Chương 3 : Bí mật vườn rau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : Vưu Chấn Lộc

A. LỜI ĐỀ NGHỊ BUỔI SÁNG

Trong đêm khuya thanh vắng, Lường Xuân Cường mơ màng, lúc tỉnh lúc mê trong căn nhà nghèo nàn của mình. Cơn đau lúc bắt đầu thật dữ dội khiến Cường như mê sảng, lên cơn nóng sốt từng hồi. Cường chợt thức giấc khi cậu khẽ cựa mình. Một cảm giác đau rát cháy bỏng phần thân dưới khiến Cường nhận ra mọi chuyện tưởng như cơn ác mộng hóa ra lại là thật. Cậu tỉnh táo lại đôi chút, mồ hôi vã ra trong khi miệng thì khô đét. Trước đó thì Cường gần như mê man bất tỉnh vì nỗi đau xé ruột xé gan, cứ lơ mơ như người say rượu.

Chỉ mới vài giờ trước Lường Xuân Cường còn đang rạo rực thèm khát cơ thể đàn bà, thì giờ đây cơn đau đã khiến bao ham muốn tan biến. Mà thay vào đó là sự tủi nhục, xấu hổ lẫn lo sợ, hối hận.

Cậu nhớ lại rõ mồn một từng chi tiết, từ lúc háo hức xem trộm Hoa tắm, cho đến khi bị phát hiện hành vi tội lỗi, rồi từng hành động mà người ta vừa tiến hành trên bộ phận giới tính của mình. Vì đã lỡ dại nhìn lén con gái tắm rửa rồi bị phát hiện mà giờ đây, hình phạt dành cho Cường chính là đã bị họ thẳng tay hủy hoại bộ phận sinh dục nhằm diệt trừ vĩnh viễn nỗi lo con gái họ bị Cường xâm hại, hãm hiếp.

Cơn đau giữa hai chân khiến Cường không thể bước nổi đi đâu, dù chỉ là xoay trở thân mình cũng gây buốt nhức kinh khủng. Đến mức lúc Cường dù đang mê man mỏi mệt cũng phải thức giấc dậy. Nhưng Cường lại đang mắc tiểu, nên đành phải cầm lấy một chai nước khoáng gần đó, mở nắp, và kê vào vị trí lỗ tiểu của mình để xả nước.

Dòng nước tiểu ấm nóng chảy ra từ lỗ cụt một thời là vị trí của con cu đang tuổi phát triển, giờ đây đã không còn sót một mẩu nhỏ gì nữa, chỉ còn là nơi cho nước tiểu đi ra, đồng thời cũng đã làm dòng nước mắt xót xa chảy ra từ đôi mắt cậu không kìm được. Vừa đau đớn khi nghĩ đến cảnh không còn có thể sinh con đẻ cái, lại nhận ra một sự thực phũ phàng là cả con cu mà Cường vẫn dùng để đi đái hằng ngày cũng không còn. Cậu đau xót mà khóc không thành tiếng.

Trong cơn đau đớn hoảng loạn vì vừa trải qua chuyện khủng khiếp nhất trong cuộc đời người đàn ông, Lường Xuân Cường lo lắng về chuyện nối dõi tông đường, về nỗi lo làm sao cho ba mẹ và mọi người đừng biết đứa con trai duy nhất của gia đình đã thành phế nhân. Cậu dự tính sau này sẽ làm đám cưới giả với một người nào đó rồi xin con nuôi. Dù chỉ là suy tính để che mắt mọi người, nhưng cũng phần nào giảm bớt nỗi khổ trong lòng Cường. Bởi nếu chuyện này bị mọi người hay, Cường không biết phải ăn nói ra sao với ba mẹ mình, có khi phải tự vẫn để chấm dứt đau khổ.

Quá mệt mỏi và đau rát, Cường lại ngủ thiếp đi. Giấc ngủ nhẹ nhàng giúp Cường tạm thời quên đi những gì đang chịu đựng, và có lẽ là ông Trời như muốn Cường được nghỉ ngơi để tiếp thêm chút sức lực cho những gì mà một cậu trai thiến sẽ còn trải qua trên đoạn đường đời sau này.

Trong giấc mơ Lường Xuân Cường thấy mình đi chơi vui vẻ cùng các bạn như chưa hề có điều gì xảy ra. Xung quanh là các bạn nam các bạn nữ mà Cường chưa bao giờ gặp, chỉ có một cảm giác rất thân quen. Họ chơi trò kéo co rồi rượt đuổi. Phe thua sẽ phải bị phạt uống nước. Không hiểu sao phe của Lường Xuân Cường cứ thua mãi, và Cường cứ phải uống nước liên tục. Chả mấy chốc mà bụng đã đầy, và cơn mắc tiểu kéo tới.

Các bạn Cường móc cu ra đái vào những gốc cây gần đó, vừa đái vừa ngúng nguẩy con cu khiến dòng nước tiểu cứ xoáy vòng vòng. Vì cũng mắc tiểu, và cũng muốn bắt chước cách đái ngộ nghĩnh đó nên Cường chọn một gốc cây bên cạnh, tay lần mò xuống đũng quần định móc con cu ra xả nước. Bất chợt Cường nhớ ra bản thân làm gì còn con cu nữa, nên lo lắng tột cùng, sợ những người xung quanh biết khi thấy Cường tuột quần ra đái. Cơn lo lắng cao độ khiến Cường choàng tỉnh khỏi giấc mơ...

Trời còn tờ mờ sáng, Cường vẫn đang thiu thiu ngủ. Thì giấc mơ kết thúc, kéo Cường về với thực tại. Cậu bỗng nghe tiếng đập cửa gọi. Không hiểu là do tiếng đập cửa khiến Cường thức giấc hay do giấc mơ quái ác đã làm Cường lo lắng.

Ba của Cường, ông Lường Xuân Hào, vốn bị bệnh tim những năm gần đây, nên thường nằm ở nhà, cứ hễ lao động một chút là lại mệt. Mọi chuyện sinh nhai trong gia đình đều do mẹ của Cường đi làm thuê làm mướn những việc vặt như cắt cỏ, cấy lúa, hái dưa cho người ta ... Hôm nay ông Hào đang nằm thở ngoài gian trước thì nghe tiếng gọi cửa nên ra mở.

Hóa ra người đến gặp gia đình ông Hào chính là ông Nớ và Hạnh, con ông Nớ, những người vừa khi tối qua đã tham gia vào công việc chấm dứt vĩnh viễn khả năng hưởng thụ cảm giác sướng khoái nam nữ của Lường Xuân Cường. Nằm ở buồng trong, ngăn cách với gian ngoài qua những tấm ván, Cường trông thấy khách tới qua những khe hở trên lớp ván gỗ ngăn cách hai phòng.

Ông nớ đứng ngoài cổng, hai tên người làm công của ông ta đứng hai bên tả hữu như đang canh gác. Cường giật mình khi nghi nghĩ rằng họ tới để thông báo cho ba cậu biết tội lỗi dâm dục mà cậu đã phạm phải hồi hôm qua, và vô cùng lo lắng, sợ ba cậu biết được đứa con trai duy nhất trong gia đình đã bị thiến hoạn.

Ông Nớ cất tiếng chào :

- À, ông Hào, dạo này đỡ mệt tim không ?

- À tôi vẫn ổn, cảm ơn ông tới thăm. Không biết vì sao một ông chủ đất bận rộn như ông lại rảnh rỗi tới thăm nhà chúng tôi vào lúc trời vẫn sáng sớm thế này? - Ông Hào đáp lễ.

- Chả là dạo này thấy ông càng ốm yếu, công việc kiếm tiền chỉ còn mỗi chị nhà. Mà tôi thì có một khu đất trồng rau ở làng Hà Trung, thằng canh vườn lại bệnh mà nghỉ. Cây trái thì đang sai quả, bắp cũng trổ hạt. Nên tôi mới định qua đây hỏi xem con trai của ông là thằng Lường Xuân Cường qua giúp một tay. Cũng là cho gia đình ông anh có thêm thu nhập, đồng ra đồng vào.

Hạnh chêm lời mình vô :

- Công việc nhẹ nhàng lắm bác à, chỉ rung chuông trên bù nhìn để đuổi chim chóc và la lên khi có người trộm rau thôi ạ.

Ông Hào phân vân:

- Nhưng thằng Cường vẫn còn đang đi học, sợ nó không đi làm được. Nghỉ học thì mất bài mất vở.

- Ông đừng có lo - Ông Nớ thuyết phục - Chừng nửa tháng là xong thôi. Thằng người làm của tui sẽ đi làm lại. Với lại thằng Cường không đi làm thì nhà thiếu tiền, rồi nó cũng phải nghỉ học à. Thôi thì có việc cứ làm, nửa tháng sau đi học lại cũng vẫn không sao. Mới lớp 8 bài vở còn dễ. Ông lo gì. Không thì nó vừa đi học vừa đi làm.

Thực ra gia đình ông Nớ chả phải tốt lành hay muốn bù đắp gì cho Lường Xuân Cường sau khi ra tay thiến đi bảo bối đời trai của cậu. Chỉ vì ông Nớ suy nghĩ sâu xa nếu để lộ mọi chuyện thì cũng không có lợi gì cho cả nhà, mà có khi còn dính tới pháp luật. Nếu để Lường Xuân Cường ở nhà thì vết thương hành hạ, không đi học đi chơi được, sớm muộn mọi chuyện cũng lộ ra cho mọi người biết.

Nên Hạnh lại một lần nữa, hiến kế cho gia đình, chi bằng tìm cách đưa Cường đi nơi khác dưỡng thương, khi vết thương lành rồi thì tâm trạng của Lường Xuân Cường cũng nguôi ngoai, chấp nhận số phận nghiệt ngã, có vậy mới im lặng về sau. Nhân dịp ông Nớ cũng mới tậu được vườn rau ở làng Hà Trung, cách ngôi làng Điện Lu - nơi nhà Cường ở - một khoảng khá xa, thế là gia đình ông Nớ nhất trí thực hiện kế hoạch mà Hạnh nghĩ ra.

Lường Xuân Cường nằm ở buồng trong, hóng chuyện bên ngoài. Cậu có phần yên tâm khi thấy ông Nớ và Hạnh không đả động gì chuyện tối qua, nhưng cũng suy nghĩ dữ dội không hiểu ý đồ của ông Nớ là gì. Khi nghe ông Nớ đề nghị đi canh vườn rau ở ngôi làng kế bên, cậu xem đó là cơ hội để tránh mặt người quen, ra đi ở ẩn, để tìm chút cảm giác an ủi yên bình, giảm bớt sự nhục nhã khi bị thiến mất cơ quan sinh dục.

Với lại ở lỳ trong phòng cũng không phải cách hay để che giấu, bởi cơn đau ở chỗ thiến hoạn giữa hai chân lúc xé bỏng, lúc buốt nhức âm ỷ khiến Lường Xuân Cường không thể rời khỏi chỗ nằm, thì sớm muộn gì cũng bị gia đình phát hiện sự thật. Thế nên ở trong buồng cậu nói vọng thật to ra sự đồng ý đi canh vườn rau cho ông Nớ.

Gia cảnh nghèo đói cộng với bệnh tim đày đọa khiến ông Hào như không còn sức sống. Chỉ vì vậy mà ông Hào chỉ có mỗi một cậu con trai là Lường Xuân Cường để nỗi dõi tông đường, bởi chỉ cần nghĩ tới sẽ gần gũi bà Lai, vợ ông, là tim ông lại mệt mỏi rụng rời như muốn ngừng đập hẳn. Những chuyện chốn tối đèn mà ông Hào còn không làm nổi thì sao đi làm gì được, thế nên gánh nặng kinh tế dồn lên vai bà Lai. Nay được ông Nớ mở lời về công việc cho Lường Xuân Cường, lại được Cường nhanh nhẹn đồng ý, ông Hào chỉ còn biết gật đầu :

- Thôi mọi người cứ vô phòng nó bàn chuyện công việc đi vậy, tôi mệt rồi ông Hào ạ, xin phép thất lễ tôi phải đi nằm rồi.

Ông Nớ biết Cường vừa bị thiến xong, có muốn đi ra ngoài cũng không đi nổi, nên cùng Hạnh đi vào buồng của Cường. Hai tên người làm cũng theo ông ta vào trong, làm nhiệm vụ khuân vác.

Hạnh vốn ma mãnh, lúc đắng lúc ngọt rất khéo, nên nói những câu cốt yếu làm giảm đi những sự đau khổ hoặc thù ghét của Cường nếu có đối với nhà mình, mà có khi lại còn quay ngược lại cảm ơn :

- Em trai đừng lo lắng gì cả. Chị tới đây là chủ yếu muốn đưa em đi tịnh dưỡng, lại đồng thời có việc làm giúp đỡ ba mẹ. Ai gây ra tội lỗi cũng phải bị trừng phạt thôi, đó là chuyện đương nhiên rồi. Nên em đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ xem là số phận giúp em yên ổn tu tâm dưỡng tính đi. Em bây giờ không khác những thầy tu trên chùa, cơ thể đã trong sạch. Hàng ngày chị sẽ qua vườn rau vệ sinh vết thương cho em.

Lường Xuân Cường chỉ cảm thấy đau đớn cơ thể và lo lắng tinh thần, muốn đi xa khỏi nơi quen thuộc để quên đi sự nhục nhã, nên những gì Hạnh nói ngon ngọt về công việc, về tiền lương..., cũng như gió thoảng mây trôi với Cường. Sau một vài câu xã giao thăm hỏi nữa thì người của ông Nớ xốc vai Cường ra xe chở đi qua vườn rau của gia đình ông ta trong làng Hà Trung.

B. CUỘC SỐNG MỚI

Khu vườn rau khá rộng, cách một khoảng lại có một con bù nhìn gắn chuông điện. Khi thấy có đàn chim sà xuống ăn hạt bắp, hạt phụng ... thì người canh vườn chỉ việc ấn những công tắc điện ở trong căn chòi lá gần đó, mỗi công tắc tương ứng với từng cái chuông trên con bù nhìn để đuổi chim bay đi.

Còn hệ thống nước tưới cũng được thiết kế hết sức khoa học, tự động. Những ổng nước nhỏ chạy chằng chịt xung quanh vườn rau, cứ ri rỉ từng giọt từng giọt luôn ngày luôn đêm. Nhờ vậy việc phải xách nước ra tưới là không còn cần thiết.

Sau khi đặt Lường Xuân Cường và hành lý, quần áo này nọ của cậu nằm xuống chiếc giường được đặt ở góc căn chòi lá, Hạnh bắt đầu tiến hành quá trình chăm sóc vết thương hậu phẫu cho cậu trai mới bị thiến cắt. Quá trình chăm sóc hậu phẫu là một quá trình cần thiết để vết thương mau lành, đồng thời thăm khám thường xuyên hàng ngày để kiểm tra những khi có chảy mủ, sút chỉ khâu, viêm nhiễm nặng thì còn can thiệp kịp thời. Hạnh dù sao cũng là bác sĩ thú y nhiều năm, nên đối với Hạnh chuyện này không có gì khó.

- Nào, cởi quần ra cho chị kiểm tra và chùi rửa vết thương nào - Hạnh ngon ngọt thân tình.

Lường Xuân Cường xấu hổ, cứ ngần ngừ mãi, nửa định cởi, nửa định không, vì mất đi bộ phận xác định giới tính khiến Cường mất hết tự tin và cảm thấy nhục nhã cùng cực.

- Còn ngại gì nữa chứ - Hạnh, vẫn cái vẻ vừa nói vừa tủm tỉm cười quen thuộc của mình, nên rất dễ thuyết phục người khác - Chả phải hôm qua cu với dái bị tui thấy hết cả rồi à, còn ngại gì nữa. Với lại giờ đây trong quần cậu trống trơn như đàn bà con gái rồi, thì còn gì để che để giấu nữa nào. Mắc cỡ gì nữa. Không vệ sinh sát khuẩn sẽ lâu lành mà có khi nhiễm trùng nữa.

Trong lúc Cường vẫn còn chút xấu hổ, tay Cường líu ríu làm theo lời Hạnh một cách chậm chạp miễn cưỡng, Hạnh thấy thế mới nắm hai bên lưng quần của Cường tuột hẳn xuống cho nhanh.

Cường nhắm chặt mắt, trong đầu sự xấu hổ xen lẫn với nhục nhã và tuyệt vọng. Chút danh dự đàn ông cũng mất khi đêm qua bị Hạnh thẳng tay hoạn đi toàn bộ cơ quan sinh dục, hôm nay lại bị Hạnh tuột phăng quần thô bạo để nắn khám.

Thông thường khi một vết thương được tạo ra, thì bình thường trong vòng vài ngày sau vết thương sẽ có dịch viêm. Hạnh dùng hai ngón tay trái ép hai bên vết may ở chỗ bị thiến của Cường để chất dịch viêm chảy ra, tay phải cô cầm miếng bông gòn có tẩm iodine để lau cho sạch. Sau vài thao tác lặp đi lặp lại thì xong việc sát trùng hậu phẫu hằng ngày lần đầu. Hạnh bảo Lường Xuân Cường rằng việc chùi rửa đã xong và cậu có thể mặc quần trở lại, và mỗi ngày đều phải cởi quần ra để cô thực hiện chùi rửa vết thương.

Lường Xuân Cường thở dài ngán ngẩm cho phận mình, gương mặt lạnh băng không còn chút cảm xúc, hai tay nắm lưng quần kéo lên trong nỗi chán chường.

Đối với Hạnh, sau đêm qua ra tay thiến hoạn tận gốc cho Lường Xuân Cường, đã đem lại một số cảm giác khó diễn tả bằng lời cho cô. Dù rằng đã nhiều lần Hạnh thiến hoạn những con gia súc, nhưng đều là vì công việc và không có chút cảm xúc nào.

Riêng với lần đêm qua, Hạnh đã tự tay tiến hành công việc khiến cho một cậu trai phải đau khổ bất lực cả đời, để lại cho cô những kinh nghiệm và tâm tư cảm xúc không phải ai cũng được trải qua. Hôm nay, Lường Xuân Cường lại còn phủ phục chấp nhận cho Hạnh dùng đôi bàn tay cô để thăm khám vùng kín, cô lại càng khám phá ra những điều khác lạ thú vị trong suy nghĩ của mình.

Có lẽ đó là những cảm giác được sở hữu, chiếm hữu, được ở vị trí bên trên thân phận người khác cộng với những ham muốn nhục thể khi tiếp xúc với khu vực cấm địa của nam nhân, mà chỉ khi ta trải qua rồi mới hiểu rõ được những gì Hạnh đang suy nghĩ trong đầu.

Hạnh tủm tỉm cười và đồng thời xoa hai bên mặt Lường Xuân Cường , sau vài lời an ủi cho kiếp phận tàn phế của cậu, thì Hạnh chỉ bảo thêm :

- Con cu của cậu đã bị tui cắt bỏ hồi hôm rồi, cũng đừng tiếc nuối nó nữa. Không mọc lại được đâu. Kiếp sống nhục dục đã chết đi, kiếp sống mới trong sạch hơn đã mở ra cho cậu. Sau này khi đi tiểu cậu cũng không còn đứng tiểu như lúc trước được nữa.

- Vậy là em phải dùng chai nước kê vào chỗ lỗ tiểu rồi tiểu vào phải không ạ ? - Lường Xuân Cường chợt nhớ đến lúc mắc tiểu hồi tờ mờ sáng, cậu đã dùng một chai nước rỗng vì không thể động đậy nổi phần thân dưới do cơn đau.

- Không cần phải vậy đâu - Hạnh che miệng cười khúc khích - cậu thấy đàn bà con gái đấy, cũng đâu có cu mà có phải xài bình xài chai gì đâu. Này nhé, cậu cởi quần xuống ngang gối, rồi ngồi xuống tiểu. Như vậy nước tiểu mới không văng tung tóe ướt quần.

Rồi sau một vài câu chỉ dẫn cách sử dụng công tắc bật loa gắn trên những con bù nhìn đuổi chim, cách bật hệ thống tưới nước nhỏ giọt cho vườn rau...Hạnh bảo thêm rằng cứ mỗi khi đến giờ cơm sẽ có người mang cơm qua, Lường Xuân Cường chỉ việc yên tâm tịnh dưỡng.

C. CÂY KỀM TRẢ LỄ

Trưa hôm ấy, lúc Lường Xuân Cường đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng chuông xe đạp leng keng ngoài cổng chòi lá.

Ngoái nhìn ra phía cửa, Lường Xuân Cường trông thấy một cô bé mảnh khảnh trạc tuổi của cậu, miệng cười toe toét tới đưa cơm.

- Để tui vào đặt cơm cạnh giừơng cho, cậu không cần phải ra lấy cơm đâu. Vì chị Hạnh nói tui là cậu bị ngã khi hái dừa nên chân bị trật khớp không đi đâu được.

Lường Xuân Cường đoán đây chính là người sẽ đưa cơm cho cậu hằng ngày mà Hạnh đã nhắc đến khi nãy. Cô bé tự giới thiệu mình tên là Thu Lệ, người làng Hà Trung, làm công cho nhà ông Nớ, chỉ có mỗi việc đưa cơm cho những người trông coi cho các vườn rau mà ông bà Nớ làm chủ.

Sau vài câu xã giao thăm hỏi thì Thu Lệ quay về. Lường Xuân Cường lẻ loi một mình với căn chòi trống, ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua. Bất chợt một dòng nước mắt lăn dài thương cho thân phận đau đớn.

Những ngày đưa cơm sau đó, Thu Lệ và Cường trò chuyện có phần thân thiện hơn. Phần vì ở chòi lá một mình cô đơn, phần vì chán nản tuyệt vọng khi đã tàn phế, nên Lường Xuân Cường xem Thu Lệ như bạn thân.

Thế rồi thì vết thương cũng không hành hạ Lường Xuân Cường nữa. Những ngày sau cậu đã bớt đau đớn nhờ dùng thuốc kháng sinh, kháng viêm, giảm đau...mà Hạnh phát cho, một cách đều đặn. Có lúc Cường không còn cảm thấy đau gì nữa. Trừ những lúc cậu thử nhúc nhích phần thân dưới hoặc xoay trở cơ thể thì cảm thấy buốt nhói nơi giữa hai chân.

Mười ngày sau cái đêm định mệnh đó, Hạnh sau khi thăm khám vùng kín của Lường Xuân Cường thì không còn thấy dịch viêm và những phần da sưng đỏ nữa, vết thương cũng đã khô và kéo da non, cô ra lệnh cho Cường :

- Vết thiến lành tốt lắm. Nào, bây giờ cậu banh rộng hai chân ra cho tui xem vết thương còn hở hay không. Đúng đúng, banh ra như cái hôm cậu bị tui banh háng rồi thiến đó. Đúng rồi. Đúng rồi đấy.

Sau khi Lường Xuân Cường dạng rộng hai chân cho phần háng lõa lồ y như cái đêm mà Hạnh đã thiến cậu, phô bày vị trí mà trước đây đã là bảo bối xác định giới tính nam của Cường, thì giờ đây trụi lũi nhẵn nhụi, chỉ còn một vết chỉ khâu dài. Hạnh xem xét kỹ lưỡng sự lành lại của vết thiến rồi quyết định cắt chỉ khâu cho cậu, sau khi chắc chắn rằng vết thương đã lên da non.

- Xong. Bây giờ thì mọi thứ đã lành lặn. Cậu nên ăn mừng đi - Hạnh xoa đầu Cường, nói - Giờ đây cậu trong sạch như thầy tu, không còn bị những cám dỗ của cuộc sống đời thường nữa.

Cường trả lời lãnh đạm cho qua chuyện :

- Vâng, chắc em nên cảm ơn chị nhỉ...

- Tùy thôi, tui biết cậu đau khổ, khô héo, nhưng biết đâu được, một ngày nào đó cậu béo tốt, làm ăn chăm chỉ vì không tơ tưởng đàn bà con gái được nữa, cậu lại muốn cảm ơn tôi thì sao.

Hạnh vừa nói vừa cười dắt xe đi về. Lường Xuân Cường nhìn Hạnh đi xa dần, tần ngần suy nghĩ về lời đề nghị làm việc hẳn cho nhà ông Nớ mà lúc nãy Hạnh đề nghị. Buổi sáng cậu sẽ tiếp tục đi học, phần còn lại trong ngày sẽ canh vườn rau. Như vậy cậu sẽ tránh né được ba mẹ, chuyện cậu bị người ta hoạn sẽ khó lòng bị lộ. Bí mật của cậu sẽ bị chôn giấu vĩnh viễn ở vườn rau này.

Lường Xuân Cường nở nụ cười chua chát, có lúc cậu đã thầm cảm ơn gia đình ông Nớ đã suy nghĩ thấu đáo, cho cậu dưỡng thương tại nơi xa lánh. Có như vậy thì ông Hào, cha cậu, mới không lên cơn đau tim mà chết. Nhưng cái hiện thực phũ phàng là gia đình ông Nớ chính là những kẻ đã hại cuộc đời cậu vẫn còn đó, nên Cường cũng tự cười luôn cho cái sự ngu dại của mình.

Mỗi khi nghĩ ngợi chuyện gì liên quan đến việc bị thiến hoạn, cậu không khỏi bần thần đưa tay xuống đũng quần kiểm tra như mê sảng. Lường Xuân Cường chỉ mong mọi thứ như cơn ác mộng mà thôi, chứ thực ra cậu vẫn còn đầy đủ con cu với bộ dái.

Thế nhưng mỗi lần cậu đưa tay mò mẫm xuống vùng háng của mình, cậu chỉ thấy một nhúm lông mu sinh dục mọc lún phún còn sót lại, nửa đã được cao trong lúc bị thiến, nửa thì còn nguyên, nhưng những thứ khác quan trọng hơn thì vĩnh viễn bị hủy hoại, đã kéo cậu về lại với thực tại đau khổ.

Rồi một hôm, cậu cũng lại cho tay vào đũng quần để kiểm tra vùng mu sinh dục đấy, thì bỗng có tiếng một đứa nhóc kêu ré lên :

- Ối có một thằng đang rờ cu bóp cu. Ố la la...

Hóa ra đó là một đứa nhóc sinh sống gần đó, đi chơi ngang qua vườn rau nhà ông Nớ mà Lường Xuân Cường đang làm công việc trông coi. Thấy Cường đang đứng mặt thẫn thờ, một tay thì đang cho vào quần, nó tưởng Cường đang dọc con cu, một hành động thường thấy của con trai đang dậy thì, nên nó kêu ré lên chọc quê.

Lường Xuân Cường thót tim, cứ nghĩ bí mật của mình bị phát giác, xách gậy chạy ra định đập. Còn đứa nhóc chọc quê thấy vậy, ba chân bốn cẳng ù té chạy. Ác một nỗi nó vừa chạy vừa la lớn để chọc quê Cường.

Khi đến cái cầu khỉ dẫn qua con mương lấy nước vào tưới vườn rau, thằng nhóc trượt chân, thế là nó rớt cái oạch, hai chân choài sang hai bên của thân cây tre dùng làm cầu khỉ. Phần háng của nó dĩ nhiên là rớt xuống, đập mạnh đúng vào thân tre của cây cầu. Nó la thất thanh :

- Ối bộ dái của tao !!!

Liền tiếp đó nó ngã lộn ngửa xuống phần đất cứng ở bờ mương, ngất xỉu. Lường Xuân Cường chạy lại, thấy nó ngất xỉu nên cũng không định đập đánh gì thêm. Thằng nhỏ trạc tuổi của Cường, sau khi té ngã, thì chân cẳng nằm tơ hơ. Lại chỉ mặc quần xà lỏn, nên cơ quan sinh dục cứ thế mà bùng nhùng hé ra qua ống quần.

Lường Xuân Cường nhớ lại khi nãy thằng nhóc bị ngã một cái quá mạng trúng vào hai dái, vừa thốn vừa ngã đầu vào đất đắp bờ con mương nên đã ngất xỉu. Cậu bèn lật nhẹ ống quần thằng nhóc để xem thương tích ra sao.

Nhìn bộ phận sinh dục của thằng nhóc cũng đang mọc lông lún phún như mình khi trước, Lường Xuân Cường thấy căm tức tột độ khi tất cả đàn ông con trai khác đều toàn vẹn, còn bản thân lại bị tàn phế. Một nỗi ghen tỵ kỳ lạ bỗng xâm chiếm đầu óc Cường.

Lường Xuân Cường nhẹ nhàng thọc tay qua ống quần thằng nhỏ, mò mẫm bộ dái nó. Thấy bộ dái bị bầm tím vì va chạm mạnh của thằng nhóc, Lường Xuân Cường bỗng muốn thằng nhóc cũng phải bị hủy hoại khả năng sinh con nối dõi tông đường như mình.

Lường Xuân Cường hộc tốc quay về căn chòi lá, tìm ra được cây kềm vốn để kẹp, cắt dây điện. Cậu xách nó chạy ra ngay chỗ thằng nhóc dám chọc quê mình vẫn còn đang nằm bất tỉnh.

Lường Xuân Cường banh rộng ống quần của thằng nhóc, để lộ bộ dái bùng nhùng buông thõng, rồi dùng bàn tay trái của mình bóp vào lớp da bìu của tên nhóc, dồn hòn dái chỉ vừa mới to như hột trứng cút ra sát da. Tay kia cậu run run cầm cây kềm đưa vào, bóp dập hòn trứng cút đầu tiên của thằng nhóc.

Thấy thằng nhóc vẫn nằm im mê man như ngủ, tim Lường Xuân Cường đập nhanh và mạnh hơn, túm lấy tiếp hòn còn lại của thằng nhỏ. Vẫn thao tác ấy, vẫn cây kềm ấy, thế là đời trai của thằng nhóc chấm hết. Hai hòn bi đã dập nát hoàn toàn trước sự ganh tức tủi hờn của Lường Xuân Cường.

Cất kềm, Lường Xuân Cường chạy đi báo cho chị Tuyến, hàng xóm gần đó, rằng có một thằng nhóm ngã cầu khỉ ngất xỉu để đưa đi cấp cứu.

Thế là khu vườn rau không những che giấu cho tình trạng bị thiến hoạn của Lường Xuân Cường đối với mọi người mà còn ẩn chứa một bí mật khác nữa, bí mật về sự dập nát tinh hoàn vì chấn thương của một cậu trai khác, bởi đôi bàn tay ganh tức của Cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro