Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Tống Nhiên nhìn thì thấy Nguyên tổng quản đang vội vàng đi vào phòng Hoắc La Yên, Hoắc La Yên nhíu mày, thấp giọng hỏi có chuyện gì, Nguyên tổng quản liền trả lời: “Tướng quân, trong cung có người tới, đang đứng chờ ở đại sảnh”.

Sắc mặt Hoắc La Yên hơi đổi, yên lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ta đi ra xem thử”.

Thấy Hoắc La Yên sửa soạn lại quần áo, đi về phía đại sảnh, Tống Nhiên đứng tại chỗ, do dự một chút, liền đi vòng qua hồ nước, xa xa theo sát nàng.

Đứng bên ngoài đại sảnh, Tống Nhiên suy nghĩ một chút, đi đến bên cửa sổ, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, bên trong sảnh chỉ có một người, trên người mặc trang phục trong cung, thấy Hoắc La Yên bước vào người kia liền khom người hành lễ nói: “Vương công công tham kiến Hoắc tướng quân”.

“Miễn lễ. Vương công công đến là do Hoàng thượng có gì phân phó sao?”.

Vương công công chần chừ một lát mới nói: “Hoàng thượng thỉnh Hoắc tướng quân vào cung một chuyến”.

Hoắc La Yên sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.

Trong cung muốn tuyên đại thần, cũng nên là thái giám đến tuyên, Vương công công cho dù là người bên cạnh Tần Di, loại chuyện này cũng không nên để một đinh úy làm.

“ Vương công công có biết là vì chuyện gì không?”. Hoắc La Yên chần chừ một lát mới thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Vương công công không tốt, một lát sau mới hạ giọng nói: “Chiều nay Hoàng thượng có đến doanh trại khao quân cho đến tối mới về không ngờ hôm nay là sinh thần của Huyên Thần cung Hoa phi nương nương, trong Huyên Thần cung thiết yến mời Hoàng thượng qua, cũng mời một vài vị nương nương khác. Ai ngờ Hoàng thượng vừa bước vào cửa, không biết Hoa phi nương nương nói gì mà làm long nhan giận dữ, Hoàng thượng suýt chút nữa đã hạ chiếu ban chết. Sau đó hoàng thượng trở về cung Càn Khôn vì giận dữ quá độ cộng với việc khao quân ngoài trời quá lâu nên... nên hiện tại bị nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ”.

Nghe nói đến đây, Hoắc La Yên không nhịn được mà trợn mắt, Tống Nhiên đang nghe lén ngoài cửa cũng che kín miệng mình.

“Tướng quân cũng biết, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ của Hoa phi nương nương, đây không phải việc nhỏ. Tuy cuối cùng không ban chết nữa, nhưng mà lại giáng phẩm cấp của nàng”.

“Đây là chuyện trong nhà của Hoàng thượng, thân làm thần tử cũng không tiện nói nhiều”.

Vương công công cuống quýt nói: “Tướng quân nói rất đúng. Nhưng mà sau khi Hoàng thượng trở về, lại càng kích động hơn, đập bể rất nhiều đồ vật trong Càn Khôn cung, muốn ngăn cũng không ngăn được. Sau đó liền gào lên… …”.

Thấy Vương công công đột nhiên không nói nữa, Hoắc La Yên liền nhướn mày: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng”.

“Bắt hỗn trướng Hoắc La Yên về đây cho Trẫm”. Vương công công cẩn thận nói lại, trộm đánh giá biểu tình của Hoắc La Yên, thấy nàng không có phản ứng gì mới nói tiếp: “ Càn Khôn cung giờ đã loạn hết cả lên, cho nên tiểu nhân cả gan chạy đến đây thỉnh Hoắc Tướng quân vào cung”.

Hoắc La Yên cười khổ một tiếng: “Nếu Hoàng thượng đã tuyên thì dù thế nào cũng phải đi. Vương công công chờ một chút, ta theo ngươi vào cung”.

“Tạ ơn Tướng quân!”. Vương công công khom người hành lễ.

Sau khi hai người bước ra khỏi phủ. Phía sau cửa sổ Tĩnh điện vang lên từng tiếng răng rắc của các khớp ngón tay.

---------------------------------

Càn Khôn cung

Trầm ngâm mơ màng không biết bao lâu, tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, sau đó nghe thấy tiếng Hoắc La Yên thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng sao rồi?"

“Bẩm Tướng quân, sau khi Hoàng thượng hồi cung đã cho mời thái y, phong hàn cũng đã lui bớt, cũng không có trở ngại gì, chỉ là ban đêm lại phát sốt”.

" Được rồi, Vương công công cũng nên lui xuống đi"

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn đang cầm trong tay một chén thuốc, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Sau đó, hắn ngậm một ngụm thuốc, hôn lên môi tỷ tỷ.

Hoắc La Yên nhìn chén thuốc trong tay, khẽ cắn môi. Bước gần đến chỗ Tần Di đang nằm, nâng nhẹ đầu người đó lên, từng muỗng thuốc được đưa đến bên môi Tần Di.

Thuốc cứ như vậy mà trượt vào yết hầu Tần Di, một ngụm thuốc đã hết nhưng Hoắc La Yên lại luyến tiếc không chịu buông ra, thật cẩn thận mà hôn lên trán Tần Di, vậy mà một lúc sau lại cảm nhận được Tần Di đáp lại, dụi dụi mặt mình vào môi y.

Trống ngực đánh thình thịch, một tia bất thường xẹt qua lòng y, nhưng mà trên cả sự nghi hoặc đó vẫn là sự vui sướng ngượng ngùng, Hoắc La Yên cuống quýt buông muỗng thuốc xuống, liền nhìn thấy đôi mắt Tần Di hơi mở ra, tựa hồ như nhìn thấy mình.

Hoắc La Yên lại lúng túng, đang muốn đứng lên thì cổ tay bị một bàn tay ấm áp cầm lấy:

“Liên Nhi!”.

Tần Di trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình đang cầm tay của một người, hoảng hốt nhìn lại thì dường như đó là Thẩm Liên, mơ hồ cảm thấy người kia đang giãy giụa muốn rời đi, theo bản năng gọi một tiếng, trên tay tăng thêm lực đạo, không chịu buông ra.

“Buông tay!”.

Có người khẽ quát một tiếng, rõ ràng đó là giọng nói của người mà hắn nhớ mong ngày đêm, lòng Tần Di chấn động, lại thanh tỉnh vài phần, muốn mở mắt ra, nhưng nào biết rằng đôi mắt còn chưa kịp mở ra thì người kia đã vùng vẫy đứng lên.

Sốt cao chưa lui, trước mắt Tần Di là một mảnh mông lung, trong lòng thật sự rất hoảng, hắn theo bản năng liền kêu lên: “Ta không buông, ta không buông, ta không bao giờ… …buông nữa… …Liên Nhi, Liên Nhi, không được đi… …”.

Hoắc La Yên nghe vậy trong ngực rất khó chịu, cắn chặt răng không lên tiếng, Hoắc La Yên cũng không có nhiều khí lực, y càng dốc sức rút tay mình về, Tần Di hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt hắn chỉ có một người là Hoắc La Yên, y đang đứng bên giường, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Mờ mịt một lúc, Tần Di cuối cùng cũng có phản ứng, nàng lùi lại phía sau, mở miệng ra lại không nói gì.

“Choang” một tiếng, Hoắc La Yên dường như đã đem cái gì đó ném ra ngoài, nước văng tung tóe trên mặt đất, nàng thậm chí không dùng kính ngữ căm giận nói: “Người mà ngươi nhớ thương cũng đã chết rồi! Người chết sẽ không bao giờ có thể đút thuốc cho ngươi! Những người bên ngoài kia đều lấy lòng ta, nhưng ta chỉ hạ thấp người vì ngươi, trước giờ chưa từng có ai không biết phân biệt tốt xấu như ngươi, sao, sao ta… …”. Nói đến đây y cũng không thể nói thêm nữa, hai mắt cũng hồng hồng.

Sốt cao làm cho người Tần Di không có chút sức lực, Hoắc La Yên nói nhiều như vậy hắn cũng chỉ nghe thấy ù ù, một lúc sau mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Nàng… …”.

Nhưng mà một tiếng như vậy lại như đụng trúng chỗ đau của Hoắc La Yên, thiếu điều y muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Tần Di một cái, nghiến răng nghiến lợi quát:

“Chính là ta, là ta đút thuốc cho ngươi,  vậy thì sao? Vậy thì sao? Ôm cũng đã ôm qua, hôn cũng đã hôn qua, ngươi không muốn thì có thể làm được gì? Người chết vĩnh vĩnh sẽ không đút thuốc cho ngươi! Ngươi hận ta bởi vì ta hại chết tỷ tỷ, nhưng mà rõ ràng là tỷ ấy nguyện ý, rõ ràng là đã sớm có chủ đích, ngươi vì sao không hận tỷ ấy? Là ngươi ngày hôm đó tham gia hội săn bắn, tỷ ấy mới có cơ bỏ trốn trở về Gia Hữu, ngươi vì sao không hận chính mình? Ngươi hận đi… …hận đi, tỷ tỷ đã chết rồi, chỉ còn lại mình ta, ngươi dù có muốn hay không cũng chỉ còn lại mình ta! Bộ dáng ta không giống tỷ ấy sao? Ta kém hơn tỷ ấy sao? Ta không thể thay thế tỷ ấy sao… …”.

Nghe Hoắc La Yên quát lên như vậy, trong lòng Tần Di từng trận đau đớn.

Từ trước tới nay trước mặt người khác thì hắn đối với Hoắc La Yên là quan tâm thần tử, sau lưng lại luôn lạnh nhạt, hắn ích kỷ muốn phát tiết hết những khó chịu trong lòng.

Những gì Hoắc La Yên nói thực ra hắn đều biết. Là chính mình khi đó tham gia hội săn bắn, làm cho Thẩm Liên đi sứ Gia Hữu, trong đêm đó bạo phát phong hàn mà chết không rõ nguyên do, làm cho Tam hoàng tử Tần Di mất đi ái phi, những chuyện này từ lúc Tần Di xuất phát đã biết rõ.

Những chuyện này nếu nói thẳng ra là do người kia cam tâm tình nguyện, không thể trách ai được.

Hoắc La Yên vậy nhưng vẫn chịu đựng tất cả oán hận của hắn, chẳng những không hận hắn, ngược lại lại luôn lấy lòng hắn, lúc này y mới không hề cố kỵ chuyện gì mà mặc kệ chính mình sao?

Chua sót dần dần nhạt đi, ngược lại Hoắc La Yên đang đứng trước mặt lại làm cho hắn có cảm giác đang ở trong mộng.

Nhìn người tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, làm sao còn nửa điểm lạnh lùng im lặng lúc lên triều nữa? Làm sao có thể là vị tướng quân băng lãnh kia? Rõ ràng là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, bị bức đến đường cùng nên nhảy dựng lên phản kháng. Một bên nổi giận đùng đùng nói “ôm cũng đã ôm qua, hôn cũng đã hôn qua”, hỏi “vậy thì sao”, vẫn là không che giấu được kích động, ngay cả câu nói uy hiếp sứt sẹo là “ngươi muốn hay không muốn cũng chỉ còn có mình ta” cũng nói ra được.

Hoắc La Yên như vậy ngược lại mới giống người. Giấu dưới lớp mặt nạ của tướng quân là một linh hồn quật cường nhưng cũng rất trẻ con.

Tần Di nhìn gương mặt có vài phần giống Thẩm Liên của Hoắc La Yên, nhìn y bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút tái nhợt, càng lúc càng giống với người trong lòng.

Bộ dạng suy yếu, bộ dạng tức giận, làm cho người ta thương tiếc.

“Được rồi”. Thấy Hoắc La Yên vẫn còn muốn rống tiếp, giọng đã có chút khàn vẫn không chịu dừng lại, Tần Di cũng không còn tinh thần tiếp tục nghe y nói, vô thức gọi y.

Hoắc La Yên ngẩn người, sắc mặt càng trắng hơn: “Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, hôm nay...hôm nay ta phải phát tiết tất cả nỗi giận trong lòng ra ngoài. Dù sao ngươi cũng chán ghét ta, dù sao ngươi… …”.

“Đừng nháo nữa, nàng không thấy phiền sao?”. Nghe thấy lời nói không chút lý lẽ của Hoắc La Yên, Tần Di nhịn không được cảm thấy buồn cười, hít vào một hơi đề cao thanh âm.

“Ta chính là muốn nháo vậy đó… …Hả?”. Nhất thời phản ứng không kịp, Hoắc La Yên mới nói được một nửa liền dừng lại, mở to mắt.

Đây hoàn toàn là tính tình trẻ con của một một cô nương, ánh mắt của Tần Di chợt mềm lại, nếu là Liên Nhi… …Thầm than một tiếng, Tần Di duy trì vẻ mặt bình thản, thong thả nói: “Đã là nửa đêm rồi còn làm ầm ĩ như vậy, nàng không thấy phiền sao? Có chuyện gì sau này từ từ nói với Trẫm”.

Có lẽ là do Tần Di chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với y khi chỉ có hai người, càng đừng nói là dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, Hoắc La Yên liền giật mình, tay cũng không biết nên để ở đâu, chỉ cúi đầu “à, ừm” vài tiếng, nói không nên lời, trên mặt đơn thuần hồn nhiên.

Tần Di cho là y đang đóng kịch, nhẫn nại nói: “Không phải nàng muốn cho Trẫm uống thuốc sao?”.

“A?”.

“Chén thuốc đã bị nàng ném vỡ rồi”. Tần Di nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, tốt bụng nhắc nhở y.

“A… …a, ta đi gọi người… …”. Hoắc La Yên sửng sốt một lúc, theo phản xạ xoay người chạy ra ngoài, nào ngờ vì không nhìn rõ liền đụng phải cái bàn tròn trong phòng. “Choang” một tiếng, ấm chén trên bàn rơi xuống đụng vào giá cắm nến, ánh nến bừng lên, Hoắc La Yên không chút nghĩ ngợi liền đưa tay chụp lấy cây nến, sáp nến nóng rực chảy xuống tay y, nóng đến nỗi làm y vô thức rụt tay lại, làm cho cây nến rớt xuống đất, may là ánh nến đã yếu dần, rớt xuống đất liền tắt hẳn, cả căn phòng liền tối đen.

Hoắc La Yên càng chật vật hơn, tay chân luống cuống muốn thắp lại nến, thế nhưng lại đụng vào cái bàn ban nãy, mấy cái ghế xung quanh cũng bị đụng đến bừa bộn, thứ này đụng vào thứ kia, trong phòng là một đống hỗn loạn.

Tần Di không ngờ một câu nói của mình lại làm cho Hoắc La Yên thất thố đến như vậy, nhất thời cũng sững sờ, mãi cho đến lúc Hoắc La Yên suýt nữa vấp ngã mới thất thanh kêu lên: “Tướng quân!”.

Hoắc La Yên miễn cưỡng đứng vững, lúng túng không dám quay mặt lại nhìn hắn, thở sâu một hơi liền sửa sang quần áo bước ra ngoài.

“Tướng quân… …”. Tần Di nhìn Hoắc La Yên xoa xoa chỗ bị sáp nến chảy trúng ban nãy, có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng, mọi ngõ ngách trong lòng liền có chút mềm mại.

Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mặt Tần Di đang dừng lại ở chỗ bị thương trên tay mình, Hoắc La Yên mất một lúc lâu mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức nóng lên, vội vàng bỏ cây nến xuống, có chút sợ hãi mà nhìn Tần Di.

Tần Di không nhịn được mà cười thành tiếng, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy, giang sơn đã định, thiên hạ thu về một mối, người trước mắt chính là Tướng quân một nước. Nguyên nhân quan trọng nhất là Thẩm Liên đã chết, cuộc đời này sợ là không thể rời khỏi triều đình được, cần gì phải làm khó Tướng quân? hắn vì sao lại phải so đo nhiều như vây? Trong lòng mềm đi đôi chút, Tần Di mở miệng: “Tướng quân, trẫm vẫn ở đây, nàng không cần gấp”.

Hoắc La Yên từ từ bình tâm lại, một lúc sau cúi đầu phun ra một chữ: “Chi”.

Lúc này lại đến lượt Tần Di ngẩn người, nhất thời không thể hiểu được ý của y là gì.

“Không có gì. Thần đi sai người sắc thuốc cho Hoàng thượng”. Hoắc La Yên thấp giọng nói một câu, vội vàng cúi người bước ra ngoài.

" Chi".Nghe được trong lời nói của Hoắc La Yên có chút thất vọng, Tần Di vô ý kêu ra một tiếng, liền nhìn thấy Hoắc La Yên chấn động toàn thân, dừng một chút rồi vội vã chạy ra ngoài.

Tần Di trong lòng nghi hoặc, âm thầm tự nhủ, đợi lát nữa Hoắc La Yên trở lại nhất định phải hỏi cho rõ ràng,chữ “Chi” kia có ý nghĩa gì?

Bị dày vò một trận như thế, mà hắn sốt cao vẫn chưa hạ, dần dần có chút mệt mỏi, nghe bên ngoài có vài tiếng ồn ào đứt quãng, liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro