Chương 40: Phản ứng quá khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

("...." là lời thoại- '.....' Là suy nghĩ của nhân vật)

"Đừng đụng vào em." Tịch Mạt đột nhiên lớn tiếng, cả người lui lại mấy bước. Cô phủi phủi lên hai cánh tay, nơi đã bị Thẩm kỳ Nhiên chạm qua.

"Tịch Mạt!" Anh khó hiểu bước tới phía trước nhìn cô. Tại sao lúc nào cũng như vậy, mỗi lần anh đụng chạm một chút cô liền muốn tránh xa, không ngừng quét sạch những nơi anh đã chạm qua.

Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên ánh mắt bi thương, Tịch Mạt áy náy cúi đầu. "Thật xin lỗi, Kỳ Nhiên!" Cô có chút luống cuống, 'Tịch Mạt ngươi đang làm cái gì, đó là anh Kỳ Nhiên mà!'

"Không sao!" Anh lắc đầu."Là anh không tốt." Anh dịu dàng cười. "Dọa đến em rồi phải không?"

Tịch Mạt hổ thẹn cúi đầu. 'Anh ấy là Kỳ Nhiên! Huống chi bất quá chỉ là một cái ôm thôi, làm gì phải phản ứng lớn như vậy?' Tịch Mạt thống khổ nhắm lại hai mắt. 'Tịch mạt, người phải bỏ cái thói quen không tốt này.'

"Đứa ngốc!" Thẩm Kỳ Nhiên cưng chiều xoa đầu Tịch Mạt. "Đừng như vậy, anh hiểu em mà, vô luận là chuyện gì cũng có căn nguyên của nó, anh không trách em."

Tịch Mạt ngẩng đầu lên, trong mắt phiếm thủy quang (nước mắt). Tại sao anh ấy cứ vĩnh viễn vì cô mà suy nghĩ.

"Tịch Mạt, em biết rõ nếu em khóc anh sẽ đau lòng mà!"

Nghe Thẩm Kỳ nhiên nói, Tịch mạt giơ tay loạn xạ vội lau khóe mắt. 'Kỳ Nhiên', cô trong lòng không ngừng kêu gào tên anh.

"Làm sao em lại đến đây?" Anh kéo Tịch Mạt đến ngồi bên ghế đá. Quá khứ của 4-5 năm trước, bọn họ cũng đã từng ngồi ở nơi này nói chuyện phiếm, phơi nắng và đếm sao.

"Em muốn tìm việc làm."Tịch Mạt nhìn anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Tìm việc làm?" anh cảm thấy khó hiểu. "Tại sao?" Lấy hiểu biết của anh về Bùi Hạo Thần, hắn chắc chắn không cho Tịch Mạt xuất đầu lộ diện.

"Em không thể cứ như vậy sống uổng phí hết khoảng thời gian còn lại." Tịch Mạt cười cười, gió nhẹ thổi qua làm bật mái tóc cô. Thẩm Kỳ nhiên cơ hồ nhìn đến si mê, anh phải cố gắng khống chế không để bản thân rướn người qua hôn lên mặt cô.

"Em thấy công ty của anh thế nào hay anh sẽ nhờ ông nội giúp đỡ một tay!"

"Ông nội." Tịch Mạt thì thầm." Ông đối với em nhất định rất thất vọng."

Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. "Tịch Mạt, ông nội vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ mọi quyết định của em!" Anh nhẹ nhàng cầm tay Tịch Mạt sờ lên mặt mình. "Chúng ta đừng nói chuyện khách khí với nhau như vậy được không? Anh vẫn còn nhớ khi xưa anh vẫn hay có thói quen trêu ghẹo em."

Tịch Mạt cười cười, chẳng qua là nụ cười ấy mang theo mấy phần tái nhợt cùng vô lực.

"Em muốn tìm một sàn nhảy dạy khiêu vũ." Tịch Mạt nhẹ nói

Thẩm Kỳ hiên gật đầu. "Anh sẽ lưu ý!" Anh vẫn giống như trước, miễn là việc mà cô muốn anh sẽ không hỏi qua nguyên nhân, chỉ cần là cô thích anh đều sẽ lựa chọn ủng hộ.

Nghiêng đầu nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, anh tốt đẹp như vậy, Tịch Mạt cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

"Anh dẫn em đến một nơi." Thẩm Kỳ Nhiên đứng dậy kéo Tịch Mạt. Anh có thể cảm nhận được cô đang mất tự nhiên, anh hiểu cô đang nghĩ gì trong lòng. "Tịch Mạt, anh muốn em biết lòng anh chưa từng một lần thay đổi."

Tịch Mạt đi theo Thẩm Kỳ Nhiên, bọn họ không có ngồi xe mà một đường chạy chậm, Tịch Mạt nhìn người phía trước thi thoảng lại quay đầu, cô cảm thấy tim cùng đại não đều trống rỗng. Tiếng gió bên tai thổi nhè nhẹ, nhìn thấy trong mắt anh một nụ cười dịu dàng.

Hai người cứ như vậy chạy trốn thế giới, Tịch Mạt thật hi vọng cứ như vậy mà chạy mãi, hi vọng con đường phía trước sẽ không có chặn cuối. Chỉ là những điều tốt đẹp luôn luôn là ước mơ không bao giờ thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro