Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện lặng ngắt như tờ, Lưu Hỉ còn quỳ trên mặt đất, thân thể có chút run rẩy.

Sao bọn họ lại quên mất vị Thiên tử trẻ tuổi nhìn qua có vẻ là một tiểu tử chưa rành sự đời này lại là một kẻ thủ đoạn độc ác, đủ để làm người ta biến sắc.

Vừa mới đăng cơ liền đem bảy vị Hoàng tử cùng với hậu cung phi tần của Tiên đế cộng một trăm sáu mươi tám người giết chết toàn bộ. Chỉ chừa lại một Dụ Thái phi vì có công nuôi dưỡng hắn.

Chỉ những việc này cũng đủ để thấy vị Thiên tử trẻ tuổi này là dạng người gì, Lưu Hỉ càng nghĩ càng sợ, quỳ trên mặt đất không dám hó hé.

Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Hỉ, Tần Di mỉm cười, lại quét mắt sang Hoắc La Yên: “Hai vị ái khanh vốn là có ý tốt, Trẫm cũng không nhẫn tâm phạt nặng, liền như vậy đi, mỗi người một trăm trượng, thi hành ngay trên điện, coi như là phạt xong”.

“Hoàng thượng thứ tội!”. Lưu Hỉ hét thảm một tiếng, lão dù sao cũng đã già cả, cũng tự hiểu được, không nói Hoắc Tướng quân là thân nữ nhi có chịu nổi một trăm trượng không, còn lão nếu chịu một trăm trượng thì cái mạng già này khó mà giữ được.

Tần Di làm như không nghe được, đứng dậy hướng tả hữu hai bên trách mắng: “Sao vẫn còn đứng yên trong này? Mang hình cụ vào, thi hành ngay trên điện”.

“Vâng!”. Một tên thái giám vội vàng truyền chỉ, chỉ trong chốc lát, liền có mấy quan hình ngục mang theo ghế gỗ dài cùng với hình trượng vào.

“Hoàng thượng tha mạng, tha mạng!”. Lưu Hỉ vừa la hét thảm thiết vừa chật vật bị binh sỹ đặt lên ghế gỗ dài.

Có một người khác đi đến bên người Hoắc La Yên, động thủ muốn kéo nàng qua, Hoắc La y vùng ra, nhìn Tần Di cười lạnh một tiếng, tự đi đến bên cái ghế rồi nằm lên.

Tần Di cắn răng một cái: “Đánh, đánh thật mạnh cho Trẫm”.

Nghe thấy Tần Di nói vậy, những người vốn định cầu xin cho Hoắc La Yên lập tức câm miệng. Vốn cho rằng nếu bây giờ cầu xin cho Hoắc La Yên, sau này sẽ không chịu thiệt, nhưng lúc này rõ ràng là Hoắc Tướng quân chọc giận long nhan, ngay cả Lưu Hỉ cũng bị liên lụy.

Quan hình ngục nhìn nhau, họ đều biết vị Hoắc Tướng quân này là người có địa vị như thế nào, không ai dám xuống tay trước, cuối cùng nhìn thấy lệ khí trong mắt Tần Di, mới cuống quýt cầm chắc hình trượng, cẩn cẩn dực dực đánh xuống.

Độ mạnh yếu nhất thời không khống chế được, Lưu Hỉ ở bên kia ôi ôi kêu đau, Hoắc La Yên một tiếng “hừ” cũng không bật ra, như là hình trượng không phải đánh vào người nàng mà đánh vào người khác vậy.

Tần Di chắp tay đứng trên điện, lạnh lùng nhìn hai người bị đánh, một tia tức giận chậm rãi ngưng tụ trong đáy mắt, đợi cho quan hình ngục đếm đến hai mươi mới lạnh giọng cười nói: “Trẫm nói các ngươi đánh thật mạnh, lỗ tai các ngươi dài quá sao? Hay là phải cắt bỏ một cái thì các ngươi mới nghe rõ? Độ mạnh yếu như thế nào phải để Trẫm tự mình đánh các ngươi mới biết?”.

Lời này vừa nói ra, các quan hình ngục vốn còn đang nương tay lập tức cắn chặt răng hung hăng đánh tiếp, mặt khác hết sức chăm chú dựng thẳng lỗ tai, chỉ sợ Tần Di bảo ngừng mình lại không nghe thấy.

Tần Di tất nhiên là không kêu ngừng, nghe thấy quan hình ngục tiếp tục đếm liền nói: “Đánh thật mạnh vào, đếm lại từ đầu!”

“Vâng… Một, hai…”. Quan hình ngục nơm nớp lo sợ trả lời, một lần nữa bắt đầu đếm, chỉ chốc lát, trên đầu đã chảy đầy mồ hôi.

Lưu Hỉ bị đánh như vậy, đến hừ cũng không hừ được, chỉ cúi đầu rên rỉ vài tiếng, giống như chỉ cần chớp mắt một cái liền ngất xỉu.

Dường như Hoắc La Yên cũng có chút không chịu được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, đầu cuối xuống không dám nhìn lên, dùng sức cắn chặt môi muốn bật máu, yết hầu thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên khẽ, nhưng một câu cũng không kêu ra.

Tả thái bảo đứng một bên nhìn, cuối cùng không nhịn được mà bước ra, run rẩy nói: “Hoàng thượng, Lưu đại nhân tuổi tác đã cao, Hoắc Tướng quân dù gì cũng là thân nữ nhi, xin Hoàng thượng hạ thủ lưu tình”.

Thấy Tần Di không nói lời nào, một số người trong triều có quan hệ tốt với Lưu đại nhân cũng bước lên quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng khai ân!”

Tần Di thản nhiên quét mắt nhìn những người đó, sau một lúc mới thấp giọng nói: “Ngừng tay”.

Quan hình ngục vừa đếm tới mười bảy, nghe thấy y bảo ngừng liền ngừng lại, lui sang một bên.

Tần Di chậm rãi nói: “Lưu Hỉ tuổi tác đã cao, vài cái này coi như đã phạt đủ, lại có nhiều người cầu tình như vậy nên thôi vậy, đỡ hắn xuống, mời ngự y đến điều trị”.

“Tạ ơn… Hoàng thượng…”. Lưu Hỉ suýt chút nữa là ngã khỏi ghế, nhờ có người đỡ, miễn cưỡng hành lễ liền sai người nâng ra khỏi đại điện.

Tần Di quay đầu nhìn về phía Hoắc La Yên, thấy quan hình ngục đã ngừng tay, y khẽ cười nói: “Hoắc Tướng quân tuổi tác không cao, nhưng là thân nữ nhi giảm xuống còn bảy mươi cái, một cái cũng không được thiếu, kẻ nào dám cầu xin cho Hoắc Tướng quân, Trẫm sẽ đánh kẻ đó”.

Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu, xem ra Hoàng thượng đã quyết ý rồi. Nhóm quan hình ngục nhìn nhau, chỉ có thể cắn răng đánh tiếp.

Hoắc La Yên nằm trên ghế, mím chặt môi, phía sau vừa đau vừa lạnh, có lẽ đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ rồi, nhưng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, nhìn thấy Tần Di lạnh lùng nhìn mình, thấy được sự chê cười của y liền dứt khoát nhắm mắt lại.

Sắc mặt Tần Di hơi đổi, vung tay áo lạnh lùng nói: “Tiếp tục đánh, đánh xong thì thả Hoắc Tướng quân ra. Bảy mươi cái, nếu để Trẫm biết thiếu một cái hay nhẹ một chút, tất cả các ngươi đều chịu phạt chung với Hoắc Tướng quân”. Dứt lời, cũng không liếc nhìn Hoắc La Yên một cái, xoay người đi vào nội điện.

Tiếng đình trượng đánh vào thân thể thủy chung không chấm dứt, quan hình ngục nơm nớp lo sợ tiếp tục đếm, một cái lại một cái nhưng vẫn không nghe thấy Hoắc La Yên cầu xin tha thứ hay kêu ra thành tiếng.

Trong lòng hận không thể đánh chết người kia, đánh chết mọi chuyện liền kết thúc, nếu không mình lại phải lo trái lo phải, tất sẽ phiền lòng, bước chân Tần Di chậm dần, chỉ sợ rằng nếu đi xa, trong điện nói Hoắc Tướng quân bị làm sao, hắn lại không kịp kêu ngừng lại.

Không ai kêu ngừng, đi được mười bước, cuối cùng cũng nghe được tiếng ho khan của Hoắc La Yên, càng lúc càng nhiều, như thể hết thảy đều không được hắn để trong lòng, như là cười nhạo hắn mềm lòng.

Tần Di gắt gao cắn chặt răng, bước đi càng lúc càng nhanh. Nhưng mà tiếng người kia cứ như vẫn dai dẳng không ngừng mà vọng vào tai hắn.

“khụ,… khụ khụ,…”

Tần Di giật mình ngồi dậy, hai mắt mở thật to, cúi đầu thở dốc, lồng ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới chậm rãi bình phục, đưa mắt nhìn xung quanh.

Màn trướng khẽ lay động, trong tẩm cung ánh nến mờ mờ, đỏ sậm như máu, đêm khuya yên tĩnh, những người bên ngoài bước đi rón ra rón rén, đến thở cũng hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ phát ra một chút tiếng động.

“Hoàng thượng?”. Cách giường không xa giọng của Vương công công khe khẽ cất lên, lúc này Tần Di mới an tâm.

Yên lặng một lúc, Tần Di mới cúi đầu hỏi: “ bây giờ là giờ nào rồi?”.

“Đã là canh ba rồi ạ”. Vương công công nhẹ giọng đáp lại: “Hoàng thượng, người không ngủ được sao?”.

Tần Di cười cười: “Không có việc gì, ngươi đi nghỉ đi, chỉ là nằm mơ thôi”.

“Để thần rót cho người chén nước ấm”. Vương công công cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu như vậy rồi bước đi.

Chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Tiếng ho khan của Hoắc La Yên lúc lâm triều đến giờ vẫn vang vọng trong đầu y không dứt, đến cả trong giấc mơ cũng nghe thấy nhưng y vẫn không nhìn thấy khuôn mặt Hoắc La Yên.

Tần Di quay đầu đi, chôn mặt vào gối, nhớ đến giấc mơ lộn xộn kia vẫn cảm thấy tâm can chấn động.

“Hoàng thượng, người uống chút nước ấm để bình tĩnh lại đi. Người ngủ chưa được bao lâu, uống chút nước rồi ngủ tiếp”. Thanh âm Vương công công từ ngoài trướng truyền tới, Tần Di quay đầu lại, chần chừ một lúc mới đưa tay ra cầm lấy chén nước.

Sự ấm áp truyền qua cái chén đến lòng bàn tay y, rồi sau đó chậm rãi lan ra khắp thân thể, làm cho người ta dần dần bình tâm lại, Tần Di nhìn cái chén kia, hạ mi cười nhàn nhạt, y không uống nước mà chỉ cầm trong tay, sau đó đưa lại cho Vương công công.

Vương công công không nói gì mà chỉ đưa tay cầm lấy, đứng bên ngoài chờ Tần Di phân phó.

Tần Di xoay người muốn ngủ lại, lại thủy chung có vướng bận trong lòng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “ ngươi có biết Hoắc Tướng quân sau khi bị đánh thì thế nào không?”.

Vương công công dường như hơi sửng sốt một chút rồi mới nói: “Thần nghe nói là sau khi bị đánh bảy mươi cái thì đã cho người của phủ Tướng quân đến đưa về”.

“Ồ”. Tần Di đối với đáp án này vẫn không vừa lòng, ngừng một lúc lại nói: “ ngươi cho người đi hỏi thăm, bây giờ tình hình của Hoắc Tướng quân thế nào rồi”.

“Vâng, Hoàng thượng, người nghỉ ngơi trước đi”. Vương công công đáp lời, hơi lo lắng nhắc nhở một câu rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Chờ hắn đóng cửa, Tần Di mới nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được.

Trầm ngâm mơ màng không biết bao lâu, tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, sau đó nghe thấy tiếng Vương công công thấp giọng gọi: “Hoàng thượng?”.

“Sao rồi?”.

“Bẩm Hoàng thượng, sau khi Hoắc Tướng quân hồi phủ đã cho mời đại phu, vết thương cũng đã bôi thuốc, cũng không có trở ngại gì, chỉ là hiện tại lại phát sốt”.

Tần Di nửa ngồi xuống, nhìn bóng người trên màn trướng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Có người chăm sóc Tướng quân không?”.

“Hình như là một vị công tử đang ở nhờ trong phủ Tướng quân chăm sóc”.

“Tống Nhiên… sao?”. Tần Di tự nhủ một câu, nhớ đến cái tên của thiếu niên mà ám vệ từng nhắc đến, đột nhiên ngẩng đầu, “Truyền chỉ xuống, nói Trẫm thông cảm cho Hoắc Tướng quân, nghe nói thương thế của Tướng quân nghiêm trọng nên đón vào cung để cho ngự y chữa trị, nhân tiện để Tướng quân tĩnh dưỡng. Ngày mai cũng miễn lâm triều”.

“Vâng”. Vương công công đáp lời, liền xoay người đi truyền chỉ.

Tần Di lại bảo hắn: “Truyền ngự y đến đây trước đi, chờ Hoắc Tướng quân đến thì đưa nàng đến Thương điện”.

Vương công công ngẩn người, theo bản năng liền hỏi: “Để cho Hoắc Tướng quân ở lại trong Càn Khôn cung sao ạ?”.

“Không được?”. Tần Di nhíu mày.

“Hoàng thượng, việc này dường như…”.

Tần Di không muốn nghe tiếp, liền ngắt lời: “Không có dường như, cứ như vậy đi, nhanh đi”.

“… Vâng”.

-----------------------
Phủ Tướng quân

Sau khi Hoắc La Yên khi được đưa về thần thức mơ hồ, toàn thân giống như bị ngàn vật nặng đè xuống.

Lần đó lén chạy đến Lạc kinh thăm tỷ tỷ, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Di, cái giá phải trả là bị nhốt trong từ đường ở giữa thôn, đói bụng ba ngày ba đêm. Trên người tất nhiên không thể thiếu vết roi mà cữu cữu lưu lại, nếu như không phải do trời mưa, Tần Bạc sợ y bị thương đến gân cốt mà trở thành bệnh căn mà đi cầu xin giúp y, chỉ sợ không phải chỉ ba ngày ba đêm là hết chuyện.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, y cũng không thấy hối hận.

Không thể nói rõ có phải là tỷ muội tương thông hay không, nhưng mà khi y thấy tỷ tỷ của mình được cưng chiều, tựa như chính mình được cưng chiều vậy, hạnh phúc mà thỏa mãn.

Nửa năm sau đó, cho dù gian khổ đến mức nào, chỉ cần y nghĩ đến đêm hôm đó, y sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Lần thứ hai nhìn thấy Tần Di đã là chuyện của nửa năm sau.

Cuối cùng vẫn không chống đỡ được sự mềm yếu cùng nhớ nhung, y đào tẩu lần thứ hai, chạy đến kinh thành, cuộn người ở trên cây trong Tam vương phủ, nhìn đến tận nửa đêm.

Tỷ tỷ cùng với Tần Di, chính là tất cả sự cứu rỗi của y.

Tần Di khi đó là hoàng tử, là người cao cao tại thượng, là của tỷ tỷ.

Nhưng mà hiện tại Tần Di đã không còn là hoàng tử, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế là hắn, nhưng tỷ tỷ đã chết, vậy vì sao y vẫn không thể có được Tần Di?

Hiên tại trong tư phòng Tống Nhiên lòng nóng như lửa đốt nhìn thân thể Hoắc La Yên nằm trên giường không ngừng ra mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền làm cho Tống Nhiên lo lắng gọi tên tên Hoắc La Yên

" Tướng quân, Tướng quân người đừng làm ta sợ, Tướng quân"

Bất giác khoé môi Tống Nhiên giật giật nhỏ giọng kêu " Chi "

Nhìn khuôn mặt của Hoắc La Yên hiên tại nhợt nhạt lại có vài phần giống với Thẩm Liên làm Tống Nhiên bất giác nhớ lại khuôn mặt đó.

Hai tay Tống Nhiên nắm chặt tay Hoắc La Yên nhỏ giọng nỉ non

" Chi, người đừng sợ có ta ở đây" nói xong nhẹ đặt một nụ hôn lên môi y, khẽ gặm cắn, liếm vào vết thương trên môi Hoắc La Yên để lại lúc sáng, khẽ cậy ra hai cánh môi đỏ mộng thì bất giác ngoài cửa vang lên tiếng nói của Nguyên Tổng quản làm Tống Nhiên giật mình lưu luyến tách ra khỏi đôi môi của Hoắc La Yên.

"Tướng quân, người của Hoàng thượng đến nói là muốn đưa người vào cung"

Hiện tại Hoắc La Yên sốt cao chưa hạ không biết mọi chuyện quanh mình như thế nào Tống Nhiên thấy thế liền nói dối thuật lại cho Nguyên tổng quản

"Tướng quân nói là hiện tại không muốn vào cung nhờ Nguyên Tổng quản nói lại cho người của Hoàng thượng"

Tống Nhiên vừa nói vừa lấy tay sờ vào đôi môi ướt át của Hoắc La Yên vừa mới được hôn

" Chi, ta sẽ không để người đi đến bên hắn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro