Chương 27: Cha Khương mẹ Khương kỳ lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bơ

Beta: Rine

***********

Hôm nay, Khương Trà đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Khương, lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn còn có mẹ. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mẹ gọi cho cô sau hơn một tháng cùng cha xuất ngoại.

"Bảo bối, ngày mai cha mẹ sẽ về, con có muốn đi đón chúng ta không nào?"

Khương Trà nghĩ đến việc nhân cơ hội này đem Tiêu Tự đến giới thiệu luôn, ngay lập tức đồng ý.

Buổi tối, Tiêu Tự ngồi trên giường, Khương Trà hết bóp vai lại đấm lưng cho anh, nịnh nọt không ngừng.

Tiêu Tự híp mắt hưởng thụ một lúc rồi mới ôm chặt lấy Khương Trà, nhướng mắt lên:

"Em nói đi, có chuyện gì nào?"

Khương Trà nép vào ngực anh, cười lấy lòng: "Sáng mai anh có thời gian rảnh không?"

"Để làm gì?"

"Ngày mai cha mẹ em về, em muốn dẫn anh đến gặp họ, anh có đi được không?"

Tiêu Tự xưa nay vốn bình tĩnh, vậy mà lần này lại giật mình bối rối, nhưng vẫn gật đầu: "Được, anh đi."

Khương Trà vui sướng ôm Tiêu Tự, sau đó báo tin cho mẹ mình, nói rằng ngày mai bạn trai cô sẽ đến đón hai người. Mẹ Khương vui mừng khôn xiết, muốn hỏi thêm ti tỉ vấn đề nhưng lại bị cha Khương ngăn cản.

Sáng hôm sau, Tiêu Tự dậy thật sớm, thử đi thử lại từng bộ quần áo. Khương Trà đứng lên từ trong đống sơ mi áo khoác của anh, đung đưa đôi chân trắng nõn mềm mại, ngắm nhìn Tiêu Tự vai rộng eo thuôn.

Mười phút nữa lại trôi qua, thấy Tiêu Tự vẫn chưa chọn được quần áo để mặc, Khương Trà sốt ruột không chịu nổi. Cô bèn bước lại giúp anh tìm và chọn ra được một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng với một chiếc quần màu đen, ném lên người Tiêu Tự. Sau đó, cô cũng cầm quần áo tự mình đi thay đồ.

Tiêu Tự thay quần áo xong liền trở nên trẻ trung năng động hơn rất nhiều. Khương Trà bắt đầu trang điểm sau khi đã rửa mặt sạch sẽ, Tiêu Tự ngồi bên cạnh cô chăm chú quan sát.

Khương Trà nhíu mày, đưa bút kẻ lông mày cho anh:

"Nghe nói vào thời cổ đại, người chồng sẽ kẻ lông mày cho vợ của mình, anh thử một chút đi?"

Tiêu Tự ngay lập tức thể hiện bản tính của nam thẳng:

"Anh cảm thấy em không cần kẻ lông mày, lông mày của em đẹp rồi."

Vậy mới nói, nam thẳng có chỗ đáng yêu của nam thẳng. Khương Trà cười hì hì, lại cầm son môi đưa cho anh, Tiêu Tự cầm thỏi son mà lúng túng không biết phải làm sao. Cuối cùng Khương Trà phải cầm lấy tay anh, đưa son tô lên môi mình.

Hai người lề mề hồi lâu, mãi đến chín giờ mới ra khỏi cửa, sự căng thẳng của Tiêu Tự dần biến mất trước màn trêu chọc của Khương Trà.

Máy bay của cha mẹ Khương hạ cánh lúc 10h20. Lúc Khương Trà và Tiêu Tự đến sân bay mới 9h40, Tiêu Tự đi mua cho cô một ít bánh ngọt và một cốc trà sữa trân châu đen.

Khương Trà ôm trà sữa say sưa uống, Tiêu Tự một mực từ chối không chịu uống, bởi vì anh cảm thấy trà sữa không tốt cho sức khỏe, Khương Trà bĩu môi: "Không tốt gì chứ, vui vẻ tốt hơn mà".

Khương Trà rất dễ buồn ngủ sau khi ăn no. Cuối cùng cũng đợi được đến 10h20, Tiêu Tự dẫn Khương Trà ra ngoài chờ cha mẹ Khương.

Lúc cha Khương và mẹ Khương đi ra, vừa liếc mắt đã thấy Khương Trà đang nghiêng ngả trong vòng tay của một người đàn ông, không có khí chất chút nào. Cha Khương và mẹ Khương đều nhất quyết rằng đây tuyệt đối không phải con gái nhà mình.

Khương Trà cũng nhìn thấy hai người, kéo Tiêu Tự chạy đến, giang tay ôm lấy họ:

"Cuối cùng thì hai người cũng chịu nhớ đến đứa con gái này rồi."

Ánh mắt mẹ Khương có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào Khương Trà, chỉ có cha Khương vỗ vỗ vai cô, hất cằm về phía Tiêu Tự: "Còn không mau giới thiệu người này cho mẹ con đi."

Khương Trà vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Tự: "Mẹ, đây là Tiêu Tự, bạn trai của con."

"Là đứa trẻ của nhà họ Tiêu sao?"

Tiêu Tự gật đầu: "Con chào chú dì ạ."

Mẹ Khương càng nhìn Tiêu Tự càng thấy hài lòng. Dáng vẻ cũng đẹp trai, cao ráo, eo lưng thẳng, con người lễ phép, không tệ, không tệ.

Bốn người cùng nhau đi ăn cơm. Thái độ của cha Khương đối với Tiêu Tự vẫn thế, không nóng không lạnh, mẹ Khương thì ngược lại, đặc biệt nhiệt tình, nghe được Khương Trà và Tiêu Tự đã về sống cùng nhau, bà liền giúp đỡ hai người ngăn cản sự chất vấn của cha Khương, liên tục gật đầu: "Rất tốt, rất tốt."

Vậy là ngoại trừ cha Khương, ba người còn lại kết thúc bữa ăn trong sự vui vẻ, chỉ là mẹ Khương hơi kỳ lạ, bà không hề động đũa đến những món sở trường của mình, Khương Trà còn tưởng rằng bà ra nước ngoài chơi một tháng nên khẩu vị mới thay đổi.

Khương Trà ngây ngô nhưng Tiêu Tự thì không, thừa dịp Khương Trà và mẹ đi toilet, anh cười cười hỏi cha Khương: "Dì đã mang thai rồi sao?"

Hết chương 27.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro