Chương 21 : Hậu quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : Vưu Chấn Lộc

A. ƯỚP FORMALDEHYDE

Một gáo nước lạnh được tạt vào mặt Lường Xuân Cường khiến cậu bừng tỉnh. Cường ngơ ngác nhìn quanh, thì nhận ra mình đang ở trong căn nhà lá của gia đình cậu. Cảm giác đau nhức như búa bổ ở vùng sau gáy khiến Cường vừa định ngồi lên thì đã ngã quỵ ra trở lại. Cậu chợt nhớ ra mình đã bị ông Nớ đánh cho bất tỉnh nhân sự.

Khung cảnh xung quanh lúc thì mờ ảo lúc thì tối sầm khiến Cường mất một lúc sau mới bắt đầu tỉnh táo trở lại. Khi đó cậu mới nhận ra mình đã bị trói quặt hai tay hai chân lại với nhau. Trên người đã được ai đó mặc vội bộ quần áo học sinh, cúc áo được gài cái lệch cái thẳng. Cường giật nảy người khi trước mặt cậu là ông Nớ đứng sừng sững nhìn cậu với ánh mắt rực lửa. Ba mẹ Cường thì đang ngồi trên ghế gỗ, lo lắng nhìn Cường và ông Nớ. Ông Sào Thìn Nớ cất tiếng lạnh tanh :

- Hôm nay gặp được cả hai anh chị cùng một lúc thật là may quá. Chúng ta giải quyết chuyện này một lần cho gọn.

- Ông Nớ, có chuyện gì mà lại tới nhà tôi đột ngột thế này ? Có chuyện gì nghiêm trọng sao ? Sao ông lại cho người trói con tôi ? - ông Lường Xuân Hào, ba Cường, vừa ho sù sụ vừa hỏi một cánh lo lắng.

- Chỗ hàng xóm láng giềng, tôi không muốn làm to chuyện, ông Hào ạ. Nhưng mọi việc đã đi quá giới hạn của nó. Tôi những muốn giấu kín tất cả để giữ gìn thanh danh cho cả hai gia đình. Nhưng thằng Cường nó đã vượt quá sức chịu đựng của nhà tôi.

- Ông Nớ, ông nói vậy nghĩa là sao ? - ông Hào lắp bắp - Thằng Cường đã làm gì mà ông trói, ông đánh nó tới bất tỉnh ? Tui không hiểu gì hết, xin ông kể rõ đầu đuôi.

- Ngày hôm nay, khi tôi đang đọc báo trong phòng, thì nghe những tiếng va chạm mạnh. Một lát sau thì nghe tiếng con Hoa kêu cứu. Tôi cố gắng mở cửa phòng nó nhưng không được, bèn đi kiếm một cây búa, đập tan ổ khoá rồi đạp cửa xông thẳng vào. Lúc đó tôi thấy thằng Cường đây.

- Sao ? Sao ? - Bà Trịnh Thị Lai, mẹ Cường, lắp bắp sợ hãi.

- Chị nghe không sai đâu, chị ạ - ông Nớ tiếp lời - thằng Cường, con của chị, đang trần truồng nằm đè lên người con Hoa, con gái út yêu thương của tôi.

- Trời ơi. Thật là đốn mạt. Tội lỗi quá, Cường ơi. - mẹ Cường khóc nức nở.

Ông Hào khi nghe được việc đồi bại mà Cường đã làm, liền quay sang nhìn Cường, thấy cậu cúi gằm mặt xuống, run rẩy, thì biết là lời ông Nớ là sự thật. Mẹ Cường khóc lu loa, chạy lại tát lên mặt Cường :

- Đứa con hư hỏng. Mày không biết là mày vừa làm chuyện gì đâu. Trời ơi, tui biết sống sao. Thật là oan nghiệt mà. Oan nghiệt quá ! Trời ơi, chuyện tội lỗi thế này mà mày cũng làm ra được hay sao, Cường ơi là Cường !

Ông Lường Xuân Hào vẫn còn giữ được bình tĩnh, không như bà vợ ông, khóc lóc liên hồi. Ông Hào thấy sự việc tuy có nghiêm trọng, nhưng không phải là không có phương pháp giải quyết, ông mới nói :

- Tui cũng không ngờ thằng Cường nó lại hư đốn như vậy. Nhưng ông Nớ ạ, chuyện đâu còn có đó. Để sự việc đi quá xa thì hỏng hết danh dự của hai gia đình. Ý tui thế này, ông Nớ có chấp nhận không, ý tui là ... Thằng Cường đã làm chuyện có lỗi với con Hoa nhà ông, thằng Cường thì cũng đã lớn, con Hoa cũng không còn nhỏ, mặc dù con Hoa lớn tuổi hơn thằng Cường, nhưng mà ... nhưng mà ... gia đình tui sẽ chịu trách nhiệm. Mà tui nghĩ thằng Cường chắc cũng có tình ý với con Hoa, nó sẽ không thoái thác gánh vác hậu quả mà nó đã gây ra đâu.

- Ông Hào, ông nói vậy là sao ? - mẹ Cường hoảng hốt - Thằng Cường ... chịu trách nhiệm về con Hoa ... là sao ?

- Thì ý tui là, thằng Cường, khi nó học xong lớp mười hai thì mình sẽ đem cau trầu qua nhà ông Nớ hỏi con Hoa cho thằng Cường. Dù gì hai đứa cũng đã ... làm chuyện ăn nằm với nhau rồi.

- Không ! Không ... không được - mẹ Cường lại càng khóc nức nở hơn.

- Sao lại không ? Chuyện này là hợp tình hợp lý. Mình có lỗi với nhà họ, có lỗi với con Hoa, thì mình phải lo lắng cho tương lai của con bé chứ. Con Hoa đẹp người đẹp nết, lại học cao, thằng Cường cưới được con Hoa là cái phúc của con mình đó bà ạ.

- Không ! Tụi nó không hợp tuổi đâu. Con Hoa nó lại lớn hơn thằng Cường nhiều tuổi nữa. Hai đứa không được. Thằng Cường còn đang đi học nữa. Không được, nghe chưa Cường ? - mẹ Cường ôm mặt nức nở.

- Cảm ơn anh chị có ý tốt lo lắng cho tương lai của con Hoa - ông Nớ xen vào - nhưng chuyện giữa thằng Cường với con Hoa là không thể được. Con Hoa ghét thằng Cường sâu đậm, nó ghét cay ghét đắng thằng nhóc này từ khi nó bị thằng Cường nhìn trộm lúc tắm cách đây hơn nửa năm.

- Lại còn có chuyện đó nữa à - ông Hào ho lên mấy tiếng, nhưng không có vẻ gì tức giận lắm - thằng Cường là trai mới lớn, chắc là nó không kìm chế được tình cảm của mình đó thôi ông Nớ ạ. Gia đình chúng tui sẽ làm hết cách để tạ tội với nhà ông. Chuyện tương lai của cháu Hoa, cứ để nó kết duyên với thằng Cường là mọi việc lại đâu vào đấy ông à.

- Không, không được đâu anh - bà Lai lo lắng.

- Chuyện không đơn giản như vậy đâu ông Hào ạ. Ông xem tờ giấy này đi. Bài vè này đây, bọn trẻ đọc nghêu ngao những ngày qua, chắc ông cũng biết - ông Nớ vừa nói vừa lục trong túi ra mảnh giấy mà Cường đã vứt vào mặt Hoa trong cơn tức giận.

Ông Lường Xuân Hào cầm lấy bài vè mà Cường đã ghi lại, đọc lẩm nhẩm một hồi, nhưng không sao hiểu được ý nghĩa. Cường thì toát mồ hôi hốt hoảng khi thấy ba cậu đọc những thứ ấy. Ông Hào đọc xong, ngước lên nhìn ông Nớ :

- Tui cũng có nghe bọn trẻ xung quanh nhà đọc bài vè này. Nét chữ này là của thằng Cường. Đúng rồi. Nhưng tui không hiểu ?

- Có gì mà không hiểu. Thằng Cường nó đang chửi thẳng mặt tôi đấy ông Hào ạ. Thằng này tí tuổi đầu, mà nó căm hận tôi tận xương tuỷ, đến nỗi làm bài vè để rêu rao tôi ngoài đường. Nó rêu rao chuyện của tôi đã đành, nó sẽ làm liên luỵ tới danh dự của con Hoa nhà tôi nữa. Ông xem nó trù tôi chết không nhắm mắt vì tôi đã " hại " nó đây này:

...

Nghe vẻ nghe ve

Nghe vè thằng hoạn

Lòng gian có sẵn

Dù chẳng nghĩ nhiều

Chẳng liều, chẳng ngại

Mà hại người ta

Thân thể ra ma

Là hại mẹ cha

Ngàn năm rỉ rả

Rung mả động mồ

Xô bồ quỷ ám

Thê thảm điêu linh

Vĩnh bất siêu sinh

...

- Tôi không hiểu, bài vè này thì liên quan gì tới ông và thằng Cường, con Hoa ?

- Không phải - Cường hét lên - con không có làm bài vè đó. Chị Hoa làm đó.

- Còn già mồm hả Cường - ông Nớ thét lên, sức chịu đựng của ông dường như đã đến cực hạn - nét chữ trên tờ giấy này không phải của mày sao ?

- Con chỉ ... con chỉ ghi lại lời tụi nhỏ hát thôi.

- Vậy còn nội dung của nó ? Mày định nói là tụi nhỏ bịa luôn chắc ? Nội dung của nó đang ám chỉ về tao !

- Không, không phải đâu ông Nớ - Cường nức nở.

- Ông Hào nghe tôi giải thích đây - ông Nớ quay sang ba mẹ Cường, nãy giờ vẫn đang bối rối không hiểu về bài vè ấy - bài vè rõ ràng đang nói về một người hoạn, tức là thằng Cường ám chỉ về tôi đây, nhưng ngày trước tôi dùng tới biện pháp đó cũng là để cứu lấy danh dự của con Hoa thôi. Tôi mất hết tất cả cũng được, nhưng con của tôi thì tôi phải bảo vệ. Tôi có đi hoạn người thì cũng vì bất đắc dĩ. Tôi làm một thằng hoạn người cũng vì con gái tôi. Vậy mà thằng Cường làm bài vè để xỉa xói tui, ví tôi là người đi hoạn tàn ác.

- Ông Nớ, ông càng nói tui càng khó hiểu - ông Hào càng lúc càng nhăn trán suy nghĩ.

- Bài vè nội dung rất rõ ràng - ông Nớ nói tiếp - nó gián tiếp miêu tả người đi hoạn là loại tàn ác, chết không được siêu sinh, còn là loại người không việc xấu nào mà không dám làm. Ông đọc lại nội dung xem đi ông Hào, bà Hào.

Lường Xuân Cường ngơ ngác :

- Không. Bài thơ đó nói về người hoạn mà.

- Đúng - ông Nớ thét lên - Mày lại còn dám chế giễu tao ?

- Người hoạn là người bị hoạn, không phải sao ? - Cường ngớ ngẩn hỏi.

- Mày lại còn định chơi chữ ? Người hoạn là một người làm công việc đi hoạn, giống như người ta dùng những từ thợ vẽ, người lao công, người mổ heo ... ! Mày muốn ám chỉ tới quá khứ của tao, làm đồ tể giết mổ heo, bò, mày lại còn ám chỉ tới Hạnh, con gái tao, là một bác sỹ thú y, chuyện đi hoạn cho chó, heo, bò, gà. Mày có ăn học chữ nghĩa, mày bầy ra mấy trò ma quái để lung lạc lòng người, mà gián tiếp sỉ vả tao !

- Không ! Không phải con đâu ông Nớ. Chị Hoa làm bài vè đó đó.

- Ai tin được lời mày ? Thằng gian xảo. Khi bút tích của mày vẫn còn y sì nơi đây.

- Tui cũng đọc đi đọc lại bài vè này rồi - ông Hào chen ngang - nhưng tui vẫn không hiểu. Tui vốn ít học, ông Nớ thông cảm, nhưng dù " người hoạn " là người đi hoạn hay là không phải đi nữa, thì nó liên quan gì tới chuyện của hai gia đình mình ?

Câu hỏi của ông Lường Xuân Hào khiến Cường rụng rời tay chân. Cậu không muốn đối diện với sự thật tàn khốc đó. Cường run rẩy, khấn vái trời đất trong lòng, mong cho gia đình ông Nớ đừng tiết lộ sự thật kinh hoàng vào cái đêm cậu đột nhập nhà ông Nớ. Ông Nớ quệt mồ hôi trán, nhẹ giọng xuống, khi thấy bà con bắt đầu kéo tới nghe ngóng ở ngoài sân :

- Cho dù không có bài vè này đi chăng nữa, thì cũng có một ngày tôi báo cáo lại với anh chị về những tội lỗi mà thằng Cường đã gây ra. Tôi cho nó canh vườn rau, ai ngờ nó để sâu phá hoại mùa màng, tôi cho nó vào làm công trong nhà để tiện uốn nắn con người nó, nó lại canh me rình trộm con Liên làm chuyện vợ chồng, rồi đi đêm đánh nhau, rồi ăn bớt giờ làm để hú hí với con nhỏ Phù Thu Lệ, cũng là một người làm công khác của tui.

Nghe ông Nớ kể vanh vách tội lỗi của Cường, cậu giật mình hốt hoảng. Ngay cả chi tiết cậu lẻn ra sau nhà nhìn trộm vào phòng chị Liên, ông Nớ cũng biết. Cường bối rối, hoảng sợ, nên họng cậu cứng ngắc, không nói nên lời. Ông Nớ nhìn Cường lạnh lùng, rồi quay sang Sào Thuỳ Hạnh đang đứng đó, nói :

- Lấy xấp ảnh mà máy quay đã bí mật thu được, đưa cho ông Hào xem đi Hạnh. Toàn bộ bằng chứng tội lỗi của thằng Cường.

Cường bất ngờ khi Hạnh lấy từ trong chiếc cặp của cô ra một album đầy ảnh, đưa cho mọi người cùng xem. Những đoạn phim được quay từ góc trên cao, nhoè nhoè nhưng cũng đủ cho Cường giật mình khi thấy cậu chính là nhân vật chính trong đó, được sao chụp ra nhiều bức ảnh. Từ khoảnh khắc cậu leo rào, rón rén lại gần nhà vệ sinh để nhìn trộm Hoa, rồi cảnh Cường lẻn ra sau phòng Liên, dùng cán chổi có gắn tấm gương để nhìn trộm vào, cho đến những lúc Cường ôm chầm lấy Thu Lệ ở trong bếp .... đều được những chiếc máy quay bí mật thu lại. Cường lần đầu tiên mới biết, ông Nớ ngoài việc nuôi bầy chó canh giữ, còn lắp đặt camera xung quanh nhà chằng chịt, tạo thành hệ thống chống trộm hoàn hảo. Không ai ra vào mà ông Nớ không hay biết.

Bà Trịnh Thị Lai, mẹ Cường, sau khi xem xong bộ ảnh những hành vi dâm đãng của Cường, quá bức xúc nên chạy lại tát Cường mấy bạt tai, rồi đấm ngực kêu trời :

- Oan nghiệt quá. Ông Trời ơi. Oan nghiệt quá. Cường ơi, mày hư hỏng lắm. Con gái của ông Nớ mà mày ... mày hết nhìn trộm người này tới nhìn trộm người kia. Mày lại còn làm chuyện đó với con Hoa nữa rồi ! Tao biết sống sao đây. Mày giết mẹ mày luôn đi Cường !

Ông Hào cũng lắc đầu, đăm chiêu suy nghĩ về những việc của Cường đã gây ra. Ông có muốn bào chữa cũng không biết nói làm sao, khi Hạnh vừa nhìn trộm Hoa, tiếp tới nhìn trộm Liên, lại còn trốn đi chơi với Thu Lệ. Cường vừa âu yếm Thu Lệ, tiếp lại sàm sỡ Linh Hoa. Ông Hào tuy ít học, nhưng cũng hiểu những chuyện vốn là lẽ phải. Ông những muốn Cường và Hoa thành một đôi, để cứu vớt danh dự cho cô gái, nhưng với cái tính trăng hoa của Cường, ông Hào không biết làm sao để Hoa và gia đình ông Nớ ưng thuận. Tuy vậy, ông Hào vẫn cố vớt vát :

- Tui thật xấu hổ, không biết phải nói sao. Nhưng dù thằng Cường có tính trăng hoa như vậy, thì tui cũng quyết bắt nó chịu hậu quả vụ con Hoa. Ông Nớ cứ yên tâm. Tui không để thằng Cường qua lại với cái con ... con Thu Lệ đó đâu. Thằng Cường nó là con tui, nó sẽ phải nghe lời tui.

- Tui hi vọng là nó sẽ nghe lời ông, nhưng mà không phải là chuyện kết duyên với con Hoa, mà là việc nó từ rày không được bén mảng lại gần những gì liên quan tới gia đình tôi, người thân của tôi, đặc biệt là con Hoa. Như vậy là đủ. Còn chuyện của thằng Cường với con Hoa thì xin ông Hào giữ bí mật cho, kẻo mang tiếng tới con gái của tui. Giữa thằng Cường với con Hoa vĩnh viễn không thể có chuyện trầu cau đâu.

- Tui cũng biết nhà tui nghèo, không xứng với ông. Nhưng con Hoa, nó đã ăn nằm với thằng Cường rồi, nếu hai đứa không đến với nhau, con Hoa sẽ khổ ...

- Cảm ơn ông đã lo cho con gái tôi. Nhưng ông đã đọc bài vè thằng Cường làm để sỉ vả tôi rồi. Chắc ông cũng đoán được sự tình ra sao. Tôi chính là người đi hoạn mà bài vè đã đề cập tới. Và vì vậy, mặc dù thằng Cường đã trần truồng nằm đè lên con Hoa, nhưng con Hoa vẫn giữ được tấm thân trong sạch của nó.

- Tạ ơn Trời Phật - mẹ Cường mừng rơn khi biết Cường vẫn chưa kịp xâm hại tới đời của Sào Linh Hoa.

- Thật à ? Vậy thì may quá, cảm ơn Trời Phật, thằng Cường chưa kịp làm gì có lỗi. À, mà nhắc tới bài vè, tôi vẫn chưa hiểu ? - ông Hào ngơ ngác, nhìn ông Nớ rồi quay sang nhìn Cường để tìm câu trả lời.

Cường run lên bần bật, nước mắt chỉ chực chảy ra. Cậu liên tục cầu khấn thánh thần bốn phương tám hương mau mau cứu lấy cậu, mau mau đưa cậu đi thật xa để khỏi phải đối diện với sự thật sắp sửa bị phơi bày. Nhưng tiếc thay, dường như mọi thứ đã là số phận, khi ông Nớ nhìn Cường bằng ánh mắt sắc lẹm và nói cho ông Hào tất cả sự thật :

- Con Hoa và thằng Cường không thể trở thành một cặp được, không phải chỉ vì thằng Cường bị con Hoa ghét cay ghét đắng không thôi, mà là vị thằng Cường không còn là đàn ông nữa.

- Ông nói vậy là sao ông Nớ - ba Cường ngơ ngác nhìn Cường, rồi nhìn ông Nớ, đôi mắt mở to, tỏ vẻ không hiểu ý của ông ta - con tui không phải đàn ông chứ chẳng lẽ đàn bà ?

- Hạnh, con lấy bằng chứng ra cho ông Hào xem đi con.

Nghe tới một " bằng chứng " khác nữa, Cường cũng không hiểu điều gì, cậu nén cơn sợ hãi, liếc nhìn Sào Thuỳ Hạnh lục lọi trong túi xách. Hạnh lấy từ trong túi xách mà cô vẫn thường đựng dụng cụ thú y ra một chiếc lọ thuỷ tinh đưa tới trước mặt mọi người cùng xem, ông Nớ nói tiếp :

- Cái lần thằng Cường leo rào giữa đêm, định nhìn trộm con gái tui, hôm đó nó suýt nữa thì bị bầy chó berger của tui cắn chết. Lũ chó được huấn luyện để hạ gục tụi đột nhập trong chớp mắt. Thằng Cường rất may mắn khi nó vẫn giữ được mạng. Nhưng với cái tính đồi bại của nó, trong tương lai chắc chắn nó sẽ tự gây ra tai hoạ cho mình. Nên tôi khi đó, sau khi suy nghĩ thấu đáo, cũng đành đồng ý theo cách của con Hoa về việc trừng trị thằng Cường.

- Ông Nớ, vậy là ... - ông Lường Xuân Hào lắp bắp khi nhìn chiếc lọ thuỷ tinh to bằng cái cốc uống nước mà Sào Thuỳ Hạnh đang cầm giơ lên.

Lường Xuân Cường hoảng hốt, nhìn chăm chú vào cái lọ Sào Thuỳ Hạnh đang cầm, như không tin vào mắt mình nữa. Cậu ngồi khuỵu xuống, giấu mặt mình sau những hàng nước mắt. Trong chiếc hũ thuỷ tinh mà Hạnh đang cầm kia hiện rõ ràng một chiếc dương vật của người đang tuổi dậy thì, một vài sợi lông xoăn xoăn còn đính vào gần gốc dương vật, cả chiều dài cái dương cụ còn tơ kia chỉ chừng khoảng 5 cm. Một túi da nhăn nhúm vàng vọt, chính là bìu dái con trai, trong túi da đó là hai hòn dái khẽ động đậy qua lại trong dung dịch bảo quản, mỗi đầu hòn dái trơ trọi hai cuống thịt đung đưa. Ông Nớ nhìn hai vợ chồng ông Lường Xuân Hào vẫn còn đang thắc mắc tột độ, nói tiếp :

- Cách đây hơn nửa năm, thằng Cường đã làm con Hoa đau khổ và nhục nhã cùng cực khi nhìn trộm nó tắm. Tôi không còn cách nào khác, đành phải huỷ đi cái thứ khiến thằng Cường bị cuốn hút vào những chuyện tồi bại. Mục đích của tôi là để thằng Cường mất đi cái thú tính, để sau này đừng leo rào lén lút mà có ngày uổng mạng.

- Ông Nớ ... ông ... ông - mẹ Cường lắp bắp, cố nhìn thật rõ cái hũ mà Hạnh đang cầm.

- Mọi bằng chứng tội lỗi của thằng Cường đã bị tôi ghi lại - ông Nớ nói tiếp - nếu trưng ra thì thằng Cường sẽ phải đi tù vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tội cưỡng dâm đàn bà con gái, tội vi phạm thuần phong mỹ tục, ảnh hưởng văn hoá làng xã ... Tôi không muốn đời nó dính vào tù tội. Trong chiếc hũ thuỷ tinh này vốn trước đây là bộ phận sinh dục của thằng Lưởng Xuân Cường. Tôi mặc dù rất áy náy, nhưng cũng đành phải ra lệnh cắt nó bỏ đi.

Mẹ Cường ú ớ rồi ngã vật ra bất tỉnh. Cường gào lên thảm thiết " Mẹ ... mẹ ", trong khi cố lết lại gần bà dù ở tư thế bị trói chặt chân tay. Ông Hào không tin vào mắt mình nữa khi nhìn vào cái hũ thuỷ tinh trước mặt mình, ông quay lại nhìn Cường trân trối rồi quay lại ông Nớ, lắp bắp :

- Ông Nớ, cái này ... cái này là của ... thằng Cường thật hả ? Hạnh, con nói cho bác biết, cái này ... cái này là của ... cái bảo bối của con trai bác hả ?

- Hạnh, con cứ kể rõ cho bác Hào nghe đi con - ông Nớ bảo con gái.

- Dạ. Hôm đó, một ngày tối tăm. Sau khi Lường Xuân Cường bị phát giác đang tính giở những chuyện đồi bại với Hoa, nhỏ em gái út của cơn, chiếc quần của Cường còn đang bị tụt xuống giữa đùi, chưa kịp kéo lên. Sau đó, như trong bài vè đã ám chỉ về ba của con, ba con khi đó đã đồng ý trừng phạt Cường theo cách đơn giản nhất, đó là phải bị hoạn đi để làm một thái giám. Như vậy thì mọi chuyện đều được giữ kín, Cường không còn nghĩ tới việc leo rào nhìn trộm, Hoa cũng không bị người đời mai mỉa.

Tuy vậy, con cũng biết cái bảo vật đời trai của Cường rất là quý giá. Việc bị cắt bỏ cũng là điều bất đắc dĩ. Nên ngay trong tối đó, con đã dùng nước muối sinh lý để rửa sạch những phần cơ thể bị cắt rời kia cho sạch hết máu, mủ. Tiếp đó con dùng những phương pháp bảo quản mô sinh vật đã từng được học. Con dùng dung dịch Formaldehyde để tiêm vào các mạch máu, cho dung dịch được thấm đều vào từng tế bào của bộ phận đàn ông này. Không chỉ dùng Formaldehyde, con còn dùng Glycerin và Kali Axetate để tăng cường sự bảo quản.

Dung dịch Formaldehyde được dùng trong công việc bảo quản những mô sinh vật rất là tốt. Chúng có tác dụng tiêu diệt toàn bộ vi khuẩn. Con tiêm dung dịch hoá chất này đến đâu, thì phần thịt ấy săn cứng ngay lại. Vì dương vật và các tinh hoàn là những bộ phận thường ngày được máu lưu thông với lưu lượng lớn chảy đến, mạch máu dày đặc, nên việc tiêm hoá chất vào những mạch máu này khá là nhanh chóng và dễ dàng.

Cuối cùng, con cho tất cả dương vật lẫn bao bìu cùng những tinh hoàn đã được tẩm đầy Formaldehyde của Cường vào một hũ thuỷ tinh nhỏ, sau đó cho cồn vào đầy hũ để bảo quản lâu dài. Vật này dù gì cũng là của Lường Xuân Cường, khi nào con trai bác đủ chín chắn, con dự định sẽ trao trả lại. Mỗi ngày Cường nhìn vào đó, sẽ biết tội lỗi của mình mà không dám tái phạm. Ai ngờ đâu ...

- Con Hạnh nói đúng đó. Gia đình tôi làm mọi cách để tạo công ăn việc làm cho thằng Cường, để uốn nắn nó từ từ cho thành người lương thiện - ông Nớ tiếp lời - Ai ngờ đâu, nó dám táo tợn xông vào tận phòng con Hoa, xé quần xé áo con nhỏ, đòi làm chuyện vợ chồng. Cứ nghĩ mà xem, nếu thằng Cường vẫn còn cái vật giữa hai chân đó, thì con gái tôi đã là thân hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi. Đúng là thần phật phù hộ cho con Hoa. Ông thấy thằng Cường có phải là tên biến thái nguy hiểm không ông Hào ? Cũng may nó đã bị thiến từ trước, vậy mà còn nguy hiểm như vậy.

Mẹ Cường lúc này đã dần hồi tỉnh, khóc ràn rụa. Vừa đấm ngực vừa kêu la rất thảm thương :

- Ôi trời ơi. Con trai của tui. Đứa con trai tui rứt ruột đẻ ra. Đúng là oan nghiệt. Đúng là ý trời mà.

Lường Xuân Cường như ba phần sống, bảy phần chết, vật vã không sao kể xiết. Cậu nằm dài trong vũng nước mắt, tay chân bị trói quặt ra phía sau, không buồn cục cựa nữa. Cậu không còn dám nhìn mặt ba mẹ mình. Riêng ông Hào, hai mắt ông đỏ kè, vừa ho vừa ôm ngực, thều thào nói :

- Hạnh, con ... con đang đùa thôi phải không con ? Thằng Cường là đứa con trai duy nhất của bác đó. Nói với bác là con chỉ đùa thôi đi con. Cường, sao mày nằm im vậy, mày nói gì đi, ông Nớ đang đùa phải không mày ? Sao mày nằm im vậy ? Hạnh ... con làm bác sỹ thú y, con ... con chỉ là lấy đại của một con heo rồi bỏ vào hũ thuỷ tinh đó để đùa với bác phải không con ?

- Ông Hào, ông nên nhìn vào sự thật đi, thằng Cường là một đứa bệnh hoạn, nó không từ thủ đoạn để hãm hại con Hoa - ông Nớ thấy ông Hào quá sức thương tâm thì cũng an ủi - Ông cũng đồng ý với tôi rằng thằng Cường rất đáng bị phạt đúng không ? Nếu nó còn con giống thì con Hoa đã phải chịu cảnh hoa úa liễu tàn rồi.

Ông Hào dường như không chú ý đến lời nói của ông Nớ nữa, ông liên tục hỏi Hạnh :

- Hạnh, con nói thiệt đi. Con làm bác sỹ thú y mà. Có phải con thiến đại một con heo đực, rồi dùng cái cù lẳng đó để đùa với bác, phải không con ? Thằng Cường vẫn còn là đàn ông, đúng không con ? Đừng đùa với bác nữa con. Bác chỉ có mỗi thằng Cường để nối dõi tông đường thôi. Bác đã đi triệt sản rồi.

- Bác đừng buồn nữa - Hạnh nhỏ nhẹ - mặc dù sự thật rất tàn khốc, nhưng ... cái thứ trong hũ là của Cường, của con trai bác đó ạ.

- Mấy người ... mấy người bày ra trò này để đùa phải không ? - ông Hào như muốn tắt thở - bà nó ơi, bà Lai ơi. Bà kêu tui đi triệt sản vì tụi mình đã có con trai nối dõi. Bà ... bà xem thử, thằng Cường ... con trai mình ... nó có còn ... còn cái lủng lẳng đó để làm trai nữa không ?

Mẹ Cường chết lặng, nhìn ông Nớ với cặp mắt căm thù. Bà cũng bán tín bán nghi như ông Hào, nên chạy lại gần Cường hỏi ngay, ngay khi chồng bà sai bà đi kiểm tra :

- Cường. Nói cho mẹ biết đi con. Con vẫn còn làm con trai được, đúng không con ?

Nhưng Cường chỉ nằm đó khóc lóc không trả lời. Cảm giác đau đớn quá xấu hổ khiến Cường giấu mặt xuống nền đất. Sàn nhà ướt đẫm nước mắt của Cường. Mẹ Cường thấy con trai mình không trả lời, chỉ biết khóc, thì lại càng hoảng sợ, bà hỏi dồn dập :

- Cường, đừng làm mẹ lo nha con. Con nói đi, mọi chuyện chỉ là sự đùa dai của mọi người thôi đúng không ?

Cường vẫn lẳng lặng khóc rấm rứt không ư hử gì. Mẹ Cường sốt ruột, mới nghĩ rằng dù sao thì Cường cũng là con trai bà, lúc nhỏ được bà tắm rửa, làm vệ sinh hàng ngày, nên cũng không e dè chi nữa. Bà lần tay vào trong lưng quần của Cường định thọc xuống kiểm tra. Cường hoảng hốt, khép chặt hai đùi lại, la lên :

- Đừng mẹ ơi. Dừng lại đi. Đừng kiểm tra háng con. Đừng thọc tay vào háng của con. Con vẫn còn là con trai. Con không có bị gì hết.

Thà là đừng nói gì, thì ba mẹ Cường còn bán tín bán nghi, nhưng Cường hét lên khi sắp sửa bị kiểm tra khiến cả hai vợ chồng ông Hào đều rụng rời. Họ có linh cảm rất xấu về sức khoẻ sinh sản của Cường. Hai vợ chồng mắt ngấn lệ nhìn nhau, mẹ Cường cố nén nỗi đau lòng, mặc cho Cường khép chặt hai đùi lại, bà vẫn thọc tay sâu xuống háng của Cường để kiểm chứng lời nói của Hạnh.

Lường Xuân Cường khóc nấc lên. Nếu như ở cái đêm gia đình ông Nớ thẻo đi báu vật đời trai của cậu, cậu bị bịt miệng không thốt lên được một lời, thì giờ, những tiếng khóc của Cường như bù lại chuyện ngày đó, nó vang xa đến cả những ngôi nhà xung quanh. Mẹ Cường chết lặng cùng cậu, khi bàn tay bà đụng phải vết sẹo dài giữa háng của Cường. Bà không tin tất cả những chuyện xảy ra trước mắt là thực, nên bà vẫn để tay mình giữa hai đùi Cường, cố gắng tìm kiếm thứ quý báu của con trai bà. Ông Hào như tắt hẳn tia hy vọng khi thấy biểu hiện thẫn thờ của vợ, ông la lớn :

- Sao rồi bà nó ơi ? Tui mệt quá, không xuống khỏi ghế được. Nó ... Thằng Cường vẫn không bị gì đúng không bà ? Nó còn con trai đúng không bà ?

Đáp lại câu hỏi dồn dập của ông Hào là gương mặt như vô hồn của vợ ông. Cường quay mặt đi không dám nhìn ai cả. Mẹ Cường bắt đầu khóc nấc lên, lắp bắp :

- Thái giám ... Thằng Cường là một thái giám rồi ông ạ ! Không những hai trứng dái của nó không còn mà con cu cũng bị cắt lìa rồi. Chỉ còn một vết sẹo giữa hai chân nó thôi ông ơi ! Thằng Cường thành phế nhân rồi, nó thành nửa người nửa ngợm rồi.

- Trời ơi, khốn nạn thân tôi. Mày sống sao mà để bị người ta thiến vậy Cường ! Con trai nối dõi tông đường của tui.

Ông Hào nấc lên, đấm ngực thùm thụp. Như quá đau thương, một cơn ho sù sụ kéo tới khiến ông cong người lại. Hai tay ôm ngực, ông Hào ngáp ngáp như cá mắc cạn rồi gục mặt xuống giữa hai chân. Hạnh thấy gia đình Cường gặp cảnh đau thương như vậy thì cũng áy náy, vì chính cô là người đã trực tiếp thiến cho Cường dạo trước. Cô nhìn ông Hào rồi lắp bắp :

- Hai bác nén đau thương. Thằng Cường tuy tàn phế rồi, nhưng nếu nó biết hối lỗi thì sau này, có gì ba con sẽ cho nó quay lại vườn rau để làm việc.

- Còn cái hũ chứa bộ phận sinh dục của thằng Cường, tạm thời hai anh chị cứ để con Hạnh cất giữ, vì nó biết cách bảo quản lâu dài. Khi nào thằng Cường hoàn toàn khôn lớn thì sẽ giao trả lại cho nó - ông Nớ khuyên nhủ - chứ giờ để lộ mọi chuyện ra thì cũng chẳng vui vẻ gì cho gia đình cả hai bên. Hàng xóm cũng đã kéo tới khá đông ngoài ngõ rồi. Cũng may có thằng Lầu Á Sáng và thằng Lự Nam Muôn canh cổng, không thì bọn họ ùa vào nghe ngóng hết cả.

Nào ngờ ông Nớ chỉ vừa dứt câu thì đã thấy mẹ Cường hốt hoảng ôm chầm lấy ông Hào khi phát hiện chồng mình lặng thinh, đầu cúi gằm không sức sống. Nỗi đau thương tuyệt vọng, cùng căn bệnh tim hành hạ lâu ngày khiến ông Hào không đủ sức chịu đựng cú sốc con trai duy nhất của mình đã thành kẻ tàn tật, mất khả năng sinh con đẻ cái. Mẹ Cường hét lên đau đớn, khi nhận ra ông Hào đã tắt thở tự khi nào. Cha con ông Nớ gấp rút gọi xe cứu thương, nhưng nửa giờ sau họ mới tới chỉ để gửi cái lắc đầu bó tay, vì ông Hào đã thành người thiên cổ mất rồi.

B. TRONG NHÀ VỆ SINH

Tang lễ cho ông Lường Xuân Hào được tổ chức lặng lẽ. Cả Lường Xuân Cường và mẹ đều không muốn mọi chuyện trở nên quá ồn ào. Căn nhà tuềnh toàng trống không, không có một vật gì quý báu để bán đi mà lo ma chay. Trong cơn đau lặng người, đến bước đường cùng Lường Xuân Cường đã chạy đi kiếm thầy Tư Khiếu xin giúp đỡ.

Ông thầy cúng tuy người xa lạ, nhưng qua những tháng ngày tá túc tại vườn rau, đã xem Cường như con trai mình. Ông thấy Cường mặt mũi bơ phờ như người đã chết, chạy tới kiếm mình thì hiểu rằng Cường đã gặp một sự việc khủng khiếp. Ở cạnh thầy Tư Khiếu lúc đó chỉ có Phạm Trung Hoàng, người mà thầy giới thiệu với Cường là học viên của thầy.

Hai thầy trò Tư Khiếu nghe Cường báo tin nhà có tang, mà không kiếm nổi tiền đâu ra để lo đám, thầy Tư Khiếu rớt nước mắt thương cảm. Vậy là, thầy cúng và Phạm Trung Hoàng chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng kiếm được một cỗ quan tài tử tế cho ông Lường Xuân Hào. Cường gần như quỳ sụp xuống chân thầy Tư vì những ân tình mà thầy dành cho mình, không như những kẻ lòng lang dạ sói như gia đình ông Nớ.

Mẹ Cường sau cái hôm chồng qua đời, thì cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc nào trong miệng cũng lẩm bẩm " Ý trời, ý trời ", không thì " Oan nghiệt, oan nghiệt ". Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ của Cường. Thấy Cường xanh xao hốc hác, thầy Tư Khiếu thay vì chỉ giúp đỡ về mặt tiền bạc, lúc này thầy trực tiếp đứng ra tổ chức tang lễ cho ông Hào được yên ổn suối vàng như một trụ cột gia đình. Cường hai mắt ngấn lệ, cầm tay thầy Tư Khiếu run run :

- Thầy tốt với con quá. Không có thầy những ngày này con biết sống sao. Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột.

- Ta xem con như con trai của ta. Phận ta hẩm hiu không người nối dõi, gặp được con ta cảm thấy mãn nguyện lắm. Chuyện nhà của con rối ren không thể tả, so với đời ta, con cũng không kém phần khổ sở. Lúc này con rất hoảng loạn, tâm trí không ổn định, mọi việc trong nhà cứ để ta lo. Con lại chăm sóc an ủi mẹ con đi, mẹ con cũng chấn động tinh thần rất nặng, gần như đã mất trí.

Cường quay đầu nhìn mẹ mình, trong bộ áo tang trắng xác, ngồi ngơ ngẩn nhìn hương khói nghi ngút của chồng. Cha thì qua đời, mẹ thì mất trí, Cường nhiều lúc muốn quyên sinh để chuộc tội với hai bậc sinh thành, nhưng lại chần chừ không dám quyết. Phận làm con, chưa làm tròn chữ hiếu mà đã tính việc buông tay lánh đời thì thật tàn tệ, khiến Cường quệt nước mắt, cố sống cho hết kiếp thân tàn. Nhìn Cường đớn đau, thầy Tư Khiếu đau lòng :

- Nhìn con tiều tuỵ như vầy, ta không chịu nổi, Nhiều lúc ta muốn đi tới cơ quan công quyền để trình bày tội ác của ông Nớ. Con cần đi theo để làm chứng. Chúng ta phải bắt ông Nớ chịu tội. Chuẩn bị đi thôi con.

- Đừng ... đừng mà thầy ơi. Phải làm chứng, phải báo cơ quan này, cơ quan nọ thì .. thì con lại phải ... phải tuột quần cho người khác xem vết thiến. Con nhục nhã lắm thầy ơi.

- Nhưng không trưng bằng chứng làm sao kiện tụng ?

- Con ... chuyện của con xem như số phận đã an bài rồi. Giờ có đi trình báo cũng đâu làm con trở thành đàn ông được, cũng đâu làm ba con sống lại. Mà mọi chuyện sẽ lại còn om sòm cho nhiều người biết. Làm sao con sống nổi. Con ... con không muốn trình báo gì cả. Con không muốn mọi người biết con là hoạn quan. Con giờ đây chỉ muốn sống trong yên bình để phụng dưỡng mẹ mà thôi.

Thấy Cường cúi đầu chấp nhận số phận, thầy Tư Khiếu nắm chặt hai bàn tay, đau đớn thay cho số mệnh tàn phế mà Cường phải chịu đựng. Bà con chòm xóm chốc chốc lại tới viếng ông Hào. Ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên, khi hay biết ông ra đi đột ngột. Mặc dù ông Hào bệnh tật quanh năm, nhưng sự ra đi quá đột ngột cũng khiến mọi người cảm thấy sốc và hồ nghi nhiều điều. Nhất là khi nhiều người chứng kiến ông Nớ và những người làm thân tín trói gô Cường như một con heo chuẩn bị đem vào lò mổ, rồi sau buổi nói chuyện lớn tiếng đầy căng thẳng giữa cha con ông Nớ và ba mẹ Cường, thì ông Hào ngã quỵ lìa trần.

Vì vậy, họ tới viếng ông Lường Xuân Hào là phụ, mà để nghe ngóng những chuyện của Cường mới là việc họ cực kỳ quan tâm. Những người lúc hóng chuyện ngoài ngõ vào thời điểm ông Nớ báo tin xấu cho ông Hào hay, là tỏ ra sôi nổi nhất, hiểu biết nhất. Họ tuy không nghe, không hiểu hết mọi chuyện, nhưng những câu, những từ loáng thoáng tiếng được tiếng mất được họ xâu chuỗi lại tạo thành nhiều tin đồn. Có người thì đồn rằng Cường giở trò gian dâm với Hạnh, nên bị ông Nớ và Hạnh kéo tới nhà hỏi tội. Có người thì phỏng đoán Cường nghèo đói nên nổi lòng tham, trộm đồ ông Nớ, nên bị bắt trói lại. Trong số những kẻ nhiều chuyện, cũng có người thính tai, nên biết được nhiều chuyện nhất, như bà Tám Cải :

- Tui nghe ông Nớ lúc cãi nhau với ông Hào, ổng có đọc bài vè đó.

- Bài vè nào hả bà Tám Cải - một người đi đám ma hỏi với giọng tò mò.

- Thì cái bài vè " thằng hoạn " mà tụi nhỏ mấy ngày nay cứ đọc râm ran ngoài đường đó. Tui là tui nghi lắm.

- Sao sao ? Bà nói tui nghe coi. Sốt ruột quá.

- Thì thằng Cường làm công trong nhà ông Nớ, tui đoán là nó nổi máu dâm với con Hạnh, nên bị ông Nớ đem đi thiến rồi. Sau đó ông Nớ còn làm bài vè để rêu rao thằng Cường cho nó nhục chơi - Tám Cải trổ tài thám tử điều tra - Ông Hào vì quá nhục nhã trước chuyện của thằng con trai, nên hộc máu đi luôn. Mấy bà thấy tui đoán sự việc nó như vậy có đúng không ?

- Ừ ha. Tui nhớ lại bài vè, thì có vẻ y như chuyện thằng Cường luôn. Tám Cải đúng là có khiếu phân tích.

- Tui không tin đâu - một bà gần đó chen vào - Người chứ có phải heo, chó đâu mà nói thiến là thiến. Với lại ông Lường Xuân Hào có mỗi thằng Cường là trai để nối dõi, ai mà nỡ làm chuyện ác nhân được.

- Thì đó. Thế nên ông Hào nghe xong chuyện thằng Cường là ổng chết không kịp ngáp lun.

- Thôi mấy bà ơi. Mấy bà độc mồm độc miệng quá. Thằng Cường khoẻ mạnh như vậy mà bà nói nó bị thiến. Mấy bà có bằng chứng gì không ? Hay chỉ đoán đại từ cái bài vè tầm bậy tầm bạ đó ?

- Tui nghe rõ ràng ông Nớ đọc cái bài vè đó mà - Tám Cải cố bảo vệ luận điểm - Chứ mấy bà nói thử coi, tại sao thằng Cường bị ông Nớ trói rồi chở về cho ba mẹ nó ? Tại sao ông Hào chết một cách tức tưởi ngay sau đó ? Thằng Cường phải gây ra chuyện tày đình lắm mới bị như vậy, không oan ức gì đâu. Còn ông Hào phải gặp chuyện gì kinh khủng lắm thì mới ra đi đột ngột như thế. Rồi còn bài vè nữa, ý nghĩa của nó là gì ?

- Tui cũng nghĩ vậy. Phải có chuyện gì đó khủng khiếp lắm. Nhìn mẹ thằng Cường kìa. Bả ngồi ngơ ngẩn như người điên luôn mấy bà ơi. Cũng may có ông thầy cúng qua giúp chứ nhà thằng Cường nghèo như vậy tiền đâu mua hòm.

- Tui thấy bà Tám Cải nói cũng đúng đó mấy bà ơi. Lúc trước tụi mình không để ý, mà giờ nghe cái bài vè và những chuyện xảy ra thì tui thấy nghi nghi. Thằng Cường nó lên lớp chín rồi mà nó giọng như con gái. Trong khi mấy đứa khác trạc tuổi nó thì giọng đã ồm ồm rồi. Có khi nào ... có khi nào ... thằng Cường nó bị ông Nớ hoạn là thật không mấy bà ?

- Nghe bà nói tui cũng thấy nghi nghi. Nhưng nếu thằng Cường không cởi quần ra thì làm sao tụi mình biết được nó có bị thiến hay không. Nếu mà nó bị thiến thiệt, thì đời nó tàn rồi.

- Tội nghiệp ông Hào, vô phúc có đứa con trai làm thái giám. Chỉ tại con Hạnh mình mẩy hấp dẫn quá.

Những người thôn quê, rất giỏi đưa đẩy cho lời đồn đi xa. Họ tới đám ma ông Hào, mà bàn luận rầm rì bên dưới. Chốc chốc, họ lại âm thầm quan sát Lường Xuân Cường xem cậu có những biểu hiện gì khác lạ, hoặc không phải đàn ông hay không. Có người còn táo tợn nhìn chòng chọc vào đũng quần của Cường, với lý do là nếu Cường " vẫn còn ", thì nơi đó lâu lâu sẽ nổi cộm đung đưa một thứ gì đó bên dưới lớp vải.

Trong khi Cường tất tả ngược xuôi chuẩn bị nước uống, trà và bánh cho những người tới đám, thì câu chuyện bàn tán ở chỗ khách khứa càng lúc càng sôi nổi. Giả thuyết Cường bị thiến theo như những gì bài vè gợi ý thu hút sự hiếu kỳ của tất cả mọi người. Ở làng quê, tuy việc thiến hoạn không lấy gì lạ lẫm, bởi nhà nào cũng có vài con chó, con heo được loại bỏ khả năng làm giống, nhưng việc một người trong làng trong xóm bỗng trở thành hoạn quan vẫn là điều khiến mọi người chú ý. Nhất là khi câu chuyện có quá nhiều điểm mù mờ, nghi vấn, mọi kết luận được đưa ra chỉ đơn thuần dựa trên phỏng đoán. Bảy Chìa Vôi, một ông chuyên nuôi chim cảnh trong xóm, không giữ được kiên nhẫn. Khi Cường đi ngang qua bàn ông để châm trà, ông nắm tay Cường hỏi luôn :

- Ê Cường. Mày có biết tụi nhỏ đang đọc bài vè " người hoạn " không mày ?

- Biết. Rồi sao ? - Cường trả lời, nhưng trên mặt lộ vẻ sợ sệt và khó chịu.

- Tao nghe mấy bả đồn mày bị ông Nớ ... thiến rồi. Thiến tức là hoạn đó. Có đúng không mày ?

Lường Xuân Cường nhìn quanh những người hàng xóm đang chụm đầu vào nhau xầm xì mà muốn đập đầu vào tường tự vẫn. Họ mang tiếng tới chia buồn nhưng những gì họ làm chỉ khiến Cường thêm sợ hãi xấu hổ. Cường đau khổ, chống chế bằng cách nói dối :

- Không có. Tui không có bị.

- Vậy mày giải thích sao vụ mày bị ông Nớ trói ?

- Tui ... tui trộm đồ nhà ổng thôi.

- Vậy còn bài vè ?

- Tui không biết. Ông đừng hỏi nhiều. Ông còn hỏi nữa là tui đuổi về.

Lường Xuân Cường không giỏi nói dối, cậu cũng không giỏi chịu đựng. Trước sức ép từ những câu hỏi của Bảy Chìa Vôi, Cường cố gắng nói cứng nhưng trong lòng thập phần lo sợ. Mỗi ngày tiếp khách khứa là mỗi ngày Cường sống trong lo âu sợ hãi. Có hôm, cậu còn nằm mơ thấy một người khách ngang nhiên tới tuột quần cậu ra để kiểm tra trước toàn thể bà con trong xóm, rồi tất thảy họ đều mở miệng cười hô hố khi thấy Cường đã bị mất giống, y như một hoạn quan thực thụ. Cường bàng hoàng tỉnh giấc mà vẫn còn cảm giác đau nhói tận trong tâm hồn.

Đám ma được thầy Tư Khiếu tổ chức hết sức chu đáo, có cả các sư sãi tại Kim Vân Tự cũng được mời đến để cầu siêu cho ông Hào. Lường Xuân Cường trong lòng quặn thắt nỗi niềm đớn đau, nhưng cũng ngó tới ngó lui. Sư thầy Thích Hồi Đầu không ở trong đoàn sư tới làm lễ. Cường định tìm lời an ủi nơi sư thầy, nhưng không được, đành nuốt nước mắt vào trong. Những người tới đám ma, lúc nào cũng nhìn chòng chọc vào Cường si mói, khiến cậu hết sức khổ sở, không dám gặp gỡ mọi người.

Nhưng tuy Cường có thể lần sau lưng để thầy Tư Khiếu quán xuyến hết mọi việc, thì việc học của cậu, cậu vẫn phải tự thân làm lấy. Sau khi quan tài ông Hào được đưa đi hoả thiêu, Cường lầm lũi quay trở lại trường học. Điều Cường không ngờ nhất, là những tin đồn râm ran xung quanh vách lá nhà cậu, nay cũng đã lan đến chốn học đường.

Lúc đầu, Cường ngây thơ chả biết gì, nhưng khi thấy nhiều học sinh trong lớp thường ngoảnh đầu lén nhìn cậu trong giờ, cậu bất giác run rẩy. Lường Xuân Cường ngồi trong lớp, mà đầu óc bận rộn với những suy nghĩ hồ nghi " Không lẽ ... không lẽ tụi nó cũng đã nghe tin đồn về mình, làm sao mình còn mặt mũi nào đứng trên cõi đời này nữa ".

Giờ giải lao, Cường quệt mồ hôi, ngồi thu lu trong một góc xó, ngắm nhìn mọi người nô đùa. Cường sợ sệt việc phải đối mặt sự thật, cậu muốn tránh giao tiếp với tất cả bạn trong trường. Nhưng Lều Thanh My, lớp trưởng lớp của Cường, muốn làm rõ thực hư nên bất ngờ ngồi xuống ngay bên Cường. Cậu giật mình :

- Ủa, Thanh My, kiếm tui chi vậy ?

- Tui tới cho Cường mượn sách.

- Sách gì ? Tui có cần sách gì đâu.

- Thì Cường cứ coi đi rồi sẽ biết.

Cường nhận từ tay của Thanh My là một quyển sinh học mà Cường và mọi người đã học qua. Trong lúc Cường không hiểu gì, Thanh My đã nhanh tay lật sách đến những trang giảng dạy về bộ phận sinh dục nam, chìa cho Cường xem. Lường Xuân Cường lắp bắp :

- Thế này là sao ? Thanh My có ý gì ?

- Tui cho Cường mượn sách đó.

- Cuốn nảy tui học rồi.

- Tui biết chứ. Nhưng học rồi cũng có thể sẽ quên. Tui cho Cường mượn để Cường biết bộ phận sinh dục là thứ rất quý giá. Mất nó thì không ai chết cả, nhưng mất rồi thì phải sống cuộc đời cô quạnh, không thể lập gia đình được.

- An nói tầm bậy tầm bạ ! Rảnh quá thì đi học bài đi !

Lường Xuân Cường hết chịu đựng nổi, đứng dậy tìm nơi khác để nghỉ ngơi. Trán cậu vã mồ hôi ra, giận run vì những lời bỡn cợt của cô bạn lớp trưởng, đồng thời sợ hãi việc tình trạng bản thân bị lộ ra ngoài. Nào ngờ, đó chỉ là hành động để Thanh My xem thử những phản ứng trên mặt Cường. Đối với hầu hết các nam sinh, khi được một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn như Thanh My đề cập đến những sách sinh lý sinh sản, họ đều phấn khích, buông lời đùa giỡn vì nghĩ Thanh My có ý với họ. Duy chỉ có Cường, vội gạt phăng ra tức giận, khiến Thanh My thầm nghĩ những lời đồn hàng xóm xôn xao là có vẻ đúng.

Vốn đã xem nhiều bộ phim Tàu có thái giám, hoạn quan, Thanh My tuy không chú tâm, nhưng cũng hiểu lờ mờ rằng những người không toàn vẹn cơ quan sinh dục rất ngại chung đụng chuyện nam nữ. Phần vì những người đàn ông này cảm thấy bản thân vô dụng, nên nảy sinh sự xấu hổ, thấp kém. Phần vì cảm giác tự ti, hay suy diễn bâng quơ, cho những lời tán tỉnh là một sự xúc phạm đến tình trạng bất lực của họ. Nghĩ vậy, nên Thanh My áp dụng ngay. Thấy Cường phản ứng quyết liệt rồi lảng đi, cô gái cười mỉm đầy đắc ý.

Sự đề phòng của Cường khiến Thanh My nhiều lúc muốn tiếp cận nhưng không được. Bởi đối với những người tò mò tọc mạch, dù cho có nghe kể đi kể lại, với nhiều bằng chứng và phán đoán, thì cũng không bằng một lần được nhìn tận mắt. Hôm Lường Xuân Cường không nhịn nổi cảm giác buồn tiểu mà phải dùng nhà vệ sinh trong trường cũng là lúc Thanh My ra tay.

Giờ giải lao hôm ấy, Cường căng tức bàng quang bèn chạy ngay vào nhà vệ sinh. Do chuyện nhà rối ren, Cường buông lỏng sự đề phòng, nên lỡ ường nước khá nhiều. Bước vào nhà vệ sinh, Cường hốt hoảng khi thấy có tới vài thanh niên phì phèo khói thuốc. Những học sinh ghiền thuốc lá, không cách nào hút được nếu không trốn giám thị, vào nhà vệ sinh để thoả mãn cơn thèm. Lúc trước, Cường không mảy may chú ý đến những thành phần này, nhưng từ khi cậu bị chị Hạnh hoạn đi, việc nhà vệ sinh có đông người khiến Cường cảm thấy rất khó chịu.

Không dùng bệ đứng như con trai bình thường được, Cường phải lẻn vào phòng đi tiêu, ngồi xổm xuống. Chiếc quần dài và quần cụt được Cường tuột ngang gối, rồi ngồi xuống tiểu. Dòng nước âm ấm chảy ra từ lỗ cụt làm Cường khoan khoái, cảm giác bàng quang căng tròn khó chịu đã biến mất. Lường Xuân Cường dùng một mảnh khăn giấy thấm chỗ nước tiểu đọng lại ở phần mu sinh dục, rồi kéo quần lên, vô tư đi ra ngoài mà không hay biết rằng toàn bộ âm thanh nước tiểu chảy ra đã được một cuộn băng thu âm ghi lại.

Thấy việc đi tiêu đi tiểu trong nhà trường không có gì đáng ngại như Cường từng lo lắng. Vài hôm sau Cường lại lỡ uống nước khá nhiều trước buổi học, làm cậu ba chân bốn cẳng chạy như bay vào nhà vệ sinh ngay khi tiếng trống trường vừa đánh. Bước vào căn phòng vệ sinh mịt mù khói thuốc, Cường nhắm hướng căn phòng đi tiêu bước vội vào, thì liền có một bàn tay chặn lại. Lường Xuân Cường bực dọc :

- Mày là ai ? Định làm gì ?

- Tao tên Sùng Văn Cư, học lớp 9/B6, gần gần lớp của mày.

- Thì liên quan gì chặn đường tao ? - Cường hùng hổ.

- Đương nhiên chuyện của mày không liên quan gì tao. Nhưng vì nhỏ lớp trưởng của mày trả công cho tao mười cây thuốc lá, thành ra tao phải liên quan tới mày. Mày chắc biết con Lều Thanh My, nhỉ ?

- Mày đang nói gì ? Tao không hiểu. Tránh lẹ tao còn đi đái.

- Đợi đã, mày không đái bây giờ thì cái nhà vệ sinh này cũng không đi đâu mất được. Nhưng tao phải tranh thủ chờ đợi mấy ngày, canh me lúc mày đi đái để mà nói chuyện, rồi còn nhận thêm hai mươi cây thuốc lá Thanh My hứa trả công nữa chứ.

Lường Xuân Cường dự định gạt tay tên Sùng Văn Cư ra, nhưng sáu thằng khác cũng đang hút thuốc gần đó liền đứng ngay sau lưng Cư, như ngầm bảo rằng tên Cư cũng có đồng bọn. Thấy không êm, Cường định lùi lại rồi về lớp, cố gắng nhịn tiểu, thì bàn tay tên Cư nắm chặt tay Cường lại không cho đi :

- Vội gì ? Toàn, mày cho phát cuộn băng ghi âm đi !

Một thằng tên Toàn, móc từ trong túi ra một cái máy to bằng bàn tay, ấn vài nút cho âm thanh phát ra. Cường được tên Toàn kê máy vào sát lỗ tai cho nghe rõ ràng tiếng nước xè xè chảy. Đoạn ghi âm chừng mười giây, không đủ để Cường hiểu ra chuyện gì cả. Sùng Văn Cư giải thích luôn :

- Tiếng nước chảy róc rách êm dịu mà mày vừa nghe đó, chính là tiếng con nhỏ Thanh My đi tiểu. Nó vừa đi tiểu, vừa dùng chiếc máy ghi âm này để thu lại. Mày ráng mà nghe cho rõ tiếng con gái đi tiểu nó như thế nào. Thanh My cam đoan với tao rằng tất cả con gái đi tiểu đều phát ra âm thanh nước chảy xè xè như vậy.

Đoạn thu âm được tên Toàn bật lại một lần nữa. Cường vừa nghe vừa hình dung tới cảnh Lều Thanh My đi vệ sinh, bất chợt gương mặt cậu đỏ rần lên, lan tới tận hai lỗ tai. Sùng Văn Cư cười mỉa khi thấy Cường đỏ rần hai má lúc " thưởng thức " tiếng nước tiểu chảy của đàn bà con gái. Dường như đã bàn tính từ trước, hai tên đồng bọn của Sùng Văn Cư đã đứng sau lưng Cường tự khi nào, chộp lên vai cậu như có ý muốn bảo Cường không còn đường thối lui nữa. Cư móc trong túi ra một cuộn băng cassette khác, thay vào cuộn băng cũ trong máy cho Cường nghe. Cũng là tiếng nước chảy, nhưng lần này to và rõ như một ngọn thác đổ từ trên cao xuống. Cư giải thích :

- Tiếng này là tiếng tao đái. Để được con Thanh My thưởng công, tao đã phải chui vào nhà vệ sinh với cái bàng quang căng đầy, vừa đái vừa thu âm lại.

- Mày làm những trò này có ý nghĩa gì ? Đồ bệnh hoạn ! Buông tao ra ! Tụi mày giữ tao tại đây, rồi cho tao nghe mấy âm thanh này với ý gì ? - Cường bắt đầu bực tức.

- Đối với tao, thì là vì mấy cây thuốc lá. Còn đối với Thanh My, mày nên hỏi thẳng con nhỏ đó. Chứ làm sao tao biết được. Thằng Định, mày đi gọi Thanh My vào đây đi. Còn thằng Long, thằng Biền, tụi mày ra canh cửa, không cho ai vào đây cả.

- Nhưng đây là phòng vệ sinh của con trai ! - Cường bất ngờ.

- Thì sao ? Ai lại đi kiểm tra phòng vệ sinh của con trai ? - Sùng Văn Cư nở nụ cười nham hiểm - Con trai vào phòng vệ sinh con gái thì mới có chuyện, chứ con gái vào phòng vệ sinh con trai thì chẳng ai đi tố cáo cả.

Tên Định chạy đi kiếm Thanh My, lớp trưởng của Cường, được một chốc thì quay lại ngay, Thanh My đi cùng Định, trên môi nở nụ cười rực rỡ. Cư thấy Thanh My hớn hở đi vào phòng vệ sinh thì liền bật cuộn băng casstte khác lên cho mọi người nghe :

- Và đây, cuộn băng ghi âm cuối cùng mà tao đã phải chầu chực suốt bao ngày mới thu lại được.

Cả bọn cùng giỏng tai lên nghe ngóng từng âm thanh được phát ra từ chiếc máy thu âm đó. Âm thanh xè xè êm dịu khiến Thanh My và bọn Sùng Văn Cư tủm tìm cười. Nghe tiếng nước tiểu chảy rỉ rả, Cường đoán lại là của một cô gái khác mà Cư đã lén thu lại được bên phòng vệ sinh nữ. Cư nhìn Thanh My, thấy cô gật đầu ra hiệu, thì liền giải thích :

- Nước tiểu chảy trong đoạn băng ghi âm này tương tự như tiếng Thanh My đi tiểu. Nhưng thật ra, nó không được thu lại từ một đứa con gái nào cả, mà chính tao đã thu nó từ thằng Lường Xuân Cường này đây.

Nghe đến đó, Cường rụng rời. Hai chân Cường run lẩy bẩy muốn khuỵu xuống. Cường không ngờ lũ bạn cùng khoá lại có thể nghĩ ra một trò chơi vô sỉ đến như vậy. Cậu lại càng lo lắng hơn khi bị bọn chúng ngầm so sánh tiếng Cường đi tiểu không khác gì với một cô gái. Sùng Văn Cư khoái trá kể lể tiếp, khi Cư thấy biểu hiện trên gương mặt Thanh My có vẻ rất hài lòng với kết quả :

- Do cấu tạo sinh học khác biệt giữa bộ phận sinh dục nam và nữ, nên khi đi tiểu, phụ nữ phải ngồi xổm xuống chứ không như đàn ông, dẫn đến tiếng nước tiểu nhỏ và rỉ rả, do phần nước tiểu chảy đôi lúc chảy tràn ra hai bên chứ không tạo thành tia dứt khoát, điều này do Thanh My xác nhận. Còn đàn ông, đi tiểu trong tư thế đứng, nên nước tiểu rơi xuống với tốc độ cao hơn, tạo nên âm thanh lớn hơn. Vậy mà mọi người nghe qua đấy, tiếng nước tiểu chảy ra từ thằng Cường này cứ xè xè, xè xè một cách nhỏ nhẹ, thế thì tức là ... ?

Sùng Văn Cư nham nhở nhe răng, quay sang Lều Thanh My nói một câu nửa vời, như muốn cô tiếp vào đó. Thanh My che miệng, nhìn Cường cười khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ :

- Thế thì tức là ... là Cường không đứng tiểu như những bạn nam khác, mà là ... " ngồi tiểu " !

Lều Thanh My ngân dài mấy chữ cuối kèm theo tiếng cười khúc khích làm Cường ngượng chín người. Cậu vùng vẫy cố thoát khỏi bàn tay như gọng kềm đang bấu chặt hai bên vai cậu. Không biết phải giải thích ra sao trước phát hiện tai ác của nhóm học sinh ngỗ nghịch, Cường nghiến răng kèn kẹt :

- Thả tao ra ! Tụi mày chỉ nói nhăng nói cuội ! Tao mà ngồi đái hả !!! Chỉ có đoán mò là giỏi ! Hôm đó tao định đi tiêu, nên mới ngồi xuống thôi, nhưng tiểu xong thì hết muốn đi tiêu nên tao lại ra ngoài. Tụi mày không biết thì đừng có nói bậy.

- Hê hê hê ! Việc gì mày phải giải thích nhiều vậy Cường - Cư chặn lời - Hay mày có tật giật mình ?

- Muốn biết Cường đứng tiểu hay ngồi tiểu, không chỉ dựa vào bài vè " thằng hoạn ", hay những đoạn ghi âm mà phỏng đoán ra được. Bởi mọi thứ có thể sai - Lều Thanh My vờ gãi đầu gãi tai - Cảm ơn Cường đã gợi ý cho tụi này ! Có thể Cường chỉ là định đi tiêu nên ngồi xuống thôi.

- Biết vậy thì tốt ! Vậy thả tao ra để tao đi ! - Cường xẵng giọng.

- Chính vì phỏng đoán có thể sai, nên phải cần tìm hiểu cho kỹ chứ không phỏng đoán nữa - Thanh My nở nụ cười kỳ quặc làm Cường chết điếng.

Biết bọn bạn học không chịu để yên cho mình dễ dàng, Cường tức tối dộng cùi chỏ vào hai thằng đứng sau để thoát thân. Hai đứa, Viễn và Luận, " hự " lên đau đớn, bàn tay đang nắm trên vai Cường cũng lơi lỏng đôi phần. Cường thấy chúng đau thốn ngực thì vùng ra, thoát khỏi bàn tay của chúng, lao thẳng vào giữa Cư và Thanh My, tìm đường thoát đến cửa. Cư không nói năng gì, hắn nhanh tay thoi một quả đấm vào ngay bụng dưới của Cường khiến Cường quỵ ngay xuống. Mồ hôi đầm đìa chảy ra trên trán Cường, cũng may cậu khép chặt hai chân lại kịp thời, chứ không thì nước tiểu đã chảy tràn ra ngoài rồi. Cú đánh của tên Cư không hẳn là thô bạo, nhưng vì hắn đánh thẳng vào bàng quang đang căng tràn nước của Cường làm Cường phải đầu hàng ngay tức thì. Cư đúng nhìn Cường ôm bụng :

- Muốn đái trong quần rồi hả ? Tao biết mày mắc đái dữ lắm. Ngày nào tao cũng phải kêu tụi bạn mày rủ mày đi uống nước ngọt đến no bụng, tốn không biết bao nhiêu tiền.

Lường Xuân Cường thất kinh hồn vía, khi hoá ra nững người bạn mấy ngày qua bao cậu chè nước là do âm mưu của Thanh My và Cư, muốn dụ cho Cường phải dùng nhà vệ sinh trong trường. Cường cay đắng nhận ra sự thật phũ phàng, rằng mình đã vào tròng của tụi bạn xấu xa. Cậu ngước mắt nhìn Lều Thanh My với vẻ uất ức, hỏi trong đau khổ :

- Tại sao ?

- Bà hàng xóm tui có nghe được mấy câu chuyện đồn đãi. Tụi nhỏ lại cứ đọc bài vè. Tui thì hơi hiếu kỳ - Thanh My vô tư giải thích - Nên việc tìm hiểu thực hư tui rất có hứng.

- Không có gì để tìm hiểu cả - Cường nghẹn ngào.

- Với Cường thì không có. Nhưng với tui thì có. Đâu dễ gì gặp một chuyện lạ trong đời. Ngày hôm nay tui quyết tìm hiểu xem lời đồn là có thực hay là không !

- Mày nhắm mày chạy được ra khỏi đây không Cường ! Chưa kể là tao có đoạn ghi âm mày đái rồi. Mày chạy được ra khỏi đây, thì mày có dám chắc là cuộn băng ghi âm tiếng đái y như con gái của mày được giữ bí mật không ? - Cư hăm he.

- Tao ... tao - Cường đau khổ, bắt đầu vang lên những tiếng nghẹn torng cổ họng - Tao không có gì để tụi mày tìm hiểu hết.

- Mất thời gian quá - Thanh My dõng dạc ra lệnh - Sắp tới giờ vào học lại rồi. Tụi mày cởi quần thằng Cường ra để tao xem con cu nó coi !

Cường hoảng hồn, chống cự quyết liệt. Nhưng Viễn và Luận bị Cường đánh ban nãy, giờ đã lấy lại sự đề phòng, chúng lao vào giữ chạt hai cánh tay Cường, rồi đạp vào chân Cường khiến cậu phải quỳ xuống. Sùng Văn Cư khoái trá thoi tiếp một đấm vào bàng quang của Cường làm cậu trợn mắt, suýt chút nữa thì nước tiểu bắn hết cả ra. Cường cố gắng giữ chặt các cơ vùng đáy chậu để nước tiểu không bị chảy tràn ra ngoài, càng làm cảm giác căng tức thêm phần khó chịu. Thanh My vỗ về đầu Cường như nựng nịu :

- Yên nào, ngoan nào. Không phải là Cường định làm cho cả trường kéo đến đây coi cảnh Cường bị lột quần ra chứ hả ?

- Đừng mà ... Đừng mà Thanh My ! Tụi mình là bạn cùng lớp mà. My là lớp trưởng của tui mà - hết cách Cường đành xuống nước năn nỉ.

- Vì là lớp trưởng nên tui phải chăm lo sức khoẻ của lớp chứ - Thanh My cười mỉm - Những chuyện đồn đãi khiến tui rất khó tập trung quản lý lớp học, Cường thấy có phải không ? Hôm nay tụi mình tiến hành mọi việc trong bí mật, không ai biết đâu mà Cường lo. Tụi này hứa sẽ không nói cho ai biết điều mà tụi này khám phá ra đâu. Cường cứ đồng ý cởi quần ra đi.

- Tui ... tui - Cường đã bắt đầu đỏ hoe hai mắt.

- Yên tâm chưa ?- Thanh My vỗ về Cường để cậu yên tĩnh trở lại - Tui chỉ cần biết tình trạng sức khoẻ của Cường là đủ. Rồi bí mật đó tui sẽ không nói cho ai biết hết. Chỉ cần phải thành thật với lớp trưởng là được. Nhiệm vụ bảo vệ lớp là của lớp trưởng mà. Bây giờ, Cường chịu để tui tìm hiểu cơ thể xem có đúng như lời đồn đại hay là không chưa ? Chịu cho tui cởi quần của Cường nha ?

- Được ... Nhưng Thanh My hứa là không được nói cho ai biết ... Không được cho người khác biết chuyện này nữa ...

- Tui hứa mà. Cường yên tâm đi - Thanh My nháy nháy mắt, nở nụ cười khích lệ Cường, để cậu có thêm dũng cảm.

Cường trong tư thế quỳ trên nền gạch của sàn nhà vệ sinh, hai cánh tay được hai tên đồng bọn của Cư, là hai đứa Viễn cùng Luận, dùng hết sức giữ chặt không cho cục cựa. Thấy Cường gật đầu ưng thuận với hành động của Thanh My, tên Cư lúc này cũng không nén được tính tò mò nữa, hắn nhanh tay ngồi xổm xuống, tháo chiếc dây nịt của Cường ra. Cường đẫn đờ, không mảy may nghĩ đến việc kháng cự nữa, trong lòng cậu lúc này chỉ mong sao càng ít người biết Cường đã tàn phế càng tốt, chứ không còn trông mong hay hy vọng gì đến việc không có một ai phát hiện sự thật đắng cay này.

Lều Thanh My không giấu được vẻ hấp tấp, cũng ngồi xuống phụ với Cư tháo dây nịt của Cường. Nhưng càng hấp tấp lại càng lộng cộng, cả hai người phải mất cả phút mới tháo xong. Thanh My liếc nhìn Cường bơ phờ với vẻ khoái chí rõ rệt, với ý nghĩ cô là người đầu tiên khám phá ra bí mật của Cường ở trường. Trái ngược với vẻ thờ ơ thiếu sức sống của Cường là sự háo hức như thú hoang đói mồi của Sùng Văn Cư và Lều Thanh My. Khi chiếc dây nịt đã được cởi ra xong và vất sang bên cạnh, Lều Thanh My hồi hộp mở khoá quần tây mà Cường đang mặc, cô nắm cả lưng quần tây xanh đen lẫn chiếc quần ngắn xanh lá mạ bên trong kéo xuống thật nhanh, cho thoã cơn mong chờ. Sùng Văn Cư mặc dù nắm trong tay cuộn băng ghi âm, cộng với phán đoán mà hắn chắc mẩm đúng một trăm phần trăm, cũng kinh ngạc khi nhìn vào " cái ba góc " của Cường.

Cư và Thanh My trố mắt nhìn nhau kinh ngạc khi thấy giữa chân Cường chỉ là một vùng da nâu nâu phẳng phiu, không còn chút vết tích gì của bộ phận sinh dục nam. Cả hai đồng thanh :

- Trời ơi ! Hoá ra tin đồn là thực. Trong trường mình đã có một thái giám thứ thiệt rồi !

Lều Thanh My không chút ngại ngần hay mắc cỡ, cô sờ vào chỗ vết sẹo thiến của Cường, xoa xoa nắn nắn như không tin vào mắt mình nữa, cô ngước lên nhìn Cường cười toe toét như trông thấy một cổ vật lạ lẫm :

- Chỗ này của Cường giờ y như con gái luôn. Trước giờ tui cứ tưởng thái giám thì chỉ cần cắt hai trứng thôi chứ. Ở nhà tui, người ta tới thiến heo cũng chỉ cắt hai dịch hoàn là đủ.

Cường lặng im, cúi đầu buồn bã, để mặc cho Thanh My thăm khám. Những tên đồng bọn của Cư đang đứng sau lưng Cường kìm giữ hai tay cậu, cũng không nén nổi tò mò, nhoài đầu về phía trước nhìn vào háng của Cường, rồi cười phá lên, buông lời thô thiển :

- Mẹ nó ! Mày như thế này, làm sao sau này mày lấy vợ được nữa hả Cường ? Ha ha ha ha !

- Lấy vợ thì cứ lấy vợ thôi chứ có sao, tụi mày ngu thế - Sùng Thanh Cư mỉa mai góp ý - Chỉ có điều là không thể " động phòng hoa chúc " được nữa. Há há há há. Sau này nếu mày muốn có người giúp vợ mày sinh con thì cứ tìm tới tao nha Cường, tao giúp mày miễn phí luôn.

Một tên khác đứng gác bên ngoài, Biền, thì lại thắc mắc :

- Hèn gì nó phải ngồi đái như con gái. Nếu không sẽ ướt hết quần nhỉ ?

- Cường, lúc tiểu Cường cũng phải ngồi xuống nhỉ ? - Thanh My châm chọc - Cường tiểu thế nào, hôm nay tiểu cho tụi này coi đi.

- Tui ... tui ... không mắc tiểu nữa !

- Mày đừng xạo, Bọng đái mày căng phồng thế kia mà kêu không mắc tiểu - Sùng Văn Cư hăm doạ - Mày muốn tự mình đi đái bây giờ hay là muốn tao kêu mọi người tới xem mày đã thành một thái giám ? Quyết định lẹ đi, sắp tới giờ vào học rồi.

- Được ... Để tui tiểu. Mọi người ... mọi người đừng la lớn mà.

- Phải vậy chứ - lũ đồng bọn của Cư reo lên - Kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt !

Cư nháy mắt, bọn đồng bọn xốc nách Cường lên lại gần nhà tiêu. Cường biết trong tình cảnh của mình không còn đường để thoát thân, đành phải làm theo mệnh lệnh. Quần của Cường lại còn bị tuột hết cả ra, được Thanh My giữ rất cẩn thận, nên dù Cường có muốn tháo chạy, cũng không thể chạy với tình trạng ở truồng như vậy. Cường lẳng lặng vào trong nhà tiêu, nhưng không đóng cửa lại để mọi người có thể nhìn vào. Cậu riu ríu ngồi xuống bệ xí, trước những con mắt đang mở to theo dõi của Lều Thanh My và những đứa bạn ngỗ ngược ở bên ngoài. Thanh My chăm chú quan sát chỗ giữa háng Cường như một người đang nghiên cứu tranh, cô huých vào hông Sùng Văn Cư khi bất ngờ phát hiện lỗ tiểu của Cường :

- Ê Cư, cái lỗ hồng hồng nhỏ nhỏ như đầu bút bi đó có phải là lỗ tiểu của Cường không Cư ? Chỗ lấp ló sau túm lông sinh dục đó.

- Chắc vậy. Tới lúc nó tiểu mà nước tiểu chảy ra ngoài qua lỗ đó thì nó là lỗ tiểu. Nó mất cu rồi, tao không phân biệt được rõ ràng chỗ nào để tiểu của nó nữa. Lông của nó che lại rồi.

Vì bị quan sát nên Cường khó lòng đi tiểu được như bình thường, nên Cường cứ ngồi mãi mà dòng nước tiểu vẫn không chảy ra. Đến khi Thanh My thúc giục, thì Cường mới tập trung suy nghĩ, thả lỏng các cơ. Dòng nước tiểu trong vắt chảy ào khỏi lỗ tiểu khiến Thanh My thích thú nhìn say mê.

Cường tiểu trong nỗi bẽ bàng, sự xấu hổ khiến Cường ngồi lặng im, để mặc tụi bạn học trầm trồ, chỉ trỏ. Khi Cường được Thanh My mặc lại quần cho mình thì cũng là tiếng trống trường báo hiệu giờ vào lớp trở lại. Suốt buổi học hôm đó, Cường thầm mong Thanh My và Văn Cư giữ đúng lời hứa, không tiết lộ bí mật của mình cho thêm nhiều người biết nữa. Thanh My thì cứ chốc chốc lại liếc nhìn Cường cười mỉm, đôi mắt cố tình liếc ngang liếc dọc chỗ giữa hai chân Cường làm cậu phập phồng lo sợ. Giờ tan trường hôm đó, Cường bước lại gần Thanh My van xin :

- Thanh My ... Thanh My giữ lời hứa nha. Tui không muốn có người biết bí mật của tui.

- Yên tâm đi Cường, tui đã hứa là tui giữ lời mà. Hi hi hi.

- Còn tụi Sùng Văn Cư nữa ...

- Vụ đó Cường khỏi lo, tụi nó vì tiền mà làm thôi. Nếu tụi nó dám làm càn sai lời tui, thì sau này tui không nhờ tới tụi nó nữa, tụi nó sẽ không được tiền nữa. Còn thiếu gì đứa vì tiền mà làm cho tui. Tụi thằng Cư không dám cãi lệnh tui đâu. Chữ tín rất quan trọng.

- Mà sao Thanh My có tiền lo lót để có nhiều người giúp Thanh My làm những chuyện ... như vừa rồi vậy ?

- Ở vùng này, nhà ai giàu mà chẳng buôn lậu ? Không buôn hàng qua lại giữa biên giới thì làm gì có tiền ? Giàu ít thì là dân buôn hàng xe đạp, xe máy, đồ điện tử, giàu nhiều thì tức là buôn hàng trắng.

- Ủa vậy còn hải quan ?

- Cường ngu thiệt hay đang giả ngu ? Mọi người cùng có lợi thì ai lại chèn ép ai bao giờ ? Hải quan cũng là người, cũng có lòng tham như ai. Chuyện hai bên qua lại, ai cũng biết, chỉ là không ai nói. Chung chi đẹp thì không ai tự dưng lại muốn đập bể chén cơm của chính họ cả.

Cường trầm ngâm, nghĩ về cảnh nghèo túng của gia đình mình, cũng bởi quanh năm chỉ biết tới ruộng vườn, đồng rẫy. Thấy Cường đăm chiêu, Thanh My lại tưởng Cường đang lo lắng tới việc bí mật sẽ bị tiết lộ, cô vỗ vai Cường an ủi :

- Lời lớp trưởng đã nói thì như đinh đóng cột. Yên tâm nha Cường. Không những vậy, tui còn có thể trả công cho Cường, nếu Cường ... nếu Cường chịu làm thái giám hầu hạ cho tui.

- Cái gì ? - Cường há hốc mồm.

- Thì như trong sách lịch sử đó, thái giám thì phải hầu hạ cho hoàng hậu, quý phi nương nương. Tui hết lớp mười hai cũng sẽ nghỉ học để phụ giúp ba mẹ buôn bán hàng hoá. Lúc đó tui sẽ cần người hầu hạ, mấy việc lặt vặt như chuyển đồ, chuyển hàng, hoặc là ... đấm bóp cho tui nè, cạo gió cho tui những khi tui mỏi mệt. Tui sẽ trả lương.

- Nhưng tui ... tui không phải thái giám. Mặc dù tui bị thiến nhưng tui không có làm nghề hoạn quan. Hơn nữa Thanh My cũng mới lớp chín chứ chưa phải lớp mười hai.

- Tui không cần biết. Tui chỉ thích có người hầu hạ, nhất là Cường đã là người bị thiến rồi, rất thích hợp cho những công việc kề cận đàn bà con gái như vậy. Cường có thể làm quen trước bằng việc xách cặp cho tui mỗi ngày, khi tui khát thì phải mở cặp lấy bình nước cho tui uống, khi tui về thì phải dắt xe cho tui ... Cường nên tập làm quen đi. Tui sẽ nói cô chủ nhiệm cho Cường chuyển đến gần chỗ tui ngồi trong lớp, với lý do là tui sẽ kềm cặp Cường học hành. Mỗi tháng tui sẽ trả lương cho.

- Thanh My thật quá đáng ! - Cường nhăn mặt, bao nhiêu cảm giác tức giận lúc trước, giờ đã bay biến hết. Cường phì cười cho cái tính thích làm " lãnh đạo " của cô gái trẻ con.

- Không được từ chối nha ! - Thanh My nhoẻn một nụ cười tươi, vừa chọc vào hông của Cường - Làm thái giám hầu hạ tui thì sẽ được tui bảo vệ, không cho bí mật của Cường bị phát tán, lại còn được trả lương nữa.

Mặc dù Thanh My là một cô gái quái gở nhất mà Cường được biết, nhưng ít ra cô cũng không có ác ý thâm độc như gia đình ông Nớ. Hơn nữa, nụ cười của Thanh My tươi rói làm Cường say sưa, khiến cậu cứ mải mê nhìn ngắm hai lúm đồng tiền trên gương mặt của cô lớp trưởng xinh xắn. Nghĩ đến món tiền hàng tháng, Cường nhanh nhảu giành lấy tấm thẻ giữ xe trên tay Thanh My, đi đến bãi lấy xe giùm cho cô. Thanh My cười híp mắt, xoa đầu Cường như xoa đầu thú cưng, tỏ vẻ rất hài lòng.

Lường Xuân Cường ngày hôm đó đã đánh mất hết bản lĩnh đàn ông, cũng như lòng tự tôn còn sót lại với cô lớp trưởng. Tuy sự việc đau lòng của Cường bị Lều Thanh My phát giác, nhưng lại được lời hứa bảo bọc của cô gái con gia đình khá giả. Cường qua đó cũng đỡ phần nào nỗi khổ sở, lo sợ mỗi khi đến trường, khi được lớp trưởng hứa sẽ để Cường sống thật yên tâm mà còn hầu hạ. Từ khi Lều Thanh My coi Cường là nô tài kề cận, tụi học sinh hư hỏng " Long-Biền Viễn-Luận Toàn-Định-Cư " cũng không làm khó dễ gì Cường nữa, chỉ mỉm cười mai mỉa mỗi khi thấy cậu vào nhà vệ sinh để tiêu tiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro