Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Máu.....đang rơi....sao?Thật nhiều..." Là ai đang nói vậy.... còn có tiếng của binh đao.....
"Tướng quân, tướng quân người... người mau tỉnh lại đừ...đừng làm thần sợ...tướng quân"

------------------------

"Yên nhi, ta xin lỗi muội, là tỷ có lỗi với muội, nhưng vì cứu cả tộc mà hi sinh muội, xin lỗi muội....vạn lần xin lỗi muội..."
"Là tỷ tỷ sao, tỷ... tỷ đi đâu vậy, tỷ đừng bỏ muội một mình,muội lạnh lắm.... tỷ tỷ....a hức..hức đừng ....gia đã bỏ ta, tỷ là người cuối cùng ta có thể dựa vào... đừng mà... đừng bỏ muội một mình... tỷ tỷ..."

mùa đông ở Gia Hữu năm đó, bị vứt bỏ lẻ loi trong núi hoang rơi đầy tuyết trắng. Đại tuyết như lông ngỗng đầy trời lả tả rơi xuống, phủ lên trên người y, phát ra tiếng sát sát rất nhỏ.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, y thế nhưng kinh ngạc phát hiện tứ chi không hề bởi vì đông cứng mà đau đớn toàn tâm. Thật tốt quá… Không hề khổ sở...

“Này! Tỉnh tỉnh a! Ngủ ở nơi này sẽ chết!” Một đôi tay nứt nẻ, cố gắng đào người từ trong tuyết ra, dùng sức lay

“Này! Mở mắt ra! Đừng chết a!” Nhanh nhẹ cởi áo khoác bao lấy Hoắc La Yên chỉ còn nửa hơi thở, người tới thật cẩn thận ôm y vào trong lòng ngực, phủi hết tuyết trên người y.

Một cỗ mùi nấm mốc nồng nặc xông vào mũi,Hoắc La Yên khổ sở bắt đầu giãy dụa, y hơi hơi mở mắt: a –––– còn không bằng đông chết đâu, thế nhưng bị ăn mày cứu sống. Nhìn bàn tay đen sì sì của đối phương, Hoắc La Yên chán ghét quay đầu qua một bên: khó trách trên mặt đau đến vậy, hai bàn tay này giống như vỏ cây, còn có thật nhiều miệng vết thương ứa máu, bị bàn tay như vậy lau lên mặt, ngẫm lại đều cảm thấy ghê tởm.

“Đừng để ý đến y –––– Tề Bạc –––– mau trở lại –––– thái dương sắp xuống núi rồi!” Một đứa nhỏ choai choai cũng lam lũ như vậy chạy tới “Đại khái là một người bị đông chết…”

“Nhìn này! Y tỉnh!” Hàm hậu cho Hoắc La Yên đang mơ mơ màng màng một nụ cười thật tươi, Tề Bạc ôm quần áo càng chặt, cùng sử dụng dây thừng buộc Hoắc La Yên thành một cái bánh trưng thật lớn. Nhìn còn không yên tâm, lại đem cái mũ nỉ rách của mình cho y đội, một tiếng hey, liền vác y lên lưng, kéo theo một bó củi lớn đi theo sau người khác.

Tuyết ngập đến đầu gối mỗi khi có người dẫm lên đều phát ra tiếng phụp phụp, làm cho người ta đi nửa bước cũng khó. Nhìn đám bạn càng ngày càng xa, Tề Bạc không tha quay đầu lại nhìn vỏ thảo dược và bó củi, vẫn quyết định bỏ tay ra. Nếu không, trước khi bầu trời tối đen cũng không về được nhà, hai người đều phải chết ở trên núi.

“Này! Ngươi tên là gì? Không thể ngủ a, sẽ chết đấy…”

Cố hết sức tăng tốc độ, Tề Bạc đã ra một tầng mồ hôi mỏng, gió thổi qua, lập tức đông lạnh thành băng bột phấn. Hoắc La Yên im lặng dựa vào tấm lưng ấm áp của Tề Bạc, tìm một chỗ sạch sẽ trên cổ của hắn, đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm tưới lên tứ chi trăm hài…

------------
Chậm rãi mở to mắt, mùi thuốc thật nồng, tứ chi thật đau nhức...

" Tướng...tướng quân tỉnh rồi..."

"Đây là đâu? Đầu đau quá "mi tâm của Hoắc La Yên nhíu chặt
Ta...đã chết rồi mà...chết dưới tay người mình yêu....chẳng lẽ đây là mơ sao, là vọng lưu đài sau khi chết có thể thấy những kỉ niệm khi còn sống sao? Nếu vậy thì ta cũng không muốn thấy y ...Tần Di...

"Tướng quân, tướng quân người thật không nhớ gì sao ? Tướng quân hãy nhìn kĩ mặt thần, thần là Tạ Thiên còn nơi đây là doanh trại Tần Nguyên" Tạ Thiên vừa nói vừa huơ tay múa chân làm ra vẻ mặt cún con muốn được người thương

"Ta biết, ta biết ....mà ngươi đừng trưng ra cái mặt đó với ta.... mà... đây là đâu?"Hiện tại y đang rất hoang mang tại sao mình lại ở đây, y đã chết rồi mà, thật kì lạ.Chẳng lẽ....y đã trọng sinh... gì chứ...thật là hoang đường...

"Awwww tướng quân người đừng làm thần sợ huhu con tim bé nhỏ của thần không chịu nổi đâu"

" Ngươi đừng hồ nháo nữa" Hoắc La Yên làm bộ trưng ra khuôn mặt khó chịu làm Tạ Thiên sợ hãi không thôi

"Tại sao ta bị thương nặng nằm ở đây?" Aaaaa thật là kì lạ, ta sắp điên rồi đây này

" Chuyện là tướng quân sau khi đánh thắng trận cuối thì ngã quỵ xuống hôn mê mấy ngày làm bọn thần lo lắng không thôi, giờ tướng quân đã tỉnh làm thần mừng muốn chết" Tạ Thiên vừa nói vừa giả bộ lấy khăn chậm nước mắt không biết người này có thật sự là đàn ông không nữa
" Được rồi, được rồi ngươi mau lui ra đi ta cần nghỉ ngơi" Hoắc La Yên lấy tay xoa xoa huyệt thái dương để làm tan đi cơn đau đầu
"Rõ, vậy thần xin cáo lui"

" Khoan đã...nhưng nay là năm thứ mấy?" La Yên nghi vấn hỏi

" Dạ là Tần Nguyên năm thứ 5" A...ra đây là lần thứ hai ta ra chiến trường vì y...

" Được rồi lui xuống đi" nói rồi huơ huơ tay

Thật là kì lạ ta đã chết nhưng lại ngồi ở đây, nói rồi Hoắc La Yên vội lấy tay chạm vào chỗ vết thương đang băng bó

" Aa...chậc..đau quá.." cơn đau làm cho Hoắc La Yên nghiến răng nghiến lợi------vậy là mình không mơ, mình...đã trọng sinh,ông trời đã cho mình sống lại một lần nữa...ông trời a..ông thật biết trêu người...sống lại một lần để nhìn thấy y một lần nữa... rồi sẽ không buông tha chấp niệm này một lần

nữa....haha..thật là nực cười
Mãi suy nghĩ mà y không biết lúc nào má mình ươn ướt....không phải ta khóc vì y mà là khóc vì sự nực cười này....haha...

----nửa tháng sau-----

" Bẩm tướng quân, đã đến lúc chuẩn bị trở về kinh thành" Từ ngoài lều vọng ra tiếng nói quen thuộc của Tạ Thiên

" Được,ra hiệu triệu tập binh sĩ chuẩn bị trở về thành" Hoắc La Yên vừa nói vừa nói vừa thất thần " vậy là ta sẽ gặp lại y một lần nữa sao...làm sao để đối mặt với y đây. Ta sớm đã không thể buông tha chấp niệm này rồi..."

------
Tiếng vó ngựa thật quen thuộc làm sao, ta đã nó đến hết đời. Ta nhớ lần đầu tiên ta nghe nó làm lòng ta thật khoan khoái... ảo tưởng rằng sau khi đánh thắng trận về sẽ đổi lại được sự quan tâm của y nhưng lại chỉ đổi lại được một câu làm lòng ta đau như cắt" ra đây là muội muội của Liên nhi sao, cứ tăng tam phẩm cho y đi" người nói ra câu nói đó mà ánh mắt không buồn liếc nhìn đến ta...

Ta khóc sao? Không...không phải mà là gió xẹt vào mắt ta đúng rồi là gió xẹt vào mắt ta nên nước mắt mới rơi mà thôi...

Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên ta rung động trước y, lúc đó ta vẫn còn là một tiểu cô nương... chỉ một khắc mà suốt đời không thể quên khuôn mặt đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro