao này. Nếu Tô Trầm Ngư đặc biệt nổi tiếng, lão đại tìm tới cửa, Cảnh Điền còn cảm thấy có lý, nhưng mà...?

Minh Bảo Cách sao lại chọn bà cô này?

Chẳng lẽ mấy ngày nay bà cô này hot đến mức khiến Minh Bảo Cách chú ý?

Không khoa trương đến mức đó chứ?

Nhưng nếu không phải vì lý do này, anh thực sự không thể nghĩ ra lý do khác.

Cảnh Điền hoàn toàn không nghĩ đến những lý do khác. Anh không thể tưởng tượng được Tô Trầm Ngư lại cúi đầu lấy lòng ông chủ. Không, không thể nào. Cho nên, khẳng định là Minh Bảo Cách để ý đến tài hoa của cô, nên mới chọn cô làm gương mặt đại diện.

Đúng vậy, bộ sưu tập mới nhất có chủ đề tinh hoa dân tộc, mà Tô Trầm Ngư vừa vặn tinh thông cầm kỳ thi họa quốc tuý*.

*Quốc tuý: Đặc sắc về tinh thần và về vật chất vốn có của một dân tộc, và nói lên đức tính ưu việt của dân tộc ấy.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Cảnh Điền cuối cùng cũng tìm được lý do phù hợp, ổn định tinh thần, cẩn thận hẹn gặp cùng Minh Bảo Cách.

Anh ta không định tung tin vào thời điểm này. Hợp đồng vẫn chưa ký, Tô Trầm Ngư sẽ dễ bị chiêu tên bắn lén. Nên đề phòng xảy ra chuyện giữa chừng... Đã có quá nhiều tình huống cướp vai, nhất định phải đề phòng. Chờ cho mọi việc xong xuôi rồi bắn tin ra cũng không muộn.

*

Phó Thanh Hứa trước đó đã ở trên núi quay ngoại cảnh. Bây giờ đến cảnh quay ở thành phố, vừa vặn có vài ngày nghỉ, tranh thủ hẹn Tô Trầm Ngư.

Ngay chính anh cũng không biết tại sao muốn nhân cơ hội này hẹn gặp Tô Trầm Ngư. Bản thân anh phân tích một phen, không tìm ra lý do, muốn hẹn liền hẹn.

Anh ta là người một khi đã xác định muốn làm gì thì sẽ chuẩn bị ngay lập tức.

Phó Thanh Hứa có một trợ lý tên là Phí Kha, vô cùng lo lắng, sợ rằng cuộc gặp gỡ giữa hai người sẽ bị chụp ảnh.

Phó Thanh Hứa vào nghề 10 năm nay chưa từng dính scandal với bất kỳ nữ diễn viên nào. Anh đã ở cạnh Phó Thanh Hứa nhiều năm mà chưa bao giờ thấy anh ăn tối riêng với nữ diễn viên nào.

Phó Thanh Hứa là người chơi phật hệ, cực kỳ trong sạch. Đến mức người đại diện của anh ta sốt ruột phải thúc giục anh ta tìm bạn gái. Thậm chí còn nghi ngờ - Anh ta một mực không tìm bạn gái, có khi nào lại thích con trai.

Nếu không vì chưa từng phát hiện Phó Thanh Hứa qua lại thân thiết với người con trai nào, chỉ sợ tất cả những người bên cạnh đều hoài nghi xu hướng tính dục của anh ta.

Về sau rốt cục có một lần, Phí Kha biết được nguyên nhân khiến Phó Thanh Hứa thanh tâm quả dục như thế. Phó Thanh Hứa đối với những người kia không có cảm giác hứng thú, tất nhiên sẽ không dây dưa liên hệ nữa.

Anh dễ dàng nhìn thấu nhân cách của những cô gái mến mộ mình. Khi mọt thứ bày ra trước mắt một cách rõ ràng, tự nhiên không còn hứng thú nữa.

Có một chút thời gian rảnh, giải vài câu đố còn thú vị hơn.

Nếu dùng lời lẽ của Phí Kha để miêu tả, anh ta cho rằng lão Phó có thể bị rối loạn cảm xúc nên mới có biểu hiện như vậy.

Sau khi biết Phó Thanh Hứa muốn ăn cơm riêng cùng Tô Trầm Ngư, Phí Kha hơi lo lắng, nhưng cũng có một cảm giác vi diệu khó tả - Anh Phó đây có phải là thông suốt không?

Có vẻ như từ khi ghi hình "Thám tử ma", thái sau độ của anh Phó đối với Tô Trầm Ngư có thay đổi. Thế nhưng sau khi thu xong cũng không thấy họ có tương tác gì với nhau.

Anh Phó thường không chơi điện thoại nhiều. Sau khi kết thúc cảnh quay, anh dành phần lớn thời gian để đọc sách về mật thất hoặc giải một số bài toán.

Nếu như hai người bí mật gặp mặt bị chụp ảnh lại, Tô Trầm Ngư gần đây đang hot, lại thêm Phó Thanh Hứa vốn không gần nữ sắc... Anh có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó sẽ náo nhiệt thế nào.

"Anh Phó, địa điểm đã được sắp xếp xong." Phí Kha gạt hết những suy nghĩ kia ra, có chút lo lắng, "Anh thực sự không cần em đi theo sao?"

Phó Thanh Hứa cầm lấy áo khoác, ừ một tiếng.

Phí Kha không còn cách nào khác đành phải nghiêm túc dặn: "Vậy thì anh nhất định phải chú ý an toàn nhé."

Nghĩ một lúc, lại nói tiếp: "Nếu có người chụp ảnh, nhớ kỹ, phải che mặt lại."

Phó Thanh Hứa liếc anh ta một cái, không nói gì, cầm lấy chìa khóa xe, hướng đến phía nhà hàng đã đặt chỗ.

Dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, bước vào phòng đặt riêng. Anh hẹn với Tô Trầm Ngư lúc 12 giờ trưa, hiện tại là 11:30, người phục vụ tới mời anh gọi món. Phó Thanh Hứa: "Không cần đâu, còn có một người nữa."

"Vâng." Người phục vụ rất chuyên nghiệp.Cho dù nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi quen mắt, nhưng cũng không nhìn nhiều.

Phó Thanh Hứa cởi áo khoác, đúng lúc điện thoại trên bàn kêu lên một tiếng.

Ấn mở, là Tô Trầm Ngư gửi tin nhắn Wechat:

"Phó sư phụ, em đang đến đây."

Phó Thanh Hứa: "Ừ."

Tô Trầm Ngư: "Anh có mang theo trợ lý không?"

Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hứa hơi khựng lại: "Không có."

Tô Trầm Ngư: "Được nha."

Tô Trầm Ngư: "Vậy em cũng sẽ không mang trợ lý."

Tô Trầm Ngư: "Khuôn mặt tươi cười đáng yêu.jpg"

Bên ngoài nhà hàng.

Một chiếc xe nhỏ hạng sang chậm rãi dừng lại, Tô Trầm Ngư cầm túi nhỏ lên, nói với Mạc Nhị ngồi bên cạnh: "Tôi vào đây, anh không cần đi theo, đi làm việc của anh đi. Hôm nay anh nghỉ, về cơ bản là không có việc gì cần đến anh."

Tô Trầm Ngư vốn định đón xe đến nhà hàng. Thế nhưng Mạc Nhị lại biết cô hẹn gặp mặt Phó Thanh Hứa, trực tiếp tới đón cô, còn đổi sang chiếc xe nhỏ xa hoa.

Mạc Nhị hôm nay thần sắc cũng không tệ lắm, mặc âu phục chỉnh tề, rất phù hợp với vai trò trợ lý bình thường.

"Với vai trò trợ lý, tôi không yên tâm để cô gặp riêng một người đàn ông", Mạc Nhị khẽ nhíu mày, chân thành nói, "Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cô và Phó Thanh Hứa ăn cơm. Tôi ở gần đó, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cũng dễ xử lý."

"Như vậy không được, nếu Phó sư phụ biết, sẽ tưởng tôi đề phòng anh ta, không tốt chút nào." Tô Trầm Ngư quả quyết lắc đầu, "Cứ như vậy đi, tôi đi đây. Tôi mới là người làm chủ ở đây!"

Câu nói cuối cùng khiến Mạc Nhị nuốt lại những lời muốn nói.

Anh ta nhìn Tô Trầm Ngư mở cửa xe, nhảy nhót tiến vào nhà hàng mà không hề quay đầu lại.

Hôm nay, rõ ràng là cô có chú ý đến cách ăn mặc, thậm chí còn không mặc áo khoác dày. Chỉ mặc một chiếc váy liền, tôn lên vòng eo cực nhỏ, choàng một chiếc khăn trên vai giữ ấm thay cho áo khoác.

Bình thường cô chỉ trang điểm khi có việc quan trọng, thế nhưng hôm nay lại trang điểm kĩ càng. Cứ như thế mang theo một làn gió thơm mát lịch sự, ưu nhã tiến vào phòng ăn.

Tài xế lặng lẽ nhìn về phía sau qua gương, sau đó lập tức phải cụp mắt, đến thở mạnh cũng không dám.

Một lát sau, tài xế nghe được Mạc Nhị gọi điện thoại, giọng nói trở nên rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn không còn vết tích của giọng nói lúc đầu. Giọng điệu hơi kỳ quái, giống như biến thành một người khác:

"... Xin chào, xin chào, đây có phải là Gossip Entertainment* không? Tôi gọi để mách lẻo rằng Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa hẹn gặp nhau tại nhà hàng Ngọc Phẩm Hoa... Tôi làm sao biết quan hệ giữa bọn họ là gì... Đúng vậy... Phòng bao số tám... Mới vừa đi vào một lúc, bây giờ đến vừa kịp..."

Tài xế: ???

Tài xế: !!!

Con mẹ nó chứ, toàn bộ khuôn mặt đều muốn nứt ra.

*Gossip Entertainment: nghĩa nôm na là báo giải trí.

Gossip(adj): mách lẻo, bà tám

Entertainment(n) giải trí

........

Hết chương 49.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro