Chương 11 : Người tốt không đúng chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : Vưu Chấn Lộc

A. TIN ĐỒN LAN TOẢ

Hôm đó, Phù Thu Lệ giao cơm tới cho Lường Xuân Cường mà gương mặt cứ đăm chiêu, cau có. Thầy Tư Khiếu hiểu ý, ăn vội bữa cơm rồi lấy lý do uống cà phê, thầy Tư Khiếu ra ngoài hàng nước, để đôi trẻ có dịp trò chuyện.

Lường Xuân Cường thấy thầy Tư Khiếu đi khuất, mới khều vai Thu Lệ hỏi nhỏ :

- Ê, sao Thu Lệ nãy giờ cứ có vẻ bực mình là sao vậy ?

- Thì cũng là chuyện trên trường thôi. Học sinh thời nay ăn ở mất nết hư hỏng lắm.

- Sao ? Có chuyện gì mới xảy ra à ? - Lường Xuân Cường ngạc nhiên.

- Lúc trước là chuyện của cô Phan Thuỳ Hạ Vy với Lộ Hồng Chơn yêu đương nhăng nhít, họ còn âu yếm trong trưởng nữa. Có mấy người bắt gặp luôn. Tưởng chỉ vậy là thôi, cô Vy người từ thành phố tới nếp sống có khác biệt. Ai ngờ đâu ...

Ai ngờ đâu ngay cả học sinh giờ cũng có người làm bậy theo. Đúng là nhà dột từ nóc, thầy cô sao thì học sinh như thế, không phải là do cô Vy làm gương xấu thì đâu có mấy chuyện rùm beng như giờ.

- Khoan đã, Thu Lệ kể chậm chậm lại nào, chuyện đầu đuôi ra sao ?

- Chuyện là vầy, ở lớp kế bên, có một thằng rất bệnh hoạn, ngồi trong lớp chuyên nói chuyện bậy bạ, ai cũng biết hết đó, rồi một hôm nó khoe khoang với tụi con trai là nó ... nó đã biết ... biết chơi gái rồi.

Thu Lệ kể tới đây thì ấp úng, đỏ mặt. Lường Xuân Cường thì nghe thấy hai tiếng " chơi gái ", trong lòng bổng nổi cơn tò mò, nhưng vẫn làm bộ làm tịch phụ hoạ thêm vào cho Thu Lệ khỏi nghi ngờ :

- Trời ơi. Học sinh thời nay ... Mà câu chuyện nó là như thế nào ?

- Tui cũng không được nghe rõ ràng tường tận, chỉ biết là thằng đó làm trò mèo mỡ với chị Hương, goá chồng hai năm nay. Chị Hương là người ở làng Đại Mỹ nè, sát bên làng Đại Viên đó.

Chuyện của mấy người đó giờ đã lan truyền rộng rãi lắm, lúc nãy tui chạy xe ngang qua chợ, còn nghe cả mấy bà bán cá, bán rau đang bình luận nữa. Nghe qua thật là xấu hổ mà. Tui học chung trường với mấy người đó, giờ cũng bị vạ lây.

Ngày nào tui cũng thấy có người thầm thì " học sinh trường đó bậy bạ lắm ", rồi lúc thì " con Lệ học ở cái trường bệnh hoạn đó hả ". Thiệt là tức mà. Tui mới sáng nay đã thưa lên cô chủ nhiệm rồi. Nhưng cô chủ nhiệm có vẻ ngại mấy chuyện trai gái này, với lại không có chứng cứ gì nữa, nên cũng không biết làm sao. Cô chỉ ậm ừ rồi nói để cô thưa lên ban giám hiệu, cho trường khỏi mang tiếng xấu.

Mà với lại cho dù có chứng cứ thì sao đây, chuyện này cũng là chuyện riêng của mấy người ta, họ có phạm pháp đâu. Chẳng lẽ thưa kiện họ. Chỉ tại cái bà Hương mất nết, goá chồng mà không lo an phận, đi câu dụ trai trẻ.

Lường Xuân Cường nghe Thu Lệ kể tới đó, cậu thấy trong lòng có chút cảm giác ghen ăn tức ở với cậu trai sớm được hưởng mùi đời. Cậu định bụng phải bắt tận tay, day tận mặt những người " hoang dâm " đó, tru tréo lên rồi lôi họ ra trrước ánh sáng thiên hạ để họ phải muôn đời nhục nhã.

Nhưng không tiện hỏi han thêm Thu Lệ, bởi Lường Xuân Cường cũng sớm nhận ra Thu Lệ là một người đứng đắn, có phần giữ gìn khuôn phép. Nếu dò hỏi thêm ra, có khi lại bị Thu Lệ cho là hạng đàn ông thiếu đứng đắn, ưa thích những chuyện dâm dục. Mà cũng có lẽ ông trời có phần ác đức, để Lường Xuân Cường phải chịu thân tàn phế, mà lại còn ban thêm lửa dục ngất trời.

Trong lòng rạo rực, Lường Xuân Cường chiều hôm đó, đạp xe ra hàng chè ngoài chợ Hà Linh để nghe ngóng. Quả đúng như lời Thu Lệ kể, cậu vừa đặt mông xuống ghế, chưa kịp gọi món chè đậu trắng ưa thích, thì một bà khách kế bên đã kể lể :

- Thằng Trung nhà tui mà dám làm những chuyện đồi bại như thằng Rơ Ô Phú thì tui lập tức đuổi đi ngay.

- Mà cũng tại bây giờ theo luật theo lệ, không cho tụi nó kết hôn sớm, chứ lúc trước mười sáu tuổi như thằng Rơ Ô Phú thì đã có vợ con rồi. Không cho tụi nó cưới vợ, hỏi sao tụi nó không làm bậy làm bạ - Một bà kế bên đang ngồi ăn bún cũng góp chuyện.

- Thì theo luật theo lệ, nhưng muốn gì thì phải thưa gửi đàng hoàng, phải có cưới xin, chứ đằng này tụi nó lén lén lút lút, để tin đồn lan truyền rộng rãi ra như vậy, ảnh hưởng việc học của mấy đứa khác.

- Ôi mà cũng tại con Hương mấy bà ơi. Thằng Rơ Ô Phú ra nông nỗi này cũng do con mụ đó bệnh hoạn, chồng chết thì đi chăn trai tơ. Đúng là thứ không biết nhục.

Một bà khác gần đó, cũng thêm lời :

- Nói vậy cũng không đúng, chẳng lẽ không cho cưới vợ sớm là cứ gặp con gái thì cứ sấn vào cởi áo cởi quần người ta ra mà chọt à ? Như vậy còn ra thể thống gì ?

Một chú đang ngồi cạnh đó, phì phèo điều thuốc, chừng như đã suy nghĩ nhiều chứ không phải dạng mồm năm miệng mười như những bà kế bên, cất giọng ôn tồn :

- Dù sao thì cũng là những chuyện đồn đãi của tụi học sinh. Chắc gì đã đúng như vậy mà nghi oan cho cô Hương. Có khi tụi nó thấy cô Hương trẻ trung, lại hiền lành, nên mới thêu dệt chuyện này chuyện nọ. Chứ đã có chứng cứ gì đâu nào ? Chỉ là mấy câu chuyện của tụi nhỏ bịa ra khoe chiến tích với nhau thôi.

Mấy bà có thấy tận mắt không ? Không có, đúng không ? Vậy mà cứ kể chi tiết rành mạch câu chuyện y như đã chứng kiến tại hiện trường. Chuyện này lan truyền ra chỉ tội cho cô Hương thôi. Người ta goá chồng mà cũng không được yên.

- Á à, ông ngồi đây mà tội nghiệp cho cô Hương à ? Có muốn tui méc vợ ông không ?

- Ấy chết, chị đừng có nói lung tung. Vợ tui giết tui đó.

Câu chuyện dần trở nên lung tung, lan man, nhưng Lường Xuân Cường cũng nắm được những thông tin hết sức quan trọng. Người đàn bà đang bị nói tới chính là chị Hương goá chồng ở làng Đại Mỹ, còn cậu trai có tính trăng hoa là Rơ Ô Phú. Trong đầu cậu còn nhớ gần một năm trước đây, khi cậu chở củi đi qua làng Đại Mỹ bán, vì gỗ ẩm ướt nên không ai muốn mua. May sao có một chị gái nhỏ người, thân hình lanh lẹ, mua giùm cho cậu.

Lúc đó Lường Xuân Cường vui mừng khi bán được củi, lại được vị khách nữ tốt bụng mời về nhà ăn cơm vì trời cũng đã trưa. Cậu không chút đắn đo, phần vì đói, phần vì mệt, cậu lót tót theo chị gái dễ mến về nhà riêng.

Căn nhà sàn lọt thỏm giữa bóng mát của hai hàng cây cao vút cạnh bên, nhờ vậy mà giữa trưa nắng gắt, không khí bên trong căn nhà vẫn mát mẻ nhẹ nhàng. Lường Xuân Cường ngồi trong gian khách, khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán, thì chị chủ nhà cũng vừa mang một ly nước chè ra cho cậu :

- Em uống đi cho đỡ khát. Em tên là gì ? - Chị chủ nhà nhẹ nhàng hỏi.

- Em tên Cường. Lường Xuân Cường.

- Còn chị tên Hương. Dạ Thị Mỹ Hương. Nhà chị neo người quá, sẵn có em trai đây đường xa, thôi thì ở lại ăn cơm với chị cho vui. Chứ chị ăn một mình hoài cũng buồn.

Ăn xong chén cơm với cá rô kho tiêu, Cường định ăn thêm một chén nữa, nhưng chị Hương đã nhanh tay múc dùm cậu chén canh cải ngồng thơm phức nóng hổi :

- Ăn cơm nhiều cũng không tốt đâu. Phải có cơm, có canh mới thêm ngon miệng. Ấy chết ...

Chén canh vừa đưa ngang tay của Cường, cậu chưa kịp đón lấy thì chẳng may chị Hương tuột tay, cả chén canh nóng hổi đổ xuống quần cậu. Lường Xuân Cường bật nhỏm dậy xuýt xoa " Úi da, úi da ". Còn chị Hương thì vừa cười vừa xin lỗi :

- Thôi chết. Chị lỡ tay làm đổ. Em cho chị xin lỗi nhé. Để chị đi lấy đồ thay cho em.

Lường Xuân Cường mặt mũi nhăn nhó vì nước canh nóng hổi, nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy chị Hương đưa đồ ra thay. Một lát sau, chị chủ nhà mới chạy ra đưa cho cậu chiếc khăn tắm :

- Chị quên mất là đồ của chồng chị mốc meo cả rồi, muốn xài cũng phải giặt lại. Em biết đấy, chồng chị mất năm ngoái, từ đó tới nay tủ đồ của ảnh không ai mở ra. Thôi thì em lấy chiếc khăn tắm này dùng đỡ, còn quần em thì đưa đây chị đi giặt cho. Em ra sau nhà, dùng nhà vệ sinh để tắm rửa sạch sẽ nước canh đổ, rồi lấy khăn này trùm lại. Trời trưa nắng gắt thế này, phơi cũng nhanh khô thôi. Xin lỗi em nha, chị vụng về quá.

Lường Xuân Cường thấy sự đã rồi, chỉ biết líu ríu theo hướng dẫn của chị Hương. Cậu vào nhà tắm, cởi bỏ chiếc quần cộc dính nước canh của mình ra, chuyền ra ngoài cho chị Hương đang đứng đợi sát cửa phòng vệ sinh. Sau khi tắm rửa xong xuôi, cậu quấn chiếc khăn tắm quanh vùng hạ bộ che lại, bước ra ngoài thì chị chị Hương cũng vừa giặt xong quần cho cậu, phơi lên cây sào gần đó.

Cường đành vào lại trong nhà, chờ cho quần của mình khô. Vừa đặt mông xuống, định ăn nốt bữa cơm thì Lường Xuân Cường cũng thấy chị Hương bước vào, nhưng không phải với bộ váy vải đen như khi nãy, mà giờ đã chuyển sang đầm ngủ màu hồng. Chị vừa gãi đầu gãi tai vừa giải thích :

- Lúc nãy giặt quần cho em, nước bắn lên làm váy chị ướt cả. Nên chị mới thay ra bộ này. Mặc dù nó hơi mỏng, nhưng em đừng có ngại. Chị là gái đã từng có chồng rồi.

Chiếc đầm ngủ màu hồng rộng thùng thình nhưng lại mỏng tang, qua những cơn gió phất phơ, tấm thân đấy đặn của chị Hương ẩn hiện lấp ló. Lường Xuân Cường thấy chiếc áo ngủ hở hang thì ngượng chín cả mặt. Người cậu nóng bừng lên nghĩ thầm : " Chiếc áo gì quái đản thế này ".

Chị Hương ngồi xuống cạnh Cường, múc chén canh khác đưa cho cậu. Cường ngổi ngẩn ngơ, quên mất cả việc đón lấy. Trong lúc Cường cố gắng tập trung vào việc ăn uống, húp sì sụp chén canh thơm phức, chị Hương vừa nhìn Cường vừa nói :

- Chiếc khăn này trước chị mua ở chợ phiên, giá nó cao hơn những chiếc khăn khác, nên vải nó cũng mềm mại, thấm nước rất tốt. Lau bằng khăn này, cơ thể sẽ khô ráo nhanh.

Như để minh hoạ cho lời nói, chị Hương vừa nhìn, vừa đưa tay vuốt lớp vải của chiếc khăn lông mà Cường đang quấn tạm phần thân dưới, để thay cho chiếc quần đã bị ướt. Xương sống Cường bỗng như có luồng điện xoẹt qua, khi bàn tay nõn nà của chị Hương đang ve vuốt lớp vải khăn từ phải qua trái, vô tình lướt qua vị trí " cái vòi " của Cường.

Động tác vuốt ve ấy diễn ra thật nhanh, nhưng cũng đủ để Cường biết là " cái vòi " của mình vừa bị bàn tay của chị Hương lướt qua. Cái va chạm rất nhẹ, rất vô tình, nhưng cũng khiến Cường thót bụng lại, phần thân dưới thụt xa ra, còn đầu óc cậu đâm ra ngại ngùng, lo lắng.

Chị Hương không để ý gì đến cái giật mình đó của Cường, vẫn tự nhiên đưa tay vuốt từ bên đùi trái, sang bên đùi phải của Cường, nói tiếp :

- Nhìn chiếc khăn này, chị lại nhớ đến chồng chị, ảnh cứ hay quấn khăn này mỗi khi tắm xong, rồi bế thốc chị vào phòng. Từ ngày ảnh bị trâu rừng húc, chị cứ cô đơn một mình, một thân một bóng.

Cường ngồi ở tư thế xép bằng, hai chân khoang tròn, " cái vòi " rụt lại, nên những lần vuốt ve ấy, chị Hương không chạm tới bộ phận duy trì nòi giống của Cường được nữa. Nhưng Cường vẫn cứ thấy lo lắng, khi chị Hương mãi mân mê lớp vải chiếc khăn tắm. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi người phụ nữ goá chồng cứ ngồi sát bên cậu, nói những câu khó hiểu.

Hai chân Cường cứng đơ sau một hồi lâu ngồi trong tư thế căng cứng. Chị Hương thì cứ từng bước từng bước sát lại cậu. Hơi thở từ chị ta toả ra ấm nóng xung quanh mặt Cường, cổ Cường. Cường tim đập thình thịch, cảm thấy lo lắng, khó chịu, cậu lấy cớ ăn xong, liền chạy ra vườn, chụp chiếc quần đang ẩm ướt, vào nhà vệ sinh mặc vội, rồi cáo từ ra về.

Giờ đây đang đứng trước căn nhà sàn đó một lần nữa, cậu bần thần nhớ lại chuyện cũ năm trước. Lúc đó còn ngây dại không biết gì, giờ có dịp ngẫm lại, cậu dần dần hiểu ra mưu đồ của người đàn bà khát tình. Nếu lúc trước Cường có chút hiểu biết tính dục, nếu bộ phận duy trì nòi giống đã có lông, cộng với ham muốn mạnh mẽ của trai tơ, có lẽ Lường Xuân Cường cũng không ngại ngần mà sẽ cố tình sa vào cạm bẫy của chị gái trẻ.

Một nỗi uất ức dâng trào trong cổ họng Cường, " Suýt chút nữa là đã biết mùi vị đàn bà rồi, trời ơi, mình ngu quá ", Lường Xuân Cường tiếc rẻ khi biết rằng mình đã bỏ qua một cơ hội hiếm có, để giờ đây Rơ Ô Phú may mắn nắm lấy. Cậu tiếc đứt ruột khi bị kẻ khác phỗng tay trên, lại thêm phần não nề khi giờ đây, cậu biết cậu không còn cửa để tranh hơn thua với những người đàn ông khác khi mà con giống đã bị chị Hạnh cắt bỏ hoàn toàn.

Như không chịu cam phận, cậu lại một lần nữa thò tay xuống đũng quần túm chặt phần thịt giữa háng để kiểm tra tình trạng " cắt " của mình. Đã bao lần cậu từ chối hiện thực phũ phàng, vẫn cứ muốn kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn. Nhưng cứ mỗi lần như thế, cậu lại càng thêm tuyệt vọng. Cái hành động khó coi của Lường Xuân Cường dần dần trở thành một thói quen vô thức, rất khó bỏ.

Vừa lúc đó thì có tiếng phụ nữ vọng từ trong ngôi nhà sàn ra, khiến Cường vội thu người lại, nép vào bụi bồ ngót gần đó :

- Phú, có thiệt là người ta đồn về tụi mình không ?

- Thiệt. Em lỡ dại đi khoe với tụi bạn, ngờ đâu chuyện đó tụi nó đồn ầm lên như vậy. Giờ ai ai cũng bàn tán.

- Trời ơi, vậy làm sao chị dám nhìn mặt người khác nữa. Em hư lắm. Đã bảo là phải giữ kín bí mật mà.

- Em cũng lỡ thôi. Tại tụi bạn, có đứa sắp lấy vợ rồi. Nó nói em già đầu mà chưa biết mùi gái. Em tức quá nên mới làm lộ chuyện tụi mình.

- Trời ơi. Hơn thua nhau chi những chuyện ruồi bu đó. Chuyện này mà bị lộ ra, tới đường cùng là em phải cưới chị đó. Nếu để người khác nói chị hư thân mất nết, chồng chết thì liền câu dụ trai tơ là em biết tay với chị.

- Sao cơ ? Cưới chị à ? Nhưng ba mẹ em đã ngắm nghé một cô gái làng bên cho em rồi. Sao cưới được ? Chị lại còn lớn tuổi hơn cả chị ruột của em nữa.

- Em nói vậy mà được à ? Ai nhân lúc chị chóng mặt ngất xỉu mà đè ngửa chị ra làm trò bậy bạ ? Rồi ai sau đó cứ tới đây đòi hỏi cho em được " vui vẻ " ? Giờ chơi chán rồi muốn chuồn sao ? Vậy mà nói là thương chị lắm !

- Thôi thôi, em xin lỗi mà, chị nói nhỏ nhỏ, kẻo hàng xóm nghe thấy. Rồi có gì em tính cách giải quyết cho.

Lường Xuân Cường núp ngoài hàng rào, nghe tiếng họ thì thào thì thào nhỏ dần. Rồi thay vào đó là những tiếng cười nho nhỏ, với thanh âm ngắt quãng từng hồi như hụt hơi. Trong đầu Cường nảy sinh những tưởng tượng mông lung. Xâu chuỗi tất cả những kinh nghiệm sống thu nhặt được trong những khoảng thời gian gần đây, cậu chắc mẩm hai người bọn họ đã lại mở một cuộc " vui vẻ " khác.

Kìm lòng không được, cậu mon men lại căn nhà sàn đang vang lên những âm thanh lạch bạch của da thịt chạm nhau. Trải qua nhiều kinh nghiệm nhìn trộm, Lường Xuân Cường biết là nếu cứ tìm một lỗ nhỏ trên vách mà dòm vào thì thể nào cũng bị phát hiện. Bởi trong nhà thì tối, ở ngoài thì sáng, nếu bức vách có một lỗ nhỏ, ắt hẳn ánh sáng sẽ theo đó mà rọi vào. Nếu có ai ghé mắt nhìn, tia sáng bên ngoài rọi vào sẽ bị chặn lại ngay, và thế là bị phát hiện.

Lường Xuân Cường người nóng như lửa đốt, cậu rón rén tới lui nhưng không sao biết cách để dòm vào. Cậu lại vừa băn khoan có nên hét toáng lên cho hàng xóm người ta xúm vào xem, như dự định ban đầu của Cường vốn muốn cho chị Hương và Rơ Ô Phú phải một phen nhục nhã, hay tranh thủ thời khắc giao hoan của họ mà ngắm nhìn cho thoã nỗi thèm khát đàn bà của mình.

Nhìn xung quanh cây cối um tùm lặng lẽ, Lường Xuân Cường cũng hiểu là giờ này mọi người không phải đang ngoài ruộng, thì cũng đang dùng cơm trưa hay bữa trà chiều. Rơ Ô Phú cùng chị Hương đã tranh thủ khung quanh vắng vẻ để làm cuộc mây mưa, nếu giờ Cường làm um lên thì cũng phải một lúc sau dân làng mới tới, hai người bọn họ thể nào cũng chỉnh tề quần áo, làm sao bắt gian được.

Nghĩ vậy, Lường Xuân Cường mới bỏ hẳn ý định hại người, bởi làm vậy Cường cũng không được lợi lộc gì, chỉ thêm mang tiếng đi rình trộm nhà người khác. Cường mới xoay theo hướng thứ hai, tức là tìm cách xem cảnh khúc thịt đàn ông đi ra đi vào cửa mình phụ nữ.

Cường đi lom khom dưới nền nhà sàn của chị Hương, hai lỗ tai vểnh lên nghe ngóng. Khi đi đến đoạn nền sàn vang lên những tiếng răng rắc, và những tiếng thở hổn hển, Lường Xuân Cường vui như hội trong bụng, đoán chắc phía trên cặp trai gái đang đê mê hành lạc. Cường cố gắng nhấc chân khe khẽ, lần mò tìm đoạn kẽ của sàn nhà, hóng mắt lên trên.

Ánh sáng phía trên của căn nhà rọi xuống theo những khe hở của những tấm ván lót sàn khiến Lường Xuân Cường chẳng khó khăn gì cũng tìm được một mảnh ván sàn bị mẻ một đường nhỏ. Chỉ một đường nhỏ cũng đủ cho Cường ghé mắt nhìn vào, thấy thấp thoáng bóng của một toà thiên nhiên loã lồ bên trên. Cường nghe giọng nói phụ nữ nhỏ nhẹ từ trên vọng xuống :

- Cu của em còn nhỏ quá. Lúc cứng lên cũng không to thêm mấy. Nhưng kỹ thuật mới là quan trọng. Để chị mút nó thêm tí nữa xem nó có to thêm ra không. Rồi chị sẽ dạy em một tư thế mới. Trong lúc quan hệ, nếu em đổi tư thế thường xuyên thì sẽ làm cuộc vui thêm tươi mới, mà em cũng khó bắn " khí " sớm nữa. Chứ từ lúc em với chị " vui vẻ " với nhau tới nay, em toàn không kìm chế được.

- Tại chị hấp dẫn quá. Em hễ nghĩ tới chị là " cái vòi " cứ cứng hết cả lên. " Lỗ động đào " chị lại khít nữa. Chỉ vừa mới đút vào thôi em đã muốn bắn khí.

Lường Xuân Cường nghe họ trò chuyện phía bên trên thì mới biết họ chỉ vừa bú mút lẫn nhau chứ chưa xua quân tiến cung. Trong đầu Cường muốn họ mau mau thực hiện cảnh " xâm nhập " để cậu mở mang tầm mắt, nhưng trong lòng lại vừa tức tối khi kẻ khác lại được hưởng cảm giác cắm " củ khoai " vào cửa động đào chứ không phải là cậu. Trong lòng vừa tức vừa thích, cảm giác hoà lẫn, xen trộn tạo thành vòng lẩn quẩn, khiến Cường toát mồ hôi nóng toàn thân.

Cường thập thò phía dưới sàn nhà, ngửa cổ ngẩng đầu cố gắng theo dõi. Khe hở hẹp, bóng chị Hương đầy đặn, ngồn ngộn theo khe hở chiếu đến cặp mắt háu đói của Cường. Cường mở cặp mắt trừng trừng như muốn nuốt trọn những hình ảnh dâm dục đó.

Rồi trước mắt Cường, chị Hương đã ngồi dậy và được Rơ Ô Phú cởi hết áo quần, chị Hương trần truồng ngồi đó, không còn bú " vòi " của Phú nữa, mà nhận những khoái cảm hôn liếm của tên con trai nhỏ tuổi hơn mình. Rơ Ô Phú trong tư thế quỳ hai chân, cậu hết hôn mút môi Hương, rồi hôn xuống cổ chị ta.

Và khi miệng Rơ Ô Phú ngậm vào đầu vú nhỏ bé của chị Hương, mút và bú, thì Lường Xuân Cường thấy chị Hương rên khẽ :

- A ... a... a...

Rồi Cường thấy sau khi mút bú hai núm vú của chị Hương, Rơ Ô Phú dùng miệng hôn dần xuống bụng dưới của Hương. Đoạn, Phú thè lưỡi liếm vào giữa hai chân chị ta. Lường Xuân Cường lại bắt đầu có những cảm giác khác lạ ở phần thân dưới. Cảm giác đó y hệt như những lần Lường Xuân Cường nghĩ tới cảnh hở hang của đàn bà con gái trong quá khứ. Dương vật Cường những khi đó bỗng dưng căng to lên rất tức ở trong quần.

Nhưng giờ Cường biết là mình đã chẳng còn cái vật ấy nữa, thế nhưng cái cảm giác căng căng, ngộn nguậy vẫn râm ran, rồi khi thấy chị Hương dang rộng háng ra, cứ ưỡn thẳng cửa mình lên cho tên nam sinh liếm láp, bú mút thì Cường thấy nước miếng trong miệng mình ào ra thèm thèm, Lường Xuân Cường nuốt nước bọt đánh ực. Cậu cố gắng tìm kiếm vị trí tốt bên dưới để ngắm nhìn cái vùng tam giác đen đen đó nó ra sao nhưng chị Hương đã lại khép chân về.

Và rồi Cường thấy Rơ Ô Phú đứng lên và ấn cho chị Hương ngồi xuống gần lại mình, trước con mắt thèm thuồng của Cường, chị Hương thành thạo nắm cái " cái vòi " căng cứng của Rơ Ô Phú lên, sục tới sục lui rất nhanh rồi cho vào miệng bú mút rất điệu nghệ. Lường Xuân Cường thấy " cái vòi " của Rơ Ô Phú chả to hơn " cái vòi " trước đây của mình là bao, lại càng khiến Cường ra chiều tiếc rẻ ganh tị. Cậu nghĩ thầm trong bụng : " Khốn nạn quá. Thằng này mới tí tuổi đầu đã được chơi gái. " Củ khoai " lại cũng chẳng to hơn mình là bao mà lại được gái đẹp phục vụ. Thật là may mắn. "

Nhưng tức tối, tiếc rẻ là vậy, Cường vẫn thấy rậm rựt nóng ran hết cả người, cậu cứ có cảm giác phần giữa háng cứ khẽ căng giật lên, và tự nhiên như thường lệ, Lường Xuân Cường lại cho tay vào quần mò mẫm vết sẹo " cắt " của mình. Cường xoa tay nhè nhẹ nơi lỗ tiểu, cậu có chút an ủi khi thấy nơi đó vẫn còn khả năng rỉ ra vài giọt nước nhờn ươn ướt.

Cậu thẫn thờ nhìn chị Hương mút " vòi " cho Rơ Ô Phú, " củ khoai " của Phú ra vào trong miệng chị ta rất nhanh và mạnh khiến cậu học sinh trẻ tuổi sướng ngầy ngật, cứ đứng lim dim và tận hưởng những khoái cảm ấy và không ngớt rên rỉ :

- A ... a... ư... ôi sướng quá chị Hương ơi...

Rồi bất ngờ trước mắt Lường Xuân Cường, Rơ Ô Phú đẩy chị Hương nằm ngửa xuống sàn nhà, dùng hai tay banh hai chân chị Hương ra, và rất nhanh Rơ Ô Phú nằm đè lên cơ thể ngọc ngà của người đàn bà đã một đời chồng, tay Phú thò xuống hạ bộ, cầm " vòi " của mình tìm lỗ " xâm nhập " mà đút vào. Trong lúc đó thì Lường Xuân Cường vẫn đau khổ, nhìn trộm trong cơn thèm muốn không sao thoã mãn được.

Cường cứ loay hoay cúi nghiêng người phía dưới sàn nhà, để cố tìm khe hở xem Rơ Ô Phú đút " vòi " vào bộ phận duy trì nòi giống của chị Hương như thế nào, nhưng không thấy gì được. Chỉ thấy cậu ta dướn người lên xuống dập ùynh uỵch, cả cơ thể rắn rỏi của Rơ Ô Phú cứ day ghì, dướn nghiến lên cơ thể hấp dẫn nhục dục của chị Hương. Trong lúc đó thì Lường Xuân Cường vẫn đau khổ, nhìn trộm trong cơn thèm muốn không sao thoã mãn được.

Chị Hương ở dưới rên đầy vẻ sung sướng, mặc kệ lời hứa lúc đầu với Rơ Ô Phú là sẽ tập cho cậu ta biết được tư thế " xâm nhập " mới, để mặc cho Phú nắc dập thoả thích. Hai chân chị ta cứ co cao, banh rộng ra, lúc thì co lại, lúc lại quặp lấy thân thể của Rơ Ô Phú. Còn Phú thì dập hổn hển ở trên, Phú cứ dập mỗi lúc một nhanh và mạnh, chị Hương mỗi lúc một rên to hơn. Rơ Ô Phú hổn hển :

- Chắc em sắp bắn " khí " rồi chị Hương ơi. Em không muốn bắn " khí " sớm đâu. Muốn được chơi chị lâu thật lâu.

- Không muốn xuất sớm thì phải giảm tốc độ dập lại. Cứ nhấn " vòi " vào bướm người ta hùng hục như thế thì sao kiềm chế nổi.

- Nhưng em không muốn giảm tốc độ. Càng nhấp lại càng sướng.

Bỗng Rơ Ô Phú ngưng bặt lại không nói nữa, cậu ta co nhanh người cao lên và rút tụt " vòi " của mình ra khỏi cửa mình của chị Hương. Những tia sáng lúc này có dịp chiều rọi xuyên qua cơ thể của hai người nam nữ loã lồ. Lúc này Cường mới nhìn thoáng thấy cái vùng đen đen lông tua tủa của Hương, nhưng Cường vẫn chưa hình dung ra cái khoảng lỗ " lỗ sung sướng " đen den ấy của chị Hương ra làm sao, thì chị Hương đã đưa tay xuống miết liên tục vùng kín của mình.

Cũng trong khi đó thì tay của Rô Ô Phú cứ kéo đẩy cái vùng da bọc đầu " vòi " của cậu ta, lên xuống rất nhanh và chỉ nhoáng một cái, luồng " khí " nóng hổi phóng phụt từ miệng " vòi " của Phú, phọt ra phun xuống bụng, xuống mặt của chị Hương. Chị Hương lúc này cứ ngửa mặt lên hứng đỡ lấy và cười tươi, Rơ Ô Phú thì sướng nhăn mặt và thở hổn hển, liên tục co giật trong cơn đê mê. Trong lúc đó thì Lường Xuân Cường vẫn đau khổ, nhìn trộm trong cơn thèm muốn không sao thoã mãn được.

Cường nhoài người ra khỏi chỗ đang đứng, tìm khe hở khác để nhìn cho kỹ. Bởi thời gian ngửa cổ quá lâu, lại tập trung cao độ, Cường thấy choáng váng tối sầm mặt mũi khi cậu di chuyển tư thế đột ngột. Vô tình Lường Xuân Cường bị trượt chân ngã đánh uỵch. Cả hai người, nam lẫn nữ phía trên nhà sàn giật bắn người. Rơ Ô Phú nhanh nhẹn ghé mắt xuống khe hở sàn nhà nhìn xuống dưới, thấy một bóng người lồm cồm bò dậy.

Rơ Ô Phú gầm lên, nhưng vẫn cố hạ thanh âm nhỏ xuống, nên tiếng rít như gió thoát ra kẽ răng :

- Chết mẹ rồi chị Hương. Có người nhìn trộm. Mặc đồ vô mau lên.

Lường Xuân Cường nhân cơ hội cả Rơ Ô Phú và Dạ Thị Mỹ Hương hoảng hốt, đang vội vàng mặc quần áo, Cường ba chân bốn cẳng vù chạy thoát một cách suôn sẻ, không bị ai bắt lại hay thấy mặt. Ngược đời người đi bắt gian lại trở thành kẻ gian sợ bị bắt gặp.

B. GIẢI THOÁT ĐAU KHỔ

Lường Xuân Cường ba chân bốn cẳng chạy đi. Thế nên khi về tới vườn rau, bộ dạng của cậu tả tơi, đầu tóc rối bù. Miệng thì khô đét, da mặt tái nhợt. Thầy Tư Khiếu đang ngồi làm thơ, thấy Cường như tên trộm mới vừa chạy thoát công an thì phì cười, nhưng không giấu được vẻ lo lắng :

- Sao vậy con ? Tên Sìn Ủ Chớ đã sổng chuồng rồi à ?

Cường muốn đứt hụt hơi, thều thào :

- Dạ không phải. Tên Sìn Ủ Chớ vẫn được sư thầy Thích Hồi Đầu canh giữ nghiêm ngặt.

- Vậy nói cho ta nghe có chuyện gì mà con hớt ha hớt hải như ma đuổi vậy Cường ?

- Con ... con ...

- Đừng giấu ta, trước giờ có chuyện gì khó nói mà con giấu ta đâu ? Đừng ngại. Có gì ta sẽ khuyên bảo chỉ dạy thêm. Có khi nào ta la mắng con đâu.

Lường Xuân Cường nghĩ lại từ trước tới giờ thầy Tư Khiếu tuy xa lạ mà như người cha thứ hai của cậu, để cậu nương tựa vào những lúc tuyệt vọng, lại chỉ dạy cho cậu thêm lẽ sống ở đời, nên cậu cũng không giấu thầy Tư Khiếu nữa :

- Dạo gần đây có tin đồn. Người ta đồn một học sinh ở trường của Thu Lệ tên là Rơ Ô Phú. Nó ... nó làm trò mèo mỡ với chị Hương goá chồng ở làng Đại Mỹ. Con nghe tin đồn như vậy, nên muốn đi kiểm tra cho rõ thực hư. Ai ngờ đâu, tin đồn đó đúng là thật. Bọn họ ... bọn họ ... đã " vui vẻ " với nhau rồi.

- Cô nam quả nữ, trai lớn, gái goá, có đến với nhau thì cũng như cá sống ở nước thôi. Tin đồn ra sao thì hết tám chín phần là như vậy. Con lần sau cũng đừng tra xét làm chi những chuyện rõ mười mươi như vậy cho cực.

- Dạ con biết rồi. Chỉ là con lúc đầu không tin là thật.

- Tin đồn truyền tù người này sang người kia, tính chính xác có thể giảm đi nhiều phần, nhưng cái chuyện trai gái chim chuột là vấn đề không có gì lạ lùng kỳ quái. Nên người ta bảo sao thì tức là thế đó thôi. Những chuyện như vầy nếu dính vào, mà không có lợi gì cho mình, có khi lại thành hoạ. Con chắc là suýt bị phát hiện đúng không ?

- Dạ đúng. Cũng may con chạy thoát. Thật là may mắn.

- Nếu những chuyện mình nghi ngờ là có hại cho mình, hay mình chưa rõ nó có hại hay không tới bản thân, lại cần phải điều tra cho kỹ, để liệu bề tính toán, mang đến yên lành cho bản thân thì có mạo hiểm cũng phải dò xét, giống như cái lần ta và con nằm rình trên mái ngói nhà cô Phan Thuỳ Hạ Vy. Nhược bằng những chuyện không có lợi cho mình, mà vướng vào để rồi bị phát hiện thì thật là không nên.

- Dạ con biết rồi. Lần sau con sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

- Nhớ nha con, không được nói suông. Phải suy nghĩ trước khi hành động. Ta vốn có kinh nghiệm về những chuyện rình mò tọc mạch này từ lúc ta còn trai trẻ. Rình mò những chuyện không có lợi cho bản thân, rốt lại có khi thành ra hại, không có hại cho người này, cũng có hại cho người khác.

- Chuyện là sao vậy thầy ?

- Ôi chao ôi ...

Thầy Tư Khiếu ngồi ngậm ngùi gục đầu xuống một bên, miệng thầy ngoác ra khổ sở :

- Mụ Tình ... con mụ Tình độc ác ...

Lường Xuân Cường thấy thầy Tư Khiếu đang hiền hoà trầm tĩnh , bỗng trở nên nhăn nhó quái dị, thì cậu cũng không dám hỏi gì thêm, vì cậu biết cậu lại vừa chạm vào một nỗi đau nào đó trong quá khứ của thầy Tư Khiếu. Thầy Tư chậm rãi kể, mà như đang nói chuyện với chính mình :

- Những lời đồn đại không có tác dụng gì tốt cả. Đôi khi nó cũng góp phần huỷ hoại một người. Khiến họ không sao ngóc đầu lên được, phải sống trong tủi hổ nhục nhằn.

Như con biết, cái đêm ta bị thằng đại ca Nguyễn Xuân Thoại " cắt " " hòn bi ", người dân xung quanh khu ổ chuột đĩ điếm đó cũng có mặt. Họ đông người là vậy, trai tráng có, vạm vỡ có. Mà họ giương mắt nhìn ta bị bọn côn đồ lặt trụi hai trứng không một chút giúp đỡ. Tới giờ này ta vẫn nhớ những gương mặt lạnh lẽo đó, giương mắt nhìn trong im lặng.

Không chỉ vậy, sau khi ta bị nạn, phải nằm dưỡng thương trong nhà ba cô gái bán hoa, bọn người vô cảm đó lại không ngừng đem chuyện ta gặp đại nạn ra làm trò tiêu khiển, như chuyện giật gân trên báo lá cải. Câu chuyện một tên nhóc không nhà, làm nghề xoa bóp giác hơi dạo rồi đi chơi gái cứ thế bay xa bay xa. Nhưng phần đầu của câu chuyện thì ai nấy cũng đều dễ dàng tin được, chỉ có chi tiết sau đó, cảnh ta bị hoạn hai ngọc mới khiến người ta nửa tin nửa ngờ.

Những người không tin cứ hỏi lân la. Có kẻ còn tìm đến cửa phòng của ba cô gái để được xác nhận từ chính miệng các cô là đang nuôi dưỡng một cậu trai bị " cắt " " hòn bi ", họ mới hả dạ. Ta nằm tịnh dưỡng trong giường trong, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một bức màn mỏng, mà ta vẫn nghe rõ mồn một những lời từ miệng họ nói ra. Ta nằm đó, nhục nhã không sao kể xiết, khi giờ đây tin đồn ta bị " cắt " cứ vang xa mãi.

Thậm chí ngay cả bây giờ, nếu ta dùng máy tính để vào mạng internet, chỉ vài cú gõ, câu chuyện về một cậu bé đấm bóp dạo rồi bị ba cô gái bán hoa buông lời trêu ghẹo vẫn thỉnh thoảng bắt gặp đây đó. Tin đồn thật là ghê gớm, đúng là :

Trăm năm bia đá cũng mòn

Nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ

Những tình này tiết nọ, tuy đã bị sai khác nhiếu so với chuyện đời thực sự của ta sau hàng chục năm tam sao thất bản, nhưng cái cấu trúc ba cô gái và một cậu bé bơ vơ vẫn còn lại đó, khiến ta đọc qua mà nhục nhã không ngừng. Cũng may, cái tình tiết vốn bị đem ra làm chuyện giật gân là cậu trai đấm bóp dạo đó bị " cắt ", lại không còn tồn tại nữa. Có lẽ người đời cũng nhận ra nó quá khó tin, nó quá vô lý, nên tự họ đã lược bớt cho câu chuyện thêm phần xác thực.

Bởi ngay chính những người gần đó, lúc mới nghe kể lại, họ cũng không tin, phải được chính ba cô gái xác nhận một lần nữa là Hồ Đình Hùng này đã bị " cắt " thì họ mới vừa lòng, rồi sau đó tặc lưỡi thương xót dăm câu, nhưng rồi lại hí ha hí hửng đem chuyện đau đớn tủi nhục của ta mà kể lể lại với người khác.

Tuy vậy, họ vẫn chưa độc ác bằng mụ Tình, con mụ Tình. Ta vẫn còn nhớ con mụ đó tên Tình.

Nói đến đó, thầy Tư Khiếu lặng lẽ quệt hai hàng nước mắt bất chợt ứa ra nơi hốc mắt sâu hoắm, rồi ngập ngừng nói tiếp :

- Ở cùng phòng với ba cô gái bán hoa, lại một thân bất động không thể ra khỏi phòng khi các cô tiếp khách, những thân hình trần truồng của ba người đàn bà và những cảnh " vui vẻ ", ta chỉ vừa mới biết, mới thấy qua lần đầu tiên.

Những khoảng thời gian đó ta lúc nào cũng cảm thấy rạo rực, bừng bừng. Rồi sau đó, những khi các cô tiếp khách, bản năng nam giới còn sót lại, trỗi dậy mạnh mẽ hơn, ta không ngại ngùng nữa mà quay sang nhìn chăm chăm những thân người uốn éo bên kia bức màn mỏng. Trong mấy ngày đó, đêm nào ta cũng sờ vuốt " cái vòi ", tưởng tượng như đang ân ái với các cô gái. Nhưng vết thương còn chưa kín miệng, hễ ta vuốt " cái vòi " là chỗ da thịt trước đây chứa hai " hòn bi " lại đau thốn tận bụng, xoá tan đi ham muốn đàn bà. Ta vì vậy mà không sao biết được cảm giác sướng khoái trọn vẹn của việc bắn " khí " nó ra sao.

Rồi một tối nọ, ba cô gái chuẩn bị giấc ngủ sau một ngày mệt nhọc. Như thường lệ, ta một mình nằm trong chiếc giường sát góc. Hai cô gái thay phiên nhau nằm trên chiếc giường giữa phòng, còn một cô thì trải chiếu nằm dưới đất. Nhưng không hiểu sao hôm đó Thuý Vy, một trong ba cô gái làng chơi, lại quyết định sẽ nằm cạnh ta :

- Mấy bữa nay trời lạnh quá Hùng ơi. Cưng nằm xích vào trong cho chị nằm cạnh với. Không nằm dưới đất nổi nữa.

Ta không suy nghĩ gì, nhỏm người dậy nằm xích vào trong. Vết thương bị động, ta đau buốt người, chỗ giữa hai chân lại nổi cơn rát xé thịt. Thuý Vy nắm xuống, thân thể cô toát ra mùi thơm da thịt mát rượi.

Từ lúc được nằm cạnh Thuý Vy, dưới ánh đèn dầu leo lét, ta cứ liếc mắt nhìn trộm sang chị ta. Thuý Vy có những bộ đồ hết sức gợi cảm và thiếu vải, có khi chị ta đi ngủ chỉ với bộ đồ lót trên người, không thì chỉ khoác hờ bộ đầm ngủ trong suốt mà không có đồ lót bên trong. Lúc này đây chị ta đang vận một bộ đồ lót hết sức bốc lửa, chỉ có hai mảnh vải quá nhỏ để che chắn cặp nhủ hoa và chỗ kín của chị ta.

Ta cứ xoay đi xoay lại, khi thì nhìn trộm thân hình gần như trần truồng của Thuý Vy ẩn ẩn hiện hiện trong làn ánh sáng mờ ảo, khi thì cúi xuống nhìn cái "đùm" đang phồng lên trong cái quần tà lỏn chật hẹp mà ta đang mặc. Khi ta vừa mới bị " cắt " xong, cảm giác hoảng loạn khủng khiếp khiến ta không nghĩ gì đến thế gian nữa, nhưng giờ đây vết thương đã dần khô ráo, ta lại có những ham muốn rất đời thường đối với phụ nữ.

Những lúc ta được các chị gái thay băng, hay tra thuốc vào vết thương, hay những lúc kê chai vào " vòi " cho ta tiểu, ta chỉ có một nỗi hổ thẹn nhục nhã không thể tả, nên không có những cảm hứng tình dục. Thế mà khi trời về tối, ngọn đèn ngủ được thắp lên, dưới ánh sáng mờ ảo đó ta lấy lại được bình tĩnh và cảm giác an toàn, thì những ham muốn tính dục cũng có cơ hội thể hiện ra.

Tuy " cái vòi " đang ngỏng cao trong chiếc quần nhưng không vì vậy mà ta thò tay xuống ve vuốt nó. Bởi vết thương vẫn còn đau rát, nếu động chạm vào phần da bọc " vòi " cũng khiến ta oằn oại khổ sở. Phần vì Thuý Vy đang nằm cạnh bên, ta sợ có người bắt gặp cảnh tượng ta làm trò dâm dục thì không biết giấu mặt vào đâu. Mà có lẽ cũng bởi ta chỉ mới mười lăm tuổi, mặc dù đã thấy qua những cảnh " vui vẻ " trần trụi những ngày qua, nhưng cái khái niệm thủ dâm, dùng tay để tự tìm cảm giác thích thú vẫn còn quá mới mẻ với ta.

Đang trong cảnh khó xử, thân thể thì nóng bừng do nằm cạnh một cô gái xinh đẹp, ta bấn loạn tâm hồn. Rồi bỗng dưng Thuý Vy nằm quay nghiêng sang phía ta, cành tay choàng qua, đặt lên phần bụng dưới của ta. Ta giật bắn người, những suy nghĩ rạo rực trong đầu lại càng mãnh liệt hơn nữa.

Lúc đó ta thầm mong sao cho Thuý Vy không thức giấc mà mở mắt ra, nếu như vậy sẽ thấy ngay " cái vòi " của ta đang ngóc đầu dậy. Hai cánh tay thon dài của Thuý Vy ép bộ ngực của cô lại, khiến nó đã đầy đặn lại càng đầy đặn hơn. Lớp vải áo lót khá mỏng, nên đầu nhũ hoa của Thuý Vy có dịp nổi cộm lên đầy kích thích. Ta không thể rời mắt khỏi đôi vú của Thuý Vy áp sát gương mặt, cứ như đang mời gọi ta bóp lấy, sờ nắn.

Thuý Vy vẫn nằm im, như đã say ngủ. Ta không kìm được lòng, hết liếc nhìn đôi vú căng tròn của chị ta, lại liếc xuống nhìn vào quần lót, chiếc quần lót mỏng tang, thực ra chỉ như một tấm vải mỏng, che có chút xíu, tim ta đập mạnh khi thấy cái khe con gái lấp ló, ẩn hiện khêu gợi. Trong ba cô gái, Khánh My, Thuý Vy và Xuân Mai, chỉ có Thuý Vy là cạo sạch sẽ lông vùng duy trì nòi giống, nên bướm của cô y như của con gái chưa dậy thì. Ta rất muốn đưa tay thọt sâu xuống phía dưới, luồn vào quần lót, móc sâu vào trong lỗ " lỗ sung sướng ", nhưng sợ Thuý Vy tỉnh dậy la mắng nên thôi.

Hơn nữa đêm rồi, nhưng ta cứ trằn trọc không yên, trong đầu vẫn hình dung cảnh bàn tay ta được sờ vuốt lên thân hình hấp dẫn của Thuý Vy đang nằm dài bên cạnh. Ta thèm được ôm chặt lấy cơ thể mát rượi của Thuý Vy để được sờ vào " lỗ sung sướng ", hay ít ra cũng được mân mê đôi nhũ hoa êm ái của chị ta. " Củ khoai " ta thêm cương cứng đến mức làm ta thấy khó chịu. Chưa bao giờ ta bị kích thích cao độ như thế. Có lẽ đã bao ngày được xem cảnh giao hoan nam nữ, giờ lại thêm cơ thể thơm tho da thịt nằm xuống cạnh bên, đã làm ta hứng động mãnh liệt.

Mùi thơm của xà bông và mùi da thịt tỏa ngào ngạt trên thân thể đàn bà nẩy nở kia khiến ta không sao ngủ được. Một hồi lâu, như số phận thêm trêu người, hay do ông Trời xếp đặt khéo léo, mà thới tiết lạnh lẽo bỗng trở nên nóng bức. Thuý Vy trở người. Trong bóng đêm, chị ta nhẹ nhàng cởi chiếc áo lót ra, rồi lại nằm xuống, choàng tay ôm lấy ta vào lòng.

Ta nhắm mắt lại, sướng rên cả người. Ta nhân cơ hội đó, dúi đầu vào ngực Thuý Vy, áp sát mặt vào đôi vú, lặng yên tận hưởng cảm giác đê mê trong vòng tay của chị ta. Mãi mấy phút sau, ta mới nhận thấy là một bàn tay của ta vô tình lại nằm lọt giữa hai đùi của Thuý Vy, bị cô quàng chân lên kẹp lại tự bao giờ. Ta thấy náo nức, muốn được sờ vào con chim mà ta đã mơ tưởng từ nãy giờ.

Bàn tay ta nhích từng bước, nhích từng bước, như ra vẻ tình cờ. Dần dần qua những khe hở chật, bàn tay ta cuối cùng cũng đụng được đến lớp vải của chiếc quần lót Thuý Vy. Những cạnh ngón tay ham muốn của ta run run chạm vào lớp vải mỏng, cố chạm vào phần thịt con chim hấp dẫn đang nằm bên trong lớp vải phủ lên đó. Lúc đó, Thuý Vy bỗng ngồi phắt dậy và nắm chặt bàn tay của ta lên :

- Trời ơi, cưng làm cái gì vậy ? Cưng sờ mó chị à. Trời đất ơi, Xuân Mai, Khánh My, dậy mà coi, cái thằng này ghê thiệt.

Xuân Mai cũng ngồi bật dậy, vặn to chiếc đèn dầu lên cho sáng hơn, còn Khánh My thì chạy đi bật ngọn đèn huỳnh quang lên sáng quắc. Thuý Vy ngồi đó nhìn vào gương mặt đang lo lắng sợ hãi của ta, rồi cô không cần biết ta đồng ý hay không, thò tay kéo lưng quần của ta xuống, để lộ một " cái vòi " đang chĩa thẳng lên trời.

Xuân Mai che miệng ngạc nhiên :

- Chết thiệt, " cái vòi " nó lại nhổng lên như thế. Vậy mà trước giờ tụi mình tưởng nó bị " cắt " rồi thì y như thái giám, không còn động dục nữa chứ.

Khánh My cũng ngạc nhiên :

- Sao lại như vậy được ? Hùng, cưng bị " cắt " rồi mà. Hai " hòn bi " làm gì còn nữa, sao " vòi " vẫn cứng được.

Xuân Mai vừa liếc nhìn các cô gái còn lại, vừa giễu cợt :

- Vậy mà bữa giờ tụi mình cho nó ở chung phòng, nó thấy hết cả những chuyện " vui vẻ " của tụi mình rồi. Cứ tưởng nó không còn hứng thú tình dục nữa tụi mình mới cho nó ở ké. Ai ngờ đâu " vòi " vẫn còn dựng đứng thế kia.

Ta nằm chết trân, hổ thẹn không biết sao mà tả. Ta lấm lét như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn trộm, miệng không nói lên lời. Thấy vẻ mặt của khổ sở cuả ta như vậy, Thuý Vy dịu giọng :

- Nói vậy chứ chị không có la cưng đâu. Nhưng chị hỏi thật, cưng phải trả lời thiệt tình, cưng vẫn còn thèm muốn đàn bà phải không ?

Thấy ta vẫn còn ngại ngùng, không biết trả lời sao, Thuý Vy cũng im lặng. Xuân Mai thấy vậy, lại gần ngồi xuống cạnh ta, chìa tay bóp nhẹ vào " cái vòi " đang nhổng cao vẫn chưa kịp xìu xuống, âu yếm hỏi :

- Bộ mấy chị làm cưng nứng lắm hay sao mà " cái vòi " cứng quá vậy ?

Chưa hết vẻ sượng sùng , ta ngập ngừng trả lời :

- Dạ, mấy chị có thân hình hấp dẫn lắm. Em thích được ôm mấy chị

Có vẻ thích thú với lời khen của ta, Xuân Mai vuốt ve bụng ta, rồi lại cầm " cái vòi " của ta lắc lắc nhẹ, lúc này vì cảm giác xấu hổ nên nó cũng đã xìu đi một ít. Thuý Vy thấy vậy mới lắc đầu nói :

- Vậy là má Tình nói đúng, trai dậy thì rồi, mà có bị " cắt " " hòn bi " thì cũng vẫn còn đọng lại ham muốn. Má Tình nói chị tối nay thử thách xem cưng có còn ham muốn đàn bà không, thì y như rằng má Tình đoán được đúng hết cả.

Xuân Mai quay qua tò mò hỏi Thuý Vy :

- Ủa vậy nãy giờ cô đòi nằm cạnh thằng Hùng là để thử xem " vòi " nó còn cứng được không đó hả ? Mà sao bà Tình bán hột vịt lộn đó nhiều chuyện quá vậy ? Con trai người ta bị " cắt " " hòn bi " rồi, mà còn bày đặt thử này thử nọ.

Sau cơn bẽ bàng đó, ta lại nằm im lặng. Thuý Vy lại trải chiếu xuống đất nằm. Cả căn phòng lại chìm trong bóng tối yên tĩnh. Trong lòng ta vừa lo lắng, lại vừa cảm thấy xấu hổ. Đã thành tên thái giám, lại không biết an phận, vẫn muốn được hưởng sắc hồng nhan, nên giờ mới gặp cảnh bị nghi ngờ.

Sáng hôm sau, mụ Tình bán hột vịt lộn lại ghé sang phòng ba cô gái. Lần này, ta cố gắng giỏng tai lên nghe ngóng cuộc trò chuyện của bọn họ. Tiếng mụ Tình thều thào :

- Sao rồi con ? Tối qua sao rồi ? Con có làm như ta chỉ không ?

- Có má ơi, y như má đoán đúng, thằng Hùng vẫn còn ham muốn đàn bà. Cu nó cứng ngắc. Lúc nó bị phát hiện đang dùng tay cạ cạ quần lót của con, " vòi " của nó sau đó vẫn chưa chịu xìu xuống. Cứ cứng ngắc mãi.

- Tao nói đâu là đúng đó mà. Tao sống trên đời mấy chục năm rồi. Ở bên Tàu, mấy thằng thái giám " cắt " trễ, nên vẫn còn ham muốn. Thành ra bên đó thường hay thấy thái giám làm loạn hậu cung. Giống như tên Lý Liên Anh bên Tàu, đã làm thái giám rồi, mà vẫn còn thèm lên giường với bà Từ Hy thái hậu. Chuện đó đồn đại ra, ai ai cũng biết.

- Rồi họ làm sao ?

- Làm sao nữa. Đành im lặng giả điếc thôi. Mà ở bên Tàu người ta đã " cắt " là " cắt " triệt để luôn. Không chỉ cắt hai " hòn bi ", mà ngay cả " cái vòi " cũng bị cắt. Vậy mà mấy thằng thái giám vẫn cứ muốn trèo cao. Cái bản tính dâm dục của đàn ông con trai vẫn không sao trị dứt được.

Thời Minh bên Tàu, thái giám nhiều vô kể, nên những chuyện làm dâm loạn hậu cung cũng theo đó mà nhiều lên. Đến mức nó còn thành một tục lệ " đối thực " luôn nữa. Đối thực tức là nhìn nhau ăn uống. Thái giám bên Tàu vì bị cắt cả " vòi ", nên không còn " vui vẻ " được nữa, nhưng ham muốn vẫn còn. Tụi nó mới kết duyên với các cung nữ thiếu thốn đàn ông, tạo nên thứ quái dị gọi là " đối thực ". Tuy không còn khả năng ân ái nữa nhưng vẫn sống cùng nhau, ăn cùng nhau.

- Thằng Hùng thì chỉ bị cắt " hòn bi " thôi, " vòi " nó vẫn còn. Với lại nó đã mười lăm tuổi, chỗ kín của nó cũng đã có lông rồi - Thuý Vy hạ giọng nhỏ xuống, sợ ta nghe thấy.

- Vậy thì không ổn đâu. Phải kiếm chỗ khác cho nó ở thôi. Trai tơ mà tụi bây chứa chấp nó trong phòng, thấy cảnh tụi bây trần truồng tiếp khách hoài, nó chịu sao nổi. Dần dần trở nên trầm cảm, uất ức lâu ngày. Không sinh bệnh mà chết thì cũng oán hận cuộc đời.

Ta giả vờ đang nằm ngủ, nhưng tai vẫn giỏng lên nghe ngóng. Trước lời đề nghị quái ác của mụ Tình, ta tức lắm nhưng cũng đành chịu, không biết làm sao nữa, cũng may Thuý Vy đỡ lời :

- Nhưng thằng Hùng đâu còn chỗ nào để ở nữa. Nó lại bị thương chưa lành, giờ bước đi cũng khó, nói gì tới kiếm cơm. Cho nó ở chỗ khác nó sẽ chết đói.

- Chà, cũng khó ha. Thôi coi như mình làm phúc cho một đứa tàn phế đi. Cho nó ở tạm, rồi sau này kiếm cách đuổi đi. Mấy thằng thái giám vì bị thương tật vĩnh viễn, mất khả năng nối dõi tông đường, không còn như người bình thường được, nên tính tình chúng cũng dần dần quái đản, nảy sinh ác độc. Chứa chấp chúng sẽ mang hoạ cho mình.

Để ta suy nghĩ thêm xem sao, rồi tìm cách giải quyết. Chứ để một thằng con trai nằm chung giường với đàn bà, thấy cảnh ân ái hàng ngày là điều không tốt. Tổn thọ, thất đức lắm. Nếu thằng Hùng không còn ham muốn thì lại khác, chuyện trai gái khi đó với nó cũng chỉ như ăn uống, đi lại, hết sức bình thường, có thấy cũng không sao. Ai ngờ nó vẫn còn thèm đàn bà. Như vậy mà mình cứ " vui vẻ " trước mặt nó thì sẽ đau khổ cho nó lắm. Bởi một khi muốn mà không được làm, không thể có con, thì đàn ông sẽ phát điên lên.

Nằm lặng thinh, ta nuốt từng lời của họ đang bàn tán vào trong bụng, lòng căm hận thế gian đã khiến ta một cảnh tàn phế, giờ lại thêm sự nghi ngại của người khác, muốn tống cổ ta đi. Nhưng biết làm gì hơn. Ta đâu còn hy vọng gì nữa. Lúc đó ta hai hàng nước mắt, quay mặt vào vách tường cam chịu số phận.

Những lần tiếp khách sau đó của ba cô gái, ta vẫn được nằm ở giường trong, nhưng không dám nghĩ tới việc nhìn trộm nữa. Cảm giác xấu hổ khi bị phát hiện khiến ta không còn chút cảm xúc nào với những chuyện xảy ra xung quanh. Ba cô gái cũng bắt đầu thấy ngại ngùng, khó chịu khi nghĩ đến việc ta đang nằm bên trong nhìn cảnh các cô tiếp khách.

Cả bầu không khí nặng nề trong phòng, giữa bốn người, kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Không ai hỏi han, hay nói năng thêm gì, chỉ nhìn ta với ánh mắt nghi ngại, ngượng ngùng. Có lẽ họ cảm thấy có lỗi khi phải " vui vẻ " đắm đuối trước cặp mắt thèm thuồng của một tên thái giám là ta. Một hôm, chừng như không im lặng được nữa, Thuý Vy mới lên tiếng :

- Cưng thèm mấy chị lắm phải không ? Để cưng phải chịu đựng kích thích hoài cũng tội. Thôi thì bây giờ chị cho cưng làm thử cho biết nhé, chịu không ? Nhưng nhớ là không nói cho hai chị kia biết nghe không. Phải giữ bí mật tuyệt đối, nghe chưa ?

Ta nghe vậy, vừa mừng vừa thương Thuý Vy. Hoá ra ta có phần nóng vội, trách nhầm các chị có lòng nghi ngờ ta dâm dục, vẫn còn ham muốn mà không chịu nói cho họ biết, để tranh thủ nhìn trộm cảnh " vui vẻ ". Nào ngờ, các chị chỉ lo lắng là ta sẽ uất ức trong người sinh bệnh.

Ta gật đầu, nhoẻn miệng cười gượng. Tim đập thình thịch. Xuân Mai và Khánh My đã đi ăn hàng, chỉ còn lại Thuý Vy cùng ta trong căn phòng nhỏ. Thuý Vy ngập ngừng một hồi rồi cũng cởi chiếc quần dài, rồi kéo chiếc quần lót xinh xắn xuống. Ta vẫn nằm bất động, nhưng người thì nóng bừng, " cái vòi " đã ngổng lên cao ngất. Thuý Vy hiểu ý, biết ta không dám động đậy phần thân dưới, chị ta trườn người nằm đè lên.

Thân hình chị mềm mại với đôi nhủ hoa như hai quả cam xìu nằm bẹp dí trên mặt của ta. Ta lúng túng chưa biết xoay trở như thế nào thì hai chân Thuý Vy đã kẹp lấy chiếc " củ khoai " nhỏ xíu, dùng hai đùi ép lại. Chị ta lại trườn xuống, cặp nhũ hoa trượt dài xuống ngực ta, còn " cái vòi " của ta cũng vì thế mà trượt lên, chạm đúng vào phần da thịt giữa háng của chị.

" Củ khoai " của ta cạ vào phần da thịt ẩm ướt, ta run lên bần bật, vừa vui mừng sung sướng, vừa hồi hộp khôn tả. Đó là lần đầu tiên cơ thể ta gần gũi với phụ nữ đến vậy. Bao nỗi mong ngóng cũng đã thành hiện thực. Bằng cảm giác của mình, ta biết " cái vòi " của ta đã kê đầu vào cái lỗ ươn ướt. Ta không đợi được nữa, không cần gì những màn dạo đầu mà các chị vẫn thường biểu diễn với khách mua dâm. Ta sốt ruột, rùng mình nhấp mông lên cao một cái, nhưng " cái vòi " vẫn còn chưa có kinh nghiệm, nó trượt ra ngoài. Thuý Vy không nhịn được, phá lên cười :

- Từ từ cưng ơi. Phải nhắm hướng cho trúng đã rồi mới đút vào. Với lại, còn chưa có màn dạo đầu mà đã muốn đút rồi. Không được đâu nhé. Phải từ từ.

Thuý Vy xoa nhè nhẹ ngực, bụng của ta vừa nói :

- Mấy bữa rày, chắc cưng cũng nghe thấy, biết hết các kỹ thuật " vui vẻ " rồi ha. Nhưng cưng bị thương, nên chắc không nằm trên mà nắc được. Chỉ có nằm ngửa ra như vầy, rồi chị sẽ ngồi trên mà dập cho em sướng thôi.

Vì dồn nén ham muốn từ nhiều ngày qua, " cái vòi " của ta cương cứng quá mức. Mặc dù chỉ vừa độ 6 – 7 cm khi cương, nhưng nó vẫn cứng như thép nguội. Nếu so với của những người đàn ông khác, thì " vòi " của ta chỉ như một cây kim. Hai chân ta căng ra, làm như có một luồng điện chạy dọc theo xương sống. Ta còn chưa kịp hiểu gì, thì bỗng sực nhớ lại cái lần đầu tiên ta đến phòng ba cô gái để giác hơi, xoa bóp, cũng cái cảm giác đó, ta la lên tiếc rẻ :

- Thôi chết rồi. Em ... em ...

Thuý Vy hiểu ý, ngồi dậy ngay, cô ngừng đụng chạm vào " cái vòi " của ta, có vẻ như mong cho những kích thích giảm xuống cho ta đừng bắn " khí " sớm. Nhưng không còn kịp nữa, một luồng nước nóng hổi bỗng vọt ra từ " cái vòi " đúng vào lúc ta đang định nhắm hướng để đút vào lỗ " lỗ sung sướng " như lời dặn của Thuý Vy.

Ta xấu hổ quá, lại một lần nữa ta chưa đến chợ đã lại hết tiền. Ta thở hổn hển, cúi xuống nhìn " cái vòi " đang co giật từng hồi, những giọt nước trong vắt ứa ra từ đầu " vòi " mãi không dứt. " Củ khoai " hết lắc sang trái, lại lắc sang phải, lúc lại cong lên bụng, tinh khí bắn tung tóe sang hai bên đùi. Thuý Vy ngồi đó, mắt chăm chú theo dõi cảnh " cái vòi " của ta bắn khí mà không cần một sự kích thích trực tiếp nào vào thân " vòi ", đầu " vòi ". Thuý Vy phì cười :

- Cái gì mà cưng xịt tùm lum vậy, cưng còn chưa cho nó vào trong bướm chị nữa mà.

Thuý Vy nhẹ nhàng với tay lấy chiếc khăn cạnh bên, để chùi những chỗ " khí " dính trên đùi, trên bụng cho ta. Ta vừa thở vừa nói lắp bắp :

- Em xin lỗi chị. Nó ra nhanh quá em còn chưa kịp hiểu gì, không kềm lại được.

Thuý Vy phì cười, vỗ vỗ trán ta, rồi hôn vào đầu ta, âu yếm nói:

- Không sao, lần đầu tiên ai mà chả vậy. Trai tơ ai mà chả bắn " khí " sớm khi vừa mới thấy chim con gái. Nhưng xuất sớm như vậy, không thấy sướng được nhiều đâu.

Lúc lau " khí " cho ta, chị ta thấy những giọt tinh trong vắt, mới đưa tay lên quệt lấy xem xét, dùng những ngón tay kiểm tra độ nhớt của tinh ta vừa bắn, lát sau Thuý Vy mới nói :

- Không giống " khí " của đàn ông. Tinh của mấy ổng vừa đặc vừa trắng đục như sữa, còn của cưng cứ như nước lả, trong suốt như keo. Chắc là chỉ có nước chứ không có tinh trùng. À mà phải rồi, cưng đâu còn " hòn bi " nữa, làm sao có tinh trùng được.

Ta lúc này vẫn còn nghĩ đến những loạng choạng của lần chơi gái đầu tiên, ta cảm thấy hơi mắc cở, nhất là khi ta nhìn xuống thấy " củ khoai " của mình xìu xuống một cách thảm hại khi vẫn còn chưa được đút vào " lỗ sung sướng ". Ta thèm được đút vào bướm Thuý Vy một cách thật sự, nhưng không biết làm sao. Ta nhiều lần thấy khách làng chơi sau khi đã bắn " khí " xong, chừng như tiếc rẻ, vẫn muốn chơi tiếp, nên người ta dùng tay để xóc lắc một hồi cho " cái vòi " cứng trở lại, nhưng ta không dám làm trước mặt Thuý Vy. Phần vì ta cũng sợ vết thương bị đau trở lại.

Nghĩ tới những cảnh nhục dục như vậy, nên vấn đề " khí " của ta trong vắt chứ không trắng đục như tinh của những người đàn ông khác, ta cũng không quan tâm lắm nữa. Cũng bởi ta không còn trứng " hòn bi ", nên việc trong " khí " không còn tinh trùng cũng là chuyện bình thường.

Thuý Vy như thấy thân thể con trai, trong lòng cũng nảy sinh hứng thú, chị ta dùng tay xoa mạnh hai bên đùi, thọc cả vào trong " lỗ sung sướng ", trong một tư thế mà ta thấy thật gợi hứng. " Củ khoai " của ta bất giác ngỏng lên từ từ. Thuý Vy quay sang nhìn ta mĩm cười, có vẻ rất thú vị khi thấy " cái vòi " của ta cứng lên trở lại.

- Lúc nãy chị biết ý, không vuốt " vòi " cho cưng là để cưng không đạt được cảm giác sướng cao nhất. Nhờ vậy mà " cái vòi " của cưng cứng lại được ngay. Chứ hễ đàn ông mà sướng đủ rồi, thì họ sẽ buồn ngủ, " vòi " không cứng được nữa.

Ta thèm được ôm chặt Thuý Vy rồi bú mút như một người đàn ông thực thụ, nhưng chưa dám. Thuý Vy xoa xoa ngực, rồi xuống bụng của ta, rồi lại xoa lên cổ ta. Hai bàn tay mềm mại của Thuý Vy làm ta ngây ngất, đê mê, " cái vòi " càng thêm cứng. Đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi ta, Thuý Vy vừa thò tay xuống dưới háng của ta và nói :

- " Củ khoai " đã cứng hắn lại rồi này.

Bàn tay Thuý Vy xoa lấy " cái vòi " của ta khiến ta giật bắn người, hai chân căng ra, rồi lại quíu lại, tim đập thình thịch. Thuý Vy phá lên cười khi " củ khoai " trong tay cô giuơng thẳng ra phía trước :

- Biết ngay mà. " Củ khoai " của cưng do chưa được hưởng tột đỉnh khoái lạc, đã cứng lại càng cứng rồi này.

Nói xong Thuý Vy lại tiếp tục xoa bóp " cái vòi " khiến ta chịu hết nổi. Ta bèn đánh bạo, ôm chặt người Thuý Vy. Ta không biết làm sao để đút " vòi " vào " lỗ sung sướng " cô ta để thỏa cơn nứng, chỉ sợ hụt ra ngoài thì không dám, nên cứ lay hoay, vướng víu với thân hình tròn trịa của Thuý Vy. Thuý Vy nhẹ nhàng gỡ vòng tay của ta ra, âu yếm nói :

- Kiếm chế nào cưng, hứng động quá lại bắn " khí " sớm bây giờ. Để chị kiểm tra " cái vòi " của cưng xem nó đã cứng tới đâu nào.

Đúng vào lúc Thuý Vy cúi xuống, hơi thở cô phà vào thân " vòi " nóng hổi, ta hốt hoảng vì " cái vòi " lại gần như muốn phọt tinh khí một lần nữa. Nhìn Thuý Vy trần truồng nằm bên cạnh mân mê " cái vòi " cho mình, ta nhớ lại những giây phút thần tiên mà chị ta trải qua với khách làng chơi, ta không hiểu sao những người đàn ông đó, họ có thể chịu đựng lâu đến thế, có khi đến cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa bắn khí, mặc cho cô làm đủ kiểu để kích thích.

Thuý Vy nằm nghiêng một bên, hai mép " cô bé " khép lại, vun cao như mời gọi " cái vòi " của đàn ông đi vào. Con bướm hồng hào săn chắc, nhẵn nhụi không một cọng lông, giờ đây ta có dịp nhìn thật sát. Những cảm giác xấu hổ của con trai lần đầu chiêm ngưỡng thân thể đàn bà đã chịu lùi bước cho bản năng sinh sản nòi giống, ta mê đắm nhìn cửa động tiên, nước miếng ứa ra ngào ngạt.

Ta nhẹ nhàng, cố gắng xoay nghiêng, dúng một tay khẽ nhấc một chân của Thuý Vy lên, " cái vòi " của ta cương cứng, giật giật mấy cái. Ta như người bị thôi miên, hai mắt mê đắm nhìn vào con chim của Thuý Vy nhầy nhụa nước nhớn. Ta chưa bao giờ nhìn thấy sát bộ phận duy trì nòi giống của một người đàn bà đến vậy, cũng chưa từng thấy những thứ ẩn sau hai mép thịt vun cao bên ngoài. Ta nhớ tới cảnh những người đàn ông tới đây vui chơi, rất nhiều người cúi xuống, liếm vào chim của các cô, nhưng ta lúc này đây xoay trở khó khắn, không biết làm sao.

Thuý Vy hiểu ý, cười nói :

- Thôi đi ông tướng. Lại còn định bắt chước bú liếm như người ta à. Chị chỉ nói là cho em được thoã mãn một lần thôi. Lo mà bắn " khí " đi. Không nghĩ lôi thôi nữa. Mấy chị kia sắp về rồi đó.

Với lại em đang bị thương, cứ nằm im tận hưởng đi. Để chị nút " vòi " cho cưng. " Củ khoai " đượt mút thì cũng sướng như được đút " vòi " vào " lỗ sung sướng " vậy đó.

Ta sung sướng nằm yên để Thuý Vy vuốt nhè nhẹ " cái vòi " cương cứng và thấy hơi nhồn nhột khi chị ngậm khúc " củ khoai " vào miệng. Thuý Vy vừa nút vừa vuốt " cái vòi " một cách thật điệu nghệ. Ta nằm căng hai chân ra trong cảm giác đê mê :

- Ôi, thần tiên ơi, đôi môi của chị mềm mại êm ái quá. Ấm nóng quá.

Ta không ngờ là chỉ được con gái nút " vòi " cũng sướng rên người như vậy. Một luồng điện bỗng chạy dọc theo thân người, ta hoảng hồn muốn kềm lại vì sợ bắn " khí " trong miệng Thuý Vy, nhưng đã quá trễ. Những tia khí cuồn cuộn tuôn ra mà ta không làm sao ngăn được. Ta đẩy đầu Thuý Vy ra, vừa kịp lúc " khí " phóng ra. Nhưng thay vì những dòng dài phọt lên cả thước như lần đầu, lần này " cái vòi " của ta chỉ giật giật mấy cái liền mà chỉ có vài giọt dinh dính ứa ra khỏi đường tiểu. Ta sợ bị la vì không kịp thông báo, suýt chút nữa bắn vào miệng Thuý Vy, định xin lỗi nhưng chị ta chỉ mỉm cười nói câu khó hiểu:

- Rồi xong, cưng hết " khí " rồi, chắc túi tinh đã trống rỗng !

- Dạ, dạ, chắc là đã hết " khí ". Không thấy xuất ra nhiều được nữa. Mà lần này chị cũng lại không kích thích gì cả, làm em đang định sướng thì cụt hứng, y như lần trước.

Ta lí nhí trả lời, vừa ôm choàng lấy Thuý Vy. Thuý Vy không nói không rằng, vẫn liên tục xoa bóp " cái vòi " cho ta. Cảm giác hứng thú lại quay ngay trở lại. " Củ khoai " của ta lần này vẫn hùng dũng cương cứng lên như cũ. Do đã hai lần bắn " khí ", nên lần này " cái vòi " của ta có sức chịu đựng lâu hơn hẳn. Nó cứng liên tục mà ta vẫn chưa thấy dấu hiệu của việc muốn phóng tinh.

Đang nằm lim dim hưởng thụ những màn vuốt ve, bỗng ta thấy nhói lên một cái ở phía dưới. Hoảng hồn nhìn xuống, ta thấy Thuý Vy đang cố gắng bẻ gập " cái vòi " của ta lại. Ta hoang mang không hiểu chuyện gì. Ta không biết đó là một trò vui mới, hay là một hành động gì. Chỉ biết " cái vòi " của ta sau đó lại dựng đứng trở lại. Thuý Vy nhìn ta cười :

- Nằm im nha cưng, để chị kích thích cho. Lần này chị sẽ cho em đê mê.

Ta mới yên lặng nằm xuống nhìn Thuý Vy sục " vòi " cho mình. Chứng vài phút sau, đang thư thái tâm hồn, ta lại thấy nhói lên một cái, thì biết Thuý Vy vừa mới cố gắng bẻ ngược " cái vòi " của ta gập góc một lần nữa. Cảm giác thật khác lạ. Vừa thốn thốn, mà cũng vừa kích thích. Ta tuổi đời non trẻ, vẫn chưa hiểu gì, nên để mặc cho Thuý Vy vần vò " cái vòi " của mình.

Lần bẻ thứ ba, " cái vòi " của ta bị Thuý Vy bẻ oặt một góc 75 độ. Một tiếng " cốc " khô khốc vang lên. Ta thích thú cười với trò mà Thuý Vy đang làm, cúi nhìn xuống " cái vòi ". Đôi mắt ta bỗng long lên, gương mặt xám ngoét không còn một hột máu. Dương vật xìu xuống nhanh chóng, trên thân " vòi " xuất hiện vết bầm lớn. Rồi sau đó " cái vòi " của ta dần dần sưng to lên, tím sẫm lại, ta lúc này bỗng thấy đau đớn dữ dội.

Thuý Vy ngồi đó nhìn ta, buồn buồn nói :

- Xin lỗi cưng nha. Chị cũng là muốn giúp cho cưng thôi. Từ giờ, " vòi " của cưng không đút vào " lỗ sung sướng " được nữa đâu. Cưng đã được giải thoát khỏi đau khổ rồi, không cần phải nghĩ đến việc chơi gái nữa.

C .KIẾN THỨC Y HỌC

Thầy Tư Khiếu ngồi châm điếu thuốc, hít một hơi dài, rồi nói khe khẽ :

- Quả đúng như Thuý Vy nói, từ đó " cái vòi " của ta không cứng được nữa. Sau nhiều ngày sưng to, tím tái, rồi " cái vòi " của ta cũng bình thường trở lại. Nhưng sau đó, dù làm đủ cách, nó cũng không cứng lên được.

Sau này, ta tìm đọc những cuốn sách tây y, mới hay trường hợp của ta, y văn gọi là " gãy " củ khoai " ". Trong thời gian cương cứng, " củ khoai " căng đầy máu trong các thể hang. Nếu " củ khoai " bị uốn cong đột ngột hoặc bị bẻ mạnh mẽ trong khi nó căng, các chấn thương có thể làm rách lớp màng của một trong các thể hang, một bộ phận chịu trách nhiệm về cương cứng nằm trong " củ khoai ". Vì vậy, tuy " củ khoai " người không có xương bên trong như những loài động vật khác, nhưng " củ khoai " hoàn toàn có thể bị gãy.

Gãy " củ khoai " đòi hỏi phải chăm sóc y tế khẩn cấp, người bệnh phải tới ngay cơ sở y tế. Nếu không điều trị, gãy " củ khoai " có thể dẫn đến biến dạng của " củ khoai ", khiến nó bị cong lại lúc cương lên, không làm sao đút vào " lỗ sung sướng " phụ nữ được, hoặc thể hang sẽ bị xơ hoá, không còn có khả năng duy trì cương cứng được nữa, gọi là bị liệt dương.

Ta lúc đó ngơ ngáo, không biết gì. Chỉ biết đời đã tàn lại thêm tàn. Dái mất rồi, mà " vòi " cũng bị phế bỏ. Ta nằm đó dưỡng thương, không có tiền mà cũng không thể đi bệnh viện. Dương vật ta không được điều trị đúng cách, rồi cũng lành lại. Nhưng rồi nó chỉ mềm oặt như con giun đất. Ở trường hợp của ta, ta không rõ là do thiếu testosterone dẫn đến bất lực, hay do chấn thương gãy " củ khoai " làm nó liệt hẳn. Chỉ biết là ta từ đó dù muốn đàn bà cực độ nhưng cũng không làm gì được.

Nguyên nhân cũng tại con mụ Tình độc ác. Đi nghe lời đồn, rồi tìm tới các cô gái chung phòng với ta, lại còn buông lời chỉ dạy độc ác. Mụ ta lấy lý do để tâm ta thanh tịnh, đằng nào cũng đã một thân thái giám, thì không nên giữ khả năng cương cứng làm gì. Mụ ta mới bày cho Thuý Vy tìm cách thử ta, rồi tìm cách lừa ta để mà có cơ hội vắt hết tinh khí ra ngoài, rồi sau đó bẻ gãy " củ khoai ", triệt đường thoã mãn ham muốn của ta.

Ta căm hận mụ Tình không nói nên lời. Lại càng căm tức miệng lưỡi người đời, đem chuyện đau khổ của ta ra mà đồn đại mua vui. Nhưng cũng rồi thôi. Ta đành cam chịu số phận. Thuý Vy cũng vì ý tốt, nhưng lại nhẹ dạ cả tin, giúp mà thành ra hại đời ta thêm phần đau khổ, hại ta không được một lần đút " vòi " vào " lỗ sung sướng " phụ nữ.

Lường Xuân Cường nghe câu chuyện của thầy Tư Khiếu mà hãi hùng. Cường không ngờ những người phụ nữ chân yếu tay mềm lại có thể ra tay nhẫn tâm như thế. Lại chỉ bằng những lời ngon ngọt, mà sắc bén tựa dao phay. Bản thân Cường cũng bị một phụ nữ, chị Hạnh con ông Nớ, nhẫn tâm chặt đứt gốc rễ, khiến cậu không sinh con đẻ cái được nữa, nên cậu lại càng thấm thía lời dạy của thầy Tư.

Không duy nghĩ thấu đáo, lại không có kiến thức cao, nghe theo lời đồn đại thì không sớm cũng chẳng muộn, bản thân và những người xung quanh có thể bị hại. Lường Xuân Cường bỏ ý định lôi Dạ Thị Mỹ Hương và Rơ Ô Phú ra trước ánh sáng. Cậu cũng chú tâm phải trau dồi kiến thức, nhất là kiến thức y học, cũng như không quên luyện tập " Qua La thất tinh đấu thức " từ sư thầy Thích Hồi Đầu thật nhuần nhuyễn, để có cái mà phòng thân sau này.

Lòng Lường Xuân Cường thầm cảm ơn thầy Tư Khiếu lại một lần nữa soi sáng cho cậu, tránh cho cậu tự rước hoạ vào thân. Cậu bất chợt rùng mình khi nghĩ về cuộc đời sau này, nếu chuyện bản thân bị " cắt " mà lộ ra, rồi đồn đãi tới tai ba mẹ cùng mọi người, đời Cường sẽ ra sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro